Chương 8: Phản công
Tâm Hương Tung
26/02/2023
Cao Triều dựa vào trên bệ cửa sổ đầy rác và bụi, nghe Trần Tùy Văn kể
xong những chuyện tồi tệ mà anh gặp phải gần đây, đưa tay lên "ba" một
tiếng, lại đập chết một con muỗi đang hút máu, nói: "Chẳng qua chỉ xoát
chút lượt sưu tầm, chuyện lớn cỡ nào chứ, trên trang web của bọn tôi
xoát phiếu đã trở thành chuyện bình thường rồi."
Trần Tùy Văn nghe câu này, tức giận nói: "Tôi không có xoát được chưa!" Người này là muốn an ủi mình sao, nhưng cũng quá không biết nói chuyện rồi.
Cao Triều nói: "Tôi biết, có người thay cậu xoát rồi, sau đó báo cáo, lại lên diễn đàn treo cậu, thật đúng là dịch vụ một cửa*, cũng không chê mệt. Tôi nói sao cậu lại chạy vào kênh phụ nữ viết tiểu thuyết, lòng dạ phụ nữ to như hạt vừng mũi kim, dễ dàng lục đục nhất, đến trang web của bọn tôi viết đi, tôi giúp cậu giới thiệu với biên tập một chút, ký hợp đồng, lên bảng đều rất dễ dàng."
*Dịch vụ một cửa: Đây là dịch vụ tối đa hóa việc lên lịch các vấn đề cần được xử lý tập trung và các khoản phí, dịch vụ và các vấn đề liên quan nội bộ để tạo thành một chuỗi dịch vụ hoàn chỉnh, từ tiếp nhận vấn đề, giải quyết cho đến trả kết quả...
Trần Tùy Văn không hiếm lạ miếng bánh lớn trên trời rơi xuống này, đảo mắt một cái, không khách khí đáp lại: "Anh rõ ràng bản chất của phụ nữ như vậy, còn vọng tưởng thu hết tất cả vào hậu cung, cho rằng bọn họ sẽ can tâm tình nguyện, chung sống hòa bình sao?"
"Ài, Tôi như vậy không phải là yy mà." Cao Triều có chút ngượng ngùng cười, "Cậu thật không muốn đến trang web của bọn tôi viết sao?"
Trần Tùy Văn nói: "Không đâu, tôi không viết được kiểu như anh đâu, cũng viết không nổi chuyện tình cảm giữa nam nữ."
"Vậy cậu viết cái gì?" Cao Triều hỏi.
Trần Tùy Văn nghiến răng nói: "Đam mỹ."
Cao Triều sững sờ trong chốc lát: "Ồ, vậy cậu có thể đến trang web của bọn tôi viết tiểu thuyết CP, chỉ cần câu chuyện hay, độc giả sẽ không để ý có tương tác tình cảm hay không."
Trần Tùy Văn nghĩ một hồi: "Tạm thời không có dự định đó, tôi vẫn là viết trên 123 ngôn tình đi." Trên mạng Khởi điểm gần đây đều là tiểu thuyết dài kỳ, đậm tính thương mại, vốn không phù hợp với tác giả chỉ viết chơi chơi vì sở thích như anh.
Cao Triều nói: "Lát nữa gửi link tiểu thuyết của cậu cho tôi, tôi giúp cậu xem xem."
Trần Tùy Văn kỳ quái nói: "Anh xem tiểu thuyết của tôi? Anh còn xem đam mỹ?"
Cao Triều cười: "Sao nào, không cho xem?"
Trần Tùy Văn lặng lẽ nhìn ánh đèn lờ mờ ngoài cửa sổ, trong đầu là hình ảnh một tên trực nam Teddy lại muốn xem đam mỹ, đây đúng là một phong cách hội họa kỳ dị! Anh đang định lên tiếng từ chối, Cao Triều lại "ba ba ba" vỗ vài cái lên cánh tay với trên đùi, vội vội vàng vàng nói: "Không được rồi, tôi sắp bị muỗi cắn chết rồi, nhóm máu O đúng là thần khí thu hút muỗi mà. Tôi không phải muốn xem tiểu thuyết của anh, chỉ muốn giúp anh tra xem số liệu có chỗ nào không đúng, tôi vào phòng trước đây, anh mau chóng gửi liên kết cho tôi đi." Nói xong vội vàng đi mất.
Trần Tùy Văn hơi ngạc nhiên trước lời Cao Triều nói, anh ta muốn giúp mình tìm ra vấn đề ư? Nhưng cái này sao có thể tìm ra được. Mặc dù nghĩ vậy, nhưng vẫn gửi link tiểu thuyết của mình qua, Cao Triều lại hỏi anh về thông tin của bài báo cáo cùng với liên kết của bài đăng đầu tường trên diễn đàn, chỉ nói bản thân sẽ cố hết sức kiểm tra, cũng chưa chắc có thể tìm ra vấn đề. Trần Tùy Văn cũng không mong đợi nhiều sẽ tìm ra được vấn đề, nhưng mà Cao Triều nguyện ý giúp đỡ, trong lòng anh vẫn rất cảm kích.
Tuy rằng đã bị loại ra khỏi bảng, Trần Tùy Văn vẫn như thường lệ cập nhật chương mới, không hề bị tác động, những người hãm hại anh muốn khiến cho anh không viết tiếp được nữa, anh tự nhiên lem theo mong muốn của họ. Sau khi xuống khỏi bảng cường thôi, dưới tiểu thuyết cũng xem như yên ổn trở lại, những lời chửi rủa lăng mạ đều biến mất không thấy đâu. Không có bảng xếp hạng, lượt sưu tầm vẫn tăng lên mỗi ngày, bởi vì anh đã lên bảng trang chủ tháng, độc giả thấy điểm âm của anh quá nhiều, rất nhiều người bình thường không để lại lời nhắn cũng sôi nổi bình luận động viên anh, điều này khiến Trần Tùy Văn rất cảm động.
Sự việc xem như đã lắng xuống, Đóa Lạp Đóa Mễ đến gõ Trần Tùy Văn, nói mấy ngày nay cô ra ngoài chơi, quay về mới phát hiện xảy ra chuyện lớn đến vậy, đối với anh thể hiện sự chia buồn và lo lắng, còn bày tỏ mình tin tưởng anh không có xoát phân.
Trần Tùy Văn nói: "Cảm ơn, vốn dĩ tôi không có xoát phân, cũng không định bỏ tiểu thuyết."
Đóa Lạp Đóa Mễ hơi ngạc nhiên đối với sự bình tĩnh của anh, người bình thường gặp phải loại chuyện như thế này ai còn có thể bình tĩnh mà gõ chữ cập nhật, nhưng Trần Tùy Văn dường như không hề lay chuyển, ngay cả khổ cũng không tố với cô. "Em thấy anh bị rất nhiều điểm âm, quay đầu em giúp anh viết bình luận dài để bù lại điểm."
Trần Tùy Văn nói: "Cảm ơn, không cần phiền phức đâu, độc giả giúp tôi bù điểm nhiều lắm rồi."
Buổi tối hôm đó, Trần Tùy Văn không dễ gì hoàn thành xong công việc, chuẩn bị tan làm đi ăn cơm. Cao Triều trên QQ gõ anh: "Có nhà không? Cho cậu xem thứ này chơi vui lắm."
Trần Tùy Văn nói: "Còn đang ở công ty."
Cao Triều nói: "Vậy khi nào cậu về? Tôi nhờ bạn bè giúp đỡ, tra ra vài thứ hữu dụng, cậu về rồi thì qua tìm tôi."
Trần Tùy Văn có hơi kích động: "Tìm được người vu oan hãm hại tôi rồi?"
"Đúng vậy. Xem cậu muốn xử lý thế nào." Cao Triều nói.
Trần Tùy Văn cơm cũng không ăn nữa, trực tiếp bắt xe về, hướng thẳng nhà của Cao Triều. Cao Triều đang ăn mì gói, căn phòng tràn ngập mùi vị của mì ăn liền, anh nhìn thấy Trần Tùy Văn, có chút bất ngờ: "Sao nhanh vậy?"
Trần Tùy Văn nói: "Tôi nhận được điện thoại liền chạy về nhà. Có phát hiện gì vậy? Mau cho tôi xem xem."
Cao Triều nói: "Mọi thứ tôi đều sắp xếp trong thư mục trên màn hình máy tính rồi. Là một người bạn giúp tôi tra ra, cậu ta nói tra ra địa chỉ ID báo cáo cậu, ID này bên dưới tiểu thuyết của cậu để lại bình luận dài, chấm điểm âm, cũng viết tiểu thuyết trên 123 ngôn tình, còn lên tao bao mua một gói xoát lượt sưu tầm, treo cậu ở trên diễn đàn cũng là ID này.
Trần Tùy Văn thật sự không thể tin vào tai mình: "Thật hay giả vậy? Người này thật sự muốn hãm hại tôi, tại sao không dùng người thay thế?"
Cao Triều nhún nhún vai, bĩu môi: "Hoặc là không hiểu, hoặc là quá tự tin. Cậu xem trước đi, tôi còn chưa ăn cơm xong."
Trần Tùy Văn nhấp chuột mở ra thư mục, bên trong tất cả đều là ảnh chụp màn hình, anh vừa mở ra xem, sau đó liền nhìn thấy một ID quen thuộc, vậy mà lại là Đóa Lạp Đóa Mễ, đây là ID độc giả của Đóa Lạp Đóa Mễ, sau đó anh lại nhanh chóng lật qua những bức ảnh bên dưới, quả nhiên là Đóa Lạp Đóa Mễ, Trần Tùy Văn nhất thời cảm thấy tam quan vỡ nát, sao có thể là cô ấy!"
Cao Triều bưng hộp mì đi qua: "Cậu quen người này không? Hẳn là quen đi, cô ta còn viết bình luận dài cho cậu."
Trần Tùy Văn quay đầu nhìn Cao Triều: "Thật không có làm nhầm đó chứ?"
Cao Triều húp một ngụm lớn mì ăn liền, nhướng mày: "Cậu cảm thấy sao?"
Trần Tùy Văn thấy anh ta ăn đến ngon lành, tức khắc cảm thấy bụng đói cồn cào, anh hít mũi: "Còn mì ăn liền không?" Càng đừng nói, đối với người đang đói bụng, mì gói ngửi thơm đến mức nào.
Cao Triều suýt chút nữa phun hết mì trong ăn liền trong miệng ra, anh cố gắng nuốt xuống hết đồ ăn trong miệng, cười đến mức lộ ra cả hàm răng trắng đều tăm tắp, nói: "Có, ở bên bàn trà, tự lấy." Trần Tùy Văn vậy mà lại muốn ăn mì gói, thật khiến người ta kinh ngạc.
Trần Tùy Văn cũng không khách sáo, đứng dậy đi về phía phòng khách lấy mì gói. Cao Triều ở phía sau nói: "Một gói khẳng định không đủ, ăn được mấy gói thì lấy bấy nhiêu. Lạp xưởng dăm bông cũng ở bên cạnh, còn có nửa gói đậu phộng, đều quy về anh đó."
Trần Tùy Văn nghe vậy nhịn không được cười: "Có rau không? Phòng bếp có thể dùng không?"
Cao Triều nói: "Không có rau. Bếp có thể dùng, nhưng tôi chưa từng dùng qua. Bát ở trong tủ lạnh."
Trần Tùy Văn lấy gói mì đi về phía nhà bếp, trong bếp không có chút hỏa khí, bồn rửa nhìn không được sạch lắm, nhưng may mà không có chất đống bát đũa: "Vậy dùng cái gì để nấu mì?"
"Nấu bên đó." Cao Triều chỉ vào một chiếc máy lọc nước trong góc phòng khách, còn lấy cho Trần Tùy Văn một chiếc bát lớn, "Vận khí cậu thật tốt, hôm nay tôi vừa mới rửa bát, còn có bát để dùng, nếu như hôm qua mà đến, là không có bát để ăn cơm rồi, haha."
Trần Tùy Văn: "..." Người này đúng là sống tới cảnh giới lười biếng nhất có thể rồi, như thế nào có thể bớt việc liền làm như vậy.
Cao Triều ăn xong rồi, đặt bát xuống, từ trong tủ lạnh lấy ra hai quả dưa chuột, đặt dưới vòi nước rửa sạch, đưa một quả qua cho Trần Tùy Văn: "Đây vừa là rau củ vừa là trái cây, bổ sung vitamin."
Trần Tùy Văn cười nhận lấy: "Anh gọi đồ ăn ngoài cũng tốt mà, ngày ngày ăn mì gói, anh chưa ăn đến ngán à?"
"Vẫn tốt, tôi vẫn khá thích mùi vị này." Cao Triều đang nhai nhai dưa chuột, nheo mắt nhìn Trần Tùy Văn, "Cậu định làm thế nào?"
Trần Tùy Văn nói: "Cái gì làm thế nào?"
"Xử lý cái người vu oan hãm hại cậu thế nào." Cao Triều nói.
Trần Tùy Văn nhún vai: "Không làm sao cả, tôi định nói một tiếng với biên tập, chứng minh mình trong sạch là được rồi."
"Cứ bỏ qua như thế sao? Cậu cũng quá thánh thiện rồi đi! Không phải cô ta treo đầu tường cậu sao, cậu nhất định phải treo lại, để cô ta ở trên 123 ngôn tình không được yên ổn." Cao Triều nhìn không được gào lên.
Trần Tùy Văn suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cô bé này ở cùng một tổ biên tập với tôi, còn chưa tốt nghiệp cấp ba, nhân cách còn chưa hoàn thiện, làm việc khó tránh khỏi đầu óc nóng nảy. Tôi cảnh cáo riêng với cô ấy vậy." Chủ yếu là cô bé này cũng xấp xỉ tuổi em gái anh, anh có chút không đành lòng.
Cao Triều xua tay: "Tôi cho rằng cảnh cáo riêng không có tác dụng, cô gái này tuổi còn nhỏ mà nội tâm đã xấu như vậy rồi, chứng tỏ bản tính vốn không lương thiện, cậu không cho cô ta chút cảnh cáo, trái lại nhắc nhở cô ta lần sau làm việc xấu phải hủy đi chứng cứ không để lại vết tích. Chắc cô ta khá thân với cậu đúng không, ngoài mặt thì ôm đùi cậu, sau lưng lại đâm cậu một dao, loại người khẩu phật tâm xà này tôi ghét nhất trên đời. Lần này cô ta đụng phải tôi rồi, tôi nhất định phải treo cô ta lên cho cả thể giới đều biết bộ mặt thật của cô ta!"
Trần Tùy Văn nghĩ đến điểm này, thực sự cảm thấy có chút khó chịu, tiểu nha đầu hôm qua còn giả trang thành áo bông nhỏ tri kỷ, hắn bắt đầu ăn mì, tiêu ngâm giấm ăn cũng rất ngon, đặc biệt là còn kèm thêm lạc giòn, thơm giòn ngon miệng, hương vị độc nhất. "Kỳ thực vậy cũng được. Anh giúp tôi treo?"
Cao Triều hăm hở xắn tay áo: "Vừa hay tôi đang rảnh đến phát sợ, để tôi treo giúp cậu."
Trần Tùy Văn nói: "Cảm ơn nhé, còn có mì của cậu nữa, lần sau tôi mời cậu ăn cơm."
Cao Triều cười hà hà: "Không dám, tôi thích ăn cá."
"Tôi mời anh ăn cá nướng." Trần Tùy Văn hết lòng đồng ý, đối với sự giúp đỡ của Cao Triều anh vô cùng biết ơn, không ngờ anh ta là người nhiệt tình đến vậy.
Cao Triều nói: "Thực ra tôi cảm thấy cậu tự mình làm là được rồi." Hắn biết tài nghệ của Trần Tùy Văn, tuy rằng chưa ăn qua cá do anh nấu, nhưng khẳng định sẽ không tệ.
Trần Tùy Văn nói: "Vậy được, cá nướng tôi không cách nào làm, cuối tuần mời anh ăn cánh cá cay. Đúng rồi, còn có người bạn kia của anh nữa, anh ấy giúp tôi thu thập nhiều thông tin như vậy, chắc tốn rất nhiều công sức đi." Từ trong rất nhiều ID như vậy, tìm ra được những bằng chứng này, phải là một công trình không hề nhỏ.
"Người bạn đó của tôi là người ngoại tỉnh, tôi nói cảm ơn với cậu ấy là được rồi, cậu mời tôi ăn cơm là đủ rồi. Quyết định vậy nhé, canh cá cay!" Cao Triều búng tay một cái.
Trần Tùy Văn ăn xong, nhân tiện giúp Cao Triều rửa bát mới quay về, còn đem bồn rửa bát cọ đến sạch bóng để báo đáp, thực tế, là anh chịu không nổi sự bừa bộn luộm thuộm của cái bồn rửa.
Khúc Lạc đi công tác vẫn chưa về, nghe Trần Tùy Văn hồi báo tình hình, nhịn không được chửi ầm lên, thật là một con điếm đầy mưu mô, cô ta nhất định phải bị ghim lên đầu trang, không thể để người khác cảm thấy Tùy Văn của bọn họ không có bạn bè người thân.
