Chương 20: Mẹ
Vô Nhất Vô Bửu
28/06/2023
Đến giờ Hứa Chính Luân vẫn chưa tỉnh lại, Lý Tiểu San khóc sưng hết hai mắt rồi. Cô chỉ mong con trai mở mắt ra nhìn mình, gọi mình là mẹ mà thôi.
Ngày thứ tư, Hứa Chính Luân vẫn còn ngủ, cô và Hứa Chính Phong cũng không nói câu nào với nhau. Cứ im lặng lướt qua như người lạ.
Ngày thứ năm đến thật nhanh, Lý Tiểu San suy sụp thật rồi, người làm mẹ như cô lo lắng cho con đến kiệt sức hoàn toàn rồi. Cô không đứng vững được nữa, Hứa Chính Phong đang đến thăm con thấy cô đang dựa vào tường, anh liền chạy đến đỡ lấy cô, ôm vào lòng:” Đủ rồi, đừng cố nữa “.
“ Em cũng là con người, không phải được tạo ra từ sắt thép gì,làm ơn, nghỉ ngơi đi. Con sẽ không sao đâu “ Hứa Chính Phong đau lòng anh, năm ngày qua như là cực hình đối với anh và cô, nó chẳng khác gì đang từ từ giết chết cả hai trong giày vò.
Lý Tiểu San nắm lấy áo anh, cô nói:” Không được, đợi Chính Luân tỉnh dậy, tôi phải đợi con tỉnh dậy “.
“ Con tỉnh lại, em muốn con thấy mình là người ngã xuống sao?” Anh nói lớn, muốn làm cô tỉnh táo hơn, suy nghĩ kĩ hơn, ép bản thân như vậy cũng không phải là cách tốt. Cô còn anh, còn Hứa Chính Phong anh bên cạnh cơ mà.
Lý Tiểu San nghe xong như bừng tỉnh hẳn, anh nói phải, nếu như con trai tỉnh dậy lại thấy cô ngã xuống nhất định sẽ rất lo lắng. Cô siết chặt áo anh, rồi bảo:” Được rồi, đưa tôi về nhà…tôi sẽ nghỉ ngơi “.
Hứa Chính Phong thở phào nhẹ nhõm khi cô đã ngoan ngoãn đồng ý chấp thuận, anh đỡ cô đứng dậy, xoay lưng rời khỏi bệnh viện.
Lâm Hiên và Lâm Thi Thi đứng đằng xa nhìn anh và cô rời đi, Lâm Thi Thi ngẩn đầu nhìn ba mình, con bé hỏi:” Ba, chú Phong đi đâu vậy?”.
“ Chú ấy đưa mẹ của Chính Luân về nhà nghỉ ngơi, đừng làm phiền họ, con vào trong thăm Chính Luân đi “.
Lâm Hiên mỉm cười nói. Anh cũng là ông bố đơn thân như Hứa Chính Phong nên hiểu cảm giác của bạn mình ra sao, chỉ là hoàn cảnh của anh hơi khác một chút, vợ anh đã mất khi Lâm Thi Thi con gái anh vừa lên ba, vì cô ấy mắc bệnh ung thư máu nên cuối cùng không qua khỏi. Để lại anh và con gái ở thế giới này, nương tựa lẫn nhau mà sống tiếp.
Hứa Chính Luân vì từ bé đã bị ảnh hưởng nhiều từ Hứa Chính Phong nên tính cách lầm lầm lì lì đến lạ, đi học thằng bé cũng không làm bạn với ai. Lâm Thi Thi con gái anh lại chung lớp với cậu, cô bé hiểu rõ cảm giác của Hứa Chính Luân ra sao, cả hai đều không có mẹ bên cạnh lúc bé. Lâm Thi Thi cũng được ba kể cho nghe về cậu rất nhiều nên con bé cố gắng kết bạn với Hứa Chính Luân, cũng may cậu đã chấp nhận làm bạn với Lâm Thi Thi.
Vì chỉ chơi với cô bé, Hứa Chính Luân xảy ra tai nạn chẳng có bạn học nào đến thăm. Hôm nay chỉ là Lâm Thi Thi đến, thật tội nghiệp cho đứa trẻ này làm sao, quá là đáng thương rồi.
Lâm Thi Thi cắm bông hoa mình tự tay hái vào lọ, con bé kéo ghế ngồi xuống, đặt sách vở của Hứa Chính Luân trên bàn. Cô bé nhỏ của chúng ta đã giúp cậu chép bài trong những ngày vừa qua, luôn lo lắng và đợi Hứa Chính Luân tỉnh lại.
