Quyển 1 - Chương 40: Một người phụ nữ khác
Hạ Nhiễm Tuyết
16/05/2013
Xuống cầu thang, nàng dừng lại nửa bước nhìn vào cánh cửa đóng chặt, giữa anh và nàng dường như luôn luôn có một khoảng cách, không gần không xa. Môi hơi run run, nàng xoay người hướng cửa lớn đi tới, gấu áo ngủ chuyển động theo bước chân nàng, thỉnh thoảng lộ ra một khoảng da trắng nhàn nhạt.
Chạy đến cửa, nàng mở ra, gió lạnh từ bên ngoài ùa tới rất nhanh, khiến cho than thể của nàng không khỏi rùng mình một chút vì lạnh.
"Này, cô làm gì mà lâu như thế mới mở cửa, muốn tôi chết cóng ngoài này sao? " Từ cửa, một người phụ nữ đi tới. Mặc dù bên ngoài rất lạnh, nhưng cô ta mặc rất ít quần áo, chỗ quần áo ít ỏi bó sát vào người để lộ ra thân hình nóng bỏng, thời tiết như vậy mà ăn mặc như thế, không lạnh mới lạ.
"Xin hỏi, cô là...?" Diệp An An có chút nghi hoặc nhìn người phụ nữ xa lạ đang đứng ngoài cửa . Nàng chưa từng gặp qua người phụ nữ này, không biết cô ấy muốn tìm ai, có chuyện gì?
"Cô lấy tư cách gì để hỏi tôi chứ? Cô chẳng qua chỉ là một người làm thuê mà thôi. " Người phụ nữ kiêu ngạo hếch cằm lên, mi mắt liếc nhìn cẩn thận đánh giá, có thể thấy được vài phần lợi hại. Trên thực tế, cô ta nhìn An An một lúc đánh giá địa vị của nàng, cùng lúc An An nhìn cô ta. Mặc dù nhìn nàng giống một người làm thuê, nhưng cô ta biết, người phụ nữ này có thể đứng ở ngôi biệt thự này, vào thời điểm này, thân phận nhất định không đơn giản. Nhưng, bây giờ đấy không phải là vấn đề quan trọng. Có người còn quan trọng hơn đang chờ đợi cô ta. Người phụ nữ không xem ai ra gì, tự nhiên bước vào trong nhà, bên trong thật ấm áp làm cho cô ta thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô ta xoay người, cởi áo khoác ném thẳng vào Diệp An An, chỉ xem nàng như một người giúp việc mà thôi. "Mang cái này cất cẩn thận cho tôi, đây chính là bộ sưu tập mới nhất của Chanel, số lượng giới hạn trên thế giới, làm hỏng nó, cả đời cô cũng không đền nổi đâu."
Người phụ nữ ngạo mạn vừa nói, vừa rất tự nhiên đi lên lầu, vừa đúng lúc, cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông cao lớn đứng ở đó, không nói gì chỉ là lạnh lùng nhìn bọn họ.
Diệp An An nhìn thấy anh, nhưng anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua nàng, sau đó hướng ánh nhìn tới người phụ nữ kia. Người phụ nữ vội bước nhanh hơn, thật khó để tưởng tượng với đôi guốc cao hơn mười phân như thế, cô ta làm thế nào có thể lên cầu thanh nhanh như vậy.
"Nham, rất lâu rồi anh không có tìm em, người ta nhớ anh muốn chết." Người phụ nữ này rất biết cách dung mị lực của mình một cách thành thục nhất, nhanh chóng dâng lên đôi môi đỏ mọng, chảng coi ai ra gì, để lôi kéo người đàn ông kia. Anh cúi đầu, hôn mạnh lên đôi môi của cô ta, chỉ là đôi mắt đen sâu thẳm khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc. Càng lúc càng sâu, hai người hôn nhau nồng nhiệt khiến cho người đứng dưới lầu, Diệp An An, trong lòng đột nhiên đau đớn. Nàng vội vàng cúi đầu, nước mắt không kiềm được chảy thành hàng dài. Một màn này, khiến đôi mắt nàng đau đớn, và nàng cảm nhận được trái tim mình đã chịu đựng tới cực hạn rồi.
Chồng của nàng, người đàn ông nàng yêu, người đàn ông vừa mới ôm hôn nàng, giờ đây lại đang ôm hôn người phụ nữ khác. Nàng xoay người quay lưng về phía bọn họ, không thể chịu đựng nổi nếu tiếp tục nhìn, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng.
"Bang" một tiếng, trái tim nàng lại vỡ tan thành nghìn mảnh.
Tiếng trái tim tan nát, chính là loại âm thanh này sao. Vốn là thứ thống khổ nhất trên thế giới, cũng là thanh âm đẹp nhất.
Cầm trong tay quần áo của người phụ nữ kia cùng với mùi nước hoa thoảng qua, đột nhiên, dạ dày nàng cực kỳ không thoải mái, cảm giác muốn nôn mửa. Nàng cầm cái áo đặt trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã bị khóa, không có quay lên lầu, cũng không muốn trở về phòng của chính mình. Nàng biết, trong căn phòng kia bọn họ đang làm cái việc gì.
Không nên suy nghĩ, không được nghĩ nữa, nàng ra sức lắc đầu, gắt gao ôm chặt cơ thể chính mình, đôi mắt kiềm chế không cho nước mắt chảy xuống, cuối cùng lại lăn dài.
Chạy đến cửa, nàng mở ra, gió lạnh từ bên ngoài ùa tới rất nhanh, khiến cho than thể của nàng không khỏi rùng mình một chút vì lạnh.
"Này, cô làm gì mà lâu như thế mới mở cửa, muốn tôi chết cóng ngoài này sao? " Từ cửa, một người phụ nữ đi tới. Mặc dù bên ngoài rất lạnh, nhưng cô ta mặc rất ít quần áo, chỗ quần áo ít ỏi bó sát vào người để lộ ra thân hình nóng bỏng, thời tiết như vậy mà ăn mặc như thế, không lạnh mới lạ.
"Xin hỏi, cô là...?" Diệp An An có chút nghi hoặc nhìn người phụ nữ xa lạ đang đứng ngoài cửa . Nàng chưa từng gặp qua người phụ nữ này, không biết cô ấy muốn tìm ai, có chuyện gì?
"Cô lấy tư cách gì để hỏi tôi chứ? Cô chẳng qua chỉ là một người làm thuê mà thôi. " Người phụ nữ kiêu ngạo hếch cằm lên, mi mắt liếc nhìn cẩn thận đánh giá, có thể thấy được vài phần lợi hại. Trên thực tế, cô ta nhìn An An một lúc đánh giá địa vị của nàng, cùng lúc An An nhìn cô ta. Mặc dù nhìn nàng giống một người làm thuê, nhưng cô ta biết, người phụ nữ này có thể đứng ở ngôi biệt thự này, vào thời điểm này, thân phận nhất định không đơn giản. Nhưng, bây giờ đấy không phải là vấn đề quan trọng. Có người còn quan trọng hơn đang chờ đợi cô ta. Người phụ nữ không xem ai ra gì, tự nhiên bước vào trong nhà, bên trong thật ấm áp làm cho cô ta thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô ta xoay người, cởi áo khoác ném thẳng vào Diệp An An, chỉ xem nàng như một người giúp việc mà thôi. "Mang cái này cất cẩn thận cho tôi, đây chính là bộ sưu tập mới nhất của Chanel, số lượng giới hạn trên thế giới, làm hỏng nó, cả đời cô cũng không đền nổi đâu."
Người phụ nữ ngạo mạn vừa nói, vừa rất tự nhiên đi lên lầu, vừa đúng lúc, cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông cao lớn đứng ở đó, không nói gì chỉ là lạnh lùng nhìn bọn họ.
Diệp An An nhìn thấy anh, nhưng anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua nàng, sau đó hướng ánh nhìn tới người phụ nữ kia. Người phụ nữ vội bước nhanh hơn, thật khó để tưởng tượng với đôi guốc cao hơn mười phân như thế, cô ta làm thế nào có thể lên cầu thanh nhanh như vậy.
"Nham, rất lâu rồi anh không có tìm em, người ta nhớ anh muốn chết." Người phụ nữ này rất biết cách dung mị lực của mình một cách thành thục nhất, nhanh chóng dâng lên đôi môi đỏ mọng, chảng coi ai ra gì, để lôi kéo người đàn ông kia. Anh cúi đầu, hôn mạnh lên đôi môi của cô ta, chỉ là đôi mắt đen sâu thẳm khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc. Càng lúc càng sâu, hai người hôn nhau nồng nhiệt khiến cho người đứng dưới lầu, Diệp An An, trong lòng đột nhiên đau đớn. Nàng vội vàng cúi đầu, nước mắt không kiềm được chảy thành hàng dài. Một màn này, khiến đôi mắt nàng đau đớn, và nàng cảm nhận được trái tim mình đã chịu đựng tới cực hạn rồi.
Chồng của nàng, người đàn ông nàng yêu, người đàn ông vừa mới ôm hôn nàng, giờ đây lại đang ôm hôn người phụ nữ khác. Nàng xoay người quay lưng về phía bọn họ, không thể chịu đựng nổi nếu tiếp tục nhìn, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng.
"Bang" một tiếng, trái tim nàng lại vỡ tan thành nghìn mảnh.
Tiếng trái tim tan nát, chính là loại âm thanh này sao. Vốn là thứ thống khổ nhất trên thế giới, cũng là thanh âm đẹp nhất.
Cầm trong tay quần áo của người phụ nữ kia cùng với mùi nước hoa thoảng qua, đột nhiên, dạ dày nàng cực kỳ không thoải mái, cảm giác muốn nôn mửa. Nàng cầm cái áo đặt trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã bị khóa, không có quay lên lầu, cũng không muốn trở về phòng của chính mình. Nàng biết, trong căn phòng kia bọn họ đang làm cái việc gì.
Không nên suy nghĩ, không được nghĩ nữa, nàng ra sức lắc đầu, gắt gao ôm chặt cơ thể chính mình, đôi mắt kiềm chế không cho nước mắt chảy xuống, cuối cùng lại lăn dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.