Chương 8: Bãi rác
VẠN THIÊN
18/01/2023
"Trong mắt đàn ông, phụ nữ giống như một cuốn sách. Nếu bìa không đẹp, họ sẽ chẳng buồn lật xem nội dung" - Marilyn Monroe
- --
Vĩ Kỳ sau cuộc họp thì được lệnh đưa đội trưởng mới đến hiện trường vụ án. Đi cùng còn có Minh Thành.
Vĩ Kỳ là người địa phương nên khá rành về đường xá cũng như thời tiết nơi này. Còn Minh Thành rất kỹ lưỡng trong việc thu thập bằng chứng. Đây là ưu điểm mà Tần đội trưởng mới tận dụng để hiển thêm về hiện trường.
Vĩ Kỳ là người lái xe, Tần đội trưởng ngồi bên cạnh, Minh Thành bị ngồi ghế sau. Vĩ Kỳ có chút áp lực, chuyện hồi sáng vẫn còn ở trong đầu anh. Lập Tân cũng là cảnh sát thâm niên, nếu anh ta cố ý lôi kéo bè phái bài xích Tần đội trưởng thì e rằng lại thêm sóng gió cho sở cảnh sát Bát Thành. Mà vốn nơi này đã đủ rắc rối rồi.
Tần Quân Vi hiện giờ chỉ muốn đặt toàn tâm toàn ý cho vụ án. Đã có 3 đứa trẻ bị sát hại rồi, là cảnh sát nên có trách nhiệm phá án. Đây không phải thời điểm tranh giành địa vị.
Cô đã đánh dấu 3 điểm hiện trường trên ứng dụng bản đồ. Khoảng cách giữa 3 nơi mất tầm 30-45 phút đi đi xe với vận tốc trung bình.
Còn nhớ vị trí hiện trường đầu tiên, nạn nhân là Lưu Bình được tìm thấy trong bãi rác.
Nhưng thời gian tử vong của nạn nhân này rất khó nói. Bây giờ là 1 tháng 8. Dựa theo ve sữa tìm ra ở thi thể thì có thể nạn nhân chết từ tháng 5 đến tháng 6.
Tại sao mất đến vài tháng mới thủ tiêu thi thể? Thông thường khi vừa gây án, điều đầu tiên nghĩ đến sẽ là thủ tiêu cái xác. Nếu mất tới vài tháng mới thực hiện điều này thì có phải còn điều gì đó chưa sáng toả?
Lưu Bình khi vừa mất tích, cảnh sát cũng đã tiến hành điều tra. Có phải vì thời điểm đó cảnh sát gắt gao truy tìm nên hung thủ tạm trì hoãn việc phi tang xác?
Đây cũng là một khả năng, nhưng giờ phút này tất cả chỉ là suy đoán, họ vẫn chưa có bằng chứng. Tần Quân Vi lấy cuốn sổ trong túi áo. Đọc lại hàng loạt ghi chú của bản thân. Có quá nhiều câu hỏi được viết lại, bây giờ cần đi tìm đáp án.
Trong đó có dòng thời gian mất tích của Lưu Bình được cô gạch chân hai lần.
Suốt 4 tháng, chuyện gì đã xảy ra?
"Tần đội trưởng..." Minh Thành ở ghế sau khẽ gọi.
Kéo Tần Quân Vi ra khỏi mạch suy nghĩ.
"Tôi chỉ muốn nói... ừm... tôi rất hâm mộ chị khi phá được vụ án liên hoàn kia." Minh Thành nói. Có chút gượng. Nhưng với đội trưởng mới đến mà nói như thế có phải sẽ bị xem là vuốt đuôi, nịnh bợ không? Minh Thành hốt hoảng nhận ra, vôi vàng đính chính.
"Tôi không phải nịnh hót lấy lòng chị đâu nhé." Minh Thành tự tiếp lời. Thái độ hoảng hốt của Minh Thành khiến Vĩ Kỳ vừa lái xe vừa bật cười.
Tần Quân Vi với lời khen có chút không biết trả lời thế nào. Cô giỏi rất nhiều thứ nhưng lại không giỏi tiếp nhận lời khen.
"Tôi chỉ cố hết sức mình." Tần Quân Vi lịch sự đáp.
Minh Thành gãi gãi đầu. Anh mới vào nghề, có thể gọi là lính mới trong tổ. Anh rất muốn dốc hết tâm sức để cống hiến nhưng sếp cũ như thể tát cho anh một cái để tỉnh mộng.
Làm cảnh sát không có nghĩa là dốc hết sức. Càng không có nghĩa phải hy sinh vì dân. Suy nghĩ có của một người có quyền hành như một cái rễ, từ từ bén sâu vào lòng đất để tự củng cố quyền hành của chính mình.
Đội trưởng cũ là Triển Thế Hào. Một kẻ rất tồi tệ. Nếu đi làm mà gặp phải người cấp trên như thế thì quả thực chỉ khiến những người như Minh Thành bị uất nghẹn.
"Lúc sáng chị bị Lâm sở trưởng kéo đi nhanh quá. Còn chưa kịp làm quen, Tần đội trưởng, chị đến Bát Thành có chỗ ở chưa?"
Vĩ Kỳ ở bên lên tiếng. Dù sao cũng ở cùng một tổ, cũng nên trao đổi một chút. Minh Thành ở bên cạnh có chút háo hức. Lúc sáng anh có lén trò chuyện với người tổ quan hệ công chúng, tin đồn về sếp Tần này rất đa dạng, có người sùng bái cũng có người ghét. Người ác ý thậm chí mang xu hướng tính dục của Tần Quân Vi ra bỡn cợt. Nhưng những lời lẽ mang tính hạ thấp toàn chẳng ra gì, những lý do hết sức ngớ ngẩn, nó giống như họ khướt từ việc công nhận tài năng của một người nên chỉ còn biết mang giới tính của người đó ra để hạ thấp.
Minh Thành và Vĩ Kỳ không có vấn đề gì với đồng nghiệp nữ.
"Tôi đã có nơi ở, cảm ơn mọi người đã quan tâm." Tần Quân Vi nói. Thực ra cô vẫn ở khách sạn.
Vĩ Kỳ có cảm giác người sếp mới này của anh dường như không quá thích trò chuyện, hoặc không giỏi giao tiếp với người khác.
"Thú thật, tôi không giỏi trong việc trò chuyện. Nhưng chúng ta là một đội, mong về sau có điều gì hãy cứ nói với tôi." Tần Quân Vi chủ động tiếp lời, dường như đọc ra được ý nghĩ của Vĩ kỳ.
Tự bản thân thừa nhận sai sót, Vĩ Kỳ với điều này thêm một phần tôn trọng Tần Quân Vi. Đi làm đã nhiều năm, để thấy cấp trên nhận lỗi thì được mấy người? Anh mong rằng lần này mình có thể làm việc được với một người sếp thật sự.
Minh Thành ở phía sau chồm lên quan sát, anh có vẻ rất hào hứng. Tuổi trẻ, luôn nghĩ ai ít nói sẽ rất ngầu.
Rất nhanh thì xe cũng đã đến nơi. Một bãi rác tập trung ở ngoại thành, nơi này vẫn xử lý rác theo cách truyền thống là chôn lắp.
"Người phát hiện ra thi thể là bảo vệ ở đây."
Vĩ Kỳ vừa bước xuống xe vừa nói. Anh vừa lục báo cáo từ di động để xem lại một lần.
Mà lúc này đập vào mắt của Tần Quân Vi là chiếc Mercedes EQS. Mà Minh Thành có vẻ vô cùng hứng thú, mắc mở to đến nỗi như có thể rớt ra.
"Xe điện, mẫu mới nhất của Mercedes đó." Minh Thành vui sướng nói, như thể anh mới là chủ xe.
Vĩ Kỳ cười khổ, cậu ta như đứa trẻ vậy.
"Đừng để người ta cười cho, đi nào Minh Thành." Vĩ Kỳ Nhắc nhở. Thật muốn nắm tai kéo cậu ta đi.
Tần Quân Vi nhìn biển số, là xe từ thành phố khác đến. Xem ra bên trong đang có khách đến trước cô.
Vĩ Kỳ đi trước dẫn đường, nhân cơ hội kể lại lúc họ mới đến hiện trường lần đầu. Lúc đó phía pháp y có vấn đề, nên chỉ đưa được một trợ lý đến. Khó tránh khỏi ngay từ đầu đã có sai sót.
Tần Quân Vi cau mày, có vẻ càng biết thêm về sở cảnh sát này chỉ càng thấy mọi thứ tệ đi. Và dường như Lâm sở trưởng cũng có điều giấu diếm cô.
Họ tìm gặp người quản lý nơi này. Gọi là quản lý nhưng thực ra cả khu vực đổ rác chỉ có một người trông coi.
"Bác Trương, vẫn khoẻ chứ?" Vĩ Kỳ cười vui lên tiếng. Tần Quân Vi và Minh Thành cũng lễ phép chào đối phương.
Bác Trương là quản lý nơi này, tuổi cũng đã lớn, đeo cặp kính dày cộm. Trông thấy có người tới liền đứng dậy khỏi ghế. Ánh mắt của bác Trương hiện lên ý tứ có chút chán nản, lại là cảnh sát? họ đến nữa để làm gì.
"Bác Trương, cả một nơi lớn như vầy có một mình bác trông coi, thật vất vả quá rồi." Người vừa lên tiếng là Tần Quân Vi, Vĩ Kỳ có chút ngạc nhiên, trên xe còn vô cùng ít nói, thế mà bây giờ như một người khác.
Bác Trương nghe lời này, thở hắt ra, "đúng rồi, lương thì chẳng bao nhiêu." Bác Trương buộc miệng than thở.
Tần Quân Vi bước tới vài bước. "Cháu cũng cảm thấy có chút bóc lột, cháu sẽ tìm bên môi trường nói họ xem xét lại." Tần Quân Vi tỏ ra đồng cảm nói, gương mặt còn thêm vài phần đồng cảm. Bác Trương thì như gặp được người thấu hiểu, liền dốc hết sức ra kể.
"Mùa này còn đỡ, mùa nắng thì y rằng sẽ hôi thối vô cùng. Đừng nghĩ là bãi rác thì không cần trông coi. Có những kẻ đổ rác thải lén lút vào đây, rồi còn việc phân chia chôn lắp hay ép nhựa thành khối nữa..."
Tần Quân Vi với mỗi cân than thở đều rất chân thành đồng cảm với bác Trương.
Minh Thành và Vĩ Kỳ ở bên ngoài điềm tĩnh bên trong đầy ngạc nhiên. Thật sự được mở rộng tầm mắt. Chỉ vài câu đã có thể lấy lòng được người khác? Ban đầu Vĩ Kỳ còn lo lắng rằng người trầm lắng như Tần đội trưởng sẽ khó tiếp xúc với nhân chứng, vì ai nghe tới cảnh sát mà không có lòng đề phòng. Nhưng bây giờ, xem như anh đã xem nhẹ Tần Quân Vi. Cô ấy có kỹ thuật giao tiếp để lấy khẩu cung vô cùng tốt. Phải thừa nhận, khi thiết lập được mối quan hệ với nhau thì người ta rất dễ tâm sự.
Tầm nửa tiếng thì cuộc trò chuyện kết thúc.
Tần Quân Vi lễ phép xin được đi một vòng điều tra, mà bác Trương khi nãy còn khó chịu giờ vô cùng cởi mở.
Còn dặn dò họ cẩn thận dẫm phải phế liệu sẽ bị thương.
Tần Quân Vi lấy sổ tay, ghi chép lại không ít thông tin. Có vẻ như lần trước họ đã bỏ qua quá nhiều chi tiết. Gọi là bãi tập kết rác nhưng cũng có khung giờ hoạt động, tuỳ theo lịch lấy rác mà những chuyến xe sẽ tới theo khung giờ nào đó. Tần Quân Vi đã nhờ Minh Thành xin một lịch trình chi tiết gửi về.
Camera ở nơi này hư đã lâu không được sửa chữa. Điều này cũng không có gì lạ. Chẳng ai nghĩ bãi rác cũng cần lắp camera, nên nếu có hư thì từ từ sửa. Chỉ là "từ từ" mãi đến gần một năm rồi.
Minh Thành và Vĩ Kỳ được phân công đi một vòng quan sát hiện trường lần nữa. Anh quan sát thấy Tần cảnh quan vừa ghi chép, vừa lấy di động chụp lại hình ảnh. Tác phong làm việc thật cẩn thận.
Tần Quân Vi trong đầu có muôn vàng suy nghĩ, trước kia nghe qua vụ án đã thấy có nhiều vấn đề nhưng bây giờ càng thấy như mê trận. Hiện trường vụ án đầu tiên lại chính là hiện trường phức tạp nhất.
Có những vấn đề cần câu trả lời, như việc hung thủ tại sao không thủ tiêu các xác mà giữ tới vài tháng? Đây không phải hiện trường thứ nhất, nghi vấn là một khu rừng?
Vì sao những nạn nhân đều là học sinh? từ học sinh lớp 6, lớp 7 và lớp 8, nạn nhân kế tiếp có phải sẽ học lớp 9?
Tần Quân Vi im lặng, cô ghi thêm một dòng vào sổ ghi chú:
[Hung thủ giết người trong vô ý?]
- --
Chú Thích:
Chiếc xe đề cập là EQS 580 4MATIC. Dòng xe điện, sedan hạng sang, nổi bậc với công nghệ tân tiến và nội thất màu trắng.
Dòng xe hạng sang này thường được gọi là "xe ông chủ" bởi vì hàng ghế sau mới là hàng ghế cho họ ngồi, ghế trước thường là tài xế riêng.
Đọc truyện của mình hẳn các bạn sẽ thấy tả xe khá kỹ, vì mình rất mê xe. Cũng đang cố mua một em cho tương lai.:(
- --
Vĩ Kỳ sau cuộc họp thì được lệnh đưa đội trưởng mới đến hiện trường vụ án. Đi cùng còn có Minh Thành.
Vĩ Kỳ là người địa phương nên khá rành về đường xá cũng như thời tiết nơi này. Còn Minh Thành rất kỹ lưỡng trong việc thu thập bằng chứng. Đây là ưu điểm mà Tần đội trưởng mới tận dụng để hiển thêm về hiện trường.
Vĩ Kỳ là người lái xe, Tần đội trưởng ngồi bên cạnh, Minh Thành bị ngồi ghế sau. Vĩ Kỳ có chút áp lực, chuyện hồi sáng vẫn còn ở trong đầu anh. Lập Tân cũng là cảnh sát thâm niên, nếu anh ta cố ý lôi kéo bè phái bài xích Tần đội trưởng thì e rằng lại thêm sóng gió cho sở cảnh sát Bát Thành. Mà vốn nơi này đã đủ rắc rối rồi.
Tần Quân Vi hiện giờ chỉ muốn đặt toàn tâm toàn ý cho vụ án. Đã có 3 đứa trẻ bị sát hại rồi, là cảnh sát nên có trách nhiệm phá án. Đây không phải thời điểm tranh giành địa vị.
Cô đã đánh dấu 3 điểm hiện trường trên ứng dụng bản đồ. Khoảng cách giữa 3 nơi mất tầm 30-45 phút đi đi xe với vận tốc trung bình.
Còn nhớ vị trí hiện trường đầu tiên, nạn nhân là Lưu Bình được tìm thấy trong bãi rác.
Nhưng thời gian tử vong của nạn nhân này rất khó nói. Bây giờ là 1 tháng 8. Dựa theo ve sữa tìm ra ở thi thể thì có thể nạn nhân chết từ tháng 5 đến tháng 6.
Tại sao mất đến vài tháng mới thủ tiêu thi thể? Thông thường khi vừa gây án, điều đầu tiên nghĩ đến sẽ là thủ tiêu cái xác. Nếu mất tới vài tháng mới thực hiện điều này thì có phải còn điều gì đó chưa sáng toả?
Lưu Bình khi vừa mất tích, cảnh sát cũng đã tiến hành điều tra. Có phải vì thời điểm đó cảnh sát gắt gao truy tìm nên hung thủ tạm trì hoãn việc phi tang xác?
Đây cũng là một khả năng, nhưng giờ phút này tất cả chỉ là suy đoán, họ vẫn chưa có bằng chứng. Tần Quân Vi lấy cuốn sổ trong túi áo. Đọc lại hàng loạt ghi chú của bản thân. Có quá nhiều câu hỏi được viết lại, bây giờ cần đi tìm đáp án.
Trong đó có dòng thời gian mất tích của Lưu Bình được cô gạch chân hai lần.
Suốt 4 tháng, chuyện gì đã xảy ra?
"Tần đội trưởng..." Minh Thành ở ghế sau khẽ gọi.
Kéo Tần Quân Vi ra khỏi mạch suy nghĩ.
"Tôi chỉ muốn nói... ừm... tôi rất hâm mộ chị khi phá được vụ án liên hoàn kia." Minh Thành nói. Có chút gượng. Nhưng với đội trưởng mới đến mà nói như thế có phải sẽ bị xem là vuốt đuôi, nịnh bợ không? Minh Thành hốt hoảng nhận ra, vôi vàng đính chính.
"Tôi không phải nịnh hót lấy lòng chị đâu nhé." Minh Thành tự tiếp lời. Thái độ hoảng hốt của Minh Thành khiến Vĩ Kỳ vừa lái xe vừa bật cười.
Tần Quân Vi với lời khen có chút không biết trả lời thế nào. Cô giỏi rất nhiều thứ nhưng lại không giỏi tiếp nhận lời khen.
"Tôi chỉ cố hết sức mình." Tần Quân Vi lịch sự đáp.
Minh Thành gãi gãi đầu. Anh mới vào nghề, có thể gọi là lính mới trong tổ. Anh rất muốn dốc hết tâm sức để cống hiến nhưng sếp cũ như thể tát cho anh một cái để tỉnh mộng.
Làm cảnh sát không có nghĩa là dốc hết sức. Càng không có nghĩa phải hy sinh vì dân. Suy nghĩ có của một người có quyền hành như một cái rễ, từ từ bén sâu vào lòng đất để tự củng cố quyền hành của chính mình.
Đội trưởng cũ là Triển Thế Hào. Một kẻ rất tồi tệ. Nếu đi làm mà gặp phải người cấp trên như thế thì quả thực chỉ khiến những người như Minh Thành bị uất nghẹn.
"Lúc sáng chị bị Lâm sở trưởng kéo đi nhanh quá. Còn chưa kịp làm quen, Tần đội trưởng, chị đến Bát Thành có chỗ ở chưa?"
Vĩ Kỳ ở bên lên tiếng. Dù sao cũng ở cùng một tổ, cũng nên trao đổi một chút. Minh Thành ở bên cạnh có chút háo hức. Lúc sáng anh có lén trò chuyện với người tổ quan hệ công chúng, tin đồn về sếp Tần này rất đa dạng, có người sùng bái cũng có người ghét. Người ác ý thậm chí mang xu hướng tính dục của Tần Quân Vi ra bỡn cợt. Nhưng những lời lẽ mang tính hạ thấp toàn chẳng ra gì, những lý do hết sức ngớ ngẩn, nó giống như họ khướt từ việc công nhận tài năng của một người nên chỉ còn biết mang giới tính của người đó ra để hạ thấp.
Minh Thành và Vĩ Kỳ không có vấn đề gì với đồng nghiệp nữ.
"Tôi đã có nơi ở, cảm ơn mọi người đã quan tâm." Tần Quân Vi nói. Thực ra cô vẫn ở khách sạn.
Vĩ Kỳ có cảm giác người sếp mới này của anh dường như không quá thích trò chuyện, hoặc không giỏi giao tiếp với người khác.
"Thú thật, tôi không giỏi trong việc trò chuyện. Nhưng chúng ta là một đội, mong về sau có điều gì hãy cứ nói với tôi." Tần Quân Vi chủ động tiếp lời, dường như đọc ra được ý nghĩ của Vĩ kỳ.
Tự bản thân thừa nhận sai sót, Vĩ Kỳ với điều này thêm một phần tôn trọng Tần Quân Vi. Đi làm đã nhiều năm, để thấy cấp trên nhận lỗi thì được mấy người? Anh mong rằng lần này mình có thể làm việc được với một người sếp thật sự.
Minh Thành ở phía sau chồm lên quan sát, anh có vẻ rất hào hứng. Tuổi trẻ, luôn nghĩ ai ít nói sẽ rất ngầu.
Rất nhanh thì xe cũng đã đến nơi. Một bãi rác tập trung ở ngoại thành, nơi này vẫn xử lý rác theo cách truyền thống là chôn lắp.
"Người phát hiện ra thi thể là bảo vệ ở đây."
Vĩ Kỳ vừa bước xuống xe vừa nói. Anh vừa lục báo cáo từ di động để xem lại một lần.
Mà lúc này đập vào mắt của Tần Quân Vi là chiếc Mercedes EQS. Mà Minh Thành có vẻ vô cùng hứng thú, mắc mở to đến nỗi như có thể rớt ra.
"Xe điện, mẫu mới nhất của Mercedes đó." Minh Thành vui sướng nói, như thể anh mới là chủ xe.
Vĩ Kỳ cười khổ, cậu ta như đứa trẻ vậy.
"Đừng để người ta cười cho, đi nào Minh Thành." Vĩ Kỳ Nhắc nhở. Thật muốn nắm tai kéo cậu ta đi.
Tần Quân Vi nhìn biển số, là xe từ thành phố khác đến. Xem ra bên trong đang có khách đến trước cô.
Vĩ Kỳ đi trước dẫn đường, nhân cơ hội kể lại lúc họ mới đến hiện trường lần đầu. Lúc đó phía pháp y có vấn đề, nên chỉ đưa được một trợ lý đến. Khó tránh khỏi ngay từ đầu đã có sai sót.
Tần Quân Vi cau mày, có vẻ càng biết thêm về sở cảnh sát này chỉ càng thấy mọi thứ tệ đi. Và dường như Lâm sở trưởng cũng có điều giấu diếm cô.
Họ tìm gặp người quản lý nơi này. Gọi là quản lý nhưng thực ra cả khu vực đổ rác chỉ có một người trông coi.
"Bác Trương, vẫn khoẻ chứ?" Vĩ Kỳ cười vui lên tiếng. Tần Quân Vi và Minh Thành cũng lễ phép chào đối phương.
Bác Trương là quản lý nơi này, tuổi cũng đã lớn, đeo cặp kính dày cộm. Trông thấy có người tới liền đứng dậy khỏi ghế. Ánh mắt của bác Trương hiện lên ý tứ có chút chán nản, lại là cảnh sát? họ đến nữa để làm gì.
"Bác Trương, cả một nơi lớn như vầy có một mình bác trông coi, thật vất vả quá rồi." Người vừa lên tiếng là Tần Quân Vi, Vĩ Kỳ có chút ngạc nhiên, trên xe còn vô cùng ít nói, thế mà bây giờ như một người khác.
Bác Trương nghe lời này, thở hắt ra, "đúng rồi, lương thì chẳng bao nhiêu." Bác Trương buộc miệng than thở.
Tần Quân Vi bước tới vài bước. "Cháu cũng cảm thấy có chút bóc lột, cháu sẽ tìm bên môi trường nói họ xem xét lại." Tần Quân Vi tỏ ra đồng cảm nói, gương mặt còn thêm vài phần đồng cảm. Bác Trương thì như gặp được người thấu hiểu, liền dốc hết sức ra kể.
"Mùa này còn đỡ, mùa nắng thì y rằng sẽ hôi thối vô cùng. Đừng nghĩ là bãi rác thì không cần trông coi. Có những kẻ đổ rác thải lén lút vào đây, rồi còn việc phân chia chôn lắp hay ép nhựa thành khối nữa..."
Tần Quân Vi với mỗi cân than thở đều rất chân thành đồng cảm với bác Trương.
Minh Thành và Vĩ Kỳ ở bên ngoài điềm tĩnh bên trong đầy ngạc nhiên. Thật sự được mở rộng tầm mắt. Chỉ vài câu đã có thể lấy lòng được người khác? Ban đầu Vĩ Kỳ còn lo lắng rằng người trầm lắng như Tần đội trưởng sẽ khó tiếp xúc với nhân chứng, vì ai nghe tới cảnh sát mà không có lòng đề phòng. Nhưng bây giờ, xem như anh đã xem nhẹ Tần Quân Vi. Cô ấy có kỹ thuật giao tiếp để lấy khẩu cung vô cùng tốt. Phải thừa nhận, khi thiết lập được mối quan hệ với nhau thì người ta rất dễ tâm sự.
Tầm nửa tiếng thì cuộc trò chuyện kết thúc.
Tần Quân Vi lễ phép xin được đi một vòng điều tra, mà bác Trương khi nãy còn khó chịu giờ vô cùng cởi mở.
Còn dặn dò họ cẩn thận dẫm phải phế liệu sẽ bị thương.
Tần Quân Vi lấy sổ tay, ghi chép lại không ít thông tin. Có vẻ như lần trước họ đã bỏ qua quá nhiều chi tiết. Gọi là bãi tập kết rác nhưng cũng có khung giờ hoạt động, tuỳ theo lịch lấy rác mà những chuyến xe sẽ tới theo khung giờ nào đó. Tần Quân Vi đã nhờ Minh Thành xin một lịch trình chi tiết gửi về.
Camera ở nơi này hư đã lâu không được sửa chữa. Điều này cũng không có gì lạ. Chẳng ai nghĩ bãi rác cũng cần lắp camera, nên nếu có hư thì từ từ sửa. Chỉ là "từ từ" mãi đến gần một năm rồi.
Minh Thành và Vĩ Kỳ được phân công đi một vòng quan sát hiện trường lần nữa. Anh quan sát thấy Tần cảnh quan vừa ghi chép, vừa lấy di động chụp lại hình ảnh. Tác phong làm việc thật cẩn thận.
Tần Quân Vi trong đầu có muôn vàng suy nghĩ, trước kia nghe qua vụ án đã thấy có nhiều vấn đề nhưng bây giờ càng thấy như mê trận. Hiện trường vụ án đầu tiên lại chính là hiện trường phức tạp nhất.
Có những vấn đề cần câu trả lời, như việc hung thủ tại sao không thủ tiêu các xác mà giữ tới vài tháng? Đây không phải hiện trường thứ nhất, nghi vấn là một khu rừng?
Vì sao những nạn nhân đều là học sinh? từ học sinh lớp 6, lớp 7 và lớp 8, nạn nhân kế tiếp có phải sẽ học lớp 9?
Tần Quân Vi im lặng, cô ghi thêm một dòng vào sổ ghi chú:
[Hung thủ giết người trong vô ý?]
- --
Chú Thích:
Chiếc xe đề cập là EQS 580 4MATIC. Dòng xe điện, sedan hạng sang, nổi bậc với công nghệ tân tiến và nội thất màu trắng.
Dòng xe hạng sang này thường được gọi là "xe ông chủ" bởi vì hàng ghế sau mới là hàng ghế cho họ ngồi, ghế trước thường là tài xế riêng.
Đọc truyện của mình hẳn các bạn sẽ thấy tả xe khá kỹ, vì mình rất mê xe. Cũng đang cố mua một em cho tương lai.:(
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.