Chương 55: Mong mỏi bình thường
Tố Phi Liễu
08/08/2021
Phong Đình đột ngột đứng dậy, có chút tức giận, sau đó bình tĩnh trở lại, nói, “Tiêu Ninh, cậu nên biết nếu tôi muốn mạng của cậu, ngày hôm nay cậu không thể ra khỏi cánh cửa này.”
Tiêu Ninh chớp chớp mắt, như trước nở nụ cười nhàn nhạt kia, “Con biết, nhưng nếu như con mất tích tại nơi này, bác nghĩ Phong Thành sẽ thấy như thế nào?”
“Hừ! Chỉ là một người đã chết, nó còn có thể làm gì?” Phong Đình đương nhiên hiểu tánh tình đứa con trai này có thù nhất định phải báo, nhưng đối mặt với Tiêu Ninh, dù sao ông cũng không thể nói ra suy nghĩ thật của mình.
Tiêu Ninh gật đầu tán thành, “Anh ấy thật sự không thể làm gì, cùng lắm là cả đời không qua lại với bác mà thôi, huống chi, gia tộc của bác một tay che trời ở Thượng Hải. Trên đời này cũng sẽ có pháp luật, những con người nhỏ bé chúng con cũng có quyền bảo vệ lợi ích của chính mình, phải không?”
Phong Đình không có lời nào để phản bác lại, Tiêu Ninh lại đứng lên lần nữa, “Phong lão tiên sinh, cho dù bác có nhiều tiền nhiều của, eo quấn bạc triệu cũng không bao giờ có thể cho anh ấy một cuộc sống hạnh phúc. Đã vậy, hãy để anh ấy hạnh phúc bên con. Nếu bác sẵn sàng giữ thái độ trung lập, Tiêu Ninh con vô cùng cảm kích bác, nếu bác không chịu dừng tay, con xin tùy thời tháp tùng bác.” Anh chăm chú như vậy, từng lời nói ra cũng thận trọng và nghiêm túc. Phong Đình bị biểu hiện của anh làm ngẩn ra, ông mở miệng nhưng không nói được gì.
Tiêu Ninh bình tĩnh đón ánh mắt của ông, nụ cười nhẹ trên môi càng bị ánh sáng làm cho quyến rũ, đang định rời đi thì đột nhiên có một người bước ra khỏi lối vào hoa viên.
Người đàn ông mặc đồ đen, khuôn mặt tuấn tú vô cảm, mái tóc đen bình thường chỉnh tề giờ lại có chút lộn xộn, một bộ dáng phong trần vì đường xa. Tiêu Ninh nhìn thấy bóng dáng thon dài đến gần, nơi nào đó trong lòng lập tức mềm nhũn ra, ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một đường vòng cung đẹp mắt.
Trong nháy mắt, Phong Thành đã tới gần, cánh tay dài duỗi ra kéo Tiêu Ninh về phía sau, nhìn Phong Đình ngồi ở chỗ cũ vẻ mặt ảm đạm, “Hi vọng loại chuyện này sẽ không xảy ra một lần nữa.”
Phong Đình nhìn hắn, sắc mặt có chút khó coi, “Đây là thái độ của con đối với trưởng bối sao?”
Không khí có một giây đồng hồ lặng im, sau đó giọng nói lạnh như băng của Phong Thành truyền đến, “Đối với tôi, ông không là gì cả.”
Tiêu Ninh cảm giác được Phong Thành lúc đó vô thức siết chặt ngón tay của mình, bóp mạnh làm anh đau, anh cũng không kêu lên nhưng nhìn khuôn mặt cứng đờ của Phong Thành, trong lòng cảm thấy nhói. Phong Thành như vầy anh chưa từng thấy qua. Giống như một con thú nhỏ bị thương, cho dù nó đẫm máu, cho dù đầu rơi thịt nát, nó vẫn có sự kiên trì và nguyên tắc của riêng nó. Sự oán hận và không tha thứ càng chôn giấu sẽ càng bị phóng đại vô số lần. Tiêu Ninh cũng cảm thấy trái tim đang rỉ máu thay Phong Thành, tưởng rằng thời gian lâu ngày sẽ tự nhiên lành lại, không ngờ thời gian chỉ là vật phụ, chỉ khiến vết thương càng ngày càng lớn càng lúc càng sâu, sẽ không khi nào liền sẹo.
Phong Đình bởi vì lời của con mà ngượng nghịu khó nhìn vô vùng, trước khi ông lên cơn động kinh, Phong Thành đã không thèm nhìn nữa, mang theo Tiêu Ninh rời đi.
Hai người vừa đi ra khỏi cổng đại sảnh liền nhìn thấy Mạc Nhan và Bạch Bắc đứng ở cách đó không xa, đang nói chuyện. Tay của Phong Thành vẫn chưa buông ra, Tiêu Ninh cũng không quan tâm, chỉ là sau đó xoay người liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Phong Thành cảm nhận được ánh mắt nên quay đầu lại nhìn chằm chằm anh ta, giọng nói không còn cứng nhắc như trước, mang theo thần sắc dịu dàng, “Sợ sao? Nếu bọn họ mời một lần nữa, em đừng bận tâm tới.”
Tiêu Ninh muốn cười lại kìm lòng được, chỉ gật đầu.
Phong Thành lại hỏi, “Ông ta nói với em cái gì?”
Tiêu Ninh biết hắn lo lắng nên mỉm cười an ủi, “Thái độ làm người của bác nhẹ nhàng, chỉ ngồi nói chuyện phiếm với em một hồi.”
Loại lời nói này làm sao có thể lừa gạt Phong Thành, Tiêu Ninh cũng biết câu trả lời của mình thật sự vô ích nhưng lúc này đột nhiên không muốn nói cho Phong Thành biết. Dù Phong Đình nói cái gì, anh cũng sẽ không rời đi, vậy cần gì làm mối hiềm khích giữa hai cha con họ càng lớn hơn nữa. Cho dù Phong Đình có làm nhiều điều quá phận, thì dòng máu của ông ta vẫn luôn chảy trên người Phong Thành, điều này dù sao cũng không thể thay đổi được.
Mạc Nhan và Bạch Bắc nhìn thấy bọn họ đi ra, cũng không hỏi cái gì, Phong Thành chỉ kéo cửa xe đưa Tiêu Ninh vào trong. Khi cửa xe đóng lại vẫn không có người lên tiếng, đợi Mạc Nhan lên ghế phụ, Phong Thành mới mở miệng nói, “Trở về đi.”
Bạch Bắc đáp lại và nổ máy, chiếc xe hình dáng đẹp đẽ lao vào màn đêm, cung điện hiện đại xinh đẹp phía sau nhanh chóng bị bỏ lại.
Trong xe rất yên tĩnh, Tiêu Ninh nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, cảm thấy ngón tay bị Phong Thành nắm chặt, anh xoay người lại. Đôi mắt sâu và ngấn nước của Phong Thành nhìn phi thường sáng ngời dưới ánh đèn bên trong, như toàn bộ ngân hà rơi vào trong đó, Tiêu Ninh bị mê hoặc, chợt nghe thấy Phong Thành nói, “Đói bụng sao?”
Tiêu Ninh thành thật gật đầu, trong bữa tiệc vừa rồi chỉ ăn mấy miếng bánh, đã sớm đói bụng rồi. Lại phải ứng phó với Phong Đình nên không thể lo được nhiều như vậy, Phong Thành thấy anh gật đầu, anh tuấn cau mày, rồi nói với Bạch Bắc đang lái xe, “Tìm chỗ ăn trước.”
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước nhà hàng mà Phong Thành thường lui tới, Phong Thành dẫn Tiêu Ninh đi vào trong, Bạch Bắc và Mạc Nhan theo sau. Khi này đã qua giờ cơm, trong nhà hàng cũng không có nhiều khách. Khi họ bước vào, một người trông giống như quản lý bước tới ngồi vào chỗ ngồi, Tiêu Ninh nhìn tiền sảnh hơi trống trải và nói, “Cứ ngồi ở sảnh đi.”
Phong Thành đương nhiên nói phải, vì vậy quản lý dẫn vài người vào trong để lại không gian cho họ. Có lẽ vì Phong Thành là khách hàng quen thuộc nên món ăn của họ lên rất nhanh. Thật ra thì Phong Thành cũng chưa ăn gì, buổi chiều mới nhận được điện thoại đã vội vàng bay gấp trở về, sợ người nọ làm chuyện bất lợi với Tiêu Ninh cho nên cũng không quan tâm cái gì. Lúc này đồ ăn đã lên hết, Phong Thành cũng ăn được một ít, chỉ là mù quáng đi ăn cái đĩa rau trước mặt Tiêu Ninh.
Tiêu Ninh ăn một hồi, sau đó đột nhiên hỏi, “Sao anh trở về sớm như vậy?”
Phong Thành cười xoa xoa tóc của anh, “Chuyện bên kia đã xong, nên anh trở về.”
Biết rõ đây là lời nói dối, Tiêu Ninh cũng không vạch trần, chỉ nói là, “Đêm còn dài, anh ăn nhiều chút đi.” Nói xong thì gắp ít thịt cá bỏ vào bát Phong Thành, một bộ sụp mi thuận theo gãi đúng chỗ ngứa của Phong Thành, nụ cười trên môi hắn thêm sâu, một màu thâm thúy bật lên trong đôi mắt đen. Tiêu Ninh không để ý, vẫn đang chăm chỉ gắp đầy bát cho hắn. Mạc Nhan và Bạch Bắc ở đối diện cúi đầu ăn cơm, giả vờ mình là không khí, giả vờ như không nhìn thấy dục vọng sâu xa trong mắt boss.
Vào ngày cuối tuần thứ năm của năm cuối cao trung, Tiêu Ninh gọi điện cho Tần Thư và hẹn gặp mặt vào buổi chiều.
Lúc đó Phong Thành đang nấu cơm trưa trong bếp, Tiêu Ninh đặt điện thoại xuống, dựa người vào lưng ghế sô pha mềm mại, quay đầu nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, ánh mắt tập trung và nhiệt liệt. Dường như phát hiện có một đôi mắt đằng sau, nhưng Phong Thành không nhìn lại, nói, “Thắt lưng của em không đau chứ?” Trong lời nói có một nụ cười, không giống như một lời đe dọa nào cả.
Tiêu Ninh lầm bầm ậm ừ hai tiếng trước khi quay lại xem TV.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ dường như không còn bận rộn như trước. Tiêu Ninh cũng không quan tâm đến tin tức tài chính. Gần đây, anh thường xuyên nghe được tin tức về việc Tập đoàn Toàn Cầu thay đổi quyền sở hữu. Tập đoàn Toàn Cầu được niêm yết tại Hoa Kỳ vào năm trước, với tổng tài sản lên tới hàng chục tỷ nhân dân tệ. Cổ đông và một số Cổ phiếu do các nhà đầu tư nhỏ lẻ nắm giữ đã được bí mật thâu tóm. Mãi cho đến khi công ty nhỏ ít tên tuổi đó bất ngờ nổi lên, Tập đoàn Toàn Cầu mới nhìn rõ đối thủ của mình nhưng đã quá muộn, họ đang ở bờ vực của kẻ thù. Công ty nhỏ ấy sở hữu hơn 51% cổ phần của Tập đoàn Toàn Cầu, trở thành cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Toàn Cầu. Tập đoàn Toàn Cầu đã thay đổi quyền sở hữu chỉ sau một đêm, Phong gia cũng bởi vậy nguyên khí đại thương. Nhà họ Phong cũng có cổ phần ở Tập đoàn Toàn Cầu nhưng còn kém xa so với công ty nhỏ từ đâu chạy tới, mà quyền lên tiếng cũng sẽ rơi vào tay đối phương. Cũng may là ngoài Tập đoàn Toàn Cầu, Phong gia còn có những công việc kinh doanh bên lề khác, một hồi cũng không chết đói được. Chỉ là Phong lão gia tử ở trên thương trường quát tháo hơn nửa đời người không tiếp thụ được sự đả kích này, nhất thời đổ bệnh không dậy nổi.
Tiêu Ninh nhíu mày, xem bức ảnh nhà cũ của Phong gia do phóng viên chụp, sau đó tắt TV.
Anh biết chuyện này là do Phong Thành làm nhưng anh không thể tưởng tượng được Phong Thành cảm thấy thế nào khi ra tay với gia đình mình, anh chỉ cảm thấy nơi sâu nhất trong trái tim mình như bị thứ gì đó hung hăng tát mạnh, khiến anh đau đến hoảng sợ.
“Phong Thành.” Tiêu Ninh dựa vào cửa phòng bếp, nhẹ giọng kêu lên.
Phong Thành quay đầu lại nhìn anh, “Đói bụng sao? Có thể ăn ngay.”
