Chương 37: Nuốt chửng
Lâm Uyên Ngư Nhi
30/09/2020
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Chu Tinh Thần còn nhớ lần đó cô khóc ầm lên, về nhà ôm mẹ, nức nở nói đứt quãng: "Đầu trọc [1] nhà chú Phó nói con không cùng họ với bố, cũng không cùng họ với mẹ, còn nói con... là... nhặt được trong thùng rác."
[1] Nguyên văn là Tiểu Quang Quang, còn có thể hiểu là đầu trọc
Người xấu như thế, cô không gọi là anh Hành Quanh đâu, Tuyết Nghênh gọi mình là "Sao nhỏ", Chu Tinh Thần cũng theo như cách thức này [2], lấy biệt danh cho anh cô ấy, gọi "Đầu trọc".
[2] Sao nhỏ theo Hán Việt là Tiểu Tinh Tinh
Lúc ấy bố cô nghe cô khóc lóc kể lể xong, không nhịn được cười: "Cục cưng biết ông nội họ gì không?"
Cô nghiêm túc suy nghĩ: "Chu."
Rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Thế là con cùng họ với ông nội à?"
Lại không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: "Con thật sự không phải nhặt được từ thùng rác?"
Cả bố mẹ đều trịnh trọng bảo đảm: "Không phải."
Vấn đề của cô lại tới nữa: "Vậy con tới từ đâu?"
Bố tốn cả buổi trời kể cho cô một câu chuyện rất dài, khiến đầu óc cô rối tung, căn bản không còn nhớ câu hỏi ban đầu, chuyện này mới trôi qua.
Trẻ con hay quên, cũng không mang thù, lần thứ hai gặp mặt, Chu Tinh Thần đã hoàn toàn quên chuyện trước đó, nhưng mà, cô phát hiện điều bất thường từ Phó Hành Quang, hai tay ôm má anh, khiến anh vốn đang làm toán hoảng sợ, đôi lông mày dựng thẳng lên: "Em làm gì thế?"
"Anh Hành Quang." Cô nhìn vào miệng anh, "Em nhớ mấy hôm trước anh thiếu hai cái răng cửa mà."
Sao mọc nhanh thế nhỉ?
Phó Hành Quang lấy bút gõ đầu cô: "Ngốc."
Thảo nào lần đầu tiên gặp mặt, cô đã thân thiện gọi anh là "anh Hành Quang" như vậy, thì ra lại là thằng nhóc Mai Khê Quang giở trò quỷ, trước đó cũng có rất nhiều đứa bé họ hàng gặp phải tình cảnh như vậy, trò chơi này anh ấy chơi mãi không chán.
"Đột nhiên hoài niệm khi còn nhỏ." Phó Hành Quang kéo cô lại từ hồi ức, "Gọi lại anh nghe nào."
Chu Tinh Thần phản ứng chậm nửa nhịp: "Gọi gì?"
Đôi mắt anh nhìn cô sáng quắc, đáy mắt còn mang chút ý cười trêu đùa.
Cô cố tình không làm theo mong muốn của anh: "Cả hai anh em đều một bụng toàn mấy trò xấu xa."
Phó Hành Quang không tỏ ý kiến, chỉ cầm tay cô, cho vào áo len của mình.
Bàn tay chạm vào phần bụng rắn chắc của anh, Chu Tinh Thần muốn rụt về theo bản năng, bị anh đè lại cách lớp áo, "Thử xem."
Xem bên trong có thật sự là một bụng đầy mấy trò xấu xa không.
Da thịt đàn ông trẻ tuổi, hoàn toàn không giống với cô, ấm áp căng cứng, rắn chắc mạnh mẽ, cơ bụng gãi đúng chỗ ngứa, không quá mềm cũng không quá cứng, ấn xuống còn có thể cảm giác được hơi co dãn.
Quả thực là cô có chút yêu thích không muốn buông tay, thảo nào anh luôn thích...
Khoan đã?
Chu Tinh Thần đột nhiên mở to hai mắt.
Hình như có gì đó không thích hợp.
Cánh tay ôm eo cô càng lúc càng chặt, sau lưng cô cũng tựa vào ngực anh, không biết là nhịp tim của ai, đập thật là nhanh, giống như một nhịp trống dày đặc, khiến hai tai tê dại.
Anh dán mặt vào má cô, cọ hai cái, giọng khàn khàn: "Cục cưng..."
Rốt cuộc cũng biết chỗ nào không đúng rồi.
Màu đỏ trên má Chu Tinh Thần lan rộng ra cả khuôn mặt, giống như vừa đánh phấn.
Sao lại... Sao lại...
Cô tâm hoảng ý loạn, hoàn toàn không biết nên làm gì.
"Không sao." Phó Hành Quang cũng sợ dọa đến cô, nhẹ giọng dỗ dành, "Anh ôm một chút là được."
Rồi nhẹ nhàng lặp lại một lần: "Ôm một chút là được."
Quả nhiên anh chỉ ôm cô, hô hấp thay đổi rất nhanh.
Chu Tinh Thần cảm nhận toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, có hơi ngại ngùng, nhưng càng nhiều hơn là tò mò.
Hồi nhỏ mẹ dạy cô, bên trong quần nhỏ, ngoại trừ bố mẹ thì không được cho ai xem, lớn hơn chút nữa, lúc tắm rửa, bố cũng không còn xuất hiện ở phòng tắm, đến tuổi thích hợp, khi được giáo dục giới tính, họ sẽ không che che giấu giấu, dùng từ mập mờ, nhưng biết là một chuyện, tự mình cảm nhận lại là một chuyện khác...
Rốt cuộc cũng bình ổn.
Cô vội vàng nhảy xuống khỏi người anh, chạy vào phòng, kéo chăn bọc mình lại kín mít, nhắm mắt muốn ngủ, nhưng mà, cả đầu óc đều là chuyện vừa nãy, vừa nãy...
Giờ nghỉ trưa quý giá cứ như vậy bị lãng phí.
Hai rưỡi chiều, hai người họ đi vào phòng thí nghiệm, Chu Tinh Thần trở lại chỗ ngồi của mình, vừa bật máy tính, Trương Hội Ninh và Triệu Huy cũng lục tục đi tới, hai người kia tiến vào, còn không ngừng thầm thì gì đó.
Triệu Huy nhìn thoáng qua chỗ trống trong góc: "Nghe nói Lâm Phi Phàm lại xin nghỉ nửa tháng."
Trương Hội Ninh còn biết nhiều hơn: "Mình nghe nói bố mẹ cậu ấy tự mình tìm tới giáo sư Từ, hình như là cầu xin."
"Sao lại như thế?"
"Ai mà biết được?"
Trương Hội Ninh lại "suỵt" một tiếng: "Sếp Từ tới."
Giáo sư Từ bước vào cửa, nhìn lướt qua một lượt rồi tổ chức cuộc họp như sấm rền gió cuốn.
"Bên 'Thiên Nhãn' có tin tức mới."
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên màn hình của ông.
Giáo sư Từ tiếp tục nói: "Mọi người đang xem quá trình ngôi sao RT063 biến mất một cách thần bí."
Giữa hệ Ngân Hà yên tĩnh, ánh sao rạng rỡ, sau đó cự li kéo gần, Chu Tinh Thần nhìn chằm chằm RT063, đột nhiên xuất hiện màu đen như vẩy mực lên, màu đen từ từ bao phủ cả hành tinh, giống như một cái túi há miệng, nhanh chóng nuốt chửng nó.
Toàn bộ quá trình kéo dài không đến ba giây đồng hồ.
Ngoại trừ giáo sư Từ và Phó Hành Quang xem như bình tĩnh, ngay cả Chu Tinh Thần, Triệu Huy và Trương Hội Ninh trước đó đã xem ảnh, lúc này tận mắt nhìn thấy quá trình sống động, cũng liên tục hít khí lạnh, những bạn học khác thì hoàn toàn không chớp mắt.
Một đàn anh học tiến sĩ lên tiếng: "Rốt cuộc thứ màu đen đó là gì?!"
Nhanh chóng có người nói tiếp: "Là hố đen sao?"
Thế này thì quá không thể tưởng tượng rồi?
Trước đây anh ta từng làm nghiên cứu về hố đen, nó nuốt chửng hành tinh nhờ sức hút của chính nó, tựa như một người bụng đói kêu vang, muốn thông qua ăn gì đó để lấp đầy bụng, nhưng hố đen thần kỳ thì thần kỳ ở chỗ chỉ nuốt chứ không "nhổ" ra, bên trong nó chứa sức hút cực lớn, dù là vật chất gì đi vào cũng không cách nào chạy thoát, nhưng số liệu tương quan trước đó cho thấy, hố đen nuốt chửng một hành tinh phải mất mười giây đồng hồ.
Trên thực tế, hố đen cũng không "đen", chỉ là nó có kỹ xảo "ẩn thân" đặc thù, không có vật gì có thể tiến gần nó mà không bị nuốt chửng, ngay cả chúng ta cũng không cách nào thông qua ánh sáng phản xạ để bắt được nó, chỉ có thể tiến hành quan sát gián tiếp những vật chịu ảnh hưởng xung quanh nó, từ đó suy luận.
Nguyên lý của vật chất thần bí này khá giống với hố đen, nhưng lại đáng sợ hơn hố đen nhiều, đó chính là một ngôi sao chất lượng cao, nhưng chỉ ba giây đồng hồ đã bị nuốt chửng sạch sẽ!
Khiếp sợ qua đi, lại cảm thấy sởn tóc gáy.
Trong lúc mọi người đang thảo luận, giáo sư Từ mở miệng: "Cái này tạm thời cũng có thể gọi là 'hố đen', nhưng nếu nói chuẩn xác hơn..."
Ông dừng lại vài giây, mày nhăn thành hình chữ "Xuyên" (川).
"Nếu nói chuẩn xác hơn..." Phó Hành Quang tiếp lời, "Có lẽ chúng ta có thể gọi nó là một 'vũ trụ nhỏ'."
Mọi người đồng thanh: "Vũ trụ nhỏ?!"
"Đúng!" Hiếm khi mặt giáo sư Từ lộ ý cười, "Chính là vũ trụ nhỏ!"
Ông dần hứng thú, cười đến mức mặt hơi đỏ lên: "Hành Quang, cậu giải thích cho mọi người đi."
Phó Hành Quang gật đầu.
"Hiện nay, giả thuyết được hầu hết mọi người ủng hộ là vũ trụ khởi nguồn từ một Vụ nổ lớn, khoảng 100-200 trăm triệu năm trước (có nhà khoa học phỏng đoán là 137 trăm triệu năm trước), hệ thống vũ trụ không ngừng bành trướng, mật độ vật chất từ dày đến mỏng, giống như một vụ nổ thật lớn. Chúng ta lấy một so sánh, nếu so sánh vụ nổ này với quá trình phát triển của thai nhi, tử cung đồng thời nuôi dưỡng hai thai nhi, một đứa có cơ sở phát triển tốt, liều mạng hấp thu dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, do đó khiến một đứa khác sinh trưởng chậm chạp, có khả năng trở thành tử thai, cuối cùng thậm chí biến thành một bộ phận của đứa trẻ sinh trưởng tốt."
