Chương 11: Trên Giường Của Cô
Vô Nhất Vô Bửu
28/06/2023
Lý Tiểu San ngẩn đầu lên, cô nắm lấy tay anh, nhìn thẳng vào mắt Hứa
Chính Phong cô có thể thấy rõ nổi buồn bên trong, cô không biết anh có
tâm tư gì hay có điều khó nói ra. Nhưng lúc này, cô muốn ở gần anh,
không muốn từ chối anh.
Tay anh lớn quá, cô nắm chặt nhưng vẫn không nắm trọn hết được. Ấm áp quá, cô cảm thấy rất quen thuộc đôi tay này.
“ Được chứ, chủ tịch có thể gọi tên tôi “.
“ Gọi tôi là Chính Phong “ Hứa Chính Phong nói, giọng trầm trầm.
Lý Tiểu San mỉm cười, Chính Phong, được, cô sẽ gọi!
“ Chính Phong, nhưng tôi sẽ gọi như thế khi ở nhà, còn ở công ty anh vẫn là cấp trên của tôi “ Lý Tiểu San bảo, đưa tay xoa xoa đầu anh. Cô không còn thấy sợ anh hay bị khoảng cách giữa cả hai ngăn lại nữa, cô cũng chả biết mình bị gì hay ăn gì mà làm những chuyện thế này.
Hứa Chính Phong gật đầu, anh bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình:” Có thể cho tôi ôm cô không?”.
Bàn tay anh đặt trên tấm lưng nhỏ bé của cô, nó đang run rẩy. Lý Tiểu San không nỡ lòng gạt ra, cuối cùng im lặng rồi gật đầu để anh ôm mình. Đêm qua anh để mình dưới mưa lâu như thế chắc là có tâm sự rồi, hy vọng cái ôm này giúp anh tốt hơn một chút.
Hứa Chính Phong cứ ôm chặt cô, lâu lắm rồi…anh mới ở gần cô như vậy!
…
Đến giờ trưa, Lý Tiểu San loay hoay trong bếp nấu đồ ăn, theo điều kiện anh đưa ra, cô vẫn phải ăn cơm cùng anh mà.
“ Chính Phong, tôi có chuyện muốn nói với anh…à không là hỏi ý anh “ Cô nói, hơi lưỡng lự khi mở lời.
“ Cô nói đi “ Hứa Chính Phong gắp miếng sườn bỏ vào chén cô rồi hỏi.
“ Tôi…không muốn ăn trưa cùng anh ở Hứa thị nữa, có quá nhiều thị phi giữa chúng ta “.
“ Tôi chỉ là nhân viên nhỏ bé, còn anh lại là chủ tịch. Đặc biệt dùng cơm thế này gây tranh cãi rất nhiều “ Cô cũng không để tâm đến mấy lời bàn ra tiếng vào về cô, nhưng tin đồn anh và cô có gì mờ ám càng lúc càng lan rộng, cô…
“ Chúng ta…có thể cùng nhau ăn sáng và ăn tối ở nhà không? Tôi sẽ phụ trách nấu hai bữa đó “ Lý Tiểu San đã nghĩ đến chuyện đó, bây giờ cả hai cũng là hàng xóm, nhà kế bên nhau thế này cũng quá tuyệt rồi. Có thể dùng bữa với nhau trong khoản thời gian riêng tư, cô không cần phải để ý đến ánh mắt và sắc mặt của mọi người nhìn về phía mình.
Hứa Chính Phong cảm thấy điều này rất có lợi cho bản thân, được ăn sáng và tối cùng cô với không gian thế này, còn ở nhà cô nữa, quá là tốt rồi phải không? Ở công ty cũng nhiều người, một chút riêng tư cũng không có.
“ Được thôi, cô muốn là được, miễn sao chúng ta vẫn dùng bữa cùng nhau “.
Nghe anh đồng ý, cô gật gật đầu:” Dĩ nhiên, tôi sẽ không thất hứa chuyện ăn cùng nhau đâu “.
…
Cả ngày ở bên cạnh anh, Hứa Chính Phong không về nhà mà ở lại nhà cô. Cô cũng không dám đánh đuổi anh, anh vẫn chưa hết bệnh hoàn toàn, còn lại là chủ tịch, cô lấy gì mà dám đuổi người có tiền có quyền như anh đây chứ?
Lý Tiểu San cầm mấy hút bụi đi qua đi lại chỗ Hứa Chính Phong, anh đang nằm trên sofa của nhà cô, tay cầm điều khiển mắt thì nhìn ti vi, cứ liên tục chuyển kênh, cô thì không chú tâm đến vì đang nhân ngày nghỉ này dọn dẹp nhà cửa.
Hứa Chính Phong trông có vẻ đang xem ti vi nhưng tâm tư và mắt thì để ý đến cô, thấy tóc cô đang xõa xuống, trông có vẻ rất nóng nực. Anh bỏ điều khiển trên tay xuống, đi đến chỗ cô.
Lý Tiểu San đang đứng loay hoay, anh bất ngờ nắm lấy tóc cô khiến cô giật mình.
“ Đứng im “.
Cô không dám động, để anh vuốt tóc mình lại cho thật gọn gang, trên tay anh có đồ cột tóc sẵn nên giúp cô cột luôn. Cái này là của Lý Tiểu San đấy, lúc nãy anh thấy trên bàn rồi tiện tay đeo vào cổ tay ý mà.
Tóc được cột gọn gàng, cô đỏ mặt ngượng ngùng, ấp a ấp úng:” Cảm ơn “.
Hành động lúc nãy của anh thật là..trông cả hai bây giờ chẳng khác gì đôi nam nữ yêu nhau sống chung một nhà vậy.
Thấy dây tạp giề của cô sắp bung ra, anh đưa tay thắt lại giúp cô. Lý Tiểu San một lần nữa đứng im bất động, trời ạ…Hứa Chính Phong anh có biết những hành động bây giờ của anh làm con gái nhà người ta khó xử và ngại ngùng muốn đào hố chui xuống luôn không?
Hứa Chính Phong thắt xong, anh chưa có ý định buông cô ra, đặt tay lên eo cô, sau đó ghé sát tai Lý Tiểu San:” Cô mệt chưa?”.
Anh thì thầm to nhỏ vài tai cô khiến Lý Tiểu San rùng mình, cô liền thoát khỏi tay anh, cúi đầu:” Tôi không mệt, anh nên đi nghĩ đi “.
“ Dù sao anh chưa hết bệnh hoàn toàn đâu, Hứa thị còn nhiều việc đợi anh giải quyết, anh nên nghĩ đến sức khỏe mình “.
Hứa Chính Phong bật cười:” Được rồi, nghe cô, tôi sẽ chú ý đến“.
“ Nhưng tôi muốn được nghỉ ngơi trên giường của cô “.
Tay anh lớn quá, cô nắm chặt nhưng vẫn không nắm trọn hết được. Ấm áp quá, cô cảm thấy rất quen thuộc đôi tay này.
“ Được chứ, chủ tịch có thể gọi tên tôi “.
“ Gọi tôi là Chính Phong “ Hứa Chính Phong nói, giọng trầm trầm.
Lý Tiểu San mỉm cười, Chính Phong, được, cô sẽ gọi!
“ Chính Phong, nhưng tôi sẽ gọi như thế khi ở nhà, còn ở công ty anh vẫn là cấp trên của tôi “ Lý Tiểu San bảo, đưa tay xoa xoa đầu anh. Cô không còn thấy sợ anh hay bị khoảng cách giữa cả hai ngăn lại nữa, cô cũng chả biết mình bị gì hay ăn gì mà làm những chuyện thế này.
Hứa Chính Phong gật đầu, anh bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình:” Có thể cho tôi ôm cô không?”.
Bàn tay anh đặt trên tấm lưng nhỏ bé của cô, nó đang run rẩy. Lý Tiểu San không nỡ lòng gạt ra, cuối cùng im lặng rồi gật đầu để anh ôm mình. Đêm qua anh để mình dưới mưa lâu như thế chắc là có tâm sự rồi, hy vọng cái ôm này giúp anh tốt hơn một chút.
Hứa Chính Phong cứ ôm chặt cô, lâu lắm rồi…anh mới ở gần cô như vậy!
…
Đến giờ trưa, Lý Tiểu San loay hoay trong bếp nấu đồ ăn, theo điều kiện anh đưa ra, cô vẫn phải ăn cơm cùng anh mà.
“ Chính Phong, tôi có chuyện muốn nói với anh…à không là hỏi ý anh “ Cô nói, hơi lưỡng lự khi mở lời.
“ Cô nói đi “ Hứa Chính Phong gắp miếng sườn bỏ vào chén cô rồi hỏi.
