Tay Hái Sao Trời

Chương 23: Tâm nguyện

Lâm Uyên Ngư Nhi

30/09/2020

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Đối với vị trợ giảng mới đến, ngoại trừ giáo sư còn chắp tay sau lưng, mặt không đổi sắc, những người còn lại đều vì bất ngờ thình lình xảy đến mà ngớ ra.

Chu Tinh Thần trực tiếp biến thành đầu gỗ.

Trương Hội Ninh không ngừng dùng khuỷu tay huých Triệu Huy bên cạnh, ánh mắt còn đang "xoẹt xoẹt" phi dao: Tình báo sai à, không phải nói đại mỹ nữ sao?

Cảm xúc quá kích động, lực độ không khống chế tốt, hơn nữa Trưng Hội Ninh gầy gò, cách áo len, xương khuỷu tay vẫn gồ lên rõ ràng, cũng may Triệu Huy có vóc người to khỏe của dân vùng Đông Bắc, như thế mới không bị anh ấy huých bầm.

Triệu Huy trợn trắng mắt, dễ dàng giữ tay anh ấy lại, đẩy qua, cũng dùng ánh mắt đáp trả: Người anh em, tỉnh táo chút, có phải đại mỹ nữ không là trọng điểm sao? Chẳng lẽ trọng điểm không nên là... cậu không cảm thấy trợ giảng mới này rất quen mắt à?

Tuy người có tương tự vật có tương đồng, nhưng giống thế này, trừ khi là anh em sinh đôi mà thôi?

Nhưng cũng thật thần kỳ, vị đại thần này biến mất nhiều năm, sao lại chạy đến phòng thí nghiệm của họ rồi? Giới giải trí và lĩnh vực học thuật, hoàn toàn là hai mảnh đất trời khác hẳn mà?

Trương Hội Ninh tiếp tục dùng ánh mắt biểu đạt: Cậu có cảm thấy trợ giảng này nhìn thật trẻ không, cùng lắm là lớn hơn chúng ta vài tuổi.

Triệu Huy thở dài.

"Chào mọi người." Phó Hành Quang mỉm cười khách sáo, "Tôi là trợ giảng mới của phòng thí nghiệm, Phó Hành Quang."

"Chào anh" Triệu Huy bắt tay, "Triệu Huy."

Bên cạnh Triệu Huy, Lâm Phi Phàm lại đứng yên không nói một lời, ngại có giáo sư ở đây, anh ta đành vươn tay, qua loa bắt một cái rồi rút lại: "Lâm Phi Phàm."

Tiếp theo chính là Chu Tinh Thần.

Hai người bắt tay theo khuôn phép, trong mắt người khác không có gì khác thường, chỉ có Chu Tinh Thần mới có thể cảm nhận được lúc buông ra, Phó Hành Quang cào nhẹ lòng bàn tay cô như có như không một cái...

Ban đầu là hơi ngứa.

Sau đó là ngứa đến tận đáy lòng.

Trương Hội Ninh chủ động tiến lên bắt tay Phó Hành Quang: "Em nhớ ra anh là ai rồi!"

Triệu Huy vui mừng, rốt cuộc cũng thông suốt!

"Anh là Aaron!" Mặt mày anh ấy hớn hở, lại có hơi căng thẳng, "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Trước đây có mấy bài luận văn, em đều trích dẫn số liệu của anh..."

Trương Hội Ninh đã để ý cái tên Aaron này từ sớm, bởi vì anh là một trong số ít người Hoa được gia nhập đài thiên văn Locker Mỹ, ban đầu là tò mò, từ từ tìm hiểu, lại bị những bài luận văn xuất sắc của anh làm bất ngờ, sau đó là đến sùng bái, thậm chí còn nhờ bạn hỏi thăm tên tiếng Trung của anh.

Một nhân vật "tầm cỡ" trong giới thiên văn như vậy đến phòng thí nghiệm này làm trợ giảng, không khác gì hổ mọc thêm cánh, xem ra lần này trường học thật sự bỏ vốn liếng.

