Chương 2: Trời cao
Lâm Uyên Ngư Nhi
29/09/2020
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Khê Quang còn đang họp?
Như vậy lúc này người bên cạnh mình, là thần thánh phương nào...
"Phó Hành Quang!"
Đầu tiên, não bộ Chu Tinh Thần trống rỗng, sự kinh ngạc và vui mừng kịch liệt va chạm, giống như màn đêm tối đen bỗng chốc nở rộ pháo hoa, suy nghĩ bay xa đến tận phương nào, cho đến khi bên tai vang lên một tiếng cười nhẹ nhàng...
"Còn tưởng là em quên tên anh luôn rồi."
Sao có thể vậy được?!
Nhưng mà, lúc này, căn bản cô không có cách nào trả lời anh, ngơ ngác nhét khoai lang vừa bóc vào miệng, liên tục nhai nuốt, muốn làm mình bình tĩnh lại.
Nếu tuyết rơi dày hơn thì tốt rồi.
Phó Hành Quang nhìn hai má phình lên của cô, giống như sóc con gặm hạt, đôi mắt đen nhánh nhìn anh không hề chớp mắt, ý cười bị đè nén ở nơi sâu nhất, nhẹ nhàng nhưng dày đặc.
Anh bỗng nhiên cảm thấy, tất cả đều đáng giá.
"Ngốc rồi à?" Anh mỉm cười, vỗ nhẹ đầu gối hai cái, cảm thán, "Xem ra mị lực của bổn thiếu gia vẫn không thua gì năm đó."
Chu Tinh Thần: "..."
Anh còn đưa tay quơ quơ trước mặt cô, thật là muốn hất đi.
Cho dù bàn tay kia thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn rất là đẹp mắt.
Cô thừa nhận mình không cách nào giống anh, gặp lại sau bốn năm xa cách, có thể dùng tâm thái nhẹ nhàng như vậy để đối mặt, dù sao thì trước đây... Anh và cô đã từng mâu thuẫn.
Cô vẫn nhớ khi đó, họ hẹn nhau lên núi ngắm sao, ai ngờ cô thay quần áo xong, đi ra thì bắt gặp anh đang xem tập tranh của mình, ẩn sau những bức vẽ phác họa đó là tâm sự khó lòng giải thích của thiếu nữ, mặc dù biết anh chỉ vô tình, nhưng cô vẫn thấy khó chịu.
Huống gì, những bức vẽ đều là bí mật có liên quan đến anh.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, giành lại tập tranh, ôm vào trong ngực, cô không nhớ cụ thể mình đã nói gì với anh, chỉ nhớ gương mặt luôn dịu dàng ôn hòa với cô bỗng trở nên lạnh lẽo, thậm chí là có phần đáng sợ.
Dưới tình thế cấp bách, cô buột miệng thốt ra: "Phó Hành Quang, sau này em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!"
Anh cười lạnh, bỏ lại một câu: "Cũng thế." Rồi mở cửa mà đi, dường như bóng dáng còn chứa đựng sự tức giận.
Sau đó, anh ra nước ngoài. Suốt bốn năm, không hề quay về một lần.
Đến nay Chu Tinh Thần vẫn chưa nghĩ ra, xung đột năm đó, rốt cuộc là vì nguyên do gì. Giờ phút này đương sự ở ngay trước mắt, cô lại không biết nên mở miệng đi hỏi thế nào.
Gặp lại nhau, ngoại trừ chào hỏi, nhắc tới chuyện khác sẽ có vẻ không được tự nhiên, ngay cả tươi cười cũng rất miễn cưỡng.
Hai đứa trẻ vô tư, gắn bó như hình với bóng, cùng trải qua một quãng thời gian hồn nhiên, rồi đến những năm tháng bị anh vô duyên vô cớ bỏ lại, dù ngoài miệng không nói, đáy lòng cô ít nhiều vẫn cảm thấy tủi thân.
Bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, hết bông này đến bông khác.
Chu Tinh Thần run lập cập, trên cổ ấm áp, được khăn quàng cổ sưởi ấm, lòng bàn tay lại có hơi lạnh xẹt qua, nhanh đến mức chỉ như ảo giác, cô chớp mắt.
Phó Hành Quang đứng ở đối diện, dáng người cao lớn, không biết anh đang định nói gì, còn chưa lên tiếng đã quay đầu hắt xì.
Trời quá lạnh.
Chờ anh ổn định lại, Chu Tinh Thần mới chậm chạp nói: "Không thì, chúng ta về trước đi."
Anh gật đầu.
"Anh đặt khách sạn rồi?"
"Ừ." Giọng anh nặng giọng mũi.
Chu Tinh Thần nhanh chóng lấy điện thoại gọi xe, vài phút sau, một chiếc xe màu trắng xuất hiện, cô chần chừ tiến lên, quan sát một lát, lúc này mới đặt ngón trỏ lên cảm ứng ở giữa cửa sổ xe.
Một tiếng "đinh" vang lên, cửa sau tự động mở ra.
Đây là ô tô không người lái.
Giữa thế kỷ hai mươi mốt, khoa học kỹ thuật thay đổi từng ngày, các phương diện trí tuệ nhân tạo, kỹ thuật di truyền [1] và cơ học lượng tử [2] đều có những bước đột phá lớn, phát minh mới như măng mọc sau mưa, liên tục không dứt. Có điều, loại ô tô không người lái này, tháng trước mới bắt đầu sử dụng phổ biến, đây là lần đầu tiên cô ngồi.
"Xin chào, cô gái xinh đẹp. Tôi là Rbdr003, rất vui vì được phục vụ cô."
Chu Tinh Thần: "... Xin chào."
Hai tiếng cười gần như đồng thời vang lên.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc chào hỏi của cô, Phó Hành Quang không nhịn được cười.
Một tiếng cười khác đến từ... 003.
Chu Tinh Thần kinh ngạc, giống con người vậy luôn?
"Xin mời nhập địa chỉ."
Nhập... Nhập thế nào đây? Cô nhìn quanh một vòng, không tìm được chỗ nào để nhập.
Phó Hành Quang ho nhẹ một tiếng: "Cổng phía đông đại học Nam Lăng."
Anh còn chưa dứt lời, màn hình nhỏ phía trước ghế điều khiển thoáng hiện lên ánh sáng xanh, tìm ra con đường đến đích thích hợp nhất trong chớp mắt: "Mời xác nhận lại địa chỉ lần nữa, cổng phía đông đại học Nam Lăng, số 33 đường Lâm Minh..."
Chu Tinh Thần mới vừa nghiêng đầu, dường như anh đã thấy rõ tâm tư cô: "Đưa em về trường trước, anh về khách sạn sau." Thuận tiện "xác nhận" với hệ thống.
Xe bắt đầu khởi động, chạy ổn định trên phố.
So với không gian huyên náo bên ngoài, trong xe có phần quá yên ắng.
Chu Tinh Thần ngồi thẳng lưng, đôi tay đặt trên đầu gối, cố gắng quản chặt đôi mắt mình, không cho chúng liếc lung tung, cô nhìn ra cửa sổ xe, dưới tàng cây bên đường, có không ít đôi tình nhân, hoặc ôm hoặc hôn môi, rất thân mật.
Trên vai bỗng nhiên xuất hiện gì đó.
Cô lập tức không dám cử động.
Người tựa vào vai cô hít thở nhẹ nhàng, từ lúc lên xe cô đã cởi khăn quàng cổ, cho nên hơi thở ấm áp kia phả vào cổ cô không chút cách trở, mang đến một cảm giác ngưa ngứa khác thường.
Chu Tinh Thần cụp mắt nhìn xuống.
Thì ra lông mi đàn ông cũng có thể dày như vậy, giống hai cái bàn chải nhỏ, trước khi cô ý thức được, bàn tay đã đưa lên, rồi có tật giật mình, nhanh chóng rụt về.
Gần đến trường học, hệ thống cảm ứng quét đèn tín hiệu, dừng lại trước vạch dành cho người đi bộ.
Theo quán tính, Chu Tinh Thần cảm giác có thứ gì mềm mại chạm vào cổ cô, đó là? Không phải...
Gương mặt cô nhanh chóng nóng lên, hai tai cũng đỏ bừng.
Lúc này, cái đồng hồ màu bạc trên tay trái của cô, cũng chính là quản gia trí tuệ nhân tạo đột nhiên "tích" một tiếng, cô luống cuống tắt đi.
Động tĩnh này, dĩ nhiên là đánh thức Phó Hành Quang, anh xoa huyệt Thái Dương, hỏi: "Anh vừa ngủ à?"
"Vâng."
Còn có một âm thanh khác vang lên đồng thời với cô: "Cô gái xinh đẹp, vừa rồi máy quét của tôi đo được, nhịp tim và huyết áp của cô, lần lượt là 109 và 143mmHg, đã cao hơn giá trị bình thường..."
Chu Tinh Thần xấu hổ đưa tay che mắt.
Không thể nào ngờ, trốn được quản gia nhân tạo, lại không trốn nổi 003.
. . .
Hai mươi phút sau, Chu Tinh Thần quay lại ký túc xá, hai người bạn cùng phòng đã ra ngoài, Hạ Thiên - người vốn hẹn đi xem phim với cô bị thầy hướng dẫn bắt đi sửa số liệu thực nghiệm, còn người có bạn trai - Phùng Đình Đình, chắc là sẽ qua đêm bên ngoài.
Tuy mỗi người đều có phòng riêng, nhưng nam sinh vẫn không thể vào.
Cô ngồi trên sô pha trong phòng khách, ngây ngẩn nhìn ly nước trước mặt.
Toàn bộ đầu óc đều là Phó Hành Quang Phó Hành Quang.
Dáng vẻ anh cười, âm thanh của anh, tay của anh, áo khoác của anh, hơi thở của anh...
Anh thật sự quay về, không phải là mơ chứ? Điều ước năm mới của ba năm trước, năm kia, năm trước, thế nhưng lại thành hiện thực vào đêm Bình An?
Cô bắt đầu hoài nghi, có thể là Mai Khê Quang trêu đùa không, dù sao thì loại chuyện giả làm anh trai để trêu cô này, hồi nhỏ anh ấy rất thành thạo.
Bỗng nhiên có xúc động muốn gọi điện thoại xác nhận xem.
Mới vừa lấy điện thoại ra, một tin nhắn mới đột ngột xuất hiện ở màn hình.
Phó Hành Quang: Đến khách sạn rồi.
Chu Tinh Thần: Vâng, anh nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon.
Phó Hành Quang cũng nhắn lại "Ngủ ngon", trong lòng biết sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng vẫn cầm điện thoại, nhìn chăm chú vào đó, không biết là đang nghĩ gì.
Qua một lúc lâu sau, dưới màn hình đột nhiên nhảy ra một dòng chữ, báo cáo đến từ quản gia sức khỏe:
"21: 10-21: 30, nhịp tim, huyết áp cùng Adrenalin [3] xuất hiện dao động dị thường..."
Anh cười thành tiếng.
Nếu lúc trên xe, anh thật sự hôn cô, có thể cô sẽ bị dọa sợ không?
Ngày kế, Chu Tinh Thần đến viện Nghiên cứu từ sớm.
Cô học ở đại học Nam Lăng, năm nay vừa lên nghiên cứu sinh năm một, chuyên ngành thiên văn học. Ai ai cũng biết, khoa Thiên văn và Khoa học không gian [4] của đại học Nam Lăng, trước mắt là hai khoa trọng điểm lớn nhất của ngành Thiên văn.
Cô cũng là nữ sinh duy nhất trong tám nghiên cứu sinh tuyển chọn nghiêm ngặt của đại học Nam Lăng.
Thứ gì càng ít thì càng quý.
Bề ngoài xinh đẹp thì không nói, tính cách còn tốt, một đóa hoa như vậy lại bị nhốt trong phòng thí nghiệm, mới đầu mấy nam sinh còn dùng tấm lòng thương tiếc để nhường nhịn cô, nhưng qua một thời gian tiếp xúc, ai ai cũng đấm ngực dậm chân...
Đây rõ ràng là một nữ học bá siêu cấp, trình độ chuyên ngành rất cao, thậm chí ngay cả trợ giảng cũng phải lép vế, đâu cần phải nhường nhịn?
Hoàn toàn là tự mình đa tình... Được không!
Viện Nghiên cứu vào sáng sớm mùa đông, yên tĩnh không một tiếng động. Mặt đất phủ lớp tuyết mỏng, dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng dịu nhẹ.
Chu Tinh Thần đứng trước cửa phòng thí nghiệm, để ý thấy bên cạnh có thêm một cây thông Noel cao nửa người, phía trên còn treo một tấm card, cô cúi đầu nhìn xem.
"Chúng ta là những chiến sĩ chinh phục sao trời và vũ trụ."
Trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Trước đây sao lại chọn chuyên ngành Thiên văn học?
Có lẽ là, trên đời này không có thứ gì hấp dẫn hơn vũ trụ, rộng lớn lại thần bí, vô biên vô hạn như sức tưởng tượng. Vũ trụ khoan dung hết tất thảy giả thiết, dù đúng dù sai thì đều dùng thiện ý để lại manh mối và mật mã, chờ đợi vô số lòng nhiệt huyết, lớp này đến lớp khác, khám phá được bí mật của nó.
Cũng có lẽ là cùng người kia ngắm sao quá nhiều lần, muốn biết rốt cuộc chúng nó là gì, có ở đó từ lúc nào...
So sánh với vũ trụ, một đời người chỉ như muối bỏ biển, dùng cái ngắn ngủi để bảo vệ cái vĩnh hằng, hết người này đến người khác.
