Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Quyển 2 - Chương 28: Anh không tin cô

Hạ Nhiễm Tuyết

16/05/2013

Sáng sớm, Diệp An An cả đêm hôm qua không ngủ được, hai mắt của cô sưng đỏ, thân thể cũng mệt mỏi, cô đi xuống lầu, chợt nhìn thoáng qua cánh cửa phòng kia của Mục Nham vẫn còn đóng, thân thể rúng động một chút, vội vàng túm lấy tay vịn cầu thang.

Cô lấy một thùng nước, dùng sức mà chà lên sàn nhà. Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể làm cho cô quên đi rất nhiều chuyện. Không lâu sau đó, tiếng bước chân truyền đến, cô cũng không ngẩng đầu lên, nhưng nhìn thấy được một đôi chân trắng nõn xinh đẹp, trên chân xăm một bông hoa nhỏ màu lam cực kỳ xinh đẹp.

“Cô giúp việc kia, chỗ này còn chưa lau sạch”, cố nghe dựa lên trên cầu thang, vươn tay ra sờ soạng một chút lên tay vịn cầu thang, trên ngón tay cũng chẳng dính thứ gì hết, cô thổi thổi nơi ngón tay mình. Thực sự chẳng có chút bụi nào, rõ ràng là cô ta đang kiếm chuyện.

“Này, tôi đang hỏi cô đó, cô làm việc sao đó thì làm, cẩn thận tôi bảo chồng tôi đuổi việc cô đấy”, cô cố ý nói như vậy, vẫn cứ nhìn vào ngón tay mình, trong mắt lại lóe lên một tia độc ác.

Diệp An An ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, lại nhìn thấy vết đỏ hồng trên cổ cô ta, hai mắt tối sầm lại.

Cô ta rõ ràng biết thân phận thật của cô, cô biết cô ta đang cố ý mà.

“Tùy cô vậy”, cô chỉ thản nhiên lên tiếng, cầm lấy khăn lau trong tay tiếp tục chà. Cố Nghê Y bước lên phía trước, nhìn cánh tay của cô đang để trong thùng nước.

Đột nhiên cười, “Nham là của tôi, còn cô, không xứng”, thanh âm của cô ta khiến Diệp An An chỉ hơi run một chút, nhưng cũng không có phản ứng gì, anh cũng chẳng phải ai khác, mà thực sự, anh chính là anh thôi. Tình yêu của cô cô cũng không gò ép, nếu phải ly hôn, cô sẽ đồng ý với anh, chỉ cần anh yêu cầu, cô nhất định sẽ làm được, cho dù là rời đi thì cũng không cần anh phải tự mình nói ra, tình yêu có bắt đầu thì cũng có kết thúc, chỉ là không biết là bao lâu thôi.

Diệp An An nhấc thùng nước bước qua cô ta, Cố Nghê Y lại chắn trước mặt cô, thùng nước hơi lắc lư, có một ít nước bắn lên áo ngủ của cô ta, Cố Nghê Y lập tức cau mày lại.

“Cô cố ý phải không?”, mùa đông nước rất lạnh, cô ta đang có âm mưu, thực giống như một con mèo đang giấu nanh vuốt trong đệm thịt vậy.

“Là cô chặn trước tôi” Diệp An An ngẩng đầu, không phải lỗi của cô, hai người đều hiểu. Cho nên cô không cần phải cúi đầu xin lỗi cô ta.

“Rõ ràng là cô, sao thế, không muốn nhìn thấy Nham yêu tôi như vậy sao?”, Cố Nghê Y nheo nheo hai mắt, không buông tha mà tiếp tục quấn lấy. Mà cô ở đây tổn thương cô ta, Diệp An An đau ở nơi nào, cô liền đâm vào chỗ đó. Cùng là phụ nữ, cô tự nhìn thấy được, người phụ nữ này rõ ràng yêu Nham đến sâu đậm, mà cô hận, căm ghét thân phận của cô ta.

Diệp An An không nói gì, đúng lúc này, từ trên lầu truyền đến thanh âm của người đàn ông, “hai người đang làm cái gì vậy?”

Cố Nghê Y cười hả hê, khi quay đầu lại lại trên mặt rất nhanh đeo lên mấy giọt nước mắt, làm như đã bị oan ức gì lớn lắm, “Nham”, cô ôm lấy thắt lưng của người đàn ông đã bước xuống lầu này, thanh âm điềm đạm đáng yêu, “Nham, em lạnh quá”, Cố Nghê Y cố ý để cho hắn nhìn thấy nước bắn trên người mình, có chút sợ hãi nhìn về phía Diệp An An, làm như Diệp An An ức hiếp mình vậy.



Mục Nham nhìn nước dính trên áo ngủ của cô ta, híp đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Diệp An An, trong con ngươi mang theo bao nhiêu là trách móc.

Diệp An An nhìn Cố Nghê Y như chú chim nhỏ nũng nịu tựa vào trong lòng Mục Nham, đến đây cô cũng hiểu được, khi nhìn thấy hai mắt của hắn đột nhiên chuyển thành lạnh lùng, cô buông mắt xuống, rốt cuộc vết thương cũng không thể chấm dứt được.

Chồng à, cuối cùng thì anh cũng tin tưởng cô ta, phải không?

Chồng à, nếu em nói, chuyện này không phải do em làm, anh sẽ tin tưởng em sao?

Cô cúi đầu, nhìn khăn lau trong tay mình, ngón tay nắm chặt, ngay cả các đốt ngón tay cũng trở nên có chút trắng bệch. Trong phòng khách truyền đến tiếng hít thở của ba người, tựa như thật dồn dập, lại giống như chậm rãi hơn, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng khóc của Cố Nghê Y.

“Diệp An An, xin lỗi đi”, con ngươi đen của Mục Nham vô tình nhìn người phụ nữ trước mắt này, trong lòng lại gắt gao ôm Cố Nghê Y, lúc này hắn cũng không muốn biết chuyện này là vô tình hay cố ý, hắn đương nhiên phải bảo vệ người phụ nữ hắn yêu, mà Diệp An An thì phải xin lỗi. Hắn không thể để cho Y Y của hắn chịu oan ức được.

Diệp An An ngẩng đầu, có chút bi ai nhìn Mục Nham. Ánh mắt thống khổ kia khiến trái tim của Mục Nham như bị siết lại, ôm chặt Cố Nghê Y vào lòng. Cố Nghê Y có chút không thoải mái vặn vẹo người một chút, đôi mắt ướt lệ nhìn Diệp An An, cũng là biểu tình không chịu nhận là cố ý giống mình.

Nham cuối cùng vẫn là che chở cho cô.

“Xin lỗi”, Mục Nham lại nói tiếp, giọng điệu lạnh như băng không chút ấm áp, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm cô, nước dính trên người Cố Nghê Y đập vào mắt hắn, nhưng biểu tình vô tội lại quật cường của Diệp An An lại như đâm vào trái tim của hắn, làm cho hắn rất không thoải mái.

Diệp An An gắt gao cắn môi mình, cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông và người phụ nữ kia đang đứng trước mặt mình, người đàn ông này là chồng của cô, mà người phụ nữ lại là người anh yêu. Vậy còn cô thì sao, kẻ thứ ba, hay gì khác nữa…

Cô nhắm chặt hai mắt rồi lại mở ra lần nữa, trong mắt trừ sự thê lương cũng chỉ có sự kiên quyết, chuyện này không phải cô làm, cô nhất định sẽ không thừa nhận.

“Không phải do tôi làm, cho nên tôi sẽ không xin lỗi”, cô nói rất chậm, thanh âm cũng rất nhẹ, thế nhưng lại mang theo kiên quyết của mình cô. Ở trước mắt bọn họ, dường như cô đã mất hết tất cả, mà cô không thể đánh mất đi chút tự tôn nho nhỏ đáng thương của mình được.

Đây cũng là thứ duy nhất còn lại của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook