Tay Xé Trà Xanh: Ta Bảo Vệ Nam Chính
Chương 6
Hắc Dương Vu Hòa
11/01/2024
Mãi cho đến khi đã tới trước cửa phủ trưởng công chúa, ta vẫn chưa bình tâm trở lại, Trong cơn hoảng hốt ta bước xuống xe, nắm tay hắn vào phủ.
Phu thê An dương hầu đã chờ sẵn đón tiếp, cùng nhau đến thỉnh an Huệ Bình công chúa. Nhìn cách phu nhân An Dương hầu Hứa Diệu Vân quan sát ta, ta biết chắc Hứa Như Vân đã nói gì đó với nàng ta.
Sau khi dùng bữa xong, Huệ Bình công chúa đề nghị mọi người đi dạo hoa viên, mọi người đều cùng đi.
Ta và Hứa Diệu Vân ở hai bên đỡ lấy Huệ Bình công chúa đi trước, An Dương hầu và Lâm An Đình theo sau cách vài bước chân.
Phía sau nữa là một hàng hạ nhân. Ta thầm nghĩ hôm nay xem như mình được mở rộng tầm mắt, người cổ đại xa hoa phô trương đến mức ta thật sự không thể tưởng tượng được luôn.
Mọi người trò chuyện trên trời dưới đất, ta lặng lẽ đánh giá Huệ Bình công chúa, nghĩ thầm lúc còn trẻ bà ấy chắc chắn là một người hô mưa gọi gió, cho dù hiện tại đã có tuổi, còn ăn chay niệm phật nhiều năm, nhưng phong thái của bà ấy vẫn toát ra vẻ vô cùng uy nghiêm.
Bầu không khí đang hoà thuận vui vẻ, bỗng nhiên Hứa Diệu Vân dừng chân lại, xoay người nói với Lâm An Đình: “À phải rồi, sáng nay phủ thượng thư có gửi đến một lá thơ, nói tiểu muội nhà ta hôm qua trên đường lễ phật gặp phải đạo tặc, may mắn có tướng quân giúp đỡ, Diệu Vân ở chỗ này thay tiểu muội cảm tạ tướng quân.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
An Dương hầu thốt lên: “Có chuyện như vậy sao!?”
Huệ Bình công chúa nhìn nàng ta bằng một ánh mắt không rõ thâm ý.
Phản ứng của bọn họ chứng minh mọi người đều không hề biết trước chuyện này.
Mặt ta đanh lại, quả nhiên đã xuất chiêu, ta xốc tinh thần lên, chuẩn bị nhìn xem nàng ta sẽ bày ra trò gì.
Hứa Diệu Vân tiếp tục nói: “Đúng vậy, tiểu muội nói trong thư là muốn cảm tạ Lâm tướng quân đã đưa nó về nhà, cũng nhắc sau này nhớ mời tướng quân sang phủ thượng thư chơi một chuyến, phụ thân có nói muốn đích thân cảm tạ tướng quân.”
An Dương hầu phụ họa: “Nói như vậy thì đúng là phải cảm ơn An Đình, rốt cuộc là bọn đạo tặc nào vô pháp vô thiên như vậy, chờ ngày mai ta sẽ xin Thánh Thượng hạ chỉ truy diệt hết đám người bọn chúng….”
Y bắt đầu thao thao bất tuyệt, ta nhìn y một cái, chẳng hiểu được người này đang lảm nhảm cái gì.
Ta lại chuyển mắt nhìn xem Huệ Bình công chúa có phản ứng gì, lại thấy gương mặt uy nghiêm của bà ấy đang nhiễm màu tức giận.
Ta ngẩn ra.
Sao tự dưng lại nổi giận cái gì vậy?
Phu thê An dương hầu đã chờ sẵn đón tiếp, cùng nhau đến thỉnh an Huệ Bình công chúa. Nhìn cách phu nhân An Dương hầu Hứa Diệu Vân quan sát ta, ta biết chắc Hứa Như Vân đã nói gì đó với nàng ta.
Sau khi dùng bữa xong, Huệ Bình công chúa đề nghị mọi người đi dạo hoa viên, mọi người đều cùng đi.
Ta và Hứa Diệu Vân ở hai bên đỡ lấy Huệ Bình công chúa đi trước, An Dương hầu và Lâm An Đình theo sau cách vài bước chân.
Phía sau nữa là một hàng hạ nhân. Ta thầm nghĩ hôm nay xem như mình được mở rộng tầm mắt, người cổ đại xa hoa phô trương đến mức ta thật sự không thể tưởng tượng được luôn.
Mọi người trò chuyện trên trời dưới đất, ta lặng lẽ đánh giá Huệ Bình công chúa, nghĩ thầm lúc còn trẻ bà ấy chắc chắn là một người hô mưa gọi gió, cho dù hiện tại đã có tuổi, còn ăn chay niệm phật nhiều năm, nhưng phong thái của bà ấy vẫn toát ra vẻ vô cùng uy nghiêm.
Bầu không khí đang hoà thuận vui vẻ, bỗng nhiên Hứa Diệu Vân dừng chân lại, xoay người nói với Lâm An Đình: “À phải rồi, sáng nay phủ thượng thư có gửi đến một lá thơ, nói tiểu muội nhà ta hôm qua trên đường lễ phật gặp phải đạo tặc, may mắn có tướng quân giúp đỡ, Diệu Vân ở chỗ này thay tiểu muội cảm tạ tướng quân.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
An Dương hầu thốt lên: “Có chuyện như vậy sao!?”
Huệ Bình công chúa nhìn nàng ta bằng một ánh mắt không rõ thâm ý.
Phản ứng của bọn họ chứng minh mọi người đều không hề biết trước chuyện này.
Mặt ta đanh lại, quả nhiên đã xuất chiêu, ta xốc tinh thần lên, chuẩn bị nhìn xem nàng ta sẽ bày ra trò gì.
Hứa Diệu Vân tiếp tục nói: “Đúng vậy, tiểu muội nói trong thư là muốn cảm tạ Lâm tướng quân đã đưa nó về nhà, cũng nhắc sau này nhớ mời tướng quân sang phủ thượng thư chơi một chuyến, phụ thân có nói muốn đích thân cảm tạ tướng quân.”
An Dương hầu phụ họa: “Nói như vậy thì đúng là phải cảm ơn An Đình, rốt cuộc là bọn đạo tặc nào vô pháp vô thiên như vậy, chờ ngày mai ta sẽ xin Thánh Thượng hạ chỉ truy diệt hết đám người bọn chúng….”
Y bắt đầu thao thao bất tuyệt, ta nhìn y một cái, chẳng hiểu được người này đang lảm nhảm cái gì.
Ta lại chuyển mắt nhìn xem Huệ Bình công chúa có phản ứng gì, lại thấy gương mặt uy nghiêm của bà ấy đang nhiễm màu tức giận.
Ta ngẩn ra.
Sao tự dưng lại nổi giận cái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.