Chương 55: Nỗi lòng của bố
Lâm Uyên Ngư Nhi
30/09/2020
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
"Này, mẹ em..."
Mẹ em... đang nhìn kìa.
Chu Tinh Thần thấy mẹ đứng trước cầu thang, vội vàng đẩy anh, lần này thì đẩy ra rất dễ dàng. Gương mặt con gái nhỏ đúng là gương mặt của thiếu nữ đang chìm đắm trong tình yêu, nhưng đôi mắt đảo loạn, không dám nhìn vào mắt mẹ.
Trái lại, Phó Hành Quang cười còn sáng lạn hơn cả ánh dương bên ngoài cửa sổ, đôi mắt tỏa sáng, còn bình thản gọi: "Cô Nguyễn."
Quả nhiên về phương diện da mặt dày hay mỏng, cô chưa bao giờ là đối thủ của anh.
Nguyễn Miên lo lắng nên mới lên xem, giờ thấy cặp tình nhân nhỏ ngọt ngào thế này, lập tức hiểu ra, ông Tề nhà bà đã đồng ý rồi, bà đáp một tiếng, cười tủm tỉm đi tới: "Mẹ vào xem bố con."
Năm chữ đơn giản lại đẩy ra lớp mây vui sướng trong lòng Chu Tinh Thần, đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất, khiến trái tim cô đột nhiên nặng trĩu, cảm thấy dường như mình đã làm chuyện có lỗi với bố: "Mẹ, con cũng vào nữa."
Nguyễn Miên là người tâm tư tỉ mỉ, con gái nghĩ gì, trước nay đều không thể qua nổi mắt bà, sao lại không biết con gái đang buồn lòng?
Bà đã sớm biết con gái mình thích Phó Hành Quang, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì mà hai đứa nhỏ chậm chạp không ở bên nhau, sau đó Phó Hành Quang còn ra nước ngoài, vừa đi là bốn năm, duyên phận không thể cưỡng ép, bà vốn không còn ôm hy vọng gì nữa.
Nhưng vận mệnh có sự an bài của nó, qua bao trắc trở đường trần, người đi xa vẫn quay trở về, vận mệnh đã chú định ai dắt tay ai, thì sẽ không đưa tơ hồng đến với một bàn tay khác.
Thanh mai trúc mã tu thành chính quả, dĩ nhiên bà rất vui mừng với chuyện này, Phó Hành Quang gần như là lớn lên ngay dưới mí mắt bà, dù là tâm tính, nhân phẩm hay năng lực đều có thể tin tưởng, cũng tin tương lai thằng bé sẽ chăm sóc tốt con gái bà...
Nguyễn Miên nghĩ thầm, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà ông Tề đồng ý nhanh như thế?
Bà cầm tay con gái: "Không có gì đâu, con và Hành Quang hạnh phúc, chính là an ủi lớn nhất cho mẹ và bố con."
Tâm tình lúc này của bà, sao có thể không giống chồng đây? Có phần buồn bã mất mát, nhưng càng nhiều hơn là mừng rỡ, vui vẻ.
Chỉ là, có lẽ ông Tề sẽ cần nhiều thời gian hơn để xoa dịu sự trĩu nặng trong lòng.
"Hai đứa xuống trước đi."
Chu Tinh Thần nghe lời bà, cùng Phó Hành Quang xuống lầu.
Nguyễn Miên đẩy cửa thư phòng đi vào, Tề Nghiễm đang nhắm mắt ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt bình tĩnh. Hơn hai mươi năm làm vợ chồng, từ tiếng bước chân ông đã nhận ra là bà, không mở mắt ra, chỉ chờ khi mùi hương thanh nhã kia đến gần, ông nghiêng người, chạm nhẹ vào hai má bà.
Bà vòng qua hai vai, ôm lấy ông từ phía sau.
Một cái ôm đơn giản, nhưng lại vô cùng ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve nỗi lòng ông.
"Ông Tề à..." Nguyễn Miên cảm thán, "Thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà con gái chúng ta đã lớn vậy rồi."
Trong một chớp mắt nào đó, dường như bà vẫn còn là thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi năm ấy, rõ ràng là tuổi hoa như nhau, nhưng chính bà lại bị vây hãm bởi đêm đông giá rét, tưởng như chẳng thể nhìn thấy ngày mai. Khi đó mẹ bệnh nặng vừa qua đời, mẹ kế Vương Giai Tâm mang theo đứa con trai đã năm tuổi nghênh ngang tới cửa... Gần như là thời gian đen tối nhất trong cuộc đời của bà.
Trong hố sâu tuyệt vọng ấy, bà gặp được người quan trọng nhất sinh mệnh của mình.
Quen biết, tìm hiểu rồi yêu ông, bà còn sinh cho ông một đứa con gái, đời người không còn gì có thể viên mãn hơn.
"Ông xã." Nghĩ đến đây, chóp mũi Nguyễn Miên đau đớn, "Em vẫn sẽ ở bên anh."
Con gái trưởng thành sẽ có chốn về của con bé, còn em, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.
Lời thề tuy không cao sang, nhưng là mong muốn suốt cả đời này của bà.
Tề Nghiễm nắm tay bà, mười ngón tay đan xen, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay bà: "Bà Tề à, nói phải giữ lời đấy."
"Ừm! Em bảo đảm!"
Thấy tâm tình ông đã tốt hơn, Nguyễn Miên mỉm cười: "Giao con gái cho Phó Hành Quang, em rất yên tâm, tốt hơn giao cho bất cứ thằng nhóc nào khác, đến lúc đó còn phải xem xét lại từ đầu, tìm hiểu đủ phương diện, tốn công lại hao tổn tâm trí, anh nói xem có phải không?"
Tề Nghiễm hừ nhẹ một tiếng, nhưng không phản bác, xem như ngầm đồng ý.
"Hơn nữa..." Bà nói tiếp, "Không phải Minh Huy nhà chúng ta cũng ở bên hòn ngọc quý của nhà họ Mai sao? Vừa rồi Minh Huy mới nói chuyện với em, ý của nó là, sau khi gặp gia đình nhà gái thì định ra hôn sự luôn."
Tề Nghiễm cười nói: "Đúng là không dễ dàng, anh còn tưởng nó tính sống cô độc cả quãng đời còn lại đấy."
Ai có thể ngờ được, một thế giới trước nay luôn khước từ người ngoài tiến vào của Nguyễn Minh Huy, đột nhiên xuất hiện một tinh linh hoạt bát nhí nhảnh, khiến cuộc sống vốn đơn điệu của anh ấy trở nên sinh động.
Nguyễn Miên cũng đồng cảm, bà đã từng có lần nghi ngờ em trai không thích phụ nữ, dù sao thì làm nghệ thuật, ít nhiều cũng có chút kỳ quặc, cũng hỏi bóng hỏi gió một lúc, khiến vành tai anh ấy đỏ bừng, sau này mới phát hiện là mình nghĩ nhiều.
Đứa nhỏ này lớn lên bên cạnh bà từ nhỏ, mười mấy năm qua, bà tuy là chị, nhưng cũng giống một người mẹ, quan tâm coi sóc mọi thứ, nhưng chớp mắt một cái, hiện giờ thằng bé cũng tìm được nửa kia để cầm tay suốt cả quãng đời còn lại, dịu dàng săn sóc, biết nóng biết lạnh, bà thấy em trai đã cười nhiều hơn trước đây rất nhiều.
Nguyễn Minh Huy không biết chị gái và anh rể đang ở trong thư phòng thảo luận về mình. Lúc này anh ấy đang cùng Mai Cửu ở phòng đàn, theo như yêu cầu của cô ấy, đàn đi đàn lại khúc Hái Sao, khúc nhạc như mộng như ảo, rất dễ dàng khiến người ta lạc lối vào buổi đêm với ánh trăng như nước, sao giăng đầy trời, Mai Cửu nghe mà mê mẩn, khúc nhạc kết thúc, cô lại nói: "Thêm lần nữa đi."
Đây đã là lần thứ mười rồi.
Nguyễn Minh Huy nhìn cô: Thích vậy luôn à?
Mai Cửu gật đầu như giã tỏi: "Thích lắm luôn ấy!"
Cô dịch qua, ôm lấy eo anh: "Chừng nào thì anh cũng vì em mà viết một khúc nhạc?"
Tuy thằng nhóc Phó Hành Quang kia nhìn thì có vẻ Manshow [1], nhưng trong xương cốt lại hết sức lãng mạn, còn đặc biệt viết nhạc, chuẩn bị biểu diễn khúc Hái Sao này ở show diễn của mình. Người mù cũng nhìn ra được, rốt cuộc nó muốn hái ngôi sao nào, đến lúc đó không biết có bao nhiêu cô gái sẽ đau lòng rơi nước mắt đây.
[1] Manshow: chỉ người có bề ngoài lạnh nhạt, hướng nội nhưng thực tế thì lại có một mặt khá hoạt bát, nhiệt tình, đây là kiểu người sống đầy suy nghĩ và nội hàm, không dễ bộc lộ cảm xúc và tình cảm, thế nhưng trong một trường hợp hoặc hoàn cảnh nào đó thường biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người
Chuyện này, Nguyễn Minh Huy đã có kế hoạch từ sớm, hơn nữa khúc nhạc kia đã viết được một nửa, chuẩn bị chờ đến sinh nhật để cho cô một bất ngờ, nếu đã là bất ngờ, thì giờ không thể để cô biết được.
Anh xoa đầu Mai Cửu, khéo léo lảng tránh vấn đề, đôi tay lại hạ xuống lần nữa, giai điệu du dương vút lên từ những ngón tay.
. . .
Phó Hành Quang và Chu Tinh Thần xuống lầu, Mai Nhiễm và Phó Thời Cẩn nhìn nhau, trên mặt đều mang theo nụ cười hàm ý, xem ra chuyện đã thành rồi.
Mai Nhiễm giữ chặt tay Chu Tinh Thần, ánh mắt quả thực như đang nhìn con dâu: "Nếu Phó Hành Quang bắt nạt cháu, nhất định phải nói cho cô và chú Phó của cháu, cô chú sẽ cho nó một trận!"
Phó Thời Cẩn buông tách trà, cười gật đầu.
Mai Khê Quang cũng nhanh nhảu tỏ thái độ: "Hậu thuẫn mạnh nhất là đây!"
Ngủ một giấc cuối cùng cũng tỉnh táo hơn không ít, Phó Tuyết Nghênh nhấc tay: "Dù anh em có làm sai hay không, chỉ cần chị tức giận không vui, cho dù chỉ nhăn mày cũng là anh ấy sai, em luôn đứng về phía chị dâu!"
Chu Tinh Thần không nhịn được cười.
Mai Nhiễm cầm lấy đôi tay mềm mại của cô cái gái nhỏ, nhìn xem, cười lớn: "Tốt quá, tốt quá đi."
Đôi mắt sắc bén liếc con trai một cái: "Nhất định phải quý trọng, biết chưa?!"
Phó Hành Quang vội vàng đồng ý, rồi nói: "Giờ con mới là con rể phải không?"
"Con không biết sao?" Phó Thời Cẩn nói tiếp: "Ở nhà họ Phó, có một quy tắc truyền lại nhiều đời, con trai là cỏ cây, con gái con dâu mới là bảo bối."
Mai Nhiễm gật đầu.
Tuy rằng trong lòng nghi ngờ... nhà họ Phó có quy tắc như vậy từ khi nào, sao bà không biết?
Nhưng mà vậy cũng tốt.
Dù trước đây không có, từ hôm nay trở đi sẽ có.
Đứa con gái duy nhất này, có thể nói là cả trái tim của Tề Nghiễm và Nguyễn Miên, quan trọng hơn bất cứ điều gì, tương lai gả vào nhà họ Phó, họ cũng sẽ không bạc đãi cô, nhất định sẽ cố gắng chu toàn mọi chuyện.
Hai anh em bừng tỉnh đại ngộ: Thì ra mấy năm nay mình được bố mẹ nuôi như cỏ cây.
Phó Tuyết Nghênh ôm bụng cười to, giơ ngón cái với bố.
Mấy người họ ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, cho đến khi mặt trời ngả về tây, đôi vợ chồng trên thư phòng vẫn chưa đi xuống, chờ cả nhà họ Phó chuẩn bị về, Nguyễn Miên mới xuống lầu tiễn họ.
Chu Tinh Thần đứng bên cạnh mẹ, nhẹ giọng hỏi: "Bố..."
"Không sao, ông ấy chỉ hơi mệt thôi, đã ngủ rồi."
Tối hôm qua ầm ĩ đến nửa đêm, sau đó Tề Nghiễm cũng không ngủ, dù sao cũng là người làm bố rồi, thể lực kém hơn hồi còn trẻ, bà nằm cùng ông một lát, thấy ông đã ngủ say, nhìn xem quang cảnh ngoài cửa sổ, đoán là họ tính về rồi, thế nên rời khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu.
Mai Khê Quang lái xe tới.
Nguyễn Miên nhìn vẻ mặt Phó Hành Quang, có vẻ là muốn nói gì đó với con gái bà, vì thế đẩy con bé qua: "Đi đi, mẹ và cô Mai nói vài câu."
Phó Hành Quang dắt cô vòng qua bể phun nước nhỏ, đi vào sân sau.
Đang là tiết xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nhau khoe sắc, muôn hồng nghìn tía, ngọn gió đưa hương đi xa, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, thấm vào cả ruột gan.
Quả thực là anh đang say trong bầu không khí như mật này, dưới chân như dẫm lên mây, lơ lửng bồng bềnh, anh đưa tay ôm người con gái thương yêu vào lòng, hai tay thắt chặt, hai trái tim chung một nhịp đập, lúc này mới cảm thấy kiên định hơn.
"Cục cưng, em vui không?"
Hai má Chu Tinh Thần như thoa phấn: "Có."
Phó Hành Quang cúi đầu hôn lên trán cô: "Anh cũng thế."
Ngoại trừ cười, ngoại trừ ôm cô hôn cô, anh hoàn toàn không biết nên biểu đạt tâm tình lúc này của mình thế nào.
"Phó Hành Quang..." Cô kéo tay áo anh, "Anh nên về rồi, mọi người đang đợi anh."
"Thật muốn đưa em cùng về."
Ôm ấp thêm vài phút, rốt cuộc Phó Hành Quang cũng buông cô ra: "Tiễn anh ra ngoài?"
Có vài bước thôi mà?
Sau một hồi rề rà, Phó Hành Quang mới ngồi lên xe.
Hai mẹ con chờ dưới ngọn đèn ngoài cửa, thấy xe dần đi xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt, lúc này mới xoay người về phòng.
Trong xe.
Phó Tuyết Nghênh nhìn anh trai, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi: "Bố, sao con cảm giác chú Tề, hình như..."
Cô ấy cũng không biết hình dung cảm giác này thế nào.
Tuy Phó Tuyết Nghênh thường mơ mơ màng màng, nhưng trực giác sinh ra đã có sẵn nói cho cô ấy, hình như có chỗ nào đó không thích hợp?
Lời này thốt ra từ miệng con gái bảo bối, thật đúng là đâm thẳng vào tim Phó Thời Cẩn. Đều là người có con gái, sao ông có thể không thấu hiểu được tâm tình của Tề Nghiễm, thật sự là như cải trắng mà mình cẩn thận chăm bẵm, cuối cùng lại bị thằng nhóc nhà khác cướp đi, mấu chốt là không có cách nào, không cách nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn...
Ông than nhẹ một hơi, phòng ngừa chu đáo: "Bảo bối à, năm nay con mới hai mốt thôi, chắc là chưa vội yêu đương nhỉ?"
