Chương 45
Tiểu Diệp Hoàn
19/09/2022
Văn Vũ nắm lấy chăn bằng cả hai tay, trùm kín mít từ đầu tới chân. Cơ thể muốn cuộn tròn lại, nhưng hai chân lại bị đè chặt. Sau đó bị cắn, cậu gian nan đẩy Ứng Thần ra: [Sẽ bị bạn cùng phòng nhìn thấy.]
Giọng nói của Ứng Thần truyền vào não cậu: "Bọn họ sẽ ngủ nhanh thôi. ”
Văn Vũ không hiểu rõ lắm, quay đầu nhìn giường tầng dưới, hai người bạn cùng phòng đang chơi game đối chiến ngáp liên tục, tắt máy nói: "Không được rồi, mệt quá đi thôi. Nghỉ rồi mai chơi tiếp. ”
Hai bạn học còn lại đang ngồi đọc sách bên giường đóng sách, tắt đèn ngủ, chui vào chăn. Một bạn học khác vừa tắm rửa xong đã ngã thẳng xuống gối sau khi từ phòng tắm đi ra.
Nháy mắt, trong ký túc xá liên tiếp vang lên tiếng ngáy.
Mà Văn Vũ giờ phút này vô cùng tỉnh táo. Không nhìn thấy nên không thể đoán được động tác tiếp theo sẽ như thế nào, xung quanh là tiếng ngáy của đám bạn cùng phòng đang ngủ say, từ đầu đến cuối cậu không dám khịt mũi một tiếng.
Ứng Thần nói quấn lấy cậu cả đêm thật sự quấn lấy cậu cả đêm, giữa chừng Văn Vũ thật sự không được nữa đẩy hắn ra nhưng chỉ có thể bắt được không khí. Cảm giác vừa thực vừa giả giống như đang mơ về một giấc mơ xấu hổ.
Ngày hôm sau, bạn cùng phòng ngủ say cả đêm từ trên giường nhảy xuống mạnh mẽ tràn đầy sức sống, mồm năm miệng mười nói:
"Chẳng lẽ là tác dụng của việc huấn luyện quân sự sao? Hôm nay tớ cảm thấy rất sung sức, sức lực toàn thân có dùng thế nào cũng không hết."
"Tớ cũng vậy, chỉ muốn đến sân thể dục điên cuồng chạy vài vòng."
"Xem ra là khối lượng cơ bắp đã tăng lên, quả nhiên vận động khiến người ta vui vẻ."
Còn kêu Văn Vũ đang nằm liệt trên giường: "Mau đứng dậy, cùng nhau chạy đi ăn sáng."
Văn Vũ:...
Cả người cậu mệt mỏi xuống giường, chân dẫm lên sàn nhà mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã. Bước chân vô vọng đi theo phía sau năm người bạn cùng phòng tràn đầy năng lượng, rồi nghĩ đến buổi huấn luyện hôm nay trong lòng âm thầm kêu khổ: Quả nhiên, cậu không nên để Ứng Thần đến!
Hai tuần huấn luyện quân sự kết thúc, Văn Vũ thu dọn đồ đạc về nhà. Bác Triệu đã đợi sẵn ở cổng trường. Trong xe, Lâm An cũng ở đó, xa xa nhìn thấy Văn Vũ thì chạy tới: "Anh! Anh ơi, em ở đây! ”
Nó vội vàng chạy tới giữ chặt tay Văn Vũ, vui vẻ nói một câu: "Anh ơi, sao anh lại bị phơi đen sì dữ vậy, giống như đội khăn xếp trắng trên trán vậy hahaha."
Văn Vũ cau mày hỏi: "Có phải cực kỳ khó coi không? - Cậu biết, mấy ngày nay mặt bị phơi nắng chỗ đen chỗ trắng rất khó nhìn. Cũng không biết Ứng Thần nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào, phỏng chừng lại muốn nói cậu xấu cho xem.
Lâm An điên cuồng lắc đầu: "Đẹp, anh dù rám nắng cũng rất đẹp trai! ”
Đôi mắt to sáng long lanh chân thành khen ngợi. Cũng không biết bộ lọc của Ứng Thần có giống vậy không.
Bác Triệu cầm vali của Văn Vũ mở cửa xe cho cậu: "Văn thiếu gia trong khoảng thời gian này vất vả rồi, cuối tuần này về nhà nghỉ ngơi thật tốt. ”
Văn Vũ theo bản năng nhìn trong xe: "Ứng Thần đâu? ”
Tại sao anh ấy không đến?
Bác Triệu: "Chủ nhân nói có chuyện cần giải quyết với Vinh tiên sinh, có thể mất vài ngày mới có thể trở về. ”
Chuyện gì, quan trọng hơn cả đón cậu về nhà.
Trong Văn Vũ trống rỗng ngồi lên xe.
Lưu Nghĩa Minh cũng đang chờ cậu kết thúc huấn luyện quân sự, tính toán thời gian tan học của cậu gọi điện thoại tới: "Tiểu Vũ, cuối tuần này mời chú ăn cơm hả? ”
Vốn dĩ Lưu Nghĩa Minh muốn tổ chức một bữa tiệc mừng lên đại học cho Văn Vũ, kết quả Văn Vũ từ chối, ngược lại muốn mời chú ăn cơm, nói là muốn cảm ơn chú Lưu lo cho cậu nhiều năm như vậy.
Thật ra Văn Vũ là muốn mượn cơ hội này giới thiệu Ứng Thần cho chú Lưu và bạn bè của cậu, hiện giờ Ứng Thần đột nhiên có việc còn không biết khi nào mới trở về, tiệc đương nhiên là không làm được.
Văn Vũ đành phải xin lỗi: "Xin lỗi chú Lưu, cuối tuần này trường học còn có một số việc, chờ qua mấy □□ ngày nữa được không ạ? ”
"Chuyện trường học của cháu đương nhiên là quan trọng nhất."
Lưu Nghĩa Minh sảng khoái cười nói: "Huấn luyện quân sự thế nào, có mệt chết không? Ở chung với bạn mới có ổn không? ”
Văn Vũ: "Mọi chuyện đều rất tốt. Chú có thể yên tâm. ”
Chú Lưu: " Cháu đó nha, làm cho người ta quá yên tâm. Đưa cháu đi học cháu cũng không cho, hôm nay muốn đi đón cũng không cho nốt, thật sự là, lâu như vậy không gặp mặt, chú đang lo không biết cháu béo hay gầy đây. ”
Văn Vũ: "Rám nắng rồi, không còn mặt mũi nào gặp chú nữa. ”
Chú Lưu: "Cháu là phơi nắng thành cá trích đen, mà đẹp trai hơn mấy con cá trích khác".
Văn Vũ nghiêng trên ghế xe, cười nói: "Chú đừng cười cháu nữa, chờ cháu hết bận rồi, nhất định gọi chú đến ăn cơm, cháu tự mình nấu cho chú. ”
Sau khi cúp điện thoại, cậu lần lượt nhận được tin nhắn của bạn bè, đều là tính thời gian cậu kết thúc huấn luyện quân sự hỏi cậu khi nào mời ăn cơm.
Văn Vũ trả lời từng người một, lại gửi tin nhắn cho Ứng Thần: [Khi nào anh về nhà, em muốn giới thiệu anh với bạn bè của em.]
Chỉ là, Ứng Thần cho tới tận tối cũng không trả lời cậu.
Trong thời gian huấn luyện quân sự, trên người không thể đeo bất cứ vật gì, cậu đành phải đem vòng tay Ứng Thần đưa cho cậu khóa vào trong tủ. Ban đêm tắm xong, cậu đi vào tủ tìm vòng tay muốn đeo vào.
Nhưng sau khi cậu lấy được vòng tay, kinh ngạc phát giác màu sắc của vòng đeo tay không đúng.
Vốn là chiếc vòng tay màu tím đậm, hơn nữa bất kể trong hoàn cảnh nào cũng có thể nhìn thấy trên vòng tay có một vầng sáng. Bây giờ màu sắc trở nên nhạt nhẽo, ảm đạm. Nhuốm hơi thở của tử vong.
Vòng tay có linh lực của Ứng Thần, nếu như mất đi linh lực
Trái tim Văn Vũ "ầm ầm" nặng nề trầm xuống.
Trong khoảng thời gian này tất cả những nghi ngờ về Ứng Thần vào giờ khắc này chợt thanh tỉnh: Ứng Thần xảy ra chuyện!
"Bác Triệu, bác Triệu."
Cậu hét lên trong căn phòng trống rỗng, vì quá lo lắng mà gọi thẳng tên: "Triệu Bá Dương! Ra đây! ”
" Văn thiếu gia, ngài gọi tôi?"
Triệu Bá Dương bị Văn Vũ gọi gấp dọa sợ, chưa kịp mặc xong quần áo đã trực tiếp xuất hiện: " Ngài có phân phó gì? ”
"Nói cho cháu biết, Ứng Thần đi đâu?"Văn Vũ lớn tiếng hỏi.
Triệu Bá Dương không hiểu ra sao vội vàng giải thích: "Tôi thật sự không biết chủ nhân đi đâu, ngài ấy chỉ nói đi tìm Vinh tiên sinh, những thứ khác không có phân phó gì. ”
Văn Vũ: "Vinh Địch sống ở đâu? ”
Triệu Bá Dương cố gắng nhớ lại: "Tôi chỉ nhớ địa chỉ của y ở một thành phố khác, cách đây hơn 500 km. ”
Văn Vũ như nhìn thấy một đường sống, nắm lấy tay bác Triệu vội vàng hỏi: "Hiện tại bác có cách nào để cháu trực tiếp di chuyển tới chỗ anh ấy không?"
Bác Triệu vốn muốn cự tuyệt, bởi đơn giản cơ thể của người thường không thể chịu được sự chuyển dịch vượt thời gian và không gian. Nhưng bác thấy Văn Vũ luôn luôn bình tĩnh bỗng nghiêm khắc hẳn lên, theo bản năng nhận ra tình huống cấp bách.
Do dự nói: "Chuyện ngài nói có thể, nhưng di chuyển nhanh có thể làm tổn thương cơ thể của ngài."
"Không sao, giờ đi ngay!" Văn Vũ vô cùng kiên định ra lệnh, hiện tại cậu thầm nghĩ muốn lập tức nhìn thấy Ứng Thần, muốn xem hắn rốt cuộc làm sao vậy?
Bác Triệu đành phải chuẩn bị một chút, lấy năng lực lớn nhất của bác làm phòng hộ cho Văn Vũ mới xuất phát. Nhưng khi chân chính di chuyển, trước mắt Văn Vũ vẫn tối sầm lại, ngay sau đó trong ngoài thân thể đau đến muốn nổ tung, xương và cơ bắp như muốn lột ra, mà nội tạng lắc lư càng làm cho cậu hít thở không thông muốn nôn.
Bác Triệu nhìn ra cậu khó chịu, gắt gao che chở cậu, mấy lần hỏi cậu có muốn dừng lại hay không.
Văn Vũ vẫn lắc đầu, mười phút sau di chuyển chợt dừng lại. Thân thể Văn Vũ bởi vì quán tính bị ném ra ngoài đầy thô bạo, bác Triệu nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy mới không trực tiếp bay ra ngoài.
Não của cậu trở nên đen kịt, mắt mờ đi, tai ù đi, và cơ thể cậu đau đớn đến cùng cực. thân thể chống lên người bác Triệu thở hổn hển hỏi: "Đến, đến rồi à? ”
Bác Triệu hy vọng cậu có thể dễ chịu hơn một chút, vỗ nhẹ vào lưng cậu rồi thuyết phục: "Đến rồi, ngài hiện tại thế nào? Giờ đã rất muộn, Vinh tiên sinh hẳn là cũng đã nghỉ ngơi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi, buổi sáng lại đến hỏi thăm. ”
"Cháu không sao."
Văn Vũ mất một lúc mới có thể nhìn rõ ràng đang đứng ở bên ngoài tường một ngôi nhà, giống như một biệt thự được xây dựng trong một khu thắng cảnh thiên nhiên, cây cối rậm rạp u tối, từng ngọn đèn đêm chiếu sáng bức tường cao chót vót cùng chiếc cổng tối màu.
Cậu không ngần ngại đi qua nhấn chuông cửa.
Một lúc lâu sau, micro liên lạc ngoài cửa lớn sáng lên, một giọng nói kinh ngạc từ bên trong truyền đến: "Văn Vũ? Sao nửa đêm rồi cậu lại tới đây? ”
Là giọng của Hạ Mộc.
Văn Vũ ngẩn ra, giải thích: "Thầy Hạ, thật xin lỗi quấy rầy anh nghỉ ngơi, tôi muốn hỏi Vinh Địch có ở đây không? ”
"Cậu tìm Vinh Địch? Chờ tôi một chút."
Hạ Mộc bước nhanh ra khỏi biệt thự, mở cửa mời Văn Vũ cùng bác Triệu vào nhà.
Anh ta cười mời hai người ngồi xuống: "Tìm Vinh Địch sao lại tìm tới chỗ tôi, căn nhà này là lễ chia tay mấy năm trước anh ấy tặng cho tôi. Sau khi chia tay, anh ấy không bao giờ đến đây nữa. ”
Văn Vũ nghe vậy trong lòng càng thêm lo lắng: "Vậy anh có biết hiện tại ổng đang sống ở đâu không? ”
Hạ Mộc lắc đầu, nói sự thật với cậu: "Thật ra tôi và anh ấy đã nhiều năm không liên lạc qua, mấy ngày trước anh ấy tới tìm tôi là muốn tôi dạy vẽ cho cậu. Cậu sốt ruột tìm anh ấy như vậy, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì à?"
Văn Vũ giơ tay lên cho anh ta nhìn chiếc vòng tay ảm đạm không có ánh sáng, nói: "Đây là Ứng Thần đưa cho tôi, phía trên là linh lực của hắn. Bây giờ nó có hơi thở tử vong, tôi nghi ngờ có chuyện gì xảy ra ra rồi. ”
"Nhưng tôi không thể tìm được hắn."
Bác Triệu vừa nhìn thấy sự thay đổi của chiếc vòng, lập tức tái mặt kinh hãi: "Sao lại như vậy?! Trạng thái của vòng tay chính là trạng thái của chủ nhân, hiện tại chủ nhân hoặc là bị trọng thương, hoặc là linh lực bị tổn thương rất lớn. Nhưng ai có thể làm tổn thương ngài ấy? ”
Quả nhiên là như vậy.
Trái tim Văn Vũ phút chốc chìm xuống đáy.
Hạ Mộc nhìn vòng tay trầm tư: "Vinh Địch cũng từng đưa cho tôi một quả cầu thủy tinh, nói bên trong chứa hoa hồng nếu héo thì chứng tỏ anh ấy đã chết. Chắc là giống với chiếc vòng tay là của cậu. ”
Văn Vũ: "Anh có thể cho tôi xem quả cầu thủy tinh đó không?" ”
"Có thể."
Hạ Mộc dẫn hai người Văn Vũ đi lên phòng ngủ trên lầu.
Quả cầu thủy tinh được anh ta đặt trong két sắt phòng ngủ, cửa kim loại nặng nề mở ra ở giữa chính là một cái hộp gỗ màu nâu. Hạ Mộc lấy hộp gỗ ra, sau khi mở ra một quả cầu bọc vải nhung đỏ hiện ra.
"Chính là cái này."
Hạ Mộc nói xong từng chút mở ra tấm vải đỏ, nhưng sau khi quả cầu thủy tinh trong suốt xuất hiện, cả người Hạ Mộc cứng đờ, hai tay cầm hộp bắt đầu run rẩy: "Làm sao có thể không có khả năng, không có khả năng."
Hoa hồng trong quả cầu thủy tinh khô héo, hoa hồng vốn đỏ tươi bây giờ cánh hoa màu vàng sẫm rủ xuống, một bầu không khí chết chóc.
'Cộc!" Một tiếng vang lớn,hộp gỗ chứa quả cầu thủy tinh rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Hạ Mộc lảo đảo lui về phía sau hai bước, ánh mắt ngơ ngác nhìn quả cầu thủy tinh đang lăn trên mặt đất,giọng nói run run không ngừng lẩm bẩm: "Sao lại như vậy, sao lại như vậy, rõ ràng tuần trước vẫn ổn, vì sao?"
Vinh Địch cũng xảy ra chuyện?
Văn Vũ chợt hiểu được một chuyện: Quả nhiên! Ứng Thần động thủ với Vinh Địch!
Cậu ở nhà nhìn thấy vòng tay đổi màu, trong lòng có đủ loại phỏng đoán.
Hoặc là Ứng Thần vì trở thành nhân loại giống như cậu mà tự tổn thương linh lực. Hoặc là gặp phải nguy hiểm gì, nhưng người nào có thể đả thương Ứng Thần đây.
Hoặc là Ứng Thần biết kiếp trước, là Vinh Địch tiết lộ cho cậu sự tồn tại của cỏ Tuyết Linh
Đây cũng là điều Văn Vũ lo lắng nhất.
Bởi vì với tính cách của Ứng Thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Vinh Địch, hai thượng cổ thần ma nếu đánh nhau nhất định là lưỡng bại câu thương, cậu chết tôi sống.
Chiếc vòng tay đổi màu trước mặt cùng hoa hồng héo rũ trong quả cầu thuỷ tinh của Hạ Mộc chứng thực suy đoán tồi tệ nhất của cậu.
Nhưng cậu không biết Ứng Thần sẽ về đâu, mang theo một tia hy vọng cậu hỏi bác Triệu: "Nếu Ứng Thần và Vinh Địch đánh nhau, bọn họ sẽ đi đâu? ”
"Đánh nhau?"
Bác Triệu kinh ngạc hỏi: "Bọn họ là bạn tốt, vì sao lại đánh nhau? ”
Văn Vũ: "Sẽ, cứ chờ đợi như vậy hai người sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng tìm được bọn họ. ”
Bác Triệu lòng đã sớm nóng như lửa đốt chỉ đành tin tưởng Ứng Thần thật sự là bởi vì đánh nhau mà đột nhiên suy giảm linh lực. Bác cố gắng suy nghĩ: "Nếu là đánh nhau, có một nơi, nhưng trừ khi ngài ấy đã đưa chúng ta vào, bằng không thì không ai có thể vào được."
Là Ứng Thần xây cho hắn một không gian dị biệt, bất luận kẻ nào cũng không thể đến được nơi đó. Trong suốt những năm dài Ứng Thần không tìm thấy Văn Vũ, hắn thường xuyên giả chết ở trong không gian kia, trải qua năm này qua năm khác cô tịch dài đằng đẵng.
Văn Vũ rơi vào bất lực chưa từng có sau khi nghe bác Triệu giải thích, chẳng lẽ cứ như vậy chờ tin 1 trong hai người chết sao.
Hạ Mộc nhìn cánh hoa héo rũ trong cầu thủy tinh, đột nhiên cười to: " Vinh Địch sắp chết à? Một người cứ như vậy lại chết trước mặt tôi sao? Ha ha ha ha."
Sau khi cười xong thanh âm lại trở nên nhợt nhạt yếu ớt: "Khó trách anh ấy nói người ở lại mới là thống khổ nhất. Nếu như lần này anh ấy có thể sống, tôi cùng anh ấy đi thêm vài năm đi, chỉ là nhìn bộ dáng này, hẳn là chết chắc rồi. Ha ha ha ha."
Người ở lại mới là thống khổ nhất.
Hai tay Văn Vũ nắm chặt: "Không, còn kịp. Tôi có cách khiến Ứng Thần trở về. ”
Bác Triệu vội vàng hỏi: " Cách gì? ”
Văn Vũ trầm mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thầy Hạ, nhà anh ở trên đỉnh núi nhỉ, gần đó có vách đá hay không? ”
Hai người đều không biết Văn Vũ muốn làm gì, chỉ là dưới sự dẫn dắt của Hạ Mộc ba người đi tới một đài quan sát, hoảng sợ nhìn thiếu niên vượt qua hàng rào bảo vệ, nhìn xuống vách núi tối tăm vô tận phía dưới.
Hạ Mộc: "Văn Vũ, cậu định làm gì? ”
Bác Triệu: "Văn thiếu gia, ngài mau xuống đây, nếu ngài có chuyện gì, chủ nhân không biết sẽ điên thành cái dạng gì! ”
Văn Vũ quay đầu lại nhìn hai con người đang kinh hãi: "Yên tâm đi, chỉ cần Ứng Thần còn sống, cho dù tôi nhảy xuống cũng không sao. ”
Từ nhỏ cậu đã được người ta gọi là đứa trẻ bất tử, không phải bởi vì mạng lớn. Mà là cho dù không có gặp nhau, linh lực của Ứng Thần cũng sẽ ở trong bóng tối che chở cậu. Huống chi hiện tại hai người có thể cảm ứng lẫn nhau.
Cậu tin tưởng, chỉ cần cậu có bất kỳ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, bất kể Ứng Thần ở nơi nào đều sẽ cảm ứng được trước tiên, cũng chạy tới cứu cậu.
Bác Triệu muốn khuyên can: "Văn thiếu gia, ngài đã quên tôi giờ là ước linh của ngài, ngài vạn nhất xảy ra chuyện gì, linh hồn tôi cũng sẽ tiêu tán. ”
Văn Vũ nghiêng đầu cười cười với bác, "Bác có thể tới cứu cháu vào giây phút trước khi cháu chết, nhưng bác không thể đến sớm hơn Ứng Thần. Hiểu không? ”
Mũi chân của cậu đã lơ lửng bên vách núi, thân hình gầy gò bị ánh sáng hắt lên một cái bóng mảnh mai, đôi mắt quay đầu nhìn bác Triệu cùng Hạ Mộc, nụ cười trong trẻo sáng ngời.
Giống như cậu không phải đang dùng tự sát dụ dỗ Ứng Thần đi ra, mà là như cực kỳ vui vẻ đi tới một cuộc hẹn.
Bác Trriệu hiểu ý của cậu. Cả người căng thẳng gật gật đầu: "Được. Ngay cả khi chủ nhân không đến.Tôi cũng sẽ cứu ngài vào phút chót. ”
Bác vừa dứt lời, liền nhìn thấy thiếu niên quay đầu lại giang hai tay, thân hình rơi về phía vách núi tối tăm vô tận, giống như một con búp bê hình người đón gió rơi xuống trong nháy mắt bị bóng tối nuốt chửng.
Hạ Mộc kinh hãi kêu lên một tiếng, đuổi theo nằm sấp trên lan can, thanh âm run rẩy hô to: "Văn Vũ! ”
Cùng lúc đó, bác Triệu biến mất.
Mà một giây sau, một luồng sáng mạnh và chói lọi đột nhiên bùng nổ dưới vách đá không đáy, lập tức chiếu sáng toàn bộ thung lũng. Còn có một lực vô hình mạnh mẽ đẩy Hạ Mộc đang nằm trên hàng rào nặng nề lăn ra đất.
Mà đá lăn chung quanh, cây cối cũng theo lực vô hình này rung chuyển, dưới vách núi cành lá thông tươi tốt bị thổi bay ầm ầm.
Nhưng nhanh chóng dịu đi, ánh sáng biến mất, đá lăn dừng lại, lá đứng yên. Rừng rậm rung chuyển đã khôi phục lại sự tĩnh lặng mà nó nên có..
Dưới vách đá.
Văn Vũ từ giây phút nhảy xuống đã nhắm chặt mắt. Rơi tự do tốc độ cao làm cho cậu không có chỗ để suy nghĩ. Nhưng tại thời điểm đó, cơ thể của cậu đã cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết.
Cậu sợ mình chết thật, để lại một mình Ứng Thần thì phải làm sao bây giờ?
Cho đến khi ánh sáng chói lọi lóe lên, cậu bị một lực cản nặng nề chặn lại, sau đó thân thể rơi vào trong vòng tay quen thuộc.
Là Ứng Thần tới, gắt gao ôm chặt lấy cậu.
Tất cả bất an và sợ hãi của Văn Vũ vào giờ khắc này tan thành mây khói, cậu kinh ngạc vui mừng mở mắt ra, hai tay nắm chặt ống tay áo ôm hắn: "Ứng Thần! Em biết anh sẽ quay lại! ”
Ứng Thần vững vàng đáp xuống đất, thở gấp, bàn tay đang nắm chặt thiếu niên khẽ run lên. Mà thần sắc lại tràn đầy lệ khí lạnh như băng dị thường.
Tức giận.
Đây là phản ứng đầu tiên của Văn Vũ sau khi nhìn biểu hiện của Ứng Thần.
_________
Mấy chương sau ngoại trừ nhân vật chính thì tác giả toàn viết sai tên nhân vật phụ thôi. Làm tui phải lóc cóc mò đi mò lại đổi tên TvT
Giọng nói của Ứng Thần truyền vào não cậu: "Bọn họ sẽ ngủ nhanh thôi. ”
Văn Vũ không hiểu rõ lắm, quay đầu nhìn giường tầng dưới, hai người bạn cùng phòng đang chơi game đối chiến ngáp liên tục, tắt máy nói: "Không được rồi, mệt quá đi thôi. Nghỉ rồi mai chơi tiếp. ”
Hai bạn học còn lại đang ngồi đọc sách bên giường đóng sách, tắt đèn ngủ, chui vào chăn. Một bạn học khác vừa tắm rửa xong đã ngã thẳng xuống gối sau khi từ phòng tắm đi ra.
Nháy mắt, trong ký túc xá liên tiếp vang lên tiếng ngáy.
Mà Văn Vũ giờ phút này vô cùng tỉnh táo. Không nhìn thấy nên không thể đoán được động tác tiếp theo sẽ như thế nào, xung quanh là tiếng ngáy của đám bạn cùng phòng đang ngủ say, từ đầu đến cuối cậu không dám khịt mũi một tiếng.
Ứng Thần nói quấn lấy cậu cả đêm thật sự quấn lấy cậu cả đêm, giữa chừng Văn Vũ thật sự không được nữa đẩy hắn ra nhưng chỉ có thể bắt được không khí. Cảm giác vừa thực vừa giả giống như đang mơ về một giấc mơ xấu hổ.
Ngày hôm sau, bạn cùng phòng ngủ say cả đêm từ trên giường nhảy xuống mạnh mẽ tràn đầy sức sống, mồm năm miệng mười nói:
"Chẳng lẽ là tác dụng của việc huấn luyện quân sự sao? Hôm nay tớ cảm thấy rất sung sức, sức lực toàn thân có dùng thế nào cũng không hết."
"Tớ cũng vậy, chỉ muốn đến sân thể dục điên cuồng chạy vài vòng."
"Xem ra là khối lượng cơ bắp đã tăng lên, quả nhiên vận động khiến người ta vui vẻ."
Còn kêu Văn Vũ đang nằm liệt trên giường: "Mau đứng dậy, cùng nhau chạy đi ăn sáng."
Văn Vũ:...
Cả người cậu mệt mỏi xuống giường, chân dẫm lên sàn nhà mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã. Bước chân vô vọng đi theo phía sau năm người bạn cùng phòng tràn đầy năng lượng, rồi nghĩ đến buổi huấn luyện hôm nay trong lòng âm thầm kêu khổ: Quả nhiên, cậu không nên để Ứng Thần đến!
Hai tuần huấn luyện quân sự kết thúc, Văn Vũ thu dọn đồ đạc về nhà. Bác Triệu đã đợi sẵn ở cổng trường. Trong xe, Lâm An cũng ở đó, xa xa nhìn thấy Văn Vũ thì chạy tới: "Anh! Anh ơi, em ở đây! ”
Nó vội vàng chạy tới giữ chặt tay Văn Vũ, vui vẻ nói một câu: "Anh ơi, sao anh lại bị phơi đen sì dữ vậy, giống như đội khăn xếp trắng trên trán vậy hahaha."
Văn Vũ cau mày hỏi: "Có phải cực kỳ khó coi không? - Cậu biết, mấy ngày nay mặt bị phơi nắng chỗ đen chỗ trắng rất khó nhìn. Cũng không biết Ứng Thần nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào, phỏng chừng lại muốn nói cậu xấu cho xem.
Lâm An điên cuồng lắc đầu: "Đẹp, anh dù rám nắng cũng rất đẹp trai! ”
Đôi mắt to sáng long lanh chân thành khen ngợi. Cũng không biết bộ lọc của Ứng Thần có giống vậy không.
Bác Triệu cầm vali của Văn Vũ mở cửa xe cho cậu: "Văn thiếu gia trong khoảng thời gian này vất vả rồi, cuối tuần này về nhà nghỉ ngơi thật tốt. ”
Văn Vũ theo bản năng nhìn trong xe: "Ứng Thần đâu? ”
Tại sao anh ấy không đến?
Bác Triệu: "Chủ nhân nói có chuyện cần giải quyết với Vinh tiên sinh, có thể mất vài ngày mới có thể trở về. ”
Chuyện gì, quan trọng hơn cả đón cậu về nhà.
Trong Văn Vũ trống rỗng ngồi lên xe.
Lưu Nghĩa Minh cũng đang chờ cậu kết thúc huấn luyện quân sự, tính toán thời gian tan học của cậu gọi điện thoại tới: "Tiểu Vũ, cuối tuần này mời chú ăn cơm hả? ”
Vốn dĩ Lưu Nghĩa Minh muốn tổ chức một bữa tiệc mừng lên đại học cho Văn Vũ, kết quả Văn Vũ từ chối, ngược lại muốn mời chú ăn cơm, nói là muốn cảm ơn chú Lưu lo cho cậu nhiều năm như vậy.
Thật ra Văn Vũ là muốn mượn cơ hội này giới thiệu Ứng Thần cho chú Lưu và bạn bè của cậu, hiện giờ Ứng Thần đột nhiên có việc còn không biết khi nào mới trở về, tiệc đương nhiên là không làm được.
Văn Vũ đành phải xin lỗi: "Xin lỗi chú Lưu, cuối tuần này trường học còn có một số việc, chờ qua mấy □□ ngày nữa được không ạ? ”
"Chuyện trường học của cháu đương nhiên là quan trọng nhất."
Lưu Nghĩa Minh sảng khoái cười nói: "Huấn luyện quân sự thế nào, có mệt chết không? Ở chung với bạn mới có ổn không? ”
Văn Vũ: "Mọi chuyện đều rất tốt. Chú có thể yên tâm. ”
Chú Lưu: " Cháu đó nha, làm cho người ta quá yên tâm. Đưa cháu đi học cháu cũng không cho, hôm nay muốn đi đón cũng không cho nốt, thật sự là, lâu như vậy không gặp mặt, chú đang lo không biết cháu béo hay gầy đây. ”
Văn Vũ: "Rám nắng rồi, không còn mặt mũi nào gặp chú nữa. ”
Chú Lưu: "Cháu là phơi nắng thành cá trích đen, mà đẹp trai hơn mấy con cá trích khác".
Văn Vũ nghiêng trên ghế xe, cười nói: "Chú đừng cười cháu nữa, chờ cháu hết bận rồi, nhất định gọi chú đến ăn cơm, cháu tự mình nấu cho chú. ”
Sau khi cúp điện thoại, cậu lần lượt nhận được tin nhắn của bạn bè, đều là tính thời gian cậu kết thúc huấn luyện quân sự hỏi cậu khi nào mời ăn cơm.
Văn Vũ trả lời từng người một, lại gửi tin nhắn cho Ứng Thần: [Khi nào anh về nhà, em muốn giới thiệu anh với bạn bè của em.]
Chỉ là, Ứng Thần cho tới tận tối cũng không trả lời cậu.
Trong thời gian huấn luyện quân sự, trên người không thể đeo bất cứ vật gì, cậu đành phải đem vòng tay Ứng Thần đưa cho cậu khóa vào trong tủ. Ban đêm tắm xong, cậu đi vào tủ tìm vòng tay muốn đeo vào.
Nhưng sau khi cậu lấy được vòng tay, kinh ngạc phát giác màu sắc của vòng đeo tay không đúng.
Vốn là chiếc vòng tay màu tím đậm, hơn nữa bất kể trong hoàn cảnh nào cũng có thể nhìn thấy trên vòng tay có một vầng sáng. Bây giờ màu sắc trở nên nhạt nhẽo, ảm đạm. Nhuốm hơi thở của tử vong.
Vòng tay có linh lực của Ứng Thần, nếu như mất đi linh lực
Trái tim Văn Vũ "ầm ầm" nặng nề trầm xuống.
Trong khoảng thời gian này tất cả những nghi ngờ về Ứng Thần vào giờ khắc này chợt thanh tỉnh: Ứng Thần xảy ra chuyện!
"Bác Triệu, bác Triệu."
Cậu hét lên trong căn phòng trống rỗng, vì quá lo lắng mà gọi thẳng tên: "Triệu Bá Dương! Ra đây! ”
" Văn thiếu gia, ngài gọi tôi?"
Triệu Bá Dương bị Văn Vũ gọi gấp dọa sợ, chưa kịp mặc xong quần áo đã trực tiếp xuất hiện: " Ngài có phân phó gì? ”
"Nói cho cháu biết, Ứng Thần đi đâu?"Văn Vũ lớn tiếng hỏi.
Triệu Bá Dương không hiểu ra sao vội vàng giải thích: "Tôi thật sự không biết chủ nhân đi đâu, ngài ấy chỉ nói đi tìm Vinh tiên sinh, những thứ khác không có phân phó gì. ”
Văn Vũ: "Vinh Địch sống ở đâu? ”
Triệu Bá Dương cố gắng nhớ lại: "Tôi chỉ nhớ địa chỉ của y ở một thành phố khác, cách đây hơn 500 km. ”
Văn Vũ như nhìn thấy một đường sống, nắm lấy tay bác Triệu vội vàng hỏi: "Hiện tại bác có cách nào để cháu trực tiếp di chuyển tới chỗ anh ấy không?"
Bác Triệu vốn muốn cự tuyệt, bởi đơn giản cơ thể của người thường không thể chịu được sự chuyển dịch vượt thời gian và không gian. Nhưng bác thấy Văn Vũ luôn luôn bình tĩnh bỗng nghiêm khắc hẳn lên, theo bản năng nhận ra tình huống cấp bách.
Do dự nói: "Chuyện ngài nói có thể, nhưng di chuyển nhanh có thể làm tổn thương cơ thể của ngài."
"Không sao, giờ đi ngay!" Văn Vũ vô cùng kiên định ra lệnh, hiện tại cậu thầm nghĩ muốn lập tức nhìn thấy Ứng Thần, muốn xem hắn rốt cuộc làm sao vậy?
Bác Triệu đành phải chuẩn bị một chút, lấy năng lực lớn nhất của bác làm phòng hộ cho Văn Vũ mới xuất phát. Nhưng khi chân chính di chuyển, trước mắt Văn Vũ vẫn tối sầm lại, ngay sau đó trong ngoài thân thể đau đến muốn nổ tung, xương và cơ bắp như muốn lột ra, mà nội tạng lắc lư càng làm cho cậu hít thở không thông muốn nôn.
Bác Triệu nhìn ra cậu khó chịu, gắt gao che chở cậu, mấy lần hỏi cậu có muốn dừng lại hay không.
Văn Vũ vẫn lắc đầu, mười phút sau di chuyển chợt dừng lại. Thân thể Văn Vũ bởi vì quán tính bị ném ra ngoài đầy thô bạo, bác Triệu nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy mới không trực tiếp bay ra ngoài.
Não của cậu trở nên đen kịt, mắt mờ đi, tai ù đi, và cơ thể cậu đau đớn đến cùng cực. thân thể chống lên người bác Triệu thở hổn hển hỏi: "Đến, đến rồi à? ”
Bác Triệu hy vọng cậu có thể dễ chịu hơn một chút, vỗ nhẹ vào lưng cậu rồi thuyết phục: "Đến rồi, ngài hiện tại thế nào? Giờ đã rất muộn, Vinh tiên sinh hẳn là cũng đã nghỉ ngơi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi, buổi sáng lại đến hỏi thăm. ”
"Cháu không sao."
Văn Vũ mất một lúc mới có thể nhìn rõ ràng đang đứng ở bên ngoài tường một ngôi nhà, giống như một biệt thự được xây dựng trong một khu thắng cảnh thiên nhiên, cây cối rậm rạp u tối, từng ngọn đèn đêm chiếu sáng bức tường cao chót vót cùng chiếc cổng tối màu.
Cậu không ngần ngại đi qua nhấn chuông cửa.
Một lúc lâu sau, micro liên lạc ngoài cửa lớn sáng lên, một giọng nói kinh ngạc từ bên trong truyền đến: "Văn Vũ? Sao nửa đêm rồi cậu lại tới đây? ”
Là giọng của Hạ Mộc.
Văn Vũ ngẩn ra, giải thích: "Thầy Hạ, thật xin lỗi quấy rầy anh nghỉ ngơi, tôi muốn hỏi Vinh Địch có ở đây không? ”
"Cậu tìm Vinh Địch? Chờ tôi một chút."
Hạ Mộc bước nhanh ra khỏi biệt thự, mở cửa mời Văn Vũ cùng bác Triệu vào nhà.
Anh ta cười mời hai người ngồi xuống: "Tìm Vinh Địch sao lại tìm tới chỗ tôi, căn nhà này là lễ chia tay mấy năm trước anh ấy tặng cho tôi. Sau khi chia tay, anh ấy không bao giờ đến đây nữa. ”
Văn Vũ nghe vậy trong lòng càng thêm lo lắng: "Vậy anh có biết hiện tại ổng đang sống ở đâu không? ”
Hạ Mộc lắc đầu, nói sự thật với cậu: "Thật ra tôi và anh ấy đã nhiều năm không liên lạc qua, mấy ngày trước anh ấy tới tìm tôi là muốn tôi dạy vẽ cho cậu. Cậu sốt ruột tìm anh ấy như vậy, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì à?"
Văn Vũ giơ tay lên cho anh ta nhìn chiếc vòng tay ảm đạm không có ánh sáng, nói: "Đây là Ứng Thần đưa cho tôi, phía trên là linh lực của hắn. Bây giờ nó có hơi thở tử vong, tôi nghi ngờ có chuyện gì xảy ra ra rồi. ”
"Nhưng tôi không thể tìm được hắn."
Bác Triệu vừa nhìn thấy sự thay đổi của chiếc vòng, lập tức tái mặt kinh hãi: "Sao lại như vậy?! Trạng thái của vòng tay chính là trạng thái của chủ nhân, hiện tại chủ nhân hoặc là bị trọng thương, hoặc là linh lực bị tổn thương rất lớn. Nhưng ai có thể làm tổn thương ngài ấy? ”
Quả nhiên là như vậy.
Trái tim Văn Vũ phút chốc chìm xuống đáy.
Hạ Mộc nhìn vòng tay trầm tư: "Vinh Địch cũng từng đưa cho tôi một quả cầu thủy tinh, nói bên trong chứa hoa hồng nếu héo thì chứng tỏ anh ấy đã chết. Chắc là giống với chiếc vòng tay là của cậu. ”
Văn Vũ: "Anh có thể cho tôi xem quả cầu thủy tinh đó không?" ”
"Có thể."
Hạ Mộc dẫn hai người Văn Vũ đi lên phòng ngủ trên lầu.
Quả cầu thủy tinh được anh ta đặt trong két sắt phòng ngủ, cửa kim loại nặng nề mở ra ở giữa chính là một cái hộp gỗ màu nâu. Hạ Mộc lấy hộp gỗ ra, sau khi mở ra một quả cầu bọc vải nhung đỏ hiện ra.
"Chính là cái này."
Hạ Mộc nói xong từng chút mở ra tấm vải đỏ, nhưng sau khi quả cầu thủy tinh trong suốt xuất hiện, cả người Hạ Mộc cứng đờ, hai tay cầm hộp bắt đầu run rẩy: "Làm sao có thể không có khả năng, không có khả năng."
Hoa hồng trong quả cầu thủy tinh khô héo, hoa hồng vốn đỏ tươi bây giờ cánh hoa màu vàng sẫm rủ xuống, một bầu không khí chết chóc.
'Cộc!" Một tiếng vang lớn,hộp gỗ chứa quả cầu thủy tinh rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Hạ Mộc lảo đảo lui về phía sau hai bước, ánh mắt ngơ ngác nhìn quả cầu thủy tinh đang lăn trên mặt đất,giọng nói run run không ngừng lẩm bẩm: "Sao lại như vậy, sao lại như vậy, rõ ràng tuần trước vẫn ổn, vì sao?"
Vinh Địch cũng xảy ra chuyện?
Văn Vũ chợt hiểu được một chuyện: Quả nhiên! Ứng Thần động thủ với Vinh Địch!
Cậu ở nhà nhìn thấy vòng tay đổi màu, trong lòng có đủ loại phỏng đoán.
Hoặc là Ứng Thần vì trở thành nhân loại giống như cậu mà tự tổn thương linh lực. Hoặc là gặp phải nguy hiểm gì, nhưng người nào có thể đả thương Ứng Thần đây.
Hoặc là Ứng Thần biết kiếp trước, là Vinh Địch tiết lộ cho cậu sự tồn tại của cỏ Tuyết Linh
Đây cũng là điều Văn Vũ lo lắng nhất.
Bởi vì với tính cách của Ứng Thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Vinh Địch, hai thượng cổ thần ma nếu đánh nhau nhất định là lưỡng bại câu thương, cậu chết tôi sống.
Chiếc vòng tay đổi màu trước mặt cùng hoa hồng héo rũ trong quả cầu thuỷ tinh của Hạ Mộc chứng thực suy đoán tồi tệ nhất của cậu.
Nhưng cậu không biết Ứng Thần sẽ về đâu, mang theo một tia hy vọng cậu hỏi bác Triệu: "Nếu Ứng Thần và Vinh Địch đánh nhau, bọn họ sẽ đi đâu? ”
"Đánh nhau?"
Bác Triệu kinh ngạc hỏi: "Bọn họ là bạn tốt, vì sao lại đánh nhau? ”
Văn Vũ: "Sẽ, cứ chờ đợi như vậy hai người sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng tìm được bọn họ. ”
Bác Triệu lòng đã sớm nóng như lửa đốt chỉ đành tin tưởng Ứng Thần thật sự là bởi vì đánh nhau mà đột nhiên suy giảm linh lực. Bác cố gắng suy nghĩ: "Nếu là đánh nhau, có một nơi, nhưng trừ khi ngài ấy đã đưa chúng ta vào, bằng không thì không ai có thể vào được."
Là Ứng Thần xây cho hắn một không gian dị biệt, bất luận kẻ nào cũng không thể đến được nơi đó. Trong suốt những năm dài Ứng Thần không tìm thấy Văn Vũ, hắn thường xuyên giả chết ở trong không gian kia, trải qua năm này qua năm khác cô tịch dài đằng đẵng.
Văn Vũ rơi vào bất lực chưa từng có sau khi nghe bác Triệu giải thích, chẳng lẽ cứ như vậy chờ tin 1 trong hai người chết sao.
Hạ Mộc nhìn cánh hoa héo rũ trong cầu thủy tinh, đột nhiên cười to: " Vinh Địch sắp chết à? Một người cứ như vậy lại chết trước mặt tôi sao? Ha ha ha ha."
Sau khi cười xong thanh âm lại trở nên nhợt nhạt yếu ớt: "Khó trách anh ấy nói người ở lại mới là thống khổ nhất. Nếu như lần này anh ấy có thể sống, tôi cùng anh ấy đi thêm vài năm đi, chỉ là nhìn bộ dáng này, hẳn là chết chắc rồi. Ha ha ha ha."
Người ở lại mới là thống khổ nhất.
Hai tay Văn Vũ nắm chặt: "Không, còn kịp. Tôi có cách khiến Ứng Thần trở về. ”
Bác Triệu vội vàng hỏi: " Cách gì? ”
Văn Vũ trầm mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thầy Hạ, nhà anh ở trên đỉnh núi nhỉ, gần đó có vách đá hay không? ”
Hai người đều không biết Văn Vũ muốn làm gì, chỉ là dưới sự dẫn dắt của Hạ Mộc ba người đi tới một đài quan sát, hoảng sợ nhìn thiếu niên vượt qua hàng rào bảo vệ, nhìn xuống vách núi tối tăm vô tận phía dưới.
Hạ Mộc: "Văn Vũ, cậu định làm gì? ”
Bác Triệu: "Văn thiếu gia, ngài mau xuống đây, nếu ngài có chuyện gì, chủ nhân không biết sẽ điên thành cái dạng gì! ”
Văn Vũ quay đầu lại nhìn hai con người đang kinh hãi: "Yên tâm đi, chỉ cần Ứng Thần còn sống, cho dù tôi nhảy xuống cũng không sao. ”
Từ nhỏ cậu đã được người ta gọi là đứa trẻ bất tử, không phải bởi vì mạng lớn. Mà là cho dù không có gặp nhau, linh lực của Ứng Thần cũng sẽ ở trong bóng tối che chở cậu. Huống chi hiện tại hai người có thể cảm ứng lẫn nhau.
Cậu tin tưởng, chỉ cần cậu có bất kỳ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, bất kể Ứng Thần ở nơi nào đều sẽ cảm ứng được trước tiên, cũng chạy tới cứu cậu.
Bác Triệu muốn khuyên can: "Văn thiếu gia, ngài đã quên tôi giờ là ước linh của ngài, ngài vạn nhất xảy ra chuyện gì, linh hồn tôi cũng sẽ tiêu tán. ”
Văn Vũ nghiêng đầu cười cười với bác, "Bác có thể tới cứu cháu vào giây phút trước khi cháu chết, nhưng bác không thể đến sớm hơn Ứng Thần. Hiểu không? ”
Mũi chân của cậu đã lơ lửng bên vách núi, thân hình gầy gò bị ánh sáng hắt lên một cái bóng mảnh mai, đôi mắt quay đầu nhìn bác Triệu cùng Hạ Mộc, nụ cười trong trẻo sáng ngời.
Giống như cậu không phải đang dùng tự sát dụ dỗ Ứng Thần đi ra, mà là như cực kỳ vui vẻ đi tới một cuộc hẹn.
Bác Trriệu hiểu ý của cậu. Cả người căng thẳng gật gật đầu: "Được. Ngay cả khi chủ nhân không đến.Tôi cũng sẽ cứu ngài vào phút chót. ”
Bác vừa dứt lời, liền nhìn thấy thiếu niên quay đầu lại giang hai tay, thân hình rơi về phía vách núi tối tăm vô tận, giống như một con búp bê hình người đón gió rơi xuống trong nháy mắt bị bóng tối nuốt chửng.
Hạ Mộc kinh hãi kêu lên một tiếng, đuổi theo nằm sấp trên lan can, thanh âm run rẩy hô to: "Văn Vũ! ”
Cùng lúc đó, bác Triệu biến mất.
Mà một giây sau, một luồng sáng mạnh và chói lọi đột nhiên bùng nổ dưới vách đá không đáy, lập tức chiếu sáng toàn bộ thung lũng. Còn có một lực vô hình mạnh mẽ đẩy Hạ Mộc đang nằm trên hàng rào nặng nề lăn ra đất.
Mà đá lăn chung quanh, cây cối cũng theo lực vô hình này rung chuyển, dưới vách núi cành lá thông tươi tốt bị thổi bay ầm ầm.
Nhưng nhanh chóng dịu đi, ánh sáng biến mất, đá lăn dừng lại, lá đứng yên. Rừng rậm rung chuyển đã khôi phục lại sự tĩnh lặng mà nó nên có..
Dưới vách đá.
Văn Vũ từ giây phút nhảy xuống đã nhắm chặt mắt. Rơi tự do tốc độ cao làm cho cậu không có chỗ để suy nghĩ. Nhưng tại thời điểm đó, cơ thể của cậu đã cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết.
Cậu sợ mình chết thật, để lại một mình Ứng Thần thì phải làm sao bây giờ?
Cho đến khi ánh sáng chói lọi lóe lên, cậu bị một lực cản nặng nề chặn lại, sau đó thân thể rơi vào trong vòng tay quen thuộc.
Là Ứng Thần tới, gắt gao ôm chặt lấy cậu.
Tất cả bất an và sợ hãi của Văn Vũ vào giờ khắc này tan thành mây khói, cậu kinh ngạc vui mừng mở mắt ra, hai tay nắm chặt ống tay áo ôm hắn: "Ứng Thần! Em biết anh sẽ quay lại! ”
Ứng Thần vững vàng đáp xuống đất, thở gấp, bàn tay đang nắm chặt thiếu niên khẽ run lên. Mà thần sắc lại tràn đầy lệ khí lạnh như băng dị thường.
Tức giận.
Đây là phản ứng đầu tiên của Văn Vũ sau khi nhìn biểu hiện của Ứng Thần.
_________
Mấy chương sau ngoại trừ nhân vật chính thì tác giả toàn viết sai tên nhân vật phụ thôi. Làm tui phải lóc cóc mò đi mò lại đổi tên TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.