Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc
Chương 103: Mời chào Triệu Vân
Đông Nhất Phương
18/06/2013
Sau khi trở về Nam Trịnh thành, Vương Xán lập tức cho Vương Việt phái người hỏi thăm tin tức của Triệu Vân, mau chóng tìm ra nơi đặt chân của Triệu Vân.
Cùng lúc đó, Vương Xán cũng bắt đầu chuẩn bị cho Diễn vũ lệnh.
Sau khi chiêu hiền bảng được ban ra, hầu như không có hiền tài gia nhập Hán Trung quận. Nhưng mà, về việc Diễn vũ lệnh, Vương Xán lại đặt vào rất nhiều hi vọng, trong lòng tràn đầy chờ mong. Quân nhân không giống văn nhân, văn nhân coi trọng danh tiếng, coi trọng danh vọng, tuy Vương Xán là Hán Trung Thái Thú, nhưng Hán Trung ở thời kì Ba Thục, vị trí rời xa Trung Nguyên, không giàu có và đông đúc giống như Trung Nguyên, hơn nữa Hán Trung quá mức xa xôi, Vương Xán cũng không có làm ra việc gì kinh thiên động địa, còn không đáng cho các hiền tài đi tới Hán Trung tìm nơi nương tựa.
Bởi vậy, sau khi ban bố chiêu hiền bảng, người tiến đến nương tựa Vương Xán phi thường ít.
Nhưng Vương Xán cũng không có nản lòng, hắn cũng có tính toán của chính mình.
Chư hầu đánh Đổng, Vương Xán đang mong đợi thời điểm chư hầu đánh Đổng, làm nổi bật thanh danh của bản thân.
Thời điểm mà Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Kiên chinh phạt quân Khăn Vàng, không phải cũng chỉ là người phối hợp diễn sao, không hề nổi danh, danh vọng không cao. Nhưng mà chư hầu thảo Đổng, không biết làm cho bao nhiêu người có được thanh danh, Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Kiên, Quan Vũ, Lữ Bố... Vân vân, vô số người bắt đầu bộc lộ tài năng, vì người trong thiên hạ bắt đầu chú ý. Bởi vậy Vương Xán cũng muốn làm đủ chuẩn bị, ứng đối việc chư hầu thảo Đổng sắp xảy ra.
Diễn vũ lệnh, đó là thứ mà Vương Xán chờ đợi.
Hy vọng sau khi diễn ra Diễn vũ lệnh, có thể mời chào đến một hai cái đại tướng xuất chúng.
Vương Xán ngồi trong thư phòng, hết sức chăm chú soạn thảo Diễn vũ lệnh.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân trầm ổn, Vương Xán nghe thấy, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, hắn ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy cửa thư phòng mở ra, Vương Việt đi nhanh vào.
"Vương Việt bái kiến chủ công.”
Quần áo màu đen, lưng đeo một thanh hắc thiết trường kiếm, sau khi Vương Việt đi vào, cung kính vái chào Vương Xán một cái.
Vương Xán khoát tay, ý bảo Vương Việt ngồi xuống, sau đó vội vàng hỏi: "Tử Võ, đã dò xét được tin tức của Triệu Vân?”
Vương Việt gật đầu nói: "Chủ công, đã nghe ngóng được tin tức của Triệu Vân, Triệu Vân cưỡi một con ngựa trắng tiến vào Nam Trịnh, ở lại trong Anh Hùng lâu rồi.”
"Trùng hợp như thế, lại ở tại Anh Hùng lâu." Vương Xán kinh hô một tiếng, trong mắt mang theo vui sướng nồng đậm.
Rốt cuộc cũng tìm được người nầy rồi!
Vương Việt gật đầu cười nói: "Chủ công, đó cũng là trời ban Triệu Vân cho chủ công mà!”
Đối với năng lực của Triệu Vân, Vương Việt cũng biết được tin tức từ trong miệng võ sĩ đi theo bảo vệ Vương Xán. Vương Việt hiểu Triệu Vân đối với Vương Xán mà nói, là một viên hổ tướng, là trợ giúp phi thường lớn trong nghiệp lớn của Vương Xán, bởi vậy đem hết toàn lực tìm kiếm Triệu Vân, nhưng mà vô cùng trùng hợp, Triệu Vân ở lại Anh Hùng lâu, làm cho Vương Xán càng thêm dễ dàng sắp xếp Triệu Vân rồi.
"Ừm, tốt, tốt... Chúng ta đi Anh Hùng lâu.”
Vương Xán nghe vậy, bỗng nhiên đứng dậy, liền chuẩn bị đi mời Triệu Vân.
Đối với người có năng lực, đều có ngạo khí nhất định, Triệu Vân như thế, Gia Cát Lượng cũng như thế... Đạo lý dễ hiểu như vậy, Vương Xán vẫn rõ ràng, Quân bất văn Lưu hoàng thúc vì thỉnh Gia Cát Lượng rời núi, thế nhưng không quan tâm đến thân phận, ba lần đến liều cỏ sao? Vương Xán vì mời Triệu Vân gia nhập trong quân, cũng đã hạ quyết tâm lớn, nhất định phải giữ Triệu Vân ở lại.
Vương Việt nghe vậy, cũng đứng dậy theo, cười nói: "Ty chức biết chủ công đang cầu hiền như khát nước, bởi vậy cũng đã sớm chuẩn bị tốt xe ngựa ở bên ngoài phủ, chủ công!”
Nói xong, Vương Việt giơ tay, ý bảo Vương Xán đi trước.
Vương Xán gật đầu mỉm cười, phất áo bào liền đi ra ngoài phủ.
Trong xe ngựa, hai người Vương Xán, Vương Việt ngồi đối diện nhau.
Vương Việt chắp tay nói: "Chủ công, ngoài việc của Triệu Vân, ty chức còn có chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Chủ công làm cho ty chức phụ trách thu dưỡng một trăm trẻ mồ côi, ty chức đã hoàn thành. Tuổi của một trăm trẻ mồ côi này đều khoảng chín tuổi, không ai cao hơn mười tuổi, tất cả đám trẻ mồ côi này đều được ty chức chọn lựa kĩ càng, xác định căn cốt phi thường tốt, thích hợp luyện võ, hơn nữa đám trẻ mồ côi này đều rất thông minh, cho dù chủ công muốn bồi dưỡng bọn họ thành tướng lãnh trong quân, thì cũng có thể.”
Vương Xán nghe vậy, hai gò má lập tức cười thành một đóa hoa.
Để cho Vương Việt làm việc, quả nhiên là yên tâm.
Vương Xán thu dưỡng một trăm trẻ mồ côi, vốn muốn thành lập một đội bộ đội đặc chủng, bởi vì lối suy nghĩ của binh lính trưởng thành cũng đã cố định rồi, không có tính dẻo, không có không gian phát triển. Bởi vậy, Vương Xán mới muốn thu dưỡng một trăm trẻ mồ côi, dựa theo phương pháp huấn luyện quân sự của bộ đội đặc chủng thời hiện đại, huấn luyện thành một đội quân bất bại. Những binh lính của đặc chủng đại đội này, không chỉ có thể tự mình tác chiến, cũng có thể trở thành tướng lãnh dẫn binh tác chiến.
Hơn nữa, thủ lĩnh của thiếu niên bộ đội đặc chủng thì Vương Xán cũng đã có lựa chọn.
Chỉ cần đám bộ đội đặc chủng này lớn lên, Vương Xán tin tưởng trong thiên hạ tất nhiên là tùy ý bộ đội đặc chủng tung hoành. Nghĩ đến đây, ánh mắt Vương Xán nhìn về phía Vương Việt, khích lệ nói: "Tử Võ làm việc, ta yên tâm.”
"Chủ công quá khen." Vương Việt khiêm tốn nói.
Vương Xán lắc đầu nói: "Năng lực của Tử Võ đúng là không thể nghi ngờ, ngươi cũng không cần khiêm tốn... Ân, tình huống bây giờ của Anh Hùng lâu như thế nào? Đám người Sử A, Chu Nhân, Ngô Hoảng, Lưu Chính đã cắm rễ ở các châu quận hay chưa?”
Vương Việt nghe vậy, nhíu mày lại, nói: "Chủ công, tuy rằng tiền tài cũng đã đưa đến tay chín đệ tử của ty chức, trừ bỏ Ngô Hoảng ở Kinh châu, tám người còn lại đã thành lập Anh Hùng lâu, cũng đã bước lên quỹ đạo. Bởi vì đại tộc ở Kinh châu san sát, lực cản của thế gia đại tộc quá lớn, nhất là Kinh châu Khoái thị, Thái thị cản trở, khiến cho Ngô Hoảng chậm chạp không thể khiến cho Anh Hùng lâu hoạt động một cách bình thường, Ngô Hoảng làm việc bất lợi, xin chủ công hãy trách phạt.”
Vương Xán khoát tay, nói: "Trách phạt thì không cần, ngươi nói cho hắn không cần tiết kiệm tiền bạc, tuy rằng Thái thị, Khoái thị muốn gạt bỏ thế lực từ ngoài vào, nhưng cũng không phải bền chắc như thép, chỉ cần có tâm tư, chấp nhận dùng tiền, sau đó lại làm... Không có việc gì không thể làm, làm cho hắn cố gắng, không để cho ta thất vọng.”
"Dạ!" Vương Việt cung kính hồi đáp.
Vương Xán gật gật đầu, liền không có tiếp tục nói chuyện.
Xe ngựa chạy nhanh như bay, tốn nửa canh giờ, thì đã tới Anh Hùng lâu.
Hán Trung Anh Hùng lâu, tuy rằng vừa mới xây dựng, không có khí thế hùng hồn, uy vũ thật lớn như Lạc Dương Anh Hùng lâu, nhưng tất cả đều có đủ, hoàn toàn dựa theo hình thức của Lạc Dương Anh Hùng lâu mà xây dựng. Vương Xán đi theo Vương Việt vào Anh Hùng lâu, chỉ thấy trong đại sảnh chật kín người, ồn ào không thôi, chẳng qua, đại sảnh tầng thứ nhất vốn là nơi lui tới của khách thương, người qua đường sử dụng, tầng thứ hai mới là nơi u nhã chân chính.
"Lâu chủ.”
Vài người chủ sự gặp Vương Việt đi tới, liền vội vàng tiến lên chào hỏi, Vương Việt gật gật đầu, phân phó nói: "Đi thăm dò một chút xem Triệu Vân ở đâu.”
Vương Việt ra lệnh một tiếng, một người trong đó liền chạy nhanh đi làm việc.
Mà ánh mắt vài người chủ sự còn lại đã rơi vào trên người Vương Xán, không rõ ràng vì cái gì mà Vương Việt đứng ở bên người Vương Xán lại cung kính như thế. Những người chủ sự này cũng không phải là trung tâm Anh Hùng lâu, bởi vậy không biết sự tồn tại của Vương Xán.
Chỉ chốc lát sau, chủ sự đi thăm dò chạy nhanh trở lại, bẩm cáo nói: "Lâu chủ, Triệu Vân ở tại phòng chữ Địa ở lầu hai.”
Vương Việt ừ một tiếng, xua tay đuổi tất cả chủ sự đang đứng ở một bên, sau đó mang theo Vương Xán đi đến phòng của Triệu Vân.
Hai người đi nhanh lên lầu hai, Vương Xán đứng ở phía sau Vương Việt, hai người một trước một sau đứng ở cửa phòng của Triệu Vân. Khi Vương Việt vừa mới muốn tiến lên gõ cửa, Vương Xán ngăn cản Vương Việt, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói ra: "Tử Võ, việc bái kiến Triệu Vân, một mình ta là đủ rồi, ngươi đi làm việc đi.”
"Chủ công, nhưng mà...”
Vương Việt còn chưa nói dứt lời, đã bị Vương Xán ngắt lời nói: "Tốt lắm, không có nguy hiểm, ngươi đi làm việc đi.”
"Dạ!" Vương Việt bất đắc dĩ gật gật đầu, sau đó rời đi.
Vương Xán hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo trên người, sau đó tự tay đánh nhẹ nhàng hai cái lên cửa phòng của Triệu Vân, hai tiếng bang bang vang lên, Vương Xán liền nghe trong nhà truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.
Cửa phòng mở ra, Triệu Vân nhìn Vương Xán đang đứng ở ngoài cửa, ngẩn người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Ở xa tới là khách, Tử Long không mời ta đi vào ngồi một chút sao." Vương Xán hỏi một cách ôn hòa.
Triệu Vân nghe vậy, liền phản ứng.
Tuy trong lòng Triệu Vân muốn từ chối, nhưng mà Vương Xán đã nói đến chuyện này, Triệu Vân cũng không tiện từ chối Vương Xán, liền giang tay làm cho Vương Xán đi vào phòng ở.
Cùng lúc đó, Vương Xán cũng bắt đầu chuẩn bị cho Diễn vũ lệnh.
Sau khi chiêu hiền bảng được ban ra, hầu như không có hiền tài gia nhập Hán Trung quận. Nhưng mà, về việc Diễn vũ lệnh, Vương Xán lại đặt vào rất nhiều hi vọng, trong lòng tràn đầy chờ mong. Quân nhân không giống văn nhân, văn nhân coi trọng danh tiếng, coi trọng danh vọng, tuy Vương Xán là Hán Trung Thái Thú, nhưng Hán Trung ở thời kì Ba Thục, vị trí rời xa Trung Nguyên, không giàu có và đông đúc giống như Trung Nguyên, hơn nữa Hán Trung quá mức xa xôi, Vương Xán cũng không có làm ra việc gì kinh thiên động địa, còn không đáng cho các hiền tài đi tới Hán Trung tìm nơi nương tựa.
Bởi vậy, sau khi ban bố chiêu hiền bảng, người tiến đến nương tựa Vương Xán phi thường ít.
Nhưng Vương Xán cũng không có nản lòng, hắn cũng có tính toán của chính mình.
Chư hầu đánh Đổng, Vương Xán đang mong đợi thời điểm chư hầu đánh Đổng, làm nổi bật thanh danh của bản thân.
Thời điểm mà Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Kiên chinh phạt quân Khăn Vàng, không phải cũng chỉ là người phối hợp diễn sao, không hề nổi danh, danh vọng không cao. Nhưng mà chư hầu thảo Đổng, không biết làm cho bao nhiêu người có được thanh danh, Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Kiên, Quan Vũ, Lữ Bố... Vân vân, vô số người bắt đầu bộc lộ tài năng, vì người trong thiên hạ bắt đầu chú ý. Bởi vậy Vương Xán cũng muốn làm đủ chuẩn bị, ứng đối việc chư hầu thảo Đổng sắp xảy ra.
Diễn vũ lệnh, đó là thứ mà Vương Xán chờ đợi.
Hy vọng sau khi diễn ra Diễn vũ lệnh, có thể mời chào đến một hai cái đại tướng xuất chúng.
Vương Xán ngồi trong thư phòng, hết sức chăm chú soạn thảo Diễn vũ lệnh.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân trầm ổn, Vương Xán nghe thấy, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, hắn ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy cửa thư phòng mở ra, Vương Việt đi nhanh vào.
"Vương Việt bái kiến chủ công.”
Quần áo màu đen, lưng đeo một thanh hắc thiết trường kiếm, sau khi Vương Việt đi vào, cung kính vái chào Vương Xán một cái.
Vương Xán khoát tay, ý bảo Vương Việt ngồi xuống, sau đó vội vàng hỏi: "Tử Võ, đã dò xét được tin tức của Triệu Vân?”
Vương Việt gật đầu nói: "Chủ công, đã nghe ngóng được tin tức của Triệu Vân, Triệu Vân cưỡi một con ngựa trắng tiến vào Nam Trịnh, ở lại trong Anh Hùng lâu rồi.”
"Trùng hợp như thế, lại ở tại Anh Hùng lâu." Vương Xán kinh hô một tiếng, trong mắt mang theo vui sướng nồng đậm.
Rốt cuộc cũng tìm được người nầy rồi!
Vương Việt gật đầu cười nói: "Chủ công, đó cũng là trời ban Triệu Vân cho chủ công mà!”
Đối với năng lực của Triệu Vân, Vương Việt cũng biết được tin tức từ trong miệng võ sĩ đi theo bảo vệ Vương Xán. Vương Việt hiểu Triệu Vân đối với Vương Xán mà nói, là một viên hổ tướng, là trợ giúp phi thường lớn trong nghiệp lớn của Vương Xán, bởi vậy đem hết toàn lực tìm kiếm Triệu Vân, nhưng mà vô cùng trùng hợp, Triệu Vân ở lại Anh Hùng lâu, làm cho Vương Xán càng thêm dễ dàng sắp xếp Triệu Vân rồi.
"Ừm, tốt, tốt... Chúng ta đi Anh Hùng lâu.”
Vương Xán nghe vậy, bỗng nhiên đứng dậy, liền chuẩn bị đi mời Triệu Vân.
Đối với người có năng lực, đều có ngạo khí nhất định, Triệu Vân như thế, Gia Cát Lượng cũng như thế... Đạo lý dễ hiểu như vậy, Vương Xán vẫn rõ ràng, Quân bất văn Lưu hoàng thúc vì thỉnh Gia Cát Lượng rời núi, thế nhưng không quan tâm đến thân phận, ba lần đến liều cỏ sao? Vương Xán vì mời Triệu Vân gia nhập trong quân, cũng đã hạ quyết tâm lớn, nhất định phải giữ Triệu Vân ở lại.
Vương Việt nghe vậy, cũng đứng dậy theo, cười nói: "Ty chức biết chủ công đang cầu hiền như khát nước, bởi vậy cũng đã sớm chuẩn bị tốt xe ngựa ở bên ngoài phủ, chủ công!”
Nói xong, Vương Việt giơ tay, ý bảo Vương Xán đi trước.
Vương Xán gật đầu mỉm cười, phất áo bào liền đi ra ngoài phủ.
Trong xe ngựa, hai người Vương Xán, Vương Việt ngồi đối diện nhau.
Vương Việt chắp tay nói: "Chủ công, ngoài việc của Triệu Vân, ty chức còn có chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Chủ công làm cho ty chức phụ trách thu dưỡng một trăm trẻ mồ côi, ty chức đã hoàn thành. Tuổi của một trăm trẻ mồ côi này đều khoảng chín tuổi, không ai cao hơn mười tuổi, tất cả đám trẻ mồ côi này đều được ty chức chọn lựa kĩ càng, xác định căn cốt phi thường tốt, thích hợp luyện võ, hơn nữa đám trẻ mồ côi này đều rất thông minh, cho dù chủ công muốn bồi dưỡng bọn họ thành tướng lãnh trong quân, thì cũng có thể.”
Vương Xán nghe vậy, hai gò má lập tức cười thành một đóa hoa.
Để cho Vương Việt làm việc, quả nhiên là yên tâm.
Vương Xán thu dưỡng một trăm trẻ mồ côi, vốn muốn thành lập một đội bộ đội đặc chủng, bởi vì lối suy nghĩ của binh lính trưởng thành cũng đã cố định rồi, không có tính dẻo, không có không gian phát triển. Bởi vậy, Vương Xán mới muốn thu dưỡng một trăm trẻ mồ côi, dựa theo phương pháp huấn luyện quân sự của bộ đội đặc chủng thời hiện đại, huấn luyện thành một đội quân bất bại. Những binh lính của đặc chủng đại đội này, không chỉ có thể tự mình tác chiến, cũng có thể trở thành tướng lãnh dẫn binh tác chiến.
Hơn nữa, thủ lĩnh của thiếu niên bộ đội đặc chủng thì Vương Xán cũng đã có lựa chọn.
Chỉ cần đám bộ đội đặc chủng này lớn lên, Vương Xán tin tưởng trong thiên hạ tất nhiên là tùy ý bộ đội đặc chủng tung hoành. Nghĩ đến đây, ánh mắt Vương Xán nhìn về phía Vương Việt, khích lệ nói: "Tử Võ làm việc, ta yên tâm.”
"Chủ công quá khen." Vương Việt khiêm tốn nói.
Vương Xán lắc đầu nói: "Năng lực của Tử Võ đúng là không thể nghi ngờ, ngươi cũng không cần khiêm tốn... Ân, tình huống bây giờ của Anh Hùng lâu như thế nào? Đám người Sử A, Chu Nhân, Ngô Hoảng, Lưu Chính đã cắm rễ ở các châu quận hay chưa?”
Vương Việt nghe vậy, nhíu mày lại, nói: "Chủ công, tuy rằng tiền tài cũng đã đưa đến tay chín đệ tử của ty chức, trừ bỏ Ngô Hoảng ở Kinh châu, tám người còn lại đã thành lập Anh Hùng lâu, cũng đã bước lên quỹ đạo. Bởi vì đại tộc ở Kinh châu san sát, lực cản của thế gia đại tộc quá lớn, nhất là Kinh châu Khoái thị, Thái thị cản trở, khiến cho Ngô Hoảng chậm chạp không thể khiến cho Anh Hùng lâu hoạt động một cách bình thường, Ngô Hoảng làm việc bất lợi, xin chủ công hãy trách phạt.”
Vương Xán khoát tay, nói: "Trách phạt thì không cần, ngươi nói cho hắn không cần tiết kiệm tiền bạc, tuy rằng Thái thị, Khoái thị muốn gạt bỏ thế lực từ ngoài vào, nhưng cũng không phải bền chắc như thép, chỉ cần có tâm tư, chấp nhận dùng tiền, sau đó lại làm... Không có việc gì không thể làm, làm cho hắn cố gắng, không để cho ta thất vọng.”
"Dạ!" Vương Việt cung kính hồi đáp.
Vương Xán gật gật đầu, liền không có tiếp tục nói chuyện.
Xe ngựa chạy nhanh như bay, tốn nửa canh giờ, thì đã tới Anh Hùng lâu.
Hán Trung Anh Hùng lâu, tuy rằng vừa mới xây dựng, không có khí thế hùng hồn, uy vũ thật lớn như Lạc Dương Anh Hùng lâu, nhưng tất cả đều có đủ, hoàn toàn dựa theo hình thức của Lạc Dương Anh Hùng lâu mà xây dựng. Vương Xán đi theo Vương Việt vào Anh Hùng lâu, chỉ thấy trong đại sảnh chật kín người, ồn ào không thôi, chẳng qua, đại sảnh tầng thứ nhất vốn là nơi lui tới của khách thương, người qua đường sử dụng, tầng thứ hai mới là nơi u nhã chân chính.
"Lâu chủ.”
Vài người chủ sự gặp Vương Việt đi tới, liền vội vàng tiến lên chào hỏi, Vương Việt gật gật đầu, phân phó nói: "Đi thăm dò một chút xem Triệu Vân ở đâu.”
Vương Việt ra lệnh một tiếng, một người trong đó liền chạy nhanh đi làm việc.
Mà ánh mắt vài người chủ sự còn lại đã rơi vào trên người Vương Xán, không rõ ràng vì cái gì mà Vương Việt đứng ở bên người Vương Xán lại cung kính như thế. Những người chủ sự này cũng không phải là trung tâm Anh Hùng lâu, bởi vậy không biết sự tồn tại của Vương Xán.
Chỉ chốc lát sau, chủ sự đi thăm dò chạy nhanh trở lại, bẩm cáo nói: "Lâu chủ, Triệu Vân ở tại phòng chữ Địa ở lầu hai.”
Vương Việt ừ một tiếng, xua tay đuổi tất cả chủ sự đang đứng ở một bên, sau đó mang theo Vương Xán đi đến phòng của Triệu Vân.
Hai người đi nhanh lên lầu hai, Vương Xán đứng ở phía sau Vương Việt, hai người một trước một sau đứng ở cửa phòng của Triệu Vân. Khi Vương Việt vừa mới muốn tiến lên gõ cửa, Vương Xán ngăn cản Vương Việt, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói ra: "Tử Võ, việc bái kiến Triệu Vân, một mình ta là đủ rồi, ngươi đi làm việc đi.”
"Chủ công, nhưng mà...”
Vương Việt còn chưa nói dứt lời, đã bị Vương Xán ngắt lời nói: "Tốt lắm, không có nguy hiểm, ngươi đi làm việc đi.”
"Dạ!" Vương Việt bất đắc dĩ gật gật đầu, sau đó rời đi.
Vương Xán hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo trên người, sau đó tự tay đánh nhẹ nhàng hai cái lên cửa phòng của Triệu Vân, hai tiếng bang bang vang lên, Vương Xán liền nghe trong nhà truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.
Cửa phòng mở ra, Triệu Vân nhìn Vương Xán đang đứng ở ngoài cửa, ngẩn người, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Ở xa tới là khách, Tử Long không mời ta đi vào ngồi một chút sao." Vương Xán hỏi một cách ôn hòa.
Triệu Vân nghe vậy, liền phản ứng.
Tuy trong lòng Triệu Vân muốn từ chối, nhưng mà Vương Xán đã nói đến chuyện này, Triệu Vân cũng không tiện từ chối Vương Xán, liền giang tay làm cho Vương Xán đi vào phòng ở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.