Chương 31: Phong ba
Lâm Uyên Ngư Nhi
30/09/2020
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Nếu ở trong chính lĩnh vực của chúng ta, không thể nhận được sự đối đãi công bằng công chính, như vậy tương lai chúng ta làm gì có tự tin, đi đối mặt với bầu trời trong vắt trên đỉnh đầu?
"Nhưng mà, anh Phó..." Giọng Triệu Huy nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Vô dụng, vô dụng thôi."
Nghe thật là khiến người ta lo lắng.
Trương Hội Ninh cũng dùng khuôn mặt u sầu nhìn Phó Hành Quang: "Hoàn cảnh hiện giờ... Nói gì cũng vậy thôi, không chừng ngay cả giáo sư Từ tự mình ra mặt cũng..."
Hy vọng xa vời.
Trước đây hồi còn rất nhỏ thường xuyên nghe ông chú ở cách vách nói: "Thế giới này chỉ công bằng với kẻ mạnh."
Cho nên từ nhỏ anh ấy đã lập chí muốn trở thành người mạnh mẽ nhất, sau khi leo lên núi cao được như ý nguyện, lại phát hiện sự thật không phải như thế, thì ra phía trên người mạnh mẽ, còn có người càng "mạnh" hơn...
Trên đời này, chỉ dựa vào nỗ lực, không thể nào thành công.
Phó Hành Quang nhìn ô cửa sổ, ánh mắt bình thản: "Không thử xem, sao biết vô dụng?"
Thử? Phải thử thế nào đây? Nếu không phải nghe được tin đối phương bỏ hết vốn liếng, căn bản không tính để lại đường sống, sao Triệu Huy có thể cam tâm nhường lại cơ hội khó mà có được?!
Phó Hành Quang nói, cũng không thể thắp lên niềm hy vọng trong lòng anh ấy.
Nhưng Trương Hội Ninh thì chớp mắt: "Anh Phó có ý gì sao?"
Anh ấy đột nhiên nhớ ra, người trước mặt từng làm việc ở đài thiên văn Locker, nếu có anh hỗ trợ ra mặt, nói không chừng thật sự có thể liễu ám hoa minh hựu nhất thôn [1]!
[1] Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: ban đầu dùng để hình dung cảnh đẹp mùa xuân, sau này dùng để ví von tình thế đột nhiên xoay chuyển theo hướng tích cực, xuất phát từ thơ cổ Du Sơn Tây Thôn, tác giả Lục Du.
Cái đầu đang gục xuống của Triệu Huy đột nhiên ngẩng lên.
Phó Hành Quang nhìn qua, ngữ điệu thong dong: "Chuẩn bị chút, lát nữa cùng tôi đến thành phố A."
Trời ạ, đây là muốn đến tận hang ổ người ta, tính một đi không trở lại sao?! Ngẫm lại thì thật kích động, Trương Hội Ninh giơ tay thật cao: "Anh Phó, em cũng có thể đi cùng không?"
Phó Hành Quang do dự chốc lát mới gật đầu.
Chu Tinh Thần cũng muốn đi, trong ánh mắt lộ ra mong muốn quá rõ ràng, Trương Hội Ninh xoa đầu cô: "Chuyện chiến đấu giao cho đàn ông là được rồi, cậu ngoan ngoãn ở lại phòng thí nghiệm đi."
Cô nhìn Phó Hành Quang, anh hỏi: "Muốn đi thật à?"
"Vâng!"
"Vậy cùng đi đi."
Trương Hội Ninh: "..."
Quả nhiên mỹ nữ luôn có đãi ngộ đặc thù sao?
Lúc mấy người họ ra cửa, gặp phải Lâm Phi Phàm đang khoan thai tới muộn, biết họ muốn đến thành phố A, lập tức liên hệ được tiền căn hậu quả, anh ta khoanh tay trước ngực, tựa vào tường: "Tôi vừa nghe người ta nói, giáo sư Từ và lãnh đạo trường học ầm ĩ một trận..."
Ngụ ý là: Chuyện đã định rồi, mấy người còn định chống chế gì nữa?
Lâm Phi Phàm liếc mắt nhìn Phó Hành Quang một cái, đáy lòng cười lạnh: Chuyện mà giáo sư Từ cũng không làm được, mình thì vội vàng ôm lấy, đến lúc đó thất bại té ngã, đúng là khiến người ta chê cười. Huống gì bây giờ còn đang bị scandal quấn thân, không phải vì biết giới giải trí không còn chỗ dung thân, nên mới vào phòng thí nghiệm của họ chứ...
Sao ánh mắt của Chu Tinh Thần lại kém cỏi như vậy?
Suy nghĩ này khiến anh ta sinh ra một loại khoái cảm kỳ lạ.
Triệu Huy và Trương Hội Ninh nhìn nhau, trên mặt mơ hồ hiện ra vài phần luống cuống.
Không nắm chắc, cũng không có tự tin.
Phó Hành Quang thấp giọng nói: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian."
Hai người đó vội vàng theo sau.
Chu Tinh Thần đi bên cạnh anh, kéo nhẹ tay áo: "Phó Hành Quang, anh định làm sao?"
Anh tiến sát hơn chút: "Cứ tranh thủ xem."
Nếu thật sự không được, anh cũng có quan hệ với vài giáo sư ở đài thiên văn Locker, chắc đối phương sẽ xem mặt mũi anh, có điều đây là đường lui dự bị, nếu có thể, đương nhiên anh hy vọng sẽ không dùng tới.
Triệu Huy vốn có thể quang minh chính đại mà đi, vậy cũng nên đi một cách quang minh chính đại.
Nhưng chuyện không thuận lợi như trong tưởng tượng của mọi người, lấy thân phận sinh viên Nam Lăng đến đại học A, vào thời điểm mấu chốt này, không phải là đến gây sự sao?
Dường như Phó Hành Quang không hề ngạc nhiên với chuyện này, bình tĩnh ung dung đến một nhà hàng trên đất người ta, ăn bữa cơm trưa phong phú, đến khi lấp đầy bụng rồi, Trương Hội Ninh ợ một cái, nhìn Triệu Huy say đến bất tỉnh nhân sự bên cạnh: "Em dìu cậu ấy về phòng trước."
Triệu Huy rất bướng bỉnh hất tay anh ấy ra, rồi lại mở mắt, gọi một tiếng "Mẹ".
Trương Hội Ninh dở khóc dở cười.
Con người khi chịu ấm ức, ai cũng không nói được, ai cũng không đụng vào được, trong tiềm thức, ỷ lại nhất vẫn là mẹ. Người phụ nữ gần như không gì là không làm được, dùng đôi tay mềm mại dựng nên không gian trưởng thành cho con...
Anh ấy vỗ nhẹ vai Triệu Huy, không biết nói gì để an ủi, giờ này khắc này, mọi ngôn ngữ đều trở nên vô dụng, trong lòng anh ấy thầm hạ quyết định, nếu Triệu Huy thật sự không đi được, mình cũng dứt khoát không đi.
Trưởng bối trong nhà thường xuyên nói anh ấy tùy hứng, giống một đứa trẻ mãi không chịu lớn, nếu phải bỏ ra một cái giá đắt như vậy để trưởng thành, anh ấy thà rằng vĩnh viễn là một đứa trẻ vô ưu vô lo. Sao trời và vũ trụ sẽ không quan tâm anh ấy ấu trĩ hay chín chắn, cũng sẽ không vì anh ấy là con nhà ai mà đối đãi khác biệt.
Sau khi Trương Hội Ninh và Triệu Huy đi rồi, Chu Tinh Thần ngồi qua: "Nếu họ cứ không chịu gặp chúng ta, vậy phải làm sao bây giờ?"
Phó Hành Quang nắm tay cô theo thói quen, để lên đùi mình, thong thả ung dung mà nói: "Sẽ không lâu lắm đâu."
Ngữ điệu chắc chắn lạ thường.
Cậu của anh - Mai Lương Chi là giáo sư của đại học A, quen biết rộng, để ông ấy làm người trung gian, đi giật dây là thích hợp nhất, hơn nữa bản thân ở giới Thiên văn học này, cũng xem như có chút lực ảnh hưởng, ban đầu thái độ bên Mỹ cưỡng ép không chịu thả người, cũng may trúng tuyển bên này, hòa giải mới thuận lợi về nước... Chắc những người đó không nhìn mặt sư thì cũng phải xem mặt Phật.
Cúi đầu thấy cô hơi mím đôi môi đỏ, Phó Hành Quang ra chủ ý: "Nếu lần này thành công khôi phục danh sách, có gì khen thưởng không?"
Anh vừa nói, vừa cào nhẹ lòng bàn tay cô hai cái, ám chỉ quá rõ ràng.
Chu Tinh Thần ho nhẹ một tiếng: "Lời này, không phải anh nên nói với Triệu Huy sao?"
Liên quan gì đến cô mà đòi khen thưởng?
"Triệu Huy đâu phải bạn gái anh." Anh nói rất nghiêm trang, "Phần thưởng này, anh chỉ có thể nhận từ bạn gái thôi."
Sau đó hơi ngẩng đầu, chóp mũi cọ má cô, giọng mang theo ý cười: "Có đồng ý không? Bạn gái."
Chu Tinh Thần nhìn dáng vẻ như đã dự liệu từ trước của anh, đương nhiên biết một khi mình đồng ý, đến lúc đó sẽ giống như cá trên thớt, mặc người xâu xé, nhưng nhất thời lại không thể nghĩ ra lý do từ chối.
May là, một cuộc điện thoại giải cứu cô.
Trên màn hình hiện lên dãy số xa lạ, Phó Hành Quang nhấn nghe: "Xin chào."
Không biết đối phương nói gì đó, anh mỉm cười, "Được, cảm ơn anh."
Trò chuyện kết thúc, anh tùy ý ném điện thoại lên bàn: "Sáng mai chín giờ gặp mặt."
Chu Tinh Thần phản ứng nhanh chóng: "Hẹn được rồi?!"
"Thật là giỏi!"
Phó Hành Quang cầm tách trà uống hai ngụm, nghiêng đầu mỉm cười, dưới ánh đèn dìu dịu màu cam, cả người trông dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng, nhận thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình, anh hơi híp mắt: "Còn có thể giỏi hơn nữa, em muốn thử xem không?"
Nếu hai người vẫn là thanh mai trúc mã ngây thơ trong sáng, nhất định Chu Tinh Thần sẽ không hiểu sai, nhưng hôm nay... Đã không còn như vậy, hai người họ là đàn ông và phụ nữ, hơn nữa còn là cặp đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt...
Anh nói mà không có hàm ý mới là lạ ấy!
Cô lập tức ngồi cách anh thật xa, bị ánh mắt nóng rực kia nhìn chằm chằm làm gương mặt nóng lên, đành phải cầm điện thoại, cúi đầu lướt Weibo, dùng để dời lực chú ý.
Vừa lướt liền biết không ít chuyện.
Nam ca sĩ kia, vì tuyên truyền cho tour diễn toàn cầu sắp đến của mình, gần đây thường xuyên lộ diện trước màn ảnh, hơn nữa chuyện đồi bại của Phó Hành Quang với fan nữ bốn năm trước lại bị đào lên, hai người ra mắt cùng lúc, quan hệ vẫn luôn rất vi diệu, giờ một người thành kẻ thắng nhân sinh, một người khác thì thanh danh hỗn độn, ảm đạm thất sắc, thật là khiến người ta thổn thức cảm thán, các nhà truyền thông lớn, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, tùy tiện viết gì cũng lên hot search.
Nam ca sĩ kia tự nói mình là người không thích nhắc đến chuyện cũ, nhưng lại dùng giọng điệu da diết thương cảm phát biểu: "Tôi thấy đáng tiếc cho anh ta."
"Tôi hoàn toàn không ngờ anh ta là người như thế, nhiều lắm là cảm thấy ngạo mạn hơn người khác chút, ít nói, ai ngờ anh ta sẽ làm ra... chuyện như vậy? Quả thực là tự hủy diệt sự nghiệp của mình, cho nên mới nói, người không thể đi nhầm một bước, một bước sai là vạn bước sai, đến lúc đó có hối tiếc cũng không kịp..."
Người chủ trì hỏi: "Khoảng thời gian trước, Easter Egg của bộ phim Liệt Cẩm Phong Hoa nổi danh là tác phẩm của Phó Hành Quang, không biết anh có đánh giá gì về nó?"
"Xin lỗi, tôi bận rộn chuẩn bị tour diễn, không có cơ hội nghe bài hát đó, hôm nào rảnh nhất định sẽ nghe."
Người chủ trì hỏi tiếp: "Nếu tương lai Phó Hành Quang thật sự lựa chọn quay về, anh có điều gì muốn bày tỏ với chuyện này không?"
"Tôi cảm thấy, tục ngữ nói rất hay, con người không ai hoàn mỹ, không ai không có khuyết điểm, ai ai cũng phạm sai lầm, cũng nên có cơ hội nhận được tha thứ. Nếu fan nữ kia quyết định không truy cứu, như vậy chuyện này cũng nên hạ màn đi thôi, vẫn hy vọng người hâm mộ ca nhạc cùng các bạn bè truyền thông sẽ khoan dung với Phó Hành Quanh hơn chút, cũng hy vọng con đường kế tiếp của anh ta thuận lợi..."
Cuối cùng, anh ta còn dạy bảo một câu: "Là nhân vật công chúng, mỗi một lời nói, cử động đều ở trong tầm mắt của quần chúng, cho nên càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, thanh bạch mà làm người."
Người xem dưới đài vỗ tay như sấm dậy.
Bình luận dưới video cũng trầm trồ khen ngợi, nói anh ta là người độ lượng, tam quan [2] đúng đắn, hát lại dễ nghe, đây mới thực sự là tác phong của thần tượng.
[2] Tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan
Mọi việc đều có mặt tối mặt sáng.
Trong dòng bình luận cũng lẫn vài âm thanh khác thường...
Hôm nay trời tối chưa: Lạ thật, chưa xem Liệt Cẩm Phong Hoa sao? Tôi đây vô tình gặp được 'anh em song sinh' của một người tên @Trịnh Phong 'một lòng làm âm nhạc' ở phòng VIP rạp chiếu phim à?
Hôm nay trời tối chưa: Ngại quá, sai người, lại vậy, phải là @Trịnh Phong|Đồng hành cùng Phong trong tour diễn toàn cầu 0303
Hoa trong gương, trăng trong nước: Vừa gặp @Trịnh Phong|Đồng hành cùng Phong trong tour diễn toàn cầu 0303
Trịnh Phong chính là tên nam ca sĩ kia.
Chu Tinh Thần nhìn mà nắm chặt tay, được người khác nhẹ nhàng tách ra, cầm lại, cô ngẩng đầu thì thấy, không biết Phó Hành Quang đã sang đây từ khi nào, nhìn vào mắt cô: "Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng trước mắt, quan trọng nhất vẫn là chuyện Triệu Huy."
Anh cười tự giễu: "Dù sao cũng đã bị mắng bốn năm, không để bụng nhiều thêm mấy ngày."
Chiều mai danh sách thực tập ở Locker sẽ đăng báo, thời gian dành cho họ không nhiều, cái nào nặng cái nào nhẹ, liếc mắt một cái là thấy rõ.
Beta: Quanh
Nếu ở trong chính lĩnh vực của chúng ta, không thể nhận được sự đối đãi công bằng công chính, như vậy tương lai chúng ta làm gì có tự tin, đi đối mặt với bầu trời trong vắt trên đỉnh đầu?
"Nhưng mà, anh Phó..." Giọng Triệu Huy nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Vô dụng, vô dụng thôi."
Nghe thật là khiến người ta lo lắng.
Trương Hội Ninh cũng dùng khuôn mặt u sầu nhìn Phó Hành Quang: "Hoàn cảnh hiện giờ... Nói gì cũng vậy thôi, không chừng ngay cả giáo sư Từ tự mình ra mặt cũng..."
Hy vọng xa vời.
Trước đây hồi còn rất nhỏ thường xuyên nghe ông chú ở cách vách nói: "Thế giới này chỉ công bằng với kẻ mạnh."
Cho nên từ nhỏ anh ấy đã lập chí muốn trở thành người mạnh mẽ nhất, sau khi leo lên núi cao được như ý nguyện, lại phát hiện sự thật không phải như thế, thì ra phía trên người mạnh mẽ, còn có người càng "mạnh" hơn...
Trên đời này, chỉ dựa vào nỗ lực, không thể nào thành công.
Phó Hành Quang nhìn ô cửa sổ, ánh mắt bình thản: "Không thử xem, sao biết vô dụng?"
Thử? Phải thử thế nào đây? Nếu không phải nghe được tin đối phương bỏ hết vốn liếng, căn bản không tính để lại đường sống, sao Triệu Huy có thể cam tâm nhường lại cơ hội khó mà có được?!
Phó Hành Quang nói, cũng không thể thắp lên niềm hy vọng trong lòng anh ấy.
Nhưng Trương Hội Ninh thì chớp mắt: "Anh Phó có ý gì sao?"
Anh ấy đột nhiên nhớ ra, người trước mặt từng làm việc ở đài thiên văn Locker, nếu có anh hỗ trợ ra mặt, nói không chừng thật sự có thể liễu ám hoa minh hựu nhất thôn [1]!
[1] Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: ban đầu dùng để hình dung cảnh đẹp mùa xuân, sau này dùng để ví von tình thế đột nhiên xoay chuyển theo hướng tích cực, xuất phát từ thơ cổ Du Sơn Tây Thôn, tác giả Lục Du.
Cái đầu đang gục xuống của Triệu Huy đột nhiên ngẩng lên.
Phó Hành Quang nhìn qua, ngữ điệu thong dong: "Chuẩn bị chút, lát nữa cùng tôi đến thành phố A."
Trời ạ, đây là muốn đến tận hang ổ người ta, tính một đi không trở lại sao?! Ngẫm lại thì thật kích động, Trương Hội Ninh giơ tay thật cao: "Anh Phó, em cũng có thể đi cùng không?"
Phó Hành Quang do dự chốc lát mới gật đầu.
Chu Tinh Thần cũng muốn đi, trong ánh mắt lộ ra mong muốn quá rõ ràng, Trương Hội Ninh xoa đầu cô: "Chuyện chiến đấu giao cho đàn ông là được rồi, cậu ngoan ngoãn ở lại phòng thí nghiệm đi."
Cô nhìn Phó Hành Quang, anh hỏi: "Muốn đi thật à?"
"Vâng!"
"Vậy cùng đi đi."
Trương Hội Ninh: "..."
Quả nhiên mỹ nữ luôn có đãi ngộ đặc thù sao?
Lúc mấy người họ ra cửa, gặp phải Lâm Phi Phàm đang khoan thai tới muộn, biết họ muốn đến thành phố A, lập tức liên hệ được tiền căn hậu quả, anh ta khoanh tay trước ngực, tựa vào tường: "Tôi vừa nghe người ta nói, giáo sư Từ và lãnh đạo trường học ầm ĩ một trận..."