"Cùng nguyên lý đó, chúng ta cũng có thể đặt ra giả thiết, trong Vụ nổ lớn sinh ra hai hoặc thậm chí vô số hố đen, một số có điều kiện ưu việt, bành trướng thông qua việc không ngừng cắn nuốt những vật chất xung quanh, cuối cùng trở thành một vũ trụ lớn, còn số có điều kiện phát triển không tốt, cũng chính là vũ trụ nhỏ mà chúng ta vừa nhìn thấy, có khả năng chúng nó đang dạo chơi ngoài vũ trụ lớn, cũng có khả năng đã bị vũ trụ lớn nuốt chủng, trở thành một bộ phận của nó."
Cả phòng thí nghiệm hết sức yên ắng, ai ai cũng nghe cũng mê mẩn, theo như lời Phó Hành Quang nói, phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình.
Anh tiếp tục nói: "Nhưng bản chất của vũ trụ nhỏ và tử thai khác nhau, về ý nghĩa nào đó, nó chưa chết đi, mà là tiến vào thời kỳ ngủ đông. Nếu sau này gặp được điều kiện thích hợp, nó sẽ thức tỉnh lần nữa."
Trương Hội Ninh hỏi: "Cho nên cái chúng ta vừa xem chính là vũ trụ nhỏ vừa thức tỉnh trong vũ trụ lớn?"
Cũng có thể nói, vũ trụ nhỏ kia tỉnh lại trong chỗ sâu của hệ Ngân Hà, nó là một "sinh mệnh" mới nhỏ bé mà ngoan cường, bụng trống trơn, gào khóc đòi ăn, cần hấp thu lượng lớn dinh dưỡng một cách cấp bách.
"Đúng vậy."
Triệu Huy cũng hỏi: "Như vậy liệu có khả năng, cuối cùng vũ trụ nhỏ sẽ nuốt chửng cả vũ trụ lớn?"
"Không bài trừ khả năng này." Phó Hành Quang nói: "Nhưng chắc sẽ phải thật lâu sau này."
Có lẽ sẽ lâu đến mức Mặt trời đã biến mất, trừ khi đến lúc đó nhân loại đã định cư ở bên ngoài hệ Thái Dương, nếu không lo lắng này là dư thừa.
Chu Tinh Thần nghe xong thì suy tư: "Vậy lỡ như, trước khi nó nuốt chửng được cả vũ trụ lớn thì đã nuốt chửng Địa cầu rồi thì sao?"
Ở trong vũ trụ nhỏ, sinh vật trên địa cầu còn có thể tiếp tục sinh tồn như bình thường sao?
Những người khác cũng nghĩ đến vấn đề này, tầm mắt không hẹn mà cùng dừng trên người Phó Hành Quang.
Ánh mắt anh thì lại chỉ khóa chặt vào Chu Tinh Thần: "Chuyện này tôi không rõ lắm. Theo như giáo sư Từ nói, ở trình độ nào đó, vũ trụ nhỏ cũng có thể gọi là hố đen, chúng ta tạm thời không thể đưa ra phương hướng và quỹ đạo chuẩn xác của nó, càng không biết tình hình cụ thể bên trong..."
"Ngôi sao RT063 cách hệ Thái Dương khoảng 60 – 70 nghìn năm ánh sáng, trong tình huống lý tưởng, giả thiết vũ trụ nhỏ có vận tốc nhanh bằng vận tốc ánh sáng, xuất phát từ chỗ đó, đến khi tới được hệ Thái Dương thì cũng mất khoảng 60 – 70 nghìn năm."
Nhưng mà, rốt cuộc cũng là một vũ trụ nhỏ có thể nuốt chửng cả ngôi sao trong nháy mắt, trước mắt nhận thức về nó còn quá ít, có lẽ vào tương lai không xa, địa cầu nơi nhân loại sinh tồn cũng sẽ gặp phải vận mệnh tương tự RT063.
Anh nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười...
Có điều, trước khi vũ trụ nhỏ nuốt chửng địa cầu, nhất định anh sẽ... "nuốt chửng" được cô trước.
_____
Lời của editor: Truyện được viết từ năm 2017, hoàn thành vào 2018, chậm hơn so với hiện tại thế nên mới nói chưa ghi được hình ảnh từ hố đen.
Thực tế, vào ngày 10 tháng 4 năm 2019, chúng ta đã có được những hình ảnh đầu tiên của hố đen. Tại buổi họp báo diễn ra vào lúc 20h ngày hôm đó (theo giờ Hà Nội), nhóm nhà khoa học quốc tế thuộc chương trình Kính viễn vọng Chân trời sự kiện (EHT) đã công bố bức ảnh chụp vầng sáng tạo thành từ bụi và khí bao quanh siêu hố đen ở trung tâm của thiên hà Messier 87 (M87), cách Trái Đất 55 triệu năm ánh sáng. Hố đen của M87 có đường kính 40 tỷ km, lớn gấp ba triệu lần Trái Đất. Các nhà khoa học ở EHT gọi nó là hố đen "quái vật".