Sắc mặt Lâm Phi Phàm lập tức trở nên cực kỳ kém, nhưng lực chú ý của mọi người đều ở trên Phó Hành Quang, không để ý đến sự dị thường của anh ta.

Giáo sư lên tiếng: "Hành Quang, cậu làm quen với hoàn cảnh trước. Triệu Huy, Trương Hội Ninh, hai em vào văn phòng tôi."

Lúc hai người họ ra ngoài, còn hạ giọng nói chuyện với nhau...

Triệu Huy: "Nếu cậu tìm được tên tiếng Trung của người ta, sao không thuận tiện tìm kiếm một ít chuyện trong nước luôn?"

Trương Hội Ninh: "Vì sao phải tìm?"

Triệu Huy cười sâu xa: "Cậu về xem là biết."

. . .

Phòng thí nghiệm.

Lâm Phi Phàm về chỗ ngồi của mình.

Hai tay Phó Hành Quang chống trên bàn Chu Tinh Thần, đôi môi nhếch lên, dường như là rất thưởng thức phản ứng của cô: "Mang anh làm quen với hoàn cảnh?"

Cô thấy không ai nhìn bên này mới nói: "Anh dự mưu từ trước rồi phải không?"

Phó Hành Quang cười mà không nói, xem như đồng ý.

Chu Tinh Thần nhìn anh.

Thì ra đây là cái anh nói sẽ ở lại trong nước phát triển, thế mà lại giấu diếm cô lâu như thế, một chút dấu hiệu cũng không có, cô còn cho rằng anh sẽ đến đài thiên văn quốc gia, dù sao thì nhìn cả nước, đó mới là nơi thích hợp nhất với anh.

Tuy làm trợ giảng ở phòng thí nghiệm thiên văn học Nam Lăng, sự nghiệp cũng sáng ngời, nhưng nói thật, anh ở đây, ít nhiều vẫn có chút nhân tài không được trọng dụng, trừ khi sau này anh thật sự tính ở lại đây giảng dạy, lập chí đào tạo sinh viên.



Lại có một âm thanh khác nhảy ra: Sau này ngày nào cũng gặp mặt không tốt sao?

Được rồi, chút suy nghĩ vừa nãy đã bị nghiền áp đến mức ngay cả vụn cũng không còn.

Hai tiếng tiếp theo, Chu Tinh Thần mang Phó Hành Quang đi làm quen với phòng thí nghiệm, một khi anh tiến vào trạng thái thì sẽ trở nên vô cùng nghiêm túc, dù là một điểm rất nhỏ cũng để ý, thậm chí là khi Trương Hội Ninh muốn tìm tài liệu về hành tinh nào đó, anh có thể trả lời vị trí chuẩn xác...

Ánh mắt Trương Hội Ninh nhìn anh, quả thực là sáng choang như một con chó săn, chỉ thiếu điều vẫy đuôi quấn quýt.

Thời gian nghỉ trưa nhanh chóng đến.

Phòng nghiên cứu có nhà ăn, đồ ăn Trung Quốc và cơm Tây đều có, món ăn rất phong phú, bình thường Chu Tinh Thần hay đến đó ăn cơm, đương nhiên Phó Hành Quang cũng cùng đi theo.

Nhà ăn chỉ mở cửa cho các phòng thí nghiệm trong trường, ngày thường không nhiều người, mọi người đều yên lặng ăn cơm, có người thậm chí còn vừa ăn vừa ghi chép, Chu Tinh Thần còn may mắn nhìn thấy một đàn anh đang học tiến sĩ chuyên ngành Hóa học đột nhiên đứng lên, vỗ trán, ngay cả cơm cũng không ăn đã chạy về phòng thí nghiệm.

Còn có một đàn chị khoa Máy tính, suy nghĩ mã hóa quá nhập thần, đi đi đi liền rơi xuống hồ, may là cô ấy biết bơi, dứt khoát thả lỏng mình nổi lên, dưới ánh trăng, tiếp tục suy nghĩ.

Nghe nói lúc ấy có người cho rằng cô ấy chết đuối, bảo vệ đến vớt người bị dọa chết khiếp...

Làm nghiên cứu khoa học, một lòng nhào vào nghiên cứu, ăn, mặc, ở, đi lại gì đó đều trở thành chuyện râu ria, thường xuyên không tự giác mà để lộ dáng vẻ "ngớ ngẩn" trong mắt người khác, nhưng cũng có một câu của người trong nghề rằng: Cười ngốc nhưng không phải cười ngốc.

Người ngớ ngẩn, trong lòng đều có một thế giới rộng lớn vô biên.

Phó Hành Quang đến đây, ở trong mắt họ, cũng chỉ là thêm một người ăn cơm, nhiều lắm là nhìn thêm một cái: Ồ, là một soái ca.

Hai người ăn cơm trưa, đi dọc theo rừng nhỏ khoảng một cây số là đến nơi ở của Phó Hành Quang.

Theo lý mà nói, trường học sẽ sắp xếp phòng ở cho trợ giảng, vật dụng gì cũng đầy đủ, trực tiếp xách vali vào ở là được.

Nhưng Phó Hành Quang lại nói: "Ở nhà chung không tiện."

Chu Tinh Thần khó hiểu: "Sao không tiện?"

Không phải vì từ nhỏ đến lớn sống trong cẩm y ngọc thực, không thích ứng được chứ...

Anh vào phòng ngủ đổi một bộ quần áo thoải mái, còn nhân tiện rửa mặt, không lau khô, vài sợi tóc ẩm ướt dán vào trán, bọt nước chảy dọc theo cằm anh, lướt qua hầu kết.

"Không tiện gặp em."

À...

Chu Tinh Thần ngồi xuống sô pha, Phó Hành Quang cầm sữa bò vừa hâm nóng vài phút trước đến, mỗi lần ngủ trưa cô đều thích uống một ly sữa bò, thói quen này anh nhớ rõ, cũng làm rất thuận tay.

Không tiện gặp mặt em gì đó, lý do này đúng là hết chỗ chê.

Cô nhất thời không tìm thấy câu trả lời, đành cúi đầu uống sữa, bất tri bất giác đã thấy đáy, cơn buồn ngủ cũng đến theo.

Phó Hành Quang thấy cô dụi mắt: "Buồn ngủ à?"

"Vâng."

Chu Tinh Thần đang nghĩ có nên mượn sô pha anh chợp mắt chút không, không ngờ nghe anh nói: "Lên giường ngủ đi."

Lên giường?

Cô nhìn lướt qua căn nhà, nếu nhớ không lầm, hai gian phòng cho khách, một gian trống không, một gian khác vẫn chưa kịp sửa sang lại, chất đầy sách và thiết bị thiên văn, chắc anh tính dùng để làm thư phòng.

Chỉ có... Phòng ngủ chính mới có giường.

"Không phải buồn ngủ sao, còn thất thần gì nữa?" Phó Hành Quang rửa sạch sẽ ly sữa, rút khăn giấy trên bàn lau tay.

Trước đây còn đỡ, sau khi xác định quan hệ, tưởng tượng mình sẽ ngủ trên giường anh, về phương diện nam nữ vi diệu gì đó, cảm giác mập mờ nhanh chóng nổi lên, gương mặt Chu Tinh Thần đỏ ửng: "Anh không nghỉ trưa à?"

"Luận văn còn thiếu một đoạn."

Nhìn ra cô đang căng thẳng, Phó Hành Quang mở laptop, đặt trên đầu gối, "Đi ngủ đi, đến giờ anh sẽ gọi em."

Chu Tinh Thần chậm chạp dịch vào phòng ngủ anh.

Một chiếc giường lớn trắng như tuyết giữa phòng đập vào mắt, góc chăn trải rất chỉnh tề, cô cởi áo khoác, xốc một góc nằm xuống, gối đầu và chăn đều có mùi hương thanh mát trên người anh, ngửi không như nước hoa, giống sữa tắm hơn.

