Chương 42
David Baldacci
16/04/2013
Claire đã tới một nơi an toàn và đông người. Một đồn cảnh sát nhỏ gần khu trung tâm thương mại ngoại ô. Khi Web tới nơi cô cho anh biết là cô chưa báo gì với cảnh sát cả.
“Vì chuyện quái gì mà cô còn chưa báo?”
“Tôi muốn nói với anh trước đã.”
“Nghe này, Claire, căn cứ vào những gì cô miêu tả đó rất có thể là anh bạn Francis của tôi và một trong những thằng đàn em của hắn mà tôi đoán là Clyde Macy. Lần gần đây nhất tôi gặp chúng, đã có một mạng người đi tong. Cô không biết là cô gặp may đến thế nào đâu.”
“Nhưng tôi không dám chắc đó có phải chúng hay không: khi đó tôi bị bịt mắt mà.”
“Nhưng cô có thể nhận ra giọng nói của chúng chứ?”
“Có lẽ vậy”. Cô ngập ngừng một lát với vẻ rất phân vân.
“Có chuyện gì vậy, Claire, điều gì khiến cô băn khoăn đến thế?”
“Cái tay Francis đó, theo anh thì hắn ta học hành đến đâu?”
“Nếu theo tiêu chí của giang hồ đường phố thì hắn phải là một tiến sĩ chứ chẳng chơi. Còn theo bằng cấp chính thống thì gần như vô học. Tại sao cô hỏi vậy?”
“Kẻ đe dọa tôi có kiểu nói chuyện rất kỳ quặc. Hắn liên tục hoán đổi giữa từ lóng là lối nói của dân đầu đường xó chợ với từ ngữ và kiểu cách của một người rất có học. Tôi có thể cảm thấy hắn không thật sự trôi chảy và thoải mái, nhiều lúc hình như hơi gượng gạo, cứ như thể hắn đang cố tìm ra những từ phù hợp, cố gạt bỏ những lựa chọn tự nhiên theo bản năng và thay vào đó là những từ vay mượn nhưng đôi khi vẫn nhầm. Anh biết đấy…”
“Tất cả để tỏ ra thật giống với người hắn đang đóng giả?”
“Đóng giả, chính xác.”
Web hít một hơi thật sâu. Chà, chuyện này bắt đầu thú vị đây. Anh nghĩ đến khả năng một tay phó đang toan tính lật ngôi của ông chủ hoặc cũng có thể đang cố ấn con dao vào sâu hơn; tùy từng góc độ. Antoine Peebles, kẻ luôn khao khát thành một ông trùm mới với tâm bằng đại học. Anh nhìn Claire với ánh mắt khâm phục. “Phải công nhận là tai cô tinh thật đấy, Claire, lúc nào cũng có thể tìm ra những đầu mối và kẽ hở trong lũ người bệnh tật về đầu óc như chúng tôi.”
“Tôi sợ lắm, Web. Thực sự là tôi sợ khủng khiếp. Tôi đã tư vấn cho mọi người suốt bao năm qua về những gì làm họ sợ hãi, về việc phải tỏ ra chủ động chứ đừng thụ động này nọ, và khi chuyện đó xảy ra với chính mình, tôi có cảm giác toàn thân như tê liệt.”
Rất tự nhiên anh thấy mình đang vừa choàng tay quanh người cô để bảo vệ và vỗ về vừa dẫn cô ra xe của anh. “Cô có quyền sợ hãi, Claire.” Những gì vừa xảy ra với cô đủ làm khiếp đảm bất kỳ ai khác.
“Nhưng không phải anh.”
Anh có thể thấy là cô nói câu này với vẻ ghen tị.
Trong lúc hai người bước lên chiếc Mach của Web, anh bảo cô. “Hoàn toàn không có chuyện tôi không biết sợ hãi là gì. Claire ạ. vì sự thật là tôi cũng sợ.”
“Vâng, nhưng tất nhiên là anh không thể hiện điều đó.”
“Có chứ. Có điều là theo cách khác mà thôi.”
Anh sập cửa xe và nghĩ một lát trước khi quay sang nhìn Claire và xiết chặt tay cô. “Cô có thể đối mặt với nỗi sợ hãi của mình bằng hai cách khác nhau: thu mình lại, câm như hến và lẩn trốn mọi sự trên đời hoặc đứng lên và hành động.”
“Giờ thì anh nói như một bác sĩ tâm thần,” cô mệt mỏi nói.
“Hừm, tôi học hỏi từ người giỏi nhất còn gì.” Anh lại năm chặt tay cô “Cô muốn nói gì nào, muốn tôi giúp giải quyết chuyện này chứ?”
“Tôi tin anh, Web.”
“Câu trả lời làm anh sững sờ, cơ bản là vì đó không phải những gì anh đang hỏi cô.
Anh kéo cần số xe. “Được rồi, chúng ta hãy thử xem có tìm được một cậu bé tên là Kevin không nào.”
*
Web đỗ xe trong con hẻm phía sau ngôi nhà nơi Kevin sống. Anh là Claire bước vào qua cửa sau đề phòng có kẻ đang canh chừng nơi cửa trước, nhất là các đặc vụ FBI chẳng hạn. Chắc chắn anh không muốn chạm mặt với Cục ngay lúc này. Web gõ cửa.
“Được rồi, ai đấy?” Giọng một người đàn ông, không phải giọng bà ngoại, và chắc chắn không có chút gì là thân thiện.
“Jerome, cậu đấy phải không?”
Web cảm thấy rõ ràng có người đang đứng tần ngần bên kia cửa.
“Ai đấy? Phải hay không phải thì làm quái gì?”
“Web London, FBI. Hôm nay cậu thế nào, Jerome?”
Web và Claire nghe thấy có tiếng làu bàu ‘Mẹ kiếp’ rất to phía trong nhưng cánh cửa vẫn không mở ra.
“Jerome, tôi vẫn đứng ở đây đấy. Tôi sẽ còn đứng đây đến khi nào cậu mở cửa mới thôi. Và đừng có nghĩ đến chuyện chạy ra cửa trước làm gì. Chúng tôi có người giữ phía đó rồi.”
Anh nghe tiếng xích cửa lạch xạch, tiếng chốt rít lên ken két và trong chớp mắt anh đang đứng mặt đối mắt với Jerome. Web cực kỳ ngạc nhiên khi nhận ra gã thanh niên đang mặc áo sơ mi trắng, quần ủi thẳng li lịch sự và thậm chí còn mang cả cà vạt dưới bộ mặt sưng sỉa.
“Hẹn hò với em nào à?”
“Mẹ kiếp, ông đúng là một tay đặc vụ lố bịch. Ông muốn cái quái gì chứ?”
“Chỉ nói chuyện thôi mà. Cậu ở nhà một mình à?”
Jerome lùi lại. “Đừng hòng nữa. Nghe này, chúng tôi đã nói tất cả những gì chúng tôi biết. Trời ạ, ông không thể để chúng tôi yên được sao?”
Web khẽ đẩy Claire vào trong. Anh bước sau cô và đóng cửa lại. Hai người nhìn quanh căn bếp nhỏ nhắn. “Chúng tôi chỉ cố tìm Kevin thôi. Cậu cũng muốn thế còn gì?” Web hỏi.
“Việc đó thì có nghĩa quái gì?”
“Có nghĩa là tôi không dám tin ai hết. Tôi chỉ muốn nói chuyện. Thế thôi.”
“Nghe này, tôi đang rất bận. Nếu ông cần người nói chuyện thì ông có thể nói chuyện với luật sư của tôi.” Jerome quay sang nhìn Claire. “Cô ta là ai vậy? Bạn gái của ông à?”
“Không, bác sĩ tâm thần của tôi đấy.”
“À! Thế thì tốt rồi.”
“Không, Jerome, tôi là bác sĩ tâm thần thật mà,” Claire vừa nói vừa bước lên. “Và tôi e là ông London đây có một số vấn đề nghiêm trọng thật.”
“Vấn đề của ông ta thì liên quan **** gì đến tôi chứ?”
“Là thế này, ông ta đã quá lao tâm khổ tứ cho vụ này đến nỗi tôi dám chắc là ông ta đã bị nó ám ảnh quá mức. Kiểu ám ảnh này có thể lên đến trạng thái rất nguy hiểm, thậm chí cực kỳ bạo lực nếu không được giải quyết một cách kịp thời.”
Jerome e dè nhìn Web và thận trọng lùi lại một bước. “Nếu ông ta bị điên thật thì cũng chẳng có gì dính dáng đến tôi hết. Lần trước đến đây ông ta đã điên sẵn rồi.”
“Nhưng anh không muốn có bất kỳ chuyện gì xảy ra với ai đó, cá nhân anh hay người khác chẳng hạn. Ông London đây chỉ đang cố gắng tìm ra sự thật, và theo quan điểm nghề nghiệp của tôi thì việc phanh phui ra sự thật, nhất là đối với một người gặp nhiều vấn đề tâm thần như ông ta, là một điều cực kỳ quan trọng. Và xét từ góc độ tâm lý chắc chắn ông ta sẽ rất cảm kích trước những người giúp ông ta trong việc này. Còn ngược lại thì anh biết đấy, sẽ chẳng hay ho gì đâu.” Cô chằm chằm nhìn Web với vẻ mặt vừa sầu muộn vừa sợ sệt. “Tôi đã chứng kiến những biểu hiện đó của ông London; đó là một trong những lý do tôi có mặt ở đây. Để đề phòng một bi kịch khác có thể xảy ra.”
Web phải ngầm bái phục những gì Claire đang làm. Truyện "Tay Súng Cuối Cùng "
Jerome lại tròn mắt nhìn, hết Claire lại quay sang Web. Sau đó gã lên tiếng với vẻ biết điều hơn một chút. “Nghe này. Tôi đã nói với ông tất cả những gì tôi biết. Thật sự là như vậy.”
Web vẫn nói với giọng rất dứt khoát. “Không. Jerome, chưa đâu. Tôi còn muốn biết nhiều chuyện về Kevin mà thậm chí cậu còn chưa bao giờ nghĩ đến cũng nên. Giờ chúng ta hãy vào thẳng vấn đề cho xong nhé.”
Jerome ra hiệu cho họ đi theo gã rồi quay người bước qua khoảng hành lang trống vào phòng khách nhỏ nơi Web đã nói chuyện với hắn lần trước.
Trước khi rời khỏi bếp, Web còn kịp nhận thấy là nó rất sạch sẽ, bồn rửa bát không một vết bẩn, sàn nhà được cọ bóng loáng. Trong lúc anh là Claire bước theo Jerome qua hành lang để vào phòng khách, anh để ý một điều là đống rác cũ đã được dọn đi. sàn nhà được lau chùi sạch sẽ, rêu mốc trên tường cũng được cọ cẩn thận. Web có thể ngửi thấy mùi thuốc tẩy uế khắp nơi. Một cánh cửa được dựa sẵn vào bức tường cạnh nhà tắm. Tấm vải che tạm trước kia đã bị tháo bỏ. Những lỗ thủng trên trần nhà đã được chống lên và đóng lại cẩn thận. Chắc là công trình của bà ngoại. Web nghĩ bụng, và ít nhất anh cũng nghĩ vậy cho đến khi Jerome nhặt một chiếc chổi lên và bắt đầu quét một đống rác lớn rồi xúc vào túi đống rác.
Web nhìn quanh ngôi nhà mới. “Anh dọn đấy à.?”
“Chúng tôi chẳng việc gì phải sống như trong chuồng lợn cả.”
“Bà ngoại anh đâu?”
“Đi làm rồi. Trong căng tin bệnh viện.”
“Tại sao anh không đi làm?”
“Tôi phải có mặt ở chỗ làm trong vòng một giờ nữa. Hy vọng hai người không định giữ tôi quá lâu.
“Cậu đi cướp nhà băng mà mặc thế kia thì bảnh quá.”
“Mẹ kiếp, ông đừng khinh người quá thế!”
“Vậy cậu làm ở đâu?” Mày làm gì có công việc nào, Jerome, thừa nhận đi nào.
Jerome lùa xong đống rác vào túi, buộc miệng túi lại và quăng nó về phía Web. “Ông tiện tay vứt hộ ra ngoài cửa trước được không?” Claire mở cửa và Web làm theo yêu cầu của Jerome. Anh đặt chiếc túi rác xuống bậc thềm trước cửa cạnh vài túi rác khác. Khi anh đóng cửa lại, Jerome đã rút từ trong tủ ra một hộp dụng cụ. Gã lấy ra tuốc vít, cờ lê và một chiếc búa, mang chúng đến đặt cạnh phòng tắm trống hoác và nhấc cánh cửa lên.
“Giúp tôi một tay nào?”
Web giúp gã khiêng cánh cửa đến sát ô cửa trống rồi giữ cho nó đứng ở đó trong khi Jerome loay hoay xiết lại những miếng bản lề bị long ra. Hai người nâng cánh cửa lên, lắp nó vào vị trí và Jerome lấy búa đóng lại chốt cho chúng ăn sâu vào bản lề. Gã đóng rồi lại mở cánh cửa ra vài lần để đảm bảo rằng nó được gắn chắc chắn lên tường.
“Khéo tay lắm. Nhưng chắc đó không phải nghề của cậu vì chẳng có tay thợ mộc nào lại mang cà vạt đi làm cả.”
Jerome cất đồ nghề đi trước khi trả lời. “Tôi làm ca đêm tại một công ty, chuyên lo bảo dưỡng mạng máy tính cho họ. Tôi mới tìm được công việc này cách đây vài tháng thôi.”
“vậy là cậu rất rành về máy tính?” Claire hỏi.
“Tôi đã có bằng cao đẳng về công nghệ thông tin tại trường đại học cộng đồng. Vâng, có thể nói là tôi rất rành về chúng.”
Web vẫn không tin lắm. “Hừm, hừm. Cậu mà biết về máy tính sao?”
“Ông không điếc đấy chứ? Tôi đã nói rồi mà.”
“Lần trước tôi ở đây, trông cậu chẳng có vẻ gì là đang làm một công việc có ích cả.”
“Tôi đã bảo tôi làm ca đêm mà.”
“Đúng rồi.”
Jerome giận dữ nhìn Web rồi bước tới ghế sô pha và lôi ra một chiếc máy tính xách tay. Gã mở nó ra và khởi động máy.
“Ông có nick không?” Jerome hỏi.
“Chúng ta đang nói về chuyện trượt băng à?”
“Ha ha. Máy tính. Inte. Ông không biết gì thật à?”
“Không, tôi du hành trong thiên hà suốt mười năm vừa rồi và tôi hơi lạc hậu với thời đại thì phải.”
Jerome gõ vài phím gì đó và họ nghe thấy lời thông báo từ loa máy tính phát ra bạn có thư trên mạng American Online.
“Khoan đã, làm thế nào cậu có thể truy cập Inte mà không dùng điện thoại vậy?”
“Máy tính của tôi có công nghệ không dây. Đó là một chiếc card cho phép tôi làm thế. Nó cũng giống như một modem điện thoại được gắn sẵn bên trong.” Gã mỉm cười nhìn Web và lắc đầu không tin nổi. “Trời ạ. Tôi hy vọng không phải tay đặc vụ nào cũng mù tin học như ông.”
“Đừng có chọc tức tôi, Jerome.”
“Ông biết cookie () là gì không?”
“Một loại bánh rất ngon lành.”
“Ông cứ thích đùa dai vậy à? Cookie là một dòng lệnh đơn giản. Một dòng đầu trang với một chuỗi ký tự chỉ toàn văn bản. Chuỗi ký tự này thể hiện tên miền (domain), đường dẫn, biến số giá trị tương ứng của một trang web và một chu kỳ. Rất nhiều các công ty sử dụng cookie để phân cấp thông tin, giữ lại những đường link quan trọng. Tác dụng của cookie là giữ cho nội dung của các trang web luôn tươi mới và hấp dẫn với người dùng. Ví dụ…Gã gõ vài phím và màn hình máy tính bỗng thay đổi. “Gần đây tôi thường xuyên truy cập vào trang này và trang đó tự động ghi lại mỗi lần tôi truy cập. Nên mỗi lần tôi vào nó sẽ chỉ hiển thị những thông tin mới trừ khi tôi yêu cầu xem lại thông tin cũ. Và họ cũng bắt đầu sử dụng cookie trong các tương tác phụ trợ (), giống như lưu giữ lại những thông tin cá nhân mà người sử dụng đã cung cấp cho trang web đó kiểu như mật khẩu, tên và những thứ khác.”
“Lưu giữ thông tin cá nhân. Nghe có vẻ như họ luôn nắm đằng chuôi nhỉ,” Claire nói.
“Hừm, có thể là như vậy. nhưng cookie chỉ là những đoạn ký tự, không phải chương trình, chúng không bị nhiễm virus. Chúng cũng không thể xâm nhập ổ đĩa cứng của cô, mặc dù công cụ trình duyệt của cô có thể lưu lại những giá trị cookie nếu cần thiết: nhưng chỉ thế thôi. Nhiều người tưởng cookie sẽ lấp đầy ổ cứng của họ nhưng thật ra điều đó là không thể. Hầu hết các nhà cung cấp dịch vụ lnte đều hạn chế cookie. Ví dụ như với Nescape thì giới hạn đó là ba trăm, nghĩa là nếu đạt đến con số đó những cookie cũ sẽ tự động bị xóa đi. Microsoft thì chuyển cookie vào các tập tin (folder) dạng TIF với cài đặt mặc định ở mức hai phần trăm dung lượng ổ cứng. Các cookie thường có dung lượng nhỏ đến nỗi phải cần đến khoảng mười triệu cookie mới lấp đầy một ổ cứng thông thường. Hiện tại, tôi đang viết vài triệu dòng mã có thể đưa cookie lên một tầm hoàn toàn mới, loại bỏ những bất cập và giúp chúng trở nên hữu ích hơn. Và biết đâu nếu bán được tôi sẽ bỏ tủi vài triệu cũng nên.” Gã cười ngoác miệng, “Đó mới là miếng cookie bự nhất.”
Jerome tắt máy và quay sang nhìn Web. “Còn hỏi gì nữa không?”
Sự thán phục hiện rõ trên mặt Web. “Xong rồi, cậu đã thuyết phục được tôi, đúng là cậu biết về máy tính thật.”
“Chứ lại không à, tôi mài đũng quần ở trường học, để rồi cuối cùng cũng tìm được một công việc tàm tạm, vậy mà mấy thằng cha ở Sở Phúc lợi xã hội lại nói rằng chúng tôi kiếm được quá bộn tiền nên họ đã đá đít chúng tôi khỏi ngôi nhà mà chúng tôi đã sống suốt năm năm qua.”
“Cái hệ thống quan liêu này làm ăn tệ hại.”
“Không, những người chưa bao giờ thực sự trải qua vẫn nói rằng hệ thống phúc lợi này làm ăn tệ hại. Nhưng những người như chúng tôi thì biết rõ nếu không có nó thì mấy năm vừa rồi chúng tôi chi còn nước đứng đường. Tôi chỉ giận một điều là vừa mới kiếm được chút tiền còm đủ để không còn phải sống bằng đồ ăn nhanh nữa thì họ đã đá đít chúng tôi ra khỏi nhà. Cứ như thể một thằng kỹ thuật viên quèn như tôi vừa được chủ tịch hội đồng quản trị chia cổ phần cho vậy.”
“Dù sao cũng mới là khởi đầu thôi mà Jerome. Và còn tốt chán vạn so với những gì đang diễn ra quanh đây. cậu biết vậy còn gì.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức. Làm việc thật chăm chỉ để sớm thoát khỏi đây và không bao giờ phải ngoái đầu nhìn lại.”
“Cậu và bà mình ư?”
“Bà đã mang tôi về nuôi khi mẹ tôi qua đời. U não mà lại không có bảo hiểm y tế, thật là chó cắn áo rách. Bố tôi nhét một khẩu 0.45 vào miệng trong cơn say bí tỉ. Các người cứ tin chắc một điều là tôi sẽ chăm sóc bà, giống như bà đã chăm sóc tôi vậy.
“Còn Kevin?”
“Tôi cũng chăm sóc cả Kevin nữa. Gã quắc mắt nhìn Web. “Đó là nếu các người tìm được thằng bé.”
“Chúng tôi đang cố gắng. Tôi chỉ biết chút ít về gia đình thằng bé, mối quan hệ của nó với Big F - ý tôi là Francis.”
“Anh ta là bố nó. Có gì lạ đâu?”
“Có nhiều điều lạ lùng đấy. Tôi đã chạm trán Francis. Thực sự là chạm trán nảy lửa.” Web chỉ vào những dấu vết bầm dập trên mặt anh do tên khổng lồ gây ra.
Jerome tò mò nhìn anh. “Ông cũng còn may là chỉ bị có thế thôi.”
“Ừ, càng ngày tôi càng thấy vậy thật. Anh ta có nói về việc Kevin ra đời như thế nào. Về mẹ anh ta và những chuyện linh tinh.”
“Mẹ kế.”
“Sao cơ?”
“Mẹ đẻ của Kevin là mẹ kế của Francis. Lúc nào bà ta cũng phê thuốc vạ vật.Tôi không biết chuyện gì xảy ra với mẹ đẻ của anh ta.”
Web thở phào nhẹ nhõm. Vậy là không có chuyện loạn luân. Anh quay sang Claire, cô đang bắt đầu nói. “Hóa ra họ không phải là anh em thật mà là bố con. Kevin có biết điều đó không?”
“Tôi không bao giờ bảo thằng bé.”
“Nhưng nó vẫn nghĩ Francis là anh trai mình à? Francis muốn thế phải không?” Claire hỏi trong lúc Web tò mò nhìn cô.
“Francis thích thế nào thì được thế, điều đó đủ làm cô hài lòng rồi chứ?”
“Tại sao Francis lại muốn tin rằng hai người là anh em?”
“Có lẽ anh ta không muốn Kevin biết rằng anh ta đã lên giường với mẹ kế của mình và cũng là mẹ đẻ của Kevin. Tên bà ta là Roxy. Bà ta nghiện ma túy nặng, nhưng trước khi chết bà ấy chăm sóc Kevin rất chu đáo.”
“Kevin bị bắn như thế nào?” Web hỏi.
