Quyển 2 - Chương 7
Hạ Nhiễm Tuyết
16/05/2013
Mục Nham bước nhanh về phía trước, ánh mắt hơi trầm xuống. Ti Hạo nói rất đúng. Quả thực anh đã quá tham lam. Mặc dù, không yêu Diệp An An, nhưng anh cũng không muốn từ bỏ nàng, bởi nàng là người duy nhất có thể mang đến cho anh cảm giác ấm áp của một gia đình. Còn Cố Nghê Y là người anh yêu, anh lại càng không thể để cô rời khỏi anh.
Vợ là vợ, còn người tình là người tình. Chuyện này anh hiểu rất rõ.
Sờ vào túi lấy chìa khóa mở cửa xe, vừa ngồi vào bên trong, bụng anh đã có cảm giác như đang sôi lên. Hôm qua, anh chưa ăn cơm chiều, hơn nữa cả đêm cùng Cố Nghê Y kịch liệt triền miên, khiến lúc này anh cảm thấy rất đói.
Nhưng… cứ nghĩ tới chuyện tối hôm qua, anh lại cảm thấy mình như người có lỗi, một kẻ phản bội. Rốt cuộc là anh đã phản bội ai đây? Là Diệp An An sao?
Thật đúng là nực cười. Anh đâu có hề yêu thương nàng.
Anh lái xe ra khỏi bãi đỗ. Anh cần về nhà để thay quần áo. Đúng vậy, anh về nhà cũng chỉ là để thay quần áo mà thôi. Anh không thể mặc lại bộ quần áo này đi làm được. Mặc dù anh có thể trực tiếp đi mua một bộ quần áo mới, nhưng anh lại không muốn như vậy. Cảm giác này giống như đang mong mỏi được trở về vậy.
Một lúc sau, anh đã có mặt ở biệt thự. Thế nhưng, anh cứ đứng ở ngoài cửa hồi lâu mà vẫn do dự không bước vào. Thứ cảm giác kỳ quái đó cứ theo đuổi lấy anh. Đôi lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt thâm trầm khó hiểu.
Cuối cùng, anh cũng quyết định mở cửa bước vào. Cánh cửa vừa hé ra, một mùi hương dịu mát đã vương vấn lấy anh. Mùi hương ấy giống như bó hoa bách hợp hôm qua. Anh cúi đầu. Như chợt nhớ ra chuyện gì, bàn tay anh lại nắm chặt lại.
Anh thực sự đã hoàn toàn quên mất chuyện đó.
Đi vào phòng khách. Nhìn thấy bàn ăn trống trơn khiến anh vừa có chút thất vọng, lại vừa cảm thấy không thoải mái. Khi đi lên lầu, anh mới phát hiện thì ra nàng đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Thì ra, không phải là nàng cố tình bỏ mặc, mà chỉ là anh đã về hơi sớm. Nhưng có lẽ cũng không tính là sớm đi, vì vốn cả đêm qua anh đâu có về nhà.
Anh đứng sững lại, chăm chú nhìn hình bóng mảnh khảnh của nàng. Có lẽ nàng không thể so sánh được với vẻ quyến rũ, xinh đẹp của Cố Nghê Y. nhưng ở nàng lại toát ra sự thanh tú, thuần khiết. Mặc dù ở góc độ này, anh không thể nhìn rõ khuôn mặt nàng. Tuy vậy cái dáng vẻ tất bật chuẩn bị đồ ăn kia, lại làm anh cảm thấy rất thỏa mãn, rất quen thuộc. Lúc nấu nướng nhìn nàng hình như rất vui vẻ. Có lẽ đây là thú vui của nàng.
Kỳ thực, Mục Nham đã đoán sai. Diệp An An mỗi ngày đều tìm hiểu sách dạy nấu ăn, chính là vì muốn làm ra những món mà anh thích ăn nhất. Tất cả đều chỉ vì muốn anh được vui mà thôi. Diệp An An vốn không thích ăn nhạt, nhưng vì anh mà nàng đi học nấu các món ăn Tứ Xuyên. Chỉ vì tất bật chuẩn bị đồ theo khẩu vị của anh, mà nàng đều ăn rất đơn giản.
Nhìn một lúc lâu, rồi Mục Nham lại tiếp tục đi lên lầu. Vừa bước vào phòng, anh hơi rùng mình. Cách bài trí phòng ốc như thế này đột nhiên khiến anh cảm thấy rất trống trải. Mặc dù, những gam lạnh luôn là màu sắc ưa thích của anh. Đi về phía chiếc bàn, bàn tay khẽ đặt lên mặt bàn. Ánh mắt trầm xuống.
Ở đây, ngày hôm qua, chỉ vì một bức ảnh mà anh đã đánh nàng. Anh chỉ thở dài một hơi rồi bước về phía tủ quần áo. Trong đó, là hàng chục bộ âu phục hàng hiệu, nhưng chỉ có duy nhất hai màu đen, hoặc xám. Không có những màu sắc nổi bật. Mỗi loại đều đi theo bộ của nó bao gồm quần âu, áo vest và cả áo trong phù hợp nữa.
Anh biết, tất cả những thứ này đều do Diệp An An sắp xếp. Mặc dù không để ý, nhưng càng ngày anh càng ỷ lại vào nàng nhiều hơn anh tưởng rất nhiều.
Tùy ý lấy ra một bộ. Anh cởi bỏ bộ quần áo trên người, tùy ý vứt ra giường rồi từ từ mặc từng thứ, từng thứ lên.
Diệp An An chuẩn bị cho mình một phần ăn sáng đơn giản. Nàng không nghĩ anh sẽ trở về, nên cảm thấy có chuẩn bị cũng chỉ là lãng phí mà thôi.
Nàng đặt mọi thứ lên bàn. Bữa sáng của một mình nàng, nơi này cũng chỉ có duy nhất một mình nàng. Mọi ngày đều như vậy, nàng cũng đã quen rồi.
Vợ là vợ, còn người tình là người tình. Chuyện này anh hiểu rất rõ.
Sờ vào túi lấy chìa khóa mở cửa xe, vừa ngồi vào bên trong, bụng anh đã có cảm giác như đang sôi lên. Hôm qua, anh chưa ăn cơm chiều, hơn nữa cả đêm cùng Cố Nghê Y kịch liệt triền miên, khiến lúc này anh cảm thấy rất đói.
Nhưng… cứ nghĩ tới chuyện tối hôm qua, anh lại cảm thấy mình như người có lỗi, một kẻ phản bội. Rốt cuộc là anh đã phản bội ai đây? Là Diệp An An sao?
Thật đúng là nực cười. Anh đâu có hề yêu thương nàng.
Anh lái xe ra khỏi bãi đỗ. Anh cần về nhà để thay quần áo. Đúng vậy, anh về nhà cũng chỉ là để thay quần áo mà thôi. Anh không thể mặc lại bộ quần áo này đi làm được. Mặc dù anh có thể trực tiếp đi mua một bộ quần áo mới, nhưng anh lại không muốn như vậy. Cảm giác này giống như đang mong mỏi được trở về vậy.
Một lúc sau, anh đã có mặt ở biệt thự. Thế nhưng, anh cứ đứng ở ngoài cửa hồi lâu mà vẫn do dự không bước vào. Thứ cảm giác kỳ quái đó cứ theo đuổi lấy anh. Đôi lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt thâm trầm khó hiểu.
Cuối cùng, anh cũng quyết định mở cửa bước vào. Cánh cửa vừa hé ra, một mùi hương dịu mát đã vương vấn lấy anh. Mùi hương ấy giống như bó hoa bách hợp hôm qua. Anh cúi đầu. Như chợt nhớ ra chuyện gì, bàn tay anh lại nắm chặt lại.
Anh thực sự đã hoàn toàn quên mất chuyện đó.
Đi vào phòng khách. Nhìn thấy bàn ăn trống trơn khiến anh vừa có chút thất vọng, lại vừa cảm thấy không thoải mái. Khi đi lên lầu, anh mới phát hiện thì ra nàng đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Thì ra, không phải là nàng cố tình bỏ mặc, mà chỉ là anh đã về hơi sớm. Nhưng có lẽ cũng không tính là sớm đi, vì vốn cả đêm qua anh đâu có về nhà.
Anh đứng sững lại, chăm chú nhìn hình bóng mảnh khảnh của nàng. Có lẽ nàng không thể so sánh được với vẻ quyến rũ, xinh đẹp của Cố Nghê Y. nhưng ở nàng lại toát ra sự thanh tú, thuần khiết. Mặc dù ở góc độ này, anh không thể nhìn rõ khuôn mặt nàng. Tuy vậy cái dáng vẻ tất bật chuẩn bị đồ ăn kia, lại làm anh cảm thấy rất thỏa mãn, rất quen thuộc. Lúc nấu nướng nhìn nàng hình như rất vui vẻ. Có lẽ đây là thú vui của nàng.
Kỳ thực, Mục Nham đã đoán sai. Diệp An An mỗi ngày đều tìm hiểu sách dạy nấu ăn, chính là vì muốn làm ra những món mà anh thích ăn nhất. Tất cả đều chỉ vì muốn anh được vui mà thôi. Diệp An An vốn không thích ăn nhạt, nhưng vì anh mà nàng đi học nấu các món ăn Tứ Xuyên. Chỉ vì tất bật chuẩn bị đồ theo khẩu vị của anh, mà nàng đều ăn rất đơn giản.
Nhìn một lúc lâu, rồi Mục Nham lại tiếp tục đi lên lầu. Vừa bước vào phòng, anh hơi rùng mình. Cách bài trí phòng ốc như thế này đột nhiên khiến anh cảm thấy rất trống trải. Mặc dù, những gam lạnh luôn là màu sắc ưa thích của anh. Đi về phía chiếc bàn, bàn tay khẽ đặt lên mặt bàn. Ánh mắt trầm xuống.
Ở đây, ngày hôm qua, chỉ vì một bức ảnh mà anh đã đánh nàng. Anh chỉ thở dài một hơi rồi bước về phía tủ quần áo. Trong đó, là hàng chục bộ âu phục hàng hiệu, nhưng chỉ có duy nhất hai màu đen, hoặc xám. Không có những màu sắc nổi bật. Mỗi loại đều đi theo bộ của nó bao gồm quần âu, áo vest và cả áo trong phù hợp nữa.
Anh biết, tất cả những thứ này đều do Diệp An An sắp xếp. Mặc dù không để ý, nhưng càng ngày anh càng ỷ lại vào nàng nhiều hơn anh tưởng rất nhiều.
Tùy ý lấy ra một bộ. Anh cởi bỏ bộ quần áo trên người, tùy ý vứt ra giường rồi từ từ mặc từng thứ, từng thứ lên.
Diệp An An chuẩn bị cho mình một phần ăn sáng đơn giản. Nàng không nghĩ anh sẽ trở về, nên cảm thấy có chuẩn bị cũng chỉ là lãng phí mà thôi.
Nàng đặt mọi thứ lên bàn. Bữa sáng của một mình nàng, nơi này cũng chỉ có duy nhất một mình nàng. Mọi ngày đều như vậy, nàng cũng đã quen rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.