Chương 2: Đêm đó
Bổn Đản Anh Tử
13/09/2016
Tây Uyển quả thật rất nổi tiếng, có thể nói là thanh danh vang xa.
Xảo diệu là, thời cổ đại có tứ đại mĩ nữ chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, thì Tây Uyển cũng có tứ đại mĩ nữ. Trước khi Vương Cảnh tới, ba đại mĩ nữ ở đây lại cùng một nhà. Họ là tỷ tỷ Vân Vũ Lôi, muội muội Vân Vũ Phi và mẹ của họ, Dung An Dao. Những người quen biết với Dung An Dao đều gọi bà là Vân phu nhân, nhưng cả hai tỷ muội đều gọi mẹ của họ là Dung tỷ, bởi vì đơn giản Dung An Dao trông trẻ trung hệt như tỷ tỷ của họ vậy. Nghe nói, các bậc tiền bối của Dung An Dao là phi tử trong cung, chẳng trách nữ nhân của Vân gia người nào người nấy vóc dáng đều không chỉ có vẻ đẹp thông thường.
Doãn Xuyên ở Tây Uyển, đương nhiên biết mĩ danh của Vân gia. Gã cầm mấy tấm hình và tư liệu liên quan đến Vân Vũ Phi kẹp trong phong bì lên tử tế xem xét. Trong mắt gã, Vân Vũ Phi giống như một minh tinh. Gã từng nghe Lý Kha nhắc qua, Vân Vũ Phi có một diễm danh, gọi là hoàng hậu chân dài. Trong khu Tây Uyển, Doãn Xuyên mới chỉ nhìn thấy Vân Vũ Phi từ xa chứ chưa từng nhìn thấy một cách rõ ràng cặp đùi đẹp của nàng.
"Hoàng hậu chân dài? Không hiểu có đẹp bằng cặp đùi của Cảnh Cảnh không?" Doãn Xuyên rất tự giác lấy Vương Cảnh và Vân Vũ Phi ra so sánh.
"Cảnh Cảnh của ta vẫn đẹp hơn. Lý Kha à Lý Kha. Tên tiểu tử nhà ngươi cũng tham quá, chẳng lẽ trong tứ đại mĩ nữ ngươi định độc chiếm hai người sao? Chuyện này sẽ gây nên công phẫn đó, đây đâu phải là thời đại học." Doãn Xuyên nhớ lại thời sinh viên, Lý Kha chính là đối thủ nặng ký nhất trong cuộc chơi cua gái với mình. Mỗi lần khi gã chốt được mục tiêu thì lại sớm bị người ta nhanh chân hớt tay trên rồi. Người đó không phải là ai khác mà là Lý Kha. Lý Kha không những anh tuấn cao ráo, lại còn rất có tiền, thời đại học đã chạy con Honda 2.0 rồi.
"Xem ra tiền là chìa khóa vạn năng. Nếu ta có tiền, Cảnh Cảnh có lẽ đã thuộc về ta. Da dẻ nàng sao mà trơn bóng đến vậy. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng thật nõn nà, nãi tử của nàng săn chắc đến chết mất...." Doãn Xuyên thở dài, ánh mắt có vẻ mơ màng. Gã lại nhớ tới buổi tối hôm đó.
Đó là một năm trước..
"Cạn ly!" Không biết đã cạn bao nhiêu chén rồi? Chỉ biết rằng tất cả mọi người ở đó đều đã say mềm. Cạn xong ly đó, rất nhiều người bắt đầu lảo đảo xiêu vẹo. Cả gian phòng KTV thuê bao đều sặc sụa hơi men. Đó là ngày sinh nhật của Lý Kha, đương nhiên tất cả đều chơi hết mình. Duy có Doãn Xuyên vẫn rất tỉnh táo, bởi vì gã uống không nhiều. Không phải là vì tửu lượng gã kém, mà là gã có một việc còn hứng thú hơn là uống rượu, đó là ngắm nhìn Vương Cảnh nép sát bên cạnh Lý Kha.
Đó là lần đầu tiên Doãn Xuyên gặp Vương Cảnh. Mặc dù trước đây Lý Kha từng đắc ý cho Doãn Xuyên biết, hắn đã tìm được người yêu nhất, nhưng Doãn Xuyên không cho là như vậy. Song khi Doãn Xuyên nhìn thấy Vương Cảnh, ánh mắt gã không hề rời khỏi Vương Cảnh.
Ánh đèn mờ ảo của gian phòng bao cũng không thể che giấu được vẻ rực rỡ của Vương Cảnh. Vì lẽ đó Doãn Xuyên không say, Lý Kha lại say mèm. Nam nhân có một nữ nhân giống như Vương Cảnh thì e rằng ngày nào cũng say.
Cuộc vui có náo nhiệt đến đâu cũng có lúc đến hồi kết. Đám bằng hữu lục tục ra về, trong gian KTV chỉ còn lại ba người. Ngoại trừ Lý Kha và Vương Cảnh, người còn lại là Doãn Xuyên. Đã hai giờ sáng, Doãn Xuyên không có xe, gã đương nhiên ở lại chờ đi nhờ xe của Lý Kha, bởi vị họ đều ở tại Tây Uyển.
Không ai muốn lúc đang say mềm lại lái xe. Cho dù có người muốn lái thì cũng chẳng ai muốn ngồi lên chiếc xe đó. Doãn Xuyên đề nghị, không bằng đợi tan cơn say hãy đi. Không ai đáp lại, bởi vì Lý Kha đã dựa lên ghế sô pha phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, còn Vương Cảnh gối đầu lên đùi Lý Kha, thân thể cuộn tròn lại giống như một chú mèo con. Mái tóc dài thướt tha của nàng đổ xõa ra như thác nước. Nàng cũng say rồi.
Buổi tối vốn tràn đầy kích tình lại hạ màn một cách yên ả như vậy. Nhưng trong cuộc sống yên ả luôn xảy ra những chuyện không thể ngờ tới.
Trong cơn mông lông, Duẫn Xuân đang nằm trên một chiếc sô pha bên cạnh bị một tràng tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà làm tỉnh giấc. Gã hé mở mắt, nhìn thấy Vương Cảnh vội vàng chạy vào trong phòng rửa tay của phòng hát. Từ trong đó vọng ra tiếng nôn mửa.
Khi uống quá nhiều ai cũng sẽ bị nôn mửa. Nữ nhân cũng vậy. Đó chẳng phải là chuyện kỳ quái gì. Nhưng Vương Cảnh lại không giống như vậy. Nàng thu hút Doãn Xuyên một cách sâu sắc. Liếc nhìn Lý Kha còn đang ngủ say một cái, Doãn Xuyên mò theo.
Có lẽ là không kịp đóng cửa, phòng rửa tay hé mở. Doãn Xuyên vừa nhìn liền thấy Vương Cảnh đang không ngừng tẩy rửa bồn rửa tay. Uế vật ở bồn rửa tay đã biến mất. Nữ nhân đều thích sạch sẽ, chẳng lẽ đến cả nữ nhân say rồi vẫn thích sạch sẽ? Doãn Xuyên nghĩ đầy hứng thú.
Vương Cảnh quả thật thích sạch sẽ. Nàng bắt đầu thanh lý mấy vết bẩn dính trên y phục. Chỗ dễ dàng dính bẩn nhất đương nhiên là trước ngực. Hôm đó, Vương Cảnh mặc một chiếc váy quai dây ngắn màu đen, cái quai dây đó rất mảnh, dường như khó mà chịu nổi trọng lượng hai trái cầu trước ngực, cho nên trên bờ vai trắng hồng của nàng có vết lằn mờ mờ. Vương Cảnh quên mất cửa không đóng, bàn tay nàng chẳng chút e dè lau chùi những bộ vị lộ ra trước ngực. Thậm chí nàng còn nhẹ nhàng luồn tay vào trong vạt áo vốn đã đủ bạo lộ để lau cả đôi gò bồng đảo. Cặp nhũ phong mơn mởn theo tay nàng nhảy cả ra ngoài, nghịch ngợm lộ ra hai nụ hoa màu phấn hồng.
"Trời ạ, đó là nhũ đầu a? Đẹp quá đi." Doãn Xuyên hét lên đầy kích động trong lòng. Đơn giản là gã không thể tin nổi đôi mắt mình lại có diễm phúc như vậy. Gã thật muốn xông lên, ngậm nụ hoa màu phấn hồng đó vào miệng, nhưng gã không những không say mà còn rất tỉnh táo. Gã biết gã đang nhìn thứ gã không nên nhìn.
Vì thế, Doãn Xuyên lẳng lặng lui ra, nhón chân nhón tay trở lại ghế sô pha.
Không tới ba phút sau, tiếng bước chân trong trẻo đó lại vang lên, Vương Cảnh loạng choạng bước ra. Doãn Xuyên hít sâu một hơi, đứng dậy bước tới hỏi vẻ quan tâm: "Em không sao chứ?"
Vương Cảnh không đáp, nàng lắc lắc đầu, định đi về phía Lý Kha đang ngủ mê mệt, nhưng đáng tiếc nàng vừa cất bước thì cả người lại quỵ xuống. Phản ứng của Doãn Xuyên đương nhiên là rất nhanh. Trời ban cho cơ hội tốt sao gã có thể bỏ qua cơ chứ?
Hai tay vòng qua hai bên sườn Vương Cảnh, Doãn Xuyên ôm chặt Vương Cảnh trong lòng. Trái tim gã đập dữ dội. Doãn Xuyên nhớ rõ rằng gã ôm đến hai phút. Ôm nữ nhân của người ta đến hai phút thì cảm giác thế nào? Có lẽ chỉ có Doãn Xuyên mới có thể cảm nhận được.
Vương Cảnh say không ít. Lúc Doãn Xuyên đỡ Vương Cảnh đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha phía bên mình, nàng mới lầu bầu như nói mơ: "Nước, cho em uống nước, khát quá, khát quá."
Người thích uống rượu đều biết, sau khi say rượu mà uống nước thì mửa càng khiếp. Đương nhiên Doãn Xuyên biết đạo lý đó nên gã ôn nhu khuyên giải: "Cố nhịn đi, không thể uống nước được."
"Ư, không, em muốn uống, em muốn uống." Có lẽ Vương Cảnh tưởng Doãn Xuyên là Lý Kha, nàng bắt đầu nũng nịu.
"A, được, được, em chờ chút." Chẳng có nam nhân nào có thể kháng cự được với sự nũng nịu như thế. Doãn Xuyên vội vàng rót một ly nhỏ nước hoa quả, ôm lấy thân thể mềm mại nâng lên, đưa ly nước đến bên miệng Vương Cảnh.
Chỉ là Vương Cảnh còn chưa kịp hớp lấy một ngụm, nước hoa quả màu vàng đã thuận theo khóe miệng nàng chảy xuống, nhỏ xuống khuôn ngực vẫn còn ẩm. Chỗ đó nàng vừa mới lau chùi xong, nhưng hiện giờ nàng không thể lau được nữa, bởi vì nàng đã nằm đổ xuống sô pha, khuôn mặt mĩ lệ đỏ hồng lên, giốn như một tiểu nữ hài xấu hổ.
Nhưng Doãn Xuyên biết rằng nữ nhân trước mắt không phải là một cô bé con, không có cô bé nào lại có bộ ngực đầy đặn như vậy. Hai gò bồng đảo căng tròn của Vương Cảnh giống như hai trái mật đào chín nõn, đang trêu ghẹo lý trí của Doãn Xuyên. Doãn Xuyên vốn luôn rất lý trí, huống chi Lý Kha còn nằm ngay gần đó.
Nhưng mà, Doãn Xuyên vẫn cứ thất bại. Bại một cách triệt để. Bởi vì Vương Cảnh nằm đổ xuống lộ ra cặp đùi dài thẳng tắp. Nàng mang tất da chân màu đen, chỉ là váy siêu ngắn, lúc nằm ngã xuống bị hớt lên. Doãn Xuyên nhìn thấy rõ ràng tận đầu cặp đùi lộ ra viền bít tất màu đen.
"Đồ lót của nàng có phải cũng màu đen không nhỉ?" Hô hấp và suy nghĩ của Doãn Xuyên cùng tăng nhanh. Lúc gã quyết định phải giải đáp câu hỏi đó, gã không quên liếc nhìn Lý Kha đang nằm ngửa ra ngủ ở sô pha bên kia. Doãn Xuyến giống hệt như một tên trộm vặt đang thó đồ vậy.
Có thể hình dung Doãn Xuyên lúc này đúng là sắc gan to bằng trời. Nhưng khi gã vén váy Vương Cảnh lên, gã phát hiện suy đoán của gã sai rồi, bởi vì đáp án là nữ nhân mĩ lệ mà cao ngạo này tuyệt không hề mặc nội khố, chỉ có một nhúm âm mao lười nhác dựa sang hai bên mảnh cánh hoa màu phấn hồng.
Doãn Xuyên rất lớn mật, cũng rất lý trí. Mặc dù đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nhưng gã vẫn không quên bước đến trước mặt Lý Kha, gọi khẽ Lý Kha mấy tiếng. Đáng tiếc Lý Kha ngủ say như heo, hắn sao có thể nghe thấy tiếng gọi của Doãn Xuyên? Điều đó càng khiến Doãn Xuyên can đảm hơn. Bị lửa dục thiêu đốt, quần của gã đã dựng lên thành hình một cái ô xòe rộng.
"Chỗ này bị bẩn rồi, anh, anh lau giúp em." Doãn Xuyên rút một tờ giấy, nhẹ nhàng lau nước quả rớt trên ngực Vương Cảnh. Gã đang thăm dò phản ứng của Vương Cảnh. Chỉ là Vương Cảnh không có chút phản ứng nào. Doãn Xuyên kích động ném tờ giấy đi, tay gã đã hoàn toàn thay thế cho tờ giấy, chậm rãi dạo chơi khắp bầu ngực nõn nà của Vương Cảnh, lại còn trèo lên cả nhũ phong. Gã khẩn trương chăm chú nhìn sắc mặt của Vương Cảnh, sợ nàng đột nhiên tỉnh lại.
Xem ra Doãn Xuyên đã lo lắng thừa. Khi gã lật Vương Cảnh sang thế nằm ngửa, cánh mũi Vương Cảnh chỉ phát ra tiếng hô hấp đều đặn, nhũ phong của nàng lộ ra ngoài không khí. Nụ hoa màu phấn hồng một lần nữa lại kích thích thần kinh của Doãn Xuyên. Gã không do dự nữa cúi đầu xuống, ngậm nụ hoa đó vào miệng, nhẹ nhàng mút, còn không ngừng trao đổi, không ngừng vuốt ve và nắn bóp. Trò chơi nguyên thủy dường như cũng kích thích thân thể của Vương Cảnh, nhũ đầu của nàng bắt đầu săn cứng lên. Doãn Xuyên bắt đầu có chút điên cuồng, có chút thô lỗ. Nụ hoa săn cứng của nàng trở thành đối tượng giày vò của gã. Sau khi đầu lưỡi một lần nữa lướt qua, Doãn Xuyên cắn nhẹ nhũ đầu.
"Ưm" Hàng lông mày khẽ cau lại cho thấy Vương Cảnh có cảm giác, Doãn Xuyên vội vàng dừng động tác lại. Có điều, sau một câu lầm bầm, Vương Cảnh lại nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Doãn Xuyên lại bắt đầu động tác của gã. Chỉ có điều, lần này gã lớn gan hơn, bởi vì tay gã đã mò xuống đùi Vương Cảnh. Lần theo cặp đùi bóng mượt, gã tiến tới nơi thần thánh nhất, mẫn cảm nhất của nữ nhân. Do nơi đó không có một sợi dây ngăn cách nào, Doãn Xuyên dễ dàng chạm đến khu vực ẩm ướt. Vượt ngoài ý liệu của Doãn Xuyên là khu vực ấm áp đó không ngờ có dịch thể chảy ra, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Với tình hình tràn lan thế này, theo kinh nghiệm của gã, đó là lúc nữ nhân động tình mới như vậy. Chẳng lẽ Vương Cảnh lúc này cũng đang có giấc mộng xuân?
Doãn Xuyên nghi hoặc nhìn Vương Cảnh, nhưng thấy Vương Cảnh vẫn đang ngủ say sưa. Lá gan của gã lại một lần nữa to lên. Nhìn ngọc thể nằm ngang của Vương Cảnh, Doãn Xuyên nghiến răng, đưa ra một quyết định khiến gã nhớ suốt đời. Gã hôn Vương Cảnh một lát, sau đó khẽ khàng nói bên tai Vương Cảnh "Hãy tha thứ cho anh"
Lúc này Vương Cảnh đang ngủ say lại đột nhiên có phản ứng. Nàng lại lầm bầm một câu, rồi tiếp tục thiếp ngủ.
Mọi thứ Doãn Xuyên làm tiếp đó rất phong cuồng. Gã kéo khóa xuống, lôi ra một vật to lớn mặt mày hung ác, nhẹ nhàng tách cặp đùi Vương Cảnh ra, quỳ xuống giữa hai chân nàng, sau đó nhắm chuẩn vật to tướng đó vào khe hở non mềm màu phấn hồng mà cắm vào. Doãn Xuyên biết mức độ nhục côn của mình, cho nên động tác tiến vào của gã rất chậm, rất ôn nhu. Gã lo ngại làm Vương Cảnh tỉnh lại. Nhưng cái thứ thô chắc đó tiến vào nơi mẫn cảm nhất của nữ nhân thì làm sao không làm cho nữ nhân tỉnh lại đây? Chỉ là dục vọng như sóng dữ đã đánh tan lý trí của Doãn Xuyên.
Nhục côn của gã tiến vào từng chút một. Thật may, chất dịch tràn lan ra giúp Doãn Xuyên tiến vào không gặp quá nhiều trở ngại. Lúc Doãn Xuyên lần thứ năm rút ra rồi lại ấn vào, bông hoa của Vương Cảnh cũng tiếp đón vị khách không mời đó. Nhục côn của Doãn Xuyên cuối cùng hoàn toàn tiến vào trong, ngay cả Vương Cảnh đang ngủ say cũng thốt lên một tiếng rên rỉ..
Trong cơn khoái cảm cực độ, Doãn Xuyên không còn để ý tới sắc mặt Vương Cảnh nữa. Mặc dù gã vẫn nhấp nhô rất chậm, rất nhẹ nhàng, nhưng lực lượng tích súc lại chờ bùng phát đã hình thành. Song đúng vào lúc đó, chuông điện thoại của Doãn Xuyên vang lên. Tiếng chuông không to, nhưng trong căn phòng yên tĩnh đó vẫn như tiếng sấm. Doãn Xuyên đứng bật lên với tốc độ nhanh nhất. Đương nhiên, gã không quên chỉnh đốn lại y phục của Vương Cảnh cho ngay ngắn.
Đáng để vui mừng là, đến khi Doãn Xuyên nói chuyện điện thoại xong, Lý Kha mới hé mở cặp mắt vằn đỏ, mơ hồ hỏi: "Mấy giờ rồi, ơ , Cảnh Cảnh sao lại nằm bên kia?"
Doãn Xuyên đã bình tĩnh lại có chút khẩn trương: "Cô ấy mửa."
"Ờ, mẹ nó, hôm nay uống nhiều quá. Tiểu Cảnh Cảnh, chúng ta về thôi." Giọng Lý Kha không nhỏ, nhưng Vương Cảnh vẫn ngủ say. Điều này khiến Doãn Xuyên thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Có điều khiến cho Doãn Xuyên phiền muộn chính là cú điện thoại rất không đúng lúc kia. Cú điện thoại đó không phải ai khác, mà là do ác nhân Doãn Xuyên vừa thấy là đầu to lên, đến trốn tránh cũng không kịp đó gọi đến. Nàng chính là Lý Nhã, muội muội của Lý Kha. Lý Nhã cũng đến dự sinh nhật của ca ca nàng, nhưng một là nàng không uống rượu, hai là tâm tư của Doãn Xuyên để hết lên người Vương Cảnh, căn bản không để ý gì đến nàng ta. Lý Nhĩ cảm thấy chán nên đã sớm bỏ về nhà. Kỳ quái là, nàng lại có thể vào lúc hai, ba giờ sáng gọi điện đến hạch hỏi Doãn Xuyên, vì sao cả buổi tối không nói chuyện với nàng? Vì sao cả buổi tối không hát Karaoke? Doãn Xuyên nén giận cho nàng biết, đã rất muộn rồi, ngày mai thảo luận lại vấn đề này. Lý Nhã lại vẫn cứ không tha, muốn Doãn Xuyên đáp ứng ngày khác dẫn nàng đi hát Karaoke để đền bù cho nàng, nàng mới chịu thôi. Doãn Xuyên chỉ đành đáp ứng chiếu lệ.
Thời gian thật nhanh, đã một năm trôi qua.
Suốt một năm nay Vương Cảnh vẫn tỏ ra rất lạnh nhạt với Doãn Xuyên. Doãn Xuyên cũng cho rằng chuyện kia là một bí mật của gã, không một ai hay biết. Nhưng, hôm nay Vương Cảnh lại nhắc đến chuyện đó với Doãn Xuyên. Điều đó khiến Doãn Xuyên vừa kinh hãi vừa vui mừng.
Không hiểu chuyện xảy ra trong gian phòng bao Vương Cảnh nàng biết từ trước? Hay là sau khi sự việc xảy ra mới biết? Bất kể là biết vào lúc nào, nàng không giận ta, điều đó chứng minh chí ít nàng không ghét bỏ ta, chỉ cần ta giúp nàng gạt Vân Vũ Phi vào tay, nàng nhất định sẽ đến bên cạnh ta. Doãn Xuyên nghĩ tới đây, gã cười, cười rất thoải mái. Bởi vì gã đã có một kế hoạch. Kế hoạch này mà thực hiện, Vân Vũ Phi sẽ nhào vào lòng gã rất nhanh.