“Nó đang ở cùng với Francis thì bị kẹt vào một vụ thanh toán giữa các băng nhóm. Francis đưa nó đến đây, đó là lần duy nhất tôi nhìn thấy anh ta khóc. Chính tôi đã đưa Kevin đến bệnh viện vì canh sát sẽ tóm Francis ngay nếu anh ta đưa nó đi. Kevin không hề khóc, không một tiếng nào mặc dù nó đang mất máu như một thằng chó đẻ. Nhưng sau lần đó nó không bao giờ còn như trước nữa. Bọn trẻ khác trêu chọc thằng bé, gọi nó là đồ thiểu năng.”
“Trẻ con nhiều lúc rất nhẫn tâm; rồi khi chúng lớn lên và thậm chí còn nhẫn tâm hơn thế cũng nên, có điều là nhẫn tâm một cách cực kỳ tinh vi.” Claire nhận xét.
“Kevin không phải là đứa ngu độn. Nó khôn như ma xó ấy. Và nó biết vẽ, vẽ đẹp lắm, các người không tin được đâu.”
Claire tỏ vẻ tò mò. “Anh cho tôi xem được không?”
Jerome nhìn đồng hồ. “Tôi không thể đi làm muộn dược. Và tôi còn phải bắt xe bus nữa.”
“Đến cửa hàng cookie lớn à?” Web hỏi.
Đúng là lần đầu tiên Jerome và Web mới trao cho nhau một nụ cười.
“Thế này nhé, Jerome cậu cho chúng tôi xem qua đồ của Kevin và nói cho chúng tôi biết thêm đôi chút về thằng bé. Rồi chính tay tôi sẽ lái xe đưa cậu đến chỗ làm trong một chiếc xe cực chiến mà tất cả đám bạn cậu phải ghen tỵ. Cậu thấy sao?”
Jerome đưa họ lên gác và đi qua một hành lang ngắn. Ở cuối là một căn phòng bé tí. Khi Jerome bật đèn lên, Web và Claire cùng nhìn quanh và tròn mắt kinh ngạc. Tất cả những khoảng trống trên bốn bức tường và thậm chí cả trần nhà đều được dán kín mít những hình vẽ trên giấy. Vài bức được vẽ bằng than chì, vài bức bằng bút chì mầu, thậm chí cả bằng bút mực bình thường. Và trên một chiếc bàn nhỏ kê cạnh tấm đệm trái trên sàn là những chồng vở ký họa. Claire cầm một cuốn lên và bắt đầu xem qua một lượt, trong lúc đó Web vẫn chăm chú ngắm nhìn những hình vẽ trên tường. Vài hình vẽ Web có thể nhận ra, chủ yếu là phong cảnh và người; Jerome và bà ngoại được đặc tả rất chi tiết. Những bức vẽ khác có nội dung rất trừu tượng và Web không hiểu chúng muốn nói điều gì.
Claire ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ ký họa ánh mắt cô quét qua phòng một lượt trước khi dừng lại ở Jerome. “Tôi cũng biết ít nhiều về mỹ thuật, Jerome, vì con gái tôi đang học về chuyên ngành lịch sử mỹ thuật. Kevin quả thật là rất có năng khiếu.”
Jerome nhìn Web như một người cha đầy tự hào. “Kevin có nói đó là cách nhiều khi nó nhìn thấy ở sự vật xung quanh,- chỉ vẽ những gì em thấy- nó bảo tôi.”
Web nhìn qua những thứ đồ vẽ và sổ ký họa chất đống trên bàn. Còn có cả một khung giá vẽ nhỏ trong góc phòng cùng một tấm toan trống để sẵn bên trên.
“Tất cả những thứ này tốn kém lắm đấy. Phần đóng góp của Francis phải không?”
“Tôi mua cho Kevin những thứ đồ vẽ nó cần. Anh ta mua cho Kevin những thứ khác, quần áo, giày dép, đồ đạc cơ bản.”
“Anh ta có đề nghị giúp đỡ anh và bà ấy không?”
“Anh ta có đề nghị. Nhưng chúng tôi không bao giờ thèm nhận những đồng tiền đó. Chúng tôi biết chúng ở đâu ra. Kevin lại là chuyện khác. Anh ta là bố thằng bé. Đã là bố thì phải có quyền chăm sóc con trai mình.”
“Ông bố đó có đến đây thường xuyên không?”
Jerome nhún vai. “Lúc nào anh ta muốn.”
“Cậu có nghĩ là chính anh ta là kẻ đang giữ Kevin không? Cứ nói thẳng những gì cậu nghĩ đi.”
Jerome lắc đầu. “Cho dù tôi không ưa gì Francis. Nhưng nếu ông đã hỏi thì tôi cũng phải nói thật rằng anh ta thà tự chặt đầu mình còn hơn để bất kỳ chuyện gì xảy ra với thằng bé.Ý tôi là anh ta rất dữ dằn, nhiều khi chỉ cần nhìn ai đó thôi cũng đủ làm họ chết khiếp rồi. Nhưng khi ở bên Kevin anh ta rất dịu dàng. Một gã khổng lồ hiền lành. Có thể nói như vậy. Anh ta không muốn Kevin sống với mình vì anh ta biết như thế là quá nguy hiểm cho thằng bé.”
“Tôi nghĩ đó phải là cả một sự hy sinh lớn lao đối với Francis. Từ bỏ điều mà anh ta yêu quý đến nhường ấy. Nhưng đó mới là liều thuốc thử thật sự của tình yêu: sự hy sinh,” Web nói.
“Vả lại anh ta chuyển chỗ ngủ liên tục vì không thiếu gì kẻ muốn giết anh ta. Thật là một cuộc sống còn tệ hơn địa ngục. Nhưng anh ta vẫn cử người để mắt đến Kevin, để bảo đảm không ai có thể lần tới Francis qua thằng bé. Cũng không phải ai cũng biết mối liên hệ giữa hai người, nhưng anh ta thận trọng cũng không thừa.”
“Cậu có gặp anh ta từ sau khi Kevin mất tích không?” Web hỏi.
Jerome hơi lùi lại sau câu hỏi đó và đút tay vào túi, ngay lập tức Web cảm thấy không khí trở nên căng thẳng.
“Tôi không hề muốn gây rắc rối cho cậu, Jerome. Chỉ cần cậu thẳng thắn với tôi thôi, tôi hứa là sẽ không đòi hỏi gì thêm nữa. Cậu đang làm tốt lắm, hãy tiếp tục đi.”
Jerome tỏ ra suy nghĩ và đấu tranh bên trong rất căng thẳng hồi lâu. Một tay gã bần thần nghịch chiếc cà vạt, như thể gã đang tự hỏi cái vật chết tiệt đó làm gì trên cổ mình không biết.
“Cái đêm Kevin không về nhà. Lúc đó đã rất khuya, có lẽ phải ba giờ sáng. Tôi vừa đi làm về thấy bà ngoại vẫn còn thức và đang lo đến phát sốt. Bà cho tôi biết Kevin đã mất tích. Tôi lên gác thay quần áo và đang chuẩn bị đi tìm Kevin và tự hỏi không biết có nên báo cảnh sát không. Tôi nghe thấy tiếng bà tôi dưới nhà nói chuyện với ai đó - hoặc anh ta đang nói - đúng hơn là đang thét lên với bà. Đó là Francis. Anh ta đang phát điên như thể tôi chưa bao giờ thấy anh ta điên đến thế.” Gã ngừng lại và trầm ngâm suy nghĩ một lát. “Anh ta cũng đang tìm kiếm Kevin. Anh ta cứ tưởng bà ngoại đang giấu thằng bé đâu đó, ít nhất thì anh ta cũng hy vọng sự thực là như thế. Nghe cách nói chuyện của anh ta tôi có cảm giác như anh ta sắp nhảy xổ vào bà đến nơi. Suýt nữa thì tôi lao xuống. Không, tôi không phải kẻ hèn nhát, nhưng tôi cũng không ngốc; mẹ kiếp thằng cha đó có thể ăn tươi nuốt sống tôi trong tích tắc, nhưng hoàn toàn không bao giờ có chuyện tôi để anh ta hay bất kỳ ai khác vào đây và làm hại bà tôi mà tôi không cố làm gì đó. Các người hiểu chứ?”
“Tôi hiểu mà, Jerome.”
“Francis, cuối cùng anh ta cũng bình tĩnh lại, anh ta hiểu rằng Kevin không có ở đây. Vì vậy anh ta bỏ đi. Lần cuối cùng chúng tôi gặp anh ta. Đó là sự thật.”
“Tôi rất cám ơn cậu đã nói tất cả những chuyện này. Tôi biết có lẽ thời buổi này thật khó có thể tin ai.”
Jerome chăm chú nhìn Web hồi lâu “Ông đã cứu mạng Kevin. Tôi có nói tất cả như thế cũng đáng thôi.”
Web nhìn gã với ánh mắt cảnh giác.
“Tôi có đọc báo mà, ông Web Lon don, Đội Giải cứu con tin của FBI. Nếu không có ông chắc Kevin cũng chết lâu rồi. Có thể đó là lý do tại sao Francis chưa bắn nát sọ ông.”
“Thật sự là chưa bao giờ tôi nghĩ thế.” Web lại liếc xuống nhìn chồng sổ ký họa. “Những đặc vụ khác đã đến đây, cậu có cho họ biết những điều vừa rồi không?”
“Thật ra họ cũng không hỏi.”
“Thế còn phòng của Kevin? Họ có kiểm tra không?”
“Có vài người lên ngó qua, nhưng cũng không lâu lắm.”
Web nhìn Claire. Hai người dường như đều đọc được ý nghĩ của nhau.
Cô lên tiếng với Jerome “Anh có thể cho tôi mượn những cuốn sổ ký họa này được không? Tôi muốn cho con gái tôi xem.”
Jerome hết nhìn chồng sổ lại nhìn Web. “Nhưng các người phải hứa là sẽ mang chúng trả lại. Đó là tất cả cuộc sống của Kevin,” gã nói.
“Tôi hứa. Tôi hứa là tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để đưa Kevin quay lại.” Anh nhặt những cuốn sổ ký họa và đặt một tay lên vai Jerome “Giờ đến lúc đưa cậu đi làm rồi. Cậu sẽ thấy là phí làm tài xế đưa đón của tôi rất phải chăng.”
Trong lúc xuống cầu thang, Web hỏi thêm một câu. “Kevin đã ở một mình trong con hẻm lúc nửa đêm. Thằng bé có thường xuyên làm thế không?”
Jerome nhìn lảng đi chỗ khác và không nói gì.
“Thôi nào, đừng có ngại ngần gì với tôi cả.”
“Mẹ kiếp, Kevin muốn đỡ đần chúng tôi, ông biết đấy, kiếm thêm chút tiền để chúng tôi có thể ra khỏi đây. Thằng bé thấy áy náy vì nó không giúp được gì nhiều. Nó mới chỉ là một thằng nhóc. Nhưng có nhiều chuyện nó suy nghĩ như người lớn vậy.”
“Tôi nghĩ đó là do hoàn cảnh đặc biệt của nó tạo nên.”
“Vâng, Kevin, thỉnh thoảng cũng lang thang ra ngoài phố ban đêm. Bà ngoại thì già yếu rồi nên không giữ được nó. Tôi không biết nó giao du với những ai, nhưng lần nào bắt gặp nó ngoài đường tôi cũng bắt nó về. Nhưng rất có thể nó đang tìm cách kiếm chác chút đỉnh. Mà ở quanh đây thì thiếu gì cách kiếm tiền kiểu đó, dù già hay trẻ, các người hiểu chứ?”
Họ thả Jerome xuống chỗ làm và quay về nhà Claire.
“Mà này, lúc nãy cô hành xử như một tay chuyên nghiệp vậy.” anh nói.
“Tôi nghĩ đó là phạm trù tinh thần hơn là thể chất. Và nếu thế thì lại là sở trường của tôi rồi.”
Cô liếc nhìn Web. “Anh biết không, ban đầu anh hơi thô bạo với Jerome đấy.”
“Có thể là bởi vì tôi đã gặp cả triệu kẻ giống cậu ta trong đời.”
“Quy chụp người khác như thế là rất nguy hiểm, Web, đó là chưa kể việc đó còn hết sức bất công với người bị quy chụp. Thực tế là anh hầu như còn chưa biết gì về Jerome cả. Và tôi dám cá là anh chàng Jerome này đã làm tan tành những định kiến của anh.”
“Quả là thế thật,” Web thừa nhận. “Tôi nghĩ một khi cô phải làm công việc như của tôi trong ngần ấy năm, việc đánh đồng tất cả mọi người cũng dễ hiểu hơn.”
“Như những ông bố ấy à?”
Web lặng thinh không trả lời.
Claire nói tiếp, “Thật đáng buồn về chuyện của Francis và Kevin. Theo những gì Jerome nói, thì chắc chắn Francis rất yêu con trai mình. Và còn phải sống như thế nữa chứ.”
“Tôi cũng không nghi ngờ việc hắn yêu Kevin, nhưng cũng chính mắt tôi đã chứng kiến tên khổng lồ đó lạnh lùng giết một người ngay trước mặt tôi, chính hắn cũng đã hai lần nện tôi sái cổ, vì vậy sự thông cảm của tôi cũng chỉ có mức độ thôi.” Web lạnh lùng nói.
“Môi trường sống của mỗi người thường có xu hướng chi phối hành vi của họ mà, Web.”
“Tôi có thể chấp nhận một phần của quan điểm đó. Nhưng tôi đã chứng kiến quá nhiều người vẫn trưởng thành và trở thành người lương thiện trong những hoàn cảnh còn tồi tệ hơn nhiều.”
“Trong đó có cả chính anh nữa, đúng không?”
Anh phớt lờ câu hỏi của cô và nói tiếp, “Tôi nghĩ cô cần gói ghém ít đồ đạc và chúng tôi có thể tìm cho cô một ngôi nhà an toàn có các đặc vụ canh phòng bên ngoài để bảo đảm là những tên đó không quay lại.”
“Tôi cũng không dám chắc đó có phải là một ý tốt hay không nữa.”
“Tôi muốn cô được an toàn.”
“Tôi cũng muốn được an toàn, tin tôi đi. Tôi đâu có muốn chết làm gì. Nhưng nếu như anh nói đúng và tên đó chỉ đóng giả làm Francis để dọa tôi và gieo mối nghi ngờ cho anh ta: thì có lẽ tôi không còn bị nguy hiểm nữa.” Truyện "Tay Súng Cuối Cùng "
“Có thể là cô đúng. Nhưng đó cũng mới chỉ là một giả thuyết, Claire. và rất có thể là một giả thuyết sai.”
“Tôi nghĩ rằng nếu nếp sống của tôi vẫn duy trì như cũ, chúng sẽ chẳng có lý do gì để cho rằng tôi là một mối đe dọa. Và hơn nữa tôi cũng còn nhiều việc phải làm cho xong.”
“Việc gì?”
Cô liếc nhìn anh và Web chưa bao giờ thấy ánh mắt cô trở nên lo lắng đến thế. “Tôi đang nghĩ về một người đàn ông cực kỳ can đảm đi vào một con hẻm, nghe một cậu bé nói gì đó rất lạ lùng để rồi không thể hoàn thành công việc của mình.”
Anh cũng quay sang nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô không thể chắc chắn là giữa hai chuyện đó có sự liên hệ.”
Cô mở một trang sổ ký họa lên cho anh xem. “Ồ, tôi tin chắc là có sự liên hệ đấy.”
Đó là một bức tranh trần trụi, chính xác; thể hiện một khả năng quan sát đặc biệt và cực kỳ hiếm có ở một đứa trẻ. Trong bức tranh có một người trông giống Kevin đến nỗi có thể gọi đó là chân dung tự họa cũng được, người này đang đứng ở một nơi giống như một con hẻm lọt thỏm giữa những bức tường cao vút. Một người đàn ông, rất có thể là Web nai nịt gọn gàng với đầy đủ vũ khí và áo giáp đang chạy ngay sát bên cạnh Kevin. Cánh tay của thằng bé đang vươn ra. Vật mà thằng bé cầm trên tay khiến Web giật mình. Đó là một thiết bị nhỏ, có thể dễ dàng giấu trong túi quần. Tia sáng chiếu ra từ thiết bị đó hướng thẳng ra tận viền trang giấy. Trông cứ như thể thằng bé đang cầm một loại vũ khí viễn tưởng của tương lai bắn tia sáng lược, kiểu như trong phim Star War hay Star Trek. Thật ra đó là một thiết bị mà tất cả mọi người, nhất là bọn trẻ con, đều quen thuộc. Một chiếc điều khiển từ xa, và cái trong tranh này đang chiếu ra một tia sáng. Rất có thể đó là một chiếc ti vi, một dàn âm thanh hifi hoặc một thiết bị điện tử nào đó. Nhưng Web biết không phải vậy Anh chẳng thấy chiếc ti vi nào trong nhà Kevin và trong phòng nó lại càng không. Web tin chắc rằng chiếc điều khiển từ xa này đã kích hoạt tia lade trong khoảnh sân đó, và sau đó đã khởi động những khẩu súng máy khi Web và Đội Charlie bắt đầu tấn công vào tòa nhà. Và có kẻ đã chuẩn bị cho thằng bé tập dượt trước chính xác những gì nó sẽ gặp trong đêm đó, cụ thể chính là những người mặc áo giáp và mang súng, vì tất nhiên không có chuyện Kevin Westbrook kịp quay về nhà để vẽ tranh sau khi thảm kịch đó xảy ra.
Kẻ đó là ai?
*
Bám sát ngay sau chiếc Mach của Web là chiếc Lincoln Navigator do chính tay Francis Westbrook cầm lái. Giờ đây hắn chẳng còn hàng gì để bán, hầu hết bọn đàn em đã nhảy sang băng khác. Trong cái nghề buôn ma túy này thì có kẻ nào chịu chờ đến khi cỏ dại mọc kín dưới chân, và nhất là cỏ bên kia đồi dường như lúc nào cũng xanh () hơn. Nhưng tất nhiên khi ta chuyển sang chỗ mới thì nhận ra nó cũng tệ như chỗ cũ mà thôi. Con người ta phải sống và chết bằng cái đầu của mình và những thằng ngốc thì bao giờ cũng chết sớm. Nhưng cứ mỗi thằng ngốc chết đi thì có đến hàng tá kẻ khác sẵn sàng thế chỗ hắn; sức hấp dẫn của công việc buôn ma túy quả là quá mạnh mặc dù tuổi nghề thấp đến mức thê thảm, vì những kẻ sống trong thế giới của Francis Westbrook thật ra cũng chẳng có nhiều lựa chọn. Quỷ bắt các nhà khoa học xã hội với các sơ đồ và biểu bảng của họ đi, tự Westbrook cũng có thể đứng giảng bài cực kỳ sinh động tất cả các môn trong ngành học này.
Hắn lắc đầu rồi tập trung ý nghĩ vào hoàn cảnh trớ trêu của mình lúc này. Peebles chẳng biết biến đâu mất, thậm chí thằng Macy tưởng như trung thành lắm cũng lặn mất tăm. Còn những tên khác mà hắn đã bỏ lại cũng không thực sự là bọn mà hắn tin cậy, vì vậy hắn quyết định làm công việc này một mình. Hắn đã theo dõi chỗ ở của Jerome với hy vọng biết đâu Kevin lại lảng vảng xuất hiện. Thay vào đó hắn lại vớ được một món quà quá hời trong lúc này. Tay London của HRT và người phụ nữ. Cô ta là bác sĩ tâm thần, ít nhất hắn cũng biết điều đó trước khi bọn đàn em bỏ hắn mà đi. Francis đang lái xe bằng đầu ngón tay vì tay phải hắn còn đang nắm chặt báng khẩu súng ngắn đặt trên ghế trước. Hắn đã thấy London ra người phụ nữ bước vào rồi đi ra cùng với Jerome. Người phụ nữ còn mang theo tập sổ ký họa của Kevin và Francis tự hỏi tại sao. Liệu những cuốn sổ đó có đầu mối gì về Kevin không? Bản thân hắn đã sục sạo khắp nơi trong thành phố tìm con trai mình, đe dọa hết người này đến người khác, chi ra không biết bao nhiêu tiền thuê người tìm kiếm, vậy mà đến giờ này vẫn không có gì. Chắc chắn một điều là bọn đặc vụ liên bang không giữ thằng bé; chắc không có chuyện chúng đang lừa hắn, có lẽ bản thân chúng cũng đang muốn tìm Kevin để lấy lời khai chống lại bố nó. Điều này thì hắn tin chắc. Francis đã rất cẩn thận trong chuyện này; Kevin hoàn toàn không biết gì về công việc của bố nó, ít nhất thì cũng không phải là những chi tiết quan trọng mà người ta chờ đợi ở một nhân chứng trước tòa. Nhưng nếu như nó biết, Francis chẳng thà tự cho một viên đạn vào miệng mình và chịu thiệt còn hơn. Trên tất cả, hắn khát khao những điều tốt nhất cho thằng bé. Dù sao đi nữa hắn cũng đã sống một cuộc đời giàu có và trọn vẹn, trong chừng mực một người như hắn có thể kỳ vọng. Nhưng Kevin vẫn còn cả cuộc đời phía trước. London là một gã thông minh. Kế hoạch của Francis là bám theo anh và xem anh đi những đâu. Truyện "Tay Súng Cuối Cùng "
Tất nhiên hắn hy vọng nơi nào London tìm đến cũng sẽ là nơi có Kevin của hắn.
----------
Trong tiếng Anh cookie có nghĩa là bánh quy nhưng cũng có nghĩa là một file máy tính chứa thông tin về người sử dụng sau đó được gửi về máy chủ theo yêu cầu. Máy chủ sẽ căn cứ vào thông tin này để xác định lượng dữ liệu mà người sử dụng kia dược phép truy cập và ghi số lần truy nhập dữ liệu của người dùng.
Nguyên văn là “back-end”: Bộ phận chương trình dùng để hoàn thành các nhiệm vụ xử lý mà chương trình đó được thiết kể ra để thực hiện. Trong mạng cục bộ các chương trình ứng dụng phía sau này thường được lưu trữ trong máy dịch vụ tệp (máy chủ), còn các chương trình phía trước thì để điều khiển công việc giao tiếp với người sử dụng trong tùng trạm công tác.
“Vì chuyện quái gì mà cô còn chưa báo?”
“Tôi muốn nói với anh trước đã.”
“Nghe này, Claire, căn cứ vào những gì cô miêu tả đó rất có thể là anh bạn Francis của tôi và một trong những thằng đàn em của hắn mà tôi đoán là Clyde Macy. Lần gần đây nhất tôi gặp chúng, đã có một mạng người đi tong. Cô không biết là cô gặp may đến thế nào đâu.”
“Nhưng tôi không dám chắc đó có phải chúng hay không: khi đó tôi bị bịt mắt mà.”
“Nhưng cô có thể nhận ra giọng nói của chúng chứ?”
“Có lẽ vậy”. Cô ngập ngừng một lát với vẻ rất phân vân.
“Có chuyện gì vậy, Claire, điều gì khiến cô băn khoăn đến thế?”
“Cái tay Francis đó, theo anh thì hắn ta học hành đến đâu?”
“Nếu theo tiêu chí của giang hồ đường phố thì hắn phải là một tiến sĩ chứ chẳng chơi. Còn theo bằng cấp chính thống thì gần như vô học. Tại sao cô hỏi vậy?”
“Kẻ đe dọa tôi có kiểu nói chuyện rất kỳ quặc. Hắn liên tục hoán đổi giữa từ lóng là lối nói của dân đầu đường xó chợ với từ ngữ và kiểu cách của một người rất có học. Tôi có thể cảm thấy hắn không thật sự trôi chảy và thoải mái, nhiều lúc hình như hơi gượng gạo, cứ như thể hắn đang cố tìm ra những từ phù hợp, cố gạt bỏ những lựa chọn tự nhiên theo bản năng và thay vào đó là những từ vay mượn nhưng đôi khi vẫn nhầm. Anh biết đấy…”
“Tất cả để tỏ ra thật giống với người hắn đang đóng giả?”
“Đóng giả, chính xác.”
Web hít một hơi thật sâu. Chà, chuyện này bắt đầu thú vị đây. Anh nghĩ đến khả năng một tay phó đang toan tính lật ngôi của ông chủ hoặc cũng có thể đang cố ấn con dao vào sâu hơn; tùy từng góc độ. Antoine Peebles, kẻ luôn khao khát thành một ông trùm mới với tâm bằng đại học. Anh nhìn Claire với ánh mắt khâm phục. “Phải công nhận là tai cô tinh thật đấy, Claire, lúc nào cũng có thể tìm ra những đầu mối và kẽ hở trong lũ người bệnh tật về đầu óc như chúng tôi.”
“Tôi sợ lắm, Web. Thực sự là tôi sợ khủng khiếp. Tôi đã tư vấn cho mọi người suốt bao năm qua về những gì làm họ sợ hãi, về việc phải tỏ ra chủ động chứ đừng thụ động này nọ, và khi chuyện đó xảy ra với chính mình, tôi có cảm giác toàn thân như tê liệt.”
Rất tự nhiên anh thấy mình đang vừa choàng tay quanh người cô để bảo vệ và vỗ về vừa dẫn cô ra xe của anh. “Cô có quyền sợ hãi, Claire.” Những gì vừa xảy ra với cô đủ làm khiếp đảm bất kỳ ai khác.
“Nhưng không phải anh.”
Anh có thể thấy là cô nói câu này với vẻ ghen tị.
Trong lúc hai người bước lên chiếc Mach của Web, anh bảo cô. “Hoàn toàn không có chuyện tôi không biết sợ hãi là gì. Claire ạ. vì sự thật là tôi cũng sợ.”
“Vâng, nhưng tất nhiên là anh không thể hiện điều đó.”
“Có chứ. Có điều là theo cách khác mà thôi.”
Anh sập cửa xe và nghĩ một lát trước khi quay sang nhìn Claire và xiết chặt tay cô. “Cô có thể đối mặt với nỗi sợ hãi của mình bằng hai cách khác nhau: thu mình lại, câm như hến và lẩn trốn mọi sự trên đời hoặc đứng lên và hành động.”
“Giờ thì anh nói như một bác sĩ tâm thần,” cô mệt mỏi nói.
“Hừm, tôi học hỏi từ người giỏi nhất còn gì.” Anh lại năm chặt tay cô “Cô muốn nói gì nào, muốn tôi giúp giải quyết chuyện này chứ?”
“Tôi tin anh, Web.”
“Câu trả lời làm anh sững sờ, cơ bản là vì đó không phải những gì anh đang hỏi cô.
Anh kéo cần số xe. “Được rồi, chúng ta hãy thử xem có tìm được một cậu bé tên là Kevin không nào.”
*
Web đỗ xe trong con hẻm phía sau ngôi nhà nơi Kevin sống. Anh là Claire bước vào qua cửa sau đề phòng có kẻ đang canh chừng nơi cửa trước, nhất là các đặc vụ FBI chẳng hạn. Chắc chắn anh không muốn chạm mặt với Cục ngay lúc này. Web gõ cửa.
“Được rồi, ai đấy?” Giọng một người đàn ông, không phải giọng bà ngoại, và chắc chắn không có chút gì là thân thiện.
“Jerome, cậu đấy phải không?”
Web cảm thấy rõ ràng có người đang đứng tần ngần bên kia cửa.
“Ai đấy? Phải hay không phải thì làm quái gì?”
“Web London, FBI. Hôm nay cậu thế nào, Jerome?”
Web và Claire nghe thấy có tiếng làu bàu ‘Mẹ kiếp’ rất to phía trong nhưng cánh cửa vẫn không mở ra.
“Jerome, tôi vẫn đứng ở đây đấy. Tôi sẽ còn đứng đây đến khi nào cậu mở cửa mới thôi. Và đừng có nghĩ đến chuyện chạy ra cửa trước làm gì. Chúng tôi có người giữ phía đó rồi.”
Anh nghe tiếng xích cửa lạch xạch, tiếng chốt rít lên ken két và trong chớp mắt anh đang đứng mặt đối mắt với Jerome. Web cực kỳ ngạc nhiên khi nhận ra gã thanh niên đang mặc áo sơ mi trắng, quần ủi thẳng li lịch sự và thậm chí còn mang cả cà vạt dưới bộ mặt sưng sỉa.
“Hẹn hò với em nào à?”
“Mẹ kiếp, ông đúng là một tay đặc vụ lố bịch. Ông muốn cái quái gì chứ?”
“Chỉ nói chuyện thôi mà. Cậu ở nhà một mình à?”
Jerome lùi lại. “Đừng hòng nữa. Nghe này, chúng tôi đã nói tất cả những gì chúng tôi biết. Trời ạ, ông không thể để chúng tôi yên được sao?”
Web khẽ đẩy Claire vào trong. Anh bước sau cô và đóng cửa lại. Hai người nhìn quanh căn bếp nhỏ nhắn. “Chúng tôi chỉ cố tìm Kevin thôi. Cậu cũng muốn thế còn gì?” Web hỏi.
“Việc đó thì có nghĩa quái gì?”
“Có nghĩa là tôi không dám tin ai hết. Tôi chỉ muốn nói chuyện. Thế thôi.”
“Nghe này, tôi đang rất bận. Nếu ông cần người nói chuyện thì ông có thể nói chuyện với luật sư của tôi.” Jerome quay sang nhìn Claire. “Cô ta là ai vậy? Bạn gái của ông à?”
“Không, bác sĩ tâm thần của tôi đấy.”
“À! Thế thì tốt rồi.”
“Không, Jerome, tôi là bác sĩ tâm thần thật mà,” Claire vừa nói vừa bước lên. “Và tôi e là ông London đây có một số vấn đề nghiêm trọng thật.”
“Vấn đề của ông ta thì liên quan **** gì đến tôi chứ?”
“Là thế này, ông ta đã quá lao tâm khổ tứ cho vụ này đến nỗi tôi dám chắc là ông ta đã bị nó ám ảnh quá mức. Kiểu ám ảnh này có thể lên đến trạng thái rất nguy hiểm, thậm chí cực kỳ bạo lực nếu không được giải quyết một cách kịp thời.”
Jerome e dè nhìn Web và thận trọng lùi lại một bước. “Nếu ông ta bị điên thật thì cũng chẳng có gì dính dáng đến tôi hết. Lần trước đến đây ông ta đã điên sẵn rồi.”
“Nhưng anh không muốn có bất kỳ chuyện gì xảy ra với ai đó, cá nhân anh hay người khác chẳng hạn. Ông London đây chỉ đang cố gắng tìm ra sự thật, và theo quan điểm nghề nghiệp của tôi thì việc phanh phui ra sự thật, nhất là đối với một người gặp nhiều vấn đề tâm thần như ông ta, là một điều cực kỳ quan trọng. Và xét từ góc độ tâm lý chắc chắn ông ta sẽ rất cảm kích trước những người giúp ông ta trong việc này. Còn ngược lại thì anh biết đấy, sẽ chẳng hay ho gì đâu.” Cô chằm chằm nhìn Web với vẻ mặt vừa sầu muộn vừa sợ sệt. “Tôi đã chứng kiến những biểu hiện đó của ông London; đó là một trong những lý do tôi có mặt ở đây. Để đề phòng một bi kịch khác có thể xảy ra.”
Web phải ngầm bái phục những gì Claire đang làm. Truyện "Tay Súng Cuối Cùng "
Jerome lại tròn mắt nhìn, hết Claire lại quay sang Web. Sau đó gã lên tiếng với vẻ biết điều hơn một chút. “Nghe này. Tôi đã nói với ông tất cả những gì tôi biết. Thật sự là như vậy.”
Web vẫn nói với giọng rất dứt khoát. “Không. Jerome, chưa đâu. Tôi còn muốn biết nhiều chuyện về Kevin mà thậm chí cậu còn chưa bao giờ nghĩ đến cũng nên. Giờ chúng ta hãy vào thẳng vấn đề cho xong nhé.”
Jerome ra hiệu cho họ đi theo gã rồi quay người bước qua khoảng hành lang trống vào phòng khách nhỏ nơi Web đã nói chuyện với hắn lần trước.
Trước khi rời khỏi bếp, Web còn kịp nhận thấy là nó rất sạch sẽ, bồn rửa bát không một vết bẩn, sàn nhà được cọ bóng loáng. Trong lúc anh là Claire bước theo Jerome qua hành lang để vào phòng khách, anh để ý một điều là đống rác cũ đã được dọn đi. sàn nhà được lau chùi sạch sẽ, rêu mốc trên tường cũng được cọ cẩn thận. Web có thể ngửi thấy mùi thuốc tẩy uế khắp nơi. Một cánh cửa được dựa sẵn vào bức tường cạnh nhà tắm. Tấm vải che tạm trước kia đã bị tháo bỏ. Những lỗ thủng trên trần nhà đã được chống lên và đóng lại cẩn thận. Chắc là công trình của bà ngoại. Web nghĩ bụng, và ít nhất anh cũng nghĩ vậy cho đến khi Jerome nhặt một chiếc chổi lên và bắt đầu quét một đống rác lớn rồi xúc vào túi đống rác.
Web nhìn quanh ngôi nhà mới. “Anh dọn đấy à.?”
“Chúng tôi chẳng việc gì phải sống như trong chuồng lợn cả.”
“Bà ngoại anh đâu?”
“Đi làm rồi. Trong căng tin bệnh viện.”
“Tại sao anh không đi làm?”
“Tôi phải có mặt ở chỗ làm trong vòng một giờ nữa. Hy vọng hai người không định giữ tôi quá lâu.
“Cậu đi cướp nhà băng mà mặc thế kia thì bảnh quá.”
“Mẹ kiếp, ông đừng khinh người quá thế!”
“Vậy cậu làm ở đâu?” Mày làm gì có công việc nào, Jerome, thừa nhận đi nào.
Jerome lùa xong đống rác vào túi, buộc miệng túi lại và quăng nó về phía Web. “Ông tiện tay vứt hộ ra ngoài cửa trước được không?” Claire mở cửa và Web làm theo yêu cầu của Jerome. Anh đặt chiếc túi rác xuống bậc thềm trước cửa cạnh vài túi rác khác. Khi anh đóng cửa lại, Jerome đã rút từ trong tủ ra một hộp dụng cụ. Gã lấy ra tuốc vít, cờ lê và một chiếc búa, mang chúng đến đặt cạnh phòng tắm trống hoác và nhấc cánh cửa lên.
“Giúp tôi một tay nào?”
Web giúp gã khiêng cánh cửa đến sát ô cửa trống rồi giữ cho nó đứng ở đó trong khi Jerome loay hoay xiết lại những miếng bản lề bị long ra. Hai người nâng cánh cửa lên, lắp nó vào vị trí và Jerome lấy búa đóng lại chốt cho chúng ăn sâu vào bản lề. Gã đóng rồi lại mở cánh cửa ra vài lần để đảm bảo rằng nó được gắn chắc chắn lên tường.
“Khéo tay lắm. Nhưng chắc đó không phải nghề của cậu vì chẳng có tay thợ mộc nào lại mang cà vạt đi làm cả.”
Jerome cất đồ nghề đi trước khi trả lời. “Tôi làm ca đêm tại một công ty, chuyên lo bảo dưỡng mạng máy tính cho họ. Tôi mới tìm được công việc này cách đây vài tháng thôi.”
“vậy là cậu rất rành về máy tính?” Claire hỏi.
“Tôi đã có bằng cao đẳng về công nghệ thông tin tại trường đại học cộng đồng. Vâng, có thể nói là tôi rất rành về chúng.”
Web vẫn không tin lắm. “Hừm, hừm. Cậu mà biết về máy tính sao?”
“Ông không điếc đấy chứ? Tôi đã nói rồi mà.”
“Lần trước tôi ở đây, trông cậu chẳng có vẻ gì là đang làm một công việc có ích cả.”
“Tôi đã bảo tôi làm ca đêm mà.”
“Đúng rồi.”
Jerome giận dữ nhìn Web rồi bước tới ghế sô pha và lôi ra một chiếc máy tính xách tay. Gã mở nó ra và khởi động máy.
“Ông có nick không?” Jerome hỏi.
“Chúng ta đang nói về chuyện trượt băng à?”
“Ha ha. Máy tính. Inte. Ông không biết gì thật à?”
“Không, tôi du hành trong thiên hà suốt mười năm vừa rồi và tôi hơi lạc hậu với thời đại thì phải.”
Jerome gõ vài phím gì đó và họ nghe thấy lời thông báo từ loa máy tính phát ra bạn có thư trên mạng American Online.
“Khoan đã, làm thế nào cậu có thể truy cập Inte mà không dùng điện thoại vậy?”
“Máy tính của tôi có công nghệ không dây. Đó là một chiếc card cho phép tôi làm thế. Nó cũng giống như một modem điện thoại được gắn sẵn bên trong.” Gã mỉm cười nhìn Web và lắc đầu không tin nổi. “Trời ạ. Tôi hy vọng không phải tay đặc vụ nào cũng mù tin học như ông.”
“Đừng có chọc tức tôi, Jerome.”
“Ông biết cookie () là gì không?”
“Một loại bánh rất ngon lành.”
“Ông cứ thích đùa dai vậy à? Cookie là một dòng lệnh đơn giản. Một dòng đầu trang với một chuỗi ký tự chỉ toàn văn bản. Chuỗi ký tự này thể hiện tên miền (domain), đường dẫn, biến số giá trị tương ứng của một trang web và một chu kỳ. Rất nhiều các công ty sử dụng cookie để phân cấp thông tin, giữ lại những đường link quan trọng. Tác dụng của cookie là giữ cho nội dung của các trang web luôn tươi mới và hấp dẫn với người dùng. Ví dụ…Gã gõ vài phím và màn hình máy tính bỗng thay đổi. “Gần đây tôi thường xuyên truy cập vào trang này và trang đó tự động ghi lại mỗi lần tôi truy cập. Nên mỗi lần tôi vào nó sẽ chỉ hiển thị những thông tin mới trừ khi tôi yêu cầu xem lại thông tin cũ. Và họ cũng bắt đầu sử dụng cookie trong các tương tác phụ trợ (), giống như lưu giữ lại những thông tin cá nhân mà người sử dụng đã cung cấp cho trang web đó kiểu như mật khẩu, tên và những thứ khác.”
“Lưu giữ thông tin cá nhân. Nghe có vẻ như họ luôn nắm đằng chuôi nhỉ,” Claire nói.
“Hừm, có thể là như vậy. nhưng cookie chỉ là những đoạn ký tự, không phải chương trình, chúng không bị nhiễm virus. Chúng cũng không thể xâm nhập ổ đĩa cứng của cô, mặc dù công cụ trình duyệt của cô có thể lưu lại những giá trị cookie nếu cần thiết: nhưng chỉ thế thôi. Nhiều người tưởng cookie sẽ lấp đầy ổ cứng của họ nhưng thật ra điều đó là không thể. Hầu hết các nhà cung cấp dịch vụ lnte đều hạn chế cookie. Ví dụ như với Nescape thì giới hạn đó là ba trăm, nghĩa là nếu đạt đến con số đó những cookie cũ sẽ tự động bị xóa đi. Microsoft thì chuyển cookie vào các tập tin (folder) dạng TIF với cài đặt mặc định ở mức hai phần trăm dung lượng ổ cứng. Các cookie thường có dung lượng nhỏ đến nỗi phải cần đến khoảng mười triệu cookie mới lấp đầy một ổ cứng thông thường. Hiện tại, tôi đang viết vài triệu dòng mã có thể đưa cookie lên một tầm hoàn toàn mới, loại bỏ những bất cập và giúp chúng trở nên hữu ích hơn. Và biết đâu nếu bán được tôi sẽ bỏ tủi vài triệu cũng nên.” Gã cười ngoác miệng, “Đó mới là miếng cookie bự nhất.”
Jerome tắt máy và quay sang nhìn Web. “Còn hỏi gì nữa không?”
Sự thán phục hiện rõ trên mặt Web. “Xong rồi, cậu đã thuyết phục được tôi, đúng là cậu biết về máy tính thật.”
“Chứ lại không à, tôi mài đũng quần ở trường học, để rồi cuối cùng cũng tìm được một công việc tàm tạm, vậy mà mấy thằng cha ở Sở Phúc lợi xã hội lại nói rằng chúng tôi kiếm được quá bộn tiền nên họ đã đá đít chúng tôi khỏi ngôi nhà mà chúng tôi đã sống suốt năm năm qua.”
“Cái hệ thống quan liêu này làm ăn tệ hại.”
“Không, những người chưa bao giờ thực sự trải qua vẫn nói rằng hệ thống phúc lợi này làm ăn tệ hại. Nhưng những người như chúng tôi thì biết rõ nếu không có nó thì mấy năm vừa rồi chúng tôi chi còn nước đứng đường. Tôi chỉ giận một điều là vừa mới kiếm được chút tiền còm đủ để không còn phải sống bằng đồ ăn nhanh nữa thì họ đã đá đít chúng tôi ra khỏi nhà. Cứ như thể một thằng kỹ thuật viên quèn như tôi vừa được chủ tịch hội đồng quản trị chia cổ phần cho vậy.”
“Dù sao cũng mới là khởi đầu thôi mà Jerome. Và còn tốt chán vạn so với những gì đang diễn ra quanh đây. cậu biết vậy còn gì.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức. Làm việc thật chăm chỉ để sớm thoát khỏi đây và không bao giờ phải ngoái đầu nhìn lại.”
“Cậu và bà mình ư?”
“Bà đã mang tôi về nuôi khi mẹ tôi qua đời. U não mà lại không có bảo hiểm y tế, thật là chó cắn áo rách. Bố tôi nhét một khẩu 0.45 vào miệng trong cơn say bí tỉ. Các người cứ tin chắc một điều là tôi sẽ chăm sóc bà, giống như bà đã chăm sóc tôi vậy.
“Còn Kevin?”
“Tôi cũng chăm sóc cả Kevin nữa. Gã quắc mắt nhìn Web. “Đó là nếu các người tìm được thằng bé.”
“Chúng tôi đang cố gắng. Tôi chỉ biết chút ít về gia đình thằng bé, mối quan hệ của nó với Big F - ý tôi là Francis.”
“Anh ta là bố nó. Có gì lạ đâu?”
“Có nhiều điều lạ lùng đấy. Tôi đã chạm trán Francis. Thực sự là chạm trán nảy lửa.” Web chỉ vào những dấu vết bầm dập trên mặt anh do tên khổng lồ gây ra.
Jerome tò mò nhìn anh. “Ông cũng còn may là chỉ bị có thế thôi.”
“Ừ, càng ngày tôi càng thấy vậy thật. Anh ta có nói về việc Kevin ra đời như thế nào. Về mẹ anh ta và những chuyện linh tinh.”
“Mẹ kế.”
“Sao cơ?”
“Mẹ đẻ của Kevin là mẹ kế của Francis. Lúc nào bà ta cũng phê thuốc vạ vật.Tôi không biết chuyện gì xảy ra với mẹ đẻ của anh ta.”
Web thở phào nhẹ nhõm. Vậy là không có chuyện loạn luân. Anh quay sang Claire, cô đang bắt đầu nói. “Hóa ra họ không phải là anh em thật mà là bố con. Kevin có biết điều đó không?”
“Tôi không bao giờ bảo thằng bé.”
“Nhưng nó vẫn nghĩ Francis là anh trai mình à? Francis muốn thế phải không?” Claire hỏi trong lúc Web tò mò nhìn cô.
“Francis thích thế nào thì được thế, điều đó đủ làm cô hài lòng rồi chứ?”
“Tại sao Francis lại muốn tin rằng hai người là anh em?”
“Có lẽ anh ta không muốn Kevin biết rằng anh ta đã lên giường với mẹ kế của mình và cũng là mẹ đẻ của Kevin. Tên bà ta là Roxy. Bà ta nghiện ma túy nặng, nhưng trước khi chết bà ấy chăm sóc Kevin rất chu đáo.”
“Kevin bị bắn như thế nào?” Web hỏi.
“Nó đang ở cùng với Francis thì bị kẹt vào một vụ thanh toán giữa các băng nhóm. Francis đưa nó đến đây, đó là lần duy nhất tôi nhìn thấy anh ta khóc. Chính tôi đã đưa Kevin đến bệnh viện vì canh sát sẽ tóm Francis ngay nếu anh ta đưa nó đi. Kevin không hề khóc, không một tiếng nào mặc dù nó đang mất máu như một thằng chó đẻ. Nhưng sau lần đó nó không bao giờ còn như trước nữa. Bọn trẻ khác trêu chọc thằng bé, gọi nó là đồ thiểu năng.”
“Trẻ con nhiều lúc rất nhẫn tâm; rồi khi chúng lớn lên và thậm chí còn nhẫn tâm hơn thế cũng nên, có điều là nhẫn tâm một cách cực kỳ tinh vi.” Claire nhận xét.
“Kevin không phải là đứa ngu độn. Nó khôn như ma xó ấy. Và nó biết vẽ, vẽ đẹp lắm, các người không tin được đâu.”
Claire tỏ vẻ tò mò. “Anh cho tôi xem được không?”
Jerome nhìn đồng hồ. “Tôi không thể đi làm muộn dược. Và tôi còn phải bắt xe bus nữa.”
“Đến cửa hàng cookie lớn à?” Web hỏi.
Đúng là lần đầu tiên Jerome và Web mới trao cho nhau một nụ cười.
“Thế này nhé, Jerome cậu cho chúng tôi xem qua đồ của Kevin và nói cho chúng tôi biết thêm đôi chút về thằng bé. Rồi chính tay tôi sẽ lái xe đưa cậu đến chỗ làm trong một chiếc xe cực chiến mà tất cả đám bạn cậu phải ghen tỵ. Cậu thấy sao?”
Jerome đưa họ lên gác và đi qua một hành lang ngắn. Ở cuối là một căn phòng bé tí. Khi Jerome bật đèn lên, Web và Claire cùng nhìn quanh và tròn mắt kinh ngạc. Tất cả những khoảng trống trên bốn bức tường và thậm chí cả trần nhà đều được dán kín mít những hình vẽ trên giấy. Vài bức được vẽ bằng than chì, vài bức bằng bút chì mầu, thậm chí cả bằng bút mực bình thường. Và trên một chiếc bàn nhỏ kê cạnh tấm đệm trái trên sàn là những chồng vở ký họa. Claire cầm một cuốn lên và bắt đầu xem qua một lượt, trong lúc đó Web vẫn chăm chú ngắm nhìn những hình vẽ trên tường. Vài hình vẽ Web có thể nhận ra, chủ yếu là phong cảnh và người; Jerome và bà ngoại được đặc tả rất chi tiết. Những bức vẽ khác có nội dung rất trừu tượng và Web không hiểu chúng muốn nói điều gì.
Claire ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ ký họa ánh mắt cô quét qua phòng một lượt trước khi dừng lại ở Jerome. “Tôi cũng biết ít nhiều về mỹ thuật, Jerome, vì con gái tôi đang học về chuyên ngành lịch sử mỹ thuật. Kevin quả thật là rất có năng khiếu.”
Jerome nhìn Web như một người cha đầy tự hào. “Kevin có nói đó là cách nhiều khi nó nhìn thấy ở sự vật xung quanh,- chỉ vẽ những gì em thấy- nó bảo tôi.”
Web nhìn qua những thứ đồ vẽ và sổ ký họa chất đống trên bàn. Còn có cả một khung giá vẽ nhỏ trong góc phòng cùng một tấm toan trống để sẵn bên trên.
“Tất cả những thứ này tốn kém lắm đấy. Phần đóng góp của Francis phải không?”
“Tôi mua cho Kevin những thứ đồ vẽ nó cần. Anh ta mua cho Kevin những thứ khác, quần áo, giày dép, đồ đạc cơ bản.”
“Anh ta có đề nghị giúp đỡ anh và bà ấy không?”
“Anh ta có đề nghị. Nhưng chúng tôi không bao giờ thèm nhận những đồng tiền đó. Chúng tôi biết chúng ở đâu ra. Kevin lại là chuyện khác. Anh ta là bố thằng bé. Đã là bố thì phải có quyền chăm sóc con trai mình.”
“Ông bố đó có đến đây thường xuyên không?”
Jerome nhún vai. “Lúc nào anh ta muốn.”
“Cậu có nghĩ là chính anh ta là kẻ đang giữ Kevin không? Cứ nói thẳng những gì cậu nghĩ đi.”
Jerome lắc đầu. “Cho dù tôi không ưa gì Francis. Nhưng nếu ông đã hỏi thì tôi cũng phải nói thật rằng anh ta thà tự chặt đầu mình còn hơn để bất kỳ chuyện gì xảy ra với thằng bé.Ý tôi là anh ta rất dữ dằn, nhiều khi chỉ cần nhìn ai đó thôi cũng đủ làm họ chết khiếp rồi. Nhưng khi ở bên Kevin anh ta rất dịu dàng. Một gã khổng lồ hiền lành. Có thể nói như vậy. Anh ta không muốn Kevin sống với mình vì anh ta biết như thế là quá nguy hiểm cho thằng bé.”
“Tôi nghĩ đó phải là cả một sự hy sinh lớn lao đối với Francis. Từ bỏ điều mà anh ta yêu quý đến nhường ấy. Nhưng đó mới là liều thuốc thử thật sự của tình yêu: sự hy sinh,” Web nói.
“Vả lại anh ta chuyển chỗ ngủ liên tục vì không thiếu gì kẻ muốn giết anh ta. Thật là một cuộc sống còn tệ hơn địa ngục. Nhưng anh ta vẫn cử người để mắt đến Kevin, để bảo đảm không ai có thể lần tới Francis qua thằng bé. Cũng không phải ai cũng biết mối liên hệ giữa hai người, nhưng anh ta thận trọng cũng không thừa.”
“Cậu có gặp anh ta từ sau khi Kevin mất tích không?” Web hỏi.
Jerome hơi lùi lại sau câu hỏi đó và đút tay vào túi, ngay lập tức Web cảm thấy không khí trở nên căng thẳng.
“Tôi không hề muốn gây rắc rối cho cậu, Jerome. Chỉ cần cậu thẳng thắn với tôi thôi, tôi hứa là sẽ không đòi hỏi gì thêm nữa. Cậu đang làm tốt lắm, hãy tiếp tục đi.”
Jerome tỏ ra suy nghĩ và đấu tranh bên trong rất căng thẳng hồi lâu. Một tay gã bần thần nghịch chiếc cà vạt, như thể gã đang tự hỏi cái vật chết tiệt đó làm gì trên cổ mình không biết.
“Cái đêm Kevin không về nhà. Lúc đó đã rất khuya, có lẽ phải ba giờ sáng. Tôi vừa đi làm về thấy bà ngoại vẫn còn thức và đang lo đến phát sốt. Bà cho tôi biết Kevin đã mất tích. Tôi lên gác thay quần áo và đang chuẩn bị đi tìm Kevin và tự hỏi không biết có nên báo cảnh sát không. Tôi nghe thấy tiếng bà tôi dưới nhà nói chuyện với ai đó - hoặc anh ta đang nói - đúng hơn là đang thét lên với bà. Đó là Francis. Anh ta đang phát điên như thể tôi chưa bao giờ thấy anh ta điên đến thế.” Gã ngừng lại và trầm ngâm suy nghĩ một lát. “Anh ta cũng đang tìm kiếm Kevin. Anh ta cứ tưởng bà ngoại đang giấu thằng bé đâu đó, ít nhất thì anh ta cũng hy vọng sự thực là như thế. Nghe cách nói chuyện của anh ta tôi có cảm giác như anh ta sắp nhảy xổ vào bà đến nơi. Suýt nữa thì tôi lao xuống. Không, tôi không phải kẻ hèn nhát, nhưng tôi cũng không ngốc; mẹ kiếp thằng cha đó có thể ăn tươi nuốt sống tôi trong tích tắc, nhưng hoàn toàn không bao giờ có chuyện tôi để anh ta hay bất kỳ ai khác vào đây và làm hại bà tôi mà tôi không cố làm gì đó. Các người hiểu chứ?”
“Tôi hiểu mà, Jerome.”
“Francis, cuối cùng anh ta cũng bình tĩnh lại, anh ta hiểu rằng Kevin không có ở đây. Vì vậy anh ta bỏ đi. Lần cuối cùng chúng tôi gặp anh ta. Đó là sự thật.”
“Tôi rất cám ơn cậu đã nói tất cả những chuyện này. Tôi biết có lẽ thời buổi này thật khó có thể tin ai.”
Jerome chăm chú nhìn Web hồi lâu “Ông đã cứu mạng Kevin. Tôi có nói tất cả như thế cũng đáng thôi.”
Web nhìn gã với ánh mắt cảnh giác.
“Tôi có đọc báo mà, ông Web Lon don, Đội Giải cứu con tin của FBI. Nếu không có ông chắc Kevin cũng chết lâu rồi. Có thể đó là lý do tại sao Francis chưa bắn nát sọ ông.”
“Thật sự là chưa bao giờ tôi nghĩ thế.” Web lại liếc xuống nhìn chồng sổ ký họa. “Những đặc vụ khác đã đến đây, cậu có cho họ biết những điều vừa rồi không?”
“Thật ra họ cũng không hỏi.”
“Thế còn phòng của Kevin? Họ có kiểm tra không?”
“Có vài người lên ngó qua, nhưng cũng không lâu lắm.”
Web nhìn Claire. Hai người dường như đều đọc được ý nghĩ của nhau.
Cô lên tiếng với Jerome “Anh có thể cho tôi mượn những cuốn sổ ký họa này được không? Tôi muốn cho con gái tôi xem.”
Jerome hết nhìn chồng sổ lại nhìn Web. “Nhưng các người phải hứa là sẽ mang chúng trả lại. Đó là tất cả cuộc sống của Kevin,” gã nói.
“Tôi hứa. Tôi hứa là tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để đưa Kevin quay lại.” Anh nhặt những cuốn sổ ký họa và đặt một tay lên vai Jerome “Giờ đến lúc đưa cậu đi làm rồi. Cậu sẽ thấy là phí làm tài xế đưa đón của tôi rất phải chăng.”
Trong lúc xuống cầu thang, Web hỏi thêm một câu. “Kevin đã ở một mình trong con hẻm lúc nửa đêm. Thằng bé có thường xuyên làm thế không?”
Jerome nhìn lảng đi chỗ khác và không nói gì.
“Thôi nào, đừng có ngại ngần gì với tôi cả.”
“Mẹ kiếp, Kevin muốn đỡ đần chúng tôi, ông biết đấy, kiếm thêm chút tiền để chúng tôi có thể ra khỏi đây. Thằng bé thấy áy náy vì nó không giúp được gì nhiều. Nó mới chỉ là một thằng nhóc. Nhưng có nhiều chuyện nó suy nghĩ như người lớn vậy.”
“Tôi nghĩ đó là do hoàn cảnh đặc biệt của nó tạo nên.”
