Quyển 1 - Chương 12: Đám đàn bà tám chuyện
Hạ Nhiễm Tuyết
16/05/2013
Nàng ngừng một hồi, mới đưa ngón tay đặt lên miệng. Ngón tay ngậm trong miệng bắt đầu lan ra mùi tanh của máu. Căn nhà im im lặng lặng, người cũng lặng lặng im im
Cho đến khi thu dọn tất cả xong, nàng mới đi về phòng ngủ của mình, người giống như một hồn ma trôi lãng đãng, không chút tức giận nào.
Nàng cầm lấy cái hộp nhỏ ở đầu giường. Vỏ hộp rất tinh xảo, cũng có thể đoán được trong đó là vật vô cùng sang trọng quý giá. Mở ra, bên trong là một cái lắc tay bằng thủy tinh mảnh mai, kiểu dáng rất đặc biệt, rất xinh đẹp.
Rất là xinh đẹp, nàng tự cười mình, cảm xúc trên mặt biểu hiện lúc có lúc không. Xinh đẹp thì rất xinh đẹp, nhưng mà không thích ứng với nàng. Nó hẳn là nên được mang trên người vị tiểu thư kia mới đúng. Nàng biết người kia là thư kí của Mục Nham, cũng biết nàng ta là người tình của anh.
Anh chưa bao giờ giấu diếm những sự tình như vậy đối với nàng. Anh cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm đến nàng. Anh cố ý bày đặt hoạt cảnh trước báo chỉ cho nàng thấy thật rõ ràng là anh cùng với nàng ngoại trừ bản hôn thú ra, không còn có cái gì khác.
Nàng nắm chặt cái lắc ở trong lòng bàn tay, cảm giác được cái giá lạnh cùng sự mềm mại lan tỏa ra khắp trong lòng nàng.
Chồng, làm sao bây giờ, anh muốn em không được yêu anh, nhưng mà em đã yêu anh rồi.
Chồng, em trừ bỏ yêu anh, thì cái gì cũng không có.
Nàng cẩn thận đặt cái lắc tay xuống, đứng lên, mở ngăn kéo ra, bên trong không có nhiều đồ lắm. Nàng thả nó vào, đóng lại ngăn kéo trong nháy mắt, cũng đóng lại niềm hạnh phúc của mình tối hôm qua.
Kỳ thực, nàng đã mất đi hạnh phúc.
Nàng hơi ngước mắt nhìn lên bức ảnh cưới thật lớn treo trên tường, có chút mờ mịt, cũng có một chút mỏi mệt. Nàng cố gắng ức chế cảm giác ghen tuông cay xè trong sống mũi, cuối cùng cũng thì gượng cười lần nữa.
Mặc kệ như thế nào thì nàng cũng là vợ anh, không phải sao?
Cho dù anh không yêu nàng, chưa bao giờ yêu nàng.
Một người đàn ông vô tình như anh làm sao lại yêu một người phụ nữ hèn mọn như nàng,
Nàng không có sai, anh cũng không có sai. Chỉ là nàng yêu anh, mà anh cũng chỉ là không yêu nàng mà thôi.
Lăng Huyên đi đôi giày cao gót ba phân, bộ đồ công chức hoàn mỹ cùng nước hoa Chanel bao bọc lấy cơ thể nàng, càng tăng thêm phần hoàn hảo. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng, nàng vênh mặt, trực tiếp không coi ai ra gì, tiêu sái tiến về văn phòng làm việc của giám đốc. Đôi giày cao gót giẫm xuống đất phát ra tiếng cộp cộp, khiến cho toàn bộ những người liên can, người trên đường đi, đều quay đầu lại nhìn nàng, không biết là ước ao hay là đố kị.
"Nhìn làm gì, chẳng qua chỉ là ỷ vào việc lấy thân thể mình phục vụ giám đốc trên giường thôi, thật sự là không biết xấu hổ." Một nữ nhân viên khinh thường bĩu môi nói. Hôm nay, bọn họ đều đã xem báo chí, không trách được Lăng Huyên lại đắc ý như vậy, hóa ra là ngày hôm qua giám đốc mua tặng nàng sợi dây chuyền kim cương giá trị lớn như thế, lại còn hôn nồng nhiệt trước mặt mọi người. Tin tức như vậy không còn nghi ngờ gì, tố cáo cho mọi người rằng nàng có thể trở thành vợ của giám đốc trong nay mai.
"Kỳ thật là chính cô cũng muốn lên giường với giám đốc mà?" Người phụ nữ gần sát bên đột nhiên quay đầu lại nói với nữ nhân viên vừa nói câu nọ. Công ty từ trước đến này không lạ gì những loại chuyện bàn tán như thế này. Dù sao, bọn họ cũng đã rõ việc giám đốc của bọn họ tuy không phải lạm tình nhưng cũng là lăng nhăng. Anh thay đổi người tình thường xuyên. Hơn nữa, anh đối xử với người mình ghét rất lãnh khốc vô tình. Thế nhưng mà vẫn có vô số đàn bà muốn có được ở anh một ít sự quan tâm.
Dù sao, bản thân giám đốc cũng đã có thể làm cho phụ nữ mê mẩn. Thể hình anh đẹp như người mẫu, khuôn mặt anh tuấn, đẹp trai hơn diễn viên điện ảnh, từng cử chỉ, cử động đều toát ra nét quý phái, sang trọng cũng đủ làm bao người phụ nữ đấu đá tranh nhau leo lên giường anh.
Huống chi thân phận của anh là tổng giám đốc tập đoàn Mục Thị giàu có vào hàng bậc nhất đứng trong bảng xếp hạng. Hơn nữa, anh đối với người tình cho tới bây giờ chưa hề keo kiệt. Kim cương, châu báu, biệt thự, chỉ cần các nàng mở miệng, anh đáp ứng không hề chớp mắt lấy một cái nào, dù sao anh xài tiền thì cũng kiếm được tiền.
Anh có nhiều tiền lại đẹp trai như vậy, phụ nữ nào lại không thích.
Nhưng mà người ta có thể lên giường với anh, lấy được tiền, nhưng không thể nào lấy được trái tim anh vì anh là người đàn ông không có tình cảm.
Người nữ nhân viên nghe được lời nói rõ ràng thẳng thắn kia, liền sửng sờ một chút. Xem ra nàng nọ đã nói đúng tâm tư của nàng.
Cho đến khi thu dọn tất cả xong, nàng mới đi về phòng ngủ của mình, người giống như một hồn ma trôi lãng đãng, không chút tức giận nào.
Nàng cầm lấy cái hộp nhỏ ở đầu giường. Vỏ hộp rất tinh xảo, cũng có thể đoán được trong đó là vật vô cùng sang trọng quý giá. Mở ra, bên trong là một cái lắc tay bằng thủy tinh mảnh mai, kiểu dáng rất đặc biệt, rất xinh đẹp.
Rất là xinh đẹp, nàng tự cười mình, cảm xúc trên mặt biểu hiện lúc có lúc không. Xinh đẹp thì rất xinh đẹp, nhưng mà không thích ứng với nàng. Nó hẳn là nên được mang trên người vị tiểu thư kia mới đúng. Nàng biết người kia là thư kí của Mục Nham, cũng biết nàng ta là người tình của anh.
Anh chưa bao giờ giấu diếm những sự tình như vậy đối với nàng. Anh cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm đến nàng. Anh cố ý bày đặt hoạt cảnh trước báo chỉ cho nàng thấy thật rõ ràng là anh cùng với nàng ngoại trừ bản hôn thú ra, không còn có cái gì khác.
Nàng nắm chặt cái lắc ở trong lòng bàn tay, cảm giác được cái giá lạnh cùng sự mềm mại lan tỏa ra khắp trong lòng nàng.
Chồng, làm sao bây giờ, anh muốn em không được yêu anh, nhưng mà em đã yêu anh rồi.
Chồng, em trừ bỏ yêu anh, thì cái gì cũng không có.
Nàng cẩn thận đặt cái lắc tay xuống, đứng lên, mở ngăn kéo ra, bên trong không có nhiều đồ lắm. Nàng thả nó vào, đóng lại ngăn kéo trong nháy mắt, cũng đóng lại niềm hạnh phúc của mình tối hôm qua.
Kỳ thực, nàng đã mất đi hạnh phúc.
Nàng hơi ngước mắt nhìn lên bức ảnh cưới thật lớn treo trên tường, có chút mờ mịt, cũng có một chút mỏi mệt. Nàng cố gắng ức chế cảm giác ghen tuông cay xè trong sống mũi, cuối cùng cũng thì gượng cười lần nữa.
Mặc kệ như thế nào thì nàng cũng là vợ anh, không phải sao?
Cho dù anh không yêu nàng, chưa bao giờ yêu nàng.
Một người đàn ông vô tình như anh làm sao lại yêu một người phụ nữ hèn mọn như nàng,
Nàng không có sai, anh cũng không có sai. Chỉ là nàng yêu anh, mà anh cũng chỉ là không yêu nàng mà thôi.
Lăng Huyên đi đôi giày cao gót ba phân, bộ đồ công chức hoàn mỹ cùng nước hoa Chanel bao bọc lấy cơ thể nàng, càng tăng thêm phần hoàn hảo. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng, nàng vênh mặt, trực tiếp không coi ai ra gì, tiêu sái tiến về văn phòng làm việc của giám đốc. Đôi giày cao gót giẫm xuống đất phát ra tiếng cộp cộp, khiến cho toàn bộ những người liên can, người trên đường đi, đều quay đầu lại nhìn nàng, không biết là ước ao hay là đố kị.
"Nhìn làm gì, chẳng qua chỉ là ỷ vào việc lấy thân thể mình phục vụ giám đốc trên giường thôi, thật sự là không biết xấu hổ." Một nữ nhân viên khinh thường bĩu môi nói. Hôm nay, bọn họ đều đã xem báo chí, không trách được Lăng Huyên lại đắc ý như vậy, hóa ra là ngày hôm qua giám đốc mua tặng nàng sợi dây chuyền kim cương giá trị lớn như thế, lại còn hôn nồng nhiệt trước mặt mọi người. Tin tức như vậy không còn nghi ngờ gì, tố cáo cho mọi người rằng nàng có thể trở thành vợ của giám đốc trong nay mai.
"Kỳ thật là chính cô cũng muốn lên giường với giám đốc mà?" Người phụ nữ gần sát bên đột nhiên quay đầu lại nói với nữ nhân viên vừa nói câu nọ. Công ty từ trước đến này không lạ gì những loại chuyện bàn tán như thế này. Dù sao, bọn họ cũng đã rõ việc giám đốc của bọn họ tuy không phải lạm tình nhưng cũng là lăng nhăng. Anh thay đổi người tình thường xuyên. Hơn nữa, anh đối xử với người mình ghét rất lãnh khốc vô tình. Thế nhưng mà vẫn có vô số đàn bà muốn có được ở anh một ít sự quan tâm.
Dù sao, bản thân giám đốc cũng đã có thể làm cho phụ nữ mê mẩn. Thể hình anh đẹp như người mẫu, khuôn mặt anh tuấn, đẹp trai hơn diễn viên điện ảnh, từng cử chỉ, cử động đều toát ra nét quý phái, sang trọng cũng đủ làm bao người phụ nữ đấu đá tranh nhau leo lên giường anh.
Huống chi thân phận của anh là tổng giám đốc tập đoàn Mục Thị giàu có vào hàng bậc nhất đứng trong bảng xếp hạng. Hơn nữa, anh đối với người tình cho tới bây giờ chưa hề keo kiệt. Kim cương, châu báu, biệt thự, chỉ cần các nàng mở miệng, anh đáp ứng không hề chớp mắt lấy một cái nào, dù sao anh xài tiền thì cũng kiếm được tiền.
Anh có nhiều tiền lại đẹp trai như vậy, phụ nữ nào lại không thích.
Nhưng mà người ta có thể lên giường với anh, lấy được tiền, nhưng không thể nào lấy được trái tim anh vì anh là người đàn ông không có tình cảm.
Người nữ nhân viên nghe được lời nói rõ ràng thẳng thắn kia, liền sửng sờ một chút. Xem ra nàng nọ đã nói đúng tâm tư của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.