Mai Nhiễm bị ngữ điệu u oán của ông chọc cười.
Beta: Quanh
"Này, mẹ em..."
Mẹ em... đang nhìn kìa.
Chu Tinh Thần thấy mẹ đứng trước cầu thang, vội vàng đẩy anh, lần này thì đẩy ra rất dễ dàng. Gương mặt con gái nhỏ đúng là gương mặt của thiếu nữ đang chìm đắm trong tình yêu, nhưng đôi mắt đảo loạn, không dám nhìn vào mắt mẹ.
Trái lại, Phó Hành Quang cười còn sáng lạn hơn cả ánh dương bên ngoài cửa sổ, đôi mắt tỏa sáng, còn bình thản gọi: "Cô Nguyễn."
Quả nhiên về phương diện da mặt dày hay mỏng, cô chưa bao giờ là đối thủ của anh.
Nguyễn Miên lo lắng nên mới lên xem, giờ thấy cặp tình nhân nhỏ ngọt ngào thế này, lập tức hiểu ra, ông Tề nhà bà đã đồng ý rồi, bà đáp một tiếng, cười tủm tỉm đi tới: "Mẹ vào xem bố con."
Năm chữ đơn giản lại đẩy ra lớp mây vui sướng trong lòng Chu Tinh Thần, đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất, khiến trái tim cô đột nhiên nặng trĩu, cảm thấy dường như mình đã làm chuyện có lỗi với bố: "Mẹ, con cũng vào nữa."
Nguyễn Miên là người tâm tư tỉ mỉ, con gái nghĩ gì, trước nay đều không thể qua nổi mắt bà, sao lại không biết con gái đang buồn lòng?
Bà đã sớm biết con gái mình thích Phó Hành Quang, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì mà hai đứa nhỏ chậm chạp không ở bên nhau, sau đó Phó Hành Quang còn ra nước ngoài, vừa đi là bốn năm, duyên phận không thể cưỡng ép, bà vốn không còn ôm hy vọng gì nữa.
Nhưng vận mệnh có sự an bài của nó, qua bao trắc trở đường trần, người đi xa vẫn quay trở về, vận mệnh đã chú định ai dắt tay ai, thì sẽ không đưa tơ hồng đến với một bàn tay khác.
Thanh mai trúc mã tu thành chính quả, dĩ nhiên bà rất vui mừng với chuyện này, Phó Hành Quang gần như là lớn lên ngay dưới mí mắt bà, dù là tâm tính, nhân phẩm hay năng lực đều có thể tin tưởng, cũng tin tương lai thằng bé sẽ chăm sóc tốt con gái bà...
Nguyễn Miên nghĩ thầm, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà ông Tề đồng ý nhanh như thế?
Bà cầm tay con gái: "Không có gì đâu, con và Hành Quang hạnh phúc, chính là an ủi lớn nhất cho mẹ và bố con."
Tâm tình lúc này của bà, sao có thể không giống chồng đây? Có phần buồn bã mất mát, nhưng càng nhiều hơn là mừng rỡ, vui vẻ.
Chỉ là, có lẽ ông Tề sẽ cần nhiều thời gian hơn để xoa dịu sự trĩu nặng trong lòng.
"Hai đứa xuống trước đi."
Chu Tinh Thần nghe lời bà, cùng Phó Hành Quang xuống lầu.
Nguyễn Miên đẩy cửa thư phòng đi vào, Tề Nghiễm đang nhắm mắt ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt bình tĩnh. Hơn hai mươi năm làm vợ chồng, từ tiếng bước chân ông đã nhận ra là bà, không mở mắt ra, chỉ chờ khi mùi hương thanh nhã kia đến gần, ông nghiêng người, chạm nhẹ vào hai má bà.
Bà vòng qua hai vai, ôm lấy ông từ phía sau.
Một cái ôm đơn giản, nhưng lại vô cùng ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve nỗi lòng ông.
"Ông Tề à..." Nguyễn Miên cảm thán, "Thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà con gái chúng ta đã lớn vậy rồi."
Trong một chớp mắt nào đó, dường như bà vẫn còn là thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi năm ấy, rõ ràng là tuổi hoa như nhau, nhưng chính bà lại bị vây hãm bởi đêm đông giá rét, tưởng như chẳng thể nhìn thấy ngày mai. Khi đó mẹ bệnh nặng vừa qua đời, mẹ kế Vương Giai Tâm mang theo đứa con trai đã năm tuổi nghênh ngang tới cửa... Gần như là thời gian đen tối nhất trong cuộc đời của bà.
Trong hố sâu tuyệt vọng ấy, bà gặp được người quan trọng nhất sinh mệnh của mình.
Quen biết, tìm hiểu rồi yêu ông, bà còn sinh cho ông một đứa con gái, đời người không còn gì có thể viên mãn hơn.
"Ông xã." Nghĩ đến đây, chóp mũi Nguyễn Miên đau đớn, "Em vẫn sẽ ở bên anh."
Con gái trưởng thành sẽ có chốn về của con bé, còn em, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.
Lời thề tuy không cao sang, nhưng là mong muốn suốt cả đời này của bà.
Tề Nghiễm nắm tay bà, mười ngón tay đan xen, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay bà: "Bà Tề à, nói phải giữ lời đấy."
"Ừm! Em bảo đảm!"
Thấy tâm tình ông đã tốt hơn, Nguyễn Miên mỉm cười: "Giao con gái cho Phó Hành Quang, em rất yên tâm, tốt hơn giao cho bất cứ thằng nhóc nào khác, đến lúc đó còn phải xem xét lại từ đầu, tìm hiểu đủ phương diện, tốn công lại hao tổn tâm trí, anh nói xem có phải không?"
Tề Nghiễm hừ nhẹ một tiếng, nhưng không phản bác, xem như ngầm đồng ý.
"Hơn nữa..." Bà nói tiếp, "Không phải Minh Huy nhà chúng ta cũng ở bên hòn ngọc quý của nhà họ Mai sao? Vừa rồi Minh Huy mới nói chuyện với em, ý của nó là, sau khi gặp gia đình nhà gái thì định ra hôn sự luôn."
Tề Nghiễm cười nói: "Đúng là không dễ dàng, anh còn tưởng nó tính sống cô độc cả quãng đời còn lại đấy."
Ai có thể ngờ được, một thế giới trước nay luôn khước từ người ngoài tiến vào của Nguyễn Minh Huy, đột nhiên xuất hiện một tinh linh hoạt bát nhí nhảnh, khiến cuộc sống vốn đơn điệu của anh ấy trở nên sinh động.
Nguyễn Miên cũng đồng cảm, bà đã từng có lần nghi ngờ em trai không thích phụ nữ, dù sao thì làm nghệ thuật, ít nhiều cũng có chút kỳ quặc, cũng hỏi bóng hỏi gió một lúc, khiến vành tai anh ấy đỏ bừng, sau này mới phát hiện là mình nghĩ nhiều.
Đứa nhỏ này lớn lên bên cạnh bà từ nhỏ, mười mấy năm qua, bà tuy là chị, nhưng cũng giống một người mẹ, quan tâm coi sóc mọi thứ, nhưng chớp mắt một cái, hiện giờ thằng bé cũng tìm được nửa kia để cầm tay suốt cả quãng đời còn lại, dịu dàng săn sóc, biết nóng biết lạnh, bà thấy em trai đã cười nhiều hơn trước đây rất nhiều.
Nguyễn Minh Huy không biết chị gái và anh rể đang ở trong thư phòng thảo luận về mình. Lúc này anh ấy đang cùng Mai Cửu ở phòng đàn, theo như yêu cầu của cô ấy, đàn đi đàn lại khúc Hái Sao, khúc nhạc như mộng như ảo, rất dễ dàng khiến người ta lạc lối vào buổi đêm với ánh trăng như nước, sao giăng đầy trời, Mai Cửu nghe mà mê mẩn, khúc nhạc kết thúc, cô lại nói: "Thêm lần nữa đi."
Đây đã là lần thứ mười rồi.
Nguyễn Minh Huy nhìn cô: Thích vậy luôn à?
Mai Cửu gật đầu như giã tỏi: "Thích lắm luôn ấy!"
Cô dịch qua, ôm lấy eo anh: "Chừng nào thì anh cũng vì em mà viết một khúc nhạc?"
Tuy thằng nhóc Phó Hành Quang kia nhìn thì có vẻ Manshow [1], nhưng trong xương cốt lại hết sức lãng mạn, còn đặc biệt viết nhạc, chuẩn bị biểu diễn khúc Hái Sao này ở show diễn của mình. Người mù cũng nhìn ra được, rốt cuộc nó muốn hái ngôi sao nào, đến lúc đó không biết có bao nhiêu cô gái sẽ đau lòng rơi nước mắt đây.
[1] Manshow: chỉ người có bề ngoài lạnh nhạt, hướng nội nhưng thực tế thì lại có một mặt khá hoạt bát, nhiệt tình, đây là kiểu người sống đầy suy nghĩ và nội hàm, không dễ bộc lộ cảm xúc và tình cảm, thế nhưng trong một trường hợp hoặc hoàn cảnh nào đó thường biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người
Chuyện này, Nguyễn Minh Huy đã có kế hoạch từ sớm, hơn nữa khúc nhạc kia đã viết được một nửa, chuẩn bị chờ đến sinh nhật để cho cô một bất ngờ, nếu đã là bất ngờ, thì giờ không thể để cô biết được.
Anh xoa đầu Mai Cửu, khéo léo lảng tránh vấn đề, đôi tay lại hạ xuống lần nữa, giai điệu du dương vút lên từ những ngón tay.
. . .
Phó Hành Quang và Chu Tinh Thần xuống lầu, Mai Nhiễm và Phó Thời Cẩn nhìn nhau, trên mặt đều mang theo nụ cười hàm ý, xem ra chuyện đã thành rồi.
Mai Nhiễm giữ chặt tay Chu Tinh Thần, ánh mắt quả thực như đang nhìn con dâu: "Nếu Phó Hành Quang bắt nạt cháu, nhất định phải nói cho cô và chú Phó của cháu, cô chú sẽ cho nó một trận!"
Phó Thời Cẩn buông tách trà, cười gật đầu.
Mai Khê Quang cũng nhanh nhảu tỏ thái độ: "Hậu thuẫn mạnh nhất là đây!"
Ngủ một giấc cuối cùng cũng tỉnh táo hơn không ít, Phó Tuyết Nghênh nhấc tay: "Dù anh em có làm sai hay không, chỉ cần chị tức giận không vui, cho dù chỉ nhăn mày cũng là anh ấy sai, em luôn đứng về phía chị dâu!"
Chu Tinh Thần không nhịn được cười.
Mai Nhiễm cầm lấy đôi tay mềm mại của cô cái gái nhỏ, nhìn xem, cười lớn: "Tốt quá, tốt quá đi."
Đôi mắt sắc bén liếc con trai một cái: "Nhất định phải quý trọng, biết chưa?!"
Phó Hành Quang vội vàng đồng ý, rồi nói: "Giờ con mới là con rể phải không?"
"Con không biết sao?" Phó Thời Cẩn nói tiếp: "Ở nhà họ Phó, có một quy tắc truyền lại nhiều đời, con trai là cỏ cây, con gái con dâu mới là bảo bối."
Mai Nhiễm gật đầu.
Tuy rằng trong lòng nghi ngờ... nhà họ Phó có quy tắc như vậy từ khi nào, sao bà không biết?
Nhưng mà vậy cũng tốt.
Dù trước đây không có, từ hôm nay trở đi sẽ có.
Đứa con gái duy nhất này, có thể nói là cả trái tim của Tề Nghiễm và Nguyễn Miên, quan trọng hơn bất cứ điều gì, tương lai gả vào nhà họ Phó, họ cũng sẽ không bạc đãi cô, nhất định sẽ cố gắng chu toàn mọi chuyện.
Hai anh em bừng tỉnh đại ngộ: Thì ra mấy năm nay mình được bố mẹ nuôi như cỏ cây.
Phó Tuyết Nghênh ôm bụng cười to, giơ ngón cái với bố.
Mấy người họ ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, cho đến khi mặt trời ngả về tây, đôi vợ chồng trên thư phòng vẫn chưa đi xuống, chờ cả nhà họ Phó chuẩn bị về, Nguyễn Miên mới xuống lầu tiễn họ.
Chu Tinh Thần đứng bên cạnh mẹ, nhẹ giọng hỏi: "Bố..."
"Không sao, ông ấy chỉ hơi mệt thôi, đã ngủ rồi."
Tối hôm qua ầm ĩ đến nửa đêm, sau đó Tề Nghiễm cũng không ngủ, dù sao cũng là người làm bố rồi, thể lực kém hơn hồi còn trẻ, bà nằm cùng ông một lát, thấy ông đã ngủ say, nhìn xem quang cảnh ngoài cửa sổ, đoán là họ tính về rồi, thế nên rời khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu.
Mai Khê Quang lái xe tới.
Nguyễn Miên nhìn vẻ mặt Phó Hành Quang, có vẻ là muốn nói gì đó với con gái bà, vì thế đẩy con bé qua: "Đi đi, mẹ và cô Mai nói vài câu."
Phó Hành Quang dắt cô vòng qua bể phun nước nhỏ, đi vào sân sau.
Đang là tiết xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nhau khoe sắc, muôn hồng nghìn tía, ngọn gió đưa hương đi xa, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, thấm vào cả ruột gan.
Quả thực là anh đang say trong bầu không khí như mật này, dưới chân như dẫm lên mây, lơ lửng bồng bềnh, anh đưa tay ôm người con gái thương yêu vào lòng, hai tay thắt chặt, hai trái tim chung một nhịp đập, lúc này mới cảm thấy kiên định hơn.
"Cục cưng, em vui không?"
Hai má Chu Tinh Thần như thoa phấn: "Có."
Phó Hành Quang cúi đầu hôn lên trán cô: "Anh cũng thế."
Ngoại trừ cười, ngoại trừ ôm cô hôn cô, anh hoàn toàn không biết nên biểu đạt tâm tình lúc này của mình thế nào.
"Phó Hành Quang..." Cô kéo tay áo anh, "Anh nên về rồi, mọi người đang đợi anh."
"Thật muốn đưa em cùng về."
Ôm ấp thêm vài phút, rốt cuộc Phó Hành Quang cũng buông cô ra: "Tiễn anh ra ngoài?"
Có vài bước thôi mà?
Sau một hồi rề rà, Phó Hành Quang mới ngồi lên xe.
Hai mẹ con chờ dưới ngọn đèn ngoài cửa, thấy xe dần đi xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt, lúc này mới xoay người về phòng.
Trong xe.
Phó Tuyết Nghênh nhìn anh trai, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi: "Bố, sao con cảm giác chú Tề, hình như..."
Cô ấy cũng không biết hình dung cảm giác này thế nào.
Tuy Phó Tuyết Nghênh thường mơ mơ màng màng, nhưng trực giác sinh ra đã có sẵn nói cho cô ấy, hình như có chỗ nào đó không thích hợp?
Lời này thốt ra từ miệng con gái bảo bối, thật đúng là đâm thẳng vào tim Phó Thời Cẩn. Đều là người có con gái, sao ông có thể không thấu hiểu được tâm tình của Tề Nghiễm, thật sự là như cải trắng mà mình cẩn thận chăm bẵm, cuối cùng lại bị thằng nhóc nhà khác cướp đi, mấu chốt là không có cách nào, không cách nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn...
Ông than nhẹ một hơi, phòng ngừa chu đáo: "Bảo bối à, năm nay con mới hai mốt thôi, chắc là chưa vội yêu đương nhỉ?"
Mai Nhiễm bị ngữ điệu u oán của ông chọc cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.