Chương 57
Nhĩ Nhã
14/01/2016
Lâm Viễn an ủi Lí Cố một chút, thấy cảm xúc hắn ổn định rồi mới chuẩn bị đi.
Lí Cố giữ chặt Lâm Viễn hỏi “Cậu nghỉ ngơi ở đâu a? Muốn đến ở cùng tôi không?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, quay đầu thấy Hạ Vũ Thiên đang khẽ nhíu mày.
Lâm Viễn tâm động, nếu ở một mình rất có thể sẽ bị Hạ Vũ Thiên quấy rầy, cũng có thể gây phiền cho bọn Tiểu Dịch. Nhưng nếu ở cùng Lí Cố, Hạ Vũ Thiên sẽ không cách nào làm quá…nghĩ vậy, Lâm Viễn ỏi Lí Cố “Tôi có thể làm việc ở phòng khám sao?”
“Có thể a” Lí Cố vội vã gật đầu nói “Phòng khám của tôi cũng đang thiếu bác sĩ, cậu tới làm rồi ở cùng tôi, nhà tôi vẫn còn phòng”
“Uhm” Lâm Viễn híp mắt hỏi “Vậy…chỗ anh có nuôi chó được không?”
Lí Cố chớp mắt mấy cái, liếc nhìn Chíp bông rồi nói “Không thành vấn đề”
Lâm Viễn nghe vậy thấy rất ổn nên cùng Lí Cố thương lượng công việc cụ thể.
Lí Cố cười tủm tỉm, gần đây hắn 2 lần thất tình liên tiếp, không có ai cảm thương, nếu có Lâm Viễn ở cùng có thể vui chơi với nhau, chỉ là sắc mặt Hạ Vũ Thiên không tốt cho lắm….Đem Lâm Viễn đến ở chỗ hắn cũng là ý muốn của gã, để Lâm Viễn sống cùng hắn dưới một mái nhà gã cũng sẽ ghen tị, hai nữa….sau này gã muốn gì cũng rất bất tiện.
Hạ Vũ Thiên có chút buồn bực, lúc nãy Lâm Viễn cự tuyệt ở lại, nhưng bây giờ lại đột ngột thay đổi chủ ý, không biết là nghĩ gì…..
Sau đó, Lâm Viễn đi cùng Lí Cố về nhà, Hạ Vũ Thiên ngăn cản, nói với Lâm Viễn “Vừa mới gặp lại, tán gẫu đôi câu đã, anh vẫn chưa nói xong”
Lí Cố híp mắt nhìn hai người, cũng ít nhiều hiểu ra, sờ sờ cằm…..Hình như Hạ Vũ Thiên vẫn chưa thu phục được Lâm Viễn a.
Lâm Viễn nhìn gã hỏi “Còn nói gì nữa?”
Hạ Vũ Thiên trả lời “Anh vừa nói với em có muốn chuẩn bị một chút”
Lâm Viễn sảng khoái lắc đầu nói “Tôi không hứng thú, anh tìm người khác đi”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, Lâm Viễn vui vẻ cự tuyệt, một chút cơ hội cũng không có.
Lâm Viễn kéo Chíp bông về phía mình nói “Của tôi”
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn Lâm Viễn, tựa hồ như hắn đang cáu khỉnh với gã nên vội vàng gật đầu theo bản năng, Lâm Viễn vui mừng dắt Chíp bông đi, hắn muốn về nhà lấy đồ.
Lí Cố phải ở lại phòng khám vì còn việc, Hạ Vũ Thiên bảo sẽ đưa hắn đi, Lâm Viễn không cự tuyệt, đi theo Hạ Vũ Thiên.
Đến cửa phòng trọ, Lâm Viễn vừa xuống xe thì thấy Tiểu Dịch đang đứng trước cửa lo lắng gọi điện thoại, thấy Lâm Viễn xuống xe cùng Hạ Vũ Thiên, Tiểu Dịch vội vàng chạy đến kéo Lâm Viễn sang một bên, trừng Hạ Vũ Thiên “Hạ Vũ Thiên, anh muốn làm gì?”
Hạ Vũ Thiên nhìn Tiểu Dịch không nói gì, Lâm Viễn giữ chặt Tiểu Dịch nói “Aiii, không có việc gì đâu”
Tiểu Dịch nhìn hắn hỏi “Thực sự không có việc gì a?”
Lâm Viễn gật đầu, Hạ Vũ Thiên đứng đợi, Tiểu Dịch liếc gã một cái, túm Lâm Viễn sang một góc hỏi “Aiii, Lâm Viễn, sao anh lại để hắn tóm được?”
Lâm Viễn nhăn mặt nhăn mày, nhún vai—-Không hay hò gì cả.
Tiểu Dịch lại liếc nhìn Hạ Vũ Thiên, nhỏ giọng nói “A, Hạ Vũ Thiên thay đổi tính tình nhiều lắm a, tôi còn nghĩ anh ta sẽ bắt cóc tống tiền anh”
Lâm Viễn vốn nghĩ Hạ Vũ Thiên sẽ thẹn quá hóa giận hoặc làm chuyện gì đáng giận, thật sự không nghĩ đến gã sẽ nhắn loại tin nhắn kỳ quái này.
“Anh với hắn về đây làm gì?” Tiểu Dịch hỏi.
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng kể lại mọi chuyện.
Tiểu Dịch mở to hai mắt hỏi “Cái gì a? Hạ Vũ Thiên vậy mà lại nói yêu anh?!”
Lâm Viễn che miệng Tiểu Dịch lại, thấy Hạ Vũ Thiên không phát hiện mới gật gật đầu.
Tiểu Dịch nheo mắt cân nhắc một chút nói “Uhm, tôi hiểu rồi, Hạ Vũ Thiên xem như xong rồi! Anh ta thật sự yêu anh rồi” Nói xong Tiểu Dịch âm trầm ngắm Lâm Viễn hỏi “Còn anh? Này, Không thể tin Hạ Vũ Thiên được, anh sẽ không có tình cảm với anh ta chứ?!”
Lâm Viễn khẽ nhíu mày, lắc lắc đầu.
Tiểu Dịch cho rằng Lâm Viễn lắc đầu nghĩa là không thích Hạ Vũ Thiên nên nhẹ nhõm thở ra, mà Lâm Viễn thì hiểu rằng lắc đầu bởi vì….không biết, không rõ, nghĩ không ra.
“Vậy bây giờ anh chuẩn bị làm gì?” Tiểu Dịch hỏi “Đào tẩu hau trốn đi?”
Lâm Viễn nhìn hắn hỏi “Có thể đào tẩu sao?”
Tiểu Dịch cười cười “Cơ bản là không thể qua mắt được, thế lực của Hạ Vũ Thiên rất lớn, ai có thể chạy khỏi bàn tay anh ta a”
Lâm Viễn lại hỏi “Vậy cậu thấy thế nào?”
Tiểu Dịch kề sát người nhỏ giọng hỏi “Aiii, anh có nghĩ đến chuyện trả thù Hạ Vũ Thiên không?”
Lâm Viễn sửng sốt, nhìn Tiểu Dịch nói “Cậu cũng nghĩ vậy a?”
Tiểu Dịch cười “Chỉ biết là anh không nuốt trôi cục tức này thôi”
Lâm Viễn cười cười, thật cũng không phải là nuốt không trôi, chỉ là cảm thấy trả thù Hạ Vũ Thiên thì thật khó nói.
“Bây giờ cũng chỉ có duy nhất hai cách đào tẩu” Tiểu Dịch nói “Một là tùy theo ý Hạ Vũ Thiên, cứ đi theo hắn đến khi hắn chán ghét anh rồi đi tìm người mới, sau đó anh được tự do”
Lâm Viễn nhăn mặt nói “Không thèm, không có chí khí”
“Uhm, vậy cái này không được” Tiểu Dịch nói tiếp “Cách thứ 2, cứ để mặc Hạ Vũ Thiên theo đuổi, để cho hắn hít bụi nhiều đến nỗi biết khó mà lui!”
Lâm Viễn hơi gật đầu “Cái này được!”
“Trước đây không phải anh với Hạ Vũ Thiên có một khế ước sao?” Tiểu Dịch cười tủm tỉm hỏi “Bây giờ làm ngược lại đi a”
“Ngược lại?” Lâm Viễn khó hiểu hỏi “Ngược lại thế nào?”
“Trước đây hai người quy định trong thời gian một năm anh sẽ yêu hắn….Vậy bây giờ anh làm ngược lại, cho anh ta một năm theo đuổi anh, nhưng không được dùng đặc quyền mà phải giống người bình thường theo đuổi” Tiểu Dịch nói tiếp “Sau đó anh sẽ tra tấn anh ta, dữ dằn cho anh ta một bài học, sống không bằng chết”
Lâm Viễn ra vẻ bội phục nhìn Tiểu Dịch “Tiểu Dịch, thật là ác tuyệt đỉnh”
Tiểu Dịch ho khan một tiếng để làm mình bình tĩnh một chút, không hiểu vì sao nghĩ đến chuyện dạy dỗ Hạ Vũ Thiên làm hắn cảm thấy rất nóng ruột.
Lâm Viễn nhận thấy đề nghị của Tiểu Dịch vẫn có tính khả thi nên hỏi “Nhưng mà anh ta là xã hội đen a, nếu như nói không giữ lời thì sao?”
“Ai nha, anh thật ngốc quá đi” Tiểu Dịch trừng Lâm Viễn “Không phải bình thường anh rất thông minh sao? Sao đến thời khắc mấu chốt lại thành thật như vậy?! Hạ Vũ Thiên là ai a? Vậy mà lại yêu anh, như vậy chứng tỏ anh ta thật lòng rồi, động lòng chính là thừa nhận mình thua, sao anh không lợi dụng chuyện này cho tốt a!”
LÂm Viễn sờ sờ đầu, cảm thấy chuyện này có chút không yên lòng.
Tiểu Dịch nhìn hắn cảnh cáo, nói “Anh phải nhớ rõ trước đây đã bị anh ta lừa như thế nào mà phản kích lại, phải làm cho thật một chút để tự bảo vệ mình!”
Lâm Viễn hơi gật đầu, Tiểu Dịch nhìn thấy Hạ Vũ Thiên đã bắt đầu hơi mất kiên nhẫn nên lên tiếng “Anh nhớ kỹ a, không phải anh ta xử lý anh, mà là anh xử lý anh ta!Lần này ngàn vạn lần đừng thua a! Không thể để cho anh ta chiếm tiện nghi như vậy!”
Lâm Viễn lại gật đầu, tuy rằng vừa rồi rất muốn trả thù Hạ Vũ Thiên nhưng sau khi Tiểu Dịch nói ra lại có chút tội lỗi, cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
Tiểu Dịch sau khi giảng giải xong cảm thấy tâm tình khá tốt, quả nhiên Hạ Vũ Thiên khờ dại yêu Lâm Viễn! Tuy rằng hắn từng một lần hoài nghi Hạ Vũ Thiên đến tột cùng có tình cảm hay không nhưng lần này tuyệt đối không thể để Lâm Viễn thua nữa, phải hoàn toàn tiêu diệt dáng vẻ đường bệ của Hạ Vũ Thiên, xem như vì dân trừ hại.