Ánh mắt thật dịu dàng lưu luyến và nụ cười đẹp nhất mà Tiêu Ninh từng thấy, nhưng trái tim anh hết lần này tới lần khác lại đau tới nhức nhói. Đôi mắt của Tiêu Ninh đang nửa mở nửa nhắm lại có vẻ vô cùng khó coi, từng chữ thốt ra từ trong miệng anh cũng trở nên gian nan, “Em và anh có cảm thấy hạnh phúc khi ở bên nhau không?”
Nghe được lời này, ánh mắt Phong Thành tối sầm lại, sải bước đi về phía anh, “Ai nói gì với em?”
Tiêu Ninh lắc đầu, hướng về phía trước dựa vào trong tay Phong Thành, hai tay vững vàng ôm lấy eo cứng của hắn, tiếng nói hạ thấp uyển chuyển, “Phong Thành, em muốn nói với anh một chuyện.”
Phong Thành đưa tay vuốt ve sau đầu anh, nhẹ nhàng đáp, “Được.”
Tiêu Ninh hít sâu một hơi, tựa hồ phải mất một lúc lâu mới đưa ra quyết định này, sau đó mới lên tiếng, giọng nói không còn bình tĩnh như thường nữa, cẩn thận nghe có thể nghe thấy sự run rẩy, “Em là Tiêu Ninh, 28 tuổi. Một ngày nọ, khi đang ăn trong nhà hàng, kết quả em bị nổ bom chôn vùi trong nhà hàng. Khi vừa tỉnh dậy, em thấy mình trở lại năm 14 tuổi, vì vậy những gì anh thấy bây giờ không phải là Tiêu Ninh 16 tuổi. Mà là em của 30 tuổi.”
Nước canh trên bếp đang phát ra tiếng sôi “ùng ục”, nước trong vòi rơi từng giọt, tiếng nhỏ giọt trong bồn đặc biệt chói tai. Bởi vì không có ai lên tiếng, cả không gian đột nhiên sôi trào bùng nổ sự kỳ quái. Phong Thành vẫn duy trì tư thế vuốt tóc, thật lâu không nói chuyện. Tiêu Ninh vô thức nắm chặt quần áo trên người hắn nói tiếp, “Trước đây em không có đọc nhiều sách, nhưng cũng biết loại chuyện này thật sự rất kỳ lạ, nếu như anh không tin em … “
Trước khi anh nói xong, những lời sau đó buộc phải nuốt trở lại, bởi vì Phong Thành đã kéo anh ra khỏi vòng tay của mình, cúi đầu và giữ chặt môi anh.
Đầu lưỡi của nam nhân bắt đầu từ khóe miệng, đi hết một vòng, cuối cùng xâm nhập vào trong khoang miệng ngọt ngào của thiếu niên, chiếc lưỡi dài dường như có linh hồn của chính mình, chạm đến chỗ sâu nhất. Tiêu Ninh đã bị hôn choáng ngợp chỉ cảm thấy thân thể yếu ớt nhũn ra, nếu không phải Phong Thành ôm lại, chỉ sợ đã rơi xuống đất rồi. Tay Phong Thành đè lên sau đầu của anh ghì chặt nụ hôn cho càng thêm sâu đậm, như thể hắn muốn dùng điều này để chứng minh người trong vòng tay hắn lúc này là thật.
Hôn xong hai người đều có chút không thở nổi, Tiêu Ninh còn muốn nói chuyện, nhưng ngón trỏ thon dài đã đè lên môi của anh, ngăn cản không cho anh tiếp tục nói, tiếng Phong Thành rất nhẹ rất nhẹ, “Anh tin tưởng.”
Tiêu Ninh kinh ngạc nhìn hắn, Phong Thành trao cho anh một nụ cười dịu ngọt, “Bất kể em nói cái gì, anh cũng tin tưởng.”
“Thế nhưng, anh không thấy loại chuyện này kỳ quái sao?” Tiêu Ninh nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng đối với việc Phong Thành dễ dàng tin tưởng anh đã trở lại 14 năm sau.
Phong Thành nắm tay, đem người ôm vào trong lòng, cười nói, “Chỉ cần em vẫn ở trong vòng tay của anh, chuyện khác không quan trọng.”
“Nhưng …” Tiêu Ninh còn muốn nói nhưng Phong Thành đã lấy tay che miệng lại, nhẹ giọng, “Em không hiểu sao? Chỉ cần em là tồn tại thực sự, dù tuổi tác là 16 hay 30 đối với anh không thành vấn đề, chỉ cần anh có thể ôm em vào lòng mọi lúc, anh cảm thấy em ở bên cạnh là đủ rồi.”
Mong mỏi đơn giản nhường nào.
Tiêu Ninh chớp chớp mắt, như trước nở nụ cười nhàn nhạt kia, “Con biết, nhưng nếu như con mất tích tại nơi này, bác nghĩ Phong Thành sẽ thấy như thế nào?”
“Hừ! Chỉ là một người đã chết, nó còn có thể làm gì?” Phong Đình đương nhiên hiểu tánh tình đứa con trai này có thù nhất định phải báo, nhưng đối mặt với Tiêu Ninh, dù sao ông cũng không thể nói ra suy nghĩ thật của mình.
Tiêu Ninh gật đầu tán thành, “Anh ấy thật sự không thể làm gì, cùng lắm là cả đời không qua lại với bác mà thôi, huống chi, gia tộc của bác một tay che trời ở Thượng Hải. Trên đời này cũng sẽ có pháp luật, những con người nhỏ bé chúng con cũng có quyền bảo vệ lợi ích của chính mình, phải không?”
Phong Đình không có lời nào để phản bác lại, Tiêu Ninh lại đứng lên lần nữa, “Phong lão tiên sinh, cho dù bác có nhiều tiền nhiều của, eo quấn bạc triệu cũng không bao giờ có thể cho anh ấy một cuộc sống hạnh phúc. Đã vậy, hãy để anh ấy hạnh phúc bên con. Nếu bác sẵn sàng giữ thái độ trung lập, Tiêu Ninh con vô cùng cảm kích bác, nếu bác không chịu dừng tay, con xin tùy thời tháp tùng bác.” Anh chăm chú như vậy, từng lời nói ra cũng thận trọng và nghiêm túc. Phong Đình bị biểu hiện của anh làm ngẩn ra, ông mở miệng nhưng không nói được gì.
Tiêu Ninh bình tĩnh đón ánh mắt của ông, nụ cười nhẹ trên môi càng bị ánh sáng làm cho quyến rũ, đang định rời đi thì đột nhiên có một người bước ra khỏi lối vào hoa viên.
Người đàn ông mặc đồ đen, khuôn mặt tuấn tú vô cảm, mái tóc đen bình thường chỉnh tề giờ lại có chút lộn xộn, một bộ dáng phong trần vì đường xa. Tiêu Ninh nhìn thấy bóng dáng thon dài đến gần, nơi nào đó trong lòng lập tức mềm nhũn ra, ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một đường vòng cung đẹp mắt.
Trong nháy mắt, Phong Thành đã tới gần, cánh tay dài duỗi ra kéo Tiêu Ninh về phía sau, nhìn Phong Đình ngồi ở chỗ cũ vẻ mặt ảm đạm, “Hi vọng loại chuyện này sẽ không xảy ra một lần nữa.”
Phong Đình nhìn hắn, sắc mặt có chút khó coi, “Đây là thái độ của con đối với trưởng bối sao?”
Không khí có một giây đồng hồ lặng im, sau đó giọng nói lạnh như băng của Phong Thành truyền đến, “Đối với tôi, ông không là gì cả.”
Tiêu Ninh cảm giác được Phong Thành lúc đó vô thức siết chặt ngón tay của mình, bóp mạnh làm anh đau, anh cũng không kêu lên nhưng nhìn khuôn mặt cứng đờ của Phong Thành, trong lòng cảm thấy nhói. Phong Thành như vầy anh chưa từng thấy qua. Giống như một con thú nhỏ bị thương, cho dù nó đẫm máu, cho dù đầu rơi thịt nát, nó vẫn có sự kiên trì và nguyên tắc của riêng nó. Sự oán hận và không tha thứ càng chôn giấu sẽ càng bị phóng đại vô số lần. Tiêu Ninh cũng cảm thấy trái tim đang rỉ máu thay Phong Thành, tưởng rằng thời gian lâu ngày sẽ tự nhiên lành lại, không ngờ thời gian chỉ là vật phụ, chỉ khiến vết thương càng ngày càng lớn càng lúc càng sâu, sẽ không khi nào liền sẹo.
Phong Đình bởi vì lời của con mà ngượng nghịu khó nhìn vô vùng, trước khi ông lên cơn động kinh, Phong Thành đã không thèm nhìn nữa, mang theo Tiêu Ninh rời đi.
Hai người vừa đi ra khỏi cổng đại sảnh liền nhìn thấy Mạc Nhan và Bạch Bắc đứng ở cách đó không xa, đang nói chuyện. Tay của Phong Thành vẫn chưa buông ra, Tiêu Ninh cũng không quan tâm, chỉ là sau đó xoay người liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Phong Thành cảm nhận được ánh mắt nên quay đầu lại nhìn chằm chằm anh ta, giọng nói không còn cứng nhắc như trước, mang theo thần sắc dịu dàng, “Sợ sao? Nếu bọn họ mời một lần nữa, em đừng bận tâm tới.”
Tiêu Ninh muốn cười lại kìm lòng được, chỉ gật đầu.
Phong Thành lại hỏi, “Ông ta nói với em cái gì?”
Tiêu Ninh biết hắn lo lắng nên mỉm cười an ủi, “Thái độ làm người của bác nhẹ nhàng, chỉ ngồi nói chuyện phiếm với em một hồi.”
Loại lời nói này làm sao có thể lừa gạt Phong Thành, Tiêu Ninh cũng biết câu trả lời của mình thật sự vô ích nhưng lúc này đột nhiên không muốn nói cho Phong Thành biết. Dù Phong Đình nói cái gì, anh cũng sẽ không rời đi, vậy cần gì làm mối hiềm khích giữa hai cha con họ càng lớn hơn nữa. Cho dù Phong Đình có làm nhiều điều quá phận, thì dòng máu của ông ta vẫn luôn chảy trên người Phong Thành, điều này dù sao cũng không thể thay đổi được.
Mạc Nhan và Bạch Bắc nhìn thấy bọn họ đi ra, cũng không hỏi cái gì, Phong Thành chỉ kéo cửa xe đưa Tiêu Ninh vào trong. Khi cửa xe đóng lại vẫn không có người lên tiếng, đợi Mạc Nhan lên ghế phụ, Phong Thành mới mở miệng nói, “Trở về đi.”
Bạch Bắc đáp lại và nổ máy, chiếc xe hình dáng đẹp đẽ lao vào màn đêm, cung điện hiện đại xinh đẹp phía sau nhanh chóng bị bỏ lại.
Trong xe rất yên tĩnh, Tiêu Ninh nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, cảm thấy ngón tay bị Phong Thành nắm chặt, anh xoay người lại. Đôi mắt sâu và ngấn nước của Phong Thành nhìn phi thường sáng ngời dưới ánh đèn bên trong, như toàn bộ ngân hà rơi vào trong đó, Tiêu Ninh bị mê hoặc, chợt nghe thấy Phong Thành nói, “Đói bụng sao?”
Tiêu Ninh thành thật gật đầu, trong bữa tiệc vừa rồi chỉ ăn mấy miếng bánh, đã sớm đói bụng rồi. Lại phải ứng phó với Phong Đình nên không thể lo được nhiều như vậy, Phong Thành thấy anh gật đầu, anh tuấn cau mày, rồi nói với Bạch Bắc đang lái xe, “Tìm chỗ ăn trước.”
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước nhà hàng mà Phong Thành thường lui tới, Phong Thành dẫn Tiêu Ninh đi vào trong, Bạch Bắc và Mạc Nhan theo sau. Khi này đã qua giờ cơm, trong nhà hàng cũng không có nhiều khách. Khi họ bước vào, một người trông giống như quản lý bước tới ngồi vào chỗ ngồi, Tiêu Ninh nhìn tiền sảnh hơi trống trải và nói, “Cứ ngồi ở sảnh đi.”
Phong Thành đương nhiên nói phải, vì vậy quản lý dẫn vài người vào trong để lại không gian cho họ. Có lẽ vì Phong Thành là khách hàng quen thuộc nên món ăn của họ lên rất nhanh. Thật ra thì Phong Thành cũng chưa ăn gì, buổi chiều mới nhận được điện thoại đã vội vàng bay gấp trở về, sợ người nọ làm chuyện bất lợi với Tiêu Ninh cho nên cũng không quan tâm cái gì. Lúc này đồ ăn đã lên hết, Phong Thành cũng ăn được một ít, chỉ là mù quáng đi ăn cái đĩa rau trước mặt Tiêu Ninh.
Tiêu Ninh ăn một hồi, sau đó đột nhiên hỏi, “Sao anh trở về sớm như vậy?”
Phong Thành cười xoa xoa tóc của anh, “Chuyện bên kia đã xong, nên anh trở về.”
Biết rõ đây là lời nói dối, Tiêu Ninh cũng không vạch trần, chỉ nói là, “Đêm còn dài, anh ăn nhiều chút đi.” Nói xong thì gắp ít thịt cá bỏ vào bát Phong Thành, một bộ sụp mi thuận theo gãi đúng chỗ ngứa của Phong Thành, nụ cười trên môi hắn thêm sâu, một màu thâm thúy bật lên trong đôi mắt đen. Tiêu Ninh không để ý, vẫn đang chăm chỉ gắp đầy bát cho hắn. Mạc Nhan và Bạch Bắc ở đối diện cúi đầu ăn cơm, giả vờ mình là không khí, giả vờ như không nhìn thấy dục vọng sâu xa trong mắt boss.
Vào ngày cuối tuần thứ năm của năm cuối cao trung, Tiêu Ninh gọi điện cho Tần Thư và hẹn gặp mặt vào buổi chiều.
Lúc đó Phong Thành đang nấu cơm trưa trong bếp, Tiêu Ninh đặt điện thoại xuống, dựa người vào lưng ghế sô pha mềm mại, quay đầu nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, ánh mắt tập trung và nhiệt liệt. Dường như phát hiện có một đôi mắt đằng sau, nhưng Phong Thành không nhìn lại, nói, “Thắt lưng của em không đau chứ?” Trong lời nói có một nụ cười, không giống như một lời đe dọa nào cả.
Tiêu Ninh lầm bầm ậm ừ hai tiếng trước khi quay lại xem TV.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ dường như không còn bận rộn như trước. Tiêu Ninh cũng không quan tâm đến tin tức tài chính. Gần đây, anh thường xuyên nghe được tin tức về việc Tập đoàn Toàn Cầu thay đổi quyền sở hữu. Tập đoàn Toàn Cầu được niêm yết tại Hoa Kỳ vào năm trước, với tổng tài sản lên tới hàng chục tỷ nhân dân tệ. Cổ đông và một số Cổ phiếu do các nhà đầu tư nhỏ lẻ nắm giữ đã được bí mật thâu tóm. Mãi cho đến khi công ty nhỏ ít tên tuổi đó bất ngờ nổi lên, Tập đoàn Toàn Cầu mới nhìn rõ đối thủ của mình nhưng đã quá muộn, họ đang ở bờ vực của kẻ thù. Công ty nhỏ ấy sở hữu hơn 51% cổ phần của Tập đoàn Toàn Cầu, trở thành cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Toàn Cầu. Tập đoàn Toàn Cầu đã thay đổi quyền sở hữu chỉ sau một đêm, Phong gia cũng bởi vậy nguyên khí đại thương. Nhà họ Phong cũng có cổ phần ở Tập đoàn Toàn Cầu nhưng còn kém xa so với công ty nhỏ từ đâu chạy tới, mà quyền lên tiếng cũng sẽ rơi vào tay đối phương. Cũng may là ngoài Tập đoàn Toàn Cầu, Phong gia còn có những công việc kinh doanh bên lề khác, một hồi cũng không chết đói được. Chỉ là Phong lão gia tử ở trên thương trường quát tháo hơn nửa đời người không tiếp thụ được sự đả kích này, nhất thời đổ bệnh không dậy nổi.
Tiêu Ninh nhíu mày, xem bức ảnh nhà cũ của Phong gia do phóng viên chụp, sau đó tắt TV.
Anh biết chuyện này là do Phong Thành làm nhưng anh không thể tưởng tượng được Phong Thành cảm thấy thế nào khi ra tay với gia đình mình, anh chỉ cảm thấy nơi sâu nhất trong trái tim mình như bị thứ gì đó hung hăng tát mạnh, khiến anh đau đến hoảng sợ.
“Phong Thành.” Tiêu Ninh dựa vào cửa phòng bếp, nhẹ giọng kêu lên.
Phong Thành quay đầu lại nhìn anh, “Đói bụng sao? Có thể ăn ngay.”
Ánh mắt thật dịu dàng lưu luyến và nụ cười đẹp nhất mà Tiêu Ninh từng thấy, nhưng trái tim anh hết lần này tới lần khác lại đau tới nhức nhói. Đôi mắt của Tiêu Ninh đang nửa mở nửa nhắm lại có vẻ vô cùng khó coi, từng chữ thốt ra từ trong miệng anh cũng trở nên gian nan, “Em và anh có cảm thấy hạnh phúc khi ở bên nhau không?”
Nghe được lời này, ánh mắt Phong Thành tối sầm lại, sải bước đi về phía anh, “Ai nói gì với em?”
Tiêu Ninh lắc đầu, hướng về phía trước dựa vào trong tay Phong Thành, hai tay vững vàng ôm lấy eo cứng của hắn, tiếng nói hạ thấp uyển chuyển, “Phong Thành, em muốn nói với anh một chuyện.”
Phong Thành đưa tay vuốt ve sau đầu anh, nhẹ nhàng đáp, “Được.”
Tiêu Ninh hít sâu một hơi, tựa hồ phải mất một lúc lâu mới đưa ra quyết định này, sau đó mới lên tiếng, giọng nói không còn bình tĩnh như thường nữa, cẩn thận nghe có thể nghe thấy sự run rẩy, “Em là Tiêu Ninh, 28 tuổi. Một ngày nọ, khi đang ăn trong nhà hàng, kết quả em bị nổ bom chôn vùi trong nhà hàng. Khi vừa tỉnh dậy, em thấy mình trở lại năm 14 tuổi, vì vậy những gì anh thấy bây giờ không phải là Tiêu Ninh 16 tuổi. Mà là em của 30 tuổi.”
Nước canh trên bếp đang phát ra tiếng sôi “ùng ục”, nước trong vòi rơi từng giọt, tiếng nhỏ giọt trong bồn đặc biệt chói tai. Bởi vì không có ai lên tiếng, cả không gian đột nhiên sôi trào bùng nổ sự kỳ quái. Phong Thành vẫn duy trì tư thế vuốt tóc, thật lâu không nói chuyện. Tiêu Ninh vô thức nắm chặt quần áo trên người hắn nói tiếp, “Trước đây em không có đọc nhiều sách, nhưng cũng biết loại chuyện này thật sự rất kỳ lạ, nếu như anh không tin em … “
Trước khi anh nói xong, những lời sau đó buộc phải nuốt trở lại, bởi vì Phong Thành đã kéo anh ra khỏi vòng tay của mình, cúi đầu và giữ chặt môi anh.
Đầu lưỡi của nam nhân bắt đầu từ khóe miệng, đi hết một vòng, cuối cùng xâm nhập vào trong khoang miệng ngọt ngào của thiếu niên, chiếc lưỡi dài dường như có linh hồn của chính mình, chạm đến chỗ sâu nhất. Tiêu Ninh đã bị hôn choáng ngợp chỉ cảm thấy thân thể yếu ớt nhũn ra, nếu không phải Phong Thành ôm lại, chỉ sợ đã rơi xuống đất rồi. Tay Phong Thành đè lên sau đầu của anh ghì chặt nụ hôn cho càng thêm sâu đậm, như thể hắn muốn dùng điều này để chứng minh người trong vòng tay hắn lúc này là thật.
Hôn xong hai người đều có chút không thở nổi, Tiêu Ninh còn muốn nói chuyện, nhưng ngón trỏ thon dài đã đè lên môi của anh, ngăn cản không cho anh tiếp tục nói, tiếng Phong Thành rất nhẹ rất nhẹ, “Anh tin tưởng.”
Tiêu Ninh kinh ngạc nhìn hắn, Phong Thành trao cho anh một nụ cười dịu ngọt, “Bất kể em nói cái gì, anh cũng tin tưởng.”
“Thế nhưng, anh không thấy loại chuyện này kỳ quái sao?” Tiêu Ninh nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng đối với việc Phong Thành dễ dàng tin tưởng anh đã trở lại 14 năm sau.
Phong Thành nắm tay, đem người ôm vào trong lòng, cười nói, “Chỉ cần em vẫn ở trong vòng tay của anh, chuyện khác không quan trọng.”
“Nhưng …” Tiêu Ninh còn muốn nói nhưng Phong Thành đã lấy tay che miệng lại, nhẹ giọng, “Em không hiểu sao? Chỉ cần em là tồn tại thực sự, dù tuổi tác là 16 hay 30 đối với anh không thành vấn đề, chỉ cần anh có thể ôm em vào lòng mọi lúc, anh cảm thấy em ở bên cạnh là đủ rồi.”
Mong mỏi đơn giản nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.