Hố đen, "cánh cửa sập" không vật chất nào có thể thoát ra, ngay cả ánh sáng, là vật thể không nhìn thấy được. Nhưng những quan sát mới nhất cho phép các nhà thiên văn học ghi hình chân trời sự kiện của hố đen lần đầu tiên. Bức ảnh mang tính đột phá được chụp bởi mạng lưới 8 kính viễn vọng vô tuyến nằm ở nhiều địa điểm trên khắp thế giới, từ Nam Cực tới Tây Ban Nha và Chile, trong dự án quy tụ hơn 200 nhà khoa học.
"Hố đen là vật thể bí ẩn nhất trong vũ trụ. Chúng tôi đã thấy những gì chúng tôi từng cho là không thể quan sát. Chúng tôi đã chụp được bức ảnh của một hố đen", Sheperd Doeleman, Giám đốc dự án EHT, nghiên cứu viên ở Đại học Harvard, chia sẻ. Bức ảnh giúp chúng ta nhìn trực tiếp đĩa bồi tụ, vòng bụi và khí mờ hình tròn liên tục cung cấp vật chất "nuôi" hố đen bên trong.
EHT phát hiện bức xạ phát ra bởi các hạt bên trong đĩa bồi tụ. Chúng bị nung nóng tới hàng tỷ độ C khi xoay tròn xung quanh hố đen ở tốc độ gần bằng vận tốc ánh sáng, trước khi bị "hố đen" nuốt chửng.
Hình dạng giống như lưỡi liềm của vầng sáng trong ảnh là do các hạt nằm ở phía hướng về Trái Đất, có tốc độ tương đối cao hơn và có vẻ sáng hơn. Bóng tối bên trong đánh dấu mép của chân trời sự kiện. Đây là điểm không thể quay lại, nơi không vật chất nào hay ánh sáng có thể di chuyển đủ nhanh để thoát khỏi lực hấp dẫn khổng lồ của hố đen.
Nhà vật lý Albert Einstein lần đầu tiên dự đoán về hố đen trong thuyết tương đối dù bản thân ông vẫn hoài nghi liệu chúng có thực sự tồn tại hay không. Từ sau đó, các nhà thiên văn học đã thu thập nhiều bằng chứng chỉ ra hố đen có thật, bao gồm phát hiện gần đây về sóng hấp dẫn, những gợn sóng trong trường không - thời gian khi hai hố đen va chạm với nhau.
Tuy nhiên, hố đen quá nhỏ, tối và xa đến mức để quan sát trực tiếp chúng, cần loại kính viễn vọng với độ phân giải đủ để nhìn được một chiếc nhẫn trên Mặt Trăng. Giới nghiên cứu từng cho rằng đây là thách thức không thể vượt qua.
EHT kết hợp dữ liệu từ 8 kính viễn vọng vô tuyến hàng đầu thế giới, bao gồm Atacama Large Millimetre Array (Alma) ở Chile và kính thiên văn Nam Cực, tạo ra một kính viễn vọng ảo có kích thước bằng Trái Đất.
Khi bắt đầu tiến hành quan sát vào năm 2017, EHT tập trung vào hai mục tiêu chính. Đầu tiên là Sagittarius A*, hố đen ở trung tâm dải Ngân hà, có khối lượng lớn gấp khoảng 4 triệu lần Mặt Trời. Mục tiêu thứ hai là hố đen siêu lớn ở thiên hà M87 với khối lượng tương đương 6,5 tỷ Mặt Trời.
Thành công của dự án có được nhờ thời tiết đẹp cùng lúc ở nhiều châu lục, cũng như sự phối hợp giữa 8 nhóm đài thiên văn ở các địa điểm cách xa nhau. Quá trình quan sát tại các địa điểm khác nhau được điều phối và đồng bộ nhờ đồng hồ nguyên tử có độ chính xác tới mức chỉ chạy sai một giây sau mỗi 100 triệu năm.
Các nhà nghiên cứu cũng thu thập được lượng dữ liệu lớn chưa từng có. Trong một đêm, EHT cung cấp nhiều dữ liệu ngang với Máy gia tốc Lớn tạo ra trong một năm.
Ở chân trời sự kiện, ánh sáng bị bẻ cong thành một vòng tròn hoàn hảo xung quanh hố đen, có nghĩa nếu đứng ở đó, bạn có thể trông thấy gáy của mình. Quan sát của EHT giúp xác nhận dự đoán của Einstein trong thuyết tương đối tổng quát, chứng minh vầng sáng quanh hố đen có hình dạng tròn. Các nhà khoa học cũng hy vọng có thể hiểu rõ hơn về nguồn gốc của luồng bức xạ bắn ra từ cực của hố đen ở tốc độ gần bằng vận tốc ánh sáng.
Tuy nhiên, kết quả quan sát không tiết lộ cấu trúc bên trong hố đen. "Hố đen không phải là chân trời sự kiện. Nó là thứ nằm bên trong. Nó có thể ở bên trong chân trời sự kiện, là vật thể kỳ lạ lơ lửng ngay dưới bề mặt hoặc điểm kỳ dị ở trung tâm hay một vòng tròn. Các quan sát chưa đưa ra lời giải thích về những gì diễn ra bên trong", Ziri Younsi, nhà nghiên cứu ở Đại học College London, thành viên dự án EHT, nói.
"Với tôi, câu hỏi lớn là liệu chúng ta có thể vượt qua giới hạn đó hay không. Câu trả lời có thể là không. Nghe thật đáng buồn nhưng chúng ta buộc phải chấp nhận", Heino Falcke, Chủ tịch hội đồng khoa học EHT, chia sẻ.
Ban Khoa học (theo Guardian)
Beta: Quanh
Chu Tinh Thần còn nhớ lần đó cô khóc ầm lên, về nhà ôm mẹ, nức nở nói đứt quãng: "Đầu trọc [1] nhà chú Phó nói con không cùng họ với bố, cũng không cùng họ với mẹ, còn nói con... là... nhặt được trong thùng rác."
[1] Nguyên văn là Tiểu Quang Quang, còn có thể hiểu là đầu trọc
Người xấu như thế, cô không gọi là anh Hành Quanh đâu, Tuyết Nghênh gọi mình là "Sao nhỏ", Chu Tinh Thần cũng theo như cách thức này [2], lấy biệt danh cho anh cô ấy, gọi "Đầu trọc".
[2] Sao nhỏ theo Hán Việt là Tiểu Tinh Tinh
Lúc ấy bố cô nghe cô khóc lóc kể lể xong, không nhịn được cười: "Cục cưng biết ông nội họ gì không?"
Cô nghiêm túc suy nghĩ: "Chu."
Rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Thế là con cùng họ với ông nội à?"
Lại không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: "Con thật sự không phải nhặt được từ thùng rác?"
Cả bố mẹ đều trịnh trọng bảo đảm: "Không phải."
Vấn đề của cô lại tới nữa: "Vậy con tới từ đâu?"
Bố tốn cả buổi trời kể cho cô một câu chuyện rất dài, khiến đầu óc cô rối tung, căn bản không còn nhớ câu hỏi ban đầu, chuyện này mới trôi qua.
Trẻ con hay quên, cũng không mang thù, lần thứ hai gặp mặt, Chu Tinh Thần đã hoàn toàn quên chuyện trước đó, nhưng mà, cô phát hiện điều bất thường từ Phó Hành Quang, hai tay ôm má anh, khiến anh vốn đang làm toán hoảng sợ, đôi lông mày dựng thẳng lên: "Em làm gì thế?"
"Anh Hành Quang." Cô nhìn vào miệng anh, "Em nhớ mấy hôm trước anh thiếu hai cái răng cửa mà."
Sao mọc nhanh thế nhỉ?
Phó Hành Quang lấy bút gõ đầu cô: "Ngốc."
Thảo nào lần đầu tiên gặp mặt, cô đã thân thiện gọi anh là "anh Hành Quang" như vậy, thì ra lại là thằng nhóc Mai Khê Quang giở trò quỷ, trước đó cũng có rất nhiều đứa bé họ hàng gặp phải tình cảnh như vậy, trò chơi này anh ấy chơi mãi không chán.
"Đột nhiên hoài niệm khi còn nhỏ." Phó Hành Quang kéo cô lại từ hồi ức, "Gọi lại anh nghe nào."
Chu Tinh Thần phản ứng chậm nửa nhịp: "Gọi gì?"
Đôi mắt anh nhìn cô sáng quắc, đáy mắt còn mang chút ý cười trêu đùa.
Cô cố tình không làm theo mong muốn của anh: "Cả hai anh em đều một bụng toàn mấy trò xấu xa."
Phó Hành Quang không tỏ ý kiến, chỉ cầm tay cô, cho vào áo len của mình.
Bàn tay chạm vào phần bụng rắn chắc của anh, Chu Tinh Thần muốn rụt về theo bản năng, bị anh đè lại cách lớp áo, "Thử xem."
Xem bên trong có thật sự là một bụng đầy mấy trò xấu xa không.
Da thịt đàn ông trẻ tuổi, hoàn toàn không giống với cô, ấm áp căng cứng, rắn chắc mạnh mẽ, cơ bụng gãi đúng chỗ ngứa, không quá mềm cũng không quá cứng, ấn xuống còn có thể cảm giác được hơi co dãn.
Quả thực là cô có chút yêu thích không muốn buông tay, thảo nào anh luôn thích...
Khoan đã?
Chu Tinh Thần đột nhiên mở to hai mắt.
Hình như có gì đó không thích hợp.
Cánh tay ôm eo cô càng lúc càng chặt, sau lưng cô cũng tựa vào ngực anh, không biết là nhịp tim của ai, đập thật là nhanh, giống như một nhịp trống dày đặc, khiến hai tai tê dại.
Anh dán mặt vào má cô, cọ hai cái, giọng khàn khàn: "Cục cưng..."
Rốt cuộc cũng biết chỗ nào không đúng rồi.
Màu đỏ trên má Chu Tinh Thần lan rộng ra cả khuôn mặt, giống như vừa đánh phấn.
Sao lại... Sao lại...
Cô tâm hoảng ý loạn, hoàn toàn không biết nên làm gì.
"Không sao." Phó Hành Quang cũng sợ dọa đến cô, nhẹ giọng dỗ dành, "Anh ôm một chút là được."
Rồi nhẹ nhàng lặp lại một lần: "Ôm một chút là được."
Quả nhiên anh chỉ ôm cô, hô hấp thay đổi rất nhanh.
Chu Tinh Thần cảm nhận toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, có hơi ngại ngùng, nhưng càng nhiều hơn là tò mò.
Hồi nhỏ mẹ dạy cô, bên trong quần nhỏ, ngoại trừ bố mẹ thì không được cho ai xem, lớn hơn chút nữa, lúc tắm rửa, bố cũng không còn xuất hiện ở phòng tắm, đến tuổi thích hợp, khi được giáo dục giới tính, họ sẽ không che che giấu giấu, dùng từ mập mờ, nhưng biết là một chuyện, tự mình cảm nhận lại là một chuyện khác...
Rốt cuộc cũng bình ổn.
Cô vội vàng nhảy xuống khỏi người anh, chạy vào phòng, kéo chăn bọc mình lại kín mít, nhắm mắt muốn ngủ, nhưng mà, cả đầu óc đều là chuyện vừa nãy, vừa nãy...
Giờ nghỉ trưa quý giá cứ như vậy bị lãng phí.
Hai rưỡi chiều, hai người họ đi vào phòng thí nghiệm, Chu Tinh Thần trở lại chỗ ngồi của mình, vừa bật máy tính, Trương Hội Ninh và Triệu Huy cũng lục tục đi tới, hai người kia tiến vào, còn không ngừng thầm thì gì đó.
Triệu Huy nhìn thoáng qua chỗ trống trong góc: "Nghe nói Lâm Phi Phàm lại xin nghỉ nửa tháng."
Trương Hội Ninh còn biết nhiều hơn: "Mình nghe nói bố mẹ cậu ấy tự mình tìm tới giáo sư Từ, hình như là cầu xin."
"Sao lại như thế?"
"Ai mà biết được?"
Trương Hội Ninh lại "suỵt" một tiếng: "Sếp Từ tới."
Giáo sư Từ bước vào cửa, nhìn lướt qua một lượt rồi tổ chức cuộc họp như sấm rền gió cuốn.
"Bên 'Thiên Nhãn' có tin tức mới."
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên màn hình của ông.
Giáo sư Từ tiếp tục nói: "Mọi người đang xem quá trình ngôi sao RT063 biến mất một cách thần bí."
Giữa hệ Ngân Hà yên tĩnh, ánh sao rạng rỡ, sau đó cự li kéo gần, Chu Tinh Thần nhìn chằm chằm RT063, đột nhiên xuất hiện màu đen như vẩy mực lên, màu đen từ từ bao phủ cả hành tinh, giống như một cái túi há miệng, nhanh chóng nuốt chửng nó.
Toàn bộ quá trình kéo dài không đến ba giây đồng hồ.
Ngoại trừ giáo sư Từ và Phó Hành Quang xem như bình tĩnh, ngay cả Chu Tinh Thần, Triệu Huy và Trương Hội Ninh trước đó đã xem ảnh, lúc này tận mắt nhìn thấy quá trình sống động, cũng liên tục hít khí lạnh, những bạn học khác thì hoàn toàn không chớp mắt.
Một đàn anh học tiến sĩ lên tiếng: "Rốt cuộc thứ màu đen đó là gì?!"
Nhanh chóng có người nói tiếp: "Là hố đen sao?"
Thế này thì quá không thể tưởng tượng rồi?
Trước đây anh ta từng làm nghiên cứu về hố đen, nó nuốt chửng hành tinh nhờ sức hút của chính nó, tựa như một người bụng đói kêu vang, muốn thông qua ăn gì đó để lấp đầy bụng, nhưng hố đen thần kỳ thì thần kỳ ở chỗ chỉ nuốt chứ không "nhổ" ra, bên trong nó chứa sức hút cực lớn, dù là vật chất gì đi vào cũng không cách nào chạy thoát, nhưng số liệu tương quan trước đó cho thấy, hố đen nuốt chửng một hành tinh phải mất mười giây đồng hồ.
Trên thực tế, hố đen cũng không "đen", chỉ là nó có kỹ xảo "ẩn thân" đặc thù, không có vật gì có thể tiến gần nó mà không bị nuốt chửng, ngay cả chúng ta cũng không cách nào thông qua ánh sáng phản xạ để bắt được nó, chỉ có thể tiến hành quan sát gián tiếp những vật chịu ảnh hưởng xung quanh nó, từ đó suy luận.
Nguyên lý của vật chất thần bí này khá giống với hố đen, nhưng lại đáng sợ hơn hố đen nhiều, đó chính là một ngôi sao chất lượng cao, nhưng chỉ ba giây đồng hồ đã bị nuốt chửng sạch sẽ!
Khiếp sợ qua đi, lại cảm thấy sởn tóc gáy.
Trong lúc mọi người đang thảo luận, giáo sư Từ mở miệng: "Cái này tạm thời cũng có thể gọi là 'hố đen', nhưng nếu nói chuẩn xác hơn..."
Ông dừng lại vài giây, mày nhăn thành hình chữ "Xuyên" (川).
"Nếu nói chuẩn xác hơn..." Phó Hành Quang tiếp lời, "Có lẽ chúng ta có thể gọi nó là một 'vũ trụ nhỏ'."
Mọi người đồng thanh: "Vũ trụ nhỏ?!"
"Đúng!" Hiếm khi mặt giáo sư Từ lộ ý cười, "Chính là vũ trụ nhỏ!"
Ông dần hứng thú, cười đến mức mặt hơi đỏ lên: "Hành Quang, cậu giải thích cho mọi người đi."
Phó Hành Quang gật đầu.
"Hiện nay, giả thuyết được hầu hết mọi người ủng hộ là vũ trụ khởi nguồn từ một Vụ nổ lớn, khoảng 100-200 trăm triệu năm trước (có nhà khoa học phỏng đoán là 137 trăm triệu năm trước), hệ thống vũ trụ không ngừng bành trướng, mật độ vật chất từ dày đến mỏng, giống như một vụ nổ thật lớn. Chúng ta lấy một so sánh, nếu so sánh vụ nổ này với quá trình phát triển của thai nhi, tử cung đồng thời nuôi dưỡng hai thai nhi, một đứa có cơ sở phát triển tốt, liều mạng hấp thu dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, do đó khiến một đứa khác sinh trưởng chậm chạp, có khả năng trở thành tử thai, cuối cùng thậm chí biến thành một bộ phận của đứa trẻ sinh trưởng tốt."
"Cùng nguyên lý đó, chúng ta cũng có thể đặt ra giả thiết, trong Vụ nổ lớn sinh ra hai hoặc thậm chí vô số hố đen, một số có điều kiện ưu việt, bành trướng thông qua việc không ngừng cắn nuốt những vật chất xung quanh, cuối cùng trở thành một vũ trụ lớn, còn số có điều kiện phát triển không tốt, cũng chính là vũ trụ nhỏ mà chúng ta vừa nhìn thấy, có khả năng chúng nó đang dạo chơi ngoài vũ trụ lớn, cũng có khả năng đã bị vũ trụ lớn nuốt chủng, trở thành một bộ phận của nó."
Cả phòng thí nghiệm hết sức yên ắng, ai ai cũng nghe cũng mê mẩn, theo như lời Phó Hành Quang nói, phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình.
Anh tiếp tục nói: "Nhưng bản chất của vũ trụ nhỏ và tử thai khác nhau, về ý nghĩa nào đó, nó chưa chết đi, mà là tiến vào thời kỳ ngủ đông. Nếu sau này gặp được điều kiện thích hợp, nó sẽ thức tỉnh lần nữa."
Trương Hội Ninh hỏi: "Cho nên cái chúng ta vừa xem chính là vũ trụ nhỏ vừa thức tỉnh trong vũ trụ lớn?"
Cũng có thể nói, vũ trụ nhỏ kia tỉnh lại trong chỗ sâu của hệ Ngân Hà, nó là một "sinh mệnh" mới nhỏ bé mà ngoan cường, bụng trống trơn, gào khóc đòi ăn, cần hấp thu lượng lớn dinh dưỡng một cách cấp bách.
"Đúng vậy."
Triệu Huy cũng hỏi: "Như vậy liệu có khả năng, cuối cùng vũ trụ nhỏ sẽ nuốt chửng cả vũ trụ lớn?"
"Không bài trừ khả năng này." Phó Hành Quang nói: "Nhưng chắc sẽ phải thật lâu sau này."
Có lẽ sẽ lâu đến mức Mặt trời đã biến mất, trừ khi đến lúc đó nhân loại đã định cư ở bên ngoài hệ Thái Dương, nếu không lo lắng này là dư thừa.
Chu Tinh Thần nghe xong thì suy tư: "Vậy lỡ như, trước khi nó nuốt chửng được cả vũ trụ lớn thì đã nuốt chửng Địa cầu rồi thì sao?"
Ở trong vũ trụ nhỏ, sinh vật trên địa cầu còn có thể tiếp tục sinh tồn như bình thường sao?
Những người khác cũng nghĩ đến vấn đề này, tầm mắt không hẹn mà cùng dừng trên người Phó Hành Quang.
Ánh mắt anh thì lại chỉ khóa chặt vào Chu Tinh Thần: "Chuyện này tôi không rõ lắm. Theo như giáo sư Từ nói, ở trình độ nào đó, vũ trụ nhỏ cũng có thể gọi là hố đen, chúng ta tạm thời không thể đưa ra phương hướng và quỹ đạo chuẩn xác của nó, càng không biết tình hình cụ thể bên trong..."
"Ngôi sao RT063 cách hệ Thái Dương khoảng 60 – 70 nghìn năm ánh sáng, trong tình huống lý tưởng, giả thiết vũ trụ nhỏ có vận tốc nhanh bằng vận tốc ánh sáng, xuất phát từ chỗ đó, đến khi tới được hệ Thái Dương thì cũng mất khoảng 60 – 70 nghìn năm."
Nhưng mà, rốt cuộc cũng là một vũ trụ nhỏ có thể nuốt chửng cả ngôi sao trong nháy mắt, trước mắt nhận thức về nó còn quá ít, có lẽ vào tương lai không xa, địa cầu nơi nhân loại sinh tồn cũng sẽ gặp phải vận mệnh tương tự RT063.
Anh nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười...
Có điều, trước khi vũ trụ nhỏ nuốt chửng địa cầu, nhất định anh sẽ... "nuốt chửng" được cô trước.
_____
Lời của editor: Truyện được viết từ năm 2017, hoàn thành vào 2018, chậm hơn so với hiện tại thế nên mới nói chưa ghi được hình ảnh từ hố đen.
Thực tế, vào ngày 10 tháng 4 năm 2019, chúng ta đã có được những hình ảnh đầu tiên của hố đen. Tại buổi họp báo diễn ra vào lúc 20h ngày hôm đó (theo giờ Hà Nội), nhóm nhà khoa học quốc tế thuộc chương trình Kính viễn vọng Chân trời sự kiện (EHT) đã công bố bức ảnh chụp vầng sáng tạo thành từ bụi và khí bao quanh siêu hố đen ở trung tâm của thiên hà Messier 87 (M87), cách Trái Đất 55 triệu năm ánh sáng. Hố đen của M87 có đường kính 40 tỷ km, lớn gấp ba triệu lần Trái Đất. Các nhà khoa học ở EHT gọi nó là hố đen "quái vật".
Hố đen, "cánh cửa sập" không vật chất nào có thể thoát ra, ngay cả ánh sáng, là vật thể không nhìn thấy được. Nhưng những quan sát mới nhất cho phép các nhà thiên văn học ghi hình chân trời sự kiện của hố đen lần đầu tiên. Bức ảnh mang tính đột phá được chụp bởi mạng lưới 8 kính viễn vọng vô tuyến nằm ở nhiều địa điểm trên khắp thế giới, từ Nam Cực tới Tây Ban Nha và Chile, trong dự án quy tụ hơn 200 nhà khoa học.
"Hố đen là vật thể bí ẩn nhất trong vũ trụ. Chúng tôi đã thấy những gì chúng tôi từng cho là không thể quan sát. Chúng tôi đã chụp được bức ảnh của một hố đen", Sheperd Doeleman, Giám đốc dự án EHT, nghiên cứu viên ở Đại học Harvard, chia sẻ. Bức ảnh giúp chúng ta nhìn trực tiếp đĩa bồi tụ, vòng bụi và khí mờ hình tròn liên tục cung cấp vật chất "nuôi" hố đen bên trong.
EHT phát hiện bức xạ phát ra bởi các hạt bên trong đĩa bồi tụ. Chúng bị nung nóng tới hàng tỷ độ C khi xoay tròn xung quanh hố đen ở tốc độ gần bằng vận tốc ánh sáng, trước khi bị "hố đen" nuốt chửng.
Hình dạng giống như lưỡi liềm của vầng sáng trong ảnh là do các hạt nằm ở phía hướng về Trái Đất, có tốc độ tương đối cao hơn và có vẻ sáng hơn. Bóng tối bên trong đánh dấu mép của chân trời sự kiện. Đây là điểm không thể quay lại, nơi không vật chất nào hay ánh sáng có thể di chuyển đủ nhanh để thoát khỏi lực hấp dẫn khổng lồ của hố đen.
Nhà vật lý Albert Einstein lần đầu tiên dự đoán về hố đen trong thuyết tương đối dù bản thân ông vẫn hoài nghi liệu chúng có thực sự tồn tại hay không. Từ sau đó, các nhà thiên văn học đã thu thập nhiều bằng chứng chỉ ra hố đen có thật, bao gồm phát hiện gần đây về sóng hấp dẫn, những gợn sóng trong trường không - thời gian khi hai hố đen va chạm với nhau.
Tuy nhiên, hố đen quá nhỏ, tối và xa đến mức để quan sát trực tiếp chúng, cần loại kính viễn vọng với độ phân giải đủ để nhìn được một chiếc nhẫn trên Mặt Trăng. Giới nghiên cứu từng cho rằng đây là thách thức không thể vượt qua.
EHT kết hợp dữ liệu từ 8 kính viễn vọng vô tuyến hàng đầu thế giới, bao gồm Atacama Large Millimetre Array (Alma) ở Chile và kính thiên văn Nam Cực, tạo ra một kính viễn vọng ảo có kích thước bằng Trái Đất.
Khi bắt đầu tiến hành quan sát vào năm 2017, EHT tập trung vào hai mục tiêu chính. Đầu tiên là Sagittarius A*, hố đen ở trung tâm dải Ngân hà, có khối lượng lớn gấp khoảng 4 triệu lần Mặt Trời. Mục tiêu thứ hai là hố đen siêu lớn ở thiên hà M87 với khối lượng tương đương 6,5 tỷ Mặt Trời.
Thành công của dự án có được nhờ thời tiết đẹp cùng lúc ở nhiều châu lục, cũng như sự phối hợp giữa 8 nhóm đài thiên văn ở các địa điểm cách xa nhau. Quá trình quan sát tại các địa điểm khác nhau được điều phối và đồng bộ nhờ đồng hồ nguyên tử có độ chính xác tới mức chỉ chạy sai một giây sau mỗi 100 triệu năm.
Các nhà nghiên cứu cũng thu thập được lượng dữ liệu lớn chưa từng có. Trong một đêm, EHT cung cấp nhiều dữ liệu ngang với Máy gia tốc Lớn tạo ra trong một năm.
Ở chân trời sự kiện, ánh sáng bị bẻ cong thành một vòng tròn hoàn hảo xung quanh hố đen, có nghĩa nếu đứng ở đó, bạn có thể trông thấy gáy của mình. Quan sát của EHT giúp xác nhận dự đoán của Einstein trong thuyết tương đối tổng quát, chứng minh vầng sáng quanh hố đen có hình dạng tròn. Các nhà khoa học cũng hy vọng có thể hiểu rõ hơn về nguồn gốc của luồng bức xạ bắn ra từ cực của hố đen ở tốc độ gần bằng vận tốc ánh sáng.
Tuy nhiên, kết quả quan sát không tiết lộ cấu trúc bên trong hố đen. "Hố đen không phải là chân trời sự kiện. Nó là thứ nằm bên trong. Nó có thể ở bên trong chân trời sự kiện, là vật thể kỳ lạ lơ lửng ngay dưới bề mặt hoặc điểm kỳ dị ở trung tâm hay một vòng tròn. Các quan sát chưa đưa ra lời giải thích về những gì diễn ra bên trong", Ziri Younsi, nhà nghiên cứu ở Đại học College London, thành viên dự án EHT, nói.
"Với tôi, câu hỏi lớn là liệu chúng ta có thể vượt qua giới hạn đó hay không. Câu trả lời có thể là không. Nghe thật đáng buồn nhưng chúng ta buộc phải chấp nhận", Heino Falcke, Chủ tịch hội đồng khoa học EHT, chia sẻ.
Ban Khoa học (theo Guardian)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.