Quyển 3 - Chương 29: Không thể sánh được.
Hạ Nhiễm Tuyết
17/05/2013
“Tôi biết rồi”, Lance khép đôi mắt mình lại, không nói thêm gì nữa. Loại tiệc rượu này, anh thường xuyên phải tham gia, bất kể là vì nguyên nhân gì, nhưng mục đích tất cả đều chỉ có một, đó chính là, đi càng nhiều thì càng có nhiều lợi ích, càng có nhiều quan hệ hơn.
Bên trong một chi nhánh của Ever Change, Diệp An An đi vào toilet, sau đó không lâu liền có hai người cũng đi vào, cô vốn dĩ muốn đi ra, nhưng khi nghe được thanh âm của hai người đó nói chuyện thì bước chân cô bỗng khựng lại.
“Chúng ta thật đúng là mất công toi háo hức một trận, tổng tài người ta rõ ràng là đã có vị hôn thê, hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp như thế”, tiếng thở dài ngao ngán của một người phụ nữ, vẻ mặt thất vọng.
“Đúng vậy, nghe nói hôm nay bọn họ còn cùng nhau tham dự yến hội nữa chứ, nơi đó chỉ dành cho những kẻ có tiền, còn chúng ta chỉ có thể tưởng tượng đến thôi. Mà cũng đúng, một người đàn ông như tổng tài, sao có thể không có phụ nữ ở bên, một gia tộc lớn như vậy, không phải chỗ cho người bình thường có thể trèo cao được”.
Diệp An An đưa lưng về phía hai người đó, đem lời nói của họ từng chữ từng chữ bỏ vào trong tai.
Sau khi hai người kia rời đi. Cô mới xoay người lại, khuôn mặt trở nên trắng bệch, giữa cô và anh ta chỉ có mối quan hệ với nhau chính là Tiểu An, mà anh ta lại không biết có Tiểu An. Lòng của cô không biết vì điều gì, lại có chút đau đớn.
Cô nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt như vậy, lắc đầu, không phải, cô không thể nghĩ như vậy. Anh ta căn bản là không thể nhận ra cô, cô cũng không muốn nói ra tất cả với anh ta. Mà có lẽ, anh ta cũng đã quên hết mọi chuyện bên bờ biển. Còn cô, lại không muốn để cho anh ta biết chút gì về sự tồn tại của Tiểu An, cô sợ, anh ta sẽ cướp mất Tiểu An của cô.
Dùng nước lạnh vỗ lên mặt, cho đến khi sắc mặt đỡ hơn cô mới đi ra ngoài. Lúc này ở công ty đã sắp tới thời gian tan tầm, cho nên người cũng ít hơn bình thường.
Cô hơi hơi dừng bước chân lại, nhìn về phía hai người đang đi tới thì lập tức cúi đầu xuống, đi qua bọn họ, thì ra, lời của hai người khi nãy là thật.
Lúc này đây, hai người bọn họ chỉ là gặp thoáng qua, không có chút mảy may dừng lại.
Đó chẳng phải là một nam một nữ cực kỳ xứng đôi sao? Người đàn ông thì cao lớn tuấn mỹ, người phụ nữ thì dịu dàng xinh đẹp, một người bình thường như cô không thể nào có thể sánh được.
Lance hơi hơi nheo đôi mắt tím lại, nhìn người phụ nữ đang đi qua bọn họ, thực ngoài ý muốn, ở trong này nhiều người như vậy, anh lại chỉ nhớ duy nhất một khuôn mặt bình thường này, một khuôn mặt không tính là xinh đẹp, nhưng lại mang theo một loại khí chất đặc biệt tươi mát.
Rất giống với cô ấy.
“Lance, anh đang nghĩ gì vậy?”, người phụ nữ giữ chặt cánh tay của người đàn ông, cô quả thật không dễ dàng gì mới gặp được một người đàn ông như thế này, cho nên nhất định phải nắm thật chặt mới được, nếu không, cô sẽ lỗ chết mất.
“Không có gì, chúng ta đi thôi”, Lance trầm giọng nói, thu hồi ánh mắt, bên trong đôi con ngươi màu tím có chút thâm trầm, một tia cảm xúc bên môi anh cũng đã biến mất khỏi gương mặt, chỉ còn lại sự lạnh lùng xa cách đến ngàn dặm. Cô ấy có khi chỉ là ảo giác của anh mà thôi, có lẽ trên thế giới này cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện thiên sứ, bằng không, vì cái gì anh đã đi tìm lâu như vậy rồi nhưng cuối cùng cũng tìm không được.
Thiên sứ, sẽ không tồn tại.
Xe dừng lại, cánh tay Lance để trên lưng của bạn gái rồi cùng đi vào, bên trong đã có rất nhiều người. Dưới ánh đèn lung linh, một đôi nam nữ xuất hiện đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người, người đàn ông có một đôi đồng tử màu tím giống như thủy tinh, trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng, đôi môi mân chặt, hơi hơi lộ ra chút không kiên nhẫn. Bộ tây trang màu xám bạc sang trọng ôm lấy cơ thể hoàn mỹ của anh, mái tóc màu nâu nhạt dưới ánh đèn như rắc lên một lớp ánh vàng, mà người phụ nữ bên cạnh anh có một vòng eo mảnh khảnh, ngũ quan xinh đẹp, đi đôi hài nho nhỏ, lộ ra một đôi chân nhẵn bóng.
Cô ôm chặt cánh tay của người đàn ông, giống như đang ra sức trừng mắt với đám đàn bà đang không ngừng liếc mắt đưa tình với anh, người đàn ông này là của cô, ai cũng đừng nghĩ là cướp đi được.
Lance với tay lấy một ly rượu từ khay bưng của người bồi bàn, tựa vào một bên uống rượu.
Cánh cửa lại mở ra, đi vào bên trong cũng là một đôi tuyệt sắc nam nữ nữa.
Mục Nham ôm Mục Khả Tâm, đi bên cạnh là Cố Nghê Y, còn phía sau anh ta là Thượng Quan Thuyên một thân âu phục cùng với Giản Tiểu Phương. Giản Tiểu Phương mặc lễ phục, khoác tay Thượng Quan Thuyên. Mà vẻ mặt cười của Thượng Quan Thuyên cũng là có vài phần có vài phần cứng ngắc, nếu có thể nhìn kỹ, là có thể nhìn ra khóe miệng của anh có chút co rút. Giản Tiểu Phương hung hăng nhéo cái eo của anh, cô đã nói rồi, cô không muốn tới nơi này, vì cái gì lại muốn cô tới, nhất là phải cùng với người đàn bà Cố Nghê Y khiến cô phải ghê tởm kia.
Thượng Quan Thuyên cười gượng một tiếng, biết thế nào cái thắt lưng của anh cũng phải bị hành hạ mà, thật đúng là không muốn tới nữa. Nhưng mà, chủ nhân của buổi tiệc đích thân mời họ, nói không đi cũng không thể, trên thương trường phải có chút mặt mũi mới được.
Mà đứng ở bên kia là Ti Hạo đi có một mình, trong ba người bọn họ, chỉ có anh là không có bạn gái gì.
Anh ăn mặc cũng khác hẳn với người bình thường, người ta ai cũng mặc tây trang thẳng thớm, có mình anh là mặc áo khoác ngoài màu trắng gạo, thế nhưng lại không hề làm ảnh hưởng tới nửa phần khí chất của anh, người trong lười biếng nhưng lại rất thông minh.
Nhìn như không chút để ý bên ngoài. Kỳ thật trái tim lại cực kỳ cẩn thận mà lạnh lùng cứng rắn.
Anh chỉ hơi hơi nâng mắt lên nhìn thoáng qua bé gái nằm trong lòng Mục Nham, cánh môi như vô ý mà cố ý nhếch lên một chút, tay nâng ly rượu giơ lên cao, trong con ngươi lãnh đạm buông xuống, lóe lên chút giễu cợt nhàn nhạt xẹt qua.
Giản Tiểu Phương nhàm chán nhìn quanh nơi này, rõ là không biết bọn họ sao lại thích tham gia mấy loại yến hội như thế này. Một đám mê trai ở trong này tranh cướp đàn ông, thật đúng là nhàm chán, nói trắng ra, không phải là người nhìn người sao? Có cái gì mà đẹp, nhưng khi ánh mắt cô xẹt qua một thân ảnh, không tự giác được tán thưởng một tiếng, “người đàn ông này rất tuấn tú, con lai chăng, ánh mắt thế mà lại màu tím”.
Thượng Quan Thuyên nghe được thanh âm của cô, mặt nhất thời đen một nửa, anh một phen ôm lấy thắt lưng cô, “Tiểu Phương, anh không đẹp trai sao? Anh không dễ nhìn sao? Anh không khôi ngô phóng khoáng sao?”, anh quăng cho cô một cái liếc mắt vì tội ca ngợi người đàn ông kia, cũng chỉ là ánh mắt màu tím thôi, có gì đẹp chứ. Còn lâu mới xinh đẹp bằng đôi mắt đen của anh.
“Anh…”, Giản Tiểu Phương nhìn lên nhìn xuống đánh giá, “Không phải cùng một loại người, sao có thể so sánh được”.
Thượng Quan Thuyên trực tiếp bị đả kích tiếp, cô gái này, rõ thật là đả kích tự tôn đàn ông của anh. Có điều, anh lại không có cách nào tức giận được, cô gái này đúng là khắc tinh của anh mà, xem như anh bại dưới tay cô vậy.
Lance quay đầu lại, nhìn thấy mấy người đang đứng cùng một chỗ với Mục Nham, có Ti Hạo cùng Thượng Quan Thuyên, mấy người này, anh cũng đã được nghe qua, quả nhiên, đều vô cùng xuất sắc.
Khi anh nhìn đến đứa bé gái trong lòng Mục Nham, trong đôi mắt tím đột nhiên tối sầm lại. Đó là con gái anh ta, thật đúng là một người đàn ông hạnh phúc. Sự nghiệp, gia đình, vợ con đều đã có đầy đủ, nếu đem so sánh, anh tựa hồ có chút tịch mịch quá.
Bên trong một chi nhánh của Ever Change, Diệp An An đi vào toilet, sau đó không lâu liền có hai người cũng đi vào, cô vốn dĩ muốn đi ra, nhưng khi nghe được thanh âm của hai người đó nói chuyện thì bước chân cô bỗng khựng lại.
“Chúng ta thật đúng là mất công toi háo hức một trận, tổng tài người ta rõ ràng là đã có vị hôn thê, hơn nữa dung mạo lại xinh đẹp như thế”, tiếng thở dài ngao ngán của một người phụ nữ, vẻ mặt thất vọng.
“Đúng vậy, nghe nói hôm nay bọn họ còn cùng nhau tham dự yến hội nữa chứ, nơi đó chỉ dành cho những kẻ có tiền, còn chúng ta chỉ có thể tưởng tượng đến thôi. Mà cũng đúng, một người đàn ông như tổng tài, sao có thể không có phụ nữ ở bên, một gia tộc lớn như vậy, không phải chỗ cho người bình thường có thể trèo cao được”.
Diệp An An đưa lưng về phía hai người đó, đem lời nói của họ từng chữ từng chữ bỏ vào trong tai.
Sau khi hai người kia rời đi. Cô mới xoay người lại, khuôn mặt trở nên trắng bệch, giữa cô và anh ta chỉ có mối quan hệ với nhau chính là Tiểu An, mà anh ta lại không biết có Tiểu An. Lòng của cô không biết vì điều gì, lại có chút đau đớn.
Cô nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt như vậy, lắc đầu, không phải, cô không thể nghĩ như vậy. Anh ta căn bản là không thể nhận ra cô, cô cũng không muốn nói ra tất cả với anh ta. Mà có lẽ, anh ta cũng đã quên hết mọi chuyện bên bờ biển. Còn cô, lại không muốn để cho anh ta biết chút gì về sự tồn tại của Tiểu An, cô sợ, anh ta sẽ cướp mất Tiểu An của cô.
Dùng nước lạnh vỗ lên mặt, cho đến khi sắc mặt đỡ hơn cô mới đi ra ngoài. Lúc này ở công ty đã sắp tới thời gian tan tầm, cho nên người cũng ít hơn bình thường.
Cô hơi hơi dừng bước chân lại, nhìn về phía hai người đang đi tới thì lập tức cúi đầu xuống, đi qua bọn họ, thì ra, lời của hai người khi nãy là thật.
Lúc này đây, hai người bọn họ chỉ là gặp thoáng qua, không có chút mảy may dừng lại.
Đó chẳng phải là một nam một nữ cực kỳ xứng đôi sao? Người đàn ông thì cao lớn tuấn mỹ, người phụ nữ thì dịu dàng xinh đẹp, một người bình thường như cô không thể nào có thể sánh được.
Lance hơi hơi nheo đôi mắt tím lại, nhìn người phụ nữ đang đi qua bọn họ, thực ngoài ý muốn, ở trong này nhiều người như vậy, anh lại chỉ nhớ duy nhất một khuôn mặt bình thường này, một khuôn mặt không tính là xinh đẹp, nhưng lại mang theo một loại khí chất đặc biệt tươi mát.
Rất giống với cô ấy.
“Lance, anh đang nghĩ gì vậy?”, người phụ nữ giữ chặt cánh tay của người đàn ông, cô quả thật không dễ dàng gì mới gặp được một người đàn ông như thế này, cho nên nhất định phải nắm thật chặt mới được, nếu không, cô sẽ lỗ chết mất.
“Không có gì, chúng ta đi thôi”, Lance trầm giọng nói, thu hồi ánh mắt, bên trong đôi con ngươi màu tím có chút thâm trầm, một tia cảm xúc bên môi anh cũng đã biến mất khỏi gương mặt, chỉ còn lại sự lạnh lùng xa cách đến ngàn dặm. Cô ấy có khi chỉ là ảo giác của anh mà thôi, có lẽ trên thế giới này cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện thiên sứ, bằng không, vì cái gì anh đã đi tìm lâu như vậy rồi nhưng cuối cùng cũng tìm không được.
Thiên sứ, sẽ không tồn tại.
Xe dừng lại, cánh tay Lance để trên lưng của bạn gái rồi cùng đi vào, bên trong đã có rất nhiều người. Dưới ánh đèn lung linh, một đôi nam nữ xuất hiện đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người, người đàn ông có một đôi đồng tử màu tím giống như thủy tinh, trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng, đôi môi mân chặt, hơi hơi lộ ra chút không kiên nhẫn. Bộ tây trang màu xám bạc sang trọng ôm lấy cơ thể hoàn mỹ của anh, mái tóc màu nâu nhạt dưới ánh đèn như rắc lên một lớp ánh vàng, mà người phụ nữ bên cạnh anh có một vòng eo mảnh khảnh, ngũ quan xinh đẹp, đi đôi hài nho nhỏ, lộ ra một đôi chân nhẵn bóng.
Cô ôm chặt cánh tay của người đàn ông, giống như đang ra sức trừng mắt với đám đàn bà đang không ngừng liếc mắt đưa tình với anh, người đàn ông này là của cô, ai cũng đừng nghĩ là cướp đi được.
Lance với tay lấy một ly rượu từ khay bưng của người bồi bàn, tựa vào một bên uống rượu.
Cánh cửa lại mở ra, đi vào bên trong cũng là một đôi tuyệt sắc nam nữ nữa.
Mục Nham ôm Mục Khả Tâm, đi bên cạnh là Cố Nghê Y, còn phía sau anh ta là Thượng Quan Thuyên một thân âu phục cùng với Giản Tiểu Phương. Giản Tiểu Phương mặc lễ phục, khoác tay Thượng Quan Thuyên. Mà vẻ mặt cười của Thượng Quan Thuyên cũng là có vài phần có vài phần cứng ngắc, nếu có thể nhìn kỹ, là có thể nhìn ra khóe miệng của anh có chút co rút. Giản Tiểu Phương hung hăng nhéo cái eo của anh, cô đã nói rồi, cô không muốn tới nơi này, vì cái gì lại muốn cô tới, nhất là phải cùng với người đàn bà Cố Nghê Y khiến cô phải ghê tởm kia.
Thượng Quan Thuyên cười gượng một tiếng, biết thế nào cái thắt lưng của anh cũng phải bị hành hạ mà, thật đúng là không muốn tới nữa. Nhưng mà, chủ nhân của buổi tiệc đích thân mời họ, nói không đi cũng không thể, trên thương trường phải có chút mặt mũi mới được.
Mà đứng ở bên kia là Ti Hạo đi có một mình, trong ba người bọn họ, chỉ có anh là không có bạn gái gì.
Anh ăn mặc cũng khác hẳn với người bình thường, người ta ai cũng mặc tây trang thẳng thớm, có mình anh là mặc áo khoác ngoài màu trắng gạo, thế nhưng lại không hề làm ảnh hưởng tới nửa phần khí chất của anh, người trong lười biếng nhưng lại rất thông minh.
Nhìn như không chút để ý bên ngoài. Kỳ thật trái tim lại cực kỳ cẩn thận mà lạnh lùng cứng rắn.
Anh chỉ hơi hơi nâng mắt lên nhìn thoáng qua bé gái nằm trong lòng Mục Nham, cánh môi như vô ý mà cố ý nhếch lên một chút, tay nâng ly rượu giơ lên cao, trong con ngươi lãnh đạm buông xuống, lóe lên chút giễu cợt nhàn nhạt xẹt qua.
Giản Tiểu Phương nhàm chán nhìn quanh nơi này, rõ là không biết bọn họ sao lại thích tham gia mấy loại yến hội như thế này. Một đám mê trai ở trong này tranh cướp đàn ông, thật đúng là nhàm chán, nói trắng ra, không phải là người nhìn người sao? Có cái gì mà đẹp, nhưng khi ánh mắt cô xẹt qua một thân ảnh, không tự giác được tán thưởng một tiếng, “người đàn ông này rất tuấn tú, con lai chăng, ánh mắt thế mà lại màu tím”.
Thượng Quan Thuyên nghe được thanh âm của cô, mặt nhất thời đen một nửa, anh một phen ôm lấy thắt lưng cô, “Tiểu Phương, anh không đẹp trai sao? Anh không dễ nhìn sao? Anh không khôi ngô phóng khoáng sao?”, anh quăng cho cô một cái liếc mắt vì tội ca ngợi người đàn ông kia, cũng chỉ là ánh mắt màu tím thôi, có gì đẹp chứ. Còn lâu mới xinh đẹp bằng đôi mắt đen của anh.
“Anh…”, Giản Tiểu Phương nhìn lên nhìn xuống đánh giá, “Không phải cùng một loại người, sao có thể so sánh được”.
Thượng Quan Thuyên trực tiếp bị đả kích tiếp, cô gái này, rõ thật là đả kích tự tôn đàn ông của anh. Có điều, anh lại không có cách nào tức giận được, cô gái này đúng là khắc tinh của anh mà, xem như anh bại dưới tay cô vậy.
Lance quay đầu lại, nhìn thấy mấy người đang đứng cùng một chỗ với Mục Nham, có Ti Hạo cùng Thượng Quan Thuyên, mấy người này, anh cũng đã được nghe qua, quả nhiên, đều vô cùng xuất sắc.
Khi anh nhìn đến đứa bé gái trong lòng Mục Nham, trong đôi mắt tím đột nhiên tối sầm lại. Đó là con gái anh ta, thật đúng là một người đàn ông hạnh phúc. Sự nghiệp, gia đình, vợ con đều đã có đầy đủ, nếu đem so sánh, anh tựa hồ có chút tịch mịch quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.