Lâm Thi Thi nắm lấy tay Hứa Chính Luân:” Cậu mau khỏe lại đi “.
“ Cậu đã hứa với tớ là chúng ta sẽ đi công viên giải trí sau khi vượt qua bài kiểm tra sắp tới mà “.
“ Mau tỉnh lại đi, Chính Luân “.
…
Hứa Chính Phong đưa Lý Tiểu San về nhà, anh đỡ cô đến giường nằm xuống, đang định rời đi cho cô nghỉ ngơi thì cô kéo áo anh lại, bảo:” Có thể…nằm xuống không?”.
Hứa Chính Phong không hỏi, anh chỉ im lặng nằm cạnh cô, tiện tay ôm lấy cô, Lý Tiểu San bây giờ cần một vòng tay ấm áp ôm lấy mình để cho cô thấy an tâm hơn. Cô níu áo anh, nói nhỏ:” Đừng đi, tôi sợ lắm “.
Trong lòng vẫn còn lo lắng cho Hứa Chính Luân, cô sợ mình sẽ cô đơn thêm một lần nữa.
“ Được được, anh không đi đâu hết “.
“ Ngủ một giấc đi, buổi tối ta lại đến bệnh viện chăm sóc cho con được không?”.
Lý Tiểu San gật đầu, cô từ từ nhắm mắt lại, rất nhanh chóng cô đã chìm vào giấc ngủ. Biết cô đã ngủ say, anh lại không nỡ buông cô ra mà rời đi, Hứa Chính Phong cũng mệt, cuối cùng cũng ngủ lúc nào mà bản thân mình không hay không biết.
…
Chiều.
Tiếng chuông điện thoại của Hứa Chính Phong vang lên đã làm anh thức giấc, anh mở mắt ngồi lên rồi bắt máy. Là thư kí Đồng gọi đến, không biết xảy ra chuyện gì nữa.
“ Tôi nghe “.
[ Chủ tịch, tiểu thiếu gia tỉnh lại rồi ]
[ Ngài mau vào bệnh viện đi ]
…
Bệnh viện.
Hứa Chính Luân nằm nhìn Hứa Chính Phong và Lý Tiểu San, thằng bé vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Thấy cô, cậu đưa tay lên:” Dì…”.
“ Mẹ đây, mẹ ở đây “.
Lý Tiểu San nắm lấy tay thằng bé, khóc nức nở đáp lời của Hứa Chính Luân, con trai của cô…
“ Mẹ đây…mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi “.
“ Con trai của mẹ “.
Ngày thứ tư, Hứa Chính Luân vẫn còn ngủ, cô và Hứa Chính Phong cũng không nói câu nào với nhau. Cứ im lặng lướt qua như người lạ.
Ngày thứ năm đến thật nhanh, Lý Tiểu San suy sụp thật rồi, người làm mẹ như cô lo lắng cho con đến kiệt sức hoàn toàn rồi. Cô không đứng vững được nữa, Hứa Chính Phong đang đến thăm con thấy cô đang dựa vào tường, anh liền chạy đến đỡ lấy cô, ôm vào lòng:” Đủ rồi, đừng cố nữa “.
“ Em cũng là con người, không phải được tạo ra từ sắt thép gì,làm ơn, nghỉ ngơi đi. Con sẽ không sao đâu “ Hứa Chính Phong đau lòng anh, năm ngày qua như là cực hình đối với anh và cô, nó chẳng khác gì đang từ từ giết chết cả hai trong giày vò.
Lý Tiểu San nắm lấy áo anh, cô nói:” Không được, đợi Chính Luân tỉnh dậy, tôi phải đợi con tỉnh dậy “.
“ Con tỉnh lại, em muốn con thấy mình là người ngã xuống sao?” Anh nói lớn, muốn làm cô tỉnh táo hơn, suy nghĩ kĩ hơn, ép bản thân như vậy cũng không phải là cách tốt. Cô còn anh, còn Hứa Chính Phong anh bên cạnh cơ mà.
Lý Tiểu San nghe xong như bừng tỉnh hẳn, anh nói phải, nếu như con trai tỉnh dậy lại thấy cô ngã xuống nhất định sẽ rất lo lắng. Cô siết chặt áo anh, rồi bảo:” Được rồi, đưa tôi về nhà…tôi sẽ nghỉ ngơi “.
Hứa Chính Phong thở phào nhẹ nhõm khi cô đã ngoan ngoãn đồng ý chấp thuận, anh đỡ cô đứng dậy, xoay lưng rời khỏi bệnh viện.
Lâm Hiên và Lâm Thi Thi đứng đằng xa nhìn anh và cô rời đi, Lâm Thi Thi ngẩn đầu nhìn ba mình, con bé hỏi:” Ba, chú Phong đi đâu vậy?”.
“ Chú ấy đưa mẹ của Chính Luân về nhà nghỉ ngơi, đừng làm phiền họ, con vào trong thăm Chính Luân đi “.
Lâm Hiên mỉm cười nói. Anh cũng là ông bố đơn thân như Hứa Chính Phong nên hiểu cảm giác của bạn mình ra sao, chỉ là hoàn cảnh của anh hơi khác một chút, vợ anh đã mất khi Lâm Thi Thi con gái anh vừa lên ba, vì cô ấy mắc bệnh ung thư máu nên cuối cùng không qua khỏi. Để lại anh và con gái ở thế giới này, nương tựa lẫn nhau mà sống tiếp.
Hứa Chính Luân vì từ bé đã bị ảnh hưởng nhiều từ Hứa Chính Phong nên tính cách lầm lầm lì lì đến lạ, đi học thằng bé cũng không làm bạn với ai. Lâm Thi Thi con gái anh lại chung lớp với cậu, cô bé hiểu rõ cảm giác của Hứa Chính Luân ra sao, cả hai đều không có mẹ bên cạnh lúc bé. Lâm Thi Thi cũng được ba kể cho nghe về cậu rất nhiều nên con bé cố gắng kết bạn với Hứa Chính Luân, cũng may cậu đã chấp nhận làm bạn với Lâm Thi Thi.
Vì chỉ chơi với cô bé, Hứa Chính Luân xảy ra tai nạn chẳng có bạn học nào đến thăm. Hôm nay chỉ là Lâm Thi Thi đến, thật tội nghiệp cho đứa trẻ này làm sao, quá là đáng thương rồi.
Lâm Thi Thi cắm bông hoa mình tự tay hái vào lọ, con bé kéo ghế ngồi xuống, đặt sách vở của Hứa Chính Luân trên bàn. Cô bé nhỏ của chúng ta đã giúp cậu chép bài trong những ngày vừa qua, luôn lo lắng và đợi Hứa Chính Luân tỉnh lại.
Lâm Thi Thi nắm lấy tay Hứa Chính Luân:” Cậu mau khỏe lại đi “.
“ Cậu đã hứa với tớ là chúng ta sẽ đi công viên giải trí sau khi vượt qua bài kiểm tra sắp tới mà “.
“ Mau tỉnh lại đi, Chính Luân “.
…
Hứa Chính Phong đưa Lý Tiểu San về nhà, anh đỡ cô đến giường nằm xuống, đang định rời đi cho cô nghỉ ngơi thì cô kéo áo anh lại, bảo:” Có thể…nằm xuống không?”.
Hứa Chính Phong không hỏi, anh chỉ im lặng nằm cạnh cô, tiện tay ôm lấy cô, Lý Tiểu San bây giờ cần một vòng tay ấm áp ôm lấy mình để cho cô thấy an tâm hơn. Cô níu áo anh, nói nhỏ:” Đừng đi, tôi sợ lắm “.
Trong lòng vẫn còn lo lắng cho Hứa Chính Luân, cô sợ mình sẽ cô đơn thêm một lần nữa.
“ Được được, anh không đi đâu hết “.
“ Ngủ một giấc đi, buổi tối ta lại đến bệnh viện chăm sóc cho con được không?”.
Lý Tiểu San gật đầu, cô từ từ nhắm mắt lại, rất nhanh chóng cô đã chìm vào giấc ngủ. Biết cô đã ngủ say, anh lại không nỡ buông cô ra mà rời đi, Hứa Chính Phong cũng mệt, cuối cùng cũng ngủ lúc nào mà bản thân mình không hay không biết.
…
Chiều.
Tiếng chuông điện thoại của Hứa Chính Phong vang lên đã làm anh thức giấc, anh mở mắt ngồi lên rồi bắt máy. Là thư kí Đồng gọi đến, không biết xảy ra chuyện gì nữa.
“ Tôi nghe “.
[ Chủ tịch, tiểu thiếu gia tỉnh lại rồi ]
[ Ngài mau vào bệnh viện đi ]
…
Bệnh viện.
Hứa Chính Luân nằm nhìn Hứa Chính Phong và Lý Tiểu San, thằng bé vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Thấy cô, cậu đưa tay lên:” Dì…”.
“ Mẹ đây, mẹ ở đây “.
Lý Tiểu San nắm lấy tay thằng bé, khóc nức nở đáp lời của Hứa Chính Luân, con trai của cô…
“ Mẹ đây…mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi “.
“ Con trai của mẹ “.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.