Thế là tối hôm đó Cao Triều đạo diễn một vở kịch nghịch tập, gọi là "[treo đầu tường] 50 tệ muốn đánh đuổi một tác giả? Đóa Lạp Đóa Mễ cô cũng quá trí ngạnh* rồi!" Chứng cứ từng cái một được ném ra, bằng chứng rõ ràng. Cả Bích Thủy náo động, vô số quần chúng dời ghế đến cắn hạt dưa vây xem vở kịch lớn trong năm, Đóa Lạp Đóa Mễ được phong làm trí ngạnh nương nương, bài ghim này bởi vi chứng cứ quá cứng rắn, chưa kịp hot, đã khiến lầu chủ đề mới xây được hai trăm tầng liền bị chìm xuống, so với bài đăng dài tận ba trang treo Trần Tùy Văn lúc đầu mà so sánh, đúng là khác biệt một trời một vực.
*Trí ngạnh: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ những người bị thiếu sót về IQ, IQ thấp.
Cao Triều không khỏi cười lạnh một tiếng, lúc giẫm đạp người ta từng người từng người nhảy đến còn lợi hại hơn cả châu chấu, đến lúc phải xin lỗi người nào người nấy đều sợ sệt.
Đương nhiên cũng có những quần chúng bị người lợi dụng thẹn quá hóa giận, chạy đến dưới tiểu thuyết của Đóa Lạp Đóa Mễ đánh giá điểm âm, rời bỏ chuyên mục, thậm chí còn rút ra khỏi nhóm biên tập.
Trần Tùy Văn cũng sợ những chuyện thị phi này rồi, chủ động rút lui khỏi nhóm biên tập. Nhưng rất nhanh lại bị biên tập lôi vào một nhóm khác, nhóm này chỉ có mười mấy người, ID tác giả trong nhóm hầu như đều có chút quen thuộc, là khách quen trên kim bảng và đủ các loại bảng khác, có người còn là tác giả tiểu thuyết mà Trần Tùy Văn đang theo dõi. Khúc Lạc nói đây là nhóm đại thần hồng, những tác giả có thành tích tốt đều tập trung lại với nhau, cho thấy biên tập rất xem trọng anh.
Trần Tùy Văn ngược lại không cho rằng như vậy, anh hoàn toàn là một người mới, thành tích cũng bình thường, anh chủ động rời khỏi nhóm, biên tập vì để thuận tiện quản lý, mới đêm anh kéo vào trong nhóm này., tất cả những người trong đây thành tích đều cao hơn anh, sẽ không có ai ghen tị với anh nữa. Lúc Trần Tùy Văn vào nhóm, mọi người đang trò chuyện rất hight, không ai chú ý rằng đã có thêm một người, cách biệt giữa anh và mọi người quá lớn, bèn yên lặng làm một người thuộc phe lặn nước.
Tuần này vào lúc đổi bảng, anh không đăng ký lên bảng, biên tập cho anh tần số trên lên bản đồ lớn tinh phẩm, xem như là bồi thường cho việc đổi anh khỏi bảng cường thôi. Bình sinh đây là lần đầu tiên đang được đẩy giữa chừng thì bị trục xuất, nói không chán nản là giả, có điều chương mục thanh minh vẫn còn đang treo ở đó, không hề bị gỡ bỏ, đây xem như là niềm an ủi duy nhất.
Đến cuối tuần, Trần Tùy Văn mời Cao Triều ăn cơm, ở nhà làm món canh cá cay. Miếng cá vừa mềm vừa mịn, vừa tươi ngon hợp khẩu vị, Cao Triều ăn đến mức đã nghiền không tả nổi. Mọi người thân quen rồi, nói chuyện cũng không kiêng kỵ gì nhiều nữa, Cao Triều hỏi Trần Tùy Văn: "Sao cậu lại nấu ăn ngon đến vậy? Mẹ cậu nỡ để cậu xuống bếp sao?"
Trần Tùy Văn nói: "Bố tôi đi biển từ rất sớm, mẹ tôi không biết nấu ăn, thường xuyên dẫn chúng tôi đi ăn ở căn tin trong trường, em gái tôi vô cùng kén ăn, không chịu ăn ở căn tin, tôi là bị nó ép mà ra đó."
Cao Triều có chút ngạc nhiên nhìn anh: "Cậu còn có em gái? Mẹ cậu không phải là giáo viên sao?"
"Ừm, mẹ tôi là người dân tộc thiểu số, có thể sinh con thứ hai*." Trần Tùy Văn nói.
*Đây là do chính sách một con của Trung Quốc, những người sinh con thứ hai sẽ phải đóng một mức phạt rất lớn so với thu nhập của họ.
"Chẳng trách."
Khúc Lạc vừa ăn vừa cười ha ha: "Tùy Văn là một tên cuồng em gái. Em gái cậu ấy lớn lên vô cùng xinh đẹp."
Cao Triều nổi lên hứng thú: "Thật sao? Có ảnh chụp không?"
Trần Tùy Văn liếc hắn một cái, không khách khí nói: "Tránh sang một bên! Không cho anh xem."
Cao Triều sờ sờ mũi: "Ảnh cũng không cho xem, cậu cũng quá cuồng em gái rồi đó."
Khúc Lạc hiểu rõ ý tứ của bạn tốt: "Tùy Văn không chịu cho anh xem hình của em gái cậu ấy, là lo lắng anh yy em gái cậu ấy. Hết cách, ai kêu bọn tôi đều hiểu rõ nội tâm thô tục của anh." Nói xong còn làm cái mặt quỷ.
Cao Triều lườm trắng mắt: "Có khoa trương đến vậy không?"
Trần Tùy Văn trịnh trọng gật đầu: "Có."
"Được thôi, không cho xem thì không xem." Cao Triều tiếp tục ăn cá, một bên lén lút đánh giá Trần Tùy Văn, Trần Tùy Văn có nước da trắng ngần, lông mày mảnh, mắt hai mí rất rõ ràng, lông mi dày và dài, mắt rất to, nhưng không phải kiểu lồi ra xấu xí khó nhìn như mắt bò, sống mũi cao thẳng, đôi môi có độ dày mỏng vừa vặn, sắc mặt là một màu hồng khỏe mạnh, tóm lại, là một soái ca đẹp trai vượt xa người bình thường rất nhiều lần. Cao Triều tự nhận mình không đẹp trai bẳng Trần Tùy Văn, may mà hắn có ưu thế về chiều cao, cao hơn so với anh bốn centimet. Nếu như em gái Trần Tùy Văn giống cậu ta, vậy xác thực là đủ xinh đẹp.
Trần Tùy Văn nghe câu này, tức giận nói: "Tôi không có xoát được chưa!" Người này là muốn an ủi mình sao, nhưng cũng quá không biết nói chuyện rồi.
Cao Triều nói: "Tôi biết, có người thay cậu xoát rồi, sau đó báo cáo, lại lên diễn đàn treo cậu, thật đúng là dịch vụ một cửa*, cũng không chê mệt. Tôi nói sao cậu lại chạy vào kênh phụ nữ viết tiểu thuyết, lòng dạ phụ nữ to như hạt vừng mũi kim, dễ dàng lục đục nhất, đến trang web của bọn tôi viết đi, tôi giúp cậu giới thiệu với biên tập một chút, ký hợp đồng, lên bảng đều rất dễ dàng."
*Dịch vụ một cửa: Đây là dịch vụ tối đa hóa việc lên lịch các vấn đề cần được xử lý tập trung và các khoản phí, dịch vụ và các vấn đề liên quan nội bộ để tạo thành một chuỗi dịch vụ hoàn chỉnh, từ tiếp nhận vấn đề, giải quyết cho đến trả kết quả...
Trần Tùy Văn không hiếm lạ miếng bánh lớn trên trời rơi xuống này, đảo mắt một cái, không khách khí đáp lại: "Anh rõ ràng bản chất của phụ nữ như vậy, còn vọng tưởng thu hết tất cả vào hậu cung, cho rằng bọn họ sẽ can tâm tình nguyện, chung sống hòa bình sao?"
"Ài, Tôi như vậy không phải là yy mà." Cao Triều có chút ngượng ngùng cười, "Cậu thật không muốn đến trang web của bọn tôi viết sao?"
Trần Tùy Văn nói: "Không đâu, tôi không viết được kiểu như anh đâu, cũng viết không nổi chuyện tình cảm giữa nam nữ."
"Vậy cậu viết cái gì?" Cao Triều hỏi.
Trần Tùy Văn nghiến răng nói: "Đam mỹ."
Cao Triều sững sờ trong chốc lát: "Ồ, vậy cậu có thể đến trang web của bọn tôi viết tiểu thuyết CP, chỉ cần câu chuyện hay, độc giả sẽ không để ý có tương tác tình cảm hay không."
Trần Tùy Văn nghĩ một hồi: "Tạm thời không có dự định đó, tôi vẫn là viết trên 123 ngôn tình đi." Trên mạng Khởi điểm gần đây đều là tiểu thuyết dài kỳ, đậm tính thương mại, vốn không phù hợp với tác giả chỉ viết chơi chơi vì sở thích như anh.
Cao Triều nói: "Lát nữa gửi link tiểu thuyết của cậu cho tôi, tôi giúp cậu xem xem."
Trần Tùy Văn kỳ quái nói: "Anh xem tiểu thuyết của tôi? Anh còn xem đam mỹ?"
Cao Triều cười: "Sao nào, không cho xem?"
Trần Tùy Văn lặng lẽ nhìn ánh đèn lờ mờ ngoài cửa sổ, trong đầu là hình ảnh một tên trực nam Teddy lại muốn xem đam mỹ, đây đúng là một phong cách hội họa kỳ dị! Anh đang định lên tiếng từ chối, Cao Triều lại "ba ba ba" vỗ vài cái lên cánh tay với trên đùi, vội vội vàng vàng nói: "Không được rồi, tôi sắp bị muỗi cắn chết rồi, nhóm máu O đúng là thần khí thu hút muỗi mà. Tôi không phải muốn xem tiểu thuyết của anh, chỉ muốn giúp anh tra xem số liệu có chỗ nào không đúng, tôi vào phòng trước đây, anh mau chóng gửi liên kết cho tôi đi." Nói xong vội vàng đi mất.
Trần Tùy Văn hơi ngạc nhiên trước lời Cao Triều nói, anh ta muốn giúp mình tìm ra vấn đề ư? Nhưng cái này sao có thể tìm ra được. Mặc dù nghĩ vậy, nhưng vẫn gửi link tiểu thuyết của mình qua, Cao Triều lại hỏi anh về thông tin của bài báo cáo cùng với liên kết của bài đăng đầu tường trên diễn đàn, chỉ nói bản thân sẽ cố hết sức kiểm tra, cũng chưa chắc có thể tìm ra vấn đề. Trần Tùy Văn cũng không mong đợi nhiều sẽ tìm ra được vấn đề, nhưng mà Cao Triều nguyện ý giúp đỡ, trong lòng anh vẫn rất cảm kích.
Tuy rằng đã bị loại ra khỏi bảng, Trần Tùy Văn vẫn như thường lệ cập nhật chương mới, không hề bị tác động, những người hãm hại anh muốn khiến cho anh không viết tiếp được nữa, anh tự nhiên lem theo mong muốn của họ. Sau khi xuống khỏi bảng cường thôi, dưới tiểu thuyết cũng xem như yên ổn trở lại, những lời chửi rủa lăng mạ đều biến mất không thấy đâu. Không có bảng xếp hạng, lượt sưu tầm vẫn tăng lên mỗi ngày, bởi vì anh đã lên bảng trang chủ tháng, độc giả thấy điểm âm của anh quá nhiều, rất nhiều người bình thường không để lại lời nhắn cũng sôi nổi bình luận động viên anh, điều này khiến Trần Tùy Văn rất cảm động.
Sự việc xem như đã lắng xuống, Đóa Lạp Đóa Mễ đến gõ Trần Tùy Văn, nói mấy ngày nay cô ra ngoài chơi, quay về mới phát hiện xảy ra chuyện lớn đến vậy, đối với anh thể hiện sự chia buồn và lo lắng, còn bày tỏ mình tin tưởng anh không có xoát phân.
Trần Tùy Văn nói: "Cảm ơn, vốn dĩ tôi không có xoát phân, cũng không định bỏ tiểu thuyết."
Đóa Lạp Đóa Mễ hơi ngạc nhiên đối với sự bình tĩnh của anh, người bình thường gặp phải loại chuyện như thế này ai còn có thể bình tĩnh mà gõ chữ cập nhật, nhưng Trần Tùy Văn dường như không hề lay chuyển, ngay cả khổ cũng không tố với cô. "Em thấy anh bị rất nhiều điểm âm, quay đầu em giúp anh viết bình luận dài để bù lại điểm."
Trần Tùy Văn nói: "Cảm ơn, không cần phiền phức đâu, độc giả giúp tôi bù điểm nhiều lắm rồi."
Buổi tối hôm đó, Trần Tùy Văn không dễ gì hoàn thành xong công việc, chuẩn bị tan làm đi ăn cơm. Cao Triều trên QQ gõ anh: "Có nhà không? Cho cậu xem thứ này chơi vui lắm."
Trần Tùy Văn nói: "Còn đang ở công ty."
Cao Triều nói: "Vậy khi nào cậu về? Tôi nhờ bạn bè giúp đỡ, tra ra vài thứ hữu dụng, cậu về rồi thì qua tìm tôi."
Trần Tùy Văn có hơi kích động: "Tìm được người vu oan hãm hại tôi rồi?"
"Đúng vậy. Xem cậu muốn xử lý thế nào." Cao Triều nói.
Trần Tùy Văn cơm cũng không ăn nữa, trực tiếp bắt xe về, hướng thẳng nhà của Cao Triều. Cao Triều đang ăn mì gói, căn phòng tràn ngập mùi vị của mì ăn liền, anh nhìn thấy Trần Tùy Văn, có chút bất ngờ: "Sao nhanh vậy?"
Trần Tùy Văn nói: "Tôi nhận được điện thoại liền chạy về nhà. Có phát hiện gì vậy? Mau cho tôi xem xem."
Cao Triều nói: "Mọi thứ tôi đều sắp xếp trong thư mục trên màn hình máy tính rồi. Là một người bạn giúp tôi tra ra, cậu ta nói tra ra địa chỉ ID báo cáo cậu, ID này bên dưới tiểu thuyết của cậu để lại bình luận dài, chấm điểm âm, cũng viết tiểu thuyết trên 123 ngôn tình, còn lên tao bao mua một gói xoát lượt sưu tầm, treo cậu ở trên diễn đàn cũng là ID này.
Trần Tùy Văn thật sự không thể tin vào tai mình: "Thật hay giả vậy? Người này thật sự muốn hãm hại tôi, tại sao không dùng người thay thế?"
Cao Triều nhún nhún vai, bĩu môi: "Hoặc là không hiểu, hoặc là quá tự tin. Cậu xem trước đi, tôi còn chưa ăn cơm xong."
Trần Tùy Văn nhấp chuột mở ra thư mục, bên trong tất cả đều là ảnh chụp màn hình, anh vừa mở ra xem, sau đó liền nhìn thấy một ID quen thuộc, vậy mà lại là Đóa Lạp Đóa Mễ, đây là ID độc giả của Đóa Lạp Đóa Mễ, sau đó anh lại nhanh chóng lật qua những bức ảnh bên dưới, quả nhiên là Đóa Lạp Đóa Mễ, Trần Tùy Văn nhất thời cảm thấy tam quan vỡ nát, sao có thể là cô ấy!"
Cao Triều bưng hộp mì đi qua: "Cậu quen người này không? Hẳn là quen đi, cô ta còn viết bình luận dài cho cậu."
Trần Tùy Văn quay đầu nhìn Cao Triều: "Thật không có làm nhầm đó chứ?"
Cao Triều húp một ngụm lớn mì ăn liền, nhướng mày: "Cậu cảm thấy sao?"
Trần Tùy Văn thấy anh ta ăn đến ngon lành, tức khắc cảm thấy bụng đói cồn cào, anh hít mũi: "Còn mì ăn liền không?" Càng đừng nói, đối với người đang đói bụng, mì gói ngửi thơm đến mức nào.
Cao Triều suýt chút nữa phun hết mì trong ăn liền trong miệng ra, anh cố gắng nuốt xuống hết đồ ăn trong miệng, cười đến mức lộ ra cả hàm răng trắng đều tăm tắp, nói: "Có, ở bên bàn trà, tự lấy." Trần Tùy Văn vậy mà lại muốn ăn mì gói, thật khiến người ta kinh ngạc.
Trần Tùy Văn cũng không khách sáo, đứng dậy đi về phía phòng khách lấy mì gói. Cao Triều ở phía sau nói: "Một gói khẳng định không đủ, ăn được mấy gói thì lấy bấy nhiêu. Lạp xưởng dăm bông cũng ở bên cạnh, còn có nửa gói đậu phộng, đều quy về anh đó."
Trần Tùy Văn nghe vậy nhịn không được cười: "Có rau không? Phòng bếp có thể dùng không?"
Cao Triều nói: "Không có rau. Bếp có thể dùng, nhưng tôi chưa từng dùng qua. Bát ở trong tủ lạnh."
Trần Tùy Văn lấy gói mì đi về phía nhà bếp, trong bếp không có chút hỏa khí, bồn rửa nhìn không được sạch lắm, nhưng may mà không có chất đống bát đũa: "Vậy dùng cái gì để nấu mì?"
"Nấu bên đó." Cao Triều chỉ vào một chiếc máy lọc nước trong góc phòng khách, còn lấy cho Trần Tùy Văn một chiếc bát lớn, "Vận khí cậu thật tốt, hôm nay tôi vừa mới rửa bát, còn có bát để dùng, nếu như hôm qua mà đến, là không có bát để ăn cơm rồi, haha."
Trần Tùy Văn: "..." Người này đúng là sống tới cảnh giới lười biếng nhất có thể rồi, như thế nào có thể bớt việc liền làm như vậy.
Cao Triều ăn xong rồi, đặt bát xuống, từ trong tủ lạnh lấy ra hai quả dưa chuột, đặt dưới vòi nước rửa sạch, đưa một quả qua cho Trần Tùy Văn: "Đây vừa là rau củ vừa là trái cây, bổ sung vitamin."
Trần Tùy Văn cười nhận lấy: "Anh gọi đồ ăn ngoài cũng tốt mà, ngày ngày ăn mì gói, anh chưa ăn đến ngán à?"
"Vẫn tốt, tôi vẫn khá thích mùi vị này." Cao Triều đang nhai nhai dưa chuột, nheo mắt nhìn Trần Tùy Văn, "Cậu định làm thế nào?"
Trần Tùy Văn nói: "Cái gì làm thế nào?"
"Xử lý cái người vu oan hãm hại cậu thế nào." Cao Triều nói.
Trần Tùy Văn nhún vai: "Không làm sao cả, tôi định nói một tiếng với biên tập, chứng minh mình trong sạch là được rồi."
"Cứ bỏ qua như thế sao? Cậu cũng quá thánh thiện rồi đi! Không phải cô ta treo đầu tường cậu sao, cậu nhất định phải treo lại, để cô ta ở trên 123 ngôn tình không được yên ổn." Cao Triều nhìn không được gào lên.
Trần Tùy Văn suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cô bé này ở cùng một tổ biên tập với tôi, còn chưa tốt nghiệp cấp ba, nhân cách còn chưa hoàn thiện, làm việc khó tránh khỏi đầu óc nóng nảy. Tôi cảnh cáo riêng với cô ấy vậy." Chủ yếu là cô bé này cũng xấp xỉ tuổi em gái anh, anh có chút không đành lòng.
Cao Triều xua tay: "Tôi cho rằng cảnh cáo riêng không có tác dụng, cô gái này tuổi còn nhỏ mà nội tâm đã xấu như vậy rồi, chứng tỏ bản tính vốn không lương thiện, cậu không cho cô ta chút cảnh cáo, trái lại nhắc nhở cô ta lần sau làm việc xấu phải hủy đi chứng cứ không để lại vết tích. Chắc cô ta khá thân với cậu đúng không, ngoài mặt thì ôm đùi cậu, sau lưng lại đâm cậu một dao, loại người khẩu phật tâm xà này tôi ghét nhất trên đời. Lần này cô ta đụng phải tôi rồi, tôi nhất định phải treo cô ta lên cho cả thể giới đều biết bộ mặt thật của cô ta!"
Trần Tùy Văn nghĩ đến điểm này, thực sự cảm thấy có chút khó chịu, tiểu nha đầu hôm qua còn giả trang thành áo bông nhỏ tri kỷ, hắn bắt đầu ăn mì, tiêu ngâm giấm ăn cũng rất ngon, đặc biệt là còn kèm thêm lạc giòn, thơm giòn ngon miệng, hương vị độc nhất. "Kỳ thực vậy cũng được. Anh giúp tôi treo?"
Cao Triều hăm hở xắn tay áo: "Vừa hay tôi đang rảnh đến phát sợ, để tôi treo giúp cậu."
Trần Tùy Văn nói: "Cảm ơn nhé, còn có mì của cậu nữa, lần sau tôi mời cậu ăn cơm."
Cao Triều cười hà hà: "Không dám, tôi thích ăn cá."
"Tôi mời anh ăn cá nướng." Trần Tùy Văn hết lòng đồng ý, đối với sự giúp đỡ của Cao Triều anh vô cùng biết ơn, không ngờ anh ta là người nhiệt tình đến vậy.
Cao Triều nói: "Thực ra tôi cảm thấy cậu tự mình làm là được rồi." Hắn biết tài nghệ của Trần Tùy Văn, tuy rằng chưa ăn qua cá do anh nấu, nhưng khẳng định sẽ không tệ.
Trần Tùy Văn nói: "Vậy được, cá nướng tôi không cách nào làm, cuối tuần mời anh ăn cánh cá cay. Đúng rồi, còn có người bạn kia của anh nữa, anh ấy giúp tôi thu thập nhiều thông tin như vậy, chắc tốn rất nhiều công sức đi." Từ trong rất nhiều ID như vậy, tìm ra được những bằng chứng này, phải là một công trình không hề nhỏ.
"Người bạn đó của tôi là người ngoại tỉnh, tôi nói cảm ơn với cậu ấy là được rồi, cậu mời tôi ăn cơm là đủ rồi. Quyết định vậy nhé, canh cá cay!" Cao Triều búng tay một cái.
Trần Tùy Văn ăn xong, nhân tiện giúp Cao Triều rửa bát mới quay về, còn đem bồn rửa bát cọ đến sạch bóng để báo đáp, thực tế, là anh chịu không nổi sự bừa bộn luộm thuộm của cái bồn rửa.
Khúc Lạc đi công tác vẫn chưa về, nghe Trần Tùy Văn hồi báo tình hình, nhịn không được chửi ầm lên, thật là một con điếm đầy mưu mô, cô ta nhất định phải bị ghim lên đầu trang, không thể để người khác cảm thấy Tùy Văn của bọn họ không có bạn bè người thân.
Thế là tối hôm đó Cao Triều đạo diễn một vở kịch nghịch tập, gọi là "[treo đầu tường] 50 tệ muốn đánh đuổi một tác giả? Đóa Lạp Đóa Mễ cô cũng quá trí ngạnh* rồi!" Chứng cứ từng cái một được ném ra, bằng chứng rõ ràng. Cả Bích Thủy náo động, vô số quần chúng dời ghế đến cắn hạt dưa vây xem vở kịch lớn trong năm, Đóa Lạp Đóa Mễ được phong làm trí ngạnh nương nương, bài ghim này bởi vi chứng cứ quá cứng rắn, chưa kịp hot, đã khiến lầu chủ đề mới xây được hai trăm tầng liền bị chìm xuống, so với bài đăng dài tận ba trang treo Trần Tùy Văn lúc đầu mà so sánh, đúng là khác biệt một trời một vực.
*Trí ngạnh: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ những người bị thiếu sót về IQ, IQ thấp.
Cao Triều không khỏi cười lạnh một tiếng, lúc giẫm đạp người ta từng người từng người nhảy đến còn lợi hại hơn cả châu chấu, đến lúc phải xin lỗi người nào người nấy đều sợ sệt.
Đương nhiên cũng có những quần chúng bị người lợi dụng thẹn quá hóa giận, chạy đến dưới tiểu thuyết của Đóa Lạp Đóa Mễ đánh giá điểm âm, rời bỏ chuyên mục, thậm chí còn rút ra khỏi nhóm biên tập.
Trần Tùy Văn cũng sợ những chuyện thị phi này rồi, chủ động rút lui khỏi nhóm biên tập. Nhưng rất nhanh lại bị biên tập lôi vào một nhóm khác, nhóm này chỉ có mười mấy người, ID tác giả trong nhóm hầu như đều có chút quen thuộc, là khách quen trên kim bảng và đủ các loại bảng khác, có người còn là tác giả tiểu thuyết mà Trần Tùy Văn đang theo dõi. Khúc Lạc nói đây là nhóm đại thần hồng, những tác giả có thành tích tốt đều tập trung lại với nhau, cho thấy biên tập rất xem trọng anh.
Trần Tùy Văn ngược lại không cho rằng như vậy, anh hoàn toàn là một người mới, thành tích cũng bình thường, anh chủ động rời khỏi nhóm, biên tập vì để thuận tiện quản lý, mới đêm anh kéo vào trong nhóm này., tất cả những người trong đây thành tích đều cao hơn anh, sẽ không có ai ghen tị với anh nữa. Lúc Trần Tùy Văn vào nhóm, mọi người đang trò chuyện rất hight, không ai chú ý rằng đã có thêm một người, cách biệt giữa anh và mọi người quá lớn, bèn yên lặng làm một người thuộc phe lặn nước.
Tuần này vào lúc đổi bảng, anh không đăng ký lên bảng, biên tập cho anh tần số trên lên bản đồ lớn tinh phẩm, xem như là bồi thường cho việc đổi anh khỏi bảng cường thôi. Bình sinh đây là lần đầu tiên đang được đẩy giữa chừng thì bị trục xuất, nói không chán nản là giả, có điều chương mục thanh minh vẫn còn đang treo ở đó, không hề bị gỡ bỏ, đây xem như là niềm an ủi duy nhất.
Đến cuối tuần, Trần Tùy Văn mời Cao Triều ăn cơm, ở nhà làm món canh cá cay. Miếng cá vừa mềm vừa mịn, vừa tươi ngon hợp khẩu vị, Cao Triều ăn đến mức đã nghiền không tả nổi. Mọi người thân quen rồi, nói chuyện cũng không kiêng kỵ gì nhiều nữa, Cao Triều hỏi Trần Tùy Văn: "Sao cậu lại nấu ăn ngon đến vậy? Mẹ cậu nỡ để cậu xuống bếp sao?"
Trần Tùy Văn nói: "Bố tôi đi biển từ rất sớm, mẹ tôi không biết nấu ăn, thường xuyên dẫn chúng tôi đi ăn ở căn tin trong trường, em gái tôi vô cùng kén ăn, không chịu ăn ở căn tin, tôi là bị nó ép mà ra đó."
Cao Triều có chút ngạc nhiên nhìn anh: "Cậu còn có em gái? Mẹ cậu không phải là giáo viên sao?"
"Ừm, mẹ tôi là người dân tộc thiểu số, có thể sinh con thứ hai*." Trần Tùy Văn nói.
*Đây là do chính sách một con của Trung Quốc, những người sinh con thứ hai sẽ phải đóng một mức phạt rất lớn so với thu nhập của họ.
"Chẳng trách."
Khúc Lạc vừa ăn vừa cười ha ha: "Tùy Văn là một tên cuồng em gái. Em gái cậu ấy lớn lên vô cùng xinh đẹp."
Cao Triều nổi lên hứng thú: "Thật sao? Có ảnh chụp không?"
Trần Tùy Văn liếc hắn một cái, không khách khí nói: "Tránh sang một bên! Không cho anh xem."
Cao Triều sờ sờ mũi: "Ảnh cũng không cho xem, cậu cũng quá cuồng em gái rồi đó."
Khúc Lạc hiểu rõ ý tứ của bạn tốt: "Tùy Văn không chịu cho anh xem hình của em gái cậu ấy, là lo lắng anh yy em gái cậu ấy. Hết cách, ai kêu bọn tôi đều hiểu rõ nội tâm thô tục của anh." Nói xong còn làm cái mặt quỷ.
Cao Triều lườm trắng mắt: "Có khoa trương đến vậy không?"
Trần Tùy Văn trịnh trọng gật đầu: "Có."
"Được thôi, không cho xem thì không xem." Cao Triều tiếp tục ăn cá, một bên lén lút đánh giá Trần Tùy Văn, Trần Tùy Văn có nước da trắng ngần, lông mày mảnh, mắt hai mí rất rõ ràng, lông mi dày và dài, mắt rất to, nhưng không phải kiểu lồi ra xấu xí khó nhìn như mắt bò, sống mũi cao thẳng, đôi môi có độ dày mỏng vừa vặn, sắc mặt là một màu hồng khỏe mạnh, tóm lại, là một soái ca đẹp trai vượt xa người bình thường rất nhiều lần. Cao Triều tự nhận mình không đẹp trai bẳng Trần Tùy Văn, may mà hắn có ưu thế về chiều cao, cao hơn so với anh bốn centimet. Nếu như em gái Trần Tùy Văn giống cậu ta, vậy xác thực là đủ xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.