Phòng thí nghiệm vang lên tiếng nói chuyện, Chu Tinh Thần chỉnh đốn lại tâm tình, đẩy cửa đi vào.
Hai nam sinh nhìn thấy cô, mặt lộ ý cười: "Tinh Thần, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Merry Christmas."
Cô chào hỏi xong, đến vị trí của mình, nhìn thấy trên bàn có một giỏ táo nhỏ, trái nào trái nấy căng mọng, hương thơm nhẹ nhàng.
Có thể đoán được là ai đưa.
"Đúng rồi, Tinh Thần," Triệu Huy hỏi, "Tối qua có nhìn thấy quần tinh [5] Thất Nữ không?"
Mùa đông ở Bắc bán cầu, mỗi khi thời tiết tốt, bầu trời đêm sẽ xuất hiện những quần tinh mỹ lệ, trong đó quần tinh Thất Nữ (Quần tinh Tua Rua) là dễ thấy nhất, thuộc chòm Kim Ngưu, sở hữu hơn 3000 ngôi sao, lộng lẫy như kim cương xanh, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy khoảng bảy ngôi sao, người có thị lực tốt sẽ nhìn thấy nhiều hơn.
Chu Tinh Thần gật đầu.
Một nam sinh khác - Trương Hội Ninh cũng mở miệng: "Cậu thấy được mấy viên?"
Cô suy nghĩ: "Mười sáu viên."
Hai người kia trăm miệng một lời: "Chậc, quả nhiên là con cưng của trời."
Triệu Huy nói tiếp: "Mình thấy chín viên, Hội Ninh mười một viên."
Chu Tinh Thần mỉm cười, thật ra cô biết người còn giỏi hơn, người đó có thể nhìn thấy hai mươi ngôi sao của quần tinh Thất Nữ, ngang ngửa với kỷ lục thế giới khi đó.
Phó Hành Quang.
Một người bốn tuổi đã học thuộc số Pi, năng lực tính nhẩm mạnh đến mức nghịch thiên, có lẽ đó mới là con cưng của trời cao.
Sự thật chứng minh, quả nhiên không thể nói sau lưng người khác, ngay cả nghĩ trong đầu cũng không được.
Cô đang xử lý quang phổ [6] của chòm sao Tiên Nữ, tin nhắn từ Phó Hành Quang ập đến:
"Giữa trưa có rảnh không, cùng nhau ăn bữa cơm."
__________
[1] Kỹ thuật di truyền: là thao tác thay đổi gen bằng công nghệ sinh học. Nó bao gồm các phương pháp kỹ thuật dùng để thay đổi nhân tố di truyền của các tế bào, bao gồm sự dịch chuyển gen cùng loài và khác loài để tạo ra những sinh vật mới hoặc hoàn hảo hơn.
[2] Cơ học lượng tử là một trong những lý thuyết cơ bản của vật lý học. Cơ học lượng tử là phần mở rộng và bổ sung của cơ học Newton, là cơ sở của nhiều chuyên ngành vật lý và hóa học như vật lý chất rắn, hóa lượng tử, vật lý hạt.
[3] Andrenalin: Adrenalin là một hoóc môn gây cảm xúc mạnh nhất. Trong trường hợp người bị stress, hoóc môn này được giải phóng ra khỏi thận, thấm vào máu, đặt cơ thể vào tình trạng báo động tức thời. Huyết áp dâng cao, tim đập nhanh hơn và bàn tay thì ướt đẫm mồ hôi. Đối với những người đang yêu, adrenalin tạo ra trạng thái nôn nao, đôi khi khá căng thẳng. Chỉ cần một cái nhìn sâu của người yêu, hay sự hồi hộp trước buổi hẹn đã khiến cơ thể giải phóng một lượng adrenalin lớn, đưa người vào trạng thái nóng lạnh như sốt. Hệ quả là: Toàn bộ tâm trí chỉ hướng tới người mình yêu, và cả nhân loại trở nên vô nghĩa.
[4] Khoa học không gian: Khoa học vũ trụ bao gồm tất cả các ngành khoa học liên quan đến thám hiểm không gian và nghiên cứu các hiện tượng tự nhiên và cơ thể vật lý xảy ra ngoài vũ trụ, như y học vũ trụ và sinh vật học.
[5] Quần tinh: cụm sao, đám sao, là một tập hợp các ngôi sao tồn tại cạnh nhau trong vũ trụ nhờ lực hấp dẫn. Có hai loại quần tinh. Quần tinh cầu là tập hợp sao rất gần nhau, với số lượng vài trăm nghìn ngôi sao cao tuổi. Quần tinh mở thường có vài trăm ngôi sao rất trẻ.
