Chương 36: hữu kinh vô hiểm
Nhĩ Nhã
12/01/2016
Tiểu Thụy chuyển QQ sang trạng thái ẩn rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên “Sao lại thất thần như vậy? Đi thôi!”
Hạ Vũ Thiên cau mày, nói “Cậu vừa nói gì với cậu ta? Nói nhiều như vậy?!”
Tiểu Thụy bật cười “Anh thật ngốc, Lâm Viễn là một con mọt sách điển hình, anh ta căn bản không thích hợp với phong cách xã hội đen của anh, giữa hai người luôn luôn có khoảng cách nhất định, làm sao anh ta có thể không cảnh giác với anh?”
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn Tiểu Thụy “Tôi lại thấy giống như đang ngụy biện”
“Anh nói thế nào thì thế ấy vậy” Tiểu Thụy tiếp “Còn không mau đi, Tống Hi có thói quen mỗi ngày uống một ít rượu, anh bỏ chút thời gian đến đó tạo không khí lãng mạn đi, tôi sẽ giúp anh giữ chân Tống Hi”
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ mặc thêm áo khoác, theo cửa sau ra ngoài, lên xe, đi đến khách sạn.
……
Lâm Viễn nghe tiếng chuông cửa vang lên, cảm giác thật buồn bực, Hạ Vũ Thiên cho dù là bay thì cũng không đến nhanh như vậy, có thể là Tống Hi thôi, chìa khóa còn để ở trong phòng…..nhưng mà hình như hắn có đến 2 chiếc chìa khóa.
Nghĩ vậy, Lâm Viễn bèn chạy đến cửa, trên sàn có lót thảm nhưng Lâm Viễn bước đi thật nhẹ nhàng theo bản năng, rón rén ra cửa, qua lỗ nhỏ trên cửa quan sát bên ngoài.
Đứng trước cửa là một người thanh niên trẻ tuổi, đội mũ trắng, mặc đồng phục của nhân viên dọn phòng khách sạn, chính là người này bấm chuông.
Lâm viễn khẽ nhíu mày, nhìn nhìn, tâm nói: Tôi không có gọi thức ăn a? LÀ Tống Hi gọi chăng? Cũng có thể đó!
Lâm Viễn chuẩn bị lên tiếng hỏi thì đột nhiên nhìn vào góc tường thấy có một ống kim loại màu đen nhỏ dài, tuy rằng chỉ ngắn một mẩu….
Hắn nhíu mày, loại ống này tuy rằng hắn chưa từng trực tiếp nhìn thấy bao giờ, nhưng nó lại thường xuyên xuất hiện trên TV, đó chính là ống giảm thanh của súng ngắn.
Lâm Viễn nhìn trên mặt đất, ngoài bóng của nhân viên phục vụ còn có bóng của một người khác ẩn sau tường.
Lâm Viễn bước lui từng bước, tâm nói: Không phải chứ?
Nghĩ vậy, hắn lập tức lấy điện thoại, lảo đảo chạy về phòng tìm tờ giấy Tống Hỉ vừa mới ghi lại, bấm số gọi, nhưng…….bên kia một mảnh âm thanh sàn sạt, là tín hiệu nhiễu đường truyền. Lâm Viễn nhíu mày, đại khái có kẻ đã gây nhiễu tín hiệu di động, lúc trước hắn từng thấy trên TV nói loại máy móc này mỗi khi hoạt động thì trong vòng bán kính vài met sẽ không có sóng điện thoại di động!
Trải qua chuyện xảy ra vào sáng hôm trước, Lâm Viễn đã biết thực sự có kẻ muốn bắt hắn, hơn nữa….còn không biết kẻ đó là ai, lần này hắn có chút sợ hãi, nhưng làm sao bây giờ….điện thoại không gọi được.
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, cái khó ló cái khôn, hắn chạy đến nhấc điện thoại bàn khách sạn, nhấn số Tống Hi………nhưng………..ngoài cửa lại truyền đến tiếng chuông điện thoại.
“Nguy rồi!” Lâm Viễn lập tức ngắt điện thoại, sau đó chạy đến cửa phòng mình, khóa lại.
Quả nhiên, bên ngoài “Đing” một tiếng vọng vào, giống như tiếng rơi vỡ, Lâm Viễn khẳng định bọn họ đã đẩy nhân viên phục vụ kia để chuẩn bị phá cửa mà vào, điện thoại trong phòng hắn cũng chắc chắn là đã bị bọn họ động tay vào, có thể khẳng định bọn chúng đã biết bị phát hiện cho nên chó cùng rứt giậu!
LÂm Viễn lo lắng, xong rồi, cái này gọi là kêu trời trời không thấu, kia đất đất không nghe…..Nghĩ vậy, Lâm Viễn đột nhiên vọt đến bên giường, thấy đoạn chat dở với Hạ Vũ Thiên vẫn còn để mở, nghĩ nghĩ, Lâm Viễn gõ lên bàn phím hai chữ —Cứu mạng!
Đồng thời, “ping” một tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng nổ, cánh cửa phòng ngoài văng ra!
Lâm Viễn chạy ra, trong bụng rủa thầm “mẹ nó, đây là nơi nào a, khách sạn năm sao mà ngay cả một khẩu súng hay một tên bảo vệ cũng không có” Lâm Viễn đẩy một chiếc tủ đến chặn ở cửa phòng mình, bản thân hắn lại núp sau cửa tủ mà ra sức đẩy, tâm nói….Mẹ ơi, Hạ Vũ Thiên, anh có bản lĩnh thì đến nhanh đi, ông đây không sống được mấy chốc nữa a!
Đồng thời ngay lúc này, Tiểu Thụy nhìn thấy trên khung QQ của Lâm Viễn nhấp nháy…..Hắn khẽ nhíu mày, lấy điện thoại di động “Vũ Thiên! Lâm Viễn gửi đến hai chữ”
“Chữ gì?” Hạ Vũ Thiên đang lái xe.
” Cứu mạng.”
……
Hạ Vũ Thiên ngắt điện thoại, Tiểu Thụy bất đắc dĩ nhún vai, buông điện thoại, khoác thêm áo ngoài, ra cửa, nói với A Thường đang canh giữ bên ngoài “Bảo vệ cho tốt, không cho bất kì ai đi vào”
A Thường chau mày, ý thức được có thể đã xảy ra chuyện, nhưng hắn canh giữ ở chỗ này không thể ly khai, chỉ đành gật gật đầu.
Lâm Viễn liều chết giữ cửa, chợt nghe bên kia có người đang ra sức đẩy, may mà chiếc tủ này khá nặng, Lâm Viễn còn đem tất cả những thứ có thể chặn cửa đẩy đến, nhưng bên kia vẫn truyền đến từng đợt chấn động.
Tống Hi đang ngồi uống rượu trong một quán bar yên tĩnh ở dưới lầu, trên tay cầm một cái bật lửa cũ, xoay xoay trong vô thức, trên bàn là tấm ảnh vẫn đặt trong ví, lúc này….di động vang lên.
Tống Hi cầm lấy điện thoại, là Hạ Vũ Thiên gọi đến, bắt máy, chợt nghe bên kia truyền đến giọng nói có chút hoảng loạn của Hạ Vũ Thiên “Có kẻ làm nhiễu sóng điện thoại Lâm Viễn”
Tống Hi cắt điện thoại, chạy khỏi quán bar.
Lâm Viễn đứng tựa lưng vào tủ, cảm giác trận phá cửa đột nhiên ngừng lại, hắn đang buồn bực, bỗng dưng lại phát hiện bên ngoài cửa sổ xuất hiện một người mặc đồ đen.
Lâm Viễn kinh ngạc đến nhảy dựng, trên tay người nọ cầm súng giảm thanh, bắn một phát vào cửa sổ rồi lập tức vào phá nát cửa kính, một trận cuồng phong quét vào phòng.
Lâm Viễn không có chỗ trốn, vừa định đứng lên thì người nọ đã đi đến, đạp một cái lên chân Lâm Viễn.
“A….” Lâm Viễn vốn có thương trên đùi, cú đạp này làm hắn đau đến nhe răng, đồng thời, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập phá, ngăn tủ bị đẩy ra, có người chen vào, người mặc áo đen kia rút súng về, kéo cổ áo Lâm Viễn lôi đi.
Những kẻ trong phòng nhìn nhau một cái, không nhiều lời vô nghĩa, kéo Lâm Viễn ra ngoài, Lâm Viễn bị đau chân, không thể nhúc nhích, người nọ liền lấy một miếng băng dính màu đen dán miệng Lâm Viễn lại, sau đó khiêng hắn đi ra ngoài.
Lâm Viễn giãy dụa nhưng không thoát ra được, chỉ có thể ô ô vài tiếng, bị khiêng ra khỏi cửa.
Những kẻ này trực tiếp chọn thang máy, Lâm Viễn qua khóe mắt nhìn thấy một chiếc chìa khóa cắm bên ngoài thang máy liền biết thang máy đã bị khóa, dường như bọn họ muốn mang hắn đến bãi đổ xe.
Quả nhiên, người nọ ấn nút số 1, thang máy đi xuống rất nhanh, Lâm Viễn cầu nguyện trong lòng: Hạ Vũ Thiên, anh chạy như bay đến đây đi, đi 220km/h được không a!
Mặc kệ Lâm Viễn không chút mong muốn, thang máy cuối cùng cũng dừng ở lầu 1, hơn nữa cửa còn mở ra, hắn bị khiêng ra ngoài, những kẻ đó đi phía trước, mà Lâm Viễn bị khiêng ở phía sau, ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến một góc khuất mà những kẻ kia không thấy được, Tống Hi đang cầm một con dao đứng ở cửa thang máy, đưa ngón tay lên ý bảo Lâm Viễn đừng lên tiếng.
Lâm Viễn gật đầu một chút, ngậm miệng không nói lời nào, đột nhiên, Tống Hi hai ba bước đi đến, đâm một nhát vào kẻ đang khiêng Lâm Viễn.
Người nọ rên lên một tiếng, ngã xuống đất….Đồng thời, mấy kẻ đứng bên cạnh đã muốn rút súng ra, Tống Hi rút dao phóng ngay cổ một kẻ khác, Lâm Viễn lồm cồm đứng dậy, nhìn thấy kẻ bên cạnh chuẩn bị nổ súng bắn Tống Hi, hắn liền nhào lên xô ngã tên kia, Tống Hi động tác cực nhanh, nhào đến đâm người nọ một dao rồi xoay người ôm Lâm Viễn trốn sang một bên, ngay lúc đó, “phốc….phốc”-vài tiếng súng vang lên…..
Tống Hi đưa tay lấy di động trong túi áo, sau đó lại lấy ra một con dao khác, đưa tay cởi miếng băng dính trên miệng Lâm Viễn, nói “Tí nữa cậu chạy đến bãi đố xe bên kia, đừng quay đầu lại, tôi đi giải quyết nốt những kẻ kia”
“Uhm” Lâm Viễn gật đầu một chút, Tống Hi ấn ấn điện thoại vài cái, sau đó nói với Lâm Viễn——“Một, hai, ba….Chạy!” rồi ném điện thoại sang một bên…………
Tiếng di động đột nhiên reo vang, sau đó là tiếng súng, Lâm Viễn nhanh chân bỏ chạy, Tống Hi cũng đồng thời đứng lên, phóng dao trên tay, người cũng nhẹ nhàng nhảy qua thùng xe…..
Lâm Viễn hữu kinh vô hiểm chạy đến sau tường, đang muốn ngoái đầu nhìn thì một bàn tay từ sau lưng xuất hiện bịt miệng hắn lại.
Lâm Viễn còn không kịp “Hừ” một tiếng đã bị một người kéo vào trong xe, hắn vừa định giãy dụa lại nghe thấy một tiếng cười quen thuộc vang lên, giương mắt nhìn—–là Hạ Vũ Thiên!
Hạ Vũ Thiên nhếch môi cười, Lâm Viễn nhìn thấy một chiếc xe khác chạy song song bên cạnh, xe dừng lại, Tiểu Thụy xuống xe, trên tay cầm một cây súng dài, động tác rất thuần thục, con mẹ nó rất đẹp trai, Lâm Viễn không phải không hâm mộ, tâm nói: Khỉ thật, còn hay hơn cả phim của Ngô Vũ Sâm!
Hạ Vũ Thiên khởi động xe, Lâm Viễn sốt ruột “Aiiii, anh bỏ mặc anh em vậy a?”
“A, còn có vài tên, có thể làm khó bọn họ sao?” Hạ Vũ Thiên lạnh lùng thốt lên “Đối phó với 1 đám tàn quân chỉ cần hai người bọn họ là đủ” , xe lao ra quốc lộ, rời đi.
Tống Hi thấy Tiểu Thụy đến liền lách người trốn sau một gốc cột. Tiểu Thụy bắn chết hai tên, vừa định tiếp tục nổ súng thì nghe Tống Hi lên tiếng “Lưu lại một tên!”
Tiểu Thụy không bắn chết tên cuối cùng mà bắn vào chân, kéo người lên xe, sau đó Tống Hi cũng lên xe, hỏi “Lâm Viễn đâu?”
“Bị Hạ Vũ Thiên đón đi rồi” Tiểu Thụy nói “Hắn nói không chịu để người lại cho anh”
“Hô….”Tống Hi có chút nản lòng, bắt chéo chân tựa vào ghế xe, bất đắc dĩ thở dài.
“A” Tiểu Thụy buồn cười nói “Sao vậy, hối hận đến vậy sao?”
“Sớm biết đã không đi uống rượu, không biết hắn có bị thương hay không” Tống Hi xoa xoa mi tâm, thấp giọng nói.
“Ít đóng vai si tình đi, hắn cũng giống như Tiểu Linh, vĩnh viễn coi trọng Hạ Vũ Thiên, anh con mẹ nó còn tiếp tục si tình thì cũng chỉ nhận shit thôi”
Tống Hi trắng mắt liếc “Cậu không cần phải ác miệng như vậy”
Tiểu Thụy xem thường nói “Chẳng lẽ không đúng vậy sao?”
Tống hi không để ý đến hắn, tựa lưng vào ghế ngẩn người, rồi lại hỏi “Đi đâu a?”
Tiểu Thụy chỉ chỉ vào kẻ chân đầy máu ở phía sau, nói “Tìm một chỗ xử lý hắn đi, nhân tiện hỏi một chút xem là ai muốn động đến người trong lòng của anh với Hạ Vũ Thiên”
Tống Hi quay đầu lại, chỉ thấy người nọ đột nhiên co giật….đã chết.
“Dường như uống thuốc độc có vẻ hữu dụng hơn” Tống Hi thản nhiên nói “Xem ra có hỏi cũng không được gì”
“Mẹ nó!” Tiểu Thụy hỏi “Tất cả đều uống thuốc kích thích thần kinh sao? Thật đúng giờ”
“Ông chủ của bọn họ thật cẩn thận a” Tống Hi đến gần sờ sờ động mạch chủ tên kia, nói “Trễ một chút sẽ lập tức chết ngay, cả quá trình không quá hai mươi phút, khó trách bọn họ chạy đua với thời gian như phát điên”
“Đến tột cùng là ai muốn bắt Lâm Viễn?” Tiểu Thụy nhíu mày, bắt hắn có ích lợi gì?”
Tống Hi cười nói “Bắt hắn, Vũ Thiên thì tôi không biết nhưng ít nhất tôi nhất định bán mạng vì cậu ấy”
“Không có tiền đồ!” Tiểu Thụy liếc mắt trắng dã “Cho nên Tiểu Linh mới không chọn anh!”
Tống Hi bịt kín tai nói “Tôi cái gì cũng không nghe thấy”
Cổng bệnh viện, Hạ Vũ Thiên đỗ xe lại, muốn lôi Lâm Viễn xuống xe thì nhìn thấy hắn đang xoa xoa chân, nói “Hình như đụng đến xương”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt, cúi đầu kéo ống quần Lâm Viễn lên xem, sau đó chau mày, nói “Tên hỗn đản nào đánh cậu?”
“Không có đánh mà là bị ngán chân” Lâm Viễn cường điệu “Hắn đánh lén chứ nếu đánh trực diện thì ông đây chả sợ”
Hạ Vũ Thiên cười cười bất đắc dĩ, nói “Tay chân lạnh lẽo như vậy còn nói không sợ? Giả vờ gì chứ?”
Lâm Viễn bĩu môi, Hạ Vũ Thiên xuống xe, vô cùng cẩn thận bế Lâm Viễn vào trong, lại kéo Lí Cố từ trên giường dậy đi băng bó cho Lâm viễn, Lí Cố dạng chân mắng chửi “Cậu không thể tĩnh dưỡng một tháng cho tôi sao?! Con mẹ nó nếu còn tiếp tục như vậy cậu muốn tàn phế luôn sao?!”
Lâm Viễn nhăn mặt nhăn mũi, trắng mắt liếc Hạ Vũ Thiên một cái.
Hạ Vũ Thiên mỉm cười nói “Lâm Viễn, đi nghỉ dưỡng đi, thế nào?“
“Gì?” Lâm Viễn có chút giật mình.
“Tôi có một hòn đảo nhỏ, chúng ta đến đó nghỉ dưỡng, không có những kẻ khác, cùng nhau ẩn dật một tháng, sau đó mới trở về?”
Hạ Vũ Thiên cười hỏi.
“Không cần!” Lâm Viễn lắc đầu ngoầy ngoậy “Kiên quyết không đi!”
Hạ Vũ Thiên vẫn là cười “Được rồi, quyết định như vậy đi!”
Hạ Vũ Thiên cau mày, nói “Cậu vừa nói gì với cậu ta? Nói nhiều như vậy?!”
Tiểu Thụy bật cười “Anh thật ngốc, Lâm Viễn là một con mọt sách điển hình, anh ta căn bản không thích hợp với phong cách xã hội đen của anh, giữa hai người luôn luôn có khoảng cách nhất định, làm sao anh ta có thể không cảnh giác với anh?”
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn Tiểu Thụy “Tôi lại thấy giống như đang ngụy biện”
“Anh nói thế nào thì thế ấy vậy” Tiểu Thụy tiếp “Còn không mau đi, Tống Hi có thói quen mỗi ngày uống một ít rượu, anh bỏ chút thời gian đến đó tạo không khí lãng mạn đi, tôi sẽ giúp anh giữ chân Tống Hi”
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ mặc thêm áo khoác, theo cửa sau ra ngoài, lên xe, đi đến khách sạn.
……
Lâm Viễn nghe tiếng chuông cửa vang lên, cảm giác thật buồn bực, Hạ Vũ Thiên cho dù là bay thì cũng không đến nhanh như vậy, có thể là Tống Hi thôi, chìa khóa còn để ở trong phòng…..nhưng mà hình như hắn có đến 2 chiếc chìa khóa.
Nghĩ vậy, Lâm Viễn bèn chạy đến cửa, trên sàn có lót thảm nhưng Lâm Viễn bước đi thật nhẹ nhàng theo bản năng, rón rén ra cửa, qua lỗ nhỏ trên cửa quan sát bên ngoài.
Đứng trước cửa là một người thanh niên trẻ tuổi, đội mũ trắng, mặc đồng phục của nhân viên dọn phòng khách sạn, chính là người này bấm chuông.
Lâm viễn khẽ nhíu mày, nhìn nhìn, tâm nói: Tôi không có gọi thức ăn a? LÀ Tống Hi gọi chăng? Cũng có thể đó!
Lâm Viễn chuẩn bị lên tiếng hỏi thì đột nhiên nhìn vào góc tường thấy có một ống kim loại màu đen nhỏ dài, tuy rằng chỉ ngắn một mẩu….
Hắn nhíu mày, loại ống này tuy rằng hắn chưa từng trực tiếp nhìn thấy bao giờ, nhưng nó lại thường xuyên xuất hiện trên TV, đó chính là ống giảm thanh của súng ngắn.
Lâm Viễn nhìn trên mặt đất, ngoài bóng của nhân viên phục vụ còn có bóng của một người khác ẩn sau tường.
Lâm Viễn bước lui từng bước, tâm nói: Không phải chứ?
Nghĩ vậy, hắn lập tức lấy điện thoại, lảo đảo chạy về phòng tìm tờ giấy Tống Hỉ vừa mới ghi lại, bấm số gọi, nhưng…….bên kia một mảnh âm thanh sàn sạt, là tín hiệu nhiễu đường truyền. Lâm Viễn nhíu mày, đại khái có kẻ đã gây nhiễu tín hiệu di động, lúc trước hắn từng thấy trên TV nói loại máy móc này mỗi khi hoạt động thì trong vòng bán kính vài met sẽ không có sóng điện thoại di động!
Trải qua chuyện xảy ra vào sáng hôm trước, Lâm Viễn đã biết thực sự có kẻ muốn bắt hắn, hơn nữa….còn không biết kẻ đó là ai, lần này hắn có chút sợ hãi, nhưng làm sao bây giờ….điện thoại không gọi được.
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, cái khó ló cái khôn, hắn chạy đến nhấc điện thoại bàn khách sạn, nhấn số Tống Hi………nhưng………..ngoài cửa lại truyền đến tiếng chuông điện thoại.
“Nguy rồi!” Lâm Viễn lập tức ngắt điện thoại, sau đó chạy đến cửa phòng mình, khóa lại.
Quả nhiên, bên ngoài “Đing” một tiếng vọng vào, giống như tiếng rơi vỡ, Lâm Viễn khẳng định bọn họ đã đẩy nhân viên phục vụ kia để chuẩn bị phá cửa mà vào, điện thoại trong phòng hắn cũng chắc chắn là đã bị bọn họ động tay vào, có thể khẳng định bọn chúng đã biết bị phát hiện cho nên chó cùng rứt giậu!
LÂm Viễn lo lắng, xong rồi, cái này gọi là kêu trời trời không thấu, kia đất đất không nghe…..Nghĩ vậy, Lâm Viễn đột nhiên vọt đến bên giường, thấy đoạn chat dở với Hạ Vũ Thiên vẫn còn để mở, nghĩ nghĩ, Lâm Viễn gõ lên bàn phím hai chữ —Cứu mạng!
Đồng thời, “ping” một tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng nổ, cánh cửa phòng ngoài văng ra!
Lâm Viễn chạy ra, trong bụng rủa thầm “mẹ nó, đây là nơi nào a, khách sạn năm sao mà ngay cả một khẩu súng hay một tên bảo vệ cũng không có” Lâm Viễn đẩy một chiếc tủ đến chặn ở cửa phòng mình, bản thân hắn lại núp sau cửa tủ mà ra sức đẩy, tâm nói….Mẹ ơi, Hạ Vũ Thiên, anh có bản lĩnh thì đến nhanh đi, ông đây không sống được mấy chốc nữa a!
Đồng thời ngay lúc này, Tiểu Thụy nhìn thấy trên khung QQ của Lâm Viễn nhấp nháy…..Hắn khẽ nhíu mày, lấy điện thoại di động “Vũ Thiên! Lâm Viễn gửi đến hai chữ”
“Chữ gì?” Hạ Vũ Thiên đang lái xe.
” Cứu mạng.”
……
Hạ Vũ Thiên ngắt điện thoại, Tiểu Thụy bất đắc dĩ nhún vai, buông điện thoại, khoác thêm áo ngoài, ra cửa, nói với A Thường đang canh giữ bên ngoài “Bảo vệ cho tốt, không cho bất kì ai đi vào”
A Thường chau mày, ý thức được có thể đã xảy ra chuyện, nhưng hắn canh giữ ở chỗ này không thể ly khai, chỉ đành gật gật đầu.
Lâm Viễn liều chết giữ cửa, chợt nghe bên kia có người đang ra sức đẩy, may mà chiếc tủ này khá nặng, Lâm Viễn còn đem tất cả những thứ có thể chặn cửa đẩy đến, nhưng bên kia vẫn truyền đến từng đợt chấn động.
Tống Hi đang ngồi uống rượu trong một quán bar yên tĩnh ở dưới lầu, trên tay cầm một cái bật lửa cũ, xoay xoay trong vô thức, trên bàn là tấm ảnh vẫn đặt trong ví, lúc này….di động vang lên.
Tống Hi cầm lấy điện thoại, là Hạ Vũ Thiên gọi đến, bắt máy, chợt nghe bên kia truyền đến giọng nói có chút hoảng loạn của Hạ Vũ Thiên “Có kẻ làm nhiễu sóng điện thoại Lâm Viễn”
Tống Hi cắt điện thoại, chạy khỏi quán bar.
Lâm Viễn đứng tựa lưng vào tủ, cảm giác trận phá cửa đột nhiên ngừng lại, hắn đang buồn bực, bỗng dưng lại phát hiện bên ngoài cửa sổ xuất hiện một người mặc đồ đen.
Lâm Viễn kinh ngạc đến nhảy dựng, trên tay người nọ cầm súng giảm thanh, bắn một phát vào cửa sổ rồi lập tức vào phá nát cửa kính, một trận cuồng phong quét vào phòng.
Lâm Viễn không có chỗ trốn, vừa định đứng lên thì người nọ đã đi đến, đạp một cái lên chân Lâm Viễn.
“A….” Lâm Viễn vốn có thương trên đùi, cú đạp này làm hắn đau đến nhe răng, đồng thời, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập phá, ngăn tủ bị đẩy ra, có người chen vào, người mặc áo đen kia rút súng về, kéo cổ áo Lâm Viễn lôi đi.
Những kẻ trong phòng nhìn nhau một cái, không nhiều lời vô nghĩa, kéo Lâm Viễn ra ngoài, Lâm Viễn bị đau chân, không thể nhúc nhích, người nọ liền lấy một miếng băng dính màu đen dán miệng Lâm Viễn lại, sau đó khiêng hắn đi ra ngoài.
Lâm Viễn giãy dụa nhưng không thoát ra được, chỉ có thể ô ô vài tiếng, bị khiêng ra khỏi cửa.
Những kẻ này trực tiếp chọn thang máy, Lâm Viễn qua khóe mắt nhìn thấy một chiếc chìa khóa cắm bên ngoài thang máy liền biết thang máy đã bị khóa, dường như bọn họ muốn mang hắn đến bãi đổ xe.
Quả nhiên, người nọ ấn nút số 1, thang máy đi xuống rất nhanh, Lâm Viễn cầu nguyện trong lòng: Hạ Vũ Thiên, anh chạy như bay đến đây đi, đi 220km/h được không a!
Mặc kệ Lâm Viễn không chút mong muốn, thang máy cuối cùng cũng dừng ở lầu 1, hơn nữa cửa còn mở ra, hắn bị khiêng ra ngoài, những kẻ đó đi phía trước, mà Lâm Viễn bị khiêng ở phía sau, ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến một góc khuất mà những kẻ kia không thấy được, Tống Hi đang cầm một con dao đứng ở cửa thang máy, đưa ngón tay lên ý bảo Lâm Viễn đừng lên tiếng.
Lâm Viễn gật đầu một chút, ngậm miệng không nói lời nào, đột nhiên, Tống Hi hai ba bước đi đến, đâm một nhát vào kẻ đang khiêng Lâm Viễn.
Người nọ rên lên một tiếng, ngã xuống đất….Đồng thời, mấy kẻ đứng bên cạnh đã muốn rút súng ra, Tống Hi rút dao phóng ngay cổ một kẻ khác, Lâm Viễn lồm cồm đứng dậy, nhìn thấy kẻ bên cạnh chuẩn bị nổ súng bắn Tống Hi, hắn liền nhào lên xô ngã tên kia, Tống Hi động tác cực nhanh, nhào đến đâm người nọ một dao rồi xoay người ôm Lâm Viễn trốn sang một bên, ngay lúc đó, “phốc….phốc”-vài tiếng súng vang lên…..
Tống Hi đưa tay lấy di động trong túi áo, sau đó lại lấy ra một con dao khác, đưa tay cởi miếng băng dính trên miệng Lâm Viễn, nói “Tí nữa cậu chạy đến bãi đố xe bên kia, đừng quay đầu lại, tôi đi giải quyết nốt những kẻ kia”
“Uhm” Lâm Viễn gật đầu một chút, Tống Hi ấn ấn điện thoại vài cái, sau đó nói với Lâm Viễn——“Một, hai, ba….Chạy!” rồi ném điện thoại sang một bên…………
Tiếng di động đột nhiên reo vang, sau đó là tiếng súng, Lâm Viễn nhanh chân bỏ chạy, Tống Hi cũng đồng thời đứng lên, phóng dao trên tay, người cũng nhẹ nhàng nhảy qua thùng xe…..
Lâm Viễn hữu kinh vô hiểm chạy đến sau tường, đang muốn ngoái đầu nhìn thì một bàn tay từ sau lưng xuất hiện bịt miệng hắn lại.
Lâm Viễn còn không kịp “Hừ” một tiếng đã bị một người kéo vào trong xe, hắn vừa định giãy dụa lại nghe thấy một tiếng cười quen thuộc vang lên, giương mắt nhìn—–là Hạ Vũ Thiên!
Hạ Vũ Thiên nhếch môi cười, Lâm Viễn nhìn thấy một chiếc xe khác chạy song song bên cạnh, xe dừng lại, Tiểu Thụy xuống xe, trên tay cầm một cây súng dài, động tác rất thuần thục, con mẹ nó rất đẹp trai, Lâm Viễn không phải không hâm mộ, tâm nói: Khỉ thật, còn hay hơn cả phim của Ngô Vũ Sâm!
Hạ Vũ Thiên khởi động xe, Lâm Viễn sốt ruột “Aiiii, anh bỏ mặc anh em vậy a?”
“A, còn có vài tên, có thể làm khó bọn họ sao?” Hạ Vũ Thiên lạnh lùng thốt lên “Đối phó với 1 đám tàn quân chỉ cần hai người bọn họ là đủ” , xe lao ra quốc lộ, rời đi.
Tống Hi thấy Tiểu Thụy đến liền lách người trốn sau một gốc cột. Tiểu Thụy bắn chết hai tên, vừa định tiếp tục nổ súng thì nghe Tống Hi lên tiếng “Lưu lại một tên!”
Tiểu Thụy không bắn chết tên cuối cùng mà bắn vào chân, kéo người lên xe, sau đó Tống Hi cũng lên xe, hỏi “Lâm Viễn đâu?”
“Bị Hạ Vũ Thiên đón đi rồi” Tiểu Thụy nói “Hắn nói không chịu để người lại cho anh”
“Hô….”Tống Hi có chút nản lòng, bắt chéo chân tựa vào ghế xe, bất đắc dĩ thở dài.
“A” Tiểu Thụy buồn cười nói “Sao vậy, hối hận đến vậy sao?”
“Sớm biết đã không đi uống rượu, không biết hắn có bị thương hay không” Tống Hi xoa xoa mi tâm, thấp giọng nói.
“Ít đóng vai si tình đi, hắn cũng giống như Tiểu Linh, vĩnh viễn coi trọng Hạ Vũ Thiên, anh con mẹ nó còn tiếp tục si tình thì cũng chỉ nhận shit thôi”
Tống Hi trắng mắt liếc “Cậu không cần phải ác miệng như vậy”
Tiểu Thụy xem thường nói “Chẳng lẽ không đúng vậy sao?”
Tống hi không để ý đến hắn, tựa lưng vào ghế ngẩn người, rồi lại hỏi “Đi đâu a?”
Tiểu Thụy chỉ chỉ vào kẻ chân đầy máu ở phía sau, nói “Tìm một chỗ xử lý hắn đi, nhân tiện hỏi một chút xem là ai muốn động đến người trong lòng của anh với Hạ Vũ Thiên”
Tống Hi quay đầu lại, chỉ thấy người nọ đột nhiên co giật….đã chết.
“Dường như uống thuốc độc có vẻ hữu dụng hơn” Tống Hi thản nhiên nói “Xem ra có hỏi cũng không được gì”
“Mẹ nó!” Tiểu Thụy hỏi “Tất cả đều uống thuốc kích thích thần kinh sao? Thật đúng giờ”
“Ông chủ của bọn họ thật cẩn thận a” Tống Hi đến gần sờ sờ động mạch chủ tên kia, nói “Trễ một chút sẽ lập tức chết ngay, cả quá trình không quá hai mươi phút, khó trách bọn họ chạy đua với thời gian như phát điên”
“Đến tột cùng là ai muốn bắt Lâm Viễn?” Tiểu Thụy nhíu mày, bắt hắn có ích lợi gì?”
Tống Hi cười nói “Bắt hắn, Vũ Thiên thì tôi không biết nhưng ít nhất tôi nhất định bán mạng vì cậu ấy”
“Không có tiền đồ!” Tiểu Thụy liếc mắt trắng dã “Cho nên Tiểu Linh mới không chọn anh!”
Tống Hi bịt kín tai nói “Tôi cái gì cũng không nghe thấy”
Cổng bệnh viện, Hạ Vũ Thiên đỗ xe lại, muốn lôi Lâm Viễn xuống xe thì nhìn thấy hắn đang xoa xoa chân, nói “Hình như đụng đến xương”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt, cúi đầu kéo ống quần Lâm Viễn lên xem, sau đó chau mày, nói “Tên hỗn đản nào đánh cậu?”
“Không có đánh mà là bị ngán chân” Lâm Viễn cường điệu “Hắn đánh lén chứ nếu đánh trực diện thì ông đây chả sợ”
Hạ Vũ Thiên cười cười bất đắc dĩ, nói “Tay chân lạnh lẽo như vậy còn nói không sợ? Giả vờ gì chứ?”
Lâm Viễn bĩu môi, Hạ Vũ Thiên xuống xe, vô cùng cẩn thận bế Lâm Viễn vào trong, lại kéo Lí Cố từ trên giường dậy đi băng bó cho Lâm viễn, Lí Cố dạng chân mắng chửi “Cậu không thể tĩnh dưỡng một tháng cho tôi sao?! Con mẹ nó nếu còn tiếp tục như vậy cậu muốn tàn phế luôn sao?!”
Lâm Viễn nhăn mặt nhăn mũi, trắng mắt liếc Hạ Vũ Thiên một cái.
Hạ Vũ Thiên mỉm cười nói “Lâm Viễn, đi nghỉ dưỡng đi, thế nào?“
“Gì?” Lâm Viễn có chút giật mình.
“Tôi có một hòn đảo nhỏ, chúng ta đến đó nghỉ dưỡng, không có những kẻ khác, cùng nhau ẩn dật một tháng, sau đó mới trở về?”
Hạ Vũ Thiên cười hỏi.
“Không cần!” Lâm Viễn lắc đầu ngoầy ngoậy “Kiên quyết không đi!”
Hạ Vũ Thiên vẫn là cười “Được rồi, quyết định như vậy đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.