Ngụ ý là: Chuyện đã định rồi, mấy người còn định chống chế gì nữa?
Lâm Phi Phàm liếc mắt nhìn Phó Hành Quang một cái, đáy lòng cười lạnh: Chuyện mà giáo sư Từ cũng không làm được, mình thì vội vàng ôm lấy, đến lúc đó thất bại té ngã, đúng là khiến người ta chê cười. Huống gì bây giờ còn đang bị scandal quấn thân, không phải vì biết giới giải trí không còn chỗ dung thân, nên mới vào phòng thí nghiệm của họ chứ...
Sao ánh mắt của Chu Tinh Thần lại kém cỏi như vậy?
Suy nghĩ này khiến anh ta sinh ra một loại khoái cảm kỳ lạ.
Triệu Huy và Trương Hội Ninh nhìn nhau, trên mặt mơ hồ hiện ra vài phần luống cuống.
Không nắm chắc, cũng không có tự tin.
Phó Hành Quang thấp giọng nói: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian."
Hai người đó vội vàng theo sau.
Chu Tinh Thần đi bên cạnh anh, kéo nhẹ tay áo: "Phó Hành Quang, anh định làm sao?"
Anh tiến sát hơn chút: "Cứ tranh thủ xem."
Nếu thật sự không được, anh cũng có quan hệ với vài giáo sư ở đài thiên văn Locker, chắc đối phương sẽ xem mặt mũi anh, có điều đây là đường lui dự bị, nếu có thể, đương nhiên anh hy vọng sẽ không dùng tới.
Triệu Huy vốn có thể quang minh chính đại mà đi, vậy cũng nên đi một cách quang minh chính đại.
Nhưng chuyện không thuận lợi như trong tưởng tượng của mọi người, lấy thân phận sinh viên Nam Lăng đến đại học A, vào thời điểm mấu chốt này, không phải là đến gây sự sao?
Dường như Phó Hành Quang không hề ngạc nhiên với chuyện này, bình tĩnh ung dung đến một nhà hàng trên đất người ta, ăn bữa cơm trưa phong phú, đến khi lấp đầy bụng rồi, Trương Hội Ninh ợ một cái, nhìn Triệu Huy say đến bất tỉnh nhân sự bên cạnh: "Em dìu cậu ấy về phòng trước."
Triệu Huy rất bướng bỉnh hất tay anh ấy ra, rồi lại mở mắt, gọi một tiếng "Mẹ".
Trương Hội Ninh dở khóc dở cười.
Con người khi chịu ấm ức, ai cũng không nói được, ai cũng không đụng vào được, trong tiềm thức, ỷ lại nhất vẫn là mẹ. Người phụ nữ gần như không gì là không làm được, dùng đôi tay mềm mại dựng nên không gian trưởng thành cho con...
Anh ấy vỗ nhẹ vai Triệu Huy, không biết nói gì để an ủi, giờ này khắc này, mọi ngôn ngữ đều trở nên vô dụng, trong lòng anh ấy thầm hạ quyết định, nếu Triệu Huy thật sự không đi được, mình cũng dứt khoát không đi.
Trưởng bối trong nhà thường xuyên nói anh ấy tùy hứng, giống một đứa trẻ mãi không chịu lớn, nếu phải bỏ ra một cái giá đắt như vậy để trưởng thành, anh ấy thà rằng vĩnh viễn là một đứa trẻ vô ưu vô lo. Sao trời và vũ trụ sẽ không quan tâm anh ấy ấu trĩ hay chín chắn, cũng sẽ không vì anh ấy là con nhà ai mà đối đãi khác biệt.
Sau khi Trương Hội Ninh và Triệu Huy đi rồi, Chu Tinh Thần ngồi qua: "Nếu họ cứ không chịu gặp chúng ta, vậy phải làm sao bây giờ?"
Phó Hành Quang nắm tay cô theo thói quen, để lên đùi mình, thong thả ung dung mà nói: "Sẽ không lâu lắm đâu."
Ngữ điệu chắc chắn lạ thường.
Cậu của anh - Mai Lương Chi là giáo sư của đại học A, quen biết rộng, để ông ấy làm người trung gian, đi giật dây là thích hợp nhất, hơn nữa bản thân ở giới Thiên văn học này, cũng xem như có chút lực ảnh hưởng, ban đầu thái độ bên Mỹ cưỡng ép không chịu thả người, cũng may trúng tuyển bên này, hòa giải mới thuận lợi về nước... Chắc những người đó không nhìn mặt sư thì cũng phải xem mặt Phật.
Cúi đầu thấy cô hơi mím đôi môi đỏ, Phó Hành Quang ra chủ ý: "Nếu lần này thành công khôi phục danh sách, có gì khen thưởng không?"
Anh vừa nói, vừa cào nhẹ lòng bàn tay cô hai cái, ám chỉ quá rõ ràng.
Chu Tinh Thần ho nhẹ một tiếng: "Lời này, không phải anh nên nói với Triệu Huy sao?"
Liên quan gì đến cô mà đòi khen thưởng?
"Triệu Huy đâu phải bạn gái anh." Anh nói rất nghiêm trang, "Phần thưởng này, anh chỉ có thể nhận từ bạn gái thôi."
Sau đó hơi ngẩng đầu, chóp mũi cọ má cô, giọng mang theo ý cười: "Có đồng ý không? Bạn gái."
Chu Tinh Thần nhìn dáng vẻ như đã dự liệu từ trước của anh, đương nhiên biết một khi mình đồng ý, đến lúc đó sẽ giống như cá trên thớt, mặc người xâu xé, nhưng nhất thời lại không thể nghĩ ra lý do từ chối.
May là, một cuộc điện thoại giải cứu cô.
Trên màn hình hiện lên dãy số xa lạ, Phó Hành Quang nhấn nghe: "Xin chào."
Không biết đối phương nói gì đó, anh mỉm cười, "Được, cảm ơn anh."
Trò chuyện kết thúc, anh tùy ý ném điện thoại lên bàn: "Sáng mai chín giờ gặp mặt."
Chu Tinh Thần phản ứng nhanh chóng: "Hẹn được rồi?!"
"Thật là giỏi!"
Phó Hành Quang cầm tách trà uống hai ngụm, nghiêng đầu mỉm cười, dưới ánh đèn dìu dịu màu cam, cả người trông dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng, nhận thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình, anh hơi híp mắt: "Còn có thể giỏi hơn nữa, em muốn thử xem không?"
Nếu hai người vẫn là thanh mai trúc mã ngây thơ trong sáng, nhất định Chu Tinh Thần sẽ không hiểu sai, nhưng hôm nay... Đã không còn như vậy, hai người họ là đàn ông và phụ nữ, hơn nữa còn là cặp đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt...
Anh nói mà không có hàm ý mới là lạ ấy!
Cô lập tức ngồi cách anh thật xa, bị ánh mắt nóng rực kia nhìn chằm chằm làm gương mặt nóng lên, đành phải cầm điện thoại, cúi đầu lướt Weibo, dùng để dời lực chú ý.
Vừa lướt liền biết không ít chuyện.
Nam ca sĩ kia, vì tuyên truyền cho tour diễn toàn cầu sắp đến của mình, gần đây thường xuyên lộ diện trước màn ảnh, hơn nữa chuyện đồi bại của Phó Hành Quang với fan nữ bốn năm trước lại bị đào lên, hai người ra mắt cùng lúc, quan hệ vẫn luôn rất vi diệu, giờ một người thành kẻ thắng nhân sinh, một người khác thì thanh danh hỗn độn, ảm đạm thất sắc, thật là khiến người ta thổn thức cảm thán, các nhà truyền thông lớn, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, tùy tiện viết gì cũng lên hot search.