“ Tôi…không muốn ăn trưa cùng anh ở Hứa thị nữa, có quá nhiều thị phi giữa chúng ta “.
“ Tôi chỉ là nhân viên nhỏ bé, còn anh lại là chủ tịch. Đặc biệt dùng cơm thế này gây tranh cãi rất nhiều “ Cô cũng không để tâm đến mấy lời bàn ra tiếng vào về cô, nhưng tin đồn anh và cô có gì mờ ám càng lúc càng lan rộng, cô…
“ Chúng ta…có thể cùng nhau ăn sáng và ăn tối ở nhà không? Tôi sẽ phụ trách nấu hai bữa đó “ Lý Tiểu San đã nghĩ đến chuyện đó, bây giờ cả hai cũng là hàng xóm, nhà kế bên nhau thế này cũng quá tuyệt rồi. Có thể dùng bữa với nhau trong khoản thời gian riêng tư, cô không cần phải để ý đến ánh mắt và sắc mặt của mọi người nhìn về phía mình.
Hứa Chính Phong cảm thấy điều này rất có lợi cho bản thân, được ăn sáng và tối cùng cô với không gian thế này, còn ở nhà cô nữa, quá là tốt rồi phải không? Ở công ty cũng nhiều người, một chút riêng tư cũng không có.
“ Được thôi, cô muốn là được, miễn sao chúng ta vẫn dùng bữa cùng nhau “.
Nghe anh đồng ý, cô gật gật đầu:” Dĩ nhiên, tôi sẽ không thất hứa chuyện ăn cùng nhau đâu “.
…
Cả ngày ở bên cạnh anh, Hứa Chính Phong không về nhà mà ở lại nhà cô. Cô cũng không dám đánh đuổi anh, anh vẫn chưa hết bệnh hoàn toàn, còn lại là chủ tịch, cô lấy gì mà dám đuổi người có tiền có quyền như anh đây chứ?
Lý Tiểu San cầm mấy hút bụi đi qua đi lại chỗ Hứa Chính Phong, anh đang nằm trên sofa của nhà cô, tay cầm điều khiển mắt thì nhìn ti vi, cứ liên tục chuyển kênh, cô thì không chú tâm đến vì đang nhân ngày nghỉ này dọn dẹp nhà cửa.
Hứa Chính Phong trông có vẻ đang xem ti vi nhưng tâm tư và mắt thì để ý đến cô, thấy tóc cô đang xõa xuống, trông có vẻ rất nóng nực. Anh bỏ điều khiển trên tay xuống, đi đến chỗ cô.
Lý Tiểu San đang đứng loay hoay, anh bất ngờ nắm lấy tóc cô khiến cô giật mình.
“ Đứng im “.
Cô không dám động, để anh vuốt tóc mình lại cho thật gọn gang, trên tay anh có đồ cột tóc sẵn nên giúp cô cột luôn. Cái này là của Lý Tiểu San đấy, lúc nãy anh thấy trên bàn rồi tiện tay đeo vào cổ tay ý mà.
Tóc được cột gọn gàng, cô đỏ mặt ngượng ngùng, ấp a ấp úng:” Cảm ơn “.
Hành động lúc nãy của anh thật là..trông cả hai bây giờ chẳng khác gì đôi nam nữ yêu nhau sống chung một nhà vậy.
Thấy dây tạp giề của cô sắp bung ra, anh đưa tay thắt lại giúp cô. Lý Tiểu San một lần nữa đứng im bất động, trời ạ…Hứa Chính Phong anh có biết những hành động bây giờ của anh làm con gái nhà người ta khó xử và ngại ngùng muốn đào hố chui xuống luôn không?
Hứa Chính Phong thắt xong, anh chưa có ý định buông cô ra, đặt tay lên eo cô, sau đó ghé sát tai Lý Tiểu San:” Cô mệt chưa?”.
Anh thì thầm to nhỏ vài tai cô khiến Lý Tiểu San rùng mình, cô liền thoát khỏi tay anh, cúi đầu:” Tôi không mệt, anh nên đi nghĩ đi “.
“ Dù sao anh chưa hết bệnh hoàn toàn đâu, Hứa thị còn nhiều việc đợi anh giải quyết, anh nên nghĩ đến sức khỏe mình “.
Hứa Chính Phong bật cười:” Được rồi, nghe cô, tôi sẽ chú ý đến“.
“ Nhưng tôi muốn được nghỉ ngơi trên giường của cô “.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.