Chương 44: Môi anh đỏ ghé má em hồng
Lan Rùa
11/09/2016
Eo, đi bắt nạt người ta ngữ điệu hào hùng còn chưa ăn ai, đằng này ấp úng
thế thì làm nên cái trò trống gì cơ chứ? Khôi thì các cậu biết rồi đấy,
chỉ hành động thôi chứ không thèm nói đâu, lạnh nhạt vô tình lắm.
Cậu ấy điềm tĩnh bước ra thách thức luôn. Có vẻ Khỉ bị tổn thương lòng tự trọng, ngay lập tức lao vào đấm đá. Khôi cúi xuống, véo mạnh hai tai đối phương, cụng đầu một cái thật mạnh rồi chỉ một cước thôi, có người bắn hẳn ra gốc cây phượng gần đó.
Hai thằng bạn ruột của Khỉ nghe chừng nóng máu, bất chấp nguy hiểm lao vào trả thù cho đại ca, kết cục một đứa bắn đằng Đông, một đứa bay đằng Tây, thảm không tả nổi. Mấy bé còn lại sợ toát mồ hôi, tớ lấm lét liếc Khôi, thấy bạn hơi nguôi nguôi giận rồi thì nháy mắt cho Khỉ ý bảo lủi nhanh đi.
Cứ ngỡ thời cơ tới thì phải co giò lên mà chạy chứ? Nào đâu ngờ bạn ngu không thể tả nổi, hùng hùng hổ hổ bốc hẳn nắm đất to bự ném vào đầu người ta rồi chạy ra cầm tay Thu thủ thỉ ngọt ngào.
-"Đừng lo, không có sức thì ta dùng mưu."
Ối dồi ôi, cái má sưng húp lên rồi mà còn già mồm được à? Bọn con trai đúng là, có ngày chết vì sĩ diện hão.
-"Khỉ hâm à, Khôi không làm gì tớ đâu, cậu chạy đi."
-"Không, có chết cũng không bỏ lại nàng."
Eo, tinh thần anh dũng bất khuất thế chứ nị. Nhưng được mỗi một lát thôi, Khôi càng đến gần mặt cậu ấy càng tái, răng va vào nhau cứ ken két đi á.
-"Thu Thu à...hay...hay...chuồn...đúng rồi...chúng ta cùng chuồn..."
-"Giờ thì muộn rồi, hắn giải nhất chạy cấp thành phố đấy, cậu quên à?"
Rắc!
Tiếng cành cây bị bẻ gãy làm Thu với Khỉ giật nảy cả người. Tình hình nguy cấp lắm rồi, tớ còn chưa biết nói gì thì bạn đã nhanh nhẹn lao ra ôm chặt lấy đối thủ rồi hét ầm ĩ.
-"Phu nhân và các huynh đệ mau chạy...mau...mau...sức của bổn vương không còn nhiều..."
Ựa.
Đùa chứ, chắc chơi game nhiều quá bị lậm xừ nó rồi. Bạn so với người ta thì thấp hơn nên cái đầu dựa vào bờ vai ai đó rất chi là tình củm. Khôi kiểu điên lắm á, mà Khỉ cũng dai nên mãi mới đẩy ra được, xong rồi không nương tay vụt cho mấy phát liền.
Khỉ bị đau đến nỗi không đứng thẳng được ý. Hơn ai hết, Thu hiểu rõ tâm lý Khôi không giống người bình thường, lúc nóng giận vô cùng nguy hiểm, nhưng tớ cũng không muốn lẻn đi báo công an hay bảo vệ.
Vì Khôi là Khôi, là người tớ thương, liệu có ai hiểu không?
Mà nhìn Khỉ tội nghiệp kinh khủng luôn á, rốt cuộc Thu lấy hết can đảm xúi mấy đứa ra cõng đại ca về còn mình thì chặn Khôi xin xỏ.
-"Thôi tha cho cậu ấy đi, nha."
-"Tránh."
Khôi quát, Thu hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh cãi lại.
-"Không tránh."
-"Được, Thu chịu đòn thay nó thì Khôi sẽ tha."
Giọng bạn quả quyết, giây phút ấy sống mũi tớ cay cay à, nước mắt cũng ứa ra. Khôi từng bảo, Thu bị bắt nạt một chút thôi Khôi đã khó chịu lắm rồi, là nói giỡn sao?
Khôi, thực sự là nỡ đánh Thu sao?
Cũng chẳng hiểu lúc đó tớ ăn gan hùm mật báo gì mà dám chìa lòng bàn tay của mình ra phía trước nữa, tự dưng lại nhớ tới hồi bé à, mỗi lần Thu làm gì sai ba sẽ bảo Thu đưa tay ra cho ba.
Rồi tay trái ba cầm tay Thu bên dưới để tránh trường hợp tớ hãi quá rụt lại, tay phải ba sẽ dùng thước gõ một cái cho chừa, nhưng ba gõ nhẹ lắm. Hồi đó Thu nức nở vì tủi thân chứ không phải vì đau.
Bây giờ Khôi cũng thực hiện y như vậy.
Chỉ khác là, tiếng vụt cực kỳ mạnh.
Và, trước khi nhành cây kia chạm tới, có người đã kịp lật tay tớ xuống dưới.
Tay cậu ấy...phủ bên trên.
Tớ khóc, cảm thấy bức bối khó chịu hơn trăm vạn lần ban nãy.
-"Đồ ngốc...đau không?"
-"Không đau...chỉ là hơi ghen tỵ..."
Khôi nói xong thì lẳng lặng bỏ về. Thu nhìn theo bóng dáng cô độc của Khôi, tự dưng lòng thấy trĩu nặng à. Tối đến não nề quá thầy u hỏi thăm hoài, rốt cuộc đành phải kể ra mối bận tâm trong lòng, Thu lần này khôn rồi, đổi tên nhân vật thành bạn W và bạn F.
Cũng nói qua loa ý chính thôi chứ không đi sâu vào chi tiết, thế nào mà thầy u thông minh ghê gớm luôn, chưa gì đã kết luận.
-"Ngốc, Thu với bạn kia bênh nhau chằm chặp, sẵn sàng hi sinh vì nhau như thế Khôi tổn thương là đúng rồi."
-"Đâu có đâu có, không phải con với Khôi...là bạn W và bạn F mà...ở trường con..."
Thu đỏ bừng hết cả mặt, chối nguây nguẩy ấy. Ba mẹ cười đểu chứ, xong tớ phải giải thích mãi các đồng chí mới chịu tin.
-"Ừ thì bạn F. Bạn F này chắc giống bạn Thu rồi, não chỉ nhạy tiền với du học thành ra các chuyện khác đụt lắm. Thu chuyển lời cho bạn F giùm mẹ, W tuy trẻ con hay giận dỗi nhưng bạn ấy cũng có rất nhiều điểm tốt. Con người chẳng ai hoàn hảo cả, bạn bè thì nên giúp đỡ nhau để cùng tiến bộ chứ đừng quá so đo tính toán."
Sao lúc nào phân tích trên quan điểm của ba mẹ thì Thu cũng là người sai trước vậy á? Tớ dạ dạ vâng vâng thôi chứ trong lòng ứ phục gì cả, con trai thì phải chiều với nhường con gái mới là chân lý nha.
Như Khỉ ấy, bị ăn đập bán sống bán chết như thế mà sáng hôm sau gặp Thu vẫn cười hềnh hệch cả ra, cả băng đảng toe toét cúi đầu chào đại tẩu rồi rủ xuống căng tin uống nước chứ.
Đi thì đi.
-"Bây giờ mới có thời gian tâm sự thật lòng với nàng, hôm qua ta thương Khôi tự kỷ nên ta mới nhường thôi, thề luôn đó."
À thế ra là nhường đó ạ?
-"Khỉ đừng nàng nàng ta ta nữa, Thu nghe ngứa tai à."
Bạn này ngoan, bảo đổi kiểu xưng hô là đổi luôn, chỉ tiếc rằng câu sau còn thốn hơn cả câu trước.
-"Anh nói vợ nghe thằng Khôi lớp vợ chỉ là con tép thôi, lần này nể vợ anh tha cho nó, lần sau mà gặp lại anh dần cho ra bã luôn."
Khiếp Thu suýt nữa thì sặc luôn á, trời ơi ông Khỉ ơi, một vừa hai phải thôi chứ, cẩn thận tối nay bão về thì chớt cơm mẹ nấu mất. Nhưng kệ đi, dù sao bạn cũng là người tốt mà, tớ chẳng thích tranh luận hại cậu ấy mất mặt trước mặt đàn em đâu.
-"Anh đây chính là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất vợ hiểu không?"
-"Mệt đó nha, còn nói mấy từ linh tinh kiểu anh với vợ nữa là Thu không bao giờ chơi cùng Khỉ đâu."
Cậu ấy im bặt luôn, người đâu mà hiền dễ sợ. Bọn còn lại trông thấy thì cười như lợn nái được mùa, đứa này đứa kia thi nhau châm chọc.
-"Đại ca à, đại ca chính là hình mẫu đại trượng phu chuẩn mực mà chúng nó hay nói trên mạng đó."
-"Chính thị xác nun á."
-"Đúng đúng...là câu gì ý nhỉ...để nhớ xem nào...à...à...đúng rồi...nam tử hán kiên cường bất khuất...đầu đội trời...chân đạp đất...vợ doạ là ngất."
Bọn nó nói dứt lời liền chạy vội, Khỉ bị troll tức ghê gớm luôn, đuổi theo lũ nhóc quát tháo ầm ĩ.
-"Lũ ngu ngốc, các ngươi thì hiểu quái gì cơ chứ? Không phải ta sợ nàng mà là ta thương nàng, thương nàng nên mới sủng nàng, nghe lời nàng, không muốn nàng chịu uỷ khuất."
Ặc, sến súa không chịu được. Thế mà không hiểu cơ sự làm sao câu nói của bạn sau đó trở thành quote kinh điển ở trường tớ, trào lưu một thời gian luôn á, face page forum blog ngập tràn hình ảnh, hễ có đôi nào yêu nhau y như rằng lôi ra bày tỏ.
Nổi trội nhất chắc phải là anh Hưng, in hẳn pót sờ tơ cỡ lớn rồi nhân lúc trống chưa điểm đặt ngay trước cửa lớp.
"An Chi,
Trước giờ Hưng nhường nhịn Chi không phải là vì Hưng sợ chi.
Mà bởi lẽ,
Hưng thương Chi,
Thương Chi nên mới sủng Chi, nghe lời Chi, không muốn Chi chịu uỷ khuất.
Chi đừng ngại ngùng nữa có được không? Hưng cho phép Chi thích Hưng mà!"
Các cậu không tưởng tượng được cái Chi nó điên tới mức nào đâu, pót với cả tơ xé tan tành luôn á, chân tay ra sức đấm đá rồi mà mồm miệng vẫn không ngừng chặt chém.
-"Này thì cho phép này...này thì sủng sủng thương thương này...bực bội quá đi à...Hưng tỏ tình lần thứ bao nhiêu rồi...Hưng nhàn rỗi sinh nông nổi hả...Chi thì nhọc công giữ gìn hình ảnh ngoan hiền sạch scandal còn Hưng cứ thích tạo phốt thế hả? Ngày mai lại lên báo thì sao...ngốc ngếch...dại dột...vào mà xách dép cho Khôi..."
Eo, ghê quá.
Nhắc tới Khôi mới nhớ, trong khi mọi người vui vui vẻ vẻ đi xem trò hay thì dạo gần đây tinh thần cậu ấy rất xuống cấp, đỉnh điểm là cả buổi trưa hôm thứ tư ngồi lì lợm trên lớp cơ.
Mà được nhiều người thích kể ra cũng sướng lắm, anh không ăn một bữa thôi là bao em đua nhau xót xa, cầm khay đồ ăn thập thò ngoài cửa lớp. Khổ nỗi bạn cũng hơi cục tính, ngẩng dậy liếc mắt một cái là sếp Hưng phải lật đật đi ra đuổi người.
Ôi dào, thời đại nào còn dỗi cơm, bao nhiêu người trên thế gian này còn khổ tới nỗi không có nước uống kia kìa, màu mè quá thể đáng.
Thu nghĩ mà bực bực, thế nhưng lúc chiều vô tình nhặt được cái điện thoại ai đó làm rơi cạnh chân ghế cả người tớ gần như hoá đá. Rất nhiều ảnh, toàn ảnh của Thu thôi, mỗi bức ảnh Thu lại chu môi ưỡn mỏ với một đứa con trai khác nhau.
Thề luôn oan ức lắm ý, tại tính tớ không yểu điệu nên ngày cấp hai khá thân với bọn con trai. Rồi hầu như bây giờ các bạn học chung trường còn tớ là người duy nhất chuyển tới trường quốc tế nên càng được quý, hè vừa rồi đi họp lớp mọi người rủ chụp tự sướng chung chả nhẽ từ chối?
Chúng nó lại chửi cho một trận vì cái tội kiêu ý.
Nhưng Thu biết tính Cún nên cấm không cho bạn bè để công khai trên trang cá nhân rồi, chẳng hiểu sao những bức hình này lại rơi vào tay cậu ấy nữa.
Thảo nào giận lâu giận dai đến vậy, giá kể Thu đừng bướng mà hỏi Khôi tới cùng thì có phải mọi chuyện đã không ra nông nỗi này. Giờ nhìn bạn thấy thương thương kiểu gì ý, cứ như thế làm sao mà khỏi bệnh được?
Tự dưng Thu thấy tội lỗi quá à, cả tối hôm đó về trằn trọc khó ngủ ý.
Hôm sau tớ mang một cái hộp to thật to, trống điểm thì lao xuống nhà ăn gắp toàn đồ ngon sau đó chạy vội vàng lên lớp, rón rén ngồi xuống cạnh người ta thủ thỉ.
-"Ăn cơm nha, ăn xong còn uống thuốc."
Bạn chẳng nói gì cả, hây za, chắc còn muốn thêm đường thêm mật nữa á.
-"Ăn đi mà, không ốm ra Thu lo."
-"Không dám, Thu lo cho Khôi thì cái người thương thương sủng sủng kia để đi đâu?"
Gớm thôi, cái giọng hờn kinh lên được, đành phải giả ngơ giả ngốc vậy.
-"Ai cơ? Ai nhỉ? Sao Thu chẳng biết gì á? Mà Khôi cứ giận Thu vô cớ hoài vậy, Khôi không thấy mệt à?"
-"Đã bảo không phải vô cớ rồi mà, Thu ngoại tình với cả chục thằng còn dám chối."
-"Đâu? Hồi nào? Đưa bằng chứng ra đây đi."
Xong.
Kích tướng thành công, bạn bực bội lôi đống ảnh ở ngăn đầu tiên trong balô ra vứt vào mặt tớ. Gớm, lại còn in cả ra để hàng ngày ngắm thế này không tức mới là lạ đấy. Thu chớp lấy thời cơ, liên mồm giải thích mà khổ nỗi người ta mặt càng ngày càng khó đăm đăm, dí đầu tớ vào sát bức ảnh rồi chỉ chỉ trỏ trỏ tra khảo.
-"Chỉ giỏi nguỵ biện thôi...thế cái gì đây?"
Khiếp, quát đấy, run quá, run thật ý.
-"M...a...má..."
-"Má ai?"
-"Má Thu."
-"Thế còn cái này?"
-"M...ô...i...môi..."
-"Môi ai?"
-"Môi bạn Huy học cùng lớp cấp hai với Thu....nhưng tình bạn trong sáng mà...cả mấy cái ảnh kia cũng vậy...Thu thề danh dự..."
Thành thật thế rồi mà bạn chẳng hạ hoạ tý gì cả, cứ như nhẫn nhịn bao lâu nay mới có dịp bùng phát á.
-"Môi anh đỏ ghé má em hồng, tình cảm thế còn gì?"
-"Ảnh thì lỡ chụp rồi Thu cũng chịu thôi, giờ Khôi muốn sao?"
Eo, im lặng gục xuống mặt bàn không thèm nhìn mặt Thu rồi kìa, xúc thìa cơm dâng tới tận miệng còn làm kiêu mới sợ chứ. Kiểu này chắc không ưa sủng đâu, phải ngược mới xong á.
Thu điên cả người, đứng dậy đập bàn cái rầm.
-"Khôi tự xem lại mình xem? Lớp 11 rồi mà người ngoài nhìn vào chắc tưởng Khôi lớp 1 ý. Cuộc đời này ai cũng có nỗi khổ cả, Thu nghèo thì Thu phải cố gắng phấn đấu, Khôi cũng vậy thôi, phải nghị lực lên mà chiến thắng bệnh tật."
-"Thu im đi."
-"Tính ra Khôi chẳng hề tin tưởng Thu, không tin thì thích nhau làm gì cho phí."
-"Thu nói thì hay, nhưng người Thu thương có bị thằng khác thơm đâu mà Thu hiểu được cảm giác của Khôi."
-"Thu chẳng quá hiểu đi, không thơm nhưng suốt ngày Diệp với chả Diếc đú đa đú đởn cũng gai mắt lắm chứ bộ."
-"..."
-"Thu nói Khôi nghe này...Thu thích Khôi...Thu thương Khôi...trước nay chỉ có một mình Khôi thôi...hiểu chưa?"
-"..."
-"Ngốc ngếch, ngẩng mặt lên cho Thu."
-"..."
-"Khôi không thấy Thu thiệt thòi à, suốt ngày phải đi dỗ bạn trai ý, mệt hết cả người. Thu còn chưa được giận lần nào đây này."
-"..."
-"Được rồi, đã thế lần này Thu giận dai thật là dai cho Khôi biết mặt."
Đúng là ngang bướng khó chiều mà, tớ ức lắm ý, mang hộp cơm về chỗ vừa ăn một mình vừa nghẹn ngào. Sao mà sống mũi cay thế cơ chứ? Thu tự nhủ rằng đừng có khóc, nhưng mà kém cỏi không nhịn được nên nước mắt cứ tuôn ra như mưa á, xong thì rưng rức hết cả lên.
Một lát cái người bàn bên cạnh thò tay đưa cho khăn mùi soa, khổ nỗi lúc ấy Thu đang tủi thân nên hất ra, đợt đó Thu và Khôi cạch mặt nhau gần một tuần.
Tới hôm có kết quả thi hot couple kể ra tớ cũng hơi buồn, trượt top 10 các cậu ạ. Căn bản tuy ban giám khảo đánh giá cao nhưng không có fan như các cặp khác mà vote với share nhiều á, nên điểm tổng bị thua xa bọn nó.
-"Anh Khôi ơi mình xếp thứ nhất đấy, chuẩn bị cho tốt để thi vòng tiếp anh nhé, lát hai anh em mình gặp nhau ở quán cafe ngoài cổng trường nha."
Em Diệp hí hửng lên lớp thông báo. Gớm, cứ làm như Khôi không biết lên mạng đọc tin không bằng? Bọn con gái lớp tớ ghét nó cực kỳ, em ấy vừa đi một cái cả lũ bắt đầu trề môi bĩu mỏ.
Thu không ghét, nhưng cũng chẳng quý.
Tự dưng Khôi liếc nhìn Thu chứ, nhưng Thu không còn là Thu của ngày xưa nữa rồi, nhún nhường mãi để người ta khinh mình à? Tớ vênh mặt quay đi rồi lạnh lùng cúi xuống lôi sách ra làm bài. Lúc mở ra mới phát hiện bên trong kẹp một mẩu giấy nho nhỏ, nét chữ cũng nắn nót quen thuộc lắm.
"Thu nhầm rồi, Khôi không phải trẻ con. Chỉ là...Khôi ghét nhìn thấy con dâu của mẹ Khôi thân thiết với thằng khác.
