Chương 36
Tiểu Diệp Hoàn
11/09/2022
Văn Vũ quả thật cần phải nhanh chóng hoàn thành danh sách đơn hàng. Hơn
nữa Lâm An đại khái là do vừa mới tỉnh lại, thân thể rất dễ mệt mỏi, ăn
cơm xong bắt đầu buồn ngủ.
Văn Vũ suy nghĩ một chút, nói với Lâm An: "Anh đi vẽ bản phác thảo trước, lát nữa lại đến với em. Nếu em buồn ngủ thì ngủ một chút. "
Ánh mắt Lâm An đen nháy sáng ngời, chân thành nhìn cậu không chút cảm xúc nào, như là có ý ghi sâu cậu vào trong lòng.
Làm cho Văn Vũ không nỡ, cậu dặn dò bác Triệu: "Bác chăm nó cho tốt, nếu có chuyện gì lập tức gọi cháu nhé. "
Còn cảnh cáo Ứng Thần: "Anh cũng đối xử tốt với nó một chút. Đừng làm nó sợ, đừng hung dữ với nó. "
Ứng Thần nắm lấy tay cậu, dẫn cậu rời đi: "Yên tâm, tỉnh cũng tỉnh rồi, đừng lo lắng chuyện linh tinh nữa. Đi đi, trước tiên làm việc của em đi.. "
Lâm An tỉnh lại, giống như một tia nắng chiếu vào trong lòng Văn Vũ, mờ mịt trong lòng cậu đều tiêu tan.
Cũng làm cho tâm trạng lúc vẽ tranh của cậu trở nên thoải mái hơn, chỉ qua vài giờ đồng hồ cậu đã thuận lợi hoàn thành mấy bản phác thảo, trực tiếp gửi tới Từ Thành.
"Hôm nay vẽ tới đây thôi, có chỗ nào cần sửa lại thì nói với em, mai em sửa."
Từ Thành vừa tiếp nhận tài liệu mở ra xem, kinh ngạc: "Em vẽ nhanh quá! Trông được lắm, bây giờ anh chuyển tiếp cho khách hàng. Định kết thúc công việc ở đây ư? Chiều có việc à? "
Văn Vũ suy nghĩ chốc nữa còn phải sóc Lâm An, trả lời anh:
"Gần đây em có một số việc phải làm. Tạm thời đừng nhận đơn đặt hàng mới cho em, em sẽ hoàn thành tất cả chỗ này cho anh càng sớm càng tốt."
Từ Thành dò hỏi tới cùng: "Em bận việc gì? Anh có thể giúp gì cho em không? "
Văn Vũ: "Cũng không có gì à đúng rồi, anh có biết trẻ con học nói chuyện, cần dạy như thế nào không? "
Từ Thành: "Trẻ con á? Em lấy đứa bé ở đâu vậy? "
Văn Vũ: "Con nhà họ hàng. "
Từ Thành không nghĩ nhiều: "Vậy cũng không đơn giản, em tìm sách thiếu nhi trên mạng, tùy theo lứa tuổi mà chọn được nhiều loại sách."
Lâm An có cơ thể người lớn, nên học kỹ năng sống rất nhanh, nhưng kiến thức phải học từ những điều cơ bản.
Sau khi nghe lời khuyên của Từ Thành, cậu mua một số sách giảng dạy lớp 1 tiểu học, sách vẽ và xây dựng kế hoạch giảng dạy。
Sau đó, cậu phát hiện ra rằng Lâm An thực sự đã học được rất nhiều thứ trong một buổi sáng.
Văn Vũ tìm được Lâm An trong sân bên ngoài biệt thự.
Cậu thấy Lâm An buổi sáng kia chỉ có thể nằm trên giường, giờ đang bước đi vững vàng trên con đường đá trong hoa viên, cậu bé tràn đầy tò mò về thế giới này, nó quan sát khắp nơi, lần mò lấy lá cây.
Bác Triệu đi theo phía sau nó, kiên nhẫn nói với nó hoa hoa cỏ cỏ mà nó chạm vào là cái gì.
Mà Ứng Thần ngồi trên ghế mây sân thượng râm mát uống trà, nhìn thấy cậu đi ra, vẫy tay với cậu, vỗ vỗ chiếc ghế mây bên cạnh: "Tiểu quỷ, lại đây. "
Văn Vũ)không chút suy nghĩ đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Lâm An học nhanh thật đấy, anh dạy nó như nào thế? "
Ứng Thần rót cho thiếu niên một chén trà xanh: "Nó còn học được nói nhiều đó. Em gọi tên nó thử xem. "
Văn Vũ: "Lâm An. "
Lâm An đang ở bên ao nhỏ xem cá vàng, lập tức quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy Văn Vũ trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc vui mừng, hét một tiếng: "Anh. "
Chạy về phía cậu.
Lâm An gọi mình là anh, cũng không tệ. Văn Vũ nghĩ, lại nhìn thấy Lâm An chạy đến trước mặt cậu rồi thành thành thật thật đứng lại, quy củ gọi Ứng Thần một tiếng:
"Anh rể."
Văn Vũ: Anh rể?
Danh hiệu này khiến cậu không hiểu sao đỏ mặt.
Cậu đang muốn chất vấn Ứng Thần, anh dạy nó cái gì vậy hả, Ứng Thần đã nhàn nhạt nói với bác Triệu: "Đừng dạy nó gọi loạn. "
Bác Triệu buộc phải cõng nồi: "Vâng, chủ nhân. "
Thì ra là bác Triệu dạy.
Văn Vũ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục thử hỏi năng lực ngôn ngữ của Lâm An: "Lâm An, có mệt không? "
Lâm An đứng rất ngoan ngoãn: "Không mệt. "
"Có đói không? Hôm nay em đã ăn gì? "
" Em không đói, ăn cháo, trái cây, canh trứng, sữa" Lâm An nghiêm túc suy nghĩ, nhớ lại tất cả các loại thực phẩm nó đã ăn ngày hôm nay.
Trông chẳng còn giống một đứa trẻ dốt nát nữa, ngược lại giống như là học sinh có khát vọng học tập rất mạnh.
Văn Vũ cực kỳ kinh ngạc, xem ra ngày mai kế hoạch học tập mà cậu đưa ra có thể thực hiện được.
Cậu hỏi thêm: "Ngoài việc ăn uống, hôm nay em còn học được những gì?" "
Lâm An nhìn cậu cười: "Anh là anh trai em, em phải nghe lời anh."
Sau đó lại thu hồi nụ cười quy củ nhìn về phía Ứng Thần: "Anh ấy thì là chồng của anh, em nên gọi anh ấy là anh rể. "
Văn Vũ yên lặng cho bác Triệu một ánh mắt cảnh cáo.
Bác Triệu sinh tồn trong khe hở, chỉ có thể tui tủi cõng nồi: "Tôi sai rồi, Văn thiếu gia. "
Sự tiến bộ nhanh chóng của Lâm An luôn khiến Văn Vũ cao hứng.
Cậu cảm ơn Ứng Thần: "Phiền anh dạy nó nhiều như vậy, với tốc độ này, nó có thể thích nghi với cuộc sống rất nhanh."
"Sau khi nó học xong giáo dục cơ bản ở nhà, em muốn đưa nó đến trường để nó tiếp xúc nhiều hơn với con người và xã hội. Không chỉ theo em như kiếp trước. Em hy vọng nó có thể tự do làm những gì nó muốn và có cuộc sống của riêng mình."
Anh cũng có ý định đó.
Ứng Thần cực kỳ tán thành ý kiến của Văn Vũ, kiềm chế nói: "Anh ủng hộ em, em muốn thế nào cũng được. "
"Anh biết giám đốc một trường tư thục, đến lúc đó có thể đưa Lâm An đến trường đó học tập. Tuổi của nó còn nhỏ, gửi đến trường trung học cơ sở cũng không có vấn đề gì."
Văn Vũ hơi lo lắng: "Vậy thân phận của nó thì sao? "
Dù sao, trên thế giới này vô duyên vô cớ có thêm một người tên là Lâm An.
Ứng Thần đưa tay lên vuốt ve đầu thiếu niên, nhẹ nhàng xoa xoa: "Yên tâm, loại chuyện này giao cho anh. "
Trong lòng Văn Vũ cảm động, không thể không cảm kích. Chuyện của Lâm An, Ứng Thần đã vì cậu mà bỏ ra quá nhiều tinh lực, kế tiếp còn phải làm phiền hắn.
Thiếu niên cúi đầu, thì thầm: "Cảm ơn anh. "
Nói xong lại cảm thấy thái độ như vậy không đủ chân thành, ngẩng đầu nhìn Ứng Thần nghiêm túc nói một câu: "Thật sự cảm ơn anh. "
Tay Ứng Thần còn đặt ở trên đỉnh đầu thiếu niên quấn quanh sợi tóc của cậu, nhìn thiếu niên rụt rè đỏ mặt, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một nụ cười, hắn cúi đầu hôn lên trán thiếu niên, hỏi:
"Vậy lời cảm ơn tối nay, anh có thể nhận hơn một chút không?"
Trái tim Văn Vũ đột nhiên căng thẳng: Nhận hơn một chút? Ý là hôn nhiều thêm á hả?
Dù sao đều là hôn, hôn nhiều một lát cũng không sao.
Thiếu niên không nói lời nào, nhìn ra xa cảnh sắc hoa viên nhuộm đỏ bởi hoàng hôn, không được tự nhiên sờ đôi tai đỏ bừng của mình.
Năng lực học tập của Lâm An thật sự rất mạnh, Văn Vũ dạy nó cái gì nó lập tức có thể nhớ. Như một miếng bọt biển khô, có thể hấp thụ tất cả tri thức và kiến thức lúc được nhúng vào.
Có thể thay quần áo, giày dép của riêng nó, không cần sự giúp đỡ của người khác. Tự mình dùng muỗng đĩa lúc ăn cơm chiều, ăn tối thì ăn đồ ăn của người trưởng thành.
Trước khi đi ngủ, Văn Vũ lo lắng vấn đề cuối cùng của mình: rửa mặt, tắm rửa.
Cậu chuẩn bị một bộ đồ ngủ cho Lâm An kéo nó vào phòng tắm: "Đến đây, để anh dạy em cách đi tắm. Bắt đầu vào ngày mai. Em phải học thật tốt, tự mình tắm rửa, biết không? "
Lâm An nghe lời: "Vâng, Anh Văn Vũ. "
Văn Vũ: "Nào, em cởi quần áo ra trước. "
Lâm An: "Vâng. "
Sau khi Ứng Thần biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt biến đổi, vội vàng đi vào phòng ngủ của Lâm An, đưa lưng về phía cửa phòng tắm đứng, hét: "Tiểu quỷ, đi ra."
Văn Vũ đang điều chỉnh nhiệt độ nước bên trong, tiếng nước ào ào khiến cậu hét lớn: "Có chuyện gì vậy? "
"Đi ra ngoài."
Không giống với giọng nói trầm ổn của Ứng Thần lúc ban ngày, mà giống như là có chút lo lắng lạnh lùng.
Văn Vũ cay mày, tắt vòi hoa sen đi ra ngoài: "Có chuyện gì à? "
Ứng Thần nắm lấy tay cậu, đánh giá từ trên xuống dưới: "Để Triệu Bá Dương dạy nó tắm rửa. "
Văn Vũ: "Ai dạy mà chả giống nhau? "
"Không giống."
Trong thanh âm Ứng Thần có chút bất bình không vui: "Tuy rằng hành vi của nó như là một đứa trẻ, nhưng kiểu gì cũng là một thằng con trai mười mấy tuổi."
Văn Vũ phản ứng một hồi lâu, mới hiểu được ý tứ của Ứng Thần.
Hình như là đang ghen vì mình tắm cho Lâm An.
Cậu buồn cười: "Em với nó có quan hệ gì, anh cũng không phải không biết, hơn nữa anh nói em là anh trai của nó, chăm sóc nó là chuyện nên làm. "
Ứng Thần nắm chặt tay cậu: "Để Triệu Bá Dương dạy nó, được không? "
Văn Vũ suy nghĩ trong chốc lát: "Anh cũng nói, tuy rằng tâm trí còn chưa đuổi kịp, nhưng nó cũng là thân thể của một thằng con trai mười mấy tuổi. Giao cho Triệu Bá Dương, em không yên tâm lắm. "
Không phải là không tín nhiệm bác Triệu, mà là lời Ứng Thần cũng nhắc nhở cậu.
Lỡ như tâm trí Lâm An sau khi thành thục để ý chuyện này thì làm sao bây giờ?
"Đối với Lâm An mà nói, em là anh trai, là người thân. Nhưng mà, bác Triệu thì khác. "Văn Vũ kiên trì suy nghĩ của mình, lại nhịn không được muốn dỗ Ứng Thần.
Cậu kiễng mũi chân, khẽ hôn lên khóe môi Ứng Thần, nhẹ giọng nói: "Em dạy nhanh thôi, anh có thể đứng đây chờ em."
Cậu tránh thoát tay Ứng Thần, nói: "Chờ kết thúc em cảm ơn anh, anh có thể nhận cảm ơn thêm 2 lần. "
Văn Vũ lại đi vào phòng tắm, sau khi đóng cửa lại, cậu bắt đầu dạy Lâm An cách sử dụng vòi hoa sen và bồn tắm, làm thế nào để nhận ra sữa tắm và dầu gội đầu.
Sau đó cậu bảo Lâm An cởi quần áo ra, chỉ nó tắm rửa như thế nào. Trong suốt quá trình, cậu chỉ nhìn thấy Lâm An xương tứ chi mảnh khảnh, gầy đến nỗi xương nhô ra.
Cũng may Lâm An có trí nhớ cơ bắp, dạy một lần lập tức có thể học được, động tác tuy rằng cứng ngắc, nhưng coi như là biết tự mình tắm rửa.
Lúc Văn Vũ đi ra, quần áo đã thấm ướt rất nhiều, từng bước đi trên sàn nhà đều để lại vết nước
Ứng Thần không biết rời khỏi phòng này từ lúc nào.
Văn Vũ nhìn phòng ngủ lầu một trống rỗng mím môi dưới. Cậu đưa Lâm An thay đồ ngủ xong giao cho bác Triệu.
Sau đó mặc quần áo ướt đi lên lầu. Đi đến phòng ngủ của mình thì dừng lại. Cậu biết Ứng Thần ở trong phòng ngủ chờ cậu.
Khi tay thiếu niên đặt trên tay cầm cửa phòng ngủ, như dự liệu được sắp xảy ra chuyện gì, trái tim không khống chế được mà đập thình thịch.
Đột nhiên, cửa từ bên trong mở ra, tay thiếu niên còn nắm tay cầm chưa kịp ấn xuống, thân thể theo lực mở cửa, mà lao nhanh vào phòng ngủ.
Cổ tay rõ ràng bị một bàn tay thon dài trắng lạnh bắt lấy, kéo thật mạnh. Cậu lao vào một vòng tay rộng rãi và vững chắc.
"Ứng Thần."
Thiếu niên kinh hô: "Ôi. "
Cửa phòng đóng lại đồng thời cậu bị nặng nề đè vào tường, Ứng Thần cúi đầu cắn cánh môi cậu.
Cậu không kịp hoảng sợ, ngược lại kinh ngạc phát hiện: Thân thể luôn luôn lạnh lẽo của Ứng Thần lúc này trở nên rất nóng.
Văn Vũ suy nghĩ một chút, nói với Lâm An: "Anh đi vẽ bản phác thảo trước, lát nữa lại đến với em. Nếu em buồn ngủ thì ngủ một chút. "
Ánh mắt Lâm An đen nháy sáng ngời, chân thành nhìn cậu không chút cảm xúc nào, như là có ý ghi sâu cậu vào trong lòng.
Làm cho Văn Vũ không nỡ, cậu dặn dò bác Triệu: "Bác chăm nó cho tốt, nếu có chuyện gì lập tức gọi cháu nhé. "
Còn cảnh cáo Ứng Thần: "Anh cũng đối xử tốt với nó một chút. Đừng làm nó sợ, đừng hung dữ với nó. "
Ứng Thần nắm lấy tay cậu, dẫn cậu rời đi: "Yên tâm, tỉnh cũng tỉnh rồi, đừng lo lắng chuyện linh tinh nữa. Đi đi, trước tiên làm việc của em đi.. "
Lâm An tỉnh lại, giống như một tia nắng chiếu vào trong lòng Văn Vũ, mờ mịt trong lòng cậu đều tiêu tan.
Cũng làm cho tâm trạng lúc vẽ tranh của cậu trở nên thoải mái hơn, chỉ qua vài giờ đồng hồ cậu đã thuận lợi hoàn thành mấy bản phác thảo, trực tiếp gửi tới Từ Thành.
"Hôm nay vẽ tới đây thôi, có chỗ nào cần sửa lại thì nói với em, mai em sửa."
Từ Thành vừa tiếp nhận tài liệu mở ra xem, kinh ngạc: "Em vẽ nhanh quá! Trông được lắm, bây giờ anh chuyển tiếp cho khách hàng. Định kết thúc công việc ở đây ư? Chiều có việc à? "
Văn Vũ suy nghĩ chốc nữa còn phải sóc Lâm An, trả lời anh:
"Gần đây em có một số việc phải làm. Tạm thời đừng nhận đơn đặt hàng mới cho em, em sẽ hoàn thành tất cả chỗ này cho anh càng sớm càng tốt."
Từ Thành dò hỏi tới cùng: "Em bận việc gì? Anh có thể giúp gì cho em không? "
Văn Vũ: "Cũng không có gì à đúng rồi, anh có biết trẻ con học nói chuyện, cần dạy như thế nào không? "
Từ Thành: "Trẻ con á? Em lấy đứa bé ở đâu vậy? "
Văn Vũ: "Con nhà họ hàng. "
Từ Thành không nghĩ nhiều: "Vậy cũng không đơn giản, em tìm sách thiếu nhi trên mạng, tùy theo lứa tuổi mà chọn được nhiều loại sách."
Lâm An có cơ thể người lớn, nên học kỹ năng sống rất nhanh, nhưng kiến thức phải học từ những điều cơ bản.
Sau khi nghe lời khuyên của Từ Thành, cậu mua một số sách giảng dạy lớp 1 tiểu học, sách vẽ và xây dựng kế hoạch giảng dạy。
Sau đó, cậu phát hiện ra rằng Lâm An thực sự đã học được rất nhiều thứ trong một buổi sáng.
Văn Vũ tìm được Lâm An trong sân bên ngoài biệt thự.
Cậu thấy Lâm An buổi sáng kia chỉ có thể nằm trên giường, giờ đang bước đi vững vàng trên con đường đá trong hoa viên, cậu bé tràn đầy tò mò về thế giới này, nó quan sát khắp nơi, lần mò lấy lá cây.
Bác Triệu đi theo phía sau nó, kiên nhẫn nói với nó hoa hoa cỏ cỏ mà nó chạm vào là cái gì.
Mà Ứng Thần ngồi trên ghế mây sân thượng râm mát uống trà, nhìn thấy cậu đi ra, vẫy tay với cậu, vỗ vỗ chiếc ghế mây bên cạnh: "Tiểu quỷ, lại đây. "
Văn Vũ)không chút suy nghĩ đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Lâm An học nhanh thật đấy, anh dạy nó như nào thế? "
Ứng Thần rót cho thiếu niên một chén trà xanh: "Nó còn học được nói nhiều đó. Em gọi tên nó thử xem. "
Văn Vũ: "Lâm An. "
Lâm An đang ở bên ao nhỏ xem cá vàng, lập tức quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy Văn Vũ trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc vui mừng, hét một tiếng: "Anh. "
Chạy về phía cậu.
Lâm An gọi mình là anh, cũng không tệ. Văn Vũ nghĩ, lại nhìn thấy Lâm An chạy đến trước mặt cậu rồi thành thành thật thật đứng lại, quy củ gọi Ứng Thần một tiếng:
"Anh rể."
Văn Vũ: Anh rể?
Danh hiệu này khiến cậu không hiểu sao đỏ mặt.
Cậu đang muốn chất vấn Ứng Thần, anh dạy nó cái gì vậy hả, Ứng Thần đã nhàn nhạt nói với bác Triệu: "Đừng dạy nó gọi loạn. "
Bác Triệu buộc phải cõng nồi: "Vâng, chủ nhân. "
Thì ra là bác Triệu dạy.
Văn Vũ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục thử hỏi năng lực ngôn ngữ của Lâm An: "Lâm An, có mệt không? "
Lâm An đứng rất ngoan ngoãn: "Không mệt. "
"Có đói không? Hôm nay em đã ăn gì? "
" Em không đói, ăn cháo, trái cây, canh trứng, sữa" Lâm An nghiêm túc suy nghĩ, nhớ lại tất cả các loại thực phẩm nó đã ăn ngày hôm nay.
Trông chẳng còn giống một đứa trẻ dốt nát nữa, ngược lại giống như là học sinh có khát vọng học tập rất mạnh.
Văn Vũ cực kỳ kinh ngạc, xem ra ngày mai kế hoạch học tập mà cậu đưa ra có thể thực hiện được.
Cậu hỏi thêm: "Ngoài việc ăn uống, hôm nay em còn học được những gì?" "
Lâm An nhìn cậu cười: "Anh là anh trai em, em phải nghe lời anh."
Sau đó lại thu hồi nụ cười quy củ nhìn về phía Ứng Thần: "Anh ấy thì là chồng của anh, em nên gọi anh ấy là anh rể. "
Văn Vũ yên lặng cho bác Triệu một ánh mắt cảnh cáo.
Bác Triệu sinh tồn trong khe hở, chỉ có thể tui tủi cõng nồi: "Tôi sai rồi, Văn thiếu gia. "
Sự tiến bộ nhanh chóng của Lâm An luôn khiến Văn Vũ cao hứng.
Cậu cảm ơn Ứng Thần: "Phiền anh dạy nó nhiều như vậy, với tốc độ này, nó có thể thích nghi với cuộc sống rất nhanh."
"Sau khi nó học xong giáo dục cơ bản ở nhà, em muốn đưa nó đến trường để nó tiếp xúc nhiều hơn với con người và xã hội. Không chỉ theo em như kiếp trước. Em hy vọng nó có thể tự do làm những gì nó muốn và có cuộc sống của riêng mình."
Anh cũng có ý định đó.
Ứng Thần cực kỳ tán thành ý kiến của Văn Vũ, kiềm chế nói: "Anh ủng hộ em, em muốn thế nào cũng được. "
"Anh biết giám đốc một trường tư thục, đến lúc đó có thể đưa Lâm An đến trường đó học tập. Tuổi của nó còn nhỏ, gửi đến trường trung học cơ sở cũng không có vấn đề gì."
Văn Vũ hơi lo lắng: "Vậy thân phận của nó thì sao? "
Dù sao, trên thế giới này vô duyên vô cớ có thêm một người tên là Lâm An.
Ứng Thần đưa tay lên vuốt ve đầu thiếu niên, nhẹ nhàng xoa xoa: "Yên tâm, loại chuyện này giao cho anh. "
Trong lòng Văn Vũ cảm động, không thể không cảm kích. Chuyện của Lâm An, Ứng Thần đã vì cậu mà bỏ ra quá nhiều tinh lực, kế tiếp còn phải làm phiền hắn.
Thiếu niên cúi đầu, thì thầm: "Cảm ơn anh. "
Nói xong lại cảm thấy thái độ như vậy không đủ chân thành, ngẩng đầu nhìn Ứng Thần nghiêm túc nói một câu: "Thật sự cảm ơn anh. "
Tay Ứng Thần còn đặt ở trên đỉnh đầu thiếu niên quấn quanh sợi tóc của cậu, nhìn thiếu niên rụt rè đỏ mặt, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một nụ cười, hắn cúi đầu hôn lên trán thiếu niên, hỏi:
"Vậy lời cảm ơn tối nay, anh có thể nhận hơn một chút không?"
Trái tim Văn Vũ đột nhiên căng thẳng: Nhận hơn một chút? Ý là hôn nhiều thêm á hả?
Dù sao đều là hôn, hôn nhiều một lát cũng không sao.
Thiếu niên không nói lời nào, nhìn ra xa cảnh sắc hoa viên nhuộm đỏ bởi hoàng hôn, không được tự nhiên sờ đôi tai đỏ bừng của mình.
Năng lực học tập của Lâm An thật sự rất mạnh, Văn Vũ dạy nó cái gì nó lập tức có thể nhớ. Như một miếng bọt biển khô, có thể hấp thụ tất cả tri thức và kiến thức lúc được nhúng vào.
Có thể thay quần áo, giày dép của riêng nó, không cần sự giúp đỡ của người khác. Tự mình dùng muỗng đĩa lúc ăn cơm chiều, ăn tối thì ăn đồ ăn của người trưởng thành.
Trước khi đi ngủ, Văn Vũ lo lắng vấn đề cuối cùng của mình: rửa mặt, tắm rửa.
Cậu chuẩn bị một bộ đồ ngủ cho Lâm An kéo nó vào phòng tắm: "Đến đây, để anh dạy em cách đi tắm. Bắt đầu vào ngày mai. Em phải học thật tốt, tự mình tắm rửa, biết không? "
Lâm An nghe lời: "Vâng, Anh Văn Vũ. "
Văn Vũ: "Nào, em cởi quần áo ra trước. "
Lâm An: "Vâng. "
Sau khi Ứng Thần biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt biến đổi, vội vàng đi vào phòng ngủ của Lâm An, đưa lưng về phía cửa phòng tắm đứng, hét: "Tiểu quỷ, đi ra."
Văn Vũ đang điều chỉnh nhiệt độ nước bên trong, tiếng nước ào ào khiến cậu hét lớn: "Có chuyện gì vậy? "
"Đi ra ngoài."
Không giống với giọng nói trầm ổn của Ứng Thần lúc ban ngày, mà giống như là có chút lo lắng lạnh lùng.
Văn Vũ cay mày, tắt vòi hoa sen đi ra ngoài: "Có chuyện gì à? "
Ứng Thần nắm lấy tay cậu, đánh giá từ trên xuống dưới: "Để Triệu Bá Dương dạy nó tắm rửa. "
Văn Vũ: "Ai dạy mà chả giống nhau? "
"Không giống."
Trong thanh âm Ứng Thần có chút bất bình không vui: "Tuy rằng hành vi của nó như là một đứa trẻ, nhưng kiểu gì cũng là một thằng con trai mười mấy tuổi."
Văn Vũ phản ứng một hồi lâu, mới hiểu được ý tứ của Ứng Thần.
Hình như là đang ghen vì mình tắm cho Lâm An.
Cậu buồn cười: "Em với nó có quan hệ gì, anh cũng không phải không biết, hơn nữa anh nói em là anh trai của nó, chăm sóc nó là chuyện nên làm. "
Ứng Thần nắm chặt tay cậu: "Để Triệu Bá Dương dạy nó, được không? "
Văn Vũ suy nghĩ trong chốc lát: "Anh cũng nói, tuy rằng tâm trí còn chưa đuổi kịp, nhưng nó cũng là thân thể của một thằng con trai mười mấy tuổi. Giao cho Triệu Bá Dương, em không yên tâm lắm. "
Không phải là không tín nhiệm bác Triệu, mà là lời Ứng Thần cũng nhắc nhở cậu.
Lỡ như tâm trí Lâm An sau khi thành thục để ý chuyện này thì làm sao bây giờ?
"Đối với Lâm An mà nói, em là anh trai, là người thân. Nhưng mà, bác Triệu thì khác. "Văn Vũ kiên trì suy nghĩ của mình, lại nhịn không được muốn dỗ Ứng Thần.
Cậu kiễng mũi chân, khẽ hôn lên khóe môi Ứng Thần, nhẹ giọng nói: "Em dạy nhanh thôi, anh có thể đứng đây chờ em."
Cậu tránh thoát tay Ứng Thần, nói: "Chờ kết thúc em cảm ơn anh, anh có thể nhận cảm ơn thêm 2 lần. "
Văn Vũ lại đi vào phòng tắm, sau khi đóng cửa lại, cậu bắt đầu dạy Lâm An cách sử dụng vòi hoa sen và bồn tắm, làm thế nào để nhận ra sữa tắm và dầu gội đầu.
Sau đó cậu bảo Lâm An cởi quần áo ra, chỉ nó tắm rửa như thế nào. Trong suốt quá trình, cậu chỉ nhìn thấy Lâm An xương tứ chi mảnh khảnh, gầy đến nỗi xương nhô ra.
Cũng may Lâm An có trí nhớ cơ bắp, dạy một lần lập tức có thể học được, động tác tuy rằng cứng ngắc, nhưng coi như là biết tự mình tắm rửa.
Lúc Văn Vũ đi ra, quần áo đã thấm ướt rất nhiều, từng bước đi trên sàn nhà đều để lại vết nước
Ứng Thần không biết rời khỏi phòng này từ lúc nào.
Văn Vũ nhìn phòng ngủ lầu một trống rỗng mím môi dưới. Cậu đưa Lâm An thay đồ ngủ xong giao cho bác Triệu.
Sau đó mặc quần áo ướt đi lên lầu. Đi đến phòng ngủ của mình thì dừng lại. Cậu biết Ứng Thần ở trong phòng ngủ chờ cậu.
Khi tay thiếu niên đặt trên tay cầm cửa phòng ngủ, như dự liệu được sắp xảy ra chuyện gì, trái tim không khống chế được mà đập thình thịch.
Đột nhiên, cửa từ bên trong mở ra, tay thiếu niên còn nắm tay cầm chưa kịp ấn xuống, thân thể theo lực mở cửa, mà lao nhanh vào phòng ngủ.
Cổ tay rõ ràng bị một bàn tay thon dài trắng lạnh bắt lấy, kéo thật mạnh. Cậu lao vào một vòng tay rộng rãi và vững chắc.
"Ứng Thần."
Thiếu niên kinh hô: "Ôi. "
Cửa phòng đóng lại đồng thời cậu bị nặng nề đè vào tường, Ứng Thần cúi đầu cắn cánh môi cậu.
Cậu không kịp hoảng sợ, ngược lại kinh ngạc phát hiện: Thân thể luôn luôn lạnh lẽo của Ứng Thần lúc này trở nên rất nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.