Chương 44: Tự Ngược Bản Thân
Vô Nhất Vô Bửu
28/06/2023
Lý Tiểu San cầm lọ thuốc trong tay, cô đứng lên lục lọi các hộc tủ để xem
còn tìm được gì nữa không. Cô tìm được nhiều ống kim tiêm rỗng còn mới,
dường như đã để ở trong đây rất lâu, còn có rất nhiều thuốc. Chuyện này
là thế nào? Hứa Chính Phong đã xảy ra chuyện gì trong bảy năm qua sao?
Quản gia lúc này muốn lên tìm cô nói chuyện, ông thấy cửa không khóa đẩy cửa đi vào xem sao. Nhìn thấy cô đang đứng ở cửa sổ, tay cầm lọ thuốc trên tay. Đó là…
“ Lý tiểu thư…” Quản gia nhìn cô, thay đổi sắc mặt.
“ Hãy để lọ thuốc đó về chỗ cũ của nó đi “.
…
Ông đưa Lý Tiểu San lên sân thượng để nói chuyện riêng, gió thổi làm mái tóc của Lý Tiểu San có chút hơi rối, cô nhìn ông:” Quản gia Bạch, ông có gì muốn nói với tôi sao?”.
Quản gia Bạch gật đầu:” Tôi định muốn nói với tiểu thư, nhưng không ngờ cô đã phát hiện ra rồi “.
“ Thời gian bảy năm qua Hứa Chính Phong cậu ấy sống không hề hạnh phúc gì. Một thân một mình chăm sóc con, thời gian mà tiểu thiếu gia bị trầm cảm thì cậu ấy cũng không hề khỏe mạnh. Ngày ngày phấn đấu làm việc để lão gia công nhận, còn phải làm ba vừa làm mẹ, cứ thế trải qua mấy năm dài, tâm lý cậu ấy không ổn , dầng dầng cũng mất kiểm soát phải dùng đến thuốc an thần “.
“ Có những lúc ông chủ tự ngược bản thân, tự làm đau mình, đôi khi lại hoảng loạn, có lúc phát điên không ai lường trước được “ Quản gia nói.
Lý Tiểu San nhăn mặt lại, đó là lí do trong phòng có nhiều ống kim tiêm như thế sao? Dùng để đề phòng khi Hứa Chính Phong hóa điên còn dùng thuốc ngăn anh lại được.
“ Chuyện này…”.
“ Nhưng một hai năm gần đây khi tìm thấy cô, nghe thấy tên Lý tiểu thư Hứa Chính Phong cậu ấy liền bình tâm trở lại. Cũng bắt đầu kiểm soát được suy nghĩ và hành động bản thân, tình trạng của bệnh cũng tốt hơn rất nhiều, bây giờ đã khỏi hoàn toàn rồi. Đều là nhờ sự trở về của cô “.
“ Nhìn thấy cô dọn về sống chung một nhà với ông chủ tôi rất vui, dù sao tôi cũng làm ở đây rất lâu, ông chủ và tiểu thiếu gia tôi vốn đã xem họ là con trai và cháu trai của mình, thấy họ hạnh phúc tấm thân già này cũng rất hạnh phúc rồi. Hy vọng Lý tiểu thư có thể chăm sóc tốt cho hai ba con, tôi biết cô cũng khổ, họ cũng khổ “.
“ Chi bằng hãy cùng nhau bắt đầu từ một trang giấy mới đi “.
…
Đêm, Hứa Chính Phong mệt mỏi về nhà. Trên đường lái xe anh nhớ ra những thứ trong phòng không nên cho cô thấy vẫn chưa bỏ đi, anh kéo hộc tủ ra thấy lọ thuốc vẫn ở đó, Hứa Chính Phong thở nhẹ ra. Anh không muốn cô biết chuyện này chút nào, sợ cô sẽ để trong lòng, lại đổ lỗi do mình mà mới ra thế này.
Lý Tiểu San từ dưới nhà lên phòng, cô làm một li nước cam cho anh. Đi vào trong, thấy Hứa Chính Phong đứng đó cô đưa tay gõ cửa, anh giật mình liền cất lọ thuốc đi, quay đầu lại nhìn cô.
“ Cả ngày vất vả rồi, anh nên uống một chút nước cam đi “ Cô mỉm cười đi đến đưa li nước cho anh, Hứa Chính Phong dĩ nhiên không từ chối rồi. Anh cầm lấy, vii vui vẻ uống hết sạch sành sanh.
Lý Tiểu San nhìn anh, không ngờ rằng anh trải qua thời gian không vui vẻ gì mấy. Đúng là số trời đã định, anh và cô cứ liên tục làm khổ nhau, cũng may bây giờ đã được hạnh phúc rồi ở cạnh nhau thế này.
“ Chính Phong “.
“ Cảm ơn anh “.
Cảm ơn anh đã kiên cường vượt qua, chiến thắng bản thân và số mệnh được sắp đặt, vẫn tìm lấy em, giúp em nhớ lại mọi thứ rồi quay trở về bên anh như thế này.
Hứa Chính Phong…anh đúng là người hùng của em mà!
…
Bữa tối, nhà ba người cùng nhau ăn cơm ở bàn lớn rất vui vẻ. Từ ngày được ở cùng cô, Hứa Chính Phong còn sắp xếp thời gian ở cạnh gia đình điều đó khiến Hứa Chính Luân rất vui, cứ cười cả ngày, không còn trưng bộ mặt lạnh như nước đá kia ra, cười một chút cũng khó, tính tình lại khó chiều.
Quản gia thấy nhà ba người hạnh phúc cũng rất vui, đây chính là sự ấm áp, hạnh phúc mà Lý Tiểu San mang đến cho Hứa gia đây mà.
“ Ăn đi con “ Anh gắp đồ ăn cho con trai mình, từ ngày có cô anh mới được gần gũi với con hơn, thế này tình cảm cha con cũng tốt hơn rồi.
Lý Tiểu San nhìn hai cha con, chỉ hy vọng hạnh phúc này có thể kéo dài mãi mãi đừng dừng lại là được.
Điện thoại của Lý Tiểu San bất ngờ vang lên, cô giật mình, bỏ đũa xuống rồi đứng lên đi nghe máy.
Hứa Chính Phong nhìn cô đứng ở một góc nghe điện thoại, Hứa Chính Luân cũng quan tâm đến, ai gọi vào giờ này vậy nhỉ? Có phải ông bà ngoại muốn ép mẹ rời xa khỏi cậu, không muốn mẹ ở đây sao?
Lý Tiểu San siết chặt điện thoại, cô hít thật sâu nghe đầu dây bên kia nói liên tục.
“ Con biết rồi, con sẽ sắp xếp thời gian về nhà “.
Quản gia lúc này muốn lên tìm cô nói chuyện, ông thấy cửa không khóa đẩy cửa đi vào xem sao. Nhìn thấy cô đang đứng ở cửa sổ, tay cầm lọ thuốc trên tay. Đó là…
“ Lý tiểu thư…” Quản gia nhìn cô, thay đổi sắc mặt.
“ Hãy để lọ thuốc đó về chỗ cũ của nó đi “.
…
Ông đưa Lý Tiểu San lên sân thượng để nói chuyện riêng, gió thổi làm mái tóc của Lý Tiểu San có chút hơi rối, cô nhìn ông:” Quản gia Bạch, ông có gì muốn nói với tôi sao?”.
Quản gia Bạch gật đầu:” Tôi định muốn nói với tiểu thư, nhưng không ngờ cô đã phát hiện ra rồi “.
“ Thời gian bảy năm qua Hứa Chính Phong cậu ấy sống không hề hạnh phúc gì. Một thân một mình chăm sóc con, thời gian mà tiểu thiếu gia bị trầm cảm thì cậu ấy cũng không hề khỏe mạnh. Ngày ngày phấn đấu làm việc để lão gia công nhận, còn phải làm ba vừa làm mẹ, cứ thế trải qua mấy năm dài, tâm lý cậu ấy không ổn , dầng dầng cũng mất kiểm soát phải dùng đến thuốc an thần “.
“ Có những lúc ông chủ tự ngược bản thân, tự làm đau mình, đôi khi lại hoảng loạn, có lúc phát điên không ai lường trước được “ Quản gia nói.
Lý Tiểu San nhăn mặt lại, đó là lí do trong phòng có nhiều ống kim tiêm như thế sao? Dùng để đề phòng khi Hứa Chính Phong hóa điên còn dùng thuốc ngăn anh lại được.
“ Chuyện này…”.
“ Nhưng một hai năm gần đây khi tìm thấy cô, nghe thấy tên Lý tiểu thư Hứa Chính Phong cậu ấy liền bình tâm trở lại. Cũng bắt đầu kiểm soát được suy nghĩ và hành động bản thân, tình trạng của bệnh cũng tốt hơn rất nhiều, bây giờ đã khỏi hoàn toàn rồi. Đều là nhờ sự trở về của cô “.
“ Nhìn thấy cô dọn về sống chung một nhà với ông chủ tôi rất vui, dù sao tôi cũng làm ở đây rất lâu, ông chủ và tiểu thiếu gia tôi vốn đã xem họ là con trai và cháu trai của mình, thấy họ hạnh phúc tấm thân già này cũng rất hạnh phúc rồi. Hy vọng Lý tiểu thư có thể chăm sóc tốt cho hai ba con, tôi biết cô cũng khổ, họ cũng khổ “.
“ Chi bằng hãy cùng nhau bắt đầu từ một trang giấy mới đi “.
…
Đêm, Hứa Chính Phong mệt mỏi về nhà. Trên đường lái xe anh nhớ ra những thứ trong phòng không nên cho cô thấy vẫn chưa bỏ đi, anh kéo hộc tủ ra thấy lọ thuốc vẫn ở đó, Hứa Chính Phong thở nhẹ ra. Anh không muốn cô biết chuyện này chút nào, sợ cô sẽ để trong lòng, lại đổ lỗi do mình mà mới ra thế này.
Lý Tiểu San từ dưới nhà lên phòng, cô làm một li nước cam cho anh. Đi vào trong, thấy Hứa Chính Phong đứng đó cô đưa tay gõ cửa, anh giật mình liền cất lọ thuốc đi, quay đầu lại nhìn cô.
“ Cả ngày vất vả rồi, anh nên uống một chút nước cam đi “ Cô mỉm cười đi đến đưa li nước cho anh, Hứa Chính Phong dĩ nhiên không từ chối rồi. Anh cầm lấy, vii vui vẻ uống hết sạch sành sanh.
Lý Tiểu San nhìn anh, không ngờ rằng anh trải qua thời gian không vui vẻ gì mấy. Đúng là số trời đã định, anh và cô cứ liên tục làm khổ nhau, cũng may bây giờ đã được hạnh phúc rồi ở cạnh nhau thế này.
“ Chính Phong “.
“ Cảm ơn anh “.
Cảm ơn anh đã kiên cường vượt qua, chiến thắng bản thân và số mệnh được sắp đặt, vẫn tìm lấy em, giúp em nhớ lại mọi thứ rồi quay trở về bên anh như thế này.
Hứa Chính Phong…anh đúng là người hùng của em mà!
…
Bữa tối, nhà ba người cùng nhau ăn cơm ở bàn lớn rất vui vẻ. Từ ngày được ở cùng cô, Hứa Chính Phong còn sắp xếp thời gian ở cạnh gia đình điều đó khiến Hứa Chính Luân rất vui, cứ cười cả ngày, không còn trưng bộ mặt lạnh như nước đá kia ra, cười một chút cũng khó, tính tình lại khó chiều.
Quản gia thấy nhà ba người hạnh phúc cũng rất vui, đây chính là sự ấm áp, hạnh phúc mà Lý Tiểu San mang đến cho Hứa gia đây mà.
“ Ăn đi con “ Anh gắp đồ ăn cho con trai mình, từ ngày có cô anh mới được gần gũi với con hơn, thế này tình cảm cha con cũng tốt hơn rồi.
Lý Tiểu San nhìn hai cha con, chỉ hy vọng hạnh phúc này có thể kéo dài mãi mãi đừng dừng lại là được.
Điện thoại của Lý Tiểu San bất ngờ vang lên, cô giật mình, bỏ đũa xuống rồi đứng lên đi nghe máy.
Hứa Chính Phong nhìn cô đứng ở một góc nghe điện thoại, Hứa Chính Luân cũng quan tâm đến, ai gọi vào giờ này vậy nhỉ? Có phải ông bà ngoại muốn ép mẹ rời xa khỏi cậu, không muốn mẹ ở đây sao?
Lý Tiểu San siết chặt điện thoại, cô hít thật sâu nghe đầu dây bên kia nói liên tục.
“ Con biết rồi, con sẽ sắp xếp thời gian về nhà “.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.