Tề Tiên Sinh! Cho Em Dũng Khí Để Yêu Anh
Chương 18: Trái Tim Ngừng Đập
Trồng Ớt Ở Bắc Cực
17/09/2023
Một nơi không có thanh âm bộn bề của chốn phồn hoa, là nơi mà tôi muốn kết thúc cuộc đời mình. Cũng tạm biệt anh! Người đàn ông kiếp này em không thể yêu. "Âu tiên sinh!"
...___*___...
Mùa đông đến sớm mang theo từng đợt gió lạnh, mang theo hết thảy hoài niệm, thứ sau cùng để lại chỉ còn hồi ức của quá khứ.
Tề Hiên có lẽ đã biết rõ tình cảm hiện tại của mình đối với Tô Doãn Đình là gì, anh không muốn xem cô là thế thân của người đó, muốn dùng tình cảm này toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Nhưng hoá ra thời gian vẫn trôi thật nhanh, không để lại bất cứ thứ gì cho anh, ngay cả một chút hy vọng cũng tàn nhẫn cướp mất đi.
Tô Doãn Đình bệnh nặng, người gầy đi trông thấy, ngay cả tinh thần cũng không còn được như trước. Nhưng mỗi lần ở trước mặt Tề Hiên đều sẽ làm bộ mình vẫn ổn, sẽ cười thật tươi cho anh xem. Nụ cười đẹp động lòng người giống như trước đây, chỉ là đó là nụ cười của Tề Nặc Khê. Mỗi lần như vậy Tề Hiên chỉ biết gục đầu lên đầu gối cô, giọng điệu không ngừng run lên, cũng không biết rằng hoá ra nước mắt mình đã rơi.
"Em... đừng như thế nữa có được không?"
"Em làm sao?"
"Đình Đình... Em nhất định đừng rời xa anh."
Tô Doãn Đình mỉm cười, cúi đầu xuống hôn lên trán anh. "Đó không phải là thứ em muốn thì có thể quyết định, anh có thể..."
"Anh yêu em, thật sự yêu em mà... Những việc đó... là do anh sai, tất cả là lỗi của anh. Anh sửa sai là được, sau đó... sau đó chúng ta lại giống như trước kia."
Tề Hiên nói năng lộn xộn, nhưng Tô Doãn Đình mọi thứ đều hiểu cả.
Cô nói: "Tình yêu không thể cưỡng cầu, cũng không thể ép buộc. Em không biết vì sao lại yêu anh, lúc nào cũng chỉ biết âm thầm cưỡng cầu, âm thầm sống trong nỗi đau của dằn vặt. Nhưng sau cùng em chợt nhận ra, trái tim của anh không thuộc về em, thế nên đã từ bỏ rồi... Cũng chính là không thể quay lại như trước kia..."
Muốn quay lại cuộc sống nhộn nhịp đầy hối hả, muốn quay lại là một bác sĩ điều trị tâm lý ngang ngạnh, muốn thời gian quay ngược lại, muốn tình yêu này như chưa từng tồn tại...
Nhưng mọi thứ đã biến thành hoa bồ công anh, cứ thế mà tan đi trong gió hạ.
.........
Tề Hiên đưa Tô Doãn Đình đến một đất nước xinh đẹp, lại không tiết lộ tên cho cô biết là ở đâu.
Anh tìm mua một căn nhà nhỏ bên bờ hồ trong xanh không chút gợn, mỗi ngày đều sẽ dùng xe lăn đẩy Tô Doãn Đình ra ngoài hóng gió, kể những câu chuyện chẳng khác nào dùng để dỗ dành con nít cho cô nghe. Tô Doãn Đình vừa nghe vừa cười, cười đến mức nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Cả hai đều biết kì hạn sắp đến rồi, chút ngọt ngào cuối cùng này Tô Doãn Đình không nỡ buông bỏ, một chút cũng muốn níu lấy thật chặt. Tề Hiên bỏ hết toàn bộ công việc của mình, việc duy nhất chính là chăm sóc cho cô, anh muốn bù đắp lại, trao trọn trái tim khiếm khuyết cho cô gái không biết có thể sống đến bao giờ.
Hôm ấy Tô Doãn Đình đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, lại vô cùng thoải mái. Từ lúc cả hai đến đây cũng đã được một tháng, ngày nào cô cũng được nghe người đàn ông đó thủ thỉ nói yêu cô, đúng là quá mức ngọt ngào rồi.
Cô từ trên giường khó khăn ngồi dậy, cảm thấy đầu cũng không còn đau nhức như thường ngày. Tề Hiên nghe thấy tiếng động liền gấp gáp chạy vào phòng đỡ lấy cô.
"Em muốn làm gì sao?"
"Chúng ta ra ngoài nhé!" Tô Doãn Đình cười, nắm lấy tay Tề Hiên.
"Ừm..."
.........
Tô Doãn Đình ngồi trên xe lăn, trên cổ là cái khăn choàng to xụ che kín mặt. Tề Hiên đẩy cô đến bên cái ghế gỗ bên bờ hồ, sau đó ngồi xuống nắm siết lấy tay cô.
"Anh nắm chặt như thế làm gì? Đau chết đi được."
Tề Hiên không nói, cái anh có thể làm là trầm mặc, lặng thinh khắc ghi từng đường nét trên gương mặt của cô gái vào trong tâm trí anh.
"À... gần đây em nằm mơ, thấy một người đàn ông kì quái."
"Người đàn ông kì quái?" Tề Hiên hoang mang hỏi lại.
"Ừm." Cô cười sau đó nói tiếp. "Anh ấy nói muốn đưa em đi, nói rằng em mà không đi nữa, ở lại đây lâu quá sẽ bị phạt đấy... Còn nữa, anh ấy mặc quần áo màu trắng, trên đầu còn có cả hào quang nữa."
Hai mắt Tề Hiên cay xè, "Em... đang nói đến thiên thần sao?"
"Ồ! Hoá ra là thiên thần."
Thiên thần đến, muốn đưa người con gái của anh đi, mang cô rời khỏi anh.
"Trên đời làm gì có thiên thần. Trước nay ai cũng nói thế mà. Vậy mà không ngờ em lại thấy được." Tô Doãn Đình rất vui vẻ, cảm thấy sảng khoái vô cùng, cũng rất nhẹ nhõm.
Tô Doãn Đình nói những lời đó, có nghĩa là muốn rời xa anh rồi...
Cô nhìn thẳng về phía trước, nhìn như không nhìn, chỉ có thể cảm nhận từng cảm giác qua hai bên tai và trên cả da thịt.
Đột nhiên cô lên tiếng. "Em muốn có một bó hoa hướng dương, anh đi mua cho em nhé?"
"Được, anh mua cho em." Tề Hiên đáp lại không chút do dự.
Tô Doãn Đình ngồi một lúc không thấy tiếng động gì nữa, cứ ngỡ là Tề Hiên đã đi rồi. Cô nói: "Em... rất muốn làm cô dâu của anh. Nhưng em biết... mình không xứng. Liệu rằng thứ tình cảm cuối cùng này có đủ không, sợ rằng ở lại càng lâu em sẽ không nỡ đi mất..."
Tề Hiên chết lặng khi nghe cô muốn làm cô dâu của anh. Anh cũng muốn cưới cô, cho cô một cuộc sống thật hạnh phúc, nhưng nói ra rồi lại bị cô khước từ. Hơn nữa thời gian chính là thứ kéo dài khoảng cách của hai người ra thêm, một khắc cũng vì như thế mà dần trở nên đáng quý.
Anh quệt nước mắt, quay người chạy thật nhanh đến cửa hàng bán hoa gần nhất, mua một bó hoa hướng dương thật to. Cô bán hàng thấy Tề Hiên gấp gáp như thế cũng nhanh tay gói bó hoa lại cho anh.
Tề Hiên sau khi nhận lấy hoa thì chạy thật nhanh quay về. Lúc đến bên cạnh hồ, chỉ thấy Tô Doãn Đình đang nhắm mắt nằm nghiêng đầu. Khoé môi còn vương lại nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Anh chầm chầm tiến lại gần, đứng ngay ngắn trước mặt cô, sau đó đưa bó hoa hướng dương vàng rực cho người đối diện.
"Hoa của em đây!"
Đáp lại anh chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ, bó hoa trên tay cứ thế mà rơi xuống đất. Từng cánh hoa do va chạm mạnh mà dập nát. Biến thành nỗi đau cả đời không nguôi...
.........
Hôm ấy thiên thần lại đến, mang cô đi.
Tạm biệt! Đình Đình.
...___*___...
Mùa đông đến sớm mang theo từng đợt gió lạnh, mang theo hết thảy hoài niệm, thứ sau cùng để lại chỉ còn hồi ức của quá khứ.
Tề Hiên có lẽ đã biết rõ tình cảm hiện tại của mình đối với Tô Doãn Đình là gì, anh không muốn xem cô là thế thân của người đó, muốn dùng tình cảm này toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Nhưng hoá ra thời gian vẫn trôi thật nhanh, không để lại bất cứ thứ gì cho anh, ngay cả một chút hy vọng cũng tàn nhẫn cướp mất đi.
Tô Doãn Đình bệnh nặng, người gầy đi trông thấy, ngay cả tinh thần cũng không còn được như trước. Nhưng mỗi lần ở trước mặt Tề Hiên đều sẽ làm bộ mình vẫn ổn, sẽ cười thật tươi cho anh xem. Nụ cười đẹp động lòng người giống như trước đây, chỉ là đó là nụ cười của Tề Nặc Khê. Mỗi lần như vậy Tề Hiên chỉ biết gục đầu lên đầu gối cô, giọng điệu không ngừng run lên, cũng không biết rằng hoá ra nước mắt mình đã rơi.
"Em... đừng như thế nữa có được không?"
"Em làm sao?"
"Đình Đình... Em nhất định đừng rời xa anh."
Tô Doãn Đình mỉm cười, cúi đầu xuống hôn lên trán anh. "Đó không phải là thứ em muốn thì có thể quyết định, anh có thể..."
"Anh yêu em, thật sự yêu em mà... Những việc đó... là do anh sai, tất cả là lỗi của anh. Anh sửa sai là được, sau đó... sau đó chúng ta lại giống như trước kia."
Tề Hiên nói năng lộn xộn, nhưng Tô Doãn Đình mọi thứ đều hiểu cả.
Cô nói: "Tình yêu không thể cưỡng cầu, cũng không thể ép buộc. Em không biết vì sao lại yêu anh, lúc nào cũng chỉ biết âm thầm cưỡng cầu, âm thầm sống trong nỗi đau của dằn vặt. Nhưng sau cùng em chợt nhận ra, trái tim của anh không thuộc về em, thế nên đã từ bỏ rồi... Cũng chính là không thể quay lại như trước kia..."
Muốn quay lại cuộc sống nhộn nhịp đầy hối hả, muốn quay lại là một bác sĩ điều trị tâm lý ngang ngạnh, muốn thời gian quay ngược lại, muốn tình yêu này như chưa từng tồn tại...
Nhưng mọi thứ đã biến thành hoa bồ công anh, cứ thế mà tan đi trong gió hạ.
.........
Tề Hiên đưa Tô Doãn Đình đến một đất nước xinh đẹp, lại không tiết lộ tên cho cô biết là ở đâu.
Anh tìm mua một căn nhà nhỏ bên bờ hồ trong xanh không chút gợn, mỗi ngày đều sẽ dùng xe lăn đẩy Tô Doãn Đình ra ngoài hóng gió, kể những câu chuyện chẳng khác nào dùng để dỗ dành con nít cho cô nghe. Tô Doãn Đình vừa nghe vừa cười, cười đến mức nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Cả hai đều biết kì hạn sắp đến rồi, chút ngọt ngào cuối cùng này Tô Doãn Đình không nỡ buông bỏ, một chút cũng muốn níu lấy thật chặt. Tề Hiên bỏ hết toàn bộ công việc của mình, việc duy nhất chính là chăm sóc cho cô, anh muốn bù đắp lại, trao trọn trái tim khiếm khuyết cho cô gái không biết có thể sống đến bao giờ.
Hôm ấy Tô Doãn Đình đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, lại vô cùng thoải mái. Từ lúc cả hai đến đây cũng đã được một tháng, ngày nào cô cũng được nghe người đàn ông đó thủ thỉ nói yêu cô, đúng là quá mức ngọt ngào rồi.
Cô từ trên giường khó khăn ngồi dậy, cảm thấy đầu cũng không còn đau nhức như thường ngày. Tề Hiên nghe thấy tiếng động liền gấp gáp chạy vào phòng đỡ lấy cô.
"Em muốn làm gì sao?"
"Chúng ta ra ngoài nhé!" Tô Doãn Đình cười, nắm lấy tay Tề Hiên.
"Ừm..."
.........
Tô Doãn Đình ngồi trên xe lăn, trên cổ là cái khăn choàng to xụ che kín mặt. Tề Hiên đẩy cô đến bên cái ghế gỗ bên bờ hồ, sau đó ngồi xuống nắm siết lấy tay cô.
"Anh nắm chặt như thế làm gì? Đau chết đi được."
Tề Hiên không nói, cái anh có thể làm là trầm mặc, lặng thinh khắc ghi từng đường nét trên gương mặt của cô gái vào trong tâm trí anh.
"À... gần đây em nằm mơ, thấy một người đàn ông kì quái."
"Người đàn ông kì quái?" Tề Hiên hoang mang hỏi lại.
"Ừm." Cô cười sau đó nói tiếp. "Anh ấy nói muốn đưa em đi, nói rằng em mà không đi nữa, ở lại đây lâu quá sẽ bị phạt đấy... Còn nữa, anh ấy mặc quần áo màu trắng, trên đầu còn có cả hào quang nữa."
Hai mắt Tề Hiên cay xè, "Em... đang nói đến thiên thần sao?"
"Ồ! Hoá ra là thiên thần."
Thiên thần đến, muốn đưa người con gái của anh đi, mang cô rời khỏi anh.
"Trên đời làm gì có thiên thần. Trước nay ai cũng nói thế mà. Vậy mà không ngờ em lại thấy được." Tô Doãn Đình rất vui vẻ, cảm thấy sảng khoái vô cùng, cũng rất nhẹ nhõm.
Tô Doãn Đình nói những lời đó, có nghĩa là muốn rời xa anh rồi...
Cô nhìn thẳng về phía trước, nhìn như không nhìn, chỉ có thể cảm nhận từng cảm giác qua hai bên tai và trên cả da thịt.
Đột nhiên cô lên tiếng. "Em muốn có một bó hoa hướng dương, anh đi mua cho em nhé?"
"Được, anh mua cho em." Tề Hiên đáp lại không chút do dự.
Tô Doãn Đình ngồi một lúc không thấy tiếng động gì nữa, cứ ngỡ là Tề Hiên đã đi rồi. Cô nói: "Em... rất muốn làm cô dâu của anh. Nhưng em biết... mình không xứng. Liệu rằng thứ tình cảm cuối cùng này có đủ không, sợ rằng ở lại càng lâu em sẽ không nỡ đi mất..."
Tề Hiên chết lặng khi nghe cô muốn làm cô dâu của anh. Anh cũng muốn cưới cô, cho cô một cuộc sống thật hạnh phúc, nhưng nói ra rồi lại bị cô khước từ. Hơn nữa thời gian chính là thứ kéo dài khoảng cách của hai người ra thêm, một khắc cũng vì như thế mà dần trở nên đáng quý.
Anh quệt nước mắt, quay người chạy thật nhanh đến cửa hàng bán hoa gần nhất, mua một bó hoa hướng dương thật to. Cô bán hàng thấy Tề Hiên gấp gáp như thế cũng nhanh tay gói bó hoa lại cho anh.
Tề Hiên sau khi nhận lấy hoa thì chạy thật nhanh quay về. Lúc đến bên cạnh hồ, chỉ thấy Tô Doãn Đình đang nhắm mắt nằm nghiêng đầu. Khoé môi còn vương lại nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Anh chầm chầm tiến lại gần, đứng ngay ngắn trước mặt cô, sau đó đưa bó hoa hướng dương vàng rực cho người đối diện.
"Hoa của em đây!"
Đáp lại anh chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ, bó hoa trên tay cứ thế mà rơi xuống đất. Từng cánh hoa do va chạm mạnh mà dập nát. Biến thành nỗi đau cả đời không nguôi...
.........
Hôm ấy thiên thần lại đến, mang cô đi.
Tạm biệt! Đình Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.