Chương 22: Phúc của người tề (1)
Bổn Đản Anh Tử
13/09/2016
"Lão bà, em ăn mặc đẹp như vậy để đi đâu?" Lý Kha nhìn Vương Cảnh đang kẻ lông mày hỏi.
"Vừa rồi Lôi Lôi gọi điện thoại kêu em đến nhà cô ấy, nó có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với em" Vương Cảnh đã trang điểm xong, đang mặc nội y. Một chiếc áo ngực bằng ren màu đen. Làn da trắng như tuyết và nội y màu đen tạo thành sự tương phản mạnh mẽ, bởi vì đen và trắng là màu sắc nguyên thủy nhất. Những thứ nguyên thủy rất dễ làm cho người ta nảy sinh dục vọng nguyên thủy.
Dục vọng của Lý Kha tăng lên nhanh chóng. Khi Vương Cảnh để cẳng chân thon dài lên bàn trang điểm để xỏ chiếc tất chân lụa màu đen, Lý Kha nhịn không nổi phải đứng lên, bước đến cạnh Vương Cảnh, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng ngà ngọc của nàng, lại còn đỡ lấy nhũ phong trĩu nặng của nàng.
"Lão bà, em thật mê người" Lý Kha thốt lên một câu cảm thán. Mặc dù mới nửa tiếng trước, hắn vừa mới phóng hết những kích tình vào trong âm đạo của Vương Cảnh, nhưng hiện giờ hắn lại muốn nữa.
Phản ứng của Lý Kha, đương nhiên Vương Cảnh hiểu rất rõ. Nàng nguýt Lý Kha một cái, hờn dỗi: "Thật không biết mấy ngày nay anh làm sao nữa? Có phải là ăn xuân dược không? Rất kỳ quái nha"
"Em chính là xuân dược của anh, tiểu Cảnh Cảnh của anh, thêm lần nữa được không?" Lý Kha bắt đầu trêu ghẹo nhũ phong của Vương Cảnh. Nhũ phong Vương Cảnh đầy đặn mà tràn đầy tính đàn hồi. Đến Vân Vũ Lôi là nữ nhân còn muốn vuốt ve, huống chi nam nhân chứ?
"Em đã tắm rửa mặc đồ rồi, Lôi Lôi người ta đang đợi em. Đến tối chúng ta lại làm được không? Hảo lão công của em. Mấy ngày nay anh thể hiện rất tuyệt à. Ngoan, đến tối đợi em về" Thân thể Vương Cảnh đã có phản ứng, hơn nữa phản ứng rất mãnh liệt. Lý Kha luôn có thể tìm được chỗ mẫn cảm nhất của nàng, nhưng Vương Cảnh vẫn phải cự tuyệt Lý Kha. Không phải là Vương Cảnh không muốn, mà là việc Vân Vũ Lôi nói rất quan trọng, cho nên Vương Cảnh vội đi gặp Vân Vũ Lôi.
Lý Kha cực kỳ không mong muốn Vương Cảnh đẩy tay hắn ra, nhưng hắn cũng biết Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh quan hệ rất thân thiết, cho nên hắn chỉ đành gật đầu bất lực: "Được rồi, vậy lão bà em phải mau chóng trở về nhé."
"Được rồi, em sẽ gắng hết sức về sớm" Vương Cảnh hôn Lý Kha một cái, còn cố ý tóm lấy hạ thể đã dựng đứng lên của Lý Kha, cười hi hi rời khỏi nhà, chỉ còn lại Lý Kha trên mặt in dấu môi son, ngẩn ngơ đứng nhìn Vương Cảnh ra đi.
Nhà Vân Vũ Lôi rất gần, thật ra không cần phải trang điểm lộng lẫy. Nguyên do nàng trang điểm xinh đẹp như vậy, hoàn toàn là vì trong nhà Vân Vũ Lôi có một người, một nam nhân không thể thiếu trong sinh mệnh của nàng. Nam nhân đó đương nhiên là Doãn Xuyên.
"Sao vậy? Doãn Xuyên, anh ăn hiếp Lôi Lôi à? Em giới thiệu Lôi Lôi cho anh, nhưng không phải là để anh ăn hiếp cô ấy" Vương Cảnh vừa bước vào cửa, liền phát hiện Vân Vũ Lôi đang dẩu môi lên, vẻ mặt không vui. Nàng vội vàng đưa mắt ra hiệu với Doãn Xuyên.
"Em thấy anh là người ăn hiếp Lôi Lôi sao?" Doãn Xuyên thở dài một hơi.
"Hừ, có phải là anh lại hoa tâm không?" Vương Cảnh như cười mà không cười nhìn Doãn Xuyên. Nàng còn cố ý bước đến trước mặt Doãn Xuyên phơi ra cặp chân dài mang vớ đen của nàng.
"Không, , , không có chuyện đó" Doãn Xuyên lén lút thưởng thức cặp chân thon dài của Vương Cảnh. Gã muốt ực một ngụm nước miếng.
"Còn nói không có? Doãn Xuyên, anh đừng có cho là em không biết. Anh, anh anh đã có quan hệ với muội muội em. Cảnh Cảnh tỷ, anh ấy gạt em nói là chỉ giả vờ kết hôn với tiểu Phi" Nói đến đây, Vân Vũ Lôi có vẻ nghẹn ngào.
"Doãn Xuyên, sao anh lại có thể như vậy chứ?" Vương Cảnh đã biết Vân Vũ Phi sẽ có quan hệ với Doãn Xuyên, bởi vì đó vốn là dự tính ban đầu của Vương Cảnh, còn là ý kiến của Vương Cảnh, cho nên Vương Cảnh không ngạc nhiên. Thái độ của nàng thật mờ ám.
Doãn Xuyên không nói gì. Bây giờ gã có nói gì cũng vô dụng. Mặc dù gã đã chuẩn bị kỹ tâm lý để đối phó với tình cảnh này, nhưng đến lúc xảy ra thật, gã cũng chẳng có biện pháp nào.
"Cảnh Cảnh tỷ, có lẽ chị còn chưa biết, Doãn Xuyên không những có quan hệ với tiểu Phi, bọn họ, bọn họ còn dự định chuẩn bị kết hôn, kết hôn thật. Nếu không phải là hôm nay mụ mụ em đưa tiểu Phi đến bệnh viện làm xét nghiệm trước khi cưới, em, em còn bị bưng tai bịt mắt" Vân Vũ Lôi vẫn luôn rất văn nhã, cũng không dễ dàng kích động, nhưng hiện tại nàng lại kích động đến toàn thân run lẩy bẩy.
"Doãn Xuyên, thế là thế nào? Trước đây không phải là anh nói với em anh rất thích Lôi Lôi sao? Sao lại đột nhiên bỗng chốc lại thay đổi như thế?" Vương Cảnh cũng không vui. Với quan hệ giữa nàng và Vân Vũ Lôi, nàng nhất định phải đứng về phía lập trường của Vân Vũ Lôi.
"Đương nhiên anh thích Lôi Lôi" Doãn Xuyên thốt một câu.