Tiểu Dịch lại nói thầm vài câu với Lâm Viễn, căn dặn đừng làm quá khiến hắn bỏ chạy, Lâm Viễn khe khẽ thở dài. Về cơ bản Lâm Viễn vốn nghĩ có thể tìm người giúp đỡ, không ngờ mọi chuyện lại trở nên mơ hồ.
Nghĩ ngợi một hồi, Lâm Viễn quay trở lại, thấy Hạ Vũ Thiên vẫn còn đang đứng trước cửa thì lên tiếng “Anh về trước đi, tôi dọn phòng một chút, tí nữa Lí Cố sẽ đến đón tôi”
“Anh giúp em thu dọn” Hạ Vũ Thiên thuận miệng nói.
Lâm Viễn nhìn nhìn gã, hỏi “Anh không có việc gì sao?”
Hạ Vũ Thiên đi cùng Lâm Viễn, vừa đi vừa nói “Việc kinh doanh về cơ bản đều có người làm, anh vẫn có thời gian riêng”
“Uhm” Lâm Viễn hàm hồ gật đầu nói “Lam người đầu tư quả nhiên vẫn là tốt nhất”
Hạ Vũ Thiên hỏi “Em…ngày mai sẽ đi làm ở chỗ Lí Cố?”
“Uhm” Lâm Viễn gật đầu “Đúng vậy, lâu rồi không có chuyên tâm làm việc”
“Vậy lúc ở trấn F thì sao?”
“Uhm, cơ bản thì ngày nào cũng có ca, dọn dẹp vệ sinh, khám bệnh một chút, nhưng mà tôi có người bảo lãnh nên một tuần chỉ làm ba ngày là được” Lâm Viễn đến trước cửa, lấy chìa khóa mở cửa “Vậy nên rất rãnh rỗi”
“Em không tìm người yêu?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Có tìm” Lâm Viễn trả lời, Hạ Vũ Thiên cau mày, Lâm Viễn cười xấu xa.
Hạ Vũ Thiên hơi hơi giật mình nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn đi vào, tháo dây xích cho Chip bông, tuy ở nơi xa lạ nhưng Chíp bông có thể nhận ra mùi Lâm Viễn nên không thấy bất an.
Hạ Vũ Thiên nhìn bốn phía xung quanh, Lâm Viễn vẫn duy trì thói quen sinh hoạt, tuy là có vẻ sạch sẽ hơn trước khi gặp gã một chút….Hạ Vũ Thiên khẽ cười, quả nhiên sớm chiều ở chung vẫn có ảnh hưởng nhất định.
Kỳ thật gã không biết, căn phòng này Lâm Viễn mượn của bọn Tiểu Dịch, cho dù mặt dày đến mẫy cũng không dám làm căn phòng rối tinh rối mù lên.
Hạ Vũ Thiên ngồi xuống sopha, Lâm Viễn lấy balo, thấy Hạ Vũ Thiên ngồi thì lên tiếng “Aiii, không phải anh đến giúp sao? Ngồi giúp à?”
Hạ Vũ Thiên ngẩn người, đứng lên nhìn Lâm Viễn……Hành lý của Lâm Viễn chỉ có vài bộ quần áo với một notebook…..Ngoài ra còn có một túi rác….giúp thế nào bây giờ?
Lâm Viễn cũng hiểu rõ chuyện này nên nhanh tay thu dọn rồi mang balo lên vai hỏi “Có đi hay không?”
Hạ Vũ Thiên nhìn đồng hồ, gật gật đầu, đi cùng Lâm Viễn, bỏ balo vào cốp xe rồi hai người rời nhà trọ.
Xe đi được một đoạn, Lâm Viễn có chút khó hiểu hỏi “Anh đi đâu vậy? Đây không phải là hướng phòng khám của Lí Cố phải không?”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu nói “Uhm. vẫn còn sớm, anh chở em đi ăn”
Lâm Viễn khổ sở nói “Còn ăn a? Tôi vừa mới ăn xong”
Hạ Vũ Thiên cười nói “Anh tưởng em sẽ đi đến khu đại học ăn thịt nướng”
Lâm Viễn sửng sốt, hai chữ “Thịt nướng” lọt vào trong tai làm tâm tình hắn tốt hẳn lên “Anh bảo đi khu đại học sao?”
“Uhm” Hạ Vũ Thiên gật đầu nói “Ăn xong rồi đi shopping ở chợ đêm, sau đó chơi bóng, em thấy thế nào?”
“Được….”
Lâm Viễn nói được nửa chữ thì nuốt ngược trở về, tâm nói….Không đúng a, không thể phối hợp như vậy, phải là nhìn sắc mặt Hạ Vũ Thiên rồi trả lời mới đúng….Vậy nên Lâm Viễn chỉnh lại biểu cảm, muốn vênh mặt lên nhưng nửa ngày không vênh lên nổi.
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ cười cười, đây đúng là tính tình Lâm Viễn, quá rộng lượng nên sẽ không biết giận, cho dù rõ ràng biết mình phải giận, nhưng không cách nào giận được.
Lâm Viễn ngồi ở ghế phó lái, trong đầu nghĩ về những lời của Tiểu Dịch….Còn có quyết định lúc trước.
Một lần nữa gặp lại Hạ Vũ Thiên làm cho hắn có chút khó xuống tay, nếu Hạ Vũ Thiên mạnh mẽ ép buộc hắn, vậy hắn có thể tranh đấu một phen, hoặc gã tìm được người mới mua vui thì bản thân hắn có thể sống tốt.
Nhưng lại chưa từng nghĩ Hạ Vũ Thiên không nóng không lạnh theo đuổi mình, còn có dáng vẻ chân thành si tình, Lâm Viễn cảm giác như bắt hải sâm, không cần phải gắng sức. Phiền nhất chính là cả đời này Lâm Viễn chưa từng chờ đợi ai, bởi vậy không thể hung dữ với Hạ Vũ Thiên, hay là định mệnh đời hắn là như vậy?!
Lâm Viễn buồn bã vò đầu bứt tai, Hạ Vũ Thiên cũng khẽ nhíu mày….Kỳ thật gã không biết Lâm Viễn sẽ theo đuổi ai nên cũng không biết phải xuống tay thế nào.
Trước đây vẫn kiên định cho rằng Lâm Viễn chết rồi, trong đầu chỉ có nhớ nhung càng ngày càng sâu, không nghĩ gì khác. Nhưng hôm nay Lâm Viễn đột nhiên xuất hiện trước mắt làm gã có chút trở tay không kịp.
Nếu mạnh bạo, gã sợ Lâm Viễn nổi giận thì sẽ không còn cơ hội, hơn nữa cũng không nhất thiết phải như vậy, trước giờ gã vẫn nhẹ nhàng với tình nhân. Nhưng gã đã yêu mà Lâm Viễn lại hoàn toàn không phản ứng gì, cho dù ở chung vẫn không có chút manh mối, hắn tựa hồ không tức giận, nhưng cũng không thích gã….Hiện tại, Hạ Vũ Thiên chỉ duy nhất muốn nhân cơ hội này ở chung với Lâm Viễn một chút, đợi sau khi về nhà rồi ngẫm lại đối sách.
Nhưng nghĩ tí nữa lại phải tách ra, Hạ Vũ Thiên có chút khó chịu, đến tột cùng bản thân muốn gì cũng không rõ.
Cứ như vậy, hai người mang tâm sự riêng đến khu đại học, mọi suy nghĩ cũng tạm dứt bỏ để ăn một chút.
Sau đó cùng nhau đi dạo, chơi bóng rổ, mãi đến khi đêm sâu thật sâu, Lâm Viễn lau mồ hôi nói “Aiii, phải về rồi sao?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu. Sau khi lên xe thì đưa Lâm Viễn đến chỗ chăm sóc thú cưng trước.
Vì Chíp bông sẽ ở trong nhà Lí Cố nên Lâm Viễn muốn mang nó đến đây tắm rửa, nhân tiện chăm sóc sắc đẹp một chút. Mặt khác hắn nghĩ, Chíp bông ở với Hạ Vũ Thiên cũng lâu, không biết có bị dính yêu khí hay không, vẫn là nên tiêu độc.
Hạ Vũ Thiên ra sức thả chậm tốc độ nhưng xe vẫn đến trước cửa nhà Lí Cố, Lí Cố từ trên lầu gào vọng xuống “Thật là chậm quá a!”
Lâm Viễn thấy Lí Cố cũng hốt hoảng một chút, đừng rơi xuống nha!
Hạ Vũ Thiên mở cửa xe, muốn đưa hắn lên nhà, Lâm Viễn cười “Không cần đâu, cũng không phải nữ sinh” Vừa nói hắn vừa lấy balo chuẩn bị lên lầu.
Hạ Vũ Thiên giữ chặt Lâm Viễn nói “Lâm Viễn”
“Uhm” Lâm Viễn quay đầu nhìn.
“Em có giận anh không?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn ngẩn người, Hạ Vũ Thiên có chút mê hoặc….mà chính hắn cũng vậy, suy nghĩ một lúc, Lâm Viễn nhún nhún vai nói “Tôi không biết”
Hạ Vũ Thiên há hốc mồm đứng yên tại chỗ, tại sao Lâm Viễn đến tức giận cũng không rõ ràng, là cố ý làm khó gã, hay đó là sự thật?
Lâm Viễn nói xong thì đột nhiên bình thương trở lại…Hắn thật sự là không biết.
Sau đó Lâm Viễn chào Hạ Vũ Thiên lên nhà, thang máy chậm rãi đi lên, Lâm Viễn đột nhiên hiểu ra một chút—-Đối phó với Hạ Vũ Thiên, không cần né tránh, cũng không cần phải dùng đến mưu kế của Tiểu Dịch. Những thứ này đối với hắn đều quá mệt mỏi, mà hắn chịu mệt để làm gì? Đúng ra phải là Hạ Vũ Thiên mệt chứ, hắn phải lấy bất biến ứng vạn biến, làm cho Hạ Vũ Thiên nghĩ đến mệt mỏi thì thôi, còn hắn thì phải vui vẻ, an nhà mà sống!
Thang máy mở cửa, Lí Cố nhô đầu ra “Viễn Viễn!”
Lâm Viễn mang balo, kéo Chíp bông chạy “Ai,Mộc Lang, đánh bài không?”
“Đánh” Mộc Lãng chạy đến tủ lạnh lấy bia, để Lâm Viễn với Chíp bông vào rồi đóng cửa lại, Lâm Viễn vứt balo xuống sàn, đến bàn ngồi, tâm nói….Ông đây phải bắt đầu cuộc sống mới, Hạ Vũ Thiên, anh cứ đau đầu đi, tôi không chơi trò này với anh!
Lí Cố giữ chặt Lâm Viễn hỏi “Cậu nghỉ ngơi ở đâu a? Muốn đến ở cùng tôi không?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, quay đầu thấy Hạ Vũ Thiên đang khẽ nhíu mày.
Lâm Viễn tâm động, nếu ở một mình rất có thể sẽ bị Hạ Vũ Thiên quấy rầy, cũng có thể gây phiền cho bọn Tiểu Dịch. Nhưng nếu ở cùng Lí Cố, Hạ Vũ Thiên sẽ không cách nào làm quá…nghĩ vậy, Lâm Viễn ỏi Lí Cố “Tôi có thể làm việc ở phòng khám sao?”
“Có thể a” Lí Cố vội vã gật đầu nói “Phòng khám của tôi cũng đang thiếu bác sĩ, cậu tới làm rồi ở cùng tôi, nhà tôi vẫn còn phòng”
“Uhm” Lâm Viễn híp mắt hỏi “Vậy…chỗ anh có nuôi chó được không?”
Lí Cố chớp mắt mấy cái, liếc nhìn Chíp bông rồi nói “Không thành vấn đề”
Lâm Viễn nghe vậy thấy rất ổn nên cùng Lí Cố thương lượng công việc cụ thể.
Lí Cố cười tủm tỉm, gần đây hắn 2 lần thất tình liên tiếp, không có ai cảm thương, nếu có Lâm Viễn ở cùng có thể vui chơi với nhau, chỉ là sắc mặt Hạ Vũ Thiên không tốt cho lắm….Đem Lâm Viễn đến ở chỗ hắn cũng là ý muốn của gã, để Lâm Viễn sống cùng hắn dưới một mái nhà gã cũng sẽ ghen tị, hai nữa….sau này gã muốn gì cũng rất bất tiện.
Hạ Vũ Thiên có chút buồn bực, lúc nãy Lâm Viễn cự tuyệt ở lại, nhưng bây giờ lại đột ngột thay đổi chủ ý, không biết là nghĩ gì…..
Sau đó, Lâm Viễn đi cùng Lí Cố về nhà, Hạ Vũ Thiên ngăn cản, nói với Lâm Viễn “Vừa mới gặp lại, tán gẫu đôi câu đã, anh vẫn chưa nói xong”
Lí Cố híp mắt nhìn hai người, cũng ít nhiều hiểu ra, sờ sờ cằm…..Hình như Hạ Vũ Thiên vẫn chưa thu phục được Lâm Viễn a.
Lâm Viễn nhìn gã hỏi “Còn nói gì nữa?”
Hạ Vũ Thiên trả lời “Anh vừa nói với em có muốn chuẩn bị một chút”
Lâm Viễn sảng khoái lắc đầu nói “Tôi không hứng thú, anh tìm người khác đi”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, Lâm Viễn vui vẻ cự tuyệt, một chút cơ hội cũng không có.
Lâm Viễn kéo Chíp bông về phía mình nói “Của tôi”
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn Lâm Viễn, tựa hồ như hắn đang cáu khỉnh với gã nên vội vàng gật đầu theo bản năng, Lâm Viễn vui mừng dắt Chíp bông đi, hắn muốn về nhà lấy đồ.
Lí Cố phải ở lại phòng khám vì còn việc, Hạ Vũ Thiên bảo sẽ đưa hắn đi, Lâm Viễn không cự tuyệt, đi theo Hạ Vũ Thiên.
Đến cửa phòng trọ, Lâm Viễn vừa xuống xe thì thấy Tiểu Dịch đang đứng trước cửa lo lắng gọi điện thoại, thấy Lâm Viễn xuống xe cùng Hạ Vũ Thiên, Tiểu Dịch vội vàng chạy đến kéo Lâm Viễn sang một bên, trừng Hạ Vũ Thiên “Hạ Vũ Thiên, anh muốn làm gì?”
Hạ Vũ Thiên nhìn Tiểu Dịch không nói gì, Lâm Viễn giữ chặt Tiểu Dịch nói “Aiii, không có việc gì đâu”
Tiểu Dịch nhìn hắn hỏi “Thực sự không có việc gì a?”
Lâm Viễn gật đầu, Hạ Vũ Thiên đứng đợi, Tiểu Dịch liếc gã một cái, túm Lâm Viễn sang một góc hỏi “Aiii, Lâm Viễn, sao anh lại để hắn tóm được?”
Lâm Viễn nhăn mặt nhăn mày, nhún vai—-Không hay hò gì cả.
Tiểu Dịch lại liếc nhìn Hạ Vũ Thiên, nhỏ giọng nói “A, Hạ Vũ Thiên thay đổi tính tình nhiều lắm a, tôi còn nghĩ anh ta sẽ bắt cóc tống tiền anh”
Lâm Viễn vốn nghĩ Hạ Vũ Thiên sẽ thẹn quá hóa giận hoặc làm chuyện gì đáng giận, thật sự không nghĩ đến gã sẽ nhắn loại tin nhắn kỳ quái này.
“Anh với hắn về đây làm gì?” Tiểu Dịch hỏi.
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, nhỏ giọng kể lại mọi chuyện.
Tiểu Dịch mở to hai mắt hỏi “Cái gì a? Hạ Vũ Thiên vậy mà lại nói yêu anh?!”
Lâm Viễn che miệng Tiểu Dịch lại, thấy Hạ Vũ Thiên không phát hiện mới gật gật đầu.
Tiểu Dịch nheo mắt cân nhắc một chút nói “Uhm, tôi hiểu rồi, Hạ Vũ Thiên xem như xong rồi! Anh ta thật sự yêu anh rồi” Nói xong Tiểu Dịch âm trầm ngắm Lâm Viễn hỏi “Còn anh? Này, Không thể tin Hạ Vũ Thiên được, anh sẽ không có tình cảm với anh ta chứ?!”
Lâm Viễn khẽ nhíu mày, lắc lắc đầu.
Tiểu Dịch cho rằng Lâm Viễn lắc đầu nghĩa là không thích Hạ Vũ Thiên nên nhẹ nhõm thở ra, mà Lâm Viễn thì hiểu rằng lắc đầu bởi vì….không biết, không rõ, nghĩ không ra.
“Vậy bây giờ anh chuẩn bị làm gì?” Tiểu Dịch hỏi “Đào tẩu hau trốn đi?”
Lâm Viễn nhìn hắn hỏi “Có thể đào tẩu sao?”
Tiểu Dịch cười cười “Cơ bản là không thể qua mắt được, thế lực của Hạ Vũ Thiên rất lớn, ai có thể chạy khỏi bàn tay anh ta a”
Lâm Viễn lại hỏi “Vậy cậu thấy thế nào?”
Tiểu Dịch kề sát người nhỏ giọng hỏi “Aiii, anh có nghĩ đến chuyện trả thù Hạ Vũ Thiên không?”
Lâm Viễn sửng sốt, nhìn Tiểu Dịch nói “Cậu cũng nghĩ vậy a?”
Tiểu Dịch cười “Chỉ biết là anh không nuốt trôi cục tức này thôi”
Lâm Viễn cười cười, thật cũng không phải là nuốt không trôi, chỉ là cảm thấy trả thù Hạ Vũ Thiên thì thật khó nói.
“Bây giờ cũng chỉ có duy nhất hai cách đào tẩu” Tiểu Dịch nói “Một là tùy theo ý Hạ Vũ Thiên, cứ đi theo hắn đến khi hắn chán ghét anh rồi đi tìm người mới, sau đó anh được tự do”
Lâm Viễn nhăn mặt nói “Không thèm, không có chí khí”
“Uhm, vậy cái này không được” Tiểu Dịch nói tiếp “Cách thứ 2, cứ để mặc Hạ Vũ Thiên theo đuổi, để cho hắn hít bụi nhiều đến nỗi biết khó mà lui!”
Lâm Viễn hơi gật đầu “Cái này được!”
“Trước đây không phải anh với Hạ Vũ Thiên có một khế ước sao?” Tiểu Dịch cười tủm tỉm hỏi “Bây giờ làm ngược lại đi a”
“Ngược lại?” Lâm Viễn khó hiểu hỏi “Ngược lại thế nào?”
“Trước đây hai người quy định trong thời gian một năm anh sẽ yêu hắn….Vậy bây giờ anh làm ngược lại, cho anh ta một năm theo đuổi anh, nhưng không được dùng đặc quyền mà phải giống người bình thường theo đuổi” Tiểu Dịch nói tiếp “Sau đó anh sẽ tra tấn anh ta, dữ dằn cho anh ta một bài học, sống không bằng chết”
Lâm Viễn ra vẻ bội phục nhìn Tiểu Dịch “Tiểu Dịch, thật là ác tuyệt đỉnh”
Tiểu Dịch ho khan một tiếng để làm mình bình tĩnh một chút, không hiểu vì sao nghĩ đến chuyện dạy dỗ Hạ Vũ Thiên làm hắn cảm thấy rất nóng ruột.
Lâm Viễn nhận thấy đề nghị của Tiểu Dịch vẫn có tính khả thi nên hỏi “Nhưng mà anh ta là xã hội đen a, nếu như nói không giữ lời thì sao?”
“Ai nha, anh thật ngốc quá đi” Tiểu Dịch trừng Lâm Viễn “Không phải bình thường anh rất thông minh sao? Sao đến thời khắc mấu chốt lại thành thật như vậy?! Hạ Vũ Thiên là ai a? Vậy mà lại yêu anh, như vậy chứng tỏ anh ta thật lòng rồi, động lòng chính là thừa nhận mình thua, sao anh không lợi dụng chuyện này cho tốt a!”
LÂm Viễn sờ sờ đầu, cảm thấy chuyện này có chút không yên lòng.
Tiểu Dịch nhìn hắn cảnh cáo, nói “Anh phải nhớ rõ trước đây đã bị anh ta lừa như thế nào mà phản kích lại, phải làm cho thật một chút để tự bảo vệ mình!”
Lâm Viễn hơi gật đầu, Tiểu Dịch nhìn thấy Hạ Vũ Thiên đã bắt đầu hơi mất kiên nhẫn nên lên tiếng “Anh nhớ kỹ a, không phải anh ta xử lý anh, mà là anh xử lý anh ta!Lần này ngàn vạn lần đừng thua a! Không thể để cho anh ta chiếm tiện nghi như vậy!”
Lâm Viễn lại gật đầu, tuy rằng vừa rồi rất muốn trả thù Hạ Vũ Thiên nhưng sau khi Tiểu Dịch nói ra lại có chút tội lỗi, cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
Tiểu Dịch sau khi giảng giải xong cảm thấy tâm tình khá tốt, quả nhiên Hạ Vũ Thiên khờ dại yêu Lâm Viễn! Tuy rằng hắn từng một lần hoài nghi Hạ Vũ Thiên đến tột cùng có tình cảm hay không nhưng lần này tuyệt đối không thể để Lâm Viễn thua nữa, phải hoàn toàn tiêu diệt dáng vẻ đường bệ của Hạ Vũ Thiên, xem như vì dân trừ hại.
Tiểu Dịch lại nói thầm vài câu với Lâm Viễn, căn dặn đừng làm quá khiến hắn bỏ chạy, Lâm Viễn khe khẽ thở dài. Về cơ bản Lâm Viễn vốn nghĩ có thể tìm người giúp đỡ, không ngờ mọi chuyện lại trở nên mơ hồ.
Nghĩ ngợi một hồi, Lâm Viễn quay trở lại, thấy Hạ Vũ Thiên vẫn còn đang đứng trước cửa thì lên tiếng “Anh về trước đi, tôi dọn phòng một chút, tí nữa Lí Cố sẽ đến đón tôi”
“Anh giúp em thu dọn” Hạ Vũ Thiên thuận miệng nói.
Lâm Viễn nhìn nhìn gã, hỏi “Anh không có việc gì sao?”
Hạ Vũ Thiên đi cùng Lâm Viễn, vừa đi vừa nói “Việc kinh doanh về cơ bản đều có người làm, anh vẫn có thời gian riêng”
“Uhm” Lâm Viễn hàm hồ gật đầu nói “Lam người đầu tư quả nhiên vẫn là tốt nhất”
Hạ Vũ Thiên hỏi “Em…ngày mai sẽ đi làm ở chỗ Lí Cố?”
“Uhm” Lâm Viễn gật đầu “Đúng vậy, lâu rồi không có chuyên tâm làm việc”
“Vậy lúc ở trấn F thì sao?”
“Uhm, cơ bản thì ngày nào cũng có ca, dọn dẹp vệ sinh, khám bệnh một chút, nhưng mà tôi có người bảo lãnh nên một tuần chỉ làm ba ngày là được” Lâm Viễn đến trước cửa, lấy chìa khóa mở cửa “Vậy nên rất rãnh rỗi”
“Em không tìm người yêu?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Có tìm” Lâm Viễn trả lời, Hạ Vũ Thiên cau mày, Lâm Viễn cười xấu xa.
Hạ Vũ Thiên hơi hơi giật mình nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn đi vào, tháo dây xích cho Chip bông, tuy ở nơi xa lạ nhưng Chíp bông có thể nhận ra mùi Lâm Viễn nên không thấy bất an.
Hạ Vũ Thiên nhìn bốn phía xung quanh, Lâm Viễn vẫn duy trì thói quen sinh hoạt, tuy là có vẻ sạch sẽ hơn trước khi gặp gã một chút….Hạ Vũ Thiên khẽ cười, quả nhiên sớm chiều ở chung vẫn có ảnh hưởng nhất định.
Kỳ thật gã không biết, căn phòng này Lâm Viễn mượn của bọn Tiểu Dịch, cho dù mặt dày đến mẫy cũng không dám làm căn phòng rối tinh rối mù lên.
Hạ Vũ Thiên ngồi xuống sopha, Lâm Viễn lấy balo, thấy Hạ Vũ Thiên ngồi thì lên tiếng “Aiii, không phải anh đến giúp sao? Ngồi giúp à?”
Hạ Vũ Thiên ngẩn người, đứng lên nhìn Lâm Viễn……Hành lý của Lâm Viễn chỉ có vài bộ quần áo với một notebook…..Ngoài ra còn có một túi rác….giúp thế nào bây giờ?
Lâm Viễn cũng hiểu rõ chuyện này nên nhanh tay thu dọn rồi mang balo lên vai hỏi “Có đi hay không?”
Hạ Vũ Thiên nhìn đồng hồ, gật gật đầu, đi cùng Lâm Viễn, bỏ balo vào cốp xe rồi hai người rời nhà trọ.
Xe đi được một đoạn, Lâm Viễn có chút khó hiểu hỏi “Anh đi đâu vậy? Đây không phải là hướng phòng khám của Lí Cố phải không?”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu nói “Uhm. vẫn còn sớm, anh chở em đi ăn”
Lâm Viễn khổ sở nói “Còn ăn a? Tôi vừa mới ăn xong”
Hạ Vũ Thiên cười nói “Anh tưởng em sẽ đi đến khu đại học ăn thịt nướng”
Lâm Viễn sửng sốt, hai chữ “Thịt nướng” lọt vào trong tai làm tâm tình hắn tốt hẳn lên “Anh bảo đi khu đại học sao?”
“Uhm” Hạ Vũ Thiên gật đầu nói “Ăn xong rồi đi shopping ở chợ đêm, sau đó chơi bóng, em thấy thế nào?”
“Được….”
Lâm Viễn nói được nửa chữ thì nuốt ngược trở về, tâm nói….Không đúng a, không thể phối hợp như vậy, phải là nhìn sắc mặt Hạ Vũ Thiên rồi trả lời mới đúng….Vậy nên Lâm Viễn chỉnh lại biểu cảm, muốn vênh mặt lên nhưng nửa ngày không vênh lên nổi.
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ cười cười, đây đúng là tính tình Lâm Viễn, quá rộng lượng nên sẽ không biết giận, cho dù rõ ràng biết mình phải giận, nhưng không cách nào giận được.
Lâm Viễn ngồi ở ghế phó lái, trong đầu nghĩ về những lời của Tiểu Dịch….Còn có quyết định lúc trước.
Một lần nữa gặp lại Hạ Vũ Thiên làm cho hắn có chút khó xuống tay, nếu Hạ Vũ Thiên mạnh mẽ ép buộc hắn, vậy hắn có thể tranh đấu một phen, hoặc gã tìm được người mới mua vui thì bản thân hắn có thể sống tốt.
Nhưng lại chưa từng nghĩ Hạ Vũ Thiên không nóng không lạnh theo đuổi mình, còn có dáng vẻ chân thành si tình, Lâm Viễn cảm giác như bắt hải sâm, không cần phải gắng sức. Phiền nhất chính là cả đời này Lâm Viễn chưa từng chờ đợi ai, bởi vậy không thể hung dữ với Hạ Vũ Thiên, hay là định mệnh đời hắn là như vậy?!
Lâm Viễn buồn bã vò đầu bứt tai, Hạ Vũ Thiên cũng khẽ nhíu mày….Kỳ thật gã không biết Lâm Viễn sẽ theo đuổi ai nên cũng không biết phải xuống tay thế nào.
Trước đây vẫn kiên định cho rằng Lâm Viễn chết rồi, trong đầu chỉ có nhớ nhung càng ngày càng sâu, không nghĩ gì khác. Nhưng hôm nay Lâm Viễn đột nhiên xuất hiện trước mắt làm gã có chút trở tay không kịp.
Nếu mạnh bạo, gã sợ Lâm Viễn nổi giận thì sẽ không còn cơ hội, hơn nữa cũng không nhất thiết phải như vậy, trước giờ gã vẫn nhẹ nhàng với tình nhân. Nhưng gã đã yêu mà Lâm Viễn lại hoàn toàn không phản ứng gì, cho dù ở chung vẫn không có chút manh mối, hắn tựa hồ không tức giận, nhưng cũng không thích gã….Hiện tại, Hạ Vũ Thiên chỉ duy nhất muốn nhân cơ hội này ở chung với Lâm Viễn một chút, đợi sau khi về nhà rồi ngẫm lại đối sách.
Nhưng nghĩ tí nữa lại phải tách ra, Hạ Vũ Thiên có chút khó chịu, đến tột cùng bản thân muốn gì cũng không rõ.
Cứ như vậy, hai người mang tâm sự riêng đến khu đại học, mọi suy nghĩ cũng tạm dứt bỏ để ăn một chút.
Sau đó cùng nhau đi dạo, chơi bóng rổ, mãi đến khi đêm sâu thật sâu, Lâm Viễn lau mồ hôi nói “Aiii, phải về rồi sao?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu. Sau khi lên xe thì đưa Lâm Viễn đến chỗ chăm sóc thú cưng trước.
Vì Chíp bông sẽ ở trong nhà Lí Cố nên Lâm Viễn muốn mang nó đến đây tắm rửa, nhân tiện chăm sóc sắc đẹp một chút. Mặt khác hắn nghĩ, Chíp bông ở với Hạ Vũ Thiên cũng lâu, không biết có bị dính yêu khí hay không, vẫn là nên tiêu độc.
Hạ Vũ Thiên ra sức thả chậm tốc độ nhưng xe vẫn đến trước cửa nhà Lí Cố, Lí Cố từ trên lầu gào vọng xuống “Thật là chậm quá a!”
Lâm Viễn thấy Lí Cố cũng hốt hoảng một chút, đừng rơi xuống nha!
Hạ Vũ Thiên mở cửa xe, muốn đưa hắn lên nhà, Lâm Viễn cười “Không cần đâu, cũng không phải nữ sinh” Vừa nói hắn vừa lấy balo chuẩn bị lên lầu.
Hạ Vũ Thiên giữ chặt Lâm Viễn nói “Lâm Viễn”
“Uhm” Lâm Viễn quay đầu nhìn.
“Em có giận anh không?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn ngẩn người, Hạ Vũ Thiên có chút mê hoặc….mà chính hắn cũng vậy, suy nghĩ một lúc, Lâm Viễn nhún nhún vai nói “Tôi không biết”
Hạ Vũ Thiên há hốc mồm đứng yên tại chỗ, tại sao Lâm Viễn đến tức giận cũng không rõ ràng, là cố ý làm khó gã, hay đó là sự thật?
Lâm Viễn nói xong thì đột nhiên bình thương trở lại…Hắn thật sự là không biết.
Sau đó Lâm Viễn chào Hạ Vũ Thiên lên nhà, thang máy chậm rãi đi lên, Lâm Viễn đột nhiên hiểu ra một chút—-Đối phó với Hạ Vũ Thiên, không cần né tránh, cũng không cần phải dùng đến mưu kế của Tiểu Dịch. Những thứ này đối với hắn đều quá mệt mỏi, mà hắn chịu mệt để làm gì? Đúng ra phải là Hạ Vũ Thiên mệt chứ, hắn phải lấy bất biến ứng vạn biến, làm cho Hạ Vũ Thiên nghĩ đến mệt mỏi thì thôi, còn hắn thì phải vui vẻ, an nhà mà sống!
Thang máy mở cửa, Lí Cố nhô đầu ra “Viễn Viễn!”
Lâm Viễn mang balo, kéo Chíp bông chạy “Ai,Mộc Lang, đánh bài không?”
“Đánh” Mộc Lãng chạy đến tủ lạnh lấy bia, để Lâm Viễn với Chíp bông vào rồi đóng cửa lại, Lâm Viễn vứt balo xuống sàn, đến bàn ngồi, tâm nói….Ông đây phải bắt đầu cuộc sống mới, Hạ Vũ Thiên, anh cứ đau đầu đi, tôi không chơi trò này với anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.