Nam ca sĩ kia tự nói mình là người không thích nhắc đến chuyện cũ, nhưng lại dùng giọng điệu da diết thương cảm phát biểu: "Tôi thấy đáng tiếc cho anh ta."
"Tôi hoàn toàn không ngờ anh ta là người như thế, nhiều lắm là cảm thấy ngạo mạn hơn người khác chút, ít nói, ai ngờ anh ta sẽ làm ra... chuyện như vậy? Quả thực là tự hủy diệt sự nghiệp của mình, cho nên mới nói, người không thể đi nhầm một bước, một bước sai là vạn bước sai, đến lúc đó có hối tiếc cũng không kịp..."
Người chủ trì hỏi: "Khoảng thời gian trước, Easter Egg của bộ phim Liệt Cẩm Phong Hoa nổi danh là tác phẩm của Phó Hành Quang, không biết anh có đánh giá gì về nó?"
"Xin lỗi, tôi bận rộn chuẩn bị tour diễn, không có cơ hội nghe bài hát đó, hôm nào rảnh nhất định sẽ nghe."
Người chủ trì hỏi tiếp: "Nếu tương lai Phó Hành Quang thật sự lựa chọn quay về, anh có điều gì muốn bày tỏ với chuyện này không?"
"Tôi cảm thấy, tục ngữ nói rất hay, con người không ai hoàn mỹ, không ai không có khuyết điểm, ai ai cũng phạm sai lầm, cũng nên có cơ hội nhận được tha thứ. Nếu fan nữ kia quyết định không truy cứu, như vậy chuyện này cũng nên hạ màn đi thôi, vẫn hy vọng người hâm mộ ca nhạc cùng các bạn bè truyền thông sẽ khoan dung với Phó Hành Quanh hơn chút, cũng hy vọng con đường kế tiếp của anh ta thuận lợi..."
Cuối cùng, anh ta còn dạy bảo một câu: "Là nhân vật công chúng, mỗi một lời nói, cử động đều ở trong tầm mắt của quần chúng, cho nên càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, thanh bạch mà làm người."
Người xem dưới đài vỗ tay như sấm dậy.
Bình luận dưới video cũng trầm trồ khen ngợi, nói anh ta là người độ lượng, tam quan [2] đúng đắn, hát lại dễ nghe, đây mới thực sự là tác phong của thần tượng.
[2] Tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan
Mọi việc đều có mặt tối mặt sáng.
Trong dòng bình luận cũng lẫn vài âm thanh khác thường...
Hôm nay trời tối chưa: Lạ thật, chưa xem Liệt Cẩm Phong Hoa sao? Tôi đây vô tình gặp được 'anh em song sinh' của một người tên @Trịnh Phong 'một lòng làm âm nhạc' ở phòng VIP rạp chiếu phim à?
Hôm nay trời tối chưa: Ngại quá, sai người, lại vậy, phải là @Trịnh Phong|Đồng hành cùng Phong trong tour diễn toàn cầu 0303
Hoa trong gương, trăng trong nước: Vừa gặp @Trịnh Phong|Đồng hành cùng Phong trong tour diễn toàn cầu 0303
Trịnh Phong chính là tên nam ca sĩ kia.
Chu Tinh Thần nhìn mà nắm chặt tay, được người khác nhẹ nhàng tách ra, cầm lại, cô ngẩng đầu thì thấy, không biết Phó Hành Quang đã sang đây từ khi nào, nhìn vào mắt cô: "Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng trước mắt, quan trọng nhất vẫn là chuyện Triệu Huy."
Anh cười tự giễu: "Dù sao cũng đã bị mắng bốn năm, không để bụng nhiều thêm mấy ngày."
Chiều mai danh sách thực tập ở Locker sẽ đăng báo, thời gian dành cho họ không nhiều, cái nào nặng cái nào nhẹ, liếc mắt một cái là thấy rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.