"Ài, Vũ Phi trẻ trung xinh đẹp, lại hấp dẫn hoạt bạt, đâu có nam nhân nào nhìn thấy mà không động lòng chứ? Chỉ là, anh phụ tấm chân tình của Vân Vũ Lôi" Vương Cảnh cố ý đem sự hoa tâm của Doãn Xuyên chuyển thành sự chủ động của Vân Vũ Phi. Nàng đang ngầm nói giúp Doãn Xuyên.
Doãn Xuyên mừng quá, ngầm gửi một cái hôn gió cho Vương Cảnh.
Vương Cảnh yêu kiều liếc Doãn Xuyên một cái.
Quả nhiên Vân Vũ Lôi trong lòng có chút tức giận với Vân Vũ Phi: "Cái con tiểu Phi này người nào không cướp, lại cứ đi cướp nam nhân của em. Em nên, nên làm thế nào? Cảnh Cảnh tỷ, lòng em thật rối bời"
"Lôi Lôi, đừng tức giận. Nam nhân tốt rất nhiều, cái tên này hoa tâm như vậy, không có cũng tốt, Cảnh tỷ lại giới thiệu giúp em một người khác." Vương Cảnh chỉ đành an ủi Vân Vũ Lôi đang buồn.
Doãn Xuyên lại cuống lên, liên tục đánh mắt với Vương Cảnh.
Vân Vũ Lôi rối loạn trong lòng đến phát khóc. Nàng nhìn Doãn Xuyên một cái, không nhịn nổi nữa, chạy về phòng mình, đóng cửa đến "sầm" một tiếng.
Trong phòng khách chỉ còn lại Doãn Xuyên và Vương Cảnh. Doãn Xuyên bước tới, ôm lấy Vương Cảnh, thấp giọng nói: "Hay nhỉ, không ngờ không khuyên giải giúp anh, lại còn định giới thiệu nam nhân khác cho Vân Vũ Lôi, xem anh làm sao trừng phạt em"
Vương Cảnh nhỏ giọng cười: "Ai bảo anh hoa tâm như vậy, bây giờ anh có được Vân Vũ phi còn không thỏa mãn à? Còn muốn có phúc của người Tề sao?"
"Có gì mà không được chứ? Anh cứ muốn một mũi tên trúng hai con nhạn đấy, cả hai tỷ muội anh đều muốn" Tay Doãn Xuyên miết chặt đồn bộ Vương Cảnh.
"Thật tham lam, vậy còn em?" Vương Cảnh cười hỏi.
"Cũng muốn. Chỉ cần Lý Kha không để ý đến việc em ra đi" Tay Doãn Xuyên vén gấu váy Vương Cảnh lên.
"Hứ, chỉ sợ đến lúc đó thì có xếp hàng cả tuần cũng không đến lượt em. Vậy em chẳng phải sẽ chết khát à?" Vương Cảnh cười yêu kiều.
"Em đến giúp anh hay là đến trêu ghẹo anh đấy? Hử? Hôm nay dường như em mặc rất quyến rũ, mặc cho ai xem vậy?" Doãn Xuyên vuốt ve cặp đùi mang vớ của Vương Cảnh. Lớp lụa trơn láng giúp tay Doãn Xuyên dễ dàng dạo chơi trên cặp đùi thon dài.
"Mặc cho ai ngắm cũng được, không phải là mặc cho anh ngắm" Vương Cảnh cắn môi, bởi vì Doãn Xuyên đã quỳ xuống. Mặt gã vừa khéo đối diện với chỗ thần bí của Vương Cảnh, nội khố bằng ren đen hiện ra trước mắt Doãn Xuyên.
"Màu đen quyến rũ?" Trong mắt Doãn Xuyên trợn lên vừa to vừa tròn.
"Đừng nghịch nữa, em vào trước khuyên giải Lôi Lôi, lát nữa anh vào, được không?" Vương Cảnh ôm lấy đầu Doãn Xuyên, ngăn cản hành động tiếp theo của gã.
"Để anh hôn một chút" Doãn Xuyên tham lam hít ngửi hạ thể của Vương Cảnh. Thậm chí gã còn thè lưỡi ra liếm. Nội khố bằng ren rất nhỏ, chỗ che lấy vùng đất riêng tư thần bí càng nhỏ hơn. Đầu lưỡi Doãn Xuyên liếm đến huyệt khẩu có chất dịch ngọt ngào rướm ra dễ như trở bàn tay.
"A, , , , cẩn thận Lôi Lôi nhìn thấy đấy" Vương Cảnh yêu kiều thốt.
"Ai bảo em nghịch lửa như vậy?" Doãn Xuyên không chịu buông tha. Gã đã nút lấy chỗ nếp gấp trên mật huyệt. Hiện giờ lá gan Doãn Xuyên càng lúc càng lớn.
Vương Cảnh không biết làm sao. Liên tiếp mấy ngày qua làm tình không ngơi nghỉ cùng Lý Kha vẫn không làm cho nỗi khát khao tình dục của nàng giảm bớt, ngược lại khiến nàng càng thêm nhu cầu. Nàng không hiểu là nhu cầu của sinh lý hay là sự đòi hỏi của tâm lý. Cũng có lẽ là cả hai. Thêm vào đó là sức hút đặc biệt kỳ lạ trên người Doãn Xuyên. Vương Cảnh rất kinh ngạc mỗi lần làm tình với Doãn Xuyên đều có kết thúc thật hoàn mĩ, đều có cao trào liên tiếp. Về mặt này, trượng phu Lý Kha còn kém một chút.
Cho nên, khi Doãn Xuyên kéo khóa xuống, Vương Cảnh cũng bị dục tình dâng cao che mờ hai mắt. Mặc dù nàng rất lo ngại, lo ngại sẽ bị Lôi Lôi phát hiện, nhưng Vương Cảnh không bận tâm nữa. Kích tình cùng Doãn Xuyên luôn khiến cho nàng mê mẩn như vậy. Tình dục và tình yêu mới là thứ Vương Cảnh cảm thấy quan trọng nhất.
"A, Doãn Xuyên" Vương Cảnh siết chặt lấy Doãn Xuyên. Hai chân nàng nâng cao lên, tiếp nhận chàng đấu sỹ dũng mãnh.
Hôm nay Vương Cảnh đặc biệt mặc váy đen và vớ lụa đen, bên trên là áo thêu trắng, phối hợp với đôi giày cao gót đen, có thể nói là một hình tượng thục nữ rất hoàn mĩ. Nhưng lúc này nàng chẳng có vẻ thục nữ chút nào. Làm ở trên ghế sô pha, nàng tận mắt nhìn Doãn Xuyên nâng cao hai chân nàng lên, đưa cự vật gân xanh nổi gồ lên đâm mạnh vào trong nhục huyệt của mình.
"Ưm" Cảm giác bao bọc chặt khít khiến Doãn Xuyên rất khoan khoái. Doãn Xuyên đặc biệt say mê chỗ đó của Vương Cảnh. Gã cảm thấy mật huyệt của Vương Cảnh căng khít nhất trong tất cả nữ nhân của gã. Gã nhớ rất rõ tình cảnh lần đầu tiên chọc vào mật huyệt đó. Cho nên Doãn Xuyên rất đố kỵ với Lý Kha, đố kỵ hắn có thể sở hữu nữ nhân hoàn mĩ như vậy. Doãn Xuyên ngầm lập thệ, phải cướp lấy Vương Cảnh từ tay Lý Kha. Gã bắt đầu dùng sức đâm vào rút ra.
Bốn chữ "Sắc lớn bằng trời" này có thể rất hợp với hình dung về Doãn Xuyên và Vương Cảnh lúc này. Bọn họ đơn giản là cọi nhà Vân Vũ Lôi thành vùng trời riêng của mình. Bọn họ phóng túng đến thế, chẳng hề kiêng dè đến vậy.
"A, Doãn Xuyên, anh càng ngày càng lớn gan, , , a," Vương Cảnh hưởng thụ niềm kích thích của việc chính mắt nhìn thấy bị chọc vào. Đồng thời nàng cũng bị dũng khí của Doãn Xuyên làm cho lo lắng.
"Anh nói rồi, vì em, chuyện gì anh cũng chấp nhận làm. Ngày đó trong phòng karaoke, lão công của em ở bên cạnh, anh còn không sợ, bây giờ càng không sợ. Ư, Cảnh Cảnh, em là của anh, vĩnh viễn là của anh" Doãn Xuyên đóng vào rút ra không phải rất nhanh, nhưng mỗi lần đều rất có lực lượng.
Vương Cảnh rất thích loại lực lượng đó. Nàng vẫn cần loại dũng mãnh đó, mang theo sự âu yếm của dạng xâm lược. "A, , , Xuyên, mau lên, đây là nhà Lôi Lôi, không nên để cô ấy phát hiện ra. Mau kết thúc đi, , , a, , ,"
"Ư, anh sẽ dùng lực mạnh hơn" Đương nhiên Doãn Xuyên hiểu được tâm tình khẩn trương đó. Có lớn gan hơn nữa cũng không thể để ân ái trong nhà người khác lại để bị người ta phát hiện.
Doãn Xuyên và Vương Cảnh điên cuồng quấn chặt lấy nhau. Mặc dù bọn họ điên cuồng, nhưng vẫn gắng sức không phát ra âm thanh. Nhưng bầu không khí dâm đãng vẫn dập dờn trong phòng. Bầu không khí đó không ngờ lại bị Vân Vũ Lôi đang thổn thức trong phòng cảm giác được.
Vân Vũ Lôi rất thích Doãn Xuyên. Đó là tình yêu phát từ nội tâm, khác hẳn với muội muội Vân Vũ Phi. Vân Vũ Lôi vừa nhìn thấy Doãn Xuyên là đã thích. Có lẽ đó là dạng nhất kiến chung tình mà người người vẫn nói. Nàng rất kỳ vọng vào sự lãng mạn của tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng trực giác của nữ nhân rất nhạy bén. Nhất cử nhất động, một ánh mắt một nụ cười của Vân Vũ Phi đối với Doãn Xuyên, đã cho Vân Vũ Lôi biết, quan hệ giữa muội muội Vân Vũ Phi và Doãn Xuyên đã không còn bình thường. Nàng rất hoảng hốt, rất lo lắng, càng ghen tỵ hơn. Nàng không quên được tình cảnh Doãn Xuyên cõng nàng đến bệnh viện. Nàng biết, Doãn Xuyên cũng thích nàng.
Nhưng, Doãn Xuyên sắp kết hôn với muội muội. Điều đó có nghĩa là nam nhân từng cõng nàng đến bệnh viện, từng tay trong tay cùng nàng dạo bước từ nay thuộc về người khác. Mặc dù người khác đó là muội muội của mình, nhưng Vân Vũ Lôi vẫn không cam lòng, không chấp nhận mất Doãn Xuyên. Cho nên nàng tìm đến Vương Cảnh, người bạn thân nhất, để nói giúp nàng, để nàng có được chủ kiến, tìm biện pháp.
Song Vân Vũ Lôi rất kỳ quái, kỳ quái vì thái độ của Vương Cảnh rất mờ ám. Đặc biệt là lúc nghe nói Doãn Xuyên và Vân Vũ Phi sắp kết hôn, Vân Vũ Lôi phát hiện Vương Cảnh không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào, giống như đã biết từ sớm rồi vậy. Đương nhiên Vân Vũ Lôi rất buồn phiền. Nàng quyết định hỏi Vương Cảnh. Cho nên Vân Vũ Lôi không khóc nữa. Nàng bước tới bên cửa, đẩy hé ra một khe hở nhỏ, định nghe lén một chút xem Vương Cảnh thuyết phục Doãn Xuyên như thế nào.
Nhưng Vân Vũ Lôi lại nghe thấy những lời nàng không thể tưởng tượng nổi, nhìn thấy tình cảnh nàng không sao tưởng tượng nổi. Bạn tốt Cảnh Cảnh tỷ của nàng đang cùng Doãn Xuyên ôm nhau hôn cuồng nhiệt.
Vân Vũ Lôi cho là mình bị hoa mắt. Nàng đóng cửa lại để định thần, sau đó lại hé ra nhìn. Lần này, nàng nhìn thấy rõ ràng, nhìn thấy rõ Doãn Xuyên chọc sinh thực khí của gã vào hạ thể Vương Cảnh. Bọn họ thở hổn hển, tư thế đa dạng. Vân Vũ Lôi còn chú ý thấy sự dũng mãnh vô cùng của Doãn Xuyên.
Vân Vũ Lôi từng có nam nhân. Đó đã là chuyện từ thời học sinh, nhưng nam nhân tiến vào trong thân thể nữ nhân vẫn cứ khắc cốt ghi tâm. Trong ký ức của Vân Vũ Lôi cái giống kia của nam nhân căn bản không có to như vậy, không có khoa trương đến thế. Nàng càng không ngờ nổi Vương Cảnh lại có tư tình với Doãn Xuyên. Nhưng vì sao Vương Cảnh còn muốn giới thiệu Doãn Xuyên cho nàng?
Nghi vấn đó khiến cho Vân Vũ Lôi rất bàng hoàng. Nàng không biết nên hận ai, cả hai đều đáng hận, nhưng cũng hận không nổi. Bởi vì chính miệng Vương Cảnh cho Vân Vũ Lôi biết, Doãn Xuyên vẫn luôn thầm yêu nàng ta, bọn họ vốn là tình nhân. Chỉ là, bọn họ giấu giếm như vậy thật quá đáng rồi.
Nhưng màn kích tình phía ngoài cửa vẫn còn tiếp tục. Vân Vũ Lôi trái tim đập nhanh không biết là có nên xem màn kích tình đang bày ra đó của người khác. Song nàng cũng không dời chân đi được.
Huống chi, Doãn Xuyên ôm Vương Cảnh đến ngồi xuống một chiếc ghế. Vân Vũ Lôi nhìn thấy rõ hai chân Vương Cảnh đứng sang hai bên Doãn Xuyên, một tay chống lên vai Doãn Xuyên, một tay cầm lấy nhục bổng to như cánh tay con nít, nhắm chuẩn mật huyệt của mình, từ từ ngồi xuống. Vân Vũ Lôi khẩn trương chăm chú nhìn nhục bổng xuyên vào, tay nàng rướm cả mồ hôi.
Vân Vũ Lôi không biết tại sao lại muốn xem, xem Vương Cảnh kiêu ngạo nhún nhảy lên xuống. Vân Vũ Lôi cảm thụ thấy một niềm khoái cảm không sao hiểu nổi, phảng phất như bản thân đang làm tình với Doãn Xuyên. Nàng cảm giác trong thân thể mình có một dòng chảy nóng hổi đang tuôn ra, thông qua hoa phòng tiết ra ngoài. Vân Vũ Lôi biết rằng bên dưới bản thân đã ẩm ướt. Nàng đưa tay xuống định dò xem ướt đến thế nào. Nhưng lúc ngón tay chạm phải huyệt khẩu, toàn thân nàng run bắn lên, khoái cảm mãnh liệt thiếu chút nữa làm cho Vân Vũ Lôi té xỉu. Nàng loạng choạng, khe cửa bị hé mở ra thêm một chút, nhưng chỉ một chút đó lại khiến cho Vương Cảnh đang phi trên người Doãn Xuyên phát hiện ra. Nàng gần như đối mắt với Vân Vũ Lôi.
Vương Cảnh rất hoảng hốt, định dừng lại. Nhưng đúng lúc đó, Doãn Xuyên thúc lên mạnh mẽ, khiến cho Vương Cảnh khoái cảm liên tiếp. Thân thể nàng vận động lên xuống một cách kịch liệt không thể khống chế được. Vương Cảnh áy náy nhìn Vân Vũ Lôi, nhưng trong thoáng chốc ánh mắt áy náy đã bị tình dục cuồn cuộn nhanh chóng nhấn chìm.
"A, , a, , ư, , ư" Vương Cảnh rên rỉ. Đôi chân nàng được đôi giày cao gót tôn lên càng tỏ ra đặc biệt thon dài. Có lẽ là do đi giày cao gót, chân tay Vương Cảnh tỏ ra rất thon dài, giống như một con bạch tuộc quấn chặt lấy Doãn Xuyên đang ngồi trên ghế. Đã biết Vân Vũ Lôi đang nhìn, nhưng Vương Cảnh không hề có ý định dừng lại.
Dưới thân, Doãn Xuyên quay lưng lại phòng Vân Vũ Lôi ngầm hiểu phối hợp với Vương Cảnh. Gã căn bản không biết là Vân Vũ Lôi đang chăm chú nhìn mọi việc.
Vượt ngoài ý liệu của Vương Cảnh, Vân Vũ Lôi đã không kêu, cũng không bỏ đi, mà còn xem chăm chú. Vương Cảnh cười, cười đến đặc biệt quyến rũ và quái dị. Thậm chí nàng còn nháy nháy mắt với Vân Vũ Lôi.
Vân Vũ Lôi nhìn thấy. Nàng có chút lúng túng tức giận, hàm răng ngọc ngà thiếu chút nữa cắn rách cả làn môi thơm của nàng. Nhưng nàng lại không hề có ý định gây bão tố. Còn Vương Cảnh lại càng thêm phóng túng. Nàng bắt đầu cởi áo, lộ ra áo ngực bằng ren màu đen mê người.
Vương Cảnh lớn gan đến vượt ngoài ý liệu khiến Doãn Xuyên ngẩn ra một chút, nhưng sức quyến rũ của màu đen dẫn dắt Doãn Xuyên đến thế giới của tình dục. Tay gã trèo lên nhũ phong của Vương Cảnh, vân vê nhũ đầu của Vương Cảnh qua lớp ren mỏng.
"A, , ," cơn đau kịch liệt khiến Vương Cảnh nhíu mày lại, song khoái cảm còn kịch liệt hơn cũng theo đó kéo đến. Vương Cảnh điên cuồng nhấp nhô. Nàng còn nắn vuốt nhũ phong đầy đặn, bày ra thân hình tuyệt vời của nàng về phía Vân Vũ Lôi, giống như đang thị uy với Vân Vũ Lôi, lại giống như dụ dỗ Vân Vũ Lôi. Bởi vì nhũ phong của Vân Vũ Lôi cũng rất đẹp. Làn môi nàng rất quyến rũ, giống như hai cánh hoa, tươi đẹp mơn mởn. Vương Cảnh vẫn rất thích hôn môi với Vân Vũ Lôi, có lẽ nàng còn thích cám dỗ Vân Vũ Lôi.
Vân Vũ Lôi hít thở khó nhọc. Khuôn mặt nàng đỏ đến nóng rực. Ánh mắt thất thần chuyển động theo nhịp nhấp nhô lên xuống của Vương Cảnh. Nàng nắm chặt gấu áo bản thân, dường như đang thực hiện cuộc đấu tranh mãnh liệt nhất với lý trí.
"a, , , Doãn Xuyên, hôn em" Vương Cảnh ưỡn dâng lên nãi tử vừa to vừa tròn. Dưới nãi tử, áo ngực bằng ren đen đã bị kéo trễ xuống.
Doãn Xuyên rất phục tùng mệnh lệnh như vậy. Là nam nhân đều sẽ phục tùng. Gã há to miệng ra, một phát ngoạm lấy nãi tử Vương Cảnh. Trên nhũ phong trắng nõn bất ngờ lưu lại mấy dấu răng mờ mờ.
Cú ngoạm đó làm cho Vương Cảnh ít nhiều cảm thấy đau, cũng khiến cho Vân Vũ Lôi ở một phía run lên. Nàng vô ý thức luồn tay vào trong áo mình, xoa nắn nhũ phong bản thân, phảng phất như Doãn Xuyên cắn lên người nàng vậy. Nhưng Vân Vũ Lôi không hề cảm thấy đau đớn. Nhũ phong của nàng có độ mẫn cảm cao, bàn tay vừa lướt qua đã tê dại như điện giật. Vân Vũ Lôi lập tức trở nên phấn khích, không hề dừng lại, móng tay nàng đã lướt qua nhũ vựng, kẹp lấy nhũ đầu.
"Ư" Vân Vũ Lôi khẽ rên lên một tiếng.
Vương Cảnh thở hổn hển, thấy Vân Vũ Lôi rơi vào trong sự cám dỗ của dục vọng, nàng hưng phấn lắc lư bờ mông đẹp, làm cho sự cọ sát nơi sâu thẳm hoa phòng càng thêm mãnh liệt. Mật huyệt của nàng kịch liệt nuốt vào nhả ra nhục bổng của Doãn Xuyên, mỗi lần đều đạt tới tận cùng. Trong khoảnh khắc, khoái cảm mãnh liệt điên cuồng ào đến. Vương Cảnh còn chưa kịp chuẩn bị, ái dịch như sữa phun mạnh ra. Nhưng cũng lúc đó, cự vật của Doãn Xuyên thọc mạnh vào trong mật huyệt của Vương Cảnh. Vương Cảnh kêu lên một tiếng, nằm phục xuống người Doãn Xuyên, một dòng chảy ấm nóng bắn vọt ra.
Doãn Xuyên còn chưa có phản ứng lại, quần gã đã bị thấm ướt. Nước tiểu âm ấm từ niệu đạo của Vương Cảnh chảy ra, do bị nhục bổng to lớn làm tắc nghẽn, làm cho nước tiểu bắn ra tứ phía. Đến ngay cả trên mặt Doãn Xuyên cũng có thể cảm nhận thấy những giọt nước lóng lánh đó.
"Vừa rồi Lôi Lôi gọi điện thoại kêu em đến nhà cô ấy, nó có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với em" Vương Cảnh đã trang điểm xong, đang mặc nội y. Một chiếc áo ngực bằng ren màu đen. Làn da trắng như tuyết và nội y màu đen tạo thành sự tương phản mạnh mẽ, bởi vì đen và trắng là màu sắc nguyên thủy nhất. Những thứ nguyên thủy rất dễ làm cho người ta nảy sinh dục vọng nguyên thủy.
Dục vọng của Lý Kha tăng lên nhanh chóng. Khi Vương Cảnh để cẳng chân thon dài lên bàn trang điểm để xỏ chiếc tất chân lụa màu đen, Lý Kha nhịn không nổi phải đứng lên, bước đến cạnh Vương Cảnh, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng ngà ngọc của nàng, lại còn đỡ lấy nhũ phong trĩu nặng của nàng.
"Lão bà, em thật mê người" Lý Kha thốt lên một câu cảm thán. Mặc dù mới nửa tiếng trước, hắn vừa mới phóng hết những kích tình vào trong âm đạo của Vương Cảnh, nhưng hiện giờ hắn lại muốn nữa.
Phản ứng của Lý Kha, đương nhiên Vương Cảnh hiểu rất rõ. Nàng nguýt Lý Kha một cái, hờn dỗi: "Thật không biết mấy ngày nay anh làm sao nữa? Có phải là ăn xuân dược không? Rất kỳ quái nha"
"Em chính là xuân dược của anh, tiểu Cảnh Cảnh của anh, thêm lần nữa được không?" Lý Kha bắt đầu trêu ghẹo nhũ phong của Vương Cảnh. Nhũ phong Vương Cảnh đầy đặn mà tràn đầy tính đàn hồi. Đến Vân Vũ Lôi là nữ nhân còn muốn vuốt ve, huống chi nam nhân chứ?
"Em đã tắm rửa mặc đồ rồi, Lôi Lôi người ta đang đợi em. Đến tối chúng ta lại làm được không? Hảo lão công của em. Mấy ngày nay anh thể hiện rất tuyệt à. Ngoan, đến tối đợi em về" Thân thể Vương Cảnh đã có phản ứng, hơn nữa phản ứng rất mãnh liệt. Lý Kha luôn có thể tìm được chỗ mẫn cảm nhất của nàng, nhưng Vương Cảnh vẫn phải cự tuyệt Lý Kha. Không phải là Vương Cảnh không muốn, mà là việc Vân Vũ Lôi nói rất quan trọng, cho nên Vương Cảnh vội đi gặp Vân Vũ Lôi.
Lý Kha cực kỳ không mong muốn Vương Cảnh đẩy tay hắn ra, nhưng hắn cũng biết Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh quan hệ rất thân thiết, cho nên hắn chỉ đành gật đầu bất lực: "Được rồi, vậy lão bà em phải mau chóng trở về nhé."
"Được rồi, em sẽ gắng hết sức về sớm" Vương Cảnh hôn Lý Kha một cái, còn cố ý tóm lấy hạ thể đã dựng đứng lên của Lý Kha, cười hi hi rời khỏi nhà, chỉ còn lại Lý Kha trên mặt in dấu môi son, ngẩn ngơ đứng nhìn Vương Cảnh ra đi.
Nhà Vân Vũ Lôi rất gần, thật ra không cần phải trang điểm lộng lẫy. Nguyên do nàng trang điểm xinh đẹp như vậy, hoàn toàn là vì trong nhà Vân Vũ Lôi có một người, một nam nhân không thể thiếu trong sinh mệnh của nàng. Nam nhân đó đương nhiên là Doãn Xuyên.
"Sao vậy? Doãn Xuyên, anh ăn hiếp Lôi Lôi à? Em giới thiệu Lôi Lôi cho anh, nhưng không phải là để anh ăn hiếp cô ấy" Vương Cảnh vừa bước vào cửa, liền phát hiện Vân Vũ Lôi đang dẩu môi lên, vẻ mặt không vui. Nàng vội vàng đưa mắt ra hiệu với Doãn Xuyên.
"Em thấy anh là người ăn hiếp Lôi Lôi sao?" Doãn Xuyên thở dài một hơi.
"Hừ, có phải là anh lại hoa tâm không?" Vương Cảnh như cười mà không cười nhìn Doãn Xuyên. Nàng còn cố ý bước đến trước mặt Doãn Xuyên phơi ra cặp chân dài mang vớ đen của nàng.
"Không, , , không có chuyện đó" Doãn Xuyên lén lút thưởng thức cặp chân thon dài của Vương Cảnh. Gã muốt ực một ngụm nước miếng.
"Còn nói không có? Doãn Xuyên, anh đừng có cho là em không biết. Anh, anh anh đã có quan hệ với muội muội em. Cảnh Cảnh tỷ, anh ấy gạt em nói là chỉ giả vờ kết hôn với tiểu Phi" Nói đến đây, Vân Vũ Lôi có vẻ nghẹn ngào.
"Doãn Xuyên, sao anh lại có thể như vậy chứ?" Vương Cảnh đã biết Vân Vũ Phi sẽ có quan hệ với Doãn Xuyên, bởi vì đó vốn là dự tính ban đầu của Vương Cảnh, còn là ý kiến của Vương Cảnh, cho nên Vương Cảnh không ngạc nhiên. Thái độ của nàng thật mờ ám.
Doãn Xuyên không nói gì. Bây giờ gã có nói gì cũng vô dụng. Mặc dù gã đã chuẩn bị kỹ tâm lý để đối phó với tình cảnh này, nhưng đến lúc xảy ra thật, gã cũng chẳng có biện pháp nào.
"Cảnh Cảnh tỷ, có lẽ chị còn chưa biết, Doãn Xuyên không những có quan hệ với tiểu Phi, bọn họ, bọn họ còn dự định chuẩn bị kết hôn, kết hôn thật. Nếu không phải là hôm nay mụ mụ em đưa tiểu Phi đến bệnh viện làm xét nghiệm trước khi cưới, em, em còn bị bưng tai bịt mắt" Vân Vũ Lôi vẫn luôn rất văn nhã, cũng không dễ dàng kích động, nhưng hiện tại nàng lại kích động đến toàn thân run lẩy bẩy.
"Doãn Xuyên, thế là thế nào? Trước đây không phải là anh nói với em anh rất thích Lôi Lôi sao? Sao lại đột nhiên bỗng chốc lại thay đổi như thế?" Vương Cảnh cũng không vui. Với quan hệ giữa nàng và Vân Vũ Lôi, nàng nhất định phải đứng về phía lập trường của Vân Vũ Lôi.
"Đương nhiên anh thích Lôi Lôi" Doãn Xuyên thốt một câu.
"Ài, Vũ Phi trẻ trung xinh đẹp, lại hấp dẫn hoạt bạt, đâu có nam nhân nào nhìn thấy mà không động lòng chứ? Chỉ là, anh phụ tấm chân tình của Vân Vũ Lôi" Vương Cảnh cố ý đem sự hoa tâm của Doãn Xuyên chuyển thành sự chủ động của Vân Vũ Phi. Nàng đang ngầm nói giúp Doãn Xuyên.
Doãn Xuyên mừng quá, ngầm gửi một cái hôn gió cho Vương Cảnh.
Vương Cảnh yêu kiều liếc Doãn Xuyên một cái.
Quả nhiên Vân Vũ Lôi trong lòng có chút tức giận với Vân Vũ Phi: "Cái con tiểu Phi này người nào không cướp, lại cứ đi cướp nam nhân của em. Em nên, nên làm thế nào? Cảnh Cảnh tỷ, lòng em thật rối bời"
"Lôi Lôi, đừng tức giận. Nam nhân tốt rất nhiều, cái tên này hoa tâm như vậy, không có cũng tốt, Cảnh tỷ lại giới thiệu giúp em một người khác." Vương Cảnh chỉ đành an ủi Vân Vũ Lôi đang buồn.
Doãn Xuyên lại cuống lên, liên tục đánh mắt với Vương Cảnh.
Vân Vũ Lôi rối loạn trong lòng đến phát khóc. Nàng nhìn Doãn Xuyên một cái, không nhịn nổi nữa, chạy về phòng mình, đóng cửa đến "sầm" một tiếng.
Trong phòng khách chỉ còn lại Doãn Xuyên và Vương Cảnh. Doãn Xuyên bước tới, ôm lấy Vương Cảnh, thấp giọng nói: "Hay nhỉ, không ngờ không khuyên giải giúp anh, lại còn định giới thiệu nam nhân khác cho Vân Vũ Lôi, xem anh làm sao trừng phạt em"
Vương Cảnh nhỏ giọng cười: "Ai bảo anh hoa tâm như vậy, bây giờ anh có được Vân Vũ phi còn không thỏa mãn à? Còn muốn có phúc của người Tề sao?"
"Có gì mà không được chứ? Anh cứ muốn một mũi tên trúng hai con nhạn đấy, cả hai tỷ muội anh đều muốn" Tay Doãn Xuyên miết chặt đồn bộ Vương Cảnh.
"Thật tham lam, vậy còn em?" Vương Cảnh cười hỏi.
"Cũng muốn. Chỉ cần Lý Kha không để ý đến việc em ra đi" Tay Doãn Xuyên vén gấu váy Vương Cảnh lên.
"Hứ, chỉ sợ đến lúc đó thì có xếp hàng cả tuần cũng không đến lượt em. Vậy em chẳng phải sẽ chết khát à?" Vương Cảnh cười yêu kiều.
"Em đến giúp anh hay là đến trêu ghẹo anh đấy? Hử? Hôm nay dường như em mặc rất quyến rũ, mặc cho ai xem vậy?" Doãn Xuyên vuốt ve cặp đùi mang vớ của Vương Cảnh. Lớp lụa trơn láng giúp tay Doãn Xuyên dễ dàng dạo chơi trên cặp đùi thon dài.
"Mặc cho ai ngắm cũng được, không phải là mặc cho anh ngắm" Vương Cảnh cắn môi, bởi vì Doãn Xuyên đã quỳ xuống. Mặt gã vừa khéo đối diện với chỗ thần bí của Vương Cảnh, nội khố bằng ren đen hiện ra trước mắt Doãn Xuyên.
"Màu đen quyến rũ?" Trong mắt Doãn Xuyên trợn lên vừa to vừa tròn.
"Đừng nghịch nữa, em vào trước khuyên giải Lôi Lôi, lát nữa anh vào, được không?" Vương Cảnh ôm lấy đầu Doãn Xuyên, ngăn cản hành động tiếp theo của gã.
"Để anh hôn một chút" Doãn Xuyên tham lam hít ngửi hạ thể của Vương Cảnh. Thậm chí gã còn thè lưỡi ra liếm. Nội khố bằng ren rất nhỏ, chỗ che lấy vùng đất riêng tư thần bí càng nhỏ hơn. Đầu lưỡi Doãn Xuyên liếm đến huyệt khẩu có chất dịch ngọt ngào rướm ra dễ như trở bàn tay.
"A, , , , cẩn thận Lôi Lôi nhìn thấy đấy" Vương Cảnh yêu kiều thốt.
"Ai bảo em nghịch lửa như vậy?" Doãn Xuyên không chịu buông tha. Gã đã nút lấy chỗ nếp gấp trên mật huyệt. Hiện giờ lá gan Doãn Xuyên càng lúc càng lớn.
Vương Cảnh không biết làm sao. Liên tiếp mấy ngày qua làm tình không ngơi nghỉ cùng Lý Kha vẫn không làm cho nỗi khát khao tình dục của nàng giảm bớt, ngược lại khiến nàng càng thêm nhu cầu. Nàng không hiểu là nhu cầu của sinh lý hay là sự đòi hỏi của tâm lý. Cũng có lẽ là cả hai. Thêm vào đó là sức hút đặc biệt kỳ lạ trên người Doãn Xuyên. Vương Cảnh rất kinh ngạc mỗi lần làm tình với Doãn Xuyên đều có kết thúc thật hoàn mĩ, đều có cao trào liên tiếp. Về mặt này, trượng phu Lý Kha còn kém một chút.
Cho nên, khi Doãn Xuyên kéo khóa xuống, Vương Cảnh cũng bị dục tình dâng cao che mờ hai mắt. Mặc dù nàng rất lo ngại, lo ngại sẽ bị Lôi Lôi phát hiện, nhưng Vương Cảnh không bận tâm nữa. Kích tình cùng Doãn Xuyên luôn khiến cho nàng mê mẩn như vậy. Tình dục và tình yêu mới là thứ Vương Cảnh cảm thấy quan trọng nhất.
"A, Doãn Xuyên" Vương Cảnh siết chặt lấy Doãn Xuyên. Hai chân nàng nâng cao lên, tiếp nhận chàng đấu sỹ dũng mãnh.
Hôm nay Vương Cảnh đặc biệt mặc váy đen và vớ lụa đen, bên trên là áo thêu trắng, phối hợp với đôi giày cao gót đen, có thể nói là một hình tượng thục nữ rất hoàn mĩ. Nhưng lúc này nàng chẳng có vẻ thục nữ chút nào. Làm ở trên ghế sô pha, nàng tận mắt nhìn Doãn Xuyên nâng cao hai chân nàng lên, đưa cự vật gân xanh nổi gồ lên đâm mạnh vào trong nhục huyệt của mình.
"Ưm" Cảm giác bao bọc chặt khít khiến Doãn Xuyên rất khoan khoái. Doãn Xuyên đặc biệt say mê chỗ đó của Vương Cảnh. Gã cảm thấy mật huyệt của Vương Cảnh căng khít nhất trong tất cả nữ nhân của gã. Gã nhớ rất rõ tình cảnh lần đầu tiên chọc vào mật huyệt đó. Cho nên Doãn Xuyên rất đố kỵ với Lý Kha, đố kỵ hắn có thể sở hữu nữ nhân hoàn mĩ như vậy. Doãn Xuyên ngầm lập thệ, phải cướp lấy Vương Cảnh từ tay Lý Kha. Gã bắt đầu dùng sức đâm vào rút ra.
Bốn chữ "Sắc lớn bằng trời" này có thể rất hợp với hình dung về Doãn Xuyên và Vương Cảnh lúc này. Bọn họ đơn giản là cọi nhà Vân Vũ Lôi thành vùng trời riêng của mình. Bọn họ phóng túng đến thế, chẳng hề kiêng dè đến vậy.
"A, Doãn Xuyên, anh càng ngày càng lớn gan, , , a," Vương Cảnh hưởng thụ niềm kích thích của việc chính mắt nhìn thấy bị chọc vào. Đồng thời nàng cũng bị dũng khí của Doãn Xuyên làm cho lo lắng.
"Anh nói rồi, vì em, chuyện gì anh cũng chấp nhận làm. Ngày đó trong phòng karaoke, lão công của em ở bên cạnh, anh còn không sợ, bây giờ càng không sợ. Ư, Cảnh Cảnh, em là của anh, vĩnh viễn là của anh" Doãn Xuyên đóng vào rút ra không phải rất nhanh, nhưng mỗi lần đều rất có lực lượng.
Vương Cảnh rất thích loại lực lượng đó. Nàng vẫn cần loại dũng mãnh đó, mang theo sự âu yếm của dạng xâm lược. "A, , , Xuyên, mau lên, đây là nhà Lôi Lôi, không nên để cô ấy phát hiện ra. Mau kết thúc đi, , , a, , ,"
"Ư, anh sẽ dùng lực mạnh hơn" Đương nhiên Doãn Xuyên hiểu được tâm tình khẩn trương đó. Có lớn gan hơn nữa cũng không thể để ân ái trong nhà người khác lại để bị người ta phát hiện.
Doãn Xuyên và Vương Cảnh điên cuồng quấn chặt lấy nhau. Mặc dù bọn họ điên cuồng, nhưng vẫn gắng sức không phát ra âm thanh. Nhưng bầu không khí dâm đãng vẫn dập dờn trong phòng. Bầu không khí đó không ngờ lại bị Vân Vũ Lôi đang thổn thức trong phòng cảm giác được.
Vân Vũ Lôi rất thích Doãn Xuyên. Đó là tình yêu phát từ nội tâm, khác hẳn với muội muội Vân Vũ Phi. Vân Vũ Lôi vừa nhìn thấy Doãn Xuyên là đã thích. Có lẽ đó là dạng nhất kiến chung tình mà người người vẫn nói. Nàng rất kỳ vọng vào sự lãng mạn của tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng trực giác của nữ nhân rất nhạy bén. Nhất cử nhất động, một ánh mắt một nụ cười của Vân Vũ Phi đối với Doãn Xuyên, đã cho Vân Vũ Lôi biết, quan hệ giữa muội muội Vân Vũ Phi và Doãn Xuyên đã không còn bình thường. Nàng rất hoảng hốt, rất lo lắng, càng ghen tỵ hơn. Nàng không quên được tình cảnh Doãn Xuyên cõng nàng đến bệnh viện. Nàng biết, Doãn Xuyên cũng thích nàng.
Nhưng, Doãn Xuyên sắp kết hôn với muội muội. Điều đó có nghĩa là nam nhân từng cõng nàng đến bệnh viện, từng tay trong tay cùng nàng dạo bước từ nay thuộc về người khác. Mặc dù người khác đó là muội muội của mình, nhưng Vân Vũ Lôi vẫn không cam lòng, không chấp nhận mất Doãn Xuyên. Cho nên nàng tìm đến Vương Cảnh, người bạn thân nhất, để nói giúp nàng, để nàng có được chủ kiến, tìm biện pháp.
Song Vân Vũ Lôi rất kỳ quái, kỳ quái vì thái độ của Vương Cảnh rất mờ ám. Đặc biệt là lúc nghe nói Doãn Xuyên và Vân Vũ Phi sắp kết hôn, Vân Vũ Lôi phát hiện Vương Cảnh không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào, giống như đã biết từ sớm rồi vậy. Đương nhiên Vân Vũ Lôi rất buồn phiền. Nàng quyết định hỏi Vương Cảnh. Cho nên Vân Vũ Lôi không khóc nữa. Nàng bước tới bên cửa, đẩy hé ra một khe hở nhỏ, định nghe lén một chút xem Vương Cảnh thuyết phục Doãn Xuyên như thế nào.
Nhưng Vân Vũ Lôi lại nghe thấy những lời nàng không thể tưởng tượng nổi, nhìn thấy tình cảnh nàng không sao tưởng tượng nổi. Bạn tốt Cảnh Cảnh tỷ của nàng đang cùng Doãn Xuyên ôm nhau hôn cuồng nhiệt.
Vân Vũ Lôi cho là mình bị hoa mắt. Nàng đóng cửa lại để định thần, sau đó lại hé ra nhìn. Lần này, nàng nhìn thấy rõ ràng, nhìn thấy rõ Doãn Xuyên chọc sinh thực khí của gã vào hạ thể Vương Cảnh. Bọn họ thở hổn hển, tư thế đa dạng. Vân Vũ Lôi còn chú ý thấy sự dũng mãnh vô cùng của Doãn Xuyên.
Vân Vũ Lôi từng có nam nhân. Đó đã là chuyện từ thời học sinh, nhưng nam nhân tiến vào trong thân thể nữ nhân vẫn cứ khắc cốt ghi tâm. Trong ký ức của Vân Vũ Lôi cái giống kia của nam nhân căn bản không có to như vậy, không có khoa trương đến thế. Nàng càng không ngờ nổi Vương Cảnh lại có tư tình với Doãn Xuyên. Nhưng vì sao Vương Cảnh còn muốn giới thiệu Doãn Xuyên cho nàng?
Nghi vấn đó khiến cho Vân Vũ Lôi rất bàng hoàng. Nàng không biết nên hận ai, cả hai đều đáng hận, nhưng cũng hận không nổi. Bởi vì chính miệng Vương Cảnh cho Vân Vũ Lôi biết, Doãn Xuyên vẫn luôn thầm yêu nàng ta, bọn họ vốn là tình nhân. Chỉ là, bọn họ giấu giếm như vậy thật quá đáng rồi.
Nhưng màn kích tình phía ngoài cửa vẫn còn tiếp tục. Vân Vũ Lôi trái tim đập nhanh không biết là có nên xem màn kích tình đang bày ra đó của người khác. Song nàng cũng không dời chân đi được.
Huống chi, Doãn Xuyên ôm Vương Cảnh đến ngồi xuống một chiếc ghế. Vân Vũ Lôi nhìn thấy rõ hai chân Vương Cảnh đứng sang hai bên Doãn Xuyên, một tay chống lên vai Doãn Xuyên, một tay cầm lấy nhục bổng to như cánh tay con nít, nhắm chuẩn mật huyệt của mình, từ từ ngồi xuống. Vân Vũ Lôi khẩn trương chăm chú nhìn nhục bổng xuyên vào, tay nàng rướm cả mồ hôi.
Vân Vũ Lôi không biết tại sao lại muốn xem, xem Vương Cảnh kiêu ngạo nhún nhảy lên xuống. Vân Vũ Lôi cảm thụ thấy một niềm khoái cảm không sao hiểu nổi, phảng phất như bản thân đang làm tình với Doãn Xuyên. Nàng cảm giác trong thân thể mình có một dòng chảy nóng hổi đang tuôn ra, thông qua hoa phòng tiết ra ngoài. Vân Vũ Lôi biết rằng bên dưới bản thân đã ẩm ướt. Nàng đưa tay xuống định dò xem ướt đến thế nào. Nhưng lúc ngón tay chạm phải huyệt khẩu, toàn thân nàng run bắn lên, khoái cảm mãnh liệt thiếu chút nữa làm cho Vân Vũ Lôi té xỉu. Nàng loạng choạng, khe cửa bị hé mở ra thêm một chút, nhưng chỉ một chút đó lại khiến cho Vương Cảnh đang phi trên người Doãn Xuyên phát hiện ra. Nàng gần như đối mắt với Vân Vũ Lôi.
Vương Cảnh rất hoảng hốt, định dừng lại. Nhưng đúng lúc đó, Doãn Xuyên thúc lên mạnh mẽ, khiến cho Vương Cảnh khoái cảm liên tiếp. Thân thể nàng vận động lên xuống một cách kịch liệt không thể khống chế được. Vương Cảnh áy náy nhìn Vân Vũ Lôi, nhưng trong thoáng chốc ánh mắt áy náy đã bị tình dục cuồn cuộn nhanh chóng nhấn chìm.
"A, , a, , ư, , ư" Vương Cảnh rên rỉ. Đôi chân nàng được đôi giày cao gót tôn lên càng tỏ ra đặc biệt thon dài. Có lẽ là do đi giày cao gót, chân tay Vương Cảnh tỏ ra rất thon dài, giống như một con bạch tuộc quấn chặt lấy Doãn Xuyên đang ngồi trên ghế. Đã biết Vân Vũ Lôi đang nhìn, nhưng Vương Cảnh không hề có ý định dừng lại.
Dưới thân, Doãn Xuyên quay lưng lại phòng Vân Vũ Lôi ngầm hiểu phối hợp với Vương Cảnh. Gã căn bản không biết là Vân Vũ Lôi đang chăm chú nhìn mọi việc.
Vượt ngoài ý liệu của Vương Cảnh, Vân Vũ Lôi đã không kêu, cũng không bỏ đi, mà còn xem chăm chú. Vương Cảnh cười, cười đến đặc biệt quyến rũ và quái dị. Thậm chí nàng còn nháy nháy mắt với Vân Vũ Lôi.
Vân Vũ Lôi nhìn thấy. Nàng có chút lúng túng tức giận, hàm răng ngọc ngà thiếu chút nữa cắn rách cả làn môi thơm của nàng. Nhưng nàng lại không hề có ý định gây bão tố. Còn Vương Cảnh lại càng thêm phóng túng. Nàng bắt đầu cởi áo, lộ ra áo ngực bằng ren màu đen mê người.
Vương Cảnh lớn gan đến vượt ngoài ý liệu khiến Doãn Xuyên ngẩn ra một chút, nhưng sức quyến rũ của màu đen dẫn dắt Doãn Xuyên đến thế giới của tình dục. Tay gã trèo lên nhũ phong của Vương Cảnh, vân vê nhũ đầu của Vương Cảnh qua lớp ren mỏng.
"A, , ," cơn đau kịch liệt khiến Vương Cảnh nhíu mày lại, song khoái cảm còn kịch liệt hơn cũng theo đó kéo đến. Vương Cảnh điên cuồng nhấp nhô. Nàng còn nắn vuốt nhũ phong đầy đặn, bày ra thân hình tuyệt vời của nàng về phía Vân Vũ Lôi, giống như đang thị uy với Vân Vũ Lôi, lại giống như dụ dỗ Vân Vũ Lôi. Bởi vì nhũ phong của Vân Vũ Lôi cũng rất đẹp. Làn môi nàng rất quyến rũ, giống như hai cánh hoa, tươi đẹp mơn mởn. Vương Cảnh vẫn rất thích hôn môi với Vân Vũ Lôi, có lẽ nàng còn thích cám dỗ Vân Vũ Lôi.
Vân Vũ Lôi hít thở khó nhọc. Khuôn mặt nàng đỏ đến nóng rực. Ánh mắt thất thần chuyển động theo nhịp nhấp nhô lên xuống của Vương Cảnh. Nàng nắm chặt gấu áo bản thân, dường như đang thực hiện cuộc đấu tranh mãnh liệt nhất với lý trí.
"a, , , Doãn Xuyên, hôn em" Vương Cảnh ưỡn dâng lên nãi tử vừa to vừa tròn. Dưới nãi tử, áo ngực bằng ren đen đã bị kéo trễ xuống.
Doãn Xuyên rất phục tùng mệnh lệnh như vậy. Là nam nhân đều sẽ phục tùng. Gã há to miệng ra, một phát ngoạm lấy nãi tử Vương Cảnh. Trên nhũ phong trắng nõn bất ngờ lưu lại mấy dấu răng mờ mờ.
Cú ngoạm đó làm cho Vương Cảnh ít nhiều cảm thấy đau, cũng khiến cho Vân Vũ Lôi ở một phía run lên. Nàng vô ý thức luồn tay vào trong áo mình, xoa nắn nhũ phong bản thân, phảng phất như Doãn Xuyên cắn lên người nàng vậy. Nhưng Vân Vũ Lôi không hề cảm thấy đau đớn. Nhũ phong của nàng có độ mẫn cảm cao, bàn tay vừa lướt qua đã tê dại như điện giật. Vân Vũ Lôi lập tức trở nên phấn khích, không hề dừng lại, móng tay nàng đã lướt qua nhũ vựng, kẹp lấy nhũ đầu.
"Ư" Vân Vũ Lôi khẽ rên lên một tiếng.
Vương Cảnh thở hổn hển, thấy Vân Vũ Lôi rơi vào trong sự cám dỗ của dục vọng, nàng hưng phấn lắc lư bờ mông đẹp, làm cho sự cọ sát nơi sâu thẳm hoa phòng càng thêm mãnh liệt. Mật huyệt của nàng kịch liệt nuốt vào nhả ra nhục bổng của Doãn Xuyên, mỗi lần đều đạt tới tận cùng. Trong khoảnh khắc, khoái cảm mãnh liệt điên cuồng ào đến. Vương Cảnh còn chưa kịp chuẩn bị, ái dịch như sữa phun mạnh ra. Nhưng cũng lúc đó, cự vật của Doãn Xuyên thọc mạnh vào trong mật huyệt của Vương Cảnh. Vương Cảnh kêu lên một tiếng, nằm phục xuống người Doãn Xuyên, một dòng chảy ấm nóng bắn vọt ra.
Doãn Xuyên còn chưa có phản ứng lại, quần gã đã bị thấm ướt. Nước tiểu âm ấm từ niệu đạo của Vương Cảnh chảy ra, do bị nhục bổng to lớn làm tắc nghẽn, làm cho nước tiểu bắn ra tứ phía. Đến ngay cả trên mặt Doãn Xuyên cũng có thể cảm nhận thấy những giọt nước lóng lánh đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.