Xảo diệu là, thời cổ đại có tứ đại mĩ nữ chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, thì Tây Uyển cũng có tứ đại mĩ nữ. Trước khi Vương Cảnh tới, ba đại mĩ nữ ở đây lại cùng một nhà. Họ là tỷ tỷ Vân Vũ Lôi, muội muội Vân Vũ Phi và mẹ của họ, Dung An Dao. Những người quen biết với Dung An Dao đều gọi bà là Vân phu nhân, nhưng cả hai tỷ muội đều gọi mẹ của họ là Dung tỷ, bởi vì đơn giản Dung An Dao trông trẻ trung hệt như tỷ tỷ của họ vậy. Nghe nói, các bậc tiền bối của Dung An Dao là phi tử trong cung, chẳng trách nữ nhân của Vân gia người nào người nấy vóc dáng đều không chỉ có vẻ đẹp thông thường.
Doãn Xuyên ở Tây Uyển, đương nhiên biết mĩ danh của Vân gia. Gã cầm mấy tấm hình và tư liệu liên quan đến Vân Vũ Phi kẹp trong phong bì lên tử tế xem xét. Trong mắt gã, Vân Vũ Phi giống như một minh tinh. Gã từng nghe Lý Kha nhắc qua, Vân Vũ Phi có một diễm danh, gọi là hoàng hậu chân dài. Trong khu Tây Uyển, Doãn Xuyên mới chỉ nhìn thấy Vân Vũ Phi từ xa chứ chưa từng nhìn thấy một cách rõ ràng cặp đùi đẹp của nàng.
"Hoàng hậu chân dài? Không hiểu có đẹp bằng cặp đùi của Cảnh Cảnh không?" Doãn Xuyên rất tự giác lấy Vương Cảnh và Vân Vũ Phi ra so sánh.
"Cảnh Cảnh của ta vẫn đẹp hơn. Lý Kha à Lý Kha. Tên tiểu tử nhà ngươi cũng tham quá, chẳng lẽ trong tứ đại mĩ nữ ngươi định độc chiếm hai người sao? Chuyện này sẽ gây nên công phẫn đó, đây đâu phải là thời đại học." Doãn Xuyên nhớ lại thời sinh viên, Lý Kha chính là đối thủ nặng ký nhất trong cuộc chơi cua gái với mình. Mỗi lần khi gã chốt được mục tiêu thì lại sớm bị người ta nhanh chân hớt tay trên rồi. Người đó không phải là ai khác mà là Lý Kha. Lý Kha không những anh tuấn cao ráo, lại còn rất có tiền, thời đại học đã chạy con Honda 2.0 rồi.
"Xem ra tiền là chìa khóa vạn năng. Nếu ta có tiền, Cảnh Cảnh có lẽ đã thuộc về ta. Da dẻ nàng sao mà trơn bóng đến vậy. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng thật nõn nà, nãi tử của nàng săn chắc đến chết mất...." Doãn Xuyên thở dài, ánh mắt có vẻ mơ màng. Gã lại nhớ tới buổi tối hôm đó.
Đó là một năm trước..
"Cạn ly!" Không biết đã cạn bao nhiêu chén rồi? Chỉ biết rằng tất cả mọi người ở đó đều đã say mềm. Cạn xong ly đó, rất nhiều người bắt đầu lảo đảo xiêu vẹo. Cả gian phòng KTV thuê bao đều sặc sụa hơi men. Đó là ngày sinh nhật của Lý Kha, đương nhiên tất cả đều chơi hết mình. Duy có Doãn Xuyên vẫn rất tỉnh táo, bởi vì gã uống không nhiều. Không phải là vì tửu lượng gã kém, mà là gã có một việc còn hứng thú hơn là uống rượu, đó là ngắm nhìn Vương Cảnh nép sát bên cạnh Lý Kha.
Đó là lần đầu tiên Doãn Xuyên gặp Vương Cảnh. Mặc dù trước đây Lý Kha từng đắc ý cho Doãn Xuyên biết, hắn đã tìm được người yêu nhất, nhưng Doãn Xuyên không cho là như vậy. Song khi Doãn Xuyên nhìn thấy Vương Cảnh, ánh mắt gã không hề rời khỏi Vương Cảnh.
Ánh đèn mờ ảo của gian phòng bao cũng không thể che giấu được vẻ rực rỡ của Vương Cảnh. Vì lẽ đó Doãn Xuyên không say, Lý Kha lại say mèm. Nam nhân có một nữ nhân giống như Vương Cảnh thì e rằng ngày nào cũng say.
Cuộc vui có náo nhiệt đến đâu cũng có lúc đến hồi kết. Đám bằng hữu lục tục ra về, trong gian KTV chỉ còn lại ba người. Ngoại trừ Lý Kha và Vương Cảnh, người còn lại là Doãn Xuyên. Đã hai giờ sáng, Doãn Xuyên không có xe, gã đương nhiên ở lại chờ đi nhờ xe của Lý Kha, bởi vị họ đều ở tại Tây Uyển.
Không ai muốn lúc đang say mềm lại lái xe. Cho dù có người muốn lái thì cũng chẳng ai muốn ngồi lên chiếc xe đó. Doãn Xuyên đề nghị, không bằng đợi tan cơn say hãy đi. Không ai đáp lại, bởi vì Lý Kha đã dựa lên ghế sô pha phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, còn Vương Cảnh gối đầu lên đùi Lý Kha, thân thể cuộn tròn lại giống như một chú mèo con. Mái tóc dài thướt tha của nàng đổ xõa ra như thác nước. Nàng cũng say rồi.
Buổi tối vốn tràn đầy kích tình lại hạ màn một cách yên ả như vậy. Nhưng trong cuộc sống yên ả luôn xảy ra những chuyện không thể ngờ tới.
Trong cơn mông lông, Duẫn Xuân đang nằm trên một chiếc sô pha bên cạnh bị một tràng tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà làm tỉnh giấc. Gã hé mở mắt, nhìn thấy Vương Cảnh vội vàng chạy vào trong phòng rửa tay của phòng hát. Từ trong đó vọng ra tiếng nôn mửa.
Khi uống quá nhiều ai cũng sẽ bị nôn mửa. Nữ nhân cũng vậy. Đó chẳng phải là chuyện kỳ quái gì. Nhưng Vương Cảnh lại không giống như vậy. Nàng thu hút Doãn Xuyên một cách sâu sắc. Liếc nhìn Lý Kha còn đang ngủ say một cái, Doãn Xuyên mò theo.
Có lẽ là không kịp đóng cửa, phòng rửa tay hé mở. Doãn Xuyên vừa nhìn liền thấy Vương Cảnh đang không ngừng tẩy rửa bồn rửa tay. Uế vật ở bồn rửa tay đã biến mất. Nữ nhân đều thích sạch sẽ, chẳng lẽ đến cả nữ nhân say rồi vẫn thích sạch sẽ? Doãn Xuyên nghĩ đầy hứng thú.
Vương Cảnh quả thật thích sạch sẽ. Nàng bắt đầu thanh lý mấy vết bẩn dính trên y phục. Chỗ dễ dàng dính bẩn nhất đương nhiên là trước ngực. Hôm đó, Vương Cảnh mặc một chiếc váy quai dây ngắn màu đen, cái quai dây đó rất mảnh, dường như khó mà chịu nổi trọng lượng hai trái cầu trước ngực, cho nên trên bờ vai trắng hồng của nàng có vết lằn mờ mờ. Vương Cảnh quên mất cửa không đóng, bàn tay nàng chẳng chút e dè lau chùi những bộ vị lộ ra trước ngực. Thậm chí nàng còn nhẹ nhàng luồn tay vào trong vạt áo vốn đã đủ bạo lộ để lau cả đôi gò bồng đảo. Cặp nhũ phong mơn mởn theo tay nàng nhảy cả ra ngoài, nghịch ngợm lộ ra hai nụ hoa màu phấn hồng.
"Trời ạ, đó là nhũ đầu a? Đẹp quá đi." Doãn Xuyên hét lên đầy kích động trong lòng. Đơn giản là gã không thể tin nổi đôi mắt mình lại có diễm phúc như vậy. Gã thật muốn xông lên, ngậm nụ hoa màu phấn hồng đó vào miệng, nhưng gã không những không say mà còn rất tỉnh táo. Gã biết gã đang nhìn thứ gã không nên nhìn.
Vì thế, Doãn Xuyên lẳng lặng lui ra, nhón chân nhón tay trở lại ghế sô pha.
Không tới ba phút sau, tiếng bước chân trong trẻo đó lại vang lên, Vương Cảnh loạng choạng bước ra. Doãn Xuyên hít sâu một hơi, đứng dậy bước tới hỏi vẻ quan tâm: "Em không sao chứ?"
Vương Cảnh không đáp, nàng lắc lắc đầu, định đi về phía Lý Kha đang ngủ mê mệt, nhưng đáng tiếc nàng vừa cất bước thì cả người lại quỵ xuống. Phản ứng của Doãn Xuyên đương nhiên là rất nhanh. Trời ban cho cơ hội tốt sao gã có thể bỏ qua cơ chứ?
Hai tay vòng qua hai bên sườn Vương Cảnh, Doãn Xuyên ôm chặt Vương Cảnh trong lòng. Trái tim gã đập dữ dội. Doãn Xuyên nhớ rõ rằng gã ôm đến hai phút. Ôm nữ nhân của người ta đến hai phút thì cảm giác thế nào? Có lẽ chỉ có Doãn Xuyên mới có thể cảm nhận được.
Vương Cảnh say không ít. Lúc Doãn Xuyên đỡ Vương Cảnh đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha phía bên mình, nàng mới lầu bầu như nói mơ: "Nước, cho em uống nước, khát quá, khát quá."
Người thích uống rượu đều biết, sau khi say rượu mà uống nước thì mửa càng khiếp. Đương nhiên Doãn Xuyên biết đạo lý đó nên gã ôn nhu khuyên giải: "Cố nhịn đi, không thể uống nước được."
"Ư, không, em muốn uống, em muốn uống." Có lẽ Vương Cảnh tưởng Doãn Xuyên là Lý Kha, nàng bắt đầu nũng nịu.
"A, được, được, em chờ chút." Chẳng có nam nhân nào có thể kháng cự được với sự nũng nịu như thế. Doãn Xuyên vội vàng rót một ly nhỏ nước hoa quả, ôm lấy thân thể mềm mại nâng lên, đưa ly nước đến bên miệng Vương Cảnh.
Chỉ là Vương Cảnh còn chưa kịp hớp lấy một ngụm, nước hoa quả màu vàng đã thuận theo khóe miệng nàng chảy xuống, nhỏ xuống khuôn ngực vẫn còn ẩm. Chỗ đó nàng vừa mới lau chùi xong, nhưng hiện giờ nàng không thể lau được nữa, bởi vì nàng đã nằm đổ xuống sô pha, khuôn mặt mĩ lệ đỏ hồng lên, giốn như một tiểu nữ hài xấu hổ.
Nhưng Doãn Xuyên biết rằng nữ nhân trước mắt không phải là một cô bé con, không có cô bé nào lại có bộ ngực đầy đặn như vậy. Hai gò bồng đảo căng tròn của Vương Cảnh giống như hai trái mật đào chín nõn, đang trêu ghẹo lý trí của Doãn Xuyên. Doãn Xuyên vốn luôn rất lý trí, huống chi Lý Kha còn nằm ngay gần đó.
Nhưng mà, Doãn Xuyên vẫn cứ thất bại. Bại một cách triệt để. Bởi vì Vương Cảnh nằm đổ xuống lộ ra cặp đùi dài thẳng tắp. Nàng mang tất da chân màu đen, chỉ là váy siêu ngắn, lúc nằm ngã xuống bị hớt lên. Doãn Xuyên nhìn thấy rõ ràng tận đầu cặp đùi lộ ra viền bít tất màu đen.
"Đồ lót của nàng có phải cũng màu đen không nhỉ?" Hô hấp và suy nghĩ của Doãn Xuyên cùng tăng nhanh. Lúc gã quyết định phải giải đáp câu hỏi đó, gã không quên liếc nhìn Lý Kha đang nằm ngửa ra ngủ ở sô pha bên kia. Doãn Xuyến giống hệt như một tên trộm vặt đang thó đồ vậy.
Có thể hình dung Doãn Xuyên lúc này đúng là sắc gan to bằng trời. Nhưng khi gã vén váy Vương Cảnh lên, gã phát hiện suy đoán của gã sai rồi, bởi vì đáp án là nữ nhân mĩ lệ mà cao ngạo này tuyệt không hề mặc nội khố, chỉ có một nhúm âm mao lười nhác dựa sang hai bên mảnh cánh hoa màu phấn hồng.
Doãn Xuyên rất lớn mật, cũng rất lý trí. Mặc dù đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nhưng gã vẫn không quên bước đến trước mặt Lý Kha, gọi khẽ Lý Kha mấy tiếng. Đáng tiếc Lý Kha ngủ say như heo, hắn sao có thể nghe thấy tiếng gọi của Doãn Xuyên? Điều đó càng khiến Doãn Xuyên can đảm hơn. Bị lửa dục thiêu đốt, quần của gã đã dựng lên thành hình một cái ô xòe rộng.
"Chỗ này bị bẩn rồi, anh, anh lau giúp em." Doãn Xuyên rút một tờ giấy, nhẹ nhàng lau nước quả rớt trên ngực Vương Cảnh. Gã đang thăm dò phản ứng của Vương Cảnh. Chỉ là Vương Cảnh không có chút phản ứng nào. Doãn Xuyên kích động ném tờ giấy đi, tay gã đã hoàn toàn thay thế cho tờ giấy, chậm rãi dạo chơi khắp bầu ngực nõn nà của Vương Cảnh, lại còn trèo lên cả nhũ phong. Gã khẩn trương chăm chú nhìn sắc mặt của Vương Cảnh, sợ nàng đột nhiên tỉnh lại.
Xem ra Doãn Xuyên đã lo lắng thừa. Khi gã lật Vương Cảnh sang thế nằm ngửa, cánh mũi Vương Cảnh chỉ phát ra tiếng hô hấp đều đặn, nhũ phong của nàng lộ ra ngoài không khí. Nụ hoa màu phấn hồng một lần nữa lại kích thích thần kinh của Doãn Xuyên. Gã không do dự nữa cúi đầu xuống, ngậm nụ hoa đó vào miệng, nhẹ nhàng mút, còn không ngừng trao đổi, không ngừng vuốt ve và nắn bóp. Trò chơi nguyên thủy dường như cũng kích thích thân thể của Vương Cảnh, nhũ đầu của nàng bắt đầu săn cứng lên. Doãn Xuyên bắt đầu có chút điên cuồng, có chút thô lỗ. Nụ hoa săn cứng của nàng trở thành đối tượng giày vò của gã. Sau khi đầu lưỡi một lần nữa lướt qua, Doãn Xuyên cắn nhẹ nhũ đầu.
"Ưm" Hàng lông mày khẽ cau lại cho thấy Vương Cảnh có cảm giác, Doãn Xuyên vội vàng dừng động tác lại. Có điều, sau một câu lầm bầm, Vương Cảnh lại nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Doãn Xuyên lại bắt đầu động tác của gã. Chỉ có điều, lần này gã lớn gan hơn, bởi vì tay gã đã mò xuống đùi Vương Cảnh. Lần theo cặp đùi bóng mượt, gã tiến tới nơi thần thánh nhất, mẫn cảm nhất của nữ nhân. Do nơi đó không có một sợi dây ngăn cách nào, Doãn Xuyên dễ dàng chạm đến khu vực ẩm ướt. Vượt ngoài ý liệu của Doãn Xuyên là khu vực ấm áp đó không ngờ có dịch thể chảy ra, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Với tình hình tràn lan thế này, theo kinh nghiệm của gã, đó là lúc nữ nhân động tình mới như vậy. Chẳng lẽ Vương Cảnh lúc này cũng đang có giấc mộng xuân?
Doãn Xuyên nghi hoặc nhìn Vương Cảnh, nhưng thấy Vương Cảnh vẫn đang ngủ say sưa. Lá gan của gã lại một lần nữa to lên. Nhìn ngọc thể nằm ngang của Vương Cảnh, Doãn Xuyên nghiến răng, đưa ra một quyết định khiến gã nhớ suốt đời. Gã hôn Vương Cảnh một lát, sau đó khẽ khàng nói bên tai Vương Cảnh "Hãy tha thứ cho anh"
Lúc này Vương Cảnh đang ngủ say lại đột nhiên có phản ứng. Nàng lại lầm bầm một câu, rồi tiếp tục thiếp ngủ.
Mọi thứ Doãn Xuyên làm tiếp đó rất phong cuồng. Gã kéo khóa xuống, lôi ra một vật to lớn mặt mày hung ác, nhẹ nhàng tách cặp đùi Vương Cảnh ra, quỳ xuống giữa hai chân nàng, sau đó nhắm chuẩn vật to tướng đó vào khe hở non mềm màu phấn hồng mà cắm vào. Doãn Xuyên biết mức độ nhục côn của mình, cho nên động tác tiến vào của gã rất chậm, rất ôn nhu. Gã lo ngại làm Vương Cảnh tỉnh lại. Nhưng cái thứ thô chắc đó tiến vào nơi mẫn cảm nhất của nữ nhân thì làm sao không làm cho nữ nhân tỉnh lại đây? Chỉ là dục vọng như sóng dữ đã đánh tan lý trí của Doãn Xuyên.
Nhục côn của gã tiến vào từng chút một. Thật may, chất dịch tràn lan ra giúp Doãn Xuyên tiến vào không gặp quá nhiều trở ngại. Lúc Doãn Xuyên lần thứ năm rút ra rồi lại ấn vào, bông hoa của Vương Cảnh cũng tiếp đón vị khách không mời đó. Nhục côn của Doãn Xuyên cuối cùng hoàn toàn tiến vào trong, ngay cả Vương Cảnh đang ngủ say cũng thốt lên một tiếng rên rỉ..
Trong cơn khoái cảm cực độ, Doãn Xuyên không còn để ý tới sắc mặt Vương Cảnh nữa. Mặc dù gã vẫn nhấp nhô rất chậm, rất nhẹ nhàng, nhưng lực lượng tích súc lại chờ bùng phát đã hình thành. Song đúng vào lúc đó, chuông điện thoại của Doãn Xuyên vang lên. Tiếng chuông không to, nhưng trong căn phòng yên tĩnh đó vẫn như tiếng sấm. Doãn Xuyên đứng bật lên với tốc độ nhanh nhất. Đương nhiên, gã không quên chỉnh đốn lại y phục của Vương Cảnh cho ngay ngắn.
Đáng để vui mừng là, đến khi Doãn Xuyên nói chuyện điện thoại xong, Lý Kha mới hé mở cặp mắt vằn đỏ, mơ hồ hỏi: "Mấy giờ rồi, ơ , Cảnh Cảnh sao lại nằm bên kia?"
Doãn Xuyên đã bình tĩnh lại có chút khẩn trương: "Cô ấy mửa."
"Ờ, mẹ nó, hôm nay uống nhiều quá. Tiểu Cảnh Cảnh, chúng ta về thôi." Giọng Lý Kha không nhỏ, nhưng Vương Cảnh vẫn ngủ say. Điều này khiến Doãn Xuyên thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Có điều khiến cho Doãn Xuyên phiền muộn chính là cú điện thoại rất không đúng lúc kia. Cú điện thoại đó không phải ai khác, mà là do ác nhân Doãn Xuyên vừa thấy là đầu to lên, đến trốn tránh cũng không kịp đó gọi đến. Nàng chính là Lý Nhã, muội muội của Lý Kha. Lý Nhã cũng đến dự sinh nhật của ca ca nàng, nhưng một là nàng không uống rượu, hai là tâm tư của Doãn Xuyên để hết lên người Vương Cảnh, căn bản không để ý gì đến nàng ta. Lý Nhĩ cảm thấy chán nên đã sớm bỏ về nhà. Kỳ quái là, nàng lại có thể vào lúc hai, ba giờ sáng gọi điện đến hạch hỏi Doãn Xuyên, vì sao cả buổi tối không nói chuyện với nàng? Vì sao cả buổi tối không hát Karaoke? Doãn Xuyên nén giận cho nàng biết, đã rất muộn rồi, ngày mai thảo luận lại vấn đề này. Lý Nhã lại vẫn cứ không tha, muốn Doãn Xuyên đáp ứng ngày khác dẫn nàng đi hát Karaoke để đền bù cho nàng, nàng mới chịu thôi. Doãn Xuyên chỉ đành đáp ứng chiếu lệ.
Thời gian thật nhanh, đã một năm trôi qua.
Suốt một năm nay Vương Cảnh vẫn tỏ ra rất lạnh nhạt với Doãn Xuyên. Doãn Xuyên cũng cho rằng chuyện kia là một bí mật của gã, không một ai hay biết. Nhưng, hôm nay Vương Cảnh lại nhắc đến chuyện đó với Doãn Xuyên. Điều đó khiến Doãn Xuyên vừa kinh hãi vừa vui mừng.
Không hiểu chuyện xảy ra trong gian phòng bao Vương Cảnh nàng biết từ trước? Hay là sau khi sự việc xảy ra mới biết? Bất kể là biết vào lúc nào, nàng không giận ta, điều đó chứng minh chí ít nàng không ghét bỏ ta, chỉ cần ta giúp nàng gạt Vân Vũ Phi vào tay, nàng nhất định sẽ đến bên cạnh ta. Doãn Xuyên nghĩ tới đây, gã cười, cười rất thoải mái. Bởi vì gã đã có một kế hoạch. Kế hoạch này mà thực hiện, Vân Vũ Phi sẽ nhào vào lòng gã rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.