Chương 47: Lời âu yếm êm tai nhất
Lâm Uyên Ngư Nhi
30/09/2020
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Thấy vị khách không mời mà đến ngoài cửa, đừng nói Chu Tinh Thần kinh ngạc, ngay cả Phó Hành Quang vừa từ phòng bếp ra cũng bất ngờ: "Sao em lại tới đây?"
Hiển nhiên Mai Khê Quang là người bình tĩnh nhất, hài hước nhìn họ, cuối cùng dừng ở Chu Tinh Thần còn đang mặc đồ ngủ: "Xem ra... Em tới không đúng lúc?"
Anh ấy mới đi công tác ở Mỹ về, hao hết sức của chín trâu hai hổ mới kí được hợp đồng, rồi ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ liên tục, dù cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Xuống máy bay, chuyện đầu tiên muốn làm là tìm khách sạn ngủ một giấc, không ngờ lại trùng hợp đến vậy, gần đây Nam Lăng tổ chức triển lãm robot, khách sạn tầm trung trở lên đều đầy khách, anh ấy lại là người không thích làm khổ mình, không chịu ở khách sạn nhỏ, chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải tới ở nhờ nhà anh trai.
Không ngờ, vừa bước tới cửa, hệ thống liền nhắc nhở: Phân tích gương mặt thành công, xác nhận thân phận, tiếp theo, cửa tự động mở.
Cửa cũng đã mở rồi, có thể không vào sao? Anh ấy cũng không rảnh rỗi, vờ vịt ấn chuông cửa làm gì, qua được máy quét? Đương nhiên là trực tiếp vào nhà.
Ai bảo hai người họ là anh em sinh đôi, cái gương mặt có thể đánh tráo này, ngay cả hệ thống tinh vi cũng không phát hiện ra.
Đương nhiên, chút tì vết nhỏ này không thể phủ nhận tính an toàn của hệ thống. Trước đây báo Pháp Luật cũng từng nói đến trường hợp này, có một tên trộm trăm phương nghìn kế lấy được các hạng mục số liệu của gương mặt chủ nhà, sau đó tìm người làm một lớp mặt nạ da giả, muốn lừa dối hệ thống.
Cuối cùng, đương nhiên là không thực hiện được.
Dù sao thì đối với hệ thống, làn da của người sống, cho dù đã chết thì so với mặt nạ giả, bản chất vẫn khác nhau.
Mai Khê Quang dựa vào ưu thế độc nhất này, quang minh chính đại đi vào, cho nên mới có một màn sau đó.
Chu Tinh Thần đang rất ảo não.
Suy nghĩ đầu tiên chính là, xong rồi, lần thứ n nhận lầm người.
Cô mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ hồ. Hơn nữa! Ai có thể ngờ căn nhà trước nay chỉ có cô và Phó Hành Quang, đột nhiên xuất hiện thêm Mai Khê Quang, hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý được không?
Mai Khê Quang này, sinh ra để hãm hại cô à?
Cô liếc mắt nhìn Phó Hành Quang, than thầm trong lòng.
Trước đây còn đồng ý với anh sẽ không có lần sau, quả nhiên không thể nói mấy lời quá vẹn toàn.
"Buồn ngủ muốn chết." Mai Khê Quang ngáp một cái, "Em đi ngủ trước, không cần kêu em dậy ăn sáng."
Anh ấy nói xong, lập tức đi về phòng ngủ.
Chu Tinh Thần hoảng loạn, khăn trải giường với chăn vẫn chưa thay, lộn xộn không nói, tối qua họ còn lăn lộn một hồi...
Dĩ nhiên Phó Hành Quang cũng nghĩ đến việc này, cho cô một ánh mắt trấn an, đưa tay ngăn Mai Khê Quang lại: "Đến thư phòng mà ngủ."
Dù đầu óc Mai Khê Quang đã đình trệ đến mức nhão nhoẹt ngơ ngác thì cũng đoán ra được, không muốn nói nữa, chỉ gật đầu, đẩy cửa thư phòng đi vào.
Phòng khách chỉ còn lại hai người.
Phó Hành Quang cầm tay cô: "Vào thay quần áo đi, đợi chút nữa là có thể ăn sáng."
"Vâng."
Chu Tinh Thần nghĩ đến cái gì, lại quay đầu: "Vừa rồi..."
"Chuyện gì?"
Cô nắm góc áo: "...Không có gì."
Đáy lòng cô bắt đầu mừng thầm, xem ra anh không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, vậy thì dễ rồi, không ngờ cô mới đi đến cửa phòng ngủ, phía sau lại vang lên tiếng cười nhẹ của người đàn ông kia: "Lần thứ tư."
Rạp chiếu phim một lần, tiệm cơm Kim Lăng một lần, phòng trưng bày tượng sáp một lần.
Quá tam ba bận.
Vượt quá ba lần thì phải nhận sự trừng phạt nào đó.
Nhớ tới những thủ đoạn dày vò đa dạng chồng chất của anh, Chu Tinh Thần nhẹ nhàng run lên, trong lòng như bị mấy hòn đá nhỏ ném vào, gợn từng cơn sóng.
Thật ra, tối hôm qua, ngoại trừ bước cuối cùng, những chuyện thân mật khác đều đã xảy ra.
Cô cũng tự mình cảm nhận được, cái gì gọi là cực hạn của tình mà không sắc...
Chờ Chu Tinh Thần thay quần áo xong, Phó Hành Quang đã bưng bữa sáng lên bàn, cô kéo ghế ngồi xuống, trước mặt là chiếc bát hoạ tiết trăng sao, không ngừng bốc hơi nóng, sợi mì tự cán ngâm trong nước canh trong vắt, phía trên còn có một miếng trứng ốp la, vài miếng thịt bò cùng dưa chuột muối.
Chỉ nhìn thôi đã thèm ăn, càng miễn bàn đến người vừa thức dậy sau một đêm dài như cô.
Nếm thử một ít nước dùng, thật là thỏa mãn, Chu Tinh Thần gấp gáp dùng đũa gắp mì, ăn vào, không cẩn thận bị bỏng, "ối" một tiếng.
"Gấp cái gì." Phó Hành Quang để ly sữa đã hâm nóng cạnh cô, "Đâu ai giành với em."
Anh hơi khom lưng: "Anh nhìn xem."
Chu Tinh Thần nghe lời hé miệng, sợ hãi mà lộ ra đầu lưỡi phấn hồng, đúng như ý muốn của Phó Hành Quang, anh ôm má cô, cúi đầu hôn lên, gặm cắn cánh môi một hồi, sau đó lại tiến quân vào...
"Như vậy... Khá hơn chưa?"
Thật đúng là khá hơn.
Bởi vì lực chú ý của cô đã bị dời đi rồi.
Lát nữa còn phải tham gia tọa đàm, liệu môi có sưng lên không?
"Còn không ăn nữa thì mì lạnh luôn đấy."
Chu Tinh Thần mím môi, hỏi: "Anh để lại bữa sáng cho Khê Quang chưa?"
Phó Hành Quang lắc đầu: "Nếu nó muốn ăn, kiểu gì cũng tự kiếm được."
Với lại, một giấc này của nó, còn không biết kéo dài tới khi nào.
"Em thấy lần này anh ấy về, hình như gầy đi một chút."
Có thể là công việc thật sự quá vất vả, quản lý một tập đoàn lớn như vậy, nhân viên muốn lương bổng, cổ đông muốn chia hoa hồng, những quyết sách trọng đại thì phải đích thân ra trận, từng giây từng phút đều bị vô số đôi mắt chĩa vào, gần như không có thời gian lơi lỏng.
Thậm chí Mai Khê Quang còn cười đùa: Bận đến mức không có thời gian yêu đương.
Ánh mắt anh ấy cao như thế, không biết sẽ thích cô gái thế nào?
Chu Tinh Thần có học Tâm lý học khi ở khoa chính quy, nghe nói cặp sinh đôi kén vợ kén chồng có tính tương đồng, cho nên không thiếu cặp anh em sinh đôi cưới cặp chị em sinh đôi, cô bị suy nghĩ này của mình làm cho buồn cười.
Cô không có chị em sinh đôi.
Nghe nói lúc còn chưa có cô, bố cô – Tề Nghiễm quyết định chỉ cần một cô con gái, cuối cùng nguyện vọng của ông trở thành sự thật, tất cả tình thương của cha đều dành cho cô, cưng chiều cô thành tiểu công chúa hạnh phúc nhất trên đời này.
Không biết có thật là vận mệnh an bài từ trước hay không, cả đời cô thật sự đặc biệt may mắn, gặp được bố mẹ tốt đến thế. Nếu như có kiếp sau, cô vẫn muốn làm người một nhà với họ.
Chu Tinh Thần ăn sáng xong thì chuẩn bị ra cửa, cô sửa soạn qua loa, màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, cô nhìn qua thì thấy, tin nhắn đến từ nhóm ký túc xá trên WeChat.
Tiểu Điềm Điềm: Hôm qua mình vô tình thấy biệt hiệu của mình trên WeChat đàn anh, là Tiểu Điềm Tâm (tiểu bảo bối, cục cưng...), ha ha ha ha, nổi hết cả da gà luôn này! Các cậu nói xem, có phải anh ấy có ý với mình không?
Đình Đình: Tuyệt đối có mờ ám. Không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm!
Đình Đình: Không cần do dự, lớn mật xông đến đi!
Tiểu Điềm Điềm:...
Tiểu Điềm Điềm: Tiếc là sư huynh này bề ngoài giống bánh bao bị lên men quá độ vậy, nếu không thì mình đã suy xét rồi, độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ, mình thật là khổ mà.
Đình Đình: Ha ha ha ha, về mặt tinh thần, rất đồng tình với cậu. Về mặt thân thể... cũng đồng tình luôn!
Tinh Thần: 1008611 [1]
[1] Dòng số này mang nhiều nghĩa, ở đây có lẽ Chu Tinh Thần đang nói đến tiểu thuyết Nguyện không gặp lại (愿不再见), là một câu chuyện yêu hận tình thù để trêu Hạ Thiên
Chu Tinh Thần vừa trồi lên đã bị tóm lại, liên tục bị truy hỏi tối qua như thế nào.
Tinh Thần: Hỏi thuần khiết chút, có thể chứ?
Tiểu Điềm Điềm: Ồ ồ ồ, hiểu rồi!
Đình Đình: Ố ồ, hiểu ngay!
Tiểu Điềm Điềm: Tinh Thần, biệt hiệu của cậu trong WeChat của nam thần là gì?
Đình Đình: Bà xã, Chu Tinh Thần, Tinh Thần, Thần Thần, Cục cưng...
Tiểu Điềm Điềm: Tinh Bảo [2], Thần Bảo [2], Bạn gái, Sao nhỏ...
[2] Bảo trong bảo bối
Chuyện này, đúng là Chu Tinh Thần không rõ lắm.
Phùng Đình Đình xúi giục cô: "Hỏi xem."
Nói thật, cô cũng khá tò mò.
Điện thoại Phó Hành Quang ở trên bàn, gần ngay trước mắt.
Chu Tinh Thần chột dạ nhìn về phía phòng ngủ: "Phó Hành Quang, em dùng điện thoại anh tra cứu chút tư liệu nhé."
Có được câu trả lời, cô cầm điện thoại, mở khóa vân tay, giao diện hiện ra, cô bấm vào WeChat.
Không phải cái tên nào trong tưởng tượng.
Hiện diện chân thật ngay trước mắt là hai chữ...
Bà Phó.
Lấy họ của anh, thêm tên của em.
Có lẽ đây là lời âu yếm êm tai nhất mà cô từng nghe.
Beta: Quanh
Thấy vị khách không mời mà đến ngoài cửa, đừng nói Chu Tinh Thần kinh ngạc, ngay cả Phó Hành Quang vừa từ phòng bếp ra cũng bất ngờ: "Sao em lại tới đây?"
Hiển nhiên Mai Khê Quang là người bình tĩnh nhất, hài hước nhìn họ, cuối cùng dừng ở Chu Tinh Thần còn đang mặc đồ ngủ: "Xem ra... Em tới không đúng lúc?"
Anh ấy mới đi công tác ở Mỹ về, hao hết sức của chín trâu hai hổ mới kí được hợp đồng, rồi ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ liên tục, dù cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Xuống máy bay, chuyện đầu tiên muốn làm là tìm khách sạn ngủ một giấc, không ngờ lại trùng hợp đến vậy, gần đây Nam Lăng tổ chức triển lãm robot, khách sạn tầm trung trở lên đều đầy khách, anh ấy lại là người không thích làm khổ mình, không chịu ở khách sạn nhỏ, chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải tới ở nhờ nhà anh trai.
Không ngờ, vừa bước tới cửa, hệ thống liền nhắc nhở: Phân tích gương mặt thành công, xác nhận thân phận, tiếp theo, cửa tự động mở.
Cửa cũng đã mở rồi, có thể không vào sao? Anh ấy cũng không rảnh rỗi, vờ vịt ấn chuông cửa làm gì, qua được máy quét? Đương nhiên là trực tiếp vào nhà.
Ai bảo hai người họ là anh em sinh đôi, cái gương mặt có thể đánh tráo này, ngay cả hệ thống tinh vi cũng không phát hiện ra.
Đương nhiên, chút tì vết nhỏ này không thể phủ nhận tính an toàn của hệ thống. Trước đây báo Pháp Luật cũng từng nói đến trường hợp này, có một tên trộm trăm phương nghìn kế lấy được các hạng mục số liệu của gương mặt chủ nhà, sau đó tìm người làm một lớp mặt nạ da giả, muốn lừa dối hệ thống.
Cuối cùng, đương nhiên là không thực hiện được.
Dù sao thì đối với hệ thống, làn da của người sống, cho dù đã chết thì so với mặt nạ giả, bản chất vẫn khác nhau.
Mai Khê Quang dựa vào ưu thế độc nhất này, quang minh chính đại đi vào, cho nên mới có một màn sau đó.
Chu Tinh Thần đang rất ảo não.
Suy nghĩ đầu tiên chính là, xong rồi, lần thứ n nhận lầm người.
Cô mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ hồ. Hơn nữa! Ai có thể ngờ căn nhà trước nay chỉ có cô và Phó Hành Quang, đột nhiên xuất hiện thêm Mai Khê Quang, hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý được không?
Mai Khê Quang này, sinh ra để hãm hại cô à?
Cô liếc mắt nhìn Phó Hành Quang, than thầm trong lòng.
Trước đây còn đồng ý với anh sẽ không có lần sau, quả nhiên không thể nói mấy lời quá vẹn toàn.
"Buồn ngủ muốn chết." Mai Khê Quang ngáp một cái, "Em đi ngủ trước, không cần kêu em dậy ăn sáng."
Anh ấy nói xong, lập tức đi về phòng ngủ.
Chu Tinh Thần hoảng loạn, khăn trải giường với chăn vẫn chưa thay, lộn xộn không nói, tối qua họ còn lăn lộn một hồi...
Dĩ nhiên Phó Hành Quang cũng nghĩ đến việc này, cho cô một ánh mắt trấn an, đưa tay ngăn Mai Khê Quang lại: "Đến thư phòng mà ngủ."
Dù đầu óc Mai Khê Quang đã đình trệ đến mức nhão nhoẹt ngơ ngác thì cũng đoán ra được, không muốn nói nữa, chỉ gật đầu, đẩy cửa thư phòng đi vào.
Phòng khách chỉ còn lại hai người.
Phó Hành Quang cầm tay cô: "Vào thay quần áo đi, đợi chút nữa là có thể ăn sáng."
"Vâng."
Chu Tinh Thần nghĩ đến cái gì, lại quay đầu: "Vừa rồi..."
"Chuyện gì?"
Cô nắm góc áo: "...Không có gì."
Đáy lòng cô bắt đầu mừng thầm, xem ra anh không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, vậy thì dễ rồi, không ngờ cô mới đi đến cửa phòng ngủ, phía sau lại vang lên tiếng cười nhẹ của người đàn ông kia: "Lần thứ tư."
Rạp chiếu phim một lần, tiệm cơm Kim Lăng một lần, phòng trưng bày tượng sáp một lần.
Quá tam ba bận.
Vượt quá ba lần thì phải nhận sự trừng phạt nào đó.
Nhớ tới những thủ đoạn dày vò đa dạng chồng chất của anh, Chu Tinh Thần nhẹ nhàng run lên, trong lòng như bị mấy hòn đá nhỏ ném vào, gợn từng cơn sóng.
Thật ra, tối hôm qua, ngoại trừ bước cuối cùng, những chuyện thân mật khác đều đã xảy ra.
Cô cũng tự mình cảm nhận được, cái gì gọi là cực hạn của tình mà không sắc...
Chờ Chu Tinh Thần thay quần áo xong, Phó Hành Quang đã bưng bữa sáng lên bàn, cô kéo ghế ngồi xuống, trước mặt là chiếc bát hoạ tiết trăng sao, không ngừng bốc hơi nóng, sợi mì tự cán ngâm trong nước canh trong vắt, phía trên còn có một miếng trứng ốp la, vài miếng thịt bò cùng dưa chuột muối.
Chỉ nhìn thôi đã thèm ăn, càng miễn bàn đến người vừa thức dậy sau một đêm dài như cô.
Nếm thử một ít nước dùng, thật là thỏa mãn, Chu Tinh Thần gấp gáp dùng đũa gắp mì, ăn vào, không cẩn thận bị bỏng, "ối" một tiếng.
"Gấp cái gì." Phó Hành Quang để ly sữa đã hâm nóng cạnh cô, "Đâu ai giành với em."
Anh hơi khom lưng: "Anh nhìn xem."
Chu Tinh Thần nghe lời hé miệng, sợ hãi mà lộ ra đầu lưỡi phấn hồng, đúng như ý muốn của Phó Hành Quang, anh ôm má cô, cúi đầu hôn lên, gặm cắn cánh môi một hồi, sau đó lại tiến quân vào...
"Như vậy... Khá hơn chưa?"
Thật đúng là khá hơn.
Bởi vì lực chú ý của cô đã bị dời đi rồi.
Lát nữa còn phải tham gia tọa đàm, liệu môi có sưng lên không?
"Còn không ăn nữa thì mì lạnh luôn đấy."
Chu Tinh Thần mím môi, hỏi: "Anh để lại bữa sáng cho Khê Quang chưa?"
Phó Hành Quang lắc đầu: "Nếu nó muốn ăn, kiểu gì cũng tự kiếm được."
Với lại, một giấc này của nó, còn không biết kéo dài tới khi nào.
"Em thấy lần này anh ấy về, hình như gầy đi một chút."
Có thể là công việc thật sự quá vất vả, quản lý một tập đoàn lớn như vậy, nhân viên muốn lương bổng, cổ đông muốn chia hoa hồng, những quyết sách trọng đại thì phải đích thân ra trận, từng giây từng phút đều bị vô số đôi mắt chĩa vào, gần như không có thời gian lơi lỏng.
Thậm chí Mai Khê Quang còn cười đùa: Bận đến mức không có thời gian yêu đương.
Ánh mắt anh ấy cao như thế, không biết sẽ thích cô gái thế nào?
Chu Tinh Thần có học Tâm lý học khi ở khoa chính quy, nghe nói cặp sinh đôi kén vợ kén chồng có tính tương đồng, cho nên không thiếu cặp anh em sinh đôi cưới cặp chị em sinh đôi, cô bị suy nghĩ này của mình làm cho buồn cười.
Cô không có chị em sinh đôi.
Nghe nói lúc còn chưa có cô, bố cô – Tề Nghiễm quyết định chỉ cần một cô con gái, cuối cùng nguyện vọng của ông trở thành sự thật, tất cả tình thương của cha đều dành cho cô, cưng chiều cô thành tiểu công chúa hạnh phúc nhất trên đời này.
Không biết có thật là vận mệnh an bài từ trước hay không, cả đời cô thật sự đặc biệt may mắn, gặp được bố mẹ tốt đến thế. Nếu như có kiếp sau, cô vẫn muốn làm người một nhà với họ.
Chu Tinh Thần ăn sáng xong thì chuẩn bị ra cửa, cô sửa soạn qua loa, màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, cô nhìn qua thì thấy, tin nhắn đến từ nhóm ký túc xá trên WeChat.
Tiểu Điềm Điềm: Hôm qua mình vô tình thấy biệt hiệu của mình trên WeChat đàn anh, là Tiểu Điềm Tâm (tiểu bảo bối, cục cưng...), ha ha ha ha, nổi hết cả da gà luôn này! Các cậu nói xem, có phải anh ấy có ý với mình không?
Đình Đình: Tuyệt đối có mờ ám. Không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm!
Đình Đình: Không cần do dự, lớn mật xông đến đi!
Tiểu Điềm Điềm:...
Tiểu Điềm Điềm: Tiếc là sư huynh này bề ngoài giống bánh bao bị lên men quá độ vậy, nếu không thì mình đã suy xét rồi, độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ, mình thật là khổ mà.
Đình Đình: Ha ha ha ha, về mặt tinh thần, rất đồng tình với cậu. Về mặt thân thể... cũng đồng tình luôn!
Tinh Thần: 1008611 [1]
[1] Dòng số này mang nhiều nghĩa, ở đây có lẽ Chu Tinh Thần đang nói đến tiểu thuyết Nguyện không gặp lại (愿不再见), là một câu chuyện yêu hận tình thù để trêu Hạ Thiên
Chu Tinh Thần vừa trồi lên đã bị tóm lại, liên tục bị truy hỏi tối qua như thế nào.
Tinh Thần: Hỏi thuần khiết chút, có thể chứ?
Tiểu Điềm Điềm: Ồ ồ ồ, hiểu rồi!
Đình Đình: Ố ồ, hiểu ngay!
Tiểu Điềm Điềm: Tinh Thần, biệt hiệu của cậu trong WeChat của nam thần là gì?
Đình Đình: Bà xã, Chu Tinh Thần, Tinh Thần, Thần Thần, Cục cưng...
Tiểu Điềm Điềm: Tinh Bảo [2], Thần Bảo [2], Bạn gái, Sao nhỏ...
[2] Bảo trong bảo bối
Chuyện này, đúng là Chu Tinh Thần không rõ lắm.
Phùng Đình Đình xúi giục cô: "Hỏi xem."
Nói thật, cô cũng khá tò mò.
Điện thoại Phó Hành Quang ở trên bàn, gần ngay trước mắt.
Chu Tinh Thần chột dạ nhìn về phía phòng ngủ: "Phó Hành Quang, em dùng điện thoại anh tra cứu chút tư liệu nhé."
Có được câu trả lời, cô cầm điện thoại, mở khóa vân tay, giao diện hiện ra, cô bấm vào WeChat.
Không phải cái tên nào trong tưởng tượng.
Hiện diện chân thật ngay trước mắt là hai chữ...
Bà Phó.
Lấy họ của anh, thêm tên của em.
Có lẽ đây là lời âu yếm êm tai nhất mà cô từng nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.