Beta: Quanh
Khê Quang còn đang họp?
Như vậy lúc này người bên cạnh mình, là thần thánh phương nào...
"Phó Hành Quang!"
Đầu tiên, não bộ Chu Tinh Thần trống rỗng, sự kinh ngạc và vui mừng kịch liệt va chạm, giống như màn đêm tối đen bỗng chốc nở rộ pháo hoa, suy nghĩ bay xa đến tận phương nào, cho đến khi bên tai vang lên một tiếng cười nhẹ nhàng...
"Còn tưởng là em quên tên anh luôn rồi."
Sao có thể vậy được?!
Nhưng mà, lúc này, căn bản cô không có cách nào trả lời anh, ngơ ngác nhét khoai lang vừa bóc vào miệng, liên tục nhai nuốt, muốn làm mình bình tĩnh lại.
Nếu tuyết rơi dày hơn thì tốt rồi.
Phó Hành Quang nhìn hai má phình lên của cô, giống như sóc con gặm hạt, đôi mắt đen nhánh nhìn anh không hề chớp mắt, ý cười bị đè nén ở nơi sâu nhất, nhẹ nhàng nhưng dày đặc.
Anh bỗng nhiên cảm thấy, tất cả đều đáng giá.
"Ngốc rồi à?" Anh mỉm cười, vỗ nhẹ đầu gối hai cái, cảm thán, "Xem ra mị lực của bổn thiếu gia vẫn không thua gì năm đó."
Chu Tinh Thần: "..."
Anh còn đưa tay quơ quơ trước mặt cô, thật là muốn hất đi.
Cho dù bàn tay kia thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn rất là đẹp mắt.
Cô thừa nhận mình không cách nào giống anh, gặp lại sau bốn năm xa cách, có thể dùng tâm thái nhẹ nhàng như vậy để đối mặt, dù sao thì trước đây... Anh và cô đã từng mâu thuẫn.
Cô vẫn nhớ khi đó, họ hẹn nhau lên núi ngắm sao, ai ngờ cô thay quần áo xong, đi ra thì bắt gặp anh đang xem tập tranh của mình, ẩn sau những bức vẽ phác họa đó là tâm sự khó lòng giải thích của thiếu nữ, mặc dù biết anh chỉ vô tình, nhưng cô vẫn thấy khó chịu.
Huống gì, những bức vẽ đều là bí mật có liên quan đến anh.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, giành lại tập tranh, ôm vào trong ngực, cô không nhớ cụ thể mình đã nói gì với anh, chỉ nhớ gương mặt luôn dịu dàng ôn hòa với cô bỗng trở nên lạnh lẽo, thậm chí là có phần đáng sợ.
Dưới tình thế cấp bách, cô buột miệng thốt ra: "Phó Hành Quang, sau này em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!"
Anh cười lạnh, bỏ lại một câu: "Cũng thế." Rồi mở cửa mà đi, dường như bóng dáng còn chứa đựng sự tức giận.
Sau đó, anh ra nước ngoài. Suốt bốn năm, không hề quay về một lần.
Đến nay Chu Tinh Thần vẫn chưa nghĩ ra, xung đột năm đó, rốt cuộc là vì nguyên do gì. Giờ phút này đương sự ở ngay trước mắt, cô lại không biết nên mở miệng đi hỏi thế nào.
Gặp lại nhau, ngoại trừ chào hỏi, nhắc tới chuyện khác sẽ có vẻ không được tự nhiên, ngay cả tươi cười cũng rất miễn cưỡng.
Hai đứa trẻ vô tư, gắn bó như hình với bóng, cùng trải qua một quãng thời gian hồn nhiên, rồi đến những năm tháng bị anh vô duyên vô cớ bỏ lại, dù ngoài miệng không nói, đáy lòng cô ít nhiều vẫn cảm thấy tủi thân.
Bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, hết bông này đến bông khác.
Chu Tinh Thần run lập cập, trên cổ ấm áp, được khăn quàng cổ sưởi ấm, lòng bàn tay lại có hơi lạnh xẹt qua, nhanh đến mức chỉ như ảo giác, cô chớp mắt.
Phó Hành Quang đứng ở đối diện, dáng người cao lớn, không biết anh đang định nói gì, còn chưa lên tiếng đã quay đầu hắt xì.
Trời quá lạnh.
Chờ anh ổn định lại, Chu Tinh Thần mới chậm chạp nói: "Không thì, chúng ta về trước đi."
Anh gật đầu.
"Anh đặt khách sạn rồi?"
"Ừ." Giọng anh nặng giọng mũi.
Chu Tinh Thần nhanh chóng lấy điện thoại gọi xe, vài phút sau, một chiếc xe màu trắng xuất hiện, cô chần chừ tiến lên, quan sát một lát, lúc này mới đặt ngón trỏ lên cảm ứng ở giữa cửa sổ xe.
Một tiếng "đinh" vang lên, cửa sau tự động mở ra.
Đây là ô tô không người lái.
Giữa thế kỷ hai mươi mốt, khoa học kỹ thuật thay đổi từng ngày, các phương diện trí tuệ nhân tạo, kỹ thuật di truyền [1] và cơ học lượng tử [2] đều có những bước đột phá lớn, phát minh mới như măng mọc sau mưa, liên tục không dứt. Có điều, loại ô tô không người lái này, tháng trước mới bắt đầu sử dụng phổ biến, đây là lần đầu tiên cô ngồi.
"Xin chào, cô gái xinh đẹp. Tôi là Rbdr003, rất vui vì được phục vụ cô."
Chu Tinh Thần: "... Xin chào."
Hai tiếng cười gần như đồng thời vang lên.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc chào hỏi của cô, Phó Hành Quang không nhịn được cười.
Một tiếng cười khác đến từ... 003.
Chu Tinh Thần kinh ngạc, giống con người vậy luôn?
"Xin mời nhập địa chỉ."
Nhập... Nhập thế nào đây? Cô nhìn quanh một vòng, không tìm được chỗ nào để nhập.
Phó Hành Quang ho nhẹ một tiếng: "Cổng phía đông đại học Nam Lăng."
Anh còn chưa dứt lời, màn hình nhỏ phía trước ghế điều khiển thoáng hiện lên ánh sáng xanh, tìm ra con đường đến đích thích hợp nhất trong chớp mắt: "Mời xác nhận lại địa chỉ lần nữa, cổng phía đông đại học Nam Lăng, số 33 đường Lâm Minh..."
Chu Tinh Thần mới vừa nghiêng đầu, dường như anh đã thấy rõ tâm tư cô: "Đưa em về trường trước, anh về khách sạn sau." Thuận tiện "xác nhận" với hệ thống.
Xe bắt đầu khởi động, chạy ổn định trên phố.
So với không gian huyên náo bên ngoài, trong xe có phần quá yên ắng.
Chu Tinh Thần ngồi thẳng lưng, đôi tay đặt trên đầu gối, cố gắng quản chặt đôi mắt mình, không cho chúng liếc lung tung, cô nhìn ra cửa sổ xe, dưới tàng cây bên đường, có không ít đôi tình nhân, hoặc ôm hoặc hôn môi, rất thân mật.
Trên vai bỗng nhiên xuất hiện gì đó.
Cô lập tức không dám cử động.
Người tựa vào vai cô hít thở nhẹ nhàng, từ lúc lên xe cô đã cởi khăn quàng cổ, cho nên hơi thở ấm áp kia phả vào cổ cô không chút cách trở, mang đến một cảm giác ngưa ngứa khác thường.
Chu Tinh Thần cụp mắt nhìn xuống.
Thì ra lông mi đàn ông cũng có thể dày như vậy, giống hai cái bàn chải nhỏ, trước khi cô ý thức được, bàn tay đã đưa lên, rồi có tật giật mình, nhanh chóng rụt về.
Gần đến trường học, hệ thống cảm ứng quét đèn tín hiệu, dừng lại trước vạch dành cho người đi bộ.
Theo quán tính, Chu Tinh Thần cảm giác có thứ gì mềm mại chạm vào cổ cô, đó là? Không phải...
Gương mặt cô nhanh chóng nóng lên, hai tai cũng đỏ bừng.
Lúc này, cái đồng hồ màu bạc trên tay trái của cô, cũng chính là quản gia trí tuệ nhân tạo đột nhiên "tích" một tiếng, cô luống cuống tắt đi.
Động tĩnh này, dĩ nhiên là đánh thức Phó Hành Quang, anh xoa huyệt Thái Dương, hỏi: "Anh vừa ngủ à?"
"Vâng."
Còn có một âm thanh khác vang lên đồng thời với cô: "Cô gái xinh đẹp, vừa rồi máy quét của tôi đo được, nhịp tim và huyết áp của cô, lần lượt là 109 và 143mmHg, đã cao hơn giá trị bình thường..."
Chu Tinh Thần xấu hổ đưa tay che mắt.
Không thể nào ngờ, trốn được quản gia nhân tạo, lại không trốn nổi 003.
. . .
Hai mươi phút sau, Chu Tinh Thần quay lại ký túc xá, hai người bạn cùng phòng đã ra ngoài, Hạ Thiên - người vốn hẹn đi xem phim với cô bị thầy hướng dẫn bắt đi sửa số liệu thực nghiệm, còn người có bạn trai - Phùng Đình Đình, chắc là sẽ qua đêm bên ngoài.
Tuy mỗi người đều có phòng riêng, nhưng nam sinh vẫn không thể vào.
Cô ngồi trên sô pha trong phòng khách, ngây ngẩn nhìn ly nước trước mặt.
Toàn bộ đầu óc đều là Phó Hành Quang Phó Hành Quang.
Dáng vẻ anh cười, âm thanh của anh, tay của anh, áo khoác của anh, hơi thở của anh...
Anh thật sự quay về, không phải là mơ chứ? Điều ước năm mới của ba năm trước, năm kia, năm trước, thế nhưng lại thành hiện thực vào đêm Bình An?
Cô bắt đầu hoài nghi, có thể là Mai Khê Quang trêu đùa không, dù sao thì loại chuyện giả làm anh trai để trêu cô này, hồi nhỏ anh ấy rất thành thạo.
Bỗng nhiên có xúc động muốn gọi điện thoại xác nhận xem.
Mới vừa lấy điện thoại ra, một tin nhắn mới đột ngột xuất hiện ở màn hình.
Phó Hành Quang: Đến khách sạn rồi.
Chu Tinh Thần: Vâng, anh nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon.
Phó Hành Quang cũng nhắn lại "Ngủ ngon", trong lòng biết sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng vẫn cầm điện thoại, nhìn chăm chú vào đó, không biết là đang nghĩ gì.
Qua một lúc lâu sau, dưới màn hình đột nhiên nhảy ra một dòng chữ, báo cáo đến từ quản gia sức khỏe:
"21: 10-21: 30, nhịp tim, huyết áp cùng Adrenalin [3] xuất hiện dao động dị thường..."
Anh cười thành tiếng.
Nếu lúc trên xe, anh thật sự hôn cô, có thể cô sẽ bị dọa sợ không?
Ngày kế, Chu Tinh Thần đến viện Nghiên cứu từ sớm.
Cô học ở đại học Nam Lăng, năm nay vừa lên nghiên cứu sinh năm một, chuyên ngành thiên văn học. Ai ai cũng biết, khoa Thiên văn và Khoa học không gian [4] của đại học Nam Lăng, trước mắt là hai khoa trọng điểm lớn nhất của ngành Thiên văn.
Cô cũng là nữ sinh duy nhất trong tám nghiên cứu sinh tuyển chọn nghiêm ngặt của đại học Nam Lăng.
Thứ gì càng ít thì càng quý.
Bề ngoài xinh đẹp thì không nói, tính cách còn tốt, một đóa hoa như vậy lại bị nhốt trong phòng thí nghiệm, mới đầu mấy nam sinh còn dùng tấm lòng thương tiếc để nhường nhịn cô, nhưng qua một thời gian tiếp xúc, ai ai cũng đấm ngực dậm chân...
Đây rõ ràng là một nữ học bá siêu cấp, trình độ chuyên ngành rất cao, thậm chí ngay cả trợ giảng cũng phải lép vế, đâu cần phải nhường nhịn?
Hoàn toàn là tự mình đa tình... Được không!
Viện Nghiên cứu vào sáng sớm mùa đông, yên tĩnh không một tiếng động. Mặt đất phủ lớp tuyết mỏng, dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng dịu nhẹ.
Chu Tinh Thần đứng trước cửa phòng thí nghiệm, để ý thấy bên cạnh có thêm một cây thông Noel cao nửa người, phía trên còn treo một tấm card, cô cúi đầu nhìn xem.
"Chúng ta là những chiến sĩ chinh phục sao trời và vũ trụ."
Trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Trước đây sao lại chọn chuyên ngành Thiên văn học?
Có lẽ là, trên đời này không có thứ gì hấp dẫn hơn vũ trụ, rộng lớn lại thần bí, vô biên vô hạn như sức tưởng tượng. Vũ trụ khoan dung hết tất thảy giả thiết, dù đúng dù sai thì đều dùng thiện ý để lại manh mối và mật mã, chờ đợi vô số lòng nhiệt huyết, lớp này đến lớp khác, khám phá được bí mật của nó.
Cũng có lẽ là cùng người kia ngắm sao quá nhiều lần, muốn biết rốt cuộc chúng nó là gì, có ở đó từ lúc nào...
So sánh với vũ trụ, một đời người chỉ như muối bỏ biển, dùng cái ngắn ngủi để bảo vệ cái vĩnh hằng, hết người này đến người khác.
Phòng thí nghiệm vang lên tiếng nói chuyện, Chu Tinh Thần chỉnh đốn lại tâm tình, đẩy cửa đi vào.
Hai nam sinh nhìn thấy cô, mặt lộ ý cười: "Tinh Thần, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Merry Christmas."
Cô chào hỏi xong, đến vị trí của mình, nhìn thấy trên bàn có một giỏ táo nhỏ, trái nào trái nấy căng mọng, hương thơm nhẹ nhàng.
Có thể đoán được là ai đưa.
"Đúng rồi, Tinh Thần," Triệu Huy hỏi, "Tối qua có nhìn thấy quần tinh [5] Thất Nữ không?"
Mùa đông ở Bắc bán cầu, mỗi khi thời tiết tốt, bầu trời đêm sẽ xuất hiện những quần tinh mỹ lệ, trong đó quần tinh Thất Nữ (Quần tinh Tua Rua) là dễ thấy nhất, thuộc chòm Kim Ngưu, sở hữu hơn 3000 ngôi sao, lộng lẫy như kim cương xanh, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy khoảng bảy ngôi sao, người có thị lực tốt sẽ nhìn thấy nhiều hơn.
Chu Tinh Thần gật đầu.
Một nam sinh khác - Trương Hội Ninh cũng mở miệng: "Cậu thấy được mấy viên?"
Cô suy nghĩ: "Mười sáu viên."
Hai người kia trăm miệng một lời: "Chậc, quả nhiên là con cưng của trời."
Triệu Huy nói tiếp: "Mình thấy chín viên, Hội Ninh mười một viên."
Chu Tinh Thần mỉm cười, thật ra cô biết người còn giỏi hơn, người đó có thể nhìn thấy hai mươi ngôi sao của quần tinh Thất Nữ, ngang ngửa với kỷ lục thế giới khi đó.
Phó Hành Quang.
Một người bốn tuổi đã học thuộc số Pi, năng lực tính nhẩm mạnh đến mức nghịch thiên, có lẽ đó mới là con cưng của trời cao.
Sự thật chứng minh, quả nhiên không thể nói sau lưng người khác, ngay cả nghĩ trong đầu cũng không được.
Cô đang xử lý quang phổ [6] của chòm sao Tiên Nữ, tin nhắn từ Phó Hành Quang ập đến:
"Giữa trưa có rảnh không, cùng nhau ăn bữa cơm."
__________
[1] Kỹ thuật di truyền: là thao tác thay đổi gen bằng công nghệ sinh học. Nó bao gồm các phương pháp kỹ thuật dùng để thay đổi nhân tố di truyền của các tế bào, bao gồm sự dịch chuyển gen cùng loài và khác loài để tạo ra những sinh vật mới hoặc hoàn hảo hơn.
[2] Cơ học lượng tử là một trong những lý thuyết cơ bản của vật lý học. Cơ học lượng tử là phần mở rộng và bổ sung của cơ học Newton, là cơ sở của nhiều chuyên ngành vật lý và hóa học như vật lý chất rắn, hóa lượng tử, vật lý hạt.
[3] Andrenalin: Adrenalin là một hoóc môn gây cảm xúc mạnh nhất. Trong trường hợp người bị stress, hoóc môn này được giải phóng ra khỏi thận, thấm vào máu, đặt cơ thể vào tình trạng báo động tức thời. Huyết áp dâng cao, tim đập nhanh hơn và bàn tay thì ướt đẫm mồ hôi. Đối với những người đang yêu, adrenalin tạo ra trạng thái nôn nao, đôi khi khá căng thẳng. Chỉ cần một cái nhìn sâu của người yêu, hay sự hồi hộp trước buổi hẹn đã khiến cơ thể giải phóng một lượng adrenalin lớn, đưa người vào trạng thái nóng lạnh như sốt. Hệ quả là: Toàn bộ tâm trí chỉ hướng tới người mình yêu, và cả nhân loại trở nên vô nghĩa.
[4] Khoa học không gian: Khoa học vũ trụ bao gồm tất cả các ngành khoa học liên quan đến thám hiểm không gian và nghiên cứu các hiện tượng tự nhiên và cơ thể vật lý xảy ra ngoài vũ trụ, như y học vũ trụ và sinh vật học.
[5] Quần tinh: cụm sao, đám sao, là một tập hợp các ngôi sao tồn tại cạnh nhau trong vũ trụ nhờ lực hấp dẫn. Có hai loại quần tinh. Quần tinh cầu là tập hợp sao rất gần nhau, với số lượng vài trăm nghìn ngôi sao cao tuổi. Quần tinh mở thường có vài trăm ngôi sao rất trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.