Tên Ác Ma

Chương 40: Nhất sơn nhị hổ

Nhĩ Nhã

12/01/2016

Lâm Viễn kiên trì đợi nghe Tống Hi kể bí mật kinh thiên động địa của hắn, Tống Hi nhìn chằm chằm Lâm Viễn trong chốc lát, hỏi “Cậu không muốn nghe sao?”

Ở đầu bên kia, Hạ Vũ Thiên hơi hơi nhíu mày.

Lâm Viễn trầm mặc trong chốc lát rồi chợt nghe hắn lên tiếng “Tùy anh có nói hay không?”

Tống Hi chớp chớp mi, có chút giật mình nhìn Lâm Viễn “Lâm Viễn, cậu nghe xong thì sẽ bị cuốn vào trong”

Lâm Viễn bất đắc dĩ thở dài, đưa tay xoa cằm “tôi cũng không nghĩ là mình muốn a, nhưng mà không còn cách nào khác, dù sao tôi cũng không chạy đi được, nếu nói chuyện này ra có lợi cho anh thì anh cứ nói đi, ở nơi quái quỷ này, có thể trốn thoát một người thì cũng tính là một người, tôi không phải loại người có thói quen kéo người khác chết cùng”

Tống Hi sửng sốt một lúc, sau đó mới lắc đầu cười lớn.

“Uhm” Bên này điện thoại, Tiểu Thụy gật đầu có chút tán thưởng, nói với Hạ Vũ Thiên “Nhìn không ra, tên nhóc này thật đúng là không đơn giản a”

Vẻ mặt Hạ Vũ Thiên không có quá nhiều cảm xúc, sau một lúc lâu mới nói một cách thản nhiên “Tôi vẫn thường nghĩ, Lâm Viễn là kẻ rất có thiên phú”

“Sao cơ?” Tiểu Thụy khó hiểu hỏi “Ở chỗ nào? Không phải chỉ là một tên bác sĩ thông minh mà lười biếng thôi sao?”

Hạ Vũ Thiên hơi cong khóe miệng nhìn Tiểu Thụy “Nếu hắn có thể có một nửa thân thủ của cậu, nói không chừng có thể dễ dàng lấy đi mạng cậu”

“A” Tiểu Thụy cười lạnh một tiếng “Đây là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” sao?”

Hạ Vũ Thiên châm một điếu thuốc, thản nhiên nói “Đừng quên, hắn đã từng thoát khỏi bàn tay tôi”

Tiểu Thụy không nói lời nào, bên kia điện thoại, tiếng cười của Tống Hi đã dứt, tựa hồ đang ổn định lại hô hấp của mình, bắt đầu kể cho Lâm Viễn về bí mật kia.

“Cha nuôi tôi, thân phận ông ta rất không đơn giản” Tống Hi thấp giọng nói “Nam đó, ông ta cùng với cha Vũ Thiên, còn có cha tôi, cùng nhau làm thành viên trong một tổ chức ngầm”

Lâm Viễn sờ cằm, tâm nói: Uhm, quả nhiên là xã hội đen đầu xỏ a…..Cho nên mới nói, năm năm rồng sinh ba ba, phượng sinh rùa, chuột con thì bay đầy trời!

Tống Hi vẫn chưa nhìn ra vẻ bỡn cợt trên mặt Lâm Viễn, tiếp tục nói “Khi ấy, tổ chức kia rất nghiêm mật, phạm vi kinh doanh càng lúc càng lớn, thành viên cũng phức tập, những phe phái hiện tại kỳ thật đều là từ tổ chức kia tách ra”

“Uhm….” Lâm Viễn hơi gật đầu “Tổ chức kia là công ty mẹ, còn các anh có thể xem như công ty con”

“A” Tống Hi gật gật đầu “Cũng có thể nói như vậy”

“Sau đó thì sao? Trước khi bị lũng đoạn rất tốt đúng không? Vậy xé lẻ ra làm gì? Bị trấn áp sao?” Lâm Viễn cười hỏi.

“Chia rẽ nội bộ” Tống Hi thấp giọng nói “Cha tôi và cha Vũ Thiên bị đuổi giết thiếu chút nữa nhà tan cửa nát, là vì lúc ấy có nội gian”

“Uhm….” Lâm Viễn lại gật đầu “Ra vậy a”

“Khi đó có rất nhiều lời đồn đãi, những thế lực bên trong tổ chức giăng bè kết phái, sống mái với nhau để tranh quyền….Cuối cùng, phân thành 5 nhánh” Tống Hi nói.

Lâm Viễn gật gật đầu, nghĩ nghĩ hỏi “Vậy nhóm anh hiện tại đang tranh gì?”

Tống Hi cười cười nói “Lâm Viễn, cậu thật thông minh!”

Lâm Viễn chớp chớp mi “Không phải mọi việc đều có lý do sao? Ân oán chỉ là cái cớ mà thôi, năm đó Dư Thiên Hải khiến Lâm Bình Chi tan nhà nát cửa xét đến cùng cũng chỉ là vì “Tịch tà kiếm phổ” không phải sao?”

“A” Tiểu Thụy ngồi xuống ghế” Tên nhóc này thực con mẹ nó thông minh! Hạ Vũ Thiên, anh thật để yên cho hắn sao? Đừng để ngày nào đó bị tên nhóc này chơi!”

Điếu thuốc trên môi Hạ Vũ Thiên đã cháy gần hết, hắn bỏ đầu lọc trở vào trong vỏ thuốc, thản nhiên nói “Cậu ta muốn chơi tôi thì vẫn còn hơi non một chút…..Tôi biết nhược điểm của cậu ta”

“Sao?” Tiểu Thụy nhào đến gần, hứng thú hỏi “Hắn có nhược điểm gì a? Theo ý tôi thì nhược điểm của hắn rất nhiều a, chỉ cần một hộp chocolate có thể thu phục hắn ngay!”

Hạ Vũ Thiên cúi đầu không nói, tựa hồ đang suy nghĩ, tiếp tục lẳng lặng nghe âm thanh đầu bên kia.

“Những thành viên của tổ chức năm đó giờ đã phân tán ở khắp nơi, những tổ chức âm thầm tích góp tài sản đều đã thành những bang hội độc lập” Tống Hi nói “Phần lớn người ngoài đều không biết bọn họ từng dựa vào tổ chức này để làm giàu hay nói cách khác, bọn họ nắm giữ nguồn tài sản nhưng đã thanh tẩy. Tôi biết có một bản ghi chép danh sách tất cả các thành viên của tổ chức đó, nếu tìm được bản danh sách kia có thể tìm được số tài sản đã bị lũng đoạn”

Lâm Viễn gật gù hỏi “Sau đó?”

Tống Hi giương mắt nhìn Lâm Viễn hỏi “Sao cậu biết còn nữa?”

Lâm Viễn chớp mắt mấy cái “Kiểu áp chế người khác nghe lời không nhất định phải dùng danh sách đó, các anh là xã hội đen, không phải đều một bụng uy hiếp người khác sao? Có danh sách kia bất quá chỉ thuận tiện hơn một chút, hẳn không phải là căn bản”

Tống Hi lại nhìn Lâm Viễn, khẽ nhíu mày “Lâm Viễn….Nếu cậu sinh ra trong hoàn cảnh của chúng tôi, cậu sẽ là một kẻ phi thường đáng sợ”



Lâm Viễn nhún nhún vai “Bởi vì anh nói những chuyện phi logic như thế này nên anh nhất định không thể thắng Hạ Vũ Thiên”

“Sao?” Tống Hi bật cười, hỏi “Vì sao?”

Lâm Viễn bĩu môi “Anh nghĩ xem a, nếu Zidane sinh ra ở vương quốc bóng đá-Brazil liệu có thể đá bóng giỏi hơn so với ở nước Pháp không?”

Tống hi hơi hơi sửng sốt.

Lâm Viễn đổi tư thế, nhẹ nhàng xoa bóp chân không bị thương, thả lỏng chân đang có trách nhiệm chống đỡ trọng lượng cơ thể, vừa làm vừa lẩm bẩm “Lúc nảy nhảy lò cò làm toàn thân căng cứng rồi”

Tống Hi đưa tay, nhẹ nhàng xoa chân cho Lâm Viễn, Lâm Viễn lập tức rụt chân lại “Aiiii…..Tôi tự mình làm là được rồi”

Tiểu Thụy tinh tường để ý thấy Hạ vũ Thiên khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh đi một chút, điếu thuốc trên tay cũng không tự nhiên mà xuất hiện thêm một nếp nhăn.

Tiểu Thụy thở dài bất đắc dĩ—-Hạ Vũ Thiên a Hạ Vũ Thiên, xem như anh toi rồi.

“Nói tiếp đi nào” Lâm Viễn giục Tống Hi, nơi này gió thật lớn, sớm biết đã mặc thêm nhiều quần áo.

“Ngoại trừ bảng danh sách kia…..tổ chức còn để lại một khoảng tài sản phi thường lớn, tất cả đều nằm trong ngân hàng Thụy Sĩ, còn có kí gửi ở các ngân hàng tư nhân lớn…..Đó là số tiền tích lũy từng chút một từ việc sản xuất súng ống đạn dược” Tống Hi thấp giọng nói.

Lâm Viễn nghe xong cảm thấy hơi nhức đầu bèn đưa tay xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nói “Cũng được, thiếu tiền thì không sống được”

“Từ xưa đến nay đều như thế” Tống Hi thấp giọng nói “Cũng không có gì đáng để nhiều lời”

“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu, hỏi “Sau đó thì sao?”

Tống Hi nhìn Lâm Viễn, nói “Cậu để tôi hôn một cái, tôi nói cho cậu biết”

“Gì?” Lâm Viễn nháy mắt mấy cái, tâm nói: Gì?

Tống Hi mỉm cười “Tôi thật sự rất hối hận, ngay cả tay A Linh cũng chưa từng nắm lấy một lần”

“Nàng không cho anh nắm tay là tốt cho anh” Lâm Viễn huỵch toẹt “So với Hạ Vũ Thiên, nàng càng yêu anh hơn”

Ánh mắt Tống Hi trở nên mờ mịt, cười khổ nói “Thì sao chứ?”

“Uhm” Lâm Viễn bất đắc dĩ thở dài “Chính xác a, một số người nhận thấy tình cảm như bông hoa mùa hè bung nở, rất sáng lạn, ngắn ngủi một chút cũng không sao, một số khác lại cho rằng tình cảm hẳn nên LƯU GIỮ, thật dài thật lâu”

“Vậy còn cậu?” Tống Hi hỏi “Cậu thấy tôi là loại thứ nhất?”

“Nếu không thể Lưu giữ thì cũng có thể như hoa mùa hạ” Lâm Viễn thản nhiên nói “Dù sao đã từng có cũng tốt, ai không cho anh khi đó không tiến thêm một bước thổ lộ và theo đuổi đâu?”

Tống Hi sửng sốt.

“Anh nghĩ xem, tôi một chút cảm giác với anh cũng không có, cho nên người như Tiểu Linh thà rằng tổn thương Hạ Vũ Thiên, làm Hạ Vũ Thiên mang tiếng xấu thay cho người khác cũng không muốn để anh lãng phí thời gian với công sức. Mặt khác, Tiểu Linh và Hạ Vũ Thiên cũng không có thù hận, là người cùng nàng lớn lên từ bé, vì sao nàng lại đem hắn ra làm tấm bình phong? Theo lời nói và việc làm của các anh, có thể thấy Tiểu Linh kỳ thật là một người rất thấu suốt và cũng rất thực tế, nàng không phải loại người không biết mình đang làm gì, như vậy, lí do chỉ có một” Lâm Viễn tiếc nuối nói “Hai người sinh không hợp thời, bỏ lỡ”

Trong mắt Tống Hi ẩn ẩn đau xót, Lâm Viễn bất đắc dĩ cười cười “Có vẻ mặt như vậy thì tốt rồi”

Tống Hi nhìn Lâm Viễn “Tôi sống nhiều năm như vậy nhưng hôm nay mới là ngày đau lòng nhất, cậu còn bảo tốt?”

“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu, cười nói “Cái này na ná siêu nhân điện quang đánh tiểu quái thú”

Tống Hi ngẩn người, khó hiểu nhìn Lâm Viễn.

“Anh nghĩ thử xem a, nếu siêu nhân điện quang phát hiện một tiểu quái thú, sau đó đuổi đánh, con tiểu quái thú kia thật sự có thể chạy, bên ngoài siêu nhân điện quan bắt cào cấu rất nhiều lần nhưng tiểu quái thú đều thoát được…..Đến N lần sau, một ngày siêu nhân điện quang đột nhiên nghe tin tiểu quái thú đã chết” Lâm Viễn cảm thán nói “Vậy anh nói xem, siêu nhân điện quang không phải rất thống khổ sao? Chắc chắn anh ta sẽ trăn trở đến chết xem con quái thú kia đến tột cùng là lợi hay không lợi hại? Vì sao mình không bắt được nó?”

Tống Hi có chút do dự gật đầu.

Bên kia điện thoại, Tiểu Thụy ôm bụng cười rũ rượi trên ghế đến nỗi không thể đứng dậy, Hạ Vũ Thiên lại bất đắc dĩ tiếp tục hút thuốc, tên nhóc này lại bắt đầu tác quái.

“Mãi đến một ngày, siêu nhân điện quang nhìn thấy một đoạn phim ghi lại cảnh tiểu quái thú so chiêu với quái thú khác, qua đoạn phim siêu nhân điện quang có thể hiểu được năng lực của tiểu quái thú, anh đoán xem, tiểu quái thú là phi thường, phi thường lợi hai hay là thực vụng về?”

Tống Hi há miệng thở dốc, lắc đầu “Chuyện này làm sao đoán được?”

“Kỳ thật” Lâm Viễn làm ra vẻ cao thâm nói “Tiểu quái thú lợi hại hay vụng về đối với siêu nhân điện quan đều không có ý nghĩa, siêu nhân điện quang chỉ là muốn một cái kết thúc mà thôi”



“Kết thúc” Tống Hi nhìn chằm chằm Lâm Viễn.

“Nếu tiểu quái thú rất lợi hại, siêu nhân điện quang cảm thấy nó còn lợi hại hơn mình, như vậy hắn sẽ nhớ kỹ con tiểu quái thú này là một con thần thú, là mục tiêu siêu việt kế tiếp” Lâm Viễn cười nói “Nếu tiểu quái thú thật vụng về, như vậy, không bao lâu sau siêu nhân điện quang sẽ quên nó, kia chỉ là một con quái thú mà hắn từng gặp trên đời mà thôi, giống như bao con quái thú khác trong trời đất bao la”

Tống Hi nhìn chằm chằm Lâm Viễn.

“Đến tột cùng, Tiểu Linh có tình cảm với anh hay không thì anh cũng chỉ cần một một cái kết quả mà thôi” Lâm Viễn cười cười “Nếu cô ấy yêu anh, như vậy nàng sẽ vĩnh viễn tồn tại trong ký ức của anh, trở thành một kỷ niệm đẹp lúc tuổi già, là một sự tiếc nuối trong đời người, nhưng cho dù thế nào, nàng cũng đã là quá khứ. Nếu nàng không yêu anh, như vậy anh cũng có thể quên nàng”

Trên mặt Tống Hi hiện lên một nét buồn bã.

“Nghĩ thoáng một chút đi, trên thế giới này người không yêu anh so với người yêu anh nhiều hơn rất nhiều” Lâm Viễn cười nói “Cho dù từng tế bào não của anh nhớ rõ một người, cũng không thể nhớ toàn bộ….Không tin anh cứ đi một vòng trên đường, lấy một trăm người qua đường làm ví dụ, anh giữ bọn họ hỏi bọn họ có yêu anh hay không…..trong một trăm người thì đại khái hết chín mươi chín người tưởng anh bệnh thần kinh, sẽ không để ý đến anh, hoặc trực tiếp nói với anh rằng anh không thân cũng chẳng quen, vì sao bọn họ phải yêu anh?!”

Trên mặt Tống Hi dần dần có chút thần sắc như bừng tỉnh đại ngộ.

“Anh nhớ thương Tiểu Linh như thế, bởi vì cách đối xử của cô ấy làm cho anh cảm thấy mờ mịt, anh không biết nàng có yêu mình hay không, anh mãi tranh đấu giữa việc giữ mãi trong ký ức hoặc lãng quên nàng, việc này cho thấy thể xác anh đã rất mệt mỏi, anh muốn quên người này……Anh, Hạ Vũ Thiên, còn có Tiểu Thụy đều tưởng nhớ Tiểu Linh nhưng các anh không giống nhau, Tiểu Thụy lựa chọn nhớ mãi nàng vì hắn không thể quên đi người chị ruột thịt của mình, hắn không đau khổ nhưng sẽ nhớ thương đến khổ sở. Hạ Vũ Thiên lựa chọn lãng quên, đó là người hắn yêu nhưng không yêu hắn, hơn nữa còn không thương tiếc mà tổn thương hắn, Hạ Vũ Thiên sẽ không khó quên, vì nhớ đến sẽ làm hắn bi thương. Còn anh? Anh mờ mịt không lối thoát cho nên mỗi lần dính đến Tiểu Linh thì sẽ hỗn loạn thành cái dạng này”

Lâm Viễn lấy ngón tay khẩy khẩy miệng vết thương đang lên da non ngứa ngáy, tủm tỉm cười nói “Quên đi Tống Hi, xem như mình có chút xấu xa, tự trách bản thân năm đó đã không có dũng khí mà bỏ lỡ một đoạn tình duyên đẹp, hãy nhớ cô ấy thật nhiều, còn không thì thư thái một chút, giống như Hạ Vũ Thiên xem cô ấy như chị gái mà mình thầm thương mến trướng kia rồi quên đi…..chỉ là nhớ lại tuổi trẻ ngây ngô mà thôi. Aiiii, không phải a, ngày đó tôi cũng thầm mến giảng viên của mình, đừng nghĩ cô ấy đã chết, xem như nàng lập gia đình, dù sao nếu nàng còn sống cũng không chọn anh. Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi cũng không phạm vào mấy chuyện tình cảm linh tinh hao tổn tinh thần này nữa”

“Vì sao?” Tống Hi khó hiểu hỏi.

“Uhm, chuyện tình cảm, khi có được thì đó là một việc tốt đẹp, nhưng lúc mất đi thì rất đau” Lâm Viễn lắc đầu “Thời oanh oanh liệt liệt bao giờ cũng ngắn ngủi, bình thản ghi nhớ vẫn là tốt hơn một chút”

“Uhm” Tống Hi sau một lúc lâu trầm mặc gật gật đầu, thấp giọng nói “Số liệu cùng với tư liệu gửi ngân hàng đang nằm bên trong gậy của cha nuôi”

Tiểu Thụy vỗ tay một cái, nhìn Hạ Vũ Thiên, thấy gã ngơ ngác nhìn chằm chằm di động.

Lúc này, bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh khác.

“Ai nha…..” Lâm Viễn kêu lên một tiếng sợ hãi, giương mắt nhìn Tống Hi đột nhiên nhào đến, tâm nói: này là làm sao?

“Lâm Viễn” Trong mắt Tống Hi hiện lên nét vui sướng thản nhiên, còn thật sự nói “Tôi thích em”

Lâm Viễn ngẩn người, nháy mắt mấy cái, Tống Hi đã nhích đến, gần như chạm vào khóe môi hắn “Rời bỏ Hạ Vũ Thiên, anh sẽ che chở cho em! Anh còn mạnh hơn hắn, anh sẽ không để em chịu ủy khuất”

Lâm Viễn nhìn chằm chằm Tống Hi, cười cười, lắc lắc ngón tay, cười nói “Hai người đều không thể”

“Vì sao?” Tống Hi không phục hỏi lại.

“Bởi vì, hai người là siêu nhân điện quang, tôi là tiểu quái thú” Lâm Viễn thản nhiên nói “Siêu nhân điện quang yêu tiểu quái thú, nhưng tiểu quái thú sẽ không yêu siêu nhân điện quang”

Tống Hi khẽ nhíu mày “Vì sao?”

“Bởi vì nhất định đó là bi kịch” Lâm Viễn khóe miệng khẽ nhíu “Người cũng là động vật—-Sói yêu thỏ, vô luận con sói này rất mạnh mẽ cũng không dễ dàng bị các con sói khác buông tha, thỏ yêu sói, nó sẽ trở thành đối tượng truy đuổi của đàn sói……Tình yêu khác giống loài sẽ không thành công….Trừ khi”

“Gì cơ?” Tống Hi hỏi.

“Trừ khi hai người là thực vật cộng sinh, nếu không….chung quy sẽ chia lìa”

Tống Hi lẳng lặng nghe xong, đột nhiên nở nụ cười, nói “Lâm Viễn, em quên một chuyện”

“Hửm?” Lâm Viễn nhìn Tống Hi khó hiểu.

“Thỏ yêu thỏ, sẽ không có vấn đề!”

Lâm Viễn sửng sốt.

Tống Hi cười nói “Khi anh yêu, anh cam tâm tình nguyện vứt bỏ thân phận là sói để trở thành thỏ, anh tin tình yêu sông cạn đá mòn….Nhưng Hạ Vũ Thiên không như vậy, hắn yêu thỏ, rồi lại muốn thoát ly bầy sói để trở thành vua sư tử….Cho nên”

Tống Hi vừa nói vừa nhẹ nhàng nắn nắn cằm Lâm Viễn “Con thỏ thông minh, anh nhận mệnh, từ hôm nay trở đi, anh không còn là siêu nhân điện quang mà cùng em làm tiểu quái thú”

Lâm Viễn nhìn chằm chằm Tống Hi, có chút bất đắc dĩ nói “Anh thật sự rất ngốc ngếch, rất khờ dại”

Tống Hi còn nhấn mạnh “Chỉ có em là hay nói đùa mà thôi…..Anh đã một lần đánh mất, sẽ không lặp lại lần thứ 2, nếu không thể cùng nhau làm thỏ thì cùng nhau làm sư tử đi!”

……

Tiểu Thụy nhìn thấy sắc mặt Hạ Vũ Thiên bắt đầu chuyển lạnh bèn thức thời ra khỏi phòng, đóng cửa lại….trong nháy mắt cửa vừa đóng lại, chợt nghe “oanh” một tiếng, chiếc bàn ngay đầu giường bị Hạ Vũ Thiên đá ngã trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tên Ác Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook