Chương 20
Tiểu Diệp Hoàn
28/08/2022
Văn Vũ bị Ứng Thần nắm tay, ngồi vào chiếc xe màu đen chở cậu lần trước.
Người lái xe là Lâm An, Ứng Thần ngồi ở hàng ghế sau với cậu.
Trên đường về nhà, trong xe rất yên tĩnh.
Chỉ là trong sự im lặng này, có những cảm xúc trầm mặc cùng áp lực, cơn tức giận không thể tưởng tượng nổi có thể bùng phát chỉ bằng một cái chạm nhẹ.
Lâm An lái xe có thể cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, trong lòng bất an.
Bàn tay cầm vô lăng khẽ run lên, mồ hôi lạnh dày đặc trên trán không ngừng chảy dài trên má..
Văn Vũ vốn tưởng rằng Ứng Thần sẽ điên cuồng đụng vào cậu như trước kia.
Cậu căng thẳng đề phòng, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Lại không nghĩ tới Ứng Thần yên tĩnh ngồi trong xe không nói lời nào. Thậm chí không nhìn cậu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Đèn đường chiếu rọi trên gương mặt u ám của hắn lúc sáng lúc tối.
Ngược lại làm cho Văn Vũ không hiểu nổi hắn rốt cuộc là đang giận cái gì. Văn Vũ bị bầu không khí áp lực buồn bực này áp đến không thở nổi.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, đầu tiên mở miệng giải thích, nói: "Hôm nay là đồng nghiệp chỗ làm việc mời em ăn tối, vì vậy mới về muộn."
"Em không có nghĩ không về nhà, không phải trốn anh."
Thiếu niên cười nhạo tự giễu: "Em cũng biết, em trốn không thoát. ”
Ánh mắt Ứng Thần rốt cục cũng chuyển động, đôi mắt tinh tường nhìn cậu một lúc rồi mới trầm giọng nói: "Trên người em còn có mùi. ”
Văn Vũ:?? Ý anh là sao?
Cậu nghi hoặc nâng cánh tay lên ngửi ngửi trên người mình nhíu mày tự hỏi.
Ở lại mấy tiếng trong tiệm nướng thịt và KTV, trên người khó tránh khỏi dính mùi thuốc lá bia rượu.
Ứng Thần đây là đang ghét bỏ cậu sao?
Vốn căng thẳng, Văn Vũ không nói nên lời: " Đợi về nhà rồi em sẽ thay quần áo. ”
Đôi mắt Ứng Thần nhíu lại: "Để tôi loại bỏ cho em. ”
"Loại bỏ?"
Văn Vũ chưa kịp hỏi xong đã thấy Ứng Thần đưa tay ra vẫy nhẹ.
Đột nhiên, trước mặt lóe lên một tia lửa, trong nháy mắt pháo hoa chói mắt mạnh mẽ tràn ra, vây quanh người thiếu niên, thiêu đốt cả người cậu.
Ôi, ôi!
Văn Vũ còn chưa kịp hét lên, lại phát hiện pháo hoa trên da không nóng chút nào, thậm chí còn có cảm giác thoải mái mát mẻ.
Mùi thịt nướng cồn đục trên người dần dần biến mất mà thay vào đó là sảng khoái, tươi mới như sau khi tắm xong.
Nhưng Văn Vũ nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong sự ngạc nhiên.
Cậu luống cuống, quần áo của cậu đang bị ngọn lửa cắn nuốt, chẳng còn chút tàn.
Cùng với quần áo bị ngọn lửa nuốt chửng, da thịt trên người cậu càng lộ ra, vai, xương quai xanh, ngực, eo và bụng, thậm chí là cả cẳng chân.
"Anh, anh làm gì đó?" Dừng lại! ”
Hai má thiếu niên bị ánh lửa nhuộm đỏ, hai tay ôm lấy thân thể kinh hãi nhìn Ứng Thần hét lên.
Ánh lửa biến mất, quần áo tiêu tan.
Mà cậu cũng hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt người đàn ông, nhìn không sót một chút nào. Nơi bí ẩn tiếp xúc với cái lạnh trong không khí, mất đi cảm giác an toàn bị hai tay thiếu niên che khuất.
Biến thái.
Cậu cắn răng thầm mắng Ứng Thần: "Trả lại quần áo cho em. ”
Thanh âm còn chưa dứt một chiếc áo sơ mi màu đen từ đỉnh đầu cậu bay xuống, che trước đầu vai, lồng ngực cậu. Vạt áo thật dài kéo tới đùi, cũng che khuất nơi bí ẩn nhất.
Nhưng cũng chỉ là bị che khuất mà thôi, hơi động một chút, là có thể lộ ra.
Văn Vũ hai tay nắm chặt quần áo bọc chặt lấy mình, cảnh giác di chuyển về phía cửa, kinh ngạc hỏi: "Anh, anh muốn làm cái gì?"
Ứng Thần ngồi yên một bên, bắt đầu di chuyển về phía cậu, bóng đang cao lớn từng chút từng chút chen chúc đến chỗ thiếu niên sát cửa xe.
Hắn rũ mắt xuống, khẽ ngửi trên cổ thiếu niên quấn áo sơ mi của mình, nói: "Lần này, mùi vị của người đàn ông kia không còn nữa rồi. ”
Mùi vị của người đàn ông kia?
Văn Vũ một lúc lâu sau mới phản ứng lại, nghĩ đến: Có phải Ứng Thần ghen vì thấy cậu đỡ Từ Thành từ trong KTV đi ra không?
Văn Vũ rũ mắt, bắt đầu lo lắng cho một chuyện khác, nói: "Anh đừng suy nghĩ nhiều. Từ Thành chỉ là bạn bè của em, trừ chuyện đó em không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta hết. ”
"Suốt những năm qua đều là anh ấy giúp em. Anh đừng động vào anh ấy. ”
"Sợ tôi động vào bạn bè của em như vậy sao?"
Cánh môi Ứng Thần gần như kề sát vào má thiếu niên, khẽ cười nhạo: "Một con người mà thôi. ”
Trong giọng điệu có vẻ khinh miệt, lại ẩn chứa sự ghen tuông sâu sắc.
Văn Vũ không dám tiếp tục giải thích, cậu thấy một chân Ứng Thần di chuyển dán vào giữa hai chân cậu. Làn da không có gì che đậy có thể cảm nhận rõ kết cấu mát mẻ của vải vóc.
Thần kinh cậu căng thẳng, lỗ chân lông toàn thân đều cảnh giác động tác tiếp theo của người đàn ông.
Cậu sợ lại chọc cho con yêu ma này phát cuồng, rồi lại làm gì cậu.
Càng sợ hắn giận chó đánh mèo trả thù Từ Thành.
Ngọn lửa không tên vừa rồi không có nhiệt độ, nếu như đốt ở trên thân thể Từ Thành Văn Vũ không dám tưởng tượng anh ta sẽ ra sao.
Cũng may, Ứng Thần không tiếp tục động tác ấy nữa. Nhẫn nhịn ngửi khẽ trên cổ thiếu niên, hô hấp ấm áp tản ra trên cổ, trong lòng thở ra một tiếng thì thào: "Nếm thử chút hương vị của tôi đi, được không?”
Là hỏi thăm, nhưng chưa để thiếu niên kịp gật đầu, ngón tay thon dài kéo áo sơ mi đang quấn chặt thiếu niên, để lộ một chút bờ vai của cậu.
Văn Vũ đẩy người đang tới gần: "Đừng. ”
Cánh môi Ứng Thần đã đặt trên vai thiếu niên, khàn khàn mang theo khát vọng: "Chỉ một chút, không đau đâu. ”
Hắn khẽ mở miệng, nhẹ nhàng cắn lên.
"A!"
Đau đớn truyền đến bờ vai, Văn Vũ cau mày phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Ứng Thần cũng lập tức thả ra.
Bên trong xe tối tăm, có một vết răng nông trên đôi vai trắng nõn của cậu, chung quanh lóe ra ánh sáng ướt át.
Tay Ứng Thần sờ nhẹ lên dấu răng: "Lần này, chính là của tôi. ”
Văn Vũ túm áo sơ mi che vai, tức giận hỏi: "Xong chưa? ”
Ý là, chuyện này tính xong chưa?
"Giận à?"
Ứng Thần cười tủm tỉm, duỗi cánh tay ra đặt ở trước môi thiếu niên: "Có thể cắn lại."
Văn Vũ quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Dọc theo đường đi cậu cũng không nhìn Ứng Thần nữa, Ứng Thần quả nhiên cũng không làm gì, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cậu.
Cảm giác căng thẳng nghẹt thở trong xe cũng tan biến theo vết cắn.
Xe chạy thẳng đến trước cửa biệt thự, Lâm An mở cửa xe cho Văn Vũ xong biến mất không thấy tăm hơi.
Văn Vũ biết, Ứng Thần đốt quần áo của cậu lại cắn cậu một cái, chuyện hôm nay coi như xong rồi.
Cậu cũng không sợ nữa, né tránh bàn tay đang muốn nắm tay cậu của Ứng Thần, tự mình nhảy xuống xe.
Thân thể hơi gầy quấn áo sơ mi rộng thùng thình, không chút cố kỵ đi vào cửa nhà.
Trở lại phòng mình, Văn Vũ lo lắng Từ Thành đã về đến nhà an toàn hay chưa, mở điện thoại di động muốn liên lạc với anh.
Rồi kinh ngạc phát hiện trong điện thoại có vô số tin nhắn chưa đọc, chật ních màn hình.
Tất cả đều là từ Ứng Thần.
Thời gian bắt đầu từ hơn tám giờ gửi cho cậu:
[Ở đâu?]
[Khi nào em về nhà?]
[Em đi đâu vậy?]
[Tôi đang tìm em.]
Cái cuối cùng là hơn mười một giờ: [Tiểu quỷ, em ở đâu? 】
Đằng sau mỗi câu chữ giản dị dường như ẩn chứa sự lo lắng, hồi hộp tột độ.
Rất dễ dàng tưởng tượng, Ứng Thần dưới tâm tình như thế nào, vượt qua hơn bốn tiếng đi tìm cậu.
Ứng Thần còn sợ hơn cả cậu, sợ cậu sẽ không bao giờ về nhà nữa.
Người lái xe là Lâm An, Ứng Thần ngồi ở hàng ghế sau với cậu.
Trên đường về nhà, trong xe rất yên tĩnh.
Chỉ là trong sự im lặng này, có những cảm xúc trầm mặc cùng áp lực, cơn tức giận không thể tưởng tượng nổi có thể bùng phát chỉ bằng một cái chạm nhẹ.
Lâm An lái xe có thể cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, trong lòng bất an.
Bàn tay cầm vô lăng khẽ run lên, mồ hôi lạnh dày đặc trên trán không ngừng chảy dài trên má..
Văn Vũ vốn tưởng rằng Ứng Thần sẽ điên cuồng đụng vào cậu như trước kia.
Cậu căng thẳng đề phòng, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Lại không nghĩ tới Ứng Thần yên tĩnh ngồi trong xe không nói lời nào. Thậm chí không nhìn cậu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Đèn đường chiếu rọi trên gương mặt u ám của hắn lúc sáng lúc tối.
Ngược lại làm cho Văn Vũ không hiểu nổi hắn rốt cuộc là đang giận cái gì. Văn Vũ bị bầu không khí áp lực buồn bực này áp đến không thở nổi.
Cuối cùng không thể nhịn được nữa, đầu tiên mở miệng giải thích, nói: "Hôm nay là đồng nghiệp chỗ làm việc mời em ăn tối, vì vậy mới về muộn."
"Em không có nghĩ không về nhà, không phải trốn anh."
Thiếu niên cười nhạo tự giễu: "Em cũng biết, em trốn không thoát. ”
Ánh mắt Ứng Thần rốt cục cũng chuyển động, đôi mắt tinh tường nhìn cậu một lúc rồi mới trầm giọng nói: "Trên người em còn có mùi. ”
Văn Vũ:?? Ý anh là sao?
Cậu nghi hoặc nâng cánh tay lên ngửi ngửi trên người mình nhíu mày tự hỏi.
Ở lại mấy tiếng trong tiệm nướng thịt và KTV, trên người khó tránh khỏi dính mùi thuốc lá bia rượu.
Ứng Thần đây là đang ghét bỏ cậu sao?
Vốn căng thẳng, Văn Vũ không nói nên lời: " Đợi về nhà rồi em sẽ thay quần áo. ”
Đôi mắt Ứng Thần nhíu lại: "Để tôi loại bỏ cho em. ”
"Loại bỏ?"
Văn Vũ chưa kịp hỏi xong đã thấy Ứng Thần đưa tay ra vẫy nhẹ.
Đột nhiên, trước mặt lóe lên một tia lửa, trong nháy mắt pháo hoa chói mắt mạnh mẽ tràn ra, vây quanh người thiếu niên, thiêu đốt cả người cậu.
Ôi, ôi!
Văn Vũ còn chưa kịp hét lên, lại phát hiện pháo hoa trên da không nóng chút nào, thậm chí còn có cảm giác thoải mái mát mẻ.
Mùi thịt nướng cồn đục trên người dần dần biến mất mà thay vào đó là sảng khoái, tươi mới như sau khi tắm xong.
Nhưng Văn Vũ nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong sự ngạc nhiên.
Cậu luống cuống, quần áo của cậu đang bị ngọn lửa cắn nuốt, chẳng còn chút tàn.
Cùng với quần áo bị ngọn lửa nuốt chửng, da thịt trên người cậu càng lộ ra, vai, xương quai xanh, ngực, eo và bụng, thậm chí là cả cẳng chân.
"Anh, anh làm gì đó?" Dừng lại! ”
Hai má thiếu niên bị ánh lửa nhuộm đỏ, hai tay ôm lấy thân thể kinh hãi nhìn Ứng Thần hét lên.
Ánh lửa biến mất, quần áo tiêu tan.
Mà cậu cũng hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt người đàn ông, nhìn không sót một chút nào. Nơi bí ẩn tiếp xúc với cái lạnh trong không khí, mất đi cảm giác an toàn bị hai tay thiếu niên che khuất.
Biến thái.
Cậu cắn răng thầm mắng Ứng Thần: "Trả lại quần áo cho em. ”
Thanh âm còn chưa dứt một chiếc áo sơ mi màu đen từ đỉnh đầu cậu bay xuống, che trước đầu vai, lồng ngực cậu. Vạt áo thật dài kéo tới đùi, cũng che khuất nơi bí ẩn nhất.
Nhưng cũng chỉ là bị che khuất mà thôi, hơi động một chút, là có thể lộ ra.
Văn Vũ hai tay nắm chặt quần áo bọc chặt lấy mình, cảnh giác di chuyển về phía cửa, kinh ngạc hỏi: "Anh, anh muốn làm cái gì?"
Ứng Thần ngồi yên một bên, bắt đầu di chuyển về phía cậu, bóng đang cao lớn từng chút từng chút chen chúc đến chỗ thiếu niên sát cửa xe.
Hắn rũ mắt xuống, khẽ ngửi trên cổ thiếu niên quấn áo sơ mi của mình, nói: "Lần này, mùi vị của người đàn ông kia không còn nữa rồi. ”
Mùi vị của người đàn ông kia?
Văn Vũ một lúc lâu sau mới phản ứng lại, nghĩ đến: Có phải Ứng Thần ghen vì thấy cậu đỡ Từ Thành từ trong KTV đi ra không?
Văn Vũ rũ mắt, bắt đầu lo lắng cho một chuyện khác, nói: "Anh đừng suy nghĩ nhiều. Từ Thành chỉ là bạn bè của em, trừ chuyện đó em không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta hết. ”
"Suốt những năm qua đều là anh ấy giúp em. Anh đừng động vào anh ấy. ”
"Sợ tôi động vào bạn bè của em như vậy sao?"
Cánh môi Ứng Thần gần như kề sát vào má thiếu niên, khẽ cười nhạo: "Một con người mà thôi. ”
Trong giọng điệu có vẻ khinh miệt, lại ẩn chứa sự ghen tuông sâu sắc.
Văn Vũ không dám tiếp tục giải thích, cậu thấy một chân Ứng Thần di chuyển dán vào giữa hai chân cậu. Làn da không có gì che đậy có thể cảm nhận rõ kết cấu mát mẻ của vải vóc.
Thần kinh cậu căng thẳng, lỗ chân lông toàn thân đều cảnh giác động tác tiếp theo của người đàn ông.
Cậu sợ lại chọc cho con yêu ma này phát cuồng, rồi lại làm gì cậu.
Càng sợ hắn giận chó đánh mèo trả thù Từ Thành.
Ngọn lửa không tên vừa rồi không có nhiệt độ, nếu như đốt ở trên thân thể Từ Thành Văn Vũ không dám tưởng tượng anh ta sẽ ra sao.
Cũng may, Ứng Thần không tiếp tục động tác ấy nữa. Nhẫn nhịn ngửi khẽ trên cổ thiếu niên, hô hấp ấm áp tản ra trên cổ, trong lòng thở ra một tiếng thì thào: "Nếm thử chút hương vị của tôi đi, được không?”
Là hỏi thăm, nhưng chưa để thiếu niên kịp gật đầu, ngón tay thon dài kéo áo sơ mi đang quấn chặt thiếu niên, để lộ một chút bờ vai của cậu.
Văn Vũ đẩy người đang tới gần: "Đừng. ”
Cánh môi Ứng Thần đã đặt trên vai thiếu niên, khàn khàn mang theo khát vọng: "Chỉ một chút, không đau đâu. ”
Hắn khẽ mở miệng, nhẹ nhàng cắn lên.
"A!"
Đau đớn truyền đến bờ vai, Văn Vũ cau mày phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Ứng Thần cũng lập tức thả ra.
Bên trong xe tối tăm, có một vết răng nông trên đôi vai trắng nõn của cậu, chung quanh lóe ra ánh sáng ướt át.
Tay Ứng Thần sờ nhẹ lên dấu răng: "Lần này, chính là của tôi. ”
Văn Vũ túm áo sơ mi che vai, tức giận hỏi: "Xong chưa? ”
Ý là, chuyện này tính xong chưa?
"Giận à?"
Ứng Thần cười tủm tỉm, duỗi cánh tay ra đặt ở trước môi thiếu niên: "Có thể cắn lại."
Văn Vũ quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Dọc theo đường đi cậu cũng không nhìn Ứng Thần nữa, Ứng Thần quả nhiên cũng không làm gì, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cậu.
Cảm giác căng thẳng nghẹt thở trong xe cũng tan biến theo vết cắn.
Xe chạy thẳng đến trước cửa biệt thự, Lâm An mở cửa xe cho Văn Vũ xong biến mất không thấy tăm hơi.
Văn Vũ biết, Ứng Thần đốt quần áo của cậu lại cắn cậu một cái, chuyện hôm nay coi như xong rồi.
Cậu cũng không sợ nữa, né tránh bàn tay đang muốn nắm tay cậu của Ứng Thần, tự mình nhảy xuống xe.
Thân thể hơi gầy quấn áo sơ mi rộng thùng thình, không chút cố kỵ đi vào cửa nhà.
Trở lại phòng mình, Văn Vũ lo lắng Từ Thành đã về đến nhà an toàn hay chưa, mở điện thoại di động muốn liên lạc với anh.
Rồi kinh ngạc phát hiện trong điện thoại có vô số tin nhắn chưa đọc, chật ních màn hình.
Tất cả đều là từ Ứng Thần.
Thời gian bắt đầu từ hơn tám giờ gửi cho cậu:
[Ở đâu?]
[Khi nào em về nhà?]
[Em đi đâu vậy?]
[Tôi đang tìm em.]
Cái cuối cùng là hơn mười một giờ: [Tiểu quỷ, em ở đâu? 】
Đằng sau mỗi câu chữ giản dị dường như ẩn chứa sự lo lắng, hồi hộp tột độ.
Rất dễ dàng tưởng tượng, Ứng Thần dưới tâm tình như thế nào, vượt qua hơn bốn tiếng đi tìm cậu.
Ứng Thần còn sợ hơn cả cậu, sợ cậu sẽ không bao giờ về nhà nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.