Chương 18: Ngắm sao
Lâm Uyên Ngư Nhi
29/09/2020
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trước đây khi cùng nhau ra ngoài, Phó Hành Quang sẽ chuẩn bị hết mọi thứ, dù là lộ tuyến du lịch hay các vật phẩm cần thiết, nhưng lần này là Chu Tinh Thần xung phong nhận nhiệm vụ chuẩn bị lều trại và đồ ăn, không ngờ lần đầu tiên làm đã không thuận lợi, quên mất thứ quan trọng nhất.
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy loại chuyện này... Có phần giống như rắp tâm.
Nhưng cô thật sự không cố ý.
Rõ ràng trước khi ra cửa đã kiểm tra hành lý một lần.
Qua đêm trên đỉnh núi, gió lạnh thấu xương, một căn lều, nhưng có hai người, phải sắp xếp thế nào?
Hiển nhiên Phó Hành Quang cũng nghĩ tới cùng một vấn đề với cô, anh đưa lưng về phía dãy núi, ánh nắng dần biến mất sau chân trời, hai mắt anh sâu không thấy đáy, hình như có lẫn chút ý cười: "Vậy đêm nay, chắc em phải "chịu khổ" một chút."
Anh không nói rõ ra, nhưng cô nghe hiểu hàm nghĩa của cái gọi là "chịu khổ", mặt đỏ tai hồng mà cúi đầu: "Không sao." Giọng càng nhỏ hơn, "Dù sao thì cũng không phải chưa từng... ngủ chung."
Mảnh đất trống trải, rõ ràng là có gió núi thổi qua cánh rừng, thi thoảng còn có tiếng kêu của chim bay về tổ, nhưng trong chớp mắt kia, phảng phất như cả thế giới đều yên tĩnh lại, chỉ còn giọng nói nhỏ nhẹ của cô, dù rất nhẹ, nhưng vẫn truyền vào tai Phó Hành Quang không sót một chữ.
Đúng là anh và cô từng "ngủ" cùng nhau, không chỉ một lần, nhưng đều là chuyện hồi còn nhỏ.
Khi đó còn nhỏ, không có khoảng cách giữa nam nữ, cô chơi mệt rồi thì luôn thích nằm trên giường anh ngủ, dùng gối của anh, chăn của anh, còn bắt anh phải lui vào trong góc.
Phòng ngủ là không gian riêng tư bí ẩn, bình thường mấy đứa trẻ họ hàng cùng tuổi đến, luôn bị anh chặn lại ngoài cửa, nhưng đến lượt cô, không biết vì sao lại thành ngoại lệ, không chỉ được vào, còn chiếm lấy giường của anh.
Tay nhỏ chân nhỏ, một cô bé mềm mại, ngủ thật ngon lành, anh đâu thể nhẫn tâm đánh thức, đuổi ra?
Chu Tinh Thần thấy anh híp mắt, ánh mắt rơi vào khoảng không, cũng biết anh đang nghĩ đến chuyện lúc nhỏ, vài kỷ niệm đó thật sự hơi ngượng ngùng, vì ngăn cản anh nghĩ quá sâu, cô chỉ phía sau anh: "Mau nhìn kìa, sao Kim xuất hiện rồi."
Phó Hành Quang không quay đầu theo lời cô, trái lại là nhìn cô chăm chú, ý vị sâu xa, giống như thấy tận đáy lòng cô.
"Sao Thủy, sao Thủy cũng xuất hiện rồi."
Mặt trời đã lặn, ánh nắng vẫn chưa tắt hẳn tạo thành hoàng hôn, bầu trời chưa hoàn toàn tối, đây là thời khắc quan trắc sao Kim và sao Thủy tốt nhất. Hai ngôi sao bay lên từ đường chân trời, cho đến tận trời cao, rồi cũng mau chóng biến mất trong tầm nhìn.
Anh vẫn đang tiếp tục nhìn cô.
Cô vắt óc tìm chuyện để nói: "Anh biết sao Kim vì xuất hiện ở thời gian bất đồng, nên có hai biệt danh gì không?"
Rốt cuộc Phó Hành Quang cũng có phản ứng: "Sao Mai và sao Hôm."
Sao Kim xuất hiện vào phía đông bình minh, gọi là "Sao Mai", xuất hiện vào phía tây hoàng hôn, gọi "Sao Hôm". Độ sáng của nó chỉ đứng sau mặt trăng, đôi khi ban ngày cũng có thể nhìn thấy, vào những năm mà thiên văn học chưa được phổ cập, sao Kim và mặt trời cùng nhau xuất hiện trên không trung, được rất nhiều người nghĩ lầm là hiện tượng "Mặt Trời và Mặt Trăng cùng xuất hiện [1]" hiếm thấy.
Chiều hôm dần tối lại, trên bầu trời màu xanh xám, nhanh chóng mọc đầy sao.
Rời xa thành thị, trên đỉnh núi không khí hơi loãng, mỗi ngôi sao lọt vào tầm mắt đều như một viên kim cương trong trẻo sáng ngời.
Phó Hành Quang lấy giá tam giác trong túi, giá đỡ xích đạo và kính ngắm [2], Chu Tinh Thần thì đã gấp gáp không chờ nổi, dùng kính viễn vọng đơn giản nhìn lên, chờ cô xem đủ, bên anh cũng đã lắp đặt kính viễn vọng tiêu chuẩn xong.
"Muốn uống chút nước không?" Cô thấy môi anh hơi khô.
Anh "ừ" một tiếng, động tác trên tay vẫn không dừng lại, Chu Tinh Thần ngồi xổm bên cạnh, vặn nắp bình giữ ấm, từ từ đưa đến bên môi anh...
Phó Hành Quang cúi đầu, uống vài ngụm, hơi thở ấm áp phả vào cổ tay cô, "Được rồi."
Giọng anh hơi khàn, lại vô cùng ôn hòa.
Chu Tinh Thần cầm bình giữ ấm, im lặng nhìn chằm chằm kính viễn vọng, thực chất là đang xem... tay anh.
Trong ấn tượng của cô, tay con trai và con gái không giống nhau, mà lớn hơn rất nhiều, có hơi thô ráp, không nhịn được nên nhìn kỹ hơn. Nhưng ngón tay của anh thon dài, móng tay cắt chỉnh tề, hơn nữa làn da lại trắng, nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Cô nghĩ đến hồi làm ở viện trung y cùng cô Mai, từng nhìn thấy một bức tranh tuyên truyền: Trung y có thể căn cứ vào trăng non trên ngón tay (quầng trắng trên ngón tay) để phán đoán một người khỏe mạnh hay không, nếu một người đàn ông, ngoại trừ ngón tay cái, những ngón tay khác đều không có trăng non, như vậy rất có thể sẽ... Thận hư.
Cô lén nhìn móng tay anh, lần lượt từng cái, tổng cộng chín vầng trăng, hơn nữa đều là màu trắng sữa.
Màu càng trắng, tỏ vẻ thân thể càng tốt.
Thảo nào dọc theo đường đi, không thấy anh mệt chút nào.
Phó Hành Quang đã lắp kính viễn vọng xong, đang điều chỉnh thử các số liệu, thấy cô ngơ ngác nhìn, trên má có lúm đồng tiền, buồn cười búng trán cô một cái, "Hoàn hồn đi."
Cô ảo não liếc anh một cái, che trán, thật ra thì không đau, chỉ là động tác theo bản năng.
"Đau à?"
"Đau." Cô chớp chớp mắt, "Đau sắp rơi nước mắt luôn này."
"Anh nhìn xem."
Hình như anh tưởng thật, đang muốn đến gần nhìn xem, Chu Tinh Thần vội tránh ra, "Giờ thì không sao rồi."
"Thật sự không sao?"
Cô thẳng thắn: "Vừa rồi em lừa anh đấy."
Anh thở phào: "Ấu trĩ."
Sao lại cảm giác ngữ điệu của anh nghe như có chút dung túng nhỉ?
Chu Tinh Thần mím môi cười, mở laptop, kết nối với kính viễn vọng.
Trục cực [3] của kính viễn vọng chỉ về hướng bắc, có thể tự tìm kiếm ngôi sao, nhẹ nhàng nhắm ngay mục tiêu, bởi vì nhiệm vụ quan trắc đề cập đến chụp ảnh thiên thể, còn cần nâng cao độ chính xác.
Phó Hành Quang mang kính thiên văn có máy xác định kinh độ vĩ độ chính xác, trợ giúp định vị sao; còn nữa, môtơ điều khiển trục cực sẽ tự động theo dõi thiên thể, cũng triệt tiêu ảnh hưởng do quá trình địa cầu tự quay sinh ra trong khi quan trắc.
Trong tầm nhìn bắt đầu xuất hiện bóng dáng mặt trăng, Hố Mặt Trăng [4] và vòng tròn nhô lên xung quanh có thể thấy được rõ ràng, thung lũng Tranquillitatis hay biển Tranquillitatis [5], là vị trị đầu tiên mà nhân loại đặt chân lên Mặt Trăng.
Mặt trăng có ba mươi hai "biển", nhưng thực tế thì chỉ là một ít đồng bằng nhỏ, chỉ vì nó khá tối nên lúc đầu những nhà thiên văn học cho là "biển", cho tới hiện nay vẫn chưa phát hiện dấu vết của nước trên mặt trăng.
Mục tiêu quan trắc chủ yếu lần này của Chu Tinh Thần là Tinh vân [6].
Tinh vân đang hiện ra trước mắt có màu hồng nhạt, chính là tinh vân Mân Khôi [7] nổi danh, thuộc loại tinh vân tạo nên từ vật chất phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao.
Bản thân nó mang ánh sáng, xung quanh còn có "cụm sao mở" [8] vây quanh, tăng thêm vẻ rực rỡ cho nó.
[8] Cụm sao mở: còn được gọi là cụm sao phân tán, cụm sao thiên hà, là một nhóm lên đến vài ngàn ngôi sao được hình thành từ các đám mây phân tử khổng lồ giống nhau và có khoảng cùng độ tuổi
Còn có một loại là Tinh vân phản xạ, chính nó không phát sáng, mà phản xạ ánh sáng từ sao, thông thường là màu lam, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Trong tầm mắt Chu Tinh Thần xuất hiện một "chỗ trống" hình cái chùy, đó là Tinh vân Tối [9] kinh điển, bốn phía của nó không có ánh sáng từ sao, cho nên màu sắc tối đen, nhìn như một cái động đen tối.
Nếu đạt tới điều kiện nhất định, Tinh vân Tối sẽ trở thành nơi bắt nguồn của sao, nhưng sẽ cần một thời gian rất lâu.
"Phó Hành Quang." Cô quay đầu, "Anh cũng đến xem đi."
Phó Hành Quang đến gần.
Cô dịu dàng giải thích: "Ngôi sao mà anh đang nhìn thấy là... Phong Miên Tinh."
Anh gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Đây là ngôi sao mới nhất vừa được phát hiện trong hệ Ngân Hà, nằm gần vị trí trung tâm, là một thiên thể chất lượng cao, hai năm trước được kính viễn vọng vũ trụ Hubble [10] dùng tia hồng ngoại xuyên qua bụi phát hiện, sau đó không lâu sau được bán ra, đặt tên là "Phong Miên Tinh".
Độ sáng của Phong Miên Tinh cao hơn Mặt Trời 15000 tỷ lần, có nhà thiên văn học phỏng đoán, lúc đầu nó là một trong những ngôi sao sáng nhất, nếu không có bụi che lấp, cũng là ngôi sao sáng nhất có thể thấy bằng mắt thường.
Nhưng so với Mặt Trời, tuổi thọ của nó ngắn hơn rất nhiều.
Anh đã từng xem số liệu của Phong Miên Tinh, trong quá trình biến đổi của nó, chất lượng tổn thất mỗi lần là 150 triệu lần so với Mặt Trời, khoảng ba triệu năm sau sẽ hoàn toàn biến mất.
Chu Tinh Thần than nhẹ một tiếng: "Ba triệu năm sau, không biết em sẽ ở đâu rồi?"
Phó Hành Quang cười xoa đầu cô: "Nghĩ xa vậy làm gì, sống tốt những năm còn lại mới là chuyện nên làm."
Có gì mà phải sợ?
Mặc kệ là ở đâu, chắc chắn khi đó chúng ta vẫn còn ở bên nhau.
Có lẽ sẽ hóa thành một hạt bụi, du đãng trong vũ trụ không bờ bến, cũng có lẽ ở nơi non xanh nước biếc, an nghỉ dưới lòng đất...
Hai giờ sáng, Chu Tinh Thần bọc áo khoác thật dày, chỉ lộ ra khuôn mặt, gió thổi qua, không nhịn được mà run lập cập.
"Lạnh quá, chúng ta đi ngủ thôi."
Lúc nói không cảm thấy mập mờ, nhưng sau đó cũng chính cô tự nhận ra, cách khăn quàng cổ, mặt hơi nóng, không đợi anh trả lời, chui vào lều trước.
Đỉnh đầu trong suốt, có thể thấy những ngôi sao mờ ảo.
Cô nằm trong túi ngủ, chui vào góc, đếm từng ngôi sao, đang tự thôi miên chính mình, vất vả lắm mới buồn ngủ, phát hiện anh đi vào, âm thanh anh cởi áo khoác, cởi giày cứ vậy chui vào tai...
Ôi. Vừa nãy đếm được bao nhiêu rồi nhỉ?
Một trăm hai ba? Hay là hai trăm ba hai?