P/S: Wc (<3)^n Ft"
Đằng sau tờ giấy ghi, n bằng lim của 1 trên x khi x tiến tới 0.
Cậu ấy điềm tĩnh bước ra thách thức luôn. Có vẻ Khỉ bị tổn thương lòng tự trọng, ngay lập tức lao vào đấm đá. Khôi cúi xuống, véo mạnh hai tai đối phương, cụng đầu một cái thật mạnh rồi chỉ một cước thôi, có người bắn hẳn ra gốc cây phượng gần đó.
Hai thằng bạn ruột của Khỉ nghe chừng nóng máu, bất chấp nguy hiểm lao vào trả thù cho đại ca, kết cục một đứa bắn đằng Đông, một đứa bay đằng Tây, thảm không tả nổi. Mấy bé còn lại sợ toát mồ hôi, tớ lấm lét liếc Khôi, thấy bạn hơi nguôi nguôi giận rồi thì nháy mắt cho Khỉ ý bảo lủi nhanh đi.
Cứ ngỡ thời cơ tới thì phải co giò lên mà chạy chứ? Nào đâu ngờ bạn ngu không thể tả nổi, hùng hùng hổ hổ bốc hẳn nắm đất to bự ném vào đầu người ta rồi chạy ra cầm tay Thu thủ thỉ ngọt ngào.
-"Đừng lo, không có sức thì ta dùng mưu."
Ối dồi ôi, cái má sưng húp lên rồi mà còn già mồm được à? Bọn con trai đúng là, có ngày chết vì sĩ diện hão.
-"Khỉ hâm à, Khôi không làm gì tớ đâu, cậu chạy đi."
-"Không, có chết cũng không bỏ lại nàng."
Eo, tinh thần anh dũng bất khuất thế chứ nị. Nhưng được mỗi một lát thôi, Khôi càng đến gần mặt cậu ấy càng tái, răng va vào nhau cứ ken két đi á.
-"Thu Thu à...hay...hay...chuồn...đúng rồi...chúng ta cùng chuồn..."
-"Giờ thì muộn rồi, hắn giải nhất chạy cấp thành phố đấy, cậu quên à?"
Rắc!
Tiếng cành cây bị bẻ gãy làm Thu với Khỉ giật nảy cả người. Tình hình nguy cấp lắm rồi, tớ còn chưa biết nói gì thì bạn đã nhanh nhẹn lao ra ôm chặt lấy đối thủ rồi hét ầm ĩ.
-"Phu nhân và các huynh đệ mau chạy...mau...mau...sức của bổn vương không còn nhiều..."
Ựa.
Đùa chứ, chắc chơi game nhiều quá bị lậm xừ nó rồi. Bạn so với người ta thì thấp hơn nên cái đầu dựa vào bờ vai ai đó rất chi là tình củm. Khôi kiểu điên lắm á, mà Khỉ cũng dai nên mãi mới đẩy ra được, xong rồi không nương tay vụt cho mấy phát liền.
Khỉ bị đau đến nỗi không đứng thẳng được ý. Hơn ai hết, Thu hiểu rõ tâm lý Khôi không giống người bình thường, lúc nóng giận vô cùng nguy hiểm, nhưng tớ cũng không muốn lẻn đi báo công an hay bảo vệ.
Vì Khôi là Khôi, là người tớ thương, liệu có ai hiểu không?
Mà nhìn Khỉ tội nghiệp kinh khủng luôn á, rốt cuộc Thu lấy hết can đảm xúi mấy đứa ra cõng đại ca về còn mình thì chặn Khôi xin xỏ.
-"Thôi tha cho cậu ấy đi, nha."
-"Tránh."
Khôi quát, Thu hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh cãi lại.
-"Không tránh."
-"Được, Thu chịu đòn thay nó thì Khôi sẽ tha."
Giọng bạn quả quyết, giây phút ấy sống mũi tớ cay cay à, nước mắt cũng ứa ra. Khôi từng bảo, Thu bị bắt nạt một chút thôi Khôi đã khó chịu lắm rồi, là nói giỡn sao?
Khôi, thực sự là nỡ đánh Thu sao?
Cũng chẳng hiểu lúc đó tớ ăn gan hùm mật báo gì mà dám chìa lòng bàn tay của mình ra phía trước nữa, tự dưng lại nhớ tới hồi bé à, mỗi lần Thu làm gì sai ba sẽ bảo Thu đưa tay ra cho ba.
Rồi tay trái ba cầm tay Thu bên dưới để tránh trường hợp tớ hãi quá rụt lại, tay phải ba sẽ dùng thước gõ một cái cho chừa, nhưng ba gõ nhẹ lắm. Hồi đó Thu nức nở vì tủi thân chứ không phải vì đau.
Bây giờ Khôi cũng thực hiện y như vậy.
Chỉ khác là, tiếng vụt cực kỳ mạnh.
Và, trước khi nhành cây kia chạm tới, có người đã kịp lật tay tớ xuống dưới.
