Tề Bạch Pháp Y

Chương 16: Chiên trứng cũng bị cháy

VẠN THIÊN

18/01/2023

"Thức ăn tượng trưng cho tình yêu khi ngôn từ không đủ." - Aland D. Wolfelt

- ---

Tần Quân Vi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến việc bắt gián đền gián cho Tề Bạch.

- --

Tiểu Thái lén nhìn về hướng sếp mình, Tề Bạch vẫn lạnh lùng như mọi khi, kể cả khi móc họng người khác vẫn có thể tạo ra gương mặt như thế sao? Tiểu Thái lại thêm vài phần ngưỡng mộ sếp mình... Thật giống các hình tượng từ phim truyền hình mà. Tiểu Thái đôi lúc thầm ước bản thân có thể ăn nói sắc bén như Tề pháp y.

Tần cảnh quan khoanh tay trước ngực, có chút trầm tư. Không biết sếp Tần nghĩ gì nhưng chắc chắn sẽ không lên tiếng phản bác lại Tề Bạch. Im lặng trong hoàn cảnh này là tốt nhất vì có ai có thể đối đáp được với Tề Bạch đâu, nếu sau này Tề pháp y đổi qua làm Tề luật sư không khéo có thể làm tỷ phú ngành luật, luật sư bất bại.

Một pháp y ưa châm chọc.

Một cảnh sát nghiêm túc ít nói.

Hai người này mà đi cùng xe thì quá thú vị. Tiểu Thái trong lòng thầm tưởng có chút hưng phấn khi tưởng tượng hai người này làm người yêu của nhau.

Tần cảnh quan ở trước mặt nghi phạm có thể linh hoạt diễn nhiều thứ, nhưng đối diện Tề Bạch thì lời lẽ bay sạch, không thể nói được gì.

"Sếp, lát chúng ta ăn gì vậy?" Tiểu Thái chợt nhớ ra việc quan trọng là ăn gì trưa nay, liền quay sang hỏi sếp mình. Tề Bạch đang đọc vài thứ trên di động, vừa lướt vừa trả lời cấp dưới mình:

"Mì bò, phải không bác Trần?"

Tài xế là bác Trần lên tiếng đồng ý: "Gần đây có một quán mì bò lâu năm, mùi vị không tệ. Có thể ghé qua thử." Giọng nói của bác Trần ấm áp hơn vẻ ngoài có phần nghiêm túc.

Tần Quân Vi mới đến đây nên chưa rành qua các quán ăn địa phương, nhưng nghe bác Trần nói cũng có chút mong đợi. Nhớ lần trước đi ăn lẩu với Cố Tịnh không mấy ngon, bởi cô nàng hoạ sĩ toàn vẽ rắn thêm chân.

"Bác Trần." Tần Quân Vi lên tiếng. "Chúng ta có từng gặp nhau chưa nhỉ?" đây là thắc mắc trong đầu cô từ lúc gặp mặt.

Tần Quân Vi không thấy được gương mặt của bác Trần, chỉ nghe được giọng điệu từ tốn trả lời: "Tôi đi rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều người. Nhưng bản thân lại không giỏi nhớ mặt lắm, có thể chúng ta từng gặp ở đâu đó." Bác Trần nói, lời lẽ nhẹ nhàng, dường như cũng chẳng có gì giấu giếm.

Tề Bạch ngồi trong xe không nói gì. Nhưng tất nhiên cuộc trò chuyện này sẽ ghi nhớ, khác với bác Trần, Tề Bạch có một trí nhớ siêu phàm, gần như trí nhớ hình ảnh.

Tần Quân Vi lịch sự trả lời: "Có thể, dù sao cũng cảm ơn bác đã đưa tôi đi ăn trưa."

Bác Trần cũng lịch sự đáp lại: "Không có gì, công việc của tôi thôi."

Tần cảnh quan cũng không muốn hỏi gì nữa, không gian xe lại chìm trong sự im lặng.

Tần Quân Vi bắt đầu suy nghĩ về công việc. Bây giờ đã qua nửa ngày nhưng cô vẫn chưa nhận được báo cáo nào về tiến độ làm việc của đội mình. Là do điều tra có vấn đề hay họ đang thông đồng làm khó cô?

Hết ngày hôm nay nếu không có gì thay đổi thì xem ra phải thật sự "giết gà doạ khỉ". Tần Quân Vi không muốn mới hai ngày nhận chức đã đình chức cấp dưới. Nhưng họ đang không cho cô sự lựa chọn.

Ở nơi này còn có những kẻ giết người đang lảng vảng bên ngoài, Tần Quân Vi chỉ mong họ ý thức trách nhiệm của bản thân.

Tần Quân Vi trong lòng đã tự có sắp xếp cho vấn đề nhân sự, bây giờ cô cần suy nghĩ về vụ án, theo thói quen lấy cuốn sổ tay trong người, cô tự lật xem những ghi chú từ đầu của mình. Lưu Bình được tìm thấy xác vào 20 tháng 7, còn Bích Vân là 25 tháng 7, tiếp đến là ngày 29.



Ba nạn nhân là học sinh trung học của 3 trường khác nhau. Các lớp 6, 7 và 8, liệu nạn nhân thứ tư có phải là lớp 9?

Điểm chung còn là mất một tay phải, tuy vậy càng lúc Tần Quân Vi lại tin rằng 3 vụ án không cùng một hung thủ.

Thứ nhất, các vụ án liên hoàn rất ít khi hung thủ giết người cận thời gian như vậy lại còn phi tang thi thể cận ngày. Trong vòng 10 ngày đã thấy ba thi thể ư? Chưa nói việc Lưu Bình, nạn nhân đầu tiên bị mất tích lâu như vậy, sau đó mới bị sát hại, điểm này không trùng khớp với hai vụ còn lại. Việc phi tang ở bãi rác, rồi được tìm thấy cũng quá hy hữu. Cô có linh cảm không ổn ở bác Trương quản lý bãi rác.

Tại sao đội trọng án lại kết luận là sát nhân liên hoàn? đây là kết luận vội vàng, thậm chí có thể gây hoang mang dư luận.

Theo các chuyên gia tâm lý học, sát nhân hoàn loạt sẽ có một khoảng nghỉ giữa các chu kỳ giết người.

Có 5 dạng tâm lý được cho là điểm chung của các sát nhân hàng loạt:

1- Hành vi chống đối xã hội.

2- Khẳng Định Quyền Lực.

3- Hành hạ động vật.

4- Thao túng.

5- Hành vi săn mồi.

Một số vụ sát nhân hàng loạt ghi nhận sớm nhất là Locusta, một người nghiên cứu về độc dược và phục vụ cho vua Nero, Locusta đã xử dụng tài năng của mình để đầu độc một số thành viên của gia đình hoàng gia; Locusta bị xử tử năm 69 CN. Động cơ của cô liên quan tới các vấn đề nội bộ hoàng gia và chính trị. Mục tiêu hạ độc từ đó cũng là những người bên trong hoàng tộc.

Động cơ gây án là một trong những điều cảnh sát phải lưu tâm, bởi nó còn là yếu tố để luật sư và công tố viên tranh luận.

Thêm một ví dụ là Harold Frederick Shipman một bác sĩ người Anh đã giết ít nhất 215 người từ năm 1975 đến năm 1998. Các nhà tâm lý cho rằng hắn có vấn đề về tâm thần, một kẻ nghiện giết người để thoả mãn bản thân. Động cơ của Harold Frederick Shipman không nhằm vào một người mà nhằm vào một nhóm người, dựa trên các tiêu chí riêng biệt của hắn.

Ở hành vi thao túng, một số kẻ giết người hàng loạt trên thế giới rất giỏi thao túng, hắn tận dụng các kỹ năng từ giao tiếp đến hành vi để đạt được mục đích. Thậm chí còn có khả năng lý tưởng hóa việc giết người, khiến người ta tin rằng hắn là anh hùng.

Chẳng hạn, một kẻ giết người hàng loạt là bác sĩ, Harold Shipman, đã lạm dụng vị trí chuyên gia y tế của mình để khiến bệnh nhân của mình lựa chọn phương pháp điều trị mà cuối cùng dẫn đến cái chết của họ.

Sát nhân hàng loạt được nhận định dựa trên việc giết từ 3 - 4 người trở lên, FBI nhận định là từ 4 người. Không phân biệt giới tính, tuổi tác, tôn giáo, kẻ giết người hàng loạt có thể là bất kỳ ai. Chúng bị thúc đẩy bởi các động cơ riêng biệt có thể từ môi trường sống, từ chứng thái nhân cách, từ tổn thương cá nhân, bạo lực, tình dục,...

Tần Quân Vi không phải một chuyên gia tâm lý nhưng cũng đã được đào tạo qua, cô vẫn nhớ những dấu hiệu nhận biết.

Trong đầu cô bắt đầu đã có phác hoạ tội phạm nhưng chưa đủ chứng cứ để có thể nói ra. Cô vẫn đang đợi kết quả từ bác Trương ở bãi rác, phụ huynh của Bích Vân, trong hôm nay cũng phải đi đến hiện trường thứ ba.

Chỉ chưa đến hai ngày đến nơi này nhưng Tần đội trưởng đã làm phần việc gần như cả tháng của họ. Từ ngày nạn nhân mất tích là Lưu Bình tới bây giờ Tần Quân Vi thật sự không hiểu họ đã làm gì? Thông tường án mất tích sẽ do cảnh sát địa phương phụ trách, Tần Quân Vi sẽ nhờ Lâm sở trưởng gửi các báo cáo này sang cho cô.

- --

Tầm 15 phút thì chiếc xe đã đến nơi, đó là một quán ăn nhỏ nằm trong hẻm. Nhưng là người địa phương thì sẽ biết cái gọi là "Mỹ thực ẩn trong hẻm nhỏ", những quán lớn chỉ dành cho dân du lịch đến tiêu tiền và chụp ảnh đăng lên mạng mà thôi. Nhưng do đến trễ nên món trứ danh là mì bò đã hết, họ đành gọi một phần cơm chiên đơn giản ở nhà hàng gần đó. Bác Trần tài xế có chút tiếc nhưng cũng không có cách nào. Cơm chiên cho bữa trưa cũng không tệ. Dù sao cũng chỉ cần ăn cho no, ngon miệng khi khác có thể bù, bao tử cần lắp đầy trước đã.

Những người làm công việc luôn phải ra ngoài như họ thì dù có kén ăn cũng phải tập cho miệng ăn được. Ra bên ngoài không có nhiều lựa chọn, có khi còn phải lên núi vào rừng cả ngày điều tra nữa mà? lúc đó thì chỉ cần có đồ ăn là đã rất mừng rỡ.



Cả bàn bốn người, Tần Quân Vi như lần trước, ngồi ở góc chéo tránh chạm mắt với Tề Bạch. Không hiểu tại sao cứ mỗi lần ra ngoài là lại có cảm giác muốn né tránh ánh mắt cô gái kia.

Họ gọi phần cơm chiên, canh và một dĩa cải xào dầu đơn giản.

"Đáng tiếc thật, tôi cũng đang thèm mì bò." Tiểu Thái nói rồi gấp cọng cải lên ăn cho vào miệng, hẳn là đang tưởng tượng đó là thịt bò mà nuốt xuống.

"Mì bò thì còn một tiệm ở trung tâm cũng không tệ. Nếu thích tôi có thể đưa cậu đi." Bác Trần vui vẻ nói. Mà Tiểu Thái thì lắc đầu ngay, bác Trần mọi khi đã ít nói, ngồi cùng còn không biết nói gì thì nói chi đi ăn riêng. Dù sao Tiểu Thái cũng là thanh niên, lại còn độc thân, tất nhiên sẽ muốn đi ăn với người cùng lứa tuổi.

"Tôi nấu ăn cũng không tệ, nếu thích mọi người có thể ghé nhà tôi ăn thử." Tần Quân Vi lên tiếng, Tiểu Thái lập tức dời tầm mắt sang sếp Tần.

"Chị biết nấu ăn sao?" Tiểu Thái rất ngạc nhiên hỏi.

Tần cảnh quan gật đầu: "Mì bò hầm Đài Loan, tôi cũng rất thích món này. Nhưng tôi vẫn còn đang ở khách sạn, nếu ổn định xong chỗ ở có thể tổ chức nấu ăn cho mọi người."

Tần cảnh quan nói, dường như cô ấy thật sự rất thích nấu ăn. Tiểu Thái được lời như mở tấm lòng, mà bác Trần vốn là người thích ăn ngon, đương nhiên cũng tò mò muốn xem thử cô gái bề ngoài nghiêm túc này nấu ăn ra sao.

"Mì bò Đài Loan không phải dễ nấu, nước súp đòi hỏi rất nhiều kỹ thuật về hầm, cả thảo mộc nữa." Tề Bạch lên tiếng, cô là người duy nhất có phần không thích việc Tần cảnh quan nấu ăn.

Mà Tần Quân Vi đang vui vẻ nên cũng không màn đến Tề Bạch, cô đã lựa sẵn chỗ ngồi để thuận lợi né ánh mắt của đối phương:

"Mì bò dùng lợi sợi to, có màu vàng nhạt dù để lâu trong nước cũng không bị bở, tôi có thể tự làm mì. Thịt bò là thịt bắp, mỡ nạc đan xe, hầm đủ trong nước có thể tan ngay trong miệng khi ăn. Ngoài các nguyên liệu hoa hồi, bạch đậu khấu, nguyệt quế, cam thảo,... thực ra tuỳ theo cách nấu mà có thể tạo ra nước dùng có độ trong, thơm, hoặc đậm vị quế, hoa hồi,..."

Tần Quân Vi rành rẽ nói một hơi. Nhắc đến nấu ăn dường như có chút tự hào.

Tề Bạch ở bên cạnh chỉ im lặng, ánh mắt có chút không ưa nhìn Tần Quân Vi.

"Nghe như Lin Dong Fang* ấy, tôi muốn ăn thử." Tiểu Thái hào hứng nói. Nghe tới ăn là mắt sáng rực. Anh tự tiếp lời:

"Không nghĩ chị ngoài bắt cướp ra còn biết nấu ăn đó." Tiểu Thái bên cạnh ngạc nhiên hỏi. Mấy chốc Tiểu Thái cảm giác sếp Tần cũng ngầu không kém sếp Tề của mình, ngoài cầm súng còn cầm được dao vào bếp. Người như chị ta mà vẫn còn độc thân sao?

"Một chút tài lẻ." Tần Quân Vi vui vẻ trả lời.

Tần Quân Vi có chút vui vẻ trả lời: "Tôi ở một mình nên cũng có dư thời gian tập nấu ăn, kỹ năng còn kém nhưng cũng không tới nỗi chiên trứng cũng bị cháy."

"Thế à?"

Tề Bạch bỗng dưng lên tiếng. Ánh mắt vừa chán ghét vừa bực mình nhìn sang Tần Quân Vi, như thể "cô kiếm chuyện với tôi à?"

Tần Quân Vi có chút bất ngờ, không phải cô lại làm gì đắc tội cô ta chứ?

- --

Author's note: Tiểu Thái trong truyện là người chuyển giới. Ban đầu tính để đến mạch truyện của bạn ấy mới nói rõ nhưng cảm thấy nên rõ ràng từ đầu.

*Lin Dong Fang: một nhà hàng mì bò nổi tiếng nhất nhì Đài Loan.

P/s: vậy là chúng ta có một Tần cảnh quan giỏi nấu ăn và một Tề pháp y chiên trứng cũng cháy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tề Bạch Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook