Chương 215: Bắt yêu quái, pháp bảo thành kỳ công
Đồ Khùng
11/03/2014
Tế Điên hỏi Trương Văn Khôi:
- Việc gì thế?
- Từ khi đáo nhiệm đến giờ, trong nha môn của đệ tử, tiểu muội bị yêu tinh quấy phá luôn. Từ trước tới nay đệ tử không hề tin dị đoan, loạn thần yêu quái. Đệ tử chỉ cho là tiểu muội bị điên loạn. về sau càng lúc càng dữ dội hơn. Hiện giờ tiểu muội hình dáng đổi khác, cũng không ăn uống chi, mỗi tối từ canh một đến canh hai yêu tinh lại đến, ở trong phòng tiểu muội nói chuyện, bên ngoài nghe rõ mồn một, làm cho mọi người sợ quá không ai dám ra sau cả. Cầu xin Thánh tăng từ bi bắt yêu an trạch đuổi quỷ trị bệnh cứu tánh mạng cho tiểu muội.
Tế Điên án linh quang rõ biết cả, bèn nói:
- Thôi được không sao đâu, tối nay cho dọn đồ đạc của cô nương và bảo cô nương sang phòng khác. Ta cùng lão đạo tối nay vào phòng đó chờ đợi yêu tinh.
- Thế thì tốt quá! Thánh tăng bắt yêu có cần dùng thứ gì không?
- Không dùng thứ gì cả.
Trương Văn khôi tức thì cho gia nhân đưa tin vào nhà trong, bảo cô nương dời sang phòng của lão thái thái. Trương Văn Khôi lại bảo lau dọn thư phòng chuẩn bị dọn tiệc rượu tại đó. Gia nhân vâng dạ lau dọn bàn ghế sắp đặt thức ăn, Trương Văn Khôi đích thân tiếp đãi Tăng Đạo, hai bên cùng ăn uống nói cười vui vẻ.
Lão tiên ông hỏi Tế Điên:
- Ngày mai Thánh tăng đi đâu?
- Ngày mai tôi phải đi đến huyện Đơn Dương gấp, bây giờ đồ đệ tôi là Lôi Minh, Trần Lượng đang mắc nạn ở đó. Tôi không đi không được. Việc của lão tiên ông sửa miếu để nhờ lão gia đây lo cho, nhờ lão gia đây chịu khó một chút là được thôi.
Trương Văn Khôi nói:
- Tiên trưởng cứ yên tâm, ngày mai tôi cho người gọi các thân hào nhân sĩ đến thương lượng để chung thành nghĩa cử.
Chuyện vãn ăn uống xong, trời đã lên đèn. Tế Điên hỏi:
- Phía sau đã dọn dẹp xong chưa? Hai chúng ta ra sau nhé! Để chúng ta bắt được yêu tinh cho các ngươi xem.
Trương Văn Khôi lập tức kêu gia nhân cầm đèn đi trước dẫn đường cùng ra phòng tiều thơ ở phía sau. Đó là căn nhà tứ hợp, cô nương ở Bắc thượng phòng phía Đông. Trương Văn Khôi cùng hai vị tăng, đạo bước vào phòng. Tế Điên nói:
- Lão gia hãy di ra đi! Chừng nào tôi kêu, các vị hãy tới.
Trương Văn Khôi vừa quay mình đi ra thì Tế Công cùng lão đạo sĩ đều ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần. Chờ đến trống điểm canh hai, nghe bên ngoài có tiếng gió động. Tế Điên nói:
- Tới rồi đó.
Lão đạo sĩ nói:
- Không cần Thánh tăng phải bắt nó, thứ yêu ma cỏn con đó cần gì lão gia nhân phải nhọc sức, để tôi bắt nó cho.
- Cũng được!
Lão tiên ông lập tức lấy Càn khôn ảo diệu đại hồ lô cầm sẵn trên taỵ Kế nghe bên ngoài có tiếng hô:
- Ngô thần đã tới.
Tiếp theo một tiếng la:
- A, trong nhà có mùi người lạ, ai cả gan dám đến quấy rầy nhà của Ngô thần thế?
Lão tiên ông và Tế Điên nín thinh. Từ bên ngoài, yêu tinh sấn sả bước vào. Đó là một người dáng vẻ thư sinh công tử, đầu đội khăn văn sinh công tử bằng đoạn màu phấn lăng có thả hai dải trên thêu hoa loa kèn ẩn mây, trên thêu ba đóa lam hoa, lưng buộc dây tơ, vớ trắng cổ cao trên đôi giày đế dày, mặt như chậu bạc, đẹp như ngọc, mày thanh mắt đẹp sáng ngời.
Lão tiên ông nhìn thấy, nói:
- Hay cho con yêu ma này lớn gan thiệt! Dám khuấy nhiễu chốn nhơn gian hử Sơn nhân bắt mi đây.
Lập tức nắp Càn khôn ảo diệu đại hồ lô được mở ra, phóng ra năm đạo hào quang. Con yêu tinh đó sửa soạn chạy trốn, nào ngờ chiếc Càn khôn ảo diệu đại hồ lô này, bất luận là yêu tinh đại đạo nào cũng khó chạy khỏi. Ngay lúc ấy hào quang cuốn lại, hút lấy yêu tinh vào trong. Lão tiên ông niệm chú lâm râm, nghiêng hồ lô trút yêu tinh ra. Yêu tinh đã hiện nguyên hình bị lão tiên ông dùng chú triệt giữ, không nhúc nhích được. Té ra là một con cá thu đen to xộn.
Con cá thu đen này có hơn 3.000 năm tu luyện. Nhân vì trước đây khi Trương Văn Khôi đi đáo nhậm, ngồi thuyền qua Tây Hồ, cũng tại cô nương xinh đẹp quá, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài bỗng lọt vào mắt chàng cá thu đen yêu tinh kia. Hắn bèn hóa ra một văn sinh công tử cứ theo vấn vít bên cô nương mà không lo tu chánh vụ mới bị lão tiên ông bắt được như hôm naỵ Bắt được yêu tinh, tiên ông hô mọi người vào xem. Bên ngoài đã có người chạy vào báo với trương văn Khôi.
Mọi người chạy ra phía nhà sau xem kỹ yêu tinh chính là con cá thu đen lớn. Lão tiên ông nói:
- Con nghiệt súc này dám đến quấy phá nhân gian hử? Thiệt là đáng giận!
Nói rồi tay kiếm lia một nhát, cá thu bị đứt làm hai đoạn.
Tế Điên thấy lão tiên ông giết chết cá thu rồi, chỉ biết niệm:
- A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai!
La Hán gia biết rõ hôm nay lão tiên ông giết Hắc thu tinh rồi sau này thế nào cũng có Bát quái náo Lâm An để báo thù cho Hắc thu tinh chớ chẳng không. Đó là chuyện sau.
Lão tiên ông giết Hắc thu tinh rồi. Trương Văn Khôi bước tới hành lễ nói:
- Đội ơn lão tiên trưởng đã phát từ tâm giết chết yêu tinh chọ Từ nay tiểu muội chắc sẽ bình phục lại được.
Nói rồi hối gia nhân dọn tiệc khoản đãi. Trương Văn Khôi cùng Hòa thượng và Lão tiên ông ăn uống vui vẻ. Phút chốc trời đã vụt sáng, Tế Điên nói:
- Tôi có việc gấp xin cáo từ! Việc của Lão tiên ông xin lão gia để tâm lo lắng chọ Hôm khác Hòa thượng ta sẽ trở lại tạ Ơn.
Trương Văn Khôi nói:
- Thánh tăng cần gì phải nói khách sáo như vậy? Lão nhân gia có việc, đệ tử không dám cầm lại. Lúc nào rảnh rỗi, xin lão nhân gia đến nha môn đệ tử ở lại ít hôm.
- Được mà!
Lão tiên ông nói:
- Thánh tăng có việc xin cứ tự nhiên, hôm khác xin đến cảm tạ.
- Đâu dám! Tế Điên nói.
Nói xong cáo từ. Trương Văn Khôi và Lão tiên ông đưa ra đến tận ngoài cửa. Tế Điên vòng tay từ biệt, thuận theo đường lớn đi đến huyện Đơn Dương. Vừa đến cổng nha môn cũng đúng lúc quan Tri huyện ra lệnh kẹp Lôi Minh, Trần Lượng. Tế Điên ở bên ngoài hô lớn:
- Đại lão gia ơi, oan uổng lắm!
Quan huyện ngước nhìn lên, người đến chính là Tế Công thiền sự Lão gia lật đật đứng dậy, hai tay ôm quyền nói:
- Chào Thánh tăng mới đến!
Quan Tri huyện này họ Trịnh tên Nguyên Long, nguyên từ huyện Khai Hóa thăng bổ về huyện Đơn Dương. Tế Điên lúc trước bắt Khương Thiên Thoại ở chùa Thiết Phật tại huyện Khai Hóa nên quan huyện có biết Tế Công là người đạo cao đức trọng. Gặp Tế Công, quan huyện lật đật đứng dậy ôm quyền nói:
- Lâu quá mới gặp Thánh tăng! Lão nhân gia từ đâu đến đây?
- Lão gia hãy tạm gác việc này qua một bên, Hòa thượng ta có việc muốn nói với lão gia đây!
Quan huyện ra lệnh trước hết đưa bọn Tống Bát Tiên, Lôi Minh, Trần Lượng xuống ngục, bãi hầu và mời Tế Điên vào hoa sảnh uống trà. Trịnh Nguyên long hỏi:
- Thánh tăng từ đâu tới đây vậy?
- Hòa thượng ta đến đây không có việc gì khác mà là vì cứu đồ đệ ta mà thôi.
- Ai là đồ đệ của Thánh tăng?
- Chính là Lôi Minh và Trần Lượng đấy. Họ chính là kẻ làm bảo tiêu, vụ án này họ bị Oan ức lắm. Ở Thất Lý Phố, bọn giặc cướp đường đốt đèn cầm gậy giết ba mạng người, Hòa thượng ta đều biết rõ cả. Hiện bọn đó còn ở lẩn quẩn tại địa phương lão gia đấy. nếu lão gia không tin, Hòa thượng ta dẫn người đi bắt cho xem.
- Thánh tăng đã làm việc đó là quá tốt rồi, đệ tử cầu mà không được nữa là!
- Lão gia làm quan tại địa phương này, thanh danh như thế nào?
- Đệ tử cũng không biết nữa.
- Lão gia là người công chính liêm minh, chỉ có thủ hạ lão gia là chuyên quyền tác tệ thái quá. Hiện có Trần Quảng Thái, chủ tiệm bán vải, mấy hôm trước đến dâng cáo trạng kêu oan, tại sao lão gia không phân trắng đen bắt giam ông ta lại mà không đưa ra xét hỏi?
- Không thấy có vụ đó. Cũng không thấy có người họ Trần nào đến kêu oan cả.
- Lão gia không tin thì kêu bọn thủ hạ lên hỏi xem?
Trịnh Nguyên Long lập tức truyền gọi bọn trực nhật, người chuyên án vào hỏi:
- Hiện tại có một người tên là Trần Quảng Thái đến dâng cáo trạng kêu oan, các ngươi ai bắt giữ mà không trình cho ta hay? Do ai làm, nói thiệt ra đi! Nếu không ta sẽ trọng phạt các ngươi đấy!
Các quan nh6n nghe nói lão gia đã biết có người tên là Trần Quảng Thái, không thể dấu diếm được, quan chuyên án là Trịnh Ngọc nói:
- Xin lão gia tạm bớt trận lôi đình, quả có một người tên Trần Quảng thái đến kêu oan, chỉ tại ông ta làm huyên náo công đường nên tiểu nhân mới giam ông ta lại.
Trịnh Nguyên Long nghe nói, nộ khí xung thiên, la lên:
- Ngươi toàn ăn nói bậy bạ không, thiệt là khả ố, đại khái là các ngươi đã làm không biết bao tệ đoan rồi!
Nói xong lập tức truyền chuẩn bị thăng đường. Tế Điên nói:
Lão gia thăng đường kêu Tống Bát Tiên lên hỏi thử xem, Lôi Minh, Trần Lượng vốn là người tốt, Tống Bát Tiên bị mua chuộc, khai quàng cho người tốt đó. Lôi Minh, Trần Lượng chưa từng phạm pháp, xin lão gia phân tích kỹ cho mới rõ trắng đen.
Quan Tri huyện lập tức thăng đường, dạy kêu Trần Quảng Thái. Bọn thủ hạ đưa Trần Quảng Thái lên quỳ trước công đường. Quan huyện nhìn xuống thấy Trần Quảng Thái là người thành thật. Phàm làm quan nghe tiếng xét lý, nhìn mặt biện sắc, thấy Trần Quảng Thái ngũ quan đoan chính, đầy vẻ thuần hậu. Thánh nhân có nói: "Người quân tử thành thật ở trong, hiển lộ ra bên ngoài". Lời nói đó không sai.
Quan Tri huyện hỏi:
- Ông họ gì? Tên là chỉ Tại sao lại đến đây kêu oan?
Trần Quảng Thái nói:
Tiểu nhân họ Trần gọi là Trần Quảng Thái, nhà bán tiệm vải. Tôi có một cháu gái nay đã 19 tuổi hãy còn chưa có đôi bạn. Hôm nọ nhà tôi có tổ chức hát mừng thọ. Có tên ác bá tại địa phương tên là Bì Chữ Xương thấy cháu gái tôi xinh đẹp, trước nhờ tên Quản Thế Khoan đến làm mai cho con ông ta.
Gia đình tôi vốn là nhà có căn bản nên tôi không ưng thuận. Sau đó, ông ta kêu Quản Thế Khoan đến nhà tôi để đại hoa hồng lễ vật và nói tối nay sẽ đem kiệu đến rước người. Tôi nghĩ rằng đó là hành động cướp đoạt phụ nữ nhà lành, mới lật đật đến cửa lão gia kêu oan. Không ngờ bị quan nhân của lão gia bắt giữ tôi lại, xin lão gia soi xét nỗi oan tình!
Quan Tri huyện dạy đưa Trần Quảng Thái xuống và đưa Tống Bát tiên lên. Nguyên biện lập tức dẫn Tống bát Tiên lên. Quan huyện vỗ kỉnh đường, nói:
- Tống Bát Tiên, vụ đánh cướp ở Thất Lý Phố có Lôi Minh, Trần Lượng hay không?
Tống Bát Tiên đáp:
- Có!
Quan Tri huyện hét:
- Kéo nó xuống đánh một trận cho ta.
Lập tức Tống Bát Tiên bị lôi xuống đánh 40 bảng, đánh đến nỗi máu tuôn xối xả. Đánh xong, quan huyện lại hỏi:
- Tống Bát Tiên mi hãy nói thiệt! Vụ đó có Lôi Minh, Trần Lượng không?
- Có ạ! Tống bát Tiên đáp.
Quan huyện lập tức kêu đánh tiếp. Đánh đến ba lần, Tống Bát Tiên chịu hết nổi, đành nói:
- Xin lão gia bớt giận, tôi xin nói thật đây.
- Nói đi! Quan huyện giục.
Tống Bát Tiên mới đem sự thật từ đầu tới đuôi kể lại. Lão gia nghe xong đùng đùng nổi giận, lập tức ra trát bắt ngay Bì Chữ Xương.
- Việc gì thế?
- Từ khi đáo nhiệm đến giờ, trong nha môn của đệ tử, tiểu muội bị yêu tinh quấy phá luôn. Từ trước tới nay đệ tử không hề tin dị đoan, loạn thần yêu quái. Đệ tử chỉ cho là tiểu muội bị điên loạn. về sau càng lúc càng dữ dội hơn. Hiện giờ tiểu muội hình dáng đổi khác, cũng không ăn uống chi, mỗi tối từ canh một đến canh hai yêu tinh lại đến, ở trong phòng tiểu muội nói chuyện, bên ngoài nghe rõ mồn một, làm cho mọi người sợ quá không ai dám ra sau cả. Cầu xin Thánh tăng từ bi bắt yêu an trạch đuổi quỷ trị bệnh cứu tánh mạng cho tiểu muội.
Tế Điên án linh quang rõ biết cả, bèn nói:
- Thôi được không sao đâu, tối nay cho dọn đồ đạc của cô nương và bảo cô nương sang phòng khác. Ta cùng lão đạo tối nay vào phòng đó chờ đợi yêu tinh.
- Thế thì tốt quá! Thánh tăng bắt yêu có cần dùng thứ gì không?
- Không dùng thứ gì cả.
Trương Văn khôi tức thì cho gia nhân đưa tin vào nhà trong, bảo cô nương dời sang phòng của lão thái thái. Trương Văn Khôi lại bảo lau dọn thư phòng chuẩn bị dọn tiệc rượu tại đó. Gia nhân vâng dạ lau dọn bàn ghế sắp đặt thức ăn, Trương Văn Khôi đích thân tiếp đãi Tăng Đạo, hai bên cùng ăn uống nói cười vui vẻ.
Lão tiên ông hỏi Tế Điên:
- Ngày mai Thánh tăng đi đâu?
- Ngày mai tôi phải đi đến huyện Đơn Dương gấp, bây giờ đồ đệ tôi là Lôi Minh, Trần Lượng đang mắc nạn ở đó. Tôi không đi không được. Việc của lão tiên ông sửa miếu để nhờ lão gia đây lo cho, nhờ lão gia đây chịu khó một chút là được thôi.
Trương Văn Khôi nói:
- Tiên trưởng cứ yên tâm, ngày mai tôi cho người gọi các thân hào nhân sĩ đến thương lượng để chung thành nghĩa cử.
Chuyện vãn ăn uống xong, trời đã lên đèn. Tế Điên hỏi:
- Phía sau đã dọn dẹp xong chưa? Hai chúng ta ra sau nhé! Để chúng ta bắt được yêu tinh cho các ngươi xem.
Trương Văn Khôi lập tức kêu gia nhân cầm đèn đi trước dẫn đường cùng ra phòng tiều thơ ở phía sau. Đó là căn nhà tứ hợp, cô nương ở Bắc thượng phòng phía Đông. Trương Văn Khôi cùng hai vị tăng, đạo bước vào phòng. Tế Điên nói:
- Lão gia hãy di ra đi! Chừng nào tôi kêu, các vị hãy tới.
Trương Văn Khôi vừa quay mình đi ra thì Tế Công cùng lão đạo sĩ đều ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần. Chờ đến trống điểm canh hai, nghe bên ngoài có tiếng gió động. Tế Điên nói:
- Tới rồi đó.
Lão đạo sĩ nói:
- Không cần Thánh tăng phải bắt nó, thứ yêu ma cỏn con đó cần gì lão gia nhân phải nhọc sức, để tôi bắt nó cho.
- Cũng được!
Lão tiên ông lập tức lấy Càn khôn ảo diệu đại hồ lô cầm sẵn trên taỵ Kế nghe bên ngoài có tiếng hô:
- Ngô thần đã tới.
Tiếp theo một tiếng la:
- A, trong nhà có mùi người lạ, ai cả gan dám đến quấy rầy nhà của Ngô thần thế?
Lão tiên ông và Tế Điên nín thinh. Từ bên ngoài, yêu tinh sấn sả bước vào. Đó là một người dáng vẻ thư sinh công tử, đầu đội khăn văn sinh công tử bằng đoạn màu phấn lăng có thả hai dải trên thêu hoa loa kèn ẩn mây, trên thêu ba đóa lam hoa, lưng buộc dây tơ, vớ trắng cổ cao trên đôi giày đế dày, mặt như chậu bạc, đẹp như ngọc, mày thanh mắt đẹp sáng ngời.
Lão tiên ông nhìn thấy, nói:
- Hay cho con yêu ma này lớn gan thiệt! Dám khuấy nhiễu chốn nhơn gian hử Sơn nhân bắt mi đây.
Lập tức nắp Càn khôn ảo diệu đại hồ lô được mở ra, phóng ra năm đạo hào quang. Con yêu tinh đó sửa soạn chạy trốn, nào ngờ chiếc Càn khôn ảo diệu đại hồ lô này, bất luận là yêu tinh đại đạo nào cũng khó chạy khỏi. Ngay lúc ấy hào quang cuốn lại, hút lấy yêu tinh vào trong. Lão tiên ông niệm chú lâm râm, nghiêng hồ lô trút yêu tinh ra. Yêu tinh đã hiện nguyên hình bị lão tiên ông dùng chú triệt giữ, không nhúc nhích được. Té ra là một con cá thu đen to xộn.
Con cá thu đen này có hơn 3.000 năm tu luyện. Nhân vì trước đây khi Trương Văn Khôi đi đáo nhậm, ngồi thuyền qua Tây Hồ, cũng tại cô nương xinh đẹp quá, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài bỗng lọt vào mắt chàng cá thu đen yêu tinh kia. Hắn bèn hóa ra một văn sinh công tử cứ theo vấn vít bên cô nương mà không lo tu chánh vụ mới bị lão tiên ông bắt được như hôm naỵ Bắt được yêu tinh, tiên ông hô mọi người vào xem. Bên ngoài đã có người chạy vào báo với trương văn Khôi.
Mọi người chạy ra phía nhà sau xem kỹ yêu tinh chính là con cá thu đen lớn. Lão tiên ông nói:
- Con nghiệt súc này dám đến quấy phá nhân gian hử? Thiệt là đáng giận!
Nói rồi tay kiếm lia một nhát, cá thu bị đứt làm hai đoạn.
Tế Điên thấy lão tiên ông giết chết cá thu rồi, chỉ biết niệm:
- A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai!
La Hán gia biết rõ hôm nay lão tiên ông giết Hắc thu tinh rồi sau này thế nào cũng có Bát quái náo Lâm An để báo thù cho Hắc thu tinh chớ chẳng không. Đó là chuyện sau.
Lão tiên ông giết Hắc thu tinh rồi. Trương Văn Khôi bước tới hành lễ nói:
- Đội ơn lão tiên trưởng đã phát từ tâm giết chết yêu tinh chọ Từ nay tiểu muội chắc sẽ bình phục lại được.
Nói rồi hối gia nhân dọn tiệc khoản đãi. Trương Văn Khôi cùng Hòa thượng và Lão tiên ông ăn uống vui vẻ. Phút chốc trời đã vụt sáng, Tế Điên nói:
- Tôi có việc gấp xin cáo từ! Việc của Lão tiên ông xin lão gia để tâm lo lắng chọ Hôm khác Hòa thượng ta sẽ trở lại tạ Ơn.
Trương Văn Khôi nói:
- Thánh tăng cần gì phải nói khách sáo như vậy? Lão nhân gia có việc, đệ tử không dám cầm lại. Lúc nào rảnh rỗi, xin lão nhân gia đến nha môn đệ tử ở lại ít hôm.
- Được mà!
Lão tiên ông nói:
- Thánh tăng có việc xin cứ tự nhiên, hôm khác xin đến cảm tạ.
- Đâu dám! Tế Điên nói.
Nói xong cáo từ. Trương Văn Khôi và Lão tiên ông đưa ra đến tận ngoài cửa. Tế Điên vòng tay từ biệt, thuận theo đường lớn đi đến huyện Đơn Dương. Vừa đến cổng nha môn cũng đúng lúc quan Tri huyện ra lệnh kẹp Lôi Minh, Trần Lượng. Tế Điên ở bên ngoài hô lớn:
- Đại lão gia ơi, oan uổng lắm!
Quan huyện ngước nhìn lên, người đến chính là Tế Công thiền sự Lão gia lật đật đứng dậy, hai tay ôm quyền nói:
- Chào Thánh tăng mới đến!
Quan Tri huyện này họ Trịnh tên Nguyên Long, nguyên từ huyện Khai Hóa thăng bổ về huyện Đơn Dương. Tế Điên lúc trước bắt Khương Thiên Thoại ở chùa Thiết Phật tại huyện Khai Hóa nên quan huyện có biết Tế Công là người đạo cao đức trọng. Gặp Tế Công, quan huyện lật đật đứng dậy ôm quyền nói:
- Lâu quá mới gặp Thánh tăng! Lão nhân gia từ đâu đến đây?
- Lão gia hãy tạm gác việc này qua một bên, Hòa thượng ta có việc muốn nói với lão gia đây!
Quan huyện ra lệnh trước hết đưa bọn Tống Bát Tiên, Lôi Minh, Trần Lượng xuống ngục, bãi hầu và mời Tế Điên vào hoa sảnh uống trà. Trịnh Nguyên long hỏi:
- Thánh tăng từ đâu tới đây vậy?
- Hòa thượng ta đến đây không có việc gì khác mà là vì cứu đồ đệ ta mà thôi.
- Ai là đồ đệ của Thánh tăng?
- Chính là Lôi Minh và Trần Lượng đấy. Họ chính là kẻ làm bảo tiêu, vụ án này họ bị Oan ức lắm. Ở Thất Lý Phố, bọn giặc cướp đường đốt đèn cầm gậy giết ba mạng người, Hòa thượng ta đều biết rõ cả. Hiện bọn đó còn ở lẩn quẩn tại địa phương lão gia đấy. nếu lão gia không tin, Hòa thượng ta dẫn người đi bắt cho xem.
- Thánh tăng đã làm việc đó là quá tốt rồi, đệ tử cầu mà không được nữa là!
- Lão gia làm quan tại địa phương này, thanh danh như thế nào?
- Đệ tử cũng không biết nữa.
- Lão gia là người công chính liêm minh, chỉ có thủ hạ lão gia là chuyên quyền tác tệ thái quá. Hiện có Trần Quảng Thái, chủ tiệm bán vải, mấy hôm trước đến dâng cáo trạng kêu oan, tại sao lão gia không phân trắng đen bắt giam ông ta lại mà không đưa ra xét hỏi?
- Không thấy có vụ đó. Cũng không thấy có người họ Trần nào đến kêu oan cả.
- Lão gia không tin thì kêu bọn thủ hạ lên hỏi xem?
Trịnh Nguyên Long lập tức truyền gọi bọn trực nhật, người chuyên án vào hỏi:
- Hiện tại có một người tên là Trần Quảng Thái đến dâng cáo trạng kêu oan, các ngươi ai bắt giữ mà không trình cho ta hay? Do ai làm, nói thiệt ra đi! Nếu không ta sẽ trọng phạt các ngươi đấy!
Các quan nh6n nghe nói lão gia đã biết có người tên là Trần Quảng Thái, không thể dấu diếm được, quan chuyên án là Trịnh Ngọc nói:
- Xin lão gia tạm bớt trận lôi đình, quả có một người tên Trần Quảng thái đến kêu oan, chỉ tại ông ta làm huyên náo công đường nên tiểu nhân mới giam ông ta lại.
Trịnh Nguyên Long nghe nói, nộ khí xung thiên, la lên:
- Ngươi toàn ăn nói bậy bạ không, thiệt là khả ố, đại khái là các ngươi đã làm không biết bao tệ đoan rồi!
Nói xong lập tức truyền chuẩn bị thăng đường. Tế Điên nói:
Lão gia thăng đường kêu Tống Bát Tiên lên hỏi thử xem, Lôi Minh, Trần Lượng vốn là người tốt, Tống Bát Tiên bị mua chuộc, khai quàng cho người tốt đó. Lôi Minh, Trần Lượng chưa từng phạm pháp, xin lão gia phân tích kỹ cho mới rõ trắng đen.
Quan Tri huyện lập tức thăng đường, dạy kêu Trần Quảng Thái. Bọn thủ hạ đưa Trần Quảng Thái lên quỳ trước công đường. Quan huyện nhìn xuống thấy Trần Quảng Thái là người thành thật. Phàm làm quan nghe tiếng xét lý, nhìn mặt biện sắc, thấy Trần Quảng Thái ngũ quan đoan chính, đầy vẻ thuần hậu. Thánh nhân có nói: "Người quân tử thành thật ở trong, hiển lộ ra bên ngoài". Lời nói đó không sai.
Quan Tri huyện hỏi:
- Ông họ gì? Tên là chỉ Tại sao lại đến đây kêu oan?
Trần Quảng Thái nói:
Tiểu nhân họ Trần gọi là Trần Quảng Thái, nhà bán tiệm vải. Tôi có một cháu gái nay đã 19 tuổi hãy còn chưa có đôi bạn. Hôm nọ nhà tôi có tổ chức hát mừng thọ. Có tên ác bá tại địa phương tên là Bì Chữ Xương thấy cháu gái tôi xinh đẹp, trước nhờ tên Quản Thế Khoan đến làm mai cho con ông ta.
Gia đình tôi vốn là nhà có căn bản nên tôi không ưng thuận. Sau đó, ông ta kêu Quản Thế Khoan đến nhà tôi để đại hoa hồng lễ vật và nói tối nay sẽ đem kiệu đến rước người. Tôi nghĩ rằng đó là hành động cướp đoạt phụ nữ nhà lành, mới lật đật đến cửa lão gia kêu oan. Không ngờ bị quan nhân của lão gia bắt giữ tôi lại, xin lão gia soi xét nỗi oan tình!
Quan Tri huyện dạy đưa Trần Quảng Thái xuống và đưa Tống Bát tiên lên. Nguyên biện lập tức dẫn Tống bát Tiên lên. Quan huyện vỗ kỉnh đường, nói:
- Tống Bát Tiên, vụ đánh cướp ở Thất Lý Phố có Lôi Minh, Trần Lượng hay không?
Tống Bát Tiên đáp:
- Có!
Quan Tri huyện hét:
- Kéo nó xuống đánh một trận cho ta.
Lập tức Tống Bát Tiên bị lôi xuống đánh 40 bảng, đánh đến nỗi máu tuôn xối xả. Đánh xong, quan huyện lại hỏi:
- Tống Bát Tiên mi hãy nói thiệt! Vụ đó có Lôi Minh, Trần Lượng không?
- Có ạ! Tống bát Tiên đáp.
Quan huyện lập tức kêu đánh tiếp. Đánh đến ba lần, Tống Bát Tiên chịu hết nổi, đành nói:
- Xin lão gia bớt giận, tôi xin nói thật đây.
- Nói đi! Quan huyện giục.
Tống Bát Tiên mới đem sự thật từ đầu tới đuôi kể lại. Lão gia nghe xong đùng đùng nổi giận, lập tức ra trát bắt ngay Bì Chữ Xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.