Chương 62: Sinh ra không phải là hạt cát
Lâm Uyên Ngư Nhi
30/09/2020
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Ngoài trời đã sáng choang, bức rèm không kéo lại, cả căn phòng ngập tràn ánh nắng chói lọi.
Nếu không phải Phó Hành Quang lôi kéo cô làm loạn, bình thường giờ này Chu Tinh Thần đã dậy, bên gáy có hơi thở âm ấm phả vào, cô trở mình theo bản năng, nhận thấy được sự khác thường quen thuộc nào đó...
Cô hơi chau mày: "Phó Hành Quang, sao anh..." Lại như vậy rồi.
Không phải hừng đông vừa mới làm một lần rồi sao?
"Cục cưng." Phó Hành Quang hít sâu một hơi, mút nhẹ da thịt mịn màng trên vai cô: "Nó thích em nên mới như vậy."
Cứ như sợ cô không nghe thấy, anh thấp giọng lặp lại một lần.
Chu Tinh Thần vùi khuôn mặt đỏ bừng vào chăn.
"Đừng hôn... chỗ đó!"
Chiều nay còn phải đến phòng thí nghiệm họp đấy, sẽ bị mọi người nhìn thấy. Giờ đang là mùa hè, phái nữ ăn mặc mát mẻ, không thể so với đồ thu đông, có thể che kín mít, để mặc anh hickey đâu cũng được.
Chờ ầm ĩ xong, hai người dọn dẹp rồi ra khỏi phòng ngủ, đã đến giờ ăn trưa.
Phó Hành Quang vào phòng bếp nấu cơm, Chu Tinh Thần thì nằm ì trên sô pha nghịch điện thoại. Ngày kết hôn của cậu nhỏ và chị Mai Cửu đã được định, giờ mợ nhỏ đang lựa mấy bộ váy phù dâu cho cô chọn.
Bộ nào cô cũng thích, đắn đo chần chừ mãi, vì thế đành chạy vào bếp hỏi ý kiến Phó Hành Quang.
Đồ ăn đã làm gần xong, chỉ còn mỗi canh gà ác đang hầm, dù sao cũng nhàn rỗi, Phó Hành Quang tính làm ít nấm chiên giòn [1], xem như đồ ăn vặt cho cô.
Nấm xé thành sợi, sau khi vắt khô thì nhúng vào trứng, khuấy lên, cuối cùng cho vào chảo rán.
Chu Tinh Thần đến bên cạnh anh: "Phó Hành Quang, anh giúp em chọn một bộ đi."
Anh nghiêng đầu xem: "Bộ màu tím nhạt."
Chu Tinh Thần hoài nghi anh không hề nhìn kỹ, mà căn cứ theo màu sắc yêu thích của cô để chọn: "Màu hồng với xanh lục cũng rất đẹp mà."
Phó Hành Quang kéo cô ra phía sau mình, để tránh bị dầu nóng bắn phải: "Không đẹp."
Không đẹp chỗ nào?
Chu Tinh Thần nhìn những miếng nấm đã rán xong, màu sắc vàng ruộm, miếng nào miếng nấy đều tăm tắp, đồ ăn ngon ngay trước mặt, cô không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Ăn trước một miếng... không sao đâu nhỉ?
Dù sao cũng dành cho cô mà.
Cô cầm một miếng cho vào miệng, ngoài giòn rụm trong mềm tan, cực kỳ ngon, cô lại nhón miếng thứ hai...
Phó Hành Quang không nhận thấy động tác nhỏ của cô, gắp tất cả nấm trong chảo ra, rải muối tiêu, rồi lại cầm muỗng nếm canh.
Chu Tinh Thần hỏi: "Rốt cuộc là chúng nó không đẹp chỗ nào?"
"Hồng quá trễ, xanh quá ngắn."
Tiêu chuẩn lựa chọn của anh rất đơn giản... nhiều vải nhất.
Chu Tinh Thần nhún vai: "Không ngờ tư tưởng của anh Hành Quang lại lạc hậu như vậy."
Phó Hành Quang buồn cười dùng trán cụng trán cô, đôi mắt cụp xuống, rơi xuống cái đĩa trống trơn, khuôn mặt khôi ngô ngạc nhiên: "Nấm đâu?"
Cô nghẹn cười, ngẩng đầu hôn lên môi anh, hé miệng, đẩy miếng nấm chiên còn chưa kịp ăn qua, lại cắn nhẹ lưỡi anh.
Sau đó, cất bước chạy đi.
Chạy đến cửa, cô quay đầu lại: "Miếng cuối cùng đó!"
Phó Hành Quang dựa vào kệ bếp, bật cười.
Con mèo tham ăn.
Làm sao cũng đút không no.
. . .
Cuối cùng, Chu Tinh Thần vẫn chọn bộ váy màu tím nhạt đó.
Buổi chiều, Phó Hành Quang và Chu Tinh Thần đến phòng thí nghiệm đầu tiên, những người khác cũng lục tục bước vào.
Giáo sư Từ cũng từ văn phòng đến, triệu tập mọi người mở họp.
Hạng mục tuần tra "TDSE" đã khởi động hơn hai tháng, mấy hôm trước máy bay không người lái "Du thuyền Thám hiểm" đã gửi những hình ảnh đầu tiên về. Nó "vô tình thấy" một vật thể bay không xác định trong hệ Ngân Hà ngoài vũ trụ, cũng ghi chép lại rõ ràng quỹ tích vận động tương quan của nó...
Rất nhiều tổ chức trong hạng mục đều cho rằng, vật thể bay không xác định này, rất có thể là người ngoài hành tinh.
Nó xuất hiện, hoàn toàn là một trái bom phát nổ, dẫn đến một cuộc thảo luận nổ lửa trong giới Thiên văn học, tiêu điểm chủ yếu tập trung ở hai vấn đề...
Quan trọng nhất, có nên đáp lại với những người bạn ngoài hành tinh này hay không; phải chăng người ngoài hành tinh đã cố tình để lại dấu vết?
Giáo sư Từ nghiêm mặt: "Đối với sự xuất hiện của người ngoài hành tinh, chúng ta không biết ý đồ của họ là thiện hay ác. Nếu họ thông qua dấu vết của tín hiệu từ địa cầu mà đến, có thể đoán được, chắc chắn nền văn minh của họ cao hơn nền văn minh địa cầu."
Đến lúc đó, địa cầu sẽ rơi vào vận mệnh thế nào?
Có lẽ tựa như Columbus tìm thấy Châu Mỹ vậy.
Điều này không ai có thể nắm chắc, dù sao đó cũng là sinh vật chưa ai biết đến, tới lúc đó, khả năng chiến tranh giữa các vì sao sẽ không chỉ tồn tại trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nữa.
Mọi người không hẹn mà cùng yên lặng.
"Lấy điều kiện hiện tại..." Chu Tinh Thần ngẫm nghĩ, "Căn bản không thể đối phó lại bất kỳ một hình thức xâm lược nào của người ngoài hành tinh."
Họ không chỉ là những đứa trẻ ôm mộng tưởng đẹp đẽ với sao trời, với vũ trụ, cũng sẽ không khờ dại mà cho rằng sinh vật ngoài hành tinh vô cớ đến thăm chỉ vì muốn giao lưu giữa các vì sao.
Quan hệ giữa người với người vốn đã phức tạp khó xử, huống gì là giữa hai tinh cầu?
Về ý nghĩa nào đó, không dây dưa với nhau mới là lựa chọn tốt nhất, cũng phù hợp với cách sinh tồn trong vũ trụ.
"Vậy nên..." Trương Hội Ninh tiếp lời, "Thật sự có người ngoài hành tinh!"
Những người theo đuổi Thiên văn như họ, dù hiện tại không có chứng cứ xác thực chứng minh người ngoài hành tinh tồn tại, nhưng trong lòng ai ai cũng tin chắc rằng, người ngoài hành tinh tồn tại, chỉ là tạm thời chưa bị tìm thấy.
Địa cầu với vũ trụ, cũng giống như một giọt nước giữa biển khơi bao la, không thể chỉ vì múc một gáo nước, không phát hiện cá, thế là kết luận biển không có cá.
Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề [2].
[2] Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề: là một câu danh ngôn, xuất phát từ Phật giáo, bao hàm triết lý sâu sắc, hiểu nôm na là sự hiểu biết của con người có hạn, tri thức của con người là một vòng tròn, bên trong là những gì đã biết, bên ngoài là những gì chưa biết. Người biết càng nhiều, vòng tròn cũng càng lớn, những gì không biết lại càng nhiều hơn. Nói tóm lại, tri thức là vô hạn.
"Có điều..." Triệu Huy thẳng thắn hắt một chậu nước lạnh: "Du thuyền thám hiểm không phát hiện sự sống trên vật thể bay không xác định, cũng không nắm bắt được thông tin nào khác."
Chu Tinh Thần phát biểu ý kiến: "Có lẽ nào... người ngoài hành tinh không phải là người?"
Trương Hội Ninh và Triệu Huy nghe cô nói mà mù mờ.
Không phải người, chẳng lẽ là... quỷ sao!?
Tới vô ảnh đi vô tung [3], không có dấu vết để tìm.
[3] Tới vô ảnh đi vô tung: tới và đi đều không thấy dấu vết, hành tung bí ẩn.
Phó Hành Quang nói thẳng: "Tôi cảm thấy khả năng chúng nó không phải người, có lẽ là một loại sinh vật chưa hề có trong nhận thức của chúng ta."
Điều này trùng hợp với ý nghĩ của giáo sư Từ, ông tán đồng gật đầu.
Trong định nghĩa của nhân loại, sinh vật ấy là gì?
Sinh vật cần mặt trời, nước, dưỡng khí mới có thể duy trì sự sinh trưởng.
Nhưng mà, đây chỉ là định nghĩa trong phạm trù nhận thức của nhân loại mà thôi!
Liệu có khả năng... chúng nó không cần ánh sáng, nhiệt, nước và dưỡng khí, mà dựa vào những vật chất đặc thù khác hoặc năng lượng khác để sinh tồn?
Cũng có lẽ, chúng nó giống vật chất tối, không cần hao tổn năng lượng, có thể tồn tại vĩnh viễn?
Từ trước tới nay, nhân loại tìm kiếm nền văn minh ngoài hành tinh, chẳng phải dựa theo điều kiện sinh tồn thiết yếu làm cơ sở để tiến hành bài trừ sao?
Đó là một vấn đề logic đơn giản, ví dụ như, trên mặt trăng không có nước, cho nên không tồn tại người ngoài hành tinh. Tinh cầu nào không có không khí, cũng sẽ không có người ngoài hành tinh.
Vũ trụ bao la thần bí, nhưng nguyên nhân chính là vì thế, mới có vô số khả năng, trước mắt, những phỏng đoán kinh hãi thế tục này, lỡ đâu tương lai sẽ trở thành sự thật thì sao?
Đến lúc đó, sinh vật như nhân loại cần có ánh mặt trời, nước và không khí mới có thể sinh tồn, một khi không còn những điều kiện trên, hậu quả thật... không dám tưởng tượng.
Cho nên, dựa theo tình thế trước mắt, không cần chủ động để lộ vị trí của địa cầu, cũng không cần đáp lại sự dò hỏi không rõ ý đồ kia, đó mới là lựa chọn tốt nhất, không phải sao?
Trương Hội Ninh và Triệu Huy hai mặt nhìn nhau, Lâm Phi Phàm cảm giác tam quan của mình như vừa trải qua một cơn động đất, tan hoang đổ nát, thế nhưng, mạch máu lại sục sôi phấn khích, tựa như núi lửa phun trào.
Đời người nhỏ bé không đáng kể, lại vì lựa chọn con đường thú vị này, tràn ngập bí ẩn, dài lâu mà không cô tịch, tương lai tìm lại hồi ức từ dòng chảy thời gian, dù là đoạn nào cũng mang ý nghĩa trọng đại.
Bởi vì, họ đang làm một chuyện vô cùng ý nghĩa!
Vũ trụ bắt đầu từ đâu, vì sao sao trời bất diệt, vũ trụ có biên giới không, bên ngoài vũ trụ có tồn tại vũ trụ khác không, còn có nền văn minh ngoài hành tinh thần bí...
Chìa khóa tiết lộ nằm ở trong tay họ.
"Các bạn học..." Giáo sơ Từ bùi ngùi: "Gánh thì nặng mà đường thì xa."
"Cảm ơn các bạn đã lựa chọn Thiên văn học, việc các bạn đang làm chính là vì mở mang đất trời, cống hiến vì nước vì dân..."
Một ngày nào đó nếu vì lựa chọn bước vào con đường này mà cảm thấy mệt mỏi, phiền chán, thậm chí là hối hận, hãy ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời sao, nó sẽ minh chứng cho trái tim nhiệt thành đẹp đẽ trong sáng thuở ban đầu, để các bạn hiểu rõ tấm lòng mình hơn.
Phó Hành Quang lặng lẽ nắm tay Chu Tinh Thần dưới bàn, nhìn nhau mỉm cười.
Cảm ơn vì con đường này có anh và em đồng hành bên nhau.
Beta: Quanh
Ngoài trời đã sáng choang, bức rèm không kéo lại, cả căn phòng ngập tràn ánh nắng chói lọi.
Nếu không phải Phó Hành Quang lôi kéo cô làm loạn, bình thường giờ này Chu Tinh Thần đã dậy, bên gáy có hơi thở âm ấm phả vào, cô trở mình theo bản năng, nhận thấy được sự khác thường quen thuộc nào đó...
Cô hơi chau mày: "Phó Hành Quang, sao anh..." Lại như vậy rồi.
Không phải hừng đông vừa mới làm một lần rồi sao?
"Cục cưng." Phó Hành Quang hít sâu một hơi, mút nhẹ da thịt mịn màng trên vai cô: "Nó thích em nên mới như vậy."
Cứ như sợ cô không nghe thấy, anh thấp giọng lặp lại một lần.
Chu Tinh Thần vùi khuôn mặt đỏ bừng vào chăn.
"Đừng hôn... chỗ đó!"
Chiều nay còn phải đến phòng thí nghiệm họp đấy, sẽ bị mọi người nhìn thấy. Giờ đang là mùa hè, phái nữ ăn mặc mát mẻ, không thể so với đồ thu đông, có thể che kín mít, để mặc anh hickey đâu cũng được.
Chờ ầm ĩ xong, hai người dọn dẹp rồi ra khỏi phòng ngủ, đã đến giờ ăn trưa.
Phó Hành Quang vào phòng bếp nấu cơm, Chu Tinh Thần thì nằm ì trên sô pha nghịch điện thoại. Ngày kết hôn của cậu nhỏ và chị Mai Cửu đã được định, giờ mợ nhỏ đang lựa mấy bộ váy phù dâu cho cô chọn.
Bộ nào cô cũng thích, đắn đo chần chừ mãi, vì thế đành chạy vào bếp hỏi ý kiến Phó Hành Quang.
Đồ ăn đã làm gần xong, chỉ còn mỗi canh gà ác đang hầm, dù sao cũng nhàn rỗi, Phó Hành Quang tính làm ít nấm chiên giòn [1], xem như đồ ăn vặt cho cô.
Nấm xé thành sợi, sau khi vắt khô thì nhúng vào trứng, khuấy lên, cuối cùng cho vào chảo rán.
Chu Tinh Thần đến bên cạnh anh: "Phó Hành Quang, anh giúp em chọn một bộ đi."
Anh nghiêng đầu xem: "Bộ màu tím nhạt."
Chu Tinh Thần hoài nghi anh không hề nhìn kỹ, mà căn cứ theo màu sắc yêu thích của cô để chọn: "Màu hồng với xanh lục cũng rất đẹp mà."
Phó Hành Quang kéo cô ra phía sau mình, để tránh bị dầu nóng bắn phải: "Không đẹp."
Không đẹp chỗ nào?
Chu Tinh Thần nhìn những miếng nấm đã rán xong, màu sắc vàng ruộm, miếng nào miếng nấy đều tăm tắp, đồ ăn ngon ngay trước mặt, cô không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Ăn trước một miếng... không sao đâu nhỉ?
Dù sao cũng dành cho cô mà.
Cô cầm một miếng cho vào miệng, ngoài giòn rụm trong mềm tan, cực kỳ ngon, cô lại nhón miếng thứ hai...
Phó Hành Quang không nhận thấy động tác nhỏ của cô, gắp tất cả nấm trong chảo ra, rải muối tiêu, rồi lại cầm muỗng nếm canh.
Chu Tinh Thần hỏi: "Rốt cuộc là chúng nó không đẹp chỗ nào?"
"Hồng quá trễ, xanh quá ngắn."
Tiêu chuẩn lựa chọn của anh rất đơn giản... nhiều vải nhất.
Chu Tinh Thần nhún vai: "Không ngờ tư tưởng của anh Hành Quang lại lạc hậu như vậy."
Phó Hành Quang buồn cười dùng trán cụng trán cô, đôi mắt cụp xuống, rơi xuống cái đĩa trống trơn, khuôn mặt khôi ngô ngạc nhiên: "Nấm đâu?"
Cô nghẹn cười, ngẩng đầu hôn lên môi anh, hé miệng, đẩy miếng nấm chiên còn chưa kịp ăn qua, lại cắn nhẹ lưỡi anh.
Sau đó, cất bước chạy đi.
Chạy đến cửa, cô quay đầu lại: "Miếng cuối cùng đó!"
Phó Hành Quang dựa vào kệ bếp, bật cười.
Con mèo tham ăn.
Làm sao cũng đút không no.
. . .
Cuối cùng, Chu Tinh Thần vẫn chọn bộ váy màu tím nhạt đó.
Buổi chiều, Phó Hành Quang và Chu Tinh Thần đến phòng thí nghiệm đầu tiên, những người khác cũng lục tục bước vào.
Giáo sư Từ cũng từ văn phòng đến, triệu tập mọi người mở họp.
Hạng mục tuần tra "TDSE" đã khởi động hơn hai tháng, mấy hôm trước máy bay không người lái "Du thuyền Thám hiểm" đã gửi những hình ảnh đầu tiên về. Nó "vô tình thấy" một vật thể bay không xác định trong hệ Ngân Hà ngoài vũ trụ, cũng ghi chép lại rõ ràng quỹ tích vận động tương quan của nó...
Rất nhiều tổ chức trong hạng mục đều cho rằng, vật thể bay không xác định này, rất có thể là người ngoài hành tinh.
Nó xuất hiện, hoàn toàn là một trái bom phát nổ, dẫn đến một cuộc thảo luận nổ lửa trong giới Thiên văn học, tiêu điểm chủ yếu tập trung ở hai vấn đề...
Quan trọng nhất, có nên đáp lại với những người bạn ngoài hành tinh này hay không; phải chăng người ngoài hành tinh đã cố tình để lại dấu vết?
Giáo sư Từ nghiêm mặt: "Đối với sự xuất hiện của người ngoài hành tinh, chúng ta không biết ý đồ của họ là thiện hay ác. Nếu họ thông qua dấu vết của tín hiệu từ địa cầu mà đến, có thể đoán được, chắc chắn nền văn minh của họ cao hơn nền văn minh địa cầu."
Đến lúc đó, địa cầu sẽ rơi vào vận mệnh thế nào?
Có lẽ tựa như Columbus tìm thấy Châu Mỹ vậy.
Điều này không ai có thể nắm chắc, dù sao đó cũng là sinh vật chưa ai biết đến, tới lúc đó, khả năng chiến tranh giữa các vì sao sẽ không chỉ tồn tại trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nữa.
Mọi người không hẹn mà cùng yên lặng.
"Lấy điều kiện hiện tại..." Chu Tinh Thần ngẫm nghĩ, "Căn bản không thể đối phó lại bất kỳ một hình thức xâm lược nào của người ngoài hành tinh."
Họ không chỉ là những đứa trẻ ôm mộng tưởng đẹp đẽ với sao trời, với vũ trụ, cũng sẽ không khờ dại mà cho rằng sinh vật ngoài hành tinh vô cớ đến thăm chỉ vì muốn giao lưu giữa các vì sao.
Quan hệ giữa người với người vốn đã phức tạp khó xử, huống gì là giữa hai tinh cầu?
Về ý nghĩa nào đó, không dây dưa với nhau mới là lựa chọn tốt nhất, cũng phù hợp với cách sinh tồn trong vũ trụ.
"Vậy nên..." Trương Hội Ninh tiếp lời, "Thật sự có người ngoài hành tinh!"
Những người theo đuổi Thiên văn như họ, dù hiện tại không có chứng cứ xác thực chứng minh người ngoài hành tinh tồn tại, nhưng trong lòng ai ai cũng tin chắc rằng, người ngoài hành tinh tồn tại, chỉ là tạm thời chưa bị tìm thấy.
Địa cầu với vũ trụ, cũng giống như một giọt nước giữa biển khơi bao la, không thể chỉ vì múc một gáo nước, không phát hiện cá, thế là kết luận biển không có cá.
Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề [2].
[2] Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề: là một câu danh ngôn, xuất phát từ Phật giáo, bao hàm triết lý sâu sắc, hiểu nôm na là sự hiểu biết của con người có hạn, tri thức của con người là một vòng tròn, bên trong là những gì đã biết, bên ngoài là những gì chưa biết. Người biết càng nhiều, vòng tròn cũng càng lớn, những gì không biết lại càng nhiều hơn. Nói tóm lại, tri thức là vô hạn.
"Có điều..." Triệu Huy thẳng thắn hắt một chậu nước lạnh: "Du thuyền thám hiểm không phát hiện sự sống trên vật thể bay không xác định, cũng không nắm bắt được thông tin nào khác."
Chu Tinh Thần phát biểu ý kiến: "Có lẽ nào... người ngoài hành tinh không phải là người?"
Trương Hội Ninh và Triệu Huy nghe cô nói mà mù mờ.
Không phải người, chẳng lẽ là... quỷ sao!?
Tới vô ảnh đi vô tung [3], không có dấu vết để tìm.
[3] Tới vô ảnh đi vô tung: tới và đi đều không thấy dấu vết, hành tung bí ẩn.
Phó Hành Quang nói thẳng: "Tôi cảm thấy khả năng chúng nó không phải người, có lẽ là một loại sinh vật chưa hề có trong nhận thức của chúng ta."
Điều này trùng hợp với ý nghĩ của giáo sư Từ, ông tán đồng gật đầu.
Trong định nghĩa của nhân loại, sinh vật ấy là gì?
Sinh vật cần mặt trời, nước, dưỡng khí mới có thể duy trì sự sinh trưởng.
Nhưng mà, đây chỉ là định nghĩa trong phạm trù nhận thức của nhân loại mà thôi!
Liệu có khả năng... chúng nó không cần ánh sáng, nhiệt, nước và dưỡng khí, mà dựa vào những vật chất đặc thù khác hoặc năng lượng khác để sinh tồn?
Cũng có lẽ, chúng nó giống vật chất tối, không cần hao tổn năng lượng, có thể tồn tại vĩnh viễn?
Từ trước tới nay, nhân loại tìm kiếm nền văn minh ngoài hành tinh, chẳng phải dựa theo điều kiện sinh tồn thiết yếu làm cơ sở để tiến hành bài trừ sao?
Đó là một vấn đề logic đơn giản, ví dụ như, trên mặt trăng không có nước, cho nên không tồn tại người ngoài hành tinh. Tinh cầu nào không có không khí, cũng sẽ không có người ngoài hành tinh.
Vũ trụ bao la thần bí, nhưng nguyên nhân chính là vì thế, mới có vô số khả năng, trước mắt, những phỏng đoán kinh hãi thế tục này, lỡ đâu tương lai sẽ trở thành sự thật thì sao?
Đến lúc đó, sinh vật như nhân loại cần có ánh mặt trời, nước và không khí mới có thể sinh tồn, một khi không còn những điều kiện trên, hậu quả thật... không dám tưởng tượng.
Cho nên, dựa theo tình thế trước mắt, không cần chủ động để lộ vị trí của địa cầu, cũng không cần đáp lại sự dò hỏi không rõ ý đồ kia, đó mới là lựa chọn tốt nhất, không phải sao?
Trương Hội Ninh và Triệu Huy hai mặt nhìn nhau, Lâm Phi Phàm cảm giác tam quan của mình như vừa trải qua một cơn động đất, tan hoang đổ nát, thế nhưng, mạch máu lại sục sôi phấn khích, tựa như núi lửa phun trào.
Đời người nhỏ bé không đáng kể, lại vì lựa chọn con đường thú vị này, tràn ngập bí ẩn, dài lâu mà không cô tịch, tương lai tìm lại hồi ức từ dòng chảy thời gian, dù là đoạn nào cũng mang ý nghĩa trọng đại.
Bởi vì, họ đang làm một chuyện vô cùng ý nghĩa!
Vũ trụ bắt đầu từ đâu, vì sao sao trời bất diệt, vũ trụ có biên giới không, bên ngoài vũ trụ có tồn tại vũ trụ khác không, còn có nền văn minh ngoài hành tinh thần bí...
Chìa khóa tiết lộ nằm ở trong tay họ.
"Các bạn học..." Giáo sơ Từ bùi ngùi: "Gánh thì nặng mà đường thì xa."
"Cảm ơn các bạn đã lựa chọn Thiên văn học, việc các bạn đang làm chính là vì mở mang đất trời, cống hiến vì nước vì dân..."
Một ngày nào đó nếu vì lựa chọn bước vào con đường này mà cảm thấy mệt mỏi, phiền chán, thậm chí là hối hận, hãy ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời sao, nó sẽ minh chứng cho trái tim nhiệt thành đẹp đẽ trong sáng thuở ban đầu, để các bạn hiểu rõ tấm lòng mình hơn.
Phó Hành Quang lặng lẽ nắm tay Chu Tinh Thần dưới bàn, nhìn nhau mỉm cười.
Cảm ơn vì con đường này có anh và em đồng hành bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.