Ban đầu khi mới nhắm mắt, cô còn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tiếng anh cầm ly uống nước, để cái ly xuống mặt bàn đều nghe thấy rõ ràng, cửa sổ sát đất có gió tiến vào, còn mang theo hương hoa không biết tên, những âm thanh đó, phảng phất như bị gió thổi đến một nơi rất xa.

Trong lúc ngủ mơ, Chu Tinh Thần cảm giác có người nhẹ nhàng lay bả vai mình, cô nhanh chóng tỉnh lại, nhìn thoáng qua bốn phía, ngơ ngác không biết mình đang ở đâu.

Phó Hành Quang ngồi ở mép giường, bên người bao trùm bởi ánh mặt trời, khiến cho cả người anh thoạt nhìn có vẻ không chân thật.



"Hai giờ rồi."

Cũng may, từ chỗ anh đến phòng thí nghiệm, nhiều nhất cũng chỉ mất mười phút, tới kịp.

Hai người đến trước tiên, vài phút sau, những người khác cũng lục tục đến đông đủ.

Hơn ba giờ chiều, mọi người đều ngồi tại chỗ bận rộn, Phó Hành Quang cùng giáo sư đi gặp lãnh đạo trường học, lúc mặt trời ngả sang phía tây mới về.

Trương Hội Ninh vốn đang nói đùa với Triệu Huy, vừa nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện ở cửa, lập tức thay đổi, biến thành một nghiên cứu sinh nghiêm túc, ngay cả tay chân cũng đặt đúng nơi đúng chỗ.

Trương Hội Ninh có tiếng "thần đồng" ở quê nhà, từ năm tuổi đã lập chí tương lai sẽ trở thành nhà khoa học, con nhà người ta đang còn học sơ trung (cấp hai), anh ấy đã vượt mấy cấp, vào lớp thiếu niên của đại học Khoa học Kỹ thuật Hoa Trung, toàn bộ tuổi dậy thì gần như đều đều ném vào học tập.

Dựa theo lẽ thường, vào thời kỳ mẫn cảm này, nam sinh thường sẽ thảo luận xem nữ sinh nào tương đối xinh đẹp linh tinh, nhưng anh ấy lại khác hẳn, học kỳ gần kết thúc, có một nữ sinh không chịu được áp lực, phải về học cao trung (cấp ba) lại, mọi người làm tiệc chia tay cho cô ấy, anh ấy còn vuốt đầu hỏi: "Ôi lớp chúng ta có nữ sinh à?"

Qua một buổi trưa.

Sau khi dùng điện thoại tìm kiếm tài liệu về Phó Hành Quang, hậu tri hậu giác biết anh vừa là ca sĩ vừa học thiên văn, cái loại cảm giác không thể hiểu được, không nói nên lời kia càng lúc càng mãnh liệt...

Mẹ nó!

Mình còn dùng nhạc của người ta làm chuông điện thoại bao nhiêu năm.

Không phải cung phản xạ anh ấy dài, mà là! Ai có thể ngờ được, Aaron Phó Hành Quang và tiểu thiên vương Phó Hành Quang lại là một người?! Mấy năm nay, người trùng tên trùng họ rất nhiều được không?

. . .

Buổi tối, mọi người tụ họp một bữa, cũng coi như là đón gió cho Phó Hành Quang.

Bởi vì là giáo sư mời, người thường bị ông ngược đến mức thương tích đầy mình là Trương Hội Ninh quyết chí nắm chắc cơ hội ngàn năm mới có này, liên tục ăn ăn ăn, còn Triệu Huy, sức ăn vốn không nhỏ, đương nhiên cũng ăn nhiều, chỉ có Lâm Phi Phàm, không thấy động đũa, lại rót hết ly rượu này đến ly rượu khác.

Lúc kết thúc, Trương Hội Ninh ăn đến mức bụng tròn vo cùng Triệu Huy được giao nhiệm vụ, đưa Lâm Phi Phàm đã uống say như chết về ký túc xá, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhận lệnh.

Lâm Phi Phàm nhìn thì không béo, nhưng say rồi, lại cho người ta một cảm giác nặng như núi Thái Sơn. Có lẽ cũng không phải ảo giác, Trương Hội Ninh và Triệu Huy gian nan đưa anh ta về ký túc xá, mệt đến mức nằm giữa đất thở dốc, vuốt cái bụng đã xẹp xuống của mình: "Không ngờ bữa cơm này không phải trả tiền."

Triệu Huy tự giác lôi hai gói mì trong tủ Lâm Phi Phàm.

Trong lúc hai người họ mặt đối mặt khoanh chân ngồi ăn mì, Phó Hành Quang và Chu Tinh Thần đang dạo bước trong vườn trường, đêm nay là mười lăm tháng giêng - tết Nguyên Tiêu, cũng là Lễ Tình Nhân truyền thống của Trung Quốc.

Trên trời, vầng trăng tròn lửng lơ, tản ra ánh sáng trong veo, giống cái một cái đĩa bằng bạch ngọc tinh khiết.

Trăng sáng thì sao thưa.

Bầu trời đêm, đúng là không có mấy ngôi sao.

Nhưng trên đỉnh đầu hai người họ, có vô số ngọn đèn lấm tấm, nếu thật sự muốn tìm hiểu, có lẽ đây là đèn trời cải tiến, ngoại trừ cầu phúc, còn có thể dùng để thổ lộ.

Ý nghĩa cầu phúc tốt đẹp có từ xa xưa, không cần lắm lời.

Dưới chân đèn có trang bị định vị và hệ thống kiểm soát tự động, dễ bề thu về, càng thuận tiện cho thổ lộ. Nói cách khác, nếu một đôi nam nữ ái mộ nhau đồng thời xuất hiện, chỉ cần nhập số hiệu đèn của đối phương, sau khi thả bay, đèn sẽ triền miên gặp gỡ trên bầu trời, đại biểu cho một chuyện tốt sắp thành.

Nếu, nam sinh muốn thổ lộ cho một nữ sinh không ở đó mà ở nhà, ký túc xá hoặc là nơi khác, sau khi đèn trời được thả lên sẽ căn cứ vào tin tức được nhập mà tự động tìm kiếm vị trí nữ sinh đó, rồi yên lặng lơ lửng ngoài cửa sổ cô ấy suốt một buổi tối.

Nếu đèn hoa đăng quay về, có nghĩa là thổ lộ thành công, nếu nó một đi không trở về, vậy... Một mình lén khóc đi thôi.

Ngoại trừ tạo hình ngôi sao phổ biến, cũng có những đứa trẻ thích hình động vật, thậm chí còn sáng tạo bằng cách liên hệ với thần thoại Trung Quốc ngày xưa.

Trên bầu trời đêm.

Hằng Nga ôm thỏ ngọc, tay áo phất phơ bay về cung trăng, phía sau là những mũi tên theo sát không rời của Hậu Nghệ, bên kia, Vương Mẫu nương nương dùng trâm rạch một đường, vẽ ra dải ngân hà, Ngưu Lang Chức Nữ phân cách ở hai bờ sông, hai mắt đẫm lệ nhìn nhau...

Cũng rất thú vị.

Phó Hành Quang thấy cô thích thú, cười hỏi: "Có muốn thả một cái không?"

"Không cần." Chu Tinh Thần lắc đầu, đôi mắt như một ngôi sao tươi sáng, "Tâm nguyện của em đều được thực hiện hết rồi."

"Thật trùng hợp" Anh tìm tay cô, nhẹ nhàng cầm lấy, sưởi ấm cho nhau, đáp, "Anh cũng vậy."

Anh cúi đầu hôn xuống.

Không phải lướt qua rồi ngừng, mà là... mà là...

"Ngoan" Phó Hành Quang vừa hôn vừa dạy cô: "Đừng cắn răng chặt quá."

"Cục cưng," Anh gọi, lại "ưm" một tiếng, "Em cắn anh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tay Hái Sao Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook