Chương 19: Anh trai mới ngốc
Tố Phi Liễu
08/08/2021
Tiêu Ninh lên chuyến xe buýt cuối cùng, nửa tiếng sau mới về đến nhà. Đi dọc theo con đường bên vườn hoa nhỏ, từ xa đã nhìn thấy ánh đèn trên tầng 5. Hình như Tiêu Vũ đã về rồi, không biết đã ăn cơm chưa. Nghĩ tới chuyện này, Tiêu Ninh quay người trở lại muốn đi siêu thị xem có món nào ngon không, nếu Tiêu Vũ còn chưa ăn thì anh cũng không ăn. Hình như trong tủ lạnh không còn đồ dự trữ cho nên phải đi mua thôi.
Anh mới vừa đi vài bước, sau lưng truyền đến một tiếng còi xe ngắn.
Tiêu Ninh theo bản năng quay đầu nhìn lại, đúng là chiếc Audi quen thuộc kia.
Phong Thành xuống xe, vẻ mặt ôn nhu như cũ dưới ánh đèn mờ ảo, trong nháy mắt, Phong Thành đã đi tới gần, cúi đầu nhìn anh, “Ăn cơm chưa?”
Tiêu Ninh gật đầu, sau đó nói, “Đã muộn rồi, Phong tiên sinh, anh về nghỉ ngơi sớm đi.”
Phong Thành không trả lời, chỉ là dùng đôi mắt đen như biển đêm kia nhìn anh. Tiêu Ninh bị ánh mắt này nhìn có hơi choáng ngợp, bất đắc dĩ nở nụ cười, “Cảm ơn anh hôm nay đã chọn quà cùng Tiểu Vũ. Nếu có cơ hội, xin mời anh đến ăn cơm tại nhà.”
“Tiểu Ninh, cậu đang sợ cái gì?” Phong Thành đột nhiên mở miệng, giọng nói của hắn bị màn đêm dày đặc nhuộm thành một tấm lưới, khiến người ta không thở nổi.
Tiêu Ninh giật mình cười lớn, “Phong tiên sinh, anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu. Đã muộn rồi tôi phải quay về. Tạm biệt.”
Anh nói xong liền muốn đi nhưng cánh tay bị Phong Thành kéo lại, hơi thở của Phong Thành sát mũi, giọng nói của hắn lần lượt đâm vào lòng anh, “Cậu đang tránh né tôi?”
“Không phải, anh nghĩ nhiều rồi.” Tiêu Ninh cười nhạt đáp lại, trong mắt dường như có vô số ngọn lửa lóe lên, sáng đến mức không thể nhìn đi chỗ khác. Hai người cách quá gần. Tiêu Ninh cảm thấy chỉ cần anh ngẩng đầu lên, hoặc Phong Thành cúi đầu thấp một chút, mặt của hai người sẽ chạm vào nhau. Lúc trước khi Tiêu Ninh thích Cận Phong, cũng có lúc tim anh đập nhanh hơn nhưng chưa bao giờ nhanh như thế này, trái tim như không phải của mình đập như nhịp trống, lớn quá, chỉ cần gần hơn chút nữa là Phong Thành có thể nghe được.
“Vậy thì tốt.” Trong nháy mắt, Phong Thành đã buông anh ra, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, mà trong mắt chớp loé như bụi sao rơi.
Tiêu Ninh nhìn nụ cười đẹp mắt trên mặt hắn, ngây người, đột nhiên cảm thấy người này thật sự rất nguy hiểm, luôn bị nụ cười dịu dàng quyến rũ trên khuôn mặt kia che mất, nhưng lại bỏ qua ẩn ý bên dưới nụ cười đó. Sói ngụy trang đến đâu cũng không thể trở thành cừu được.
Cuối cùng, Tiêu Ninh về nhà thế nào cũng không rõ, dù sao vừa mở cửa, Tiêu Vũ đã ngồi dưới những cụm đèn sáng, cười với anh, “Anh à, hôm nay em mua một món quà, đó là Phong đại ca chọn giúp em. “
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tiêu Vũ, Tiêu Ninh không khỏi nở nụ cười.
Tiêu Vũ cầm trong tay hộp quà được gói rất đẹp không buông, ngẩng đầu nhìn anh như đang suy nghĩ điều gì, “Anh hai, anh ở trường cả ngày sao? Anh ăn tối chưa?”
Tiêu Ninh bước tới nằm xuống sô pha, nhìn lên chiếc đèn trang trí bốn hộp trên nóc phòng khách, nói, “Tiểu Vũ, em nghĩ Phong Thành là người thế nào?”
“Tốt lắm, Phong đại ca rất tốt bụng, hơn nữa cười rất dịu dàng.” Tiêu Vũ chớp chớp đôi mắt to thành thật nói ra suy nghĩ của mình, Tiêu Ninh nghe xong xoa đầu cười, mắng, “Đồ ngốc.”
Tiêu Vũ mím môi bất mãn, “Em ngốc ở chỗ nào, anh mới ngốc.”
“Ồ?” Tiêu Ninh nhướng mày, kéo dài âm cuối, “Anh ngốc ở chỗ nào? Mời liệt kê anh xem.”
Tiêu Vũ cảm thấy buồn cười anh trai của mình, một lúc sau mới nói, “Phong đại ca rõ ràng hôm nay đến gặp anh, nhưng anh trai của em cuối cùng lại bỏ chạy vì chuyện của trường. Em và Phong đại ca hai người đơn độc cũng không được tự nhiên. Anh ấy luôn dịu dàng mỉm cười với em nhưng em luôn cảm thấy anh ấy không vui lắm, sau đó tôi nghĩ lại, chắc là do anh tạm thời vắng mặt nên anh à, anh đúng là đồ ngốc mà!”
“Tiểu Vũ thật sự lợi hại.” Tiêu Ninh nói, “Anh thấy em chính là con giun trong bụng Phong Thành, còn biết anh ta không vui.”
Tiêu Vũ nhăn mũi khịt một cái, “Anh à, anh cứ cười em đi. Hôm khác em sẽ nói với Phong đại ca.”
Hai anh em ngồi trên sô pha một lúc, Tiêu Ninh mới đứng dậy đi tắm. Thiếu niên trong gương treo tường bình tĩnh, khóe miệng hơi mím lại, trên thân thể gầy gò hiện lên một chút mạch máu xanh nhạt. Tiêu Ninh đứng trước gương một lúc lâu, cuối cùng bất lực thở dài.
Anh luôn cho rằng một Cận Phong đã rút hết sức lực của mình, cho rằng kiếp này anh sẽ không thể yêu thêm một ai nữa.
Kết quả là, một Phong Thành đột ngột phá vỡ mọi phòng thủ của anh, giống như một lưỡi kiếm với kiếm khí sắc bén, từ từ và nhẹ nhàng, công thành đoạt đất.
Ngày hôm sau, Tiêu Ninh còn đang ngủ say bất ngờ bị một tiếng kêu to đánh thức.
Đó là giọng nói yếu ớt của Tiêu Vũ, Tiêu Ninh vội vàng xuống giường chạy vào phòng Tiêu Vũ. Cậu bé đang đứng ở mép giường, mặc bộ áo cộc và quần soóc màu trắng mà cậu thường mặc ngủ. Thấy tiếng bước chân của anh trai mình, Tiêu Vũ xấu hổ đỏ mặt, có chút hụt hẫng, “Anh, em … em làm bẩn khăn trải giường.”
Giữa ga giường có thứ gì đó ướt đẫm, trên đó vẫn còn dính chút chất nhầy, Tiêu Ninh nhìn thấy cũng khẽ cười, “Em là con trai, chuyện này là bình thường.”
“Nhưng… Thế nhưng, trước đây em chưa từng như vậy.” Tiêu Vũ mặt vẫn đỏ, giọng nói càng ngày càng thấp, Tiêu Ninh ôm lấy cổ cậu cười nói, “Điều này có nghĩa là ngày mà Tiểu Vũ trở thành người đàn ông chân chính không còn xa, nói cho anh biết, có phải đêm qua em mơ thấy Cận Phong không?”
Tiêu Vũ nói lí nhí, “… Ừm.”. Đọc truyện hay tại ~ TRÙMTRUYỆ N.O R G ~
Tiêu Ninh cười hai tiếng, cởi bỏ khăn trải giường bị bẩn, lấy khăn trải giường sạch sẽ từ trong tủ ra trải lên. Khi mọi thứ đã xong xuôi, Tiêu Ninh nhặt khăn trải giường bẩn đi vào phòng tắm, đột nhiên Tiêu Vũ giật lấy khăn trải giường, cậu cúi đầu để lộ vành tai ửng hồng, “Anh à, anh… em tự đi giặt.” Sau đó chạy ra khỏi phòng.
Có lẽ tính cách Tiêu Vũ quá đơn giản nên mộng xuân xảy ra muộn hơn những người khác. Tiêu Ninh nhớ rằng kiếp trước mình cũng từng mơ thấy Cận Phong, nhưng anh bình tĩnh hơn Tiêu Vũ nhiều lắm. Sáng hôm sau khăn trải giường vấy bẩn bị vứt bỏ, quần áo lót bẩn đã được giặt sạch sẽ, coi như không có chuyện gì xảy ra nhưng cậu thiếu niên thiếu hiểu biết đã trở nên trưởng thành hơn sau đêm đó.
Anh mới vừa đi vài bước, sau lưng truyền đến một tiếng còi xe ngắn.
Tiêu Ninh theo bản năng quay đầu nhìn lại, đúng là chiếc Audi quen thuộc kia.
Phong Thành xuống xe, vẻ mặt ôn nhu như cũ dưới ánh đèn mờ ảo, trong nháy mắt, Phong Thành đã đi tới gần, cúi đầu nhìn anh, “Ăn cơm chưa?”
Tiêu Ninh gật đầu, sau đó nói, “Đã muộn rồi, Phong tiên sinh, anh về nghỉ ngơi sớm đi.”
Phong Thành không trả lời, chỉ là dùng đôi mắt đen như biển đêm kia nhìn anh. Tiêu Ninh bị ánh mắt này nhìn có hơi choáng ngợp, bất đắc dĩ nở nụ cười, “Cảm ơn anh hôm nay đã chọn quà cùng Tiểu Vũ. Nếu có cơ hội, xin mời anh đến ăn cơm tại nhà.”
“Tiểu Ninh, cậu đang sợ cái gì?” Phong Thành đột nhiên mở miệng, giọng nói của hắn bị màn đêm dày đặc nhuộm thành một tấm lưới, khiến người ta không thở nổi.
Tiêu Ninh giật mình cười lớn, “Phong tiên sinh, anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu. Đã muộn rồi tôi phải quay về. Tạm biệt.”
Anh nói xong liền muốn đi nhưng cánh tay bị Phong Thành kéo lại, hơi thở của Phong Thành sát mũi, giọng nói của hắn lần lượt đâm vào lòng anh, “Cậu đang tránh né tôi?”
“Không phải, anh nghĩ nhiều rồi.” Tiêu Ninh cười nhạt đáp lại, trong mắt dường như có vô số ngọn lửa lóe lên, sáng đến mức không thể nhìn đi chỗ khác. Hai người cách quá gần. Tiêu Ninh cảm thấy chỉ cần anh ngẩng đầu lên, hoặc Phong Thành cúi đầu thấp một chút, mặt của hai người sẽ chạm vào nhau. Lúc trước khi Tiêu Ninh thích Cận Phong, cũng có lúc tim anh đập nhanh hơn nhưng chưa bao giờ nhanh như thế này, trái tim như không phải của mình đập như nhịp trống, lớn quá, chỉ cần gần hơn chút nữa là Phong Thành có thể nghe được.
“Vậy thì tốt.” Trong nháy mắt, Phong Thành đã buông anh ra, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, mà trong mắt chớp loé như bụi sao rơi.
Tiêu Ninh nhìn nụ cười đẹp mắt trên mặt hắn, ngây người, đột nhiên cảm thấy người này thật sự rất nguy hiểm, luôn bị nụ cười dịu dàng quyến rũ trên khuôn mặt kia che mất, nhưng lại bỏ qua ẩn ý bên dưới nụ cười đó. Sói ngụy trang đến đâu cũng không thể trở thành cừu được.
Cuối cùng, Tiêu Ninh về nhà thế nào cũng không rõ, dù sao vừa mở cửa, Tiêu Vũ đã ngồi dưới những cụm đèn sáng, cười với anh, “Anh à, hôm nay em mua một món quà, đó là Phong đại ca chọn giúp em. “
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tiêu Vũ, Tiêu Ninh không khỏi nở nụ cười.
Tiêu Vũ cầm trong tay hộp quà được gói rất đẹp không buông, ngẩng đầu nhìn anh như đang suy nghĩ điều gì, “Anh hai, anh ở trường cả ngày sao? Anh ăn tối chưa?”
Tiêu Ninh bước tới nằm xuống sô pha, nhìn lên chiếc đèn trang trí bốn hộp trên nóc phòng khách, nói, “Tiểu Vũ, em nghĩ Phong Thành là người thế nào?”
“Tốt lắm, Phong đại ca rất tốt bụng, hơn nữa cười rất dịu dàng.” Tiêu Vũ chớp chớp đôi mắt to thành thật nói ra suy nghĩ của mình, Tiêu Ninh nghe xong xoa đầu cười, mắng, “Đồ ngốc.”
Tiêu Vũ mím môi bất mãn, “Em ngốc ở chỗ nào, anh mới ngốc.”
“Ồ?” Tiêu Ninh nhướng mày, kéo dài âm cuối, “Anh ngốc ở chỗ nào? Mời liệt kê anh xem.”
Tiêu Vũ cảm thấy buồn cười anh trai của mình, một lúc sau mới nói, “Phong đại ca rõ ràng hôm nay đến gặp anh, nhưng anh trai của em cuối cùng lại bỏ chạy vì chuyện của trường. Em và Phong đại ca hai người đơn độc cũng không được tự nhiên. Anh ấy luôn dịu dàng mỉm cười với em nhưng em luôn cảm thấy anh ấy không vui lắm, sau đó tôi nghĩ lại, chắc là do anh tạm thời vắng mặt nên anh à, anh đúng là đồ ngốc mà!”
“Tiểu Vũ thật sự lợi hại.” Tiêu Ninh nói, “Anh thấy em chính là con giun trong bụng Phong Thành, còn biết anh ta không vui.”
Tiêu Vũ nhăn mũi khịt một cái, “Anh à, anh cứ cười em đi. Hôm khác em sẽ nói với Phong đại ca.”
Hai anh em ngồi trên sô pha một lúc, Tiêu Ninh mới đứng dậy đi tắm. Thiếu niên trong gương treo tường bình tĩnh, khóe miệng hơi mím lại, trên thân thể gầy gò hiện lên một chút mạch máu xanh nhạt. Tiêu Ninh đứng trước gương một lúc lâu, cuối cùng bất lực thở dài.
Anh luôn cho rằng một Cận Phong đã rút hết sức lực của mình, cho rằng kiếp này anh sẽ không thể yêu thêm một ai nữa.
Kết quả là, một Phong Thành đột ngột phá vỡ mọi phòng thủ của anh, giống như một lưỡi kiếm với kiếm khí sắc bén, từ từ và nhẹ nhàng, công thành đoạt đất.
Ngày hôm sau, Tiêu Ninh còn đang ngủ say bất ngờ bị một tiếng kêu to đánh thức.
Đó là giọng nói yếu ớt của Tiêu Vũ, Tiêu Ninh vội vàng xuống giường chạy vào phòng Tiêu Vũ. Cậu bé đang đứng ở mép giường, mặc bộ áo cộc và quần soóc màu trắng mà cậu thường mặc ngủ. Thấy tiếng bước chân của anh trai mình, Tiêu Vũ xấu hổ đỏ mặt, có chút hụt hẫng, “Anh, em … em làm bẩn khăn trải giường.”
Giữa ga giường có thứ gì đó ướt đẫm, trên đó vẫn còn dính chút chất nhầy, Tiêu Ninh nhìn thấy cũng khẽ cười, “Em là con trai, chuyện này là bình thường.”
“Nhưng… Thế nhưng, trước đây em chưa từng như vậy.” Tiêu Vũ mặt vẫn đỏ, giọng nói càng ngày càng thấp, Tiêu Ninh ôm lấy cổ cậu cười nói, “Điều này có nghĩa là ngày mà Tiểu Vũ trở thành người đàn ông chân chính không còn xa, nói cho anh biết, có phải đêm qua em mơ thấy Cận Phong không?”
Tiêu Vũ nói lí nhí, “… Ừm.”. Đọc truyện hay tại ~ TRÙMTRUYỆ N.O R G ~
Tiêu Ninh cười hai tiếng, cởi bỏ khăn trải giường bị bẩn, lấy khăn trải giường sạch sẽ từ trong tủ ra trải lên. Khi mọi thứ đã xong xuôi, Tiêu Ninh nhặt khăn trải giường bẩn đi vào phòng tắm, đột nhiên Tiêu Vũ giật lấy khăn trải giường, cậu cúi đầu để lộ vành tai ửng hồng, “Anh à, anh… em tự đi giặt.” Sau đó chạy ra khỏi phòng.
Có lẽ tính cách Tiêu Vũ quá đơn giản nên mộng xuân xảy ra muộn hơn những người khác. Tiêu Ninh nhớ rằng kiếp trước mình cũng từng mơ thấy Cận Phong, nhưng anh bình tĩnh hơn Tiêu Vũ nhiều lắm. Sáng hôm sau khăn trải giường vấy bẩn bị vứt bỏ, quần áo lót bẩn đã được giặt sạch sẽ, coi như không có chuyện gì xảy ra nhưng cậu thiếu niên thiếu hiểu biết đã trở nên trưởng thành hơn sau đêm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.