“Vâng, Kevin, thỉnh thoảng cũng lang thang ra ngoài phố ban đêm. Bà ngoại thì già yếu rồi nên không giữ được nó. Tôi không biết nó giao du với những ai, nhưng lần nào bắt gặp nó ngoài đường tôi cũng bắt nó về. Nhưng rất có thể nó đang tìm cách kiếm chác chút đỉnh. Mà ở quanh đây thì thiếu gì cách kiếm tiền kiểu đó, dù già hay trẻ, các người hiểu chứ?”
Họ thả Jerome xuống chỗ làm và quay về nhà Claire.
“Mà này, lúc nãy cô hành xử như một tay chuyên nghiệp vậy.” anh nói.
“Tôi nghĩ đó là phạm trù tinh thần hơn là thể chất. Và nếu thế thì lại là sở trường của tôi rồi.”
Cô liếc nhìn Web. “Anh biết không, ban đầu anh hơi thô bạo với Jerome đấy.”
“Có thể là bởi vì tôi đã gặp cả triệu kẻ giống cậu ta trong đời.”
“Quy chụp người khác như thế là rất nguy hiểm, Web, đó là chưa kể việc đó còn hết sức bất công với người bị quy chụp. Thực tế là anh hầu như còn chưa biết gì về Jerome cả. Và tôi dám cá là anh chàng Jerome này đã làm tan tành những định kiến của anh.”
“Quả là thế thật,” Web thừa nhận. “Tôi nghĩ một khi cô phải làm công việc như của tôi trong ngần ấy năm, việc đánh đồng tất cả mọi người cũng dễ hiểu hơn.”
“Như những ông bố ấy à?”
Web lặng thinh không trả lời.
Claire nói tiếp, “Thật đáng buồn về chuyện của Francis và Kevin. Theo những gì Jerome nói, thì chắc chắn Francis rất yêu con trai mình. Và còn phải sống như thế nữa chứ.”
“Tôi cũng không nghi ngờ việc hắn yêu Kevin, nhưng cũng chính mắt tôi đã chứng kiến tên khổng lồ đó lạnh lùng giết một người ngay trước mặt tôi, chính hắn cũng đã hai lần nện tôi sái cổ, vì vậy sự thông cảm của tôi cũng chỉ có mức độ thôi.” Web lạnh lùng nói.
“Môi trường sống của mỗi người thường có xu hướng chi phối hành vi của họ mà, Web.”
“Tôi có thể chấp nhận một phần của quan điểm đó. Nhưng tôi đã chứng kiến quá nhiều người vẫn trưởng thành và trở thành người lương thiện trong những hoàn cảnh còn tồi tệ hơn nhiều.”
“Trong đó có cả chính anh nữa, đúng không?”
Anh phớt lờ câu hỏi của cô và nói tiếp, “Tôi nghĩ cô cần gói ghém ít đồ đạc và chúng tôi có thể tìm cho cô một ngôi nhà an toàn có các đặc vụ canh phòng bên ngoài để bảo đảm là những tên đó không quay lại.”
“Tôi cũng không dám chắc đó có phải là một ý tốt hay không nữa.”
“Tôi muốn cô được an toàn.”
“Tôi cũng muốn được an toàn, tin tôi đi. Tôi đâu có muốn chết làm gì. Nhưng nếu như anh nói đúng và tên đó chỉ đóng giả làm Francis để dọa tôi và gieo mối nghi ngờ cho anh ta: thì có lẽ tôi không còn bị nguy hiểm nữa.” Truyện "Tay Súng Cuối Cùng "
“Có thể là cô đúng. Nhưng đó cũng mới chỉ là một giả thuyết, Claire. và rất có thể là một giả thuyết sai.”
“Tôi nghĩ rằng nếu nếp sống của tôi vẫn duy trì như cũ, chúng sẽ chẳng có lý do gì để cho rằng tôi là một mối đe dọa. Và hơn nữa tôi cũng còn nhiều việc phải làm cho xong.”
“Việc gì?”
Cô liếc nhìn anh và Web chưa bao giờ thấy ánh mắt cô trở nên lo lắng đến thế. “Tôi đang nghĩ về một người đàn ông cực kỳ can đảm đi vào một con hẻm, nghe một cậu bé nói gì đó rất lạ lùng để rồi không thể hoàn thành công việc của mình.”
Anh cũng quay sang nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô không thể chắc chắn là giữa hai chuyện đó có sự liên hệ.”
Cô mở một trang sổ ký họa lên cho anh xem. “Ồ, tôi tin chắc là có sự liên hệ đấy.”
Đó là một bức tranh trần trụi, chính xác; thể hiện một khả năng quan sát đặc biệt và cực kỳ hiếm có ở một đứa trẻ. Trong bức tranh có một người trông giống Kevin đến nỗi có thể gọi đó là chân dung tự họa cũng được, người này đang đứng ở một nơi giống như một con hẻm lọt thỏm giữa những bức tường cao vút. Một người đàn ông, rất có thể là Web nai nịt gọn gàng với đầy đủ vũ khí và áo giáp đang chạy ngay sát bên cạnh Kevin. Cánh tay của thằng bé đang vươn ra. Vật mà thằng bé cầm trên tay khiến Web giật mình. Đó là một thiết bị nhỏ, có thể dễ dàng giấu trong túi quần. Tia sáng chiếu ra từ thiết bị đó hướng thẳng ra tận viền trang giấy. Trông cứ như thể thằng bé đang cầm một loại vũ khí viễn tưởng của tương lai bắn tia sáng lược, kiểu như trong phim Star War hay Star Trek. Thật ra đó là một thiết bị mà tất cả mọi người, nhất là bọn trẻ con, đều quen thuộc. Một chiếc điều khiển từ xa, và cái trong tranh này đang chiếu ra một tia sáng. Rất có thể đó là một chiếc ti vi, một dàn âm thanh hifi hoặc một thiết bị điện tử nào đó. Nhưng Web biết không phải vậy Anh chẳng thấy chiếc ti vi nào trong nhà Kevin và trong phòng nó lại càng không. Web tin chắc rằng chiếc điều khiển từ xa này đã kích hoạt tia lade trong khoảnh sân đó, và sau đó đã khởi động những khẩu súng máy khi Web và Đội Charlie bắt đầu tấn công vào tòa nhà. Và có kẻ đã chuẩn bị cho thằng bé tập dượt trước chính xác những gì nó sẽ gặp trong đêm đó, cụ thể chính là những người mặc áo giáp và mang súng, vì tất nhiên không có chuyện Kevin Westbrook kịp quay về nhà để vẽ tranh sau khi thảm kịch đó xảy ra.
Kẻ đó là ai?
*
Bám sát ngay sau chiếc Mach của Web là chiếc Lincoln Navigator do chính tay Francis Westbrook cầm lái. Giờ đây hắn chẳng còn hàng gì để bán, hầu hết bọn đàn em đã nhảy sang băng khác. Trong cái nghề buôn ma túy này thì có kẻ nào chịu chờ đến khi cỏ dại mọc kín dưới chân, và nhất là cỏ bên kia đồi dường như lúc nào cũng xanh () hơn. Nhưng tất nhiên khi ta chuyển sang chỗ mới thì nhận ra nó cũng tệ như chỗ cũ mà thôi. Con người ta phải sống và chết bằng cái đầu của mình và những thằng ngốc thì bao giờ cũng chết sớm. Nhưng cứ mỗi thằng ngốc chết đi thì có đến hàng tá kẻ khác sẵn sàng thế chỗ hắn; sức hấp dẫn của công việc buôn ma túy quả là quá mạnh mặc dù tuổi nghề thấp đến mức thê thảm, vì những kẻ sống trong thế giới của Francis Westbrook thật ra cũng chẳng có nhiều lựa chọn. Quỷ bắt các nhà khoa học xã hội với các sơ đồ và biểu bảng của họ đi, tự Westbrook cũng có thể đứng giảng bài cực kỳ sinh động tất cả các môn trong ngành học này.
Hắn lắc đầu rồi tập trung ý nghĩ vào hoàn cảnh trớ trêu của mình lúc này. Peebles chẳng biết biến đâu mất, thậm chí thằng Macy tưởng như trung thành lắm cũng lặn mất tăm. Còn những tên khác mà hắn đã bỏ lại cũng không thực sự là bọn mà hắn tin cậy, vì vậy hắn quyết định làm công việc này một mình. Hắn đã theo dõi chỗ ở của Jerome với hy vọng biết đâu Kevin lại lảng vảng xuất hiện. Thay vào đó hắn lại vớ được một món quà quá hời trong lúc này. Tay London của HRT và người phụ nữ. Cô ta là bác sĩ tâm thần, ít nhất hắn cũng biết điều đó trước khi bọn đàn em bỏ hắn mà đi. Francis đang lái xe bằng đầu ngón tay vì tay phải hắn còn đang nắm chặt báng khẩu súng ngắn đặt trên ghế trước. Hắn đã thấy London ra người phụ nữ bước vào rồi đi ra cùng với Jerome. Người phụ nữ còn mang theo tập sổ ký họa của Kevin và Francis tự hỏi tại sao. Liệu những cuốn sổ đó có đầu mối gì về Kevin không? Bản thân hắn đã sục sạo khắp nơi trong thành phố tìm con trai mình, đe dọa hết người này đến người khác, chi ra không biết bao nhiêu tiền thuê người tìm kiếm, vậy mà đến giờ này vẫn không có gì. Chắc chắn một điều là bọn đặc vụ liên bang không giữ thằng bé; chắc không có chuyện chúng đang lừa hắn, có lẽ bản thân chúng cũng đang muốn tìm Kevin để lấy lời khai chống lại bố nó. Điều này thì hắn tin chắc. Francis đã rất cẩn thận trong chuyện này; Kevin hoàn toàn không biết gì về công việc của bố nó, ít nhất thì cũng không phải là những chi tiết quan trọng mà người ta chờ đợi ở một nhân chứng trước tòa. Nhưng nếu như nó biết, Francis chẳng thà tự cho một viên đạn vào miệng mình và chịu thiệt còn hơn. Trên tất cả, hắn khát khao những điều tốt nhất cho thằng bé. Dù sao đi nữa hắn cũng đã sống một cuộc đời giàu có và trọn vẹn, trong chừng mực một người như hắn có thể kỳ vọng. Nhưng Kevin vẫn còn cả cuộc đời phía trước. London là một gã thông minh. Kế hoạch của Francis là bám theo anh và xem anh đi những đâu. Truyện "Tay Súng Cuối Cùng "
Tất nhiên hắn hy vọng nơi nào London tìm đến cũng sẽ là nơi có Kevin của hắn.
----------
Trong tiếng Anh cookie có nghĩa là bánh quy nhưng cũng có nghĩa là một file máy tính chứa thông tin về người sử dụng sau đó được gửi về máy chủ theo yêu cầu. Máy chủ sẽ căn cứ vào thông tin này để xác định lượng dữ liệu mà người sử dụng kia dược phép truy cập và ghi số lần truy nhập dữ liệu của người dùng.
Nguyên văn là “back-end”: Bộ phận chương trình dùng để hoàn thành các nhiệm vụ xử lý mà chương trình đó được thiết kể ra để thực hiện. Trong mạng cục bộ các chương trình ứng dụng phía sau này thường được lưu trữ trong máy dịch vụ tệp (máy chủ), còn các chương trình phía trước thì để điều khiển công việc giao tiếp với người sử dụng trong tùng trạm công tác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.