Anh... nằm... nằm xuống rồi.
Vì là lều đơn, nhưng hai người ngủ, không gian có vẻ rất chật chội, cô nằm thẳng, anh lại tay dài chân dài, chắc chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ, ngay cả động đậy một chút cũng sẽ kinh động đến đối phương.
"Phó Hành Quang." Chu Tinh Thần nhẹ giọng hỏi anh, "Anh ngủ như vậy có khó chịu không?"
"Đừng nhúc nhích" Anh ngăn ý định muốn nằm nghiêng của cô, "Cũng tạm, ngủ đi."
Vì thế cô tiếp tục nằm thẳng ngủ.
Sau đó, sau sau đó, hô hấp Phó Hành Quang dần trở nên đều đều, ngủ rồi?
Cô cũng nhắm mắt lại, nỗ lực khiến mình tiến vào mộng đẹp.
Thời gian lại trôi qua một tiếng.
Rõ ràng là cơ thể mệt vô cùng, nhưng lại hoàn toàn không buồn ngủ.
Người đàn ông bên cạnh ngủ rất yên ắng, nhưng cảm giác tồn tại thật sự quá mạnh.
Chu Tinh Thần cẩn thận nghiêng người, anh ngủ quay mặt về phía cô, không ngờ khoảng cách gần như vậy, gần đến mức chóp mũi sắp chạm vào nhau, cô ngừng thở.
Lông mi anh vừa dài vừa dày, cong vểnh lên.
Cô không nhịn được, dùng đầu ngón tay chạm vào đoạn cuối, chắc anh ngủ say quá, không có phản ứng gì.
Bóng đêm giúp người ta có thêm can đảm.
Tầm mắt cô dừng ở môi anh.
Không biết hôn lên sẽ có cảm giác gì?
_______
[1] Mặt Trăng và Mặt Trời cùng xuất hiện là một hiện tượng hiếm gặp, từng xảy ra ở Bắc Kinh vào ngày 27 tháng 5 năm 2019
[2] Kính ngắm: là một kính viễn vọng nhỏ, chạy bằng năng lượng ánh sáng, được gắn vào một kính thiên văn lớn, sử dụng để giúp các nhà quan sát tìm thấy vị trí của các thiên thể
[3] Trục cực: Bởi vì địa cầu tự quay, thiên thể có chu kỳ vận động, nếu kính viễn vọng cứ giữ bất động thì sẽ mất dấu, Trục cực giúp kính viễn vọng và thiên thể chuyển động đồng bộ
[4] Hố Mặt Trăng: là các hố va chạm trên Mặt Trăng. Trên bề mặt của Mặt Trăng có rất nhiều hố, và hầu như các hố được hình thành bởi va chạm
[5] Thung lũng Tranquillitatis hay biển Tranquillitatis là một trong những biển Mặt Trăng*
*Biển Mặt Trăng: là các vùng mặt phẳng bazan rộng và tối của Mặt Trăng được hình thành bởi các vụ phun trào núi lửa cổ đại. Chúng được gọi là maria, trong tiếng Latinh có nghĩa là "biển", bởi những nhà thiên văn học trước đây nhầm tưởng là biển thật. Những biển này có suất phản chiếu thấp hơn ở "vùng cao" nên kết quả là chúng xuất hiện dưới một màu tối khi nhìn bằng mắt thường. Biển chiếm 16% bề mặt
[6] Tinh vân: là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma. Tinh vân có thể là những đám bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn, hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao.Các tinh vân thường tập trung thành những giải hẹp, dày từ vài chục đến vài trăm năm ánh sáng
[7] Tinh vân Mân Khôi: hay Tinh vân Nơ thắt Hoa Hồng là một vùng H II lớn có dạng gần tròn nằm ở biên của một đám mây phân tử khổng lồ trong chòm sao Kỳ Lân. Tinh vân có đường kính góc 1.3 ° và nằm cách hệ Mặt Trời vào khoảng 1600 pc. Kích thước thật của tinh vân vào khoảng 100 năm ánh sáng.
[9] Tinh vân Tối: là loại tinh vân gồm khí và bụi không trong suốt và dày dặc tới mức có thể che khuất ánh sáng từ phát xạ nền hay tinh vân phản xạ hay ngăn cản các ngôi sao nền. Trên bầu trời, chúng hiện lên là các bóng đen do ánh sáng từ các ngôi sao chiếu đến đã bị khí hấp thụ gần hết.
[10] Kính viễn vọng vũ trụ Hubble: Đặt tên theo nhà thiên văn học Hubble, ông có trung tâm điều khiển trên mặt đất ở Hopkins, Maryland, Hoa Kỳ
Beta: Quanh
Trước đây khi cùng nhau ra ngoài, Phó Hành Quang sẽ chuẩn bị hết mọi thứ, dù là lộ tuyến du lịch hay các vật phẩm cần thiết, nhưng lần này là Chu Tinh Thần xung phong nhận nhiệm vụ chuẩn bị lều trại và đồ ăn, không ngờ lần đầu tiên làm đã không thuận lợi, quên mất thứ quan trọng nhất.
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy loại chuyện này... Có phần giống như rắp tâm.
Nhưng cô thật sự không cố ý.
Rõ ràng trước khi ra cửa đã kiểm tra hành lý một lần.
Qua đêm trên đỉnh núi, gió lạnh thấu xương, một căn lều, nhưng có hai người, phải sắp xếp thế nào?
Hiển nhiên Phó Hành Quang cũng nghĩ tới cùng một vấn đề với cô, anh đưa lưng về phía dãy núi, ánh nắng dần biến mất sau chân trời, hai mắt anh sâu không thấy đáy, hình như có lẫn chút ý cười: "Vậy đêm nay, chắc em phải "chịu khổ" một chút."
Anh không nói rõ ra, nhưng cô nghe hiểu hàm nghĩa của cái gọi là "chịu khổ", mặt đỏ tai hồng mà cúi đầu: "Không sao." Giọng càng nhỏ hơn, "Dù sao thì cũng không phải chưa từng... ngủ chung."
Mảnh đất trống trải, rõ ràng là có gió núi thổi qua cánh rừng, thi thoảng còn có tiếng kêu của chim bay về tổ, nhưng trong chớp mắt kia, phảng phất như cả thế giới đều yên tĩnh lại, chỉ còn giọng nói nhỏ nhẹ của cô, dù rất nhẹ, nhưng vẫn truyền vào tai Phó Hành Quang không sót một chữ.
Đúng là anh và cô từng "ngủ" cùng nhau, không chỉ một lần, nhưng đều là chuyện hồi còn nhỏ.
Khi đó còn nhỏ, không có khoảng cách giữa nam nữ, cô chơi mệt rồi thì luôn thích nằm trên giường anh ngủ, dùng gối của anh, chăn của anh, còn bắt anh phải lui vào trong góc.
Phòng ngủ là không gian riêng tư bí ẩn, bình thường mấy đứa trẻ họ hàng cùng tuổi đến, luôn bị anh chặn lại ngoài cửa, nhưng đến lượt cô, không biết vì sao lại thành ngoại lệ, không chỉ được vào, còn chiếm lấy giường của anh.
Tay nhỏ chân nhỏ, một cô bé mềm mại, ngủ thật ngon lành, anh đâu thể nhẫn tâm đánh thức, đuổi ra?
Chu Tinh Thần thấy anh híp mắt, ánh mắt rơi vào khoảng không, cũng biết anh đang nghĩ đến chuyện lúc nhỏ, vài kỷ niệm đó thật sự hơi ngượng ngùng, vì ngăn cản anh nghĩ quá sâu, cô chỉ phía sau anh: "Mau nhìn kìa, sao Kim xuất hiện rồi."
Phó Hành Quang không quay đầu theo lời cô, trái lại là nhìn cô chăm chú, ý vị sâu xa, giống như thấy tận đáy lòng cô.
"Sao Thủy, sao Thủy cũng xuất hiện rồi."
Mặt trời đã lặn, ánh nắng vẫn chưa tắt hẳn tạo thành hoàng hôn, bầu trời chưa hoàn toàn tối, đây là thời khắc quan trắc sao Kim và sao Thủy tốt nhất. Hai ngôi sao bay lên từ đường chân trời, cho đến tận trời cao, rồi cũng mau chóng biến mất trong tầm nhìn.
Anh vẫn đang tiếp tục nhìn cô.
Cô vắt óc tìm chuyện để nói: "Anh biết sao Kim vì xuất hiện ở thời gian bất đồng, nên có hai biệt danh gì không?"
Rốt cuộc Phó Hành Quang cũng có phản ứng: "Sao Mai và sao Hôm."
Sao Kim xuất hiện vào phía đông bình minh, gọi là "Sao Mai", xuất hiện vào phía tây hoàng hôn, gọi "Sao Hôm". Độ sáng của nó chỉ đứng sau mặt trăng, đôi khi ban ngày cũng có thể nhìn thấy, vào những năm mà thiên văn học chưa được phổ cập, sao Kim và mặt trời cùng nhau xuất hiện trên không trung, được rất nhiều người nghĩ lầm là hiện tượng "Mặt Trời và Mặt Trăng cùng xuất hiện [1]" hiếm thấy.
Chiều hôm dần tối lại, trên bầu trời màu xanh xám, nhanh chóng mọc đầy sao.
Rời xa thành thị, trên đỉnh núi không khí hơi loãng, mỗi ngôi sao lọt vào tầm mắt đều như một viên kim cương trong trẻo sáng ngời.
Phó Hành Quang lấy giá tam giác trong túi, giá đỡ xích đạo và kính ngắm [2], Chu Tinh Thần thì đã gấp gáp không chờ nổi, dùng kính viễn vọng đơn giản nhìn lên, chờ cô xem đủ, bên anh cũng đã lắp đặt kính viễn vọng tiêu chuẩn xong.
"Muốn uống chút nước không?" Cô thấy môi anh hơi khô.
Anh "ừ" một tiếng, động tác trên tay vẫn không dừng lại, Chu Tinh Thần ngồi xổm bên cạnh, vặn nắp bình giữ ấm, từ từ đưa đến bên môi anh...
Phó Hành Quang cúi đầu, uống vài ngụm, hơi thở ấm áp phả vào cổ tay cô, "Được rồi."
Giọng anh hơi khàn, lại vô cùng ôn hòa.
Chu Tinh Thần cầm bình giữ ấm, im lặng nhìn chằm chằm kính viễn vọng, thực chất là đang xem... tay anh.
Trong ấn tượng của cô, tay con trai và con gái không giống nhau, mà lớn hơn rất nhiều, có hơi thô ráp, không nhịn được nên nhìn kỹ hơn. Nhưng ngón tay của anh thon dài, móng tay cắt chỉnh tề, hơn nữa làn da lại trắng, nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Cô nghĩ đến hồi làm ở viện trung y cùng cô Mai, từng nhìn thấy một bức tranh tuyên truyền: Trung y có thể căn cứ vào trăng non trên ngón tay (quầng trắng trên ngón tay) để phán đoán một người khỏe mạnh hay không, nếu một người đàn ông, ngoại trừ ngón tay cái, những ngón tay khác đều không có trăng non, như vậy rất có thể sẽ... Thận hư.
Cô lén nhìn móng tay anh, lần lượt từng cái, tổng cộng chín vầng trăng, hơn nữa đều là màu trắng sữa.
Màu càng trắng, tỏ vẻ thân thể càng tốt.
Thảo nào dọc theo đường đi, không thấy anh mệt chút nào.
Phó Hành Quang đã lắp kính viễn vọng xong, đang điều chỉnh thử các số liệu, thấy cô ngơ ngác nhìn, trên má có lúm đồng tiền, buồn cười búng trán cô một cái, "Hoàn hồn đi."
Cô ảo não liếc anh một cái, che trán, thật ra thì không đau, chỉ là động tác theo bản năng.
"Đau à?"
"Đau." Cô chớp chớp mắt, "Đau sắp rơi nước mắt luôn này."
"Anh nhìn xem."
Hình như anh tưởng thật, đang muốn đến gần nhìn xem, Chu Tinh Thần vội tránh ra, "Giờ thì không sao rồi."
"Thật sự không sao?"
Cô thẳng thắn: "Vừa rồi em lừa anh đấy."
Anh thở phào: "Ấu trĩ."
Sao lại cảm giác ngữ điệu của anh nghe như có chút dung túng nhỉ?
Chu Tinh Thần mím môi cười, mở laptop, kết nối với kính viễn vọng.
Trục cực [3] của kính viễn vọng chỉ về hướng bắc, có thể tự tìm kiếm ngôi sao, nhẹ nhàng nhắm ngay mục tiêu, bởi vì nhiệm vụ quan trắc đề cập đến chụp ảnh thiên thể, còn cần nâng cao độ chính xác.
Phó Hành Quang mang kính thiên văn có máy xác định kinh độ vĩ độ chính xác, trợ giúp định vị sao; còn nữa, môtơ điều khiển trục cực sẽ tự động theo dõi thiên thể, cũng triệt tiêu ảnh hưởng do quá trình địa cầu tự quay sinh ra trong khi quan trắc.
Trong tầm nhìn bắt đầu xuất hiện bóng dáng mặt trăng, Hố Mặt Trăng [4] và vòng tròn nhô lên xung quanh có thể thấy được rõ ràng, thung lũng Tranquillitatis hay biển Tranquillitatis [5], là vị trị đầu tiên mà nhân loại đặt chân lên Mặt Trăng.
Mặt trăng có ba mươi hai "biển", nhưng thực tế thì chỉ là một ít đồng bằng nhỏ, chỉ vì nó khá tối nên lúc đầu những nhà thiên văn học cho là "biển", cho tới hiện nay vẫn chưa phát hiện dấu vết của nước trên mặt trăng.
Mục tiêu quan trắc chủ yếu lần này của Chu Tinh Thần là Tinh vân [6].
Tinh vân đang hiện ra trước mắt có màu hồng nhạt, chính là tinh vân Mân Khôi [7] nổi danh, thuộc loại tinh vân tạo nên từ vật chất phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao.
Bản thân nó mang ánh sáng, xung quanh còn có "cụm sao mở" [8] vây quanh, tăng thêm vẻ rực rỡ cho nó.
[8] Cụm sao mở: còn được gọi là cụm sao phân tán, cụm sao thiên hà, là một nhóm lên đến vài ngàn ngôi sao được hình thành từ các đám mây phân tử khổng lồ giống nhau và có khoảng cùng độ tuổi
Còn có một loại là Tinh vân phản xạ, chính nó không phát sáng, mà phản xạ ánh sáng từ sao, thông thường là màu lam, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Trong tầm mắt Chu Tinh Thần xuất hiện một "chỗ trống" hình cái chùy, đó là Tinh vân Tối [9] kinh điển, bốn phía của nó không có ánh sáng từ sao, cho nên màu sắc tối đen, nhìn như một cái động đen tối.
Nếu đạt tới điều kiện nhất định, Tinh vân Tối sẽ trở thành nơi bắt nguồn của sao, nhưng sẽ cần một thời gian rất lâu.
"Phó Hành Quang." Cô quay đầu, "Anh cũng đến xem đi."
Phó Hành Quang đến gần.
Cô dịu dàng giải thích: "Ngôi sao mà anh đang nhìn thấy là... Phong Miên Tinh."
Anh gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Đây là ngôi sao mới nhất vừa được phát hiện trong hệ Ngân Hà, nằm gần vị trí trung tâm, là một thiên thể chất lượng cao, hai năm trước được kính viễn vọng vũ trụ Hubble [10] dùng tia hồng ngoại xuyên qua bụi phát hiện, sau đó không lâu sau được bán ra, đặt tên là "Phong Miên Tinh".
Độ sáng của Phong Miên Tinh cao hơn Mặt Trời 15000 tỷ lần, có nhà thiên văn học phỏng đoán, lúc đầu nó là một trong những ngôi sao sáng nhất, nếu không có bụi che lấp, cũng là ngôi sao sáng nhất có thể thấy bằng mắt thường.
Nhưng so với Mặt Trời, tuổi thọ của nó ngắn hơn rất nhiều.
Anh đã từng xem số liệu của Phong Miên Tinh, trong quá trình biến đổi của nó, chất lượng tổn thất mỗi lần là 150 triệu lần so với Mặt Trời, khoảng ba triệu năm sau sẽ hoàn toàn biến mất.
Chu Tinh Thần than nhẹ một tiếng: "Ba triệu năm sau, không biết em sẽ ở đâu rồi?"
Phó Hành Quang cười xoa đầu cô: "Nghĩ xa vậy làm gì, sống tốt những năm còn lại mới là chuyện nên làm."
Có gì mà phải sợ?
Mặc kệ là ở đâu, chắc chắn khi đó chúng ta vẫn còn ở bên nhau.
Có lẽ sẽ hóa thành một hạt bụi, du đãng trong vũ trụ không bờ bến, cũng có lẽ ở nơi non xanh nước biếc, an nghỉ dưới lòng đất...
Hai giờ sáng, Chu Tinh Thần bọc áo khoác thật dày, chỉ lộ ra khuôn mặt, gió thổi qua, không nhịn được mà run lập cập.
"Lạnh quá, chúng ta đi ngủ thôi."
Lúc nói không cảm thấy mập mờ, nhưng sau đó cũng chính cô tự nhận ra, cách khăn quàng cổ, mặt hơi nóng, không đợi anh trả lời, chui vào lều trước.
Đỉnh đầu trong suốt, có thể thấy những ngôi sao mờ ảo.
Cô nằm trong túi ngủ, chui vào góc, đếm từng ngôi sao, đang tự thôi miên chính mình, vất vả lắm mới buồn ngủ, phát hiện anh đi vào, âm thanh anh cởi áo khoác, cởi giày cứ vậy chui vào tai...
Ôi. Vừa nãy đếm được bao nhiêu rồi nhỉ?
Một trăm hai ba? Hay là hai trăm ba hai?
Anh... nằm... nằm xuống rồi.
Vì là lều đơn, nhưng hai người ngủ, không gian có vẻ rất chật chội, cô nằm thẳng, anh lại tay dài chân dài, chắc chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ, ngay cả động đậy một chút cũng sẽ kinh động đến đối phương.
"Phó Hành Quang." Chu Tinh Thần nhẹ giọng hỏi anh, "Anh ngủ như vậy có khó chịu không?"
"Đừng nhúc nhích" Anh ngăn ý định muốn nằm nghiêng của cô, "Cũng tạm, ngủ đi."
Vì thế cô tiếp tục nằm thẳng ngủ.
Sau đó, sau sau đó, hô hấp Phó Hành Quang dần trở nên đều đều, ngủ rồi?
Cô cũng nhắm mắt lại, nỗ lực khiến mình tiến vào mộng đẹp.
Thời gian lại trôi qua một tiếng.
Rõ ràng là cơ thể mệt vô cùng, nhưng lại hoàn toàn không buồn ngủ.
Người đàn ông bên cạnh ngủ rất yên ắng, nhưng cảm giác tồn tại thật sự quá mạnh.
Chu Tinh Thần cẩn thận nghiêng người, anh ngủ quay mặt về phía cô, không ngờ khoảng cách gần như vậy, gần đến mức chóp mũi sắp chạm vào nhau, cô ngừng thở.
Lông mi anh vừa dài vừa dày, cong vểnh lên.
Cô không nhịn được, dùng đầu ngón tay chạm vào đoạn cuối, chắc anh ngủ say quá, không có phản ứng gì.
Bóng đêm giúp người ta có thêm can đảm.
Tầm mắt cô dừng ở môi anh.
Không biết hôn lên sẽ có cảm giác gì?
_______
[1] Mặt Trăng và Mặt Trời cùng xuất hiện là một hiện tượng hiếm gặp, từng xảy ra ở Bắc Kinh vào ngày 27 tháng 5 năm 2019
[2] Kính ngắm: là một kính viễn vọng nhỏ, chạy bằng năng lượng ánh sáng, được gắn vào một kính thiên văn lớn, sử dụng để giúp các nhà quan sát tìm thấy vị trí của các thiên thể
[3] Trục cực: Bởi vì địa cầu tự quay, thiên thể có chu kỳ vận động, nếu kính viễn vọng cứ giữ bất động thì sẽ mất dấu, Trục cực giúp kính viễn vọng và thiên thể chuyển động đồng bộ
[4] Hố Mặt Trăng: là các hố va chạm trên Mặt Trăng. Trên bề mặt của Mặt Trăng có rất nhiều hố, và hầu như các hố được hình thành bởi va chạm
[5] Thung lũng Tranquillitatis hay biển Tranquillitatis là một trong những biển Mặt Trăng*
*Biển Mặt Trăng: là các vùng mặt phẳng bazan rộng và tối của Mặt Trăng được hình thành bởi các vụ phun trào núi lửa cổ đại. Chúng được gọi là maria, trong tiếng Latinh có nghĩa là "biển", bởi những nhà thiên văn học trước đây nhầm tưởng là biển thật. Những biển này có suất phản chiếu thấp hơn ở "vùng cao" nên kết quả là chúng xuất hiện dưới một màu tối khi nhìn bằng mắt thường. Biển chiếm 16% bề mặt
[6] Tinh vân: là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma. Tinh vân có thể là những đám bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn, hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao.Các tinh vân thường tập trung thành những giải hẹp, dày từ vài chục đến vài trăm năm ánh sáng
[7] Tinh vân Mân Khôi: hay Tinh vân Nơ thắt Hoa Hồng là một vùng H II lớn có dạng gần tròn nằm ở biên của một đám mây phân tử khổng lồ trong chòm sao Kỳ Lân. Tinh vân có đường kính góc 1.3 ° và nằm cách hệ Mặt Trời vào khoảng 1600 pc. Kích thước thật của tinh vân vào khoảng 100 năm ánh sáng.
[9] Tinh vân Tối: là loại tinh vân gồm khí và bụi không trong suốt và dày dặc tới mức có thể che khuất ánh sáng từ phát xạ nền hay tinh vân phản xạ hay ngăn cản các ngôi sao nền. Trên bầu trời, chúng hiện lên là các bóng đen do ánh sáng từ các ngôi sao chiếu đến đã bị khí hấp thụ gần hết.
[10] Kính viễn vọng vũ trụ Hubble: Đặt tên theo nhà thiên văn học Hubble, ông có trung tâm điều khiển trên mặt đất ở Hopkins, Maryland, Hoa Kỳ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.