Tay cậu ấy...phủ bên trên.
Tớ khóc, cảm thấy bức bối khó chịu hơn trăm vạn lần ban nãy.
-"Đồ ngốc...đau không?"
-"Không đau...chỉ là hơi ghen tỵ..."
Khôi nói xong thì lẳng lặng bỏ về. Thu nhìn theo bóng dáng cô độc của Khôi, tự dưng lòng thấy trĩu nặng à. Tối đến não nề quá thầy u hỏi thăm hoài, rốt cuộc đành phải kể ra mối bận tâm trong lòng, Thu lần này khôn rồi, đổi tên nhân vật thành bạn W và bạn F.
Cũng nói qua loa ý chính thôi chứ không đi sâu vào chi tiết, thế nào mà thầy u thông minh ghê gớm luôn, chưa gì đã kết luận.
-"Ngốc, Thu với bạn kia bênh nhau chằm chặp, sẵn sàng hi sinh vì nhau như thế Khôi tổn thương là đúng rồi."
-"Đâu có đâu có, không phải con với Khôi...là bạn W và bạn F mà...ở trường con..."
Thu đỏ bừng hết cả mặt, chối nguây nguẩy ấy. Ba mẹ cười đểu chứ, xong tớ phải giải thích mãi các đồng chí mới chịu tin.
-"Ừ thì bạn F. Bạn F này chắc giống bạn Thu rồi, não chỉ nhạy tiền với du học thành ra các chuyện khác đụt lắm. Thu chuyển lời cho bạn F giùm mẹ, W tuy trẻ con hay giận dỗi nhưng bạn ấy cũng có rất nhiều điểm tốt. Con người chẳng ai hoàn hảo cả, bạn bè thì nên giúp đỡ nhau để cùng tiến bộ chứ đừng quá so đo tính toán."
Sao lúc nào phân tích trên quan điểm của ba mẹ thì Thu cũng là người sai trước vậy á? Tớ dạ dạ vâng vâng thôi chứ trong lòng ứ phục gì cả, con trai thì phải chiều với nhường con gái mới là chân lý nha.
Như Khỉ ấy, bị ăn đập bán sống bán chết như thế mà sáng hôm sau gặp Thu vẫn cười hềnh hệch cả ra, cả băng đảng toe toét cúi đầu chào đại tẩu rồi rủ xuống căng tin uống nước chứ.
Đi thì đi.
-"Bây giờ mới có thời gian tâm sự thật lòng với nàng, hôm qua ta thương Khôi tự kỷ nên ta mới nhường thôi, thề luôn đó."
À thế ra là nhường đó ạ?
-"Khỉ đừng nàng nàng ta ta nữa, Thu nghe ngứa tai à."
Bạn này ngoan, bảo đổi kiểu xưng hô là đổi luôn, chỉ tiếc rằng câu sau còn thốn hơn cả câu trước.
-"Anh nói vợ nghe thằng Khôi lớp vợ chỉ là con tép thôi, lần này nể vợ anh tha cho nó, lần sau mà gặp lại anh dần cho ra bã luôn."
Khiếp Thu suýt nữa thì sặc luôn á, trời ơi ông Khỉ ơi, một vừa hai phải thôi chứ, cẩn thận tối nay bão về thì chớt cơm mẹ nấu mất. Nhưng kệ đi, dù sao bạn cũng là người tốt mà, tớ chẳng thích tranh luận hại cậu ấy mất mặt trước mặt đàn em đâu.
-"Anh đây chính là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất vợ hiểu không?"
-"Mệt đó nha, còn nói mấy từ linh tinh kiểu anh với vợ nữa là Thu không bao giờ chơi cùng Khỉ đâu."
Cậu ấy im bặt luôn, người đâu mà hiền dễ sợ. Bọn còn lại trông thấy thì cười như lợn nái được mùa, đứa này đứa kia thi nhau châm chọc.
-"Đại ca à, đại ca chính là hình mẫu đại trượng phu chuẩn mực mà chúng nó hay nói trên mạng đó."
-"Chính thị xác nun á."
-"Đúng đúng...là câu gì ý nhỉ...để nhớ xem nào...à...à...đúng rồi...nam tử hán kiên cường bất khuất...đầu đội trời...chân đạp đất...vợ doạ là ngất."
Bọn nó nói dứt lời liền chạy vội, Khỉ bị troll tức ghê gớm luôn, đuổi theo lũ nhóc quát tháo ầm ĩ.
-"Lũ ngu ngốc, các ngươi thì hiểu quái gì cơ chứ? Không phải ta sợ nàng mà là ta thương nàng, thương nàng nên mới sủng nàng, nghe lời nàng, không muốn nàng chịu uỷ khuất."
Ặc, sến súa không chịu được. Thế mà không hiểu cơ sự làm sao câu nói của bạn sau đó trở thành quote kinh điển ở trường tớ, trào lưu một thời gian luôn á, face page forum blog ngập tràn hình ảnh, hễ có đôi nào yêu nhau y như rằng lôi ra bày tỏ.
Nổi trội nhất chắc phải là anh Hưng, in hẳn pót sờ tơ cỡ lớn rồi nhân lúc trống chưa điểm đặt ngay trước cửa lớp.
"An Chi,
Trước giờ Hưng nhường nhịn Chi không phải là vì Hưng sợ chi.
Mà bởi lẽ,
Hưng thương Chi,
Thương Chi nên mới sủng Chi, nghe lời Chi, không muốn Chi chịu uỷ khuất.
Chi đừng ngại ngùng nữa có được không? Hưng cho phép Chi thích Hưng mà!"
Các cậu không tưởng tượng được cái Chi nó điên tới mức nào đâu, pót với cả tơ xé tan tành luôn á, chân tay ra sức đấm đá rồi mà mồm miệng vẫn không ngừng chặt chém.
-"Này thì cho phép này...này thì sủng sủng thương thương này...bực bội quá đi à...Hưng tỏ tình lần thứ bao nhiêu rồi...Hưng nhàn rỗi sinh nông nổi hả...Chi thì nhọc công giữ gìn hình ảnh ngoan hiền sạch scandal còn Hưng cứ thích tạo phốt thế hả? Ngày mai lại lên báo thì sao...ngốc ngếch...dại dột...vào mà xách dép cho Khôi..."
Eo, ghê quá.
Nhắc tới Khôi mới nhớ, trong khi mọi người vui vui vẻ vẻ đi xem trò hay thì dạo gần đây tinh thần cậu ấy rất xuống cấp, đỉnh điểm là cả buổi trưa hôm thứ tư ngồi lì lợm trên lớp cơ.
Mà được nhiều người thích kể ra cũng sướng lắm, anh không ăn một bữa thôi là bao em đua nhau xót xa, cầm khay đồ ăn thập thò ngoài cửa lớp. Khổ nỗi bạn cũng hơi cục tính, ngẩng dậy liếc mắt một cái là sếp Hưng phải lật đật đi ra đuổi người.
Ôi dào, thời đại nào còn dỗi cơm, bao nhiêu người trên thế gian này còn khổ tới nỗi không có nước uống kia kìa, màu mè quá thể đáng.
Thu nghĩ mà bực bực, thế nhưng lúc chiều vô tình nhặt được cái điện thoại ai đó làm rơi cạnh chân ghế cả người tớ gần như hoá đá. Rất nhiều ảnh, toàn ảnh của Thu thôi, mỗi bức ảnh Thu lại chu môi ưỡn mỏ với một đứa con trai khác nhau.
Thề luôn oan ức lắm ý, tại tính tớ không yểu điệu nên ngày cấp hai khá thân với bọn con trai. Rồi hầu như bây giờ các bạn học chung trường còn tớ là người duy nhất chuyển tới trường quốc tế nên càng được quý, hè vừa rồi đi họp lớp mọi người rủ chụp tự sướng chung chả nhẽ từ chối?
Chúng nó lại chửi cho một trận vì cái tội kiêu ý.
Nhưng Thu biết tính Cún nên cấm không cho bạn bè để công khai trên trang cá nhân rồi, chẳng hiểu sao những bức hình này lại rơi vào tay cậu ấy nữa.
Thảo nào giận lâu giận dai đến vậy, giá kể Thu đừng bướng mà hỏi Khôi tới cùng thì có phải mọi chuyện đã không ra nông nỗi này. Giờ nhìn bạn thấy thương thương kiểu gì ý, cứ như thế làm sao mà khỏi bệnh được?
Tự dưng Thu thấy tội lỗi quá à, cả tối hôm đó về trằn trọc khó ngủ ý.
Hôm sau tớ mang một cái hộp to thật to, trống điểm thì lao xuống nhà ăn gắp toàn đồ ngon sau đó chạy vội vàng lên lớp, rón rén ngồi xuống cạnh người ta thủ thỉ.
-"Ăn cơm nha, ăn xong còn uống thuốc."
Bạn chẳng nói gì cả, hây za, chắc còn muốn thêm đường thêm mật nữa á.
-"Ăn đi mà, không ốm ra Thu lo."
-"Không dám, Thu lo cho Khôi thì cái người thương thương sủng sủng kia để đi đâu?"
Gớm thôi, cái giọng hờn kinh lên được, đành phải giả ngơ giả ngốc vậy.
-"Ai cơ? Ai nhỉ? Sao Thu chẳng biết gì á? Mà Khôi cứ giận Thu vô cớ hoài vậy, Khôi không thấy mệt à?"
-"Đã bảo không phải vô cớ rồi mà, Thu ngoại tình với cả chục thằng còn dám chối."
-"Đâu? Hồi nào? Đưa bằng chứng ra đây đi."
Xong.
Kích tướng thành công, bạn bực bội lôi đống ảnh ở ngăn đầu tiên trong balô ra vứt vào mặt tớ. Gớm, lại còn in cả ra để hàng ngày ngắm thế này không tức mới là lạ đấy. Thu chớp lấy thời cơ, liên mồm giải thích mà khổ nỗi người ta mặt càng ngày càng khó đăm đăm, dí đầu tớ vào sát bức ảnh rồi chỉ chỉ trỏ trỏ tra khảo.
-"Chỉ giỏi nguỵ biện thôi...thế cái gì đây?"
Khiếp, quát đấy, run quá, run thật ý.
-"M...a...má..."
-"Má ai?"
-"Má Thu."
-"Thế còn cái này?"
-"M...ô...i...môi..."
-"Môi ai?"
-"Môi bạn Huy học cùng lớp cấp hai với Thu....nhưng tình bạn trong sáng mà...cả mấy cái ảnh kia cũng vậy...Thu thề danh dự..."
Thành thật thế rồi mà bạn chẳng hạ hoạ tý gì cả, cứ như nhẫn nhịn bao lâu nay mới có dịp bùng phát á.
-"Môi anh đỏ ghé má em hồng, tình cảm thế còn gì?"
-"Ảnh thì lỡ chụp rồi Thu cũng chịu thôi, giờ Khôi muốn sao?"
Eo, im lặng gục xuống mặt bàn không thèm nhìn mặt Thu rồi kìa, xúc thìa cơm dâng tới tận miệng còn làm kiêu mới sợ chứ. Kiểu này chắc không ưa sủng đâu, phải ngược mới xong á.
Thu điên cả người, đứng dậy đập bàn cái rầm.
-"Khôi tự xem lại mình xem? Lớp 11 rồi mà người ngoài nhìn vào chắc tưởng Khôi lớp 1 ý. Cuộc đời này ai cũng có nỗi khổ cả, Thu nghèo thì Thu phải cố gắng phấn đấu, Khôi cũng vậy thôi, phải nghị lực lên mà chiến thắng bệnh tật."
-"Thu im đi."
-"Tính ra Khôi chẳng hề tin tưởng Thu, không tin thì thích nhau làm gì cho phí."
-"Thu nói thì hay, nhưng người Thu thương có bị thằng khác thơm đâu mà Thu hiểu được cảm giác của Khôi."
-"Thu chẳng quá hiểu đi, không thơm nhưng suốt ngày Diệp với chả Diếc đú đa đú đởn cũng gai mắt lắm chứ bộ."
-"..."
-"Thu nói Khôi nghe này...Thu thích Khôi...Thu thương Khôi...trước nay chỉ có một mình Khôi thôi...hiểu chưa?"
-"..."
-"Ngốc ngếch, ngẩng mặt lên cho Thu."
-"..."
-"Khôi không thấy Thu thiệt thòi à, suốt ngày phải đi dỗ bạn trai ý, mệt hết cả người. Thu còn chưa được giận lần nào đây này."
-"..."
-"Được rồi, đã thế lần này Thu giận dai thật là dai cho Khôi biết mặt."
Đúng là ngang bướng khó chiều mà, tớ ức lắm ý, mang hộp cơm về chỗ vừa ăn một mình vừa nghẹn ngào. Sao mà sống mũi cay thế cơ chứ? Thu tự nhủ rằng đừng có khóc, nhưng mà kém cỏi không nhịn được nên nước mắt cứ tuôn ra như mưa á, xong thì rưng rức hết cả lên.
Một lát cái người bàn bên cạnh thò tay đưa cho khăn mùi soa, khổ nỗi lúc ấy Thu đang tủi thân nên hất ra, đợt đó Thu và Khôi cạch mặt nhau gần một tuần.
Tới hôm có kết quả thi hot couple kể ra tớ cũng hơi buồn, trượt top 10 các cậu ạ. Căn bản tuy ban giám khảo đánh giá cao nhưng không có fan như các cặp khác mà vote với share nhiều á, nên điểm tổng bị thua xa bọn nó.
-"Anh Khôi ơi mình xếp thứ nhất đấy, chuẩn bị cho tốt để thi vòng tiếp anh nhé, lát hai anh em mình gặp nhau ở quán cafe ngoài cổng trường nha."
Em Diệp hí hửng lên lớp thông báo. Gớm, cứ làm như Khôi không biết lên mạng đọc tin không bằng? Bọn con gái lớp tớ ghét nó cực kỳ, em ấy vừa đi một cái cả lũ bắt đầu trề môi bĩu mỏ.
Thu không ghét, nhưng cũng chẳng quý.
Tự dưng Khôi liếc nhìn Thu chứ, nhưng Thu không còn là Thu của ngày xưa nữa rồi, nhún nhường mãi để người ta khinh mình à? Tớ vênh mặt quay đi rồi lạnh lùng cúi xuống lôi sách ra làm bài. Lúc mở ra mới phát hiện bên trong kẹp một mẩu giấy nho nhỏ, nét chữ cũng nắn nót quen thuộc lắm.
"Thu nhầm rồi, Khôi không phải trẻ con. Chỉ là...Khôi ghét nhìn thấy con dâu của mẹ Khôi thân thiết với thằng khác.
P/S: Wc (<3)^n Ft"
Đằng sau tờ giấy ghi, n bằng lim của 1 trên x khi x tiến tới 0.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.