Tẩy Oan Tập Lục

Chương 41: Cung yến (Hoàn trung)

Thiển Lục

02/02/2016

Lâu Tịch Nhan cùng Túc Lăng nhìn nhau một cái, sau đó đều tự động tránh đường nhìn, đều là tĩnh quan kỳ biến, bởi vì lúc này thân là đề hình ti Đan Ngự Lam đã đứng dậy, hướng chỗ thất công chúa ngã xuống bước đến.

Ngự y sợ đến không nói nên lời, quần thần im lặng không nói, Yến Hoằng Thiêm đang muốn tức giận, Đan Ngự Lam thanh âm trong trẻo mà bình tĩnh hợp thời vang lên: “Công chúa trước khi chết tứ chi co quắp, cắn chặt hàm răng, hít thở không thông, sắc mặt xanh tím, sau đó hai mắt lồi ra, tứ chi cương lạnh, hẳn là trúng xà độc mà chết. Mà xà độc có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy độc phát chỉ có xích hoàn ti trùng mà thôi.”

Quả nhiên là trúng độc. xem qua trạng thái biểu hiện ra ngoài của người chết, Trác Tình cũng là phán đoán như thế, bất quá nàng có chút không rõ chính là vụ án nọc độc chí tử rất nhiều, thế nhưng giống Thất công chúa phát tác nhanh như vậy rất ít thấy, chính nàng trước đây cũng đã trúng xà độc? Cũng không có khả năng, lúc nàng ta bắt đầu khiêu vũ hoàn toàn không có dị trạng.

Trác Tình lâm vào trong suy nghĩ của chính mình, nhưng đám quần thần khi nghe Đan Ngự Lam nói ra “Xích hoàn ti trùng”, lại một lần nữa bắt đầu ồn ào, Trác Tình thầm nghĩ xích hoàn ti trùng là độc vật gì ?

“Đan đề hình, Bắc Tề công chúa ở đại điện Khung nhạc bỏ mình, sự tình này không cho phép khinh suất! Việc này giao cho ngươi toàn lực tra rõ, nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự giết hại công chúa.” Dựa theo Đan Ngự Lam báo ra tên độc, Yến Hoằng Thiêm thanh âm mặc dù vẫn như trước duy trì uy nghi của vua một nước, nhưng sắc mặt cũng là trong nháy mắt tối sầm lại.

Nửa quỳ trên mặt đất, Đan Ngự Lam lớn tiếng trả lời: “Thần lĩnh chỉ.”

Húc Tầm Tư lao thẳng đến thi thể ôm chặt trong lòng tựa hồ cũng khôi phục một ít lý trí, trên khuôn mặt trẻ tuổi đúng là khí phái cùng tôn nghiêm mà thân một hoàng tử quốc gia nên có, ngẩng đầu nhìn thẳng Yến Hoằng Thiêm trên cao, lạnh giọng nói: “Nếu ta nhớ không lầm, xích hoàn ti trùng là độc vật đặc biệt của Khung Nhạc, thất muội hôm nay chết thảm ở trên đại điện Khung Nhạc, Bắc Tề cả gan, thỉnh Khung đế cho chúng ta một lời giải thích, Đan đề hình tự mình thẩm tra xử án, Húc Tầm Tư không có bất luận ý kiến gì, thế nhưng hy vọng Đan đề hình có thể hiện tại ở trước mặt ta thẩm tra xử án.”

“Chuẩn!” Việc đã đến nước này, yêu cầu này cũng không quá phận, dù sao nói như thế nào công chúa chết ở trên điện là sự thật.

“Trên đại điện, tại sao có độc xà?! Công chúa vừa rồi còn hoàn hảo, cũng chỉ uống qua một ly rượu, chẳng lẽ trong rượu này có độc!” Thanh âm thô ráp ở trong đại điện rộng lớn vang lên, lại cũng có thể chấn đau lỗ tai mọi người, có thể thấy này thanh âm cực lớn.

Mọi người hướng phía người nói nhìn qua, là một đặc phái viên khác của Bắc Tề, trưởng tử đại tướng quân Hồ Chương Ngự Hồ Hi Ngang, hắn thân hình cùng thanh âm thô kệch như nhau, trong tay hắn cầm là bình rượu công chúa uống qua, khác hẳn với Húc Tầm Tư kiềm chế, trên mặt hắn tức giận không hề che giấu.

Đan Ngự Lam hướng hắn đi đến, lấy bình rượu trong tay hắn, quay sang người hầu đi theo nói nhỏ vài câu, sau đó thấy người hầu vội vã chạy đi.

Trác Tình dùng vai khẽ đụng Mặc Bạch bên người, thấp giọng hỏi: “Xích hoàn ti trùng là vật gì vậy?”

Mặc Bạch vốn không muốn để ý nàng, thế nhưng nhìn nàng một cái lại thấy trong mắt nàng hàm chứa tinh quang, nhìn chằm chằm thi thể nữ tử trên mặt đất cùng nàng bình thường có chút khác biệt, Mặc Bạch trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn là nhẹ giọng nói: “Xích hoàn ti trùng là một loại độc xà đặc biệt ở Tây Bắc Khung Nhạc, bởi vì hình thể của nó nhỏ, so với ngón tay còn nhỏ hơn một chút, chiều dài chưa đầy hai li thước (46mm), cho nên dân bản xứ gọi nó là trùng. Loại xà này sống ở cống ngầm khe đá, nơi vô cùng lạnh, chỉ có ban đêm mới xuất hiện, quanh năm không gặp ánh mặt trời, toàn thân đỏ đậm, độc tính rất mạnh, bị nó cắn lập tức mất mạng, cho dù chỉ là đụng tới hoặc là lỡ chạm da nó, cũng như nhau đều phải chết không thể nghi ngờ.”

Đụng tới nó phải chết không thể nghi ngờ? Trác Tình cả kinh, nhìn về phía Mặc Bạch, vội la lên: “Trên tay không có miệng vết thương, đụng tới da nó cũng sẽ trúng độc.”



Mặc Bạch không nói gì, chỉ lạnh lùng gật đầu.

Thật là loại độc lợi hại, giống nhau xà độc chính là thần kinh độc tố hoặc huyết dịch tuần hoàn độc tố*. có lợi hại hơn chính là hai loại đều bao gồm mà thôi, thế nhưng đụng tới da cũng sẽ trúng độc, chẳng lẽ còn có tính ăn mòn thẩm thấu? Trác Tình âm thầm đáng tiếc, thời đại này không có thiết bị làm kiểm nghiệm chất độc, nếu không nàng có thể hảo hảo nghiên cứu chút!

(*Thần kinh độc tố , huyết dịch tuần hoàn độc tố: theo t nghĩ chắc là hai con đường nọc độc dẫn vào người nhưng k rõ lắm, tìm thì chỉ thấy nói là hai loại độc tố: ‘thần kinh độc tố là độc tố gây ức chế thần kinh’, ‘huyết dịch tuần hoàn độc tố là độc tố gây rối loạn đông máu’.)

Không biết Đan Ngự Lam có hay không có kỳ chiêu, Trác Tình ngẩng đầu hướng về phía Đan Ngự Lam trước mắt.

Người hầu cầm tới một cái đĩa sứ màu trắng, còn có một cây ngân châm khoảng chừng dài hơn 10cm.

Chỉ thấy hắn đem rượu trong bình đổ vào trên đĩa, vốn hẳn là trong veo liền phiếm trứ nhàn nhạt hồng sắc ở trong chén đồng nhìn không ra tới, cầm trong tay ngân châm đặt ở trên đĩa, ngân châm bị rượu bao phủ lập tức biến thành màu đen, Đan Ngự Lam lấy ngân châm ra, dùng khăn trắng chà lau một lúc, ngân châm vẫn đen thui như trước.

Trác Tình khẽ nhíu mày, có thể khẳng định là này trong độc chứa chất lưu huỳnh rất nặng, ngân châm mới có thể biến thành màu đen, ngoài cái này còn có thành phần gì nữa chứ?! Trác Tình tiếp tục quan sát, đáng tiếc Đan Ngự Lam không có làm động tác nào tiếp theo.

Hồ Hi Ngang sớm đã không nhịn được, vội la lên: “Trong rượu có độc hay không?!”

Thu hồi ngân châm, Đan Ngự Lam không có bất luận giải thích gì, đúng sự thật nói: “Ngân châm đen thui, rượu màu hồng, mùi có vị tanh, trong rượu đích xác là xích hoàn ti trùng chi độc.”

Trác Tình lần nữa nhìn này đề hình ti mới gặp mặt một lần ,hiếu kỳ người này thật đặc biệt, xích hoàn ti trùng rõ ràng chính là độc vật đặc biệt của Khung Nhạc, hắn làm sao còn có thể đáp như vậy thản nhiên, không phát hiện kia hai người ngự y, bây giờ còn run rẩy đâu! Hắn thật sự là như vậy ngay thẳng hay đối với chính mình rất tự tin, tự nhận có thể hóa giải nguy cơ lần này?

Vừa nghe Đan Ngự Lam khẳng định có độc , Hồ Hi Ngang nổi giận gầm nhẹ lần nữa vang lên: “Kia nhất định có người ở trong rượu hạ độc! Các ngươi đem người giao ra đây!”

Hồ Hi Ngang làm càn như vậy, Yến Hoằng Thiêm có thể bắt hắn giam dữ, thế nhưng lúc này làm như vậy, chẳng phải càng thêm bôi nhọ phong phạm quốc gia, khi dễ tiểu quốc, lan truyền ra ngoài hắn làm sao đối mặt lục quốc? Yến Hoằng Thiêm sắc mặt càng ngày càng tối, như khúc dạo đầu của bão tố, đại điện lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Một đạo giọng nữ trong trẻo nhu hòa vang lên, hóa giải tia ngưng trọng làm bầu không khí ngạt thở này: “Trên cung yến, rượu lại bị hạ độc, là bản cung thất trách, Ngô tổng quản, đem nô tài chạm qua bình rượu của công chúa cấp bản cung áp lên đây.”

Trường hợp như vậy, vốn hoàng hậu là không nên nói, thế nhưng làm một quốc gia chi mẫu, lại là chuyện phát sinh trong cung, nàng nói mấy câu cũng không có gì, sự xuất hiện của nàng cũng làm hòa hoãn bầu không khí một chút.



“Dạ.” Nhìn thoáng qua biểu tình của hoàng thượng, hắn không có ngăn cản, Ngô Vinh lập tức xoay người rời đi.

Quả nhiên mấy người thị vệ áp nô tài lên trên điện, Thanh Linh cũng bị áp lên quỳ trên mặt đất, ba nô tài kia sớm đã sợ đến không còn hình dạng, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng hô: “Hoàng hậu nương nương tha mạng, chúng nô tài chỉ phụ trách rót rượu vào bình, cũng không biết một bầu rượu là đưa cho công chúa, dù cho nô tài một trăm lá gan, nô tài cũng không dám hạ độc!!”

Khác hẳn với ba nô tài chân chó cầu xin tha mạng, Thanh Linh thẳng tắp quỳ, một câu cũng không nói, mặt không biểu tình lộ vẻ lạnh lùng.

Hoàng hậu híp mắt, nhìn về phía Thanh Linh, lạnh giọng nói: “Thanh Linh, ngươi là nữ nhân Hạo Nguyệt đưa vào cung, hiện tại bị biếm làm cung nữ, có đúng hay không trong lòng sinh oán hận, độc hại Bắc Tề công chúa, hay là quốc chủ Hạo Nguyệt sai sử ngươi mưu hại Bắc Tề công chúa, gây xích mích quan hệ giữa Khung Nhạc cùng Bắc Tề.”

Như trước cúi đầu, Thanh Linh chỉ lạnh lùng phun ra ba chữ: “Ta không có.”

“Đêm qua ngươi nỗ lực ám sát hoàng thượng, còn dám nói không có ác ý? Bản cung cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi làm cái gì, thực sự nhận tội, bản cung miễn cho ngươi da thị chịu khổ!”

Nàng vẫn cho rằng tỷ muội của nàng đã chết, nàng một người ở lại trên đời còn có ý nghĩa gì, chết đối với nàng mà nói là một loại giải thoát, thế nhưng hôm nay nàng gặp được nàng ấy, nàng quyết không thể để hoàng hậu đem tội danh đổ lên đầu nàng, nếu không nhất định sẽ hại các nàng, cũng hại bách tính vô tội Hạo Nguyệt!

Qua thật lâu, Thanh Linh rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cao cao tại thượng, nữ nhân giả vờ thương hại nhưng kỳ thật giả tạo độc ác kia mang theo một mạt cười nhạt, Thanh Linh lớn tiếng trả lời: “Đêm qua ta ta chỉ không cẩn thận đánh vỡ một bình hoa, cắt thương hoàng thượng, không làm tròn bổn phận hầu hạ, hoàng thượng giận dữ, đem ta hạ xuống làm cung nữ, mà hôm nay ta đứng ở chỗ này cấp Bắc Tề công chúa châm rượu, hoàn toàn là ý chỉ của hoàng hậu nương nương, trước đó ta cũng không hề hay biết, nếu như nói độc là ta hạ kia cũng là hoàng hậu nương nương an bài.”

“Làm càn!” Hoàng hậu sắc mặt đại biến, vốn thanh âm coi như hòa ái lúc này cũng đặc biệt chói tai: “Nha đầu to gan hồ ngôn loạn ngữ, xem ra không dụng hình ngươi sẽ không nói lời nói thật!”

Hoàng hậu mới nói xong, thị vệ đứng ở bên cạnh đã vọt tới, đem Thanh Linh gắt gao đè lên mặt đất.

Trác Tình trong lòng căng thẳng, vừa rồi còn khen ngợi Thanh Linh trả lời cơ trí, hiện tại liền thay nàng lo lắng. Nhìn về phía Yến Hoằng Thiêm, hắn như trước mặt không biểu tình, không có đối với Thanh Linh biểu hiện ra chút thương hại, cũng đúng hoàng hậu này một chiêu xem như giúp hắn một đại ân, Thanh Linh là người Hạo Nguyệt quốc, nếu như tất cả đổ lên đầu nàng liền quá hoàn mỹ, tất cả cùng Khung Nhạc không có quan hệ! Bắc Tề muốn tìm người tính sổ, cũng chỉ có thể tìm Hạo Nguyệt!

Thế nhưng nàng có thể để bọn họ cứ như vậy đem tội danh áp đặt lên nàng ấy sao? Nhìn nàng thụ hình?

Không thể!

Có một thanh âm một mực vang lên trong lòng, trong đầu kêu gào, có thể là huyết thống kêu gọi, có thể là Trác Tình chính mình lương tâm không cho phép, nói chung, Trác Tình biết, nàng, không thể khoanh tay đứng nhìn…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tẩy Oan Tập Lục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook