Chương 77: Ai hiểu tự nhiên sẽ hiểu
Thanh Nguyệt Giảo Giảo
06/12/2021
Buổi tối trước năm mới, trong phòng học treo đèn kết hoa, vô cùng có
không khí ngày lễ, Lý Xuân Hoa dành ra một buổi chiều, tổ chức cho mọi
người đến bãi biển chơi, cùng chơi tất niên (?).
Mọi người hoan hô không thôi, dồn dập gọi cô Lý vạn tuế.
Mọi người lên xe, cùng đi về điểm đến, dọc trên đường đi cười cười nói nói, náo nhiệt cực kỳ.
Xuân Thành giáp biển, cho nên bãi biển đối với bọn hắn mà nói là nơi thường đến, bãi biển mùa đông so với ngày hè lại rất khác biệt, ngoài khơi ôn hòa, quạnh quẽ hơn.
Lý Xuân Hoa thuê một phòng kính, mọi người cùng nhau sưởi ấm, cùng nhau làm đồ nướng, hòa thuận vui vẻ, giống như lần đi ăn hội thao trước đó.
Họ ở trong một căn phòng thủy tinh có cảnh biển, người thì ngồi trong góc chơi game, người thì nổi hứng thú với lò sưởi trong tường, cũng có người vây quanh Lý Xuân Hoa hỗ trợ cô.
Có người không nhịn được lo lắng: "Cô ơi, cô mời tụi em ăn cơm, lương đủ không ạ?"
Dù sao lớp Một có năm mười người, đến hai, ba nghìn tệ, mà lương thầy cô không cao kiểu gì cả, còn phải chi trả cho cuộc sống.
"Đương nhiên là không đủ." Lý Xuân Hoa cố ý đùa cô bé, "Thật ra mời mấy đứa ăn là cô lấy tiền thưởng thi, nếu mấy đứa thi tháng tốt, cô đều tích góp tiền lại, nếu như lần này mấy đứa thi cuối kỳ không tốt, vậy thì phải quay lại góp tiền."
Người kia suy tư trầm ngâm một lát: "Vậy lần này tụi em tranh thủ thi cho tốt, để cô cũng lấy được tiền thưởng!"
Lý Xuân Hoa không nhịn được cười: "Cô đùa thôi, bất kể thi thế nào cũng không sao cả, tận lực là tốt rồi, học tập cuối cùng là vì thu được tri thức, không phải vì thi cử, cô cũng tin biểu hiện lúc thường của mấy đứa."
Dạng thầy cô này thật sự không chút áp lực, có lẽ là được cô ảnh hưởng, học trò lớp Một tính tình cũng không khác cô lắm, không quá coi trọng thứ hạng, mà mỗi lần đều vững vàng đạt được hạng nhất.
Một đám người tập hợp trong phòng ấm, ở bên lò sưởi ăn thịt nướng dùng đồ uống, bầu không khí như một gia đìnhlớn.
Ngọn lửa trong lò sưởi âm tường chuyển động loạn lên, chiếu sáng gương mặt mỗi người.
Có người hỏi: "Cô ơi, học kỳ hai của năm hai tụi em sau khi đi học lại mỗi người phải xác định trường nguyện vọng của mình đúng không ạ?"
Học kỳ hai của năm hai cao trung chỉ cách năm ba cao trung một bước, tương đương với bước một nửa vào năm ba, bắt đầu từ đây, trường học sẽ thực thi cùng một hình thức quản lý với năm hai và năm ba.
Lý Xuân Hoa gật gật đầu: "Hầu như là vậy."
"Tính như vậy, làm tròn lên, thi cuối kỳ lần này xong, tụi mình sẽ tương đương với một nửa năm ba."
"Bỗng nhiên bắt đầu khủng hoảng."
"Lúc trước nghe anh chị năm ba nói, anh chị cũng mơ hồ, không biết nên chọn trường nào, không biết nên chọn ngành gì, bởi vì có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bốn năm tương lai và công tác sau khi tốt nghiệp của họ."
Lý Xuân Hoa lẳng lặng nghe, một chân đặt dưới đất, chân còn lại chống trên ghế cao, cánh tay cô thả tự nhiên, trong tay cầm một ly bia, chất lỏng trong ly ùng ục trào bọt khí ra.
Cô hỏi: "Các em có chuyện gì mình thích làm không?"
"... Hình như không có? Cuộc sống năm ba cao trung bận quá, em cũng không biết mình thích gì."
"Đúng đó, mỗi ngày từ sáu giờ sáng đến mười giờ tối, cuối tuần cũng có bài tập chưa làm xong, cảm giác như một cái máy làm bài tập."
"Mình thích đồ thủ công DIY, đến lúc nghỉ đông định làm một mớ quần áo bé cho búp bê."
"Mình thích chơi game, muốn chơi thể thao điện tử."
"Uầy, thật hâm mộ những người có sở thích như các cậu."
"Mỗi người đều sẽ có việc mình muốn làm." Lý Xuân Hoa khẽ mỉm cười, "Thích làm cái gì, thì cứ làm đi, muốn trở thành kiểu người gì thì đi mà làm, các em còn rất trẻ, phải dũng cảm thử nghiệm."
Trong lò sưởi âm tường phát ra tiếng vang tí tách, đó là âm thanh tia lửa nổ tung, quang ảnh lúc sáng lúc tối.
Giờ phút này bầu không khí như ủ trong men say, có người không nhịn được dựa lên trên ghế sô-pha, trên mặt nổi lên vệt đỏ ửng, hơi híp mắt lại.
Tuổi trẻ có nghĩa là khả năng vô hạn, có việc gì mình thích có thể can đảm mà làm, không phải sợ ngã.
Hà Liêu Tinh mở miệng nói: "Mình muốn sau này mang theo máy chụp ảnh, đi chu du thế giới với người mình thích."
Bùi Túc đang ngẩng đầu uống đồ uống dừng lại, không một tiếng động nghiêng đầu nhìn cậu, hầu kết nhẹ nhàng lăn.
"Tinh lãng mạn ghê á."
Cứ như có một loại sức mạnh thần kỳ, có người cũng từ từ mở miệng nói ra điều mình thích.
"Mình muốn đi nghiên cứu khoa học, mình cảm thấy làm thí nghiệm rất thú vị."
"Muốn về sau mở một cửa hàng hoa, mỗi ngày đều tỉnh lại trong hoa tươi."
"Ha ha ha ha mình thì khác nè, mình muốn mở một nông trại, gửi tình vào nước non, học theo Đào Uyên Minh."
"Vậy thì cũng có giới hạn một chút, Ngũ Liễu Tiên Sinh chỉ có thể mô phỏng không thể vượt qua, làm không tốt rất dễ biến thành nông dân chỉ biết làm vườn."
Mọi người đồng loạt cười rộ lên.
Sau khi ăn uống no đủ, có người buồn ngủ chịu không được, chạy ra bãi biển tản bộ, bị gió lạnh thổi, cả người tỉnh táo không ít.
Dựa vào bên trái bãi biển có một ngọn đồi nho nhỏ, trên đồi mọc đầy những cỏ và cây, không biết có phải vì dịp cuối năm không, một cây cổ thụ ngàn năm dưới đồi được trang trí, bên trên bị người ta buộc đầy dây đỏ, dùng để cầu phúc qua năm.
Cũng có không ít người đi qua cầu duyên, cái gì mà nguyện được đến lòng người, bạc tóc không chia lìa, cái gì mà chỉ nguyện quân tâm tựa lòng ta, quyết không phụ ý tương tư, tất cả đều là một ít thơ từ cổ phong.
Cổ thụ cao to, chạc cây phồn thịnh, trông như cao hơn trời, trên thân cây từng khe từng khe, đều là dấu ấn của gió sương, cả cây tua đỏ, xa xa nhìn lại, ngược lại có mấy phần lãng mạn, như là tiếp nhận được chúc phúc của thời gian.
Hà Liêu Tinh hơi động tâm.
Mai Thái đối những trò này chỉ khịt mũi coi thường: "Chẳng qua là một loại gửi gắm, giống như thả đèn Khổng Minh, lần trước mình ước cho mình thi tháng thuận lợi, kết quả không linh, mình không bao giờ tin tưởng nữa, chỉ có thể dựa vào chính mình."
Hà Liêu Tinh không nhịn được nhìn Bùi Túc: "Anh tin cái này không?"
Bùi Túc rất là hờ hững: "Anh không tin."
Hà Liêu Tinh suy nghĩ một chút, quyết định theo số đông: "Em cũng không tin."
Hai giờ sau, lên đường trở về, tất cả mọi người quay lại trên xe.
Trời dần tối đi, ngoài khơi dậy sóng, bọt nước vỗ nhẹ đá ngầm, bãi cát sau khi nước biển xung kích trở nên ẩm ướt, cổ thụ ngàn năm chập chờn theo gió, dây tua đỏ phất phơ trong không trung.
Đám học trò đến một chuyến, trên cây nhiều hơn rất nhiều dây tua —— trong đó có hai tua đỏ, một cái bên trên viết là Anh thích Tinh Tinh, một cái khác bên trên viết là Em thích A Túc.
.
.
Xế chiều tiệc đón năm mới bắt đầu trang trí hội trường, đến buổi tối, đám học trò kết bè kết lũ tuôn về hội trường.
Họ trông đợi đêm tiệc này đã lâu, tiệc tối năm nay nhất định là một lần oanh động nhất, có người múa ba-lê, có người ca hát, còn có diễn tiểu phẩm, muôn màu muôn vẻ, có rất nhiều thứ đáng xem.
Buổi tối sáu giờ, người chủ trì đúng giờ lên sân khấu giới thiệu chương trình, chợt, theo một nhịp trống tùng tùng vang lên, chương trính đúng giờ mở màn!
Tiết mục đầu tiên là ca hát, người hát đến từ lớp Năm năm nhất, là một Omega nữ, giọng hát dịu dàng êm tai, cô mặc quần trắng, nhìn qua như một đóa sơn chi nở rộ trên sân khấu giữa đêm.
Mọi người vốn cho là đây là một bản nhạc trữ tình, lại không đoán được nửa đường phong cách xoay một cái, đột nhiên biến thành đoạn rap mạnh mẽ, ánh đèn từ tiên khí chập chờn biến thành mạnh mẽ cuồng nhiệt không thôi.
Cùng một cái cổ họng, có thể êm dịu có thể thâm tình, lại cũng có thể mê hoặc có thể bùng nổ, như là một đóa hoa, chính diện trông là hoa sơn chi, mặt trái lại thấy hoa hồng đỏ.
Bầu không khí mới vừa mở màn đã bị gầy lên đỉnh điểm.
Khi cô kết thúc, có người nhịn không được tung hoa lên sân khấu, hô to hát hay.
Trong giây lát cô bé ngoái đầu nhìn về hướng mọi người, tất cả mọi người thoáng chốc điên cuồng.
Kế tiếp là tiểu phẩm, ca hát, còn có khiêu vũ.
Khi chương trình tiến hành đến trung kỳ, khán giả tiến vào giai đoạn mệt mỏi, người chủ trì qua từng dòng từng đoạn giới thiệu chương trình rồi, lớn tiếng nói: "—— tiếp sau đây, xin mời các bạn đến từ lớp Một năm hai của chúng ta, Hà Liêu Tinh và Bùi Túc!"
Câu này của cậu ta vừa mới dứt lời, bầu không khí vốn hơi đình trệ lại nổi lửa lên.
Có rất nhiều người nán lại thật lâu, chỉ để xem Hà Liêu Tinh và Bùi Túc cùng lên sân khấu, có người thậm chí lúc hai người còn chưa lên sàn đã bắt đầu gào thét.
Dưới sự mong đợi của tất cả mọi người, hai chàng trai mặc tây trang đen, một trước một sau đi tới sân khấu.
Một người tuấn mỹ vô song, đường nét lạnh nhạt sắc sảo, con ngươi như là hai vùng biển sâu, một người khác trong trẻo xinh đẹp, bên môi mang nụ cười, hai đồng điếu nông nông mà hiện ra.
Hai người này trên căn bản là đảm nhiệm toàn năng ở Nhất Trung, Bùi Túc là Alpha mạnh nhất, học thần đại lão, Hà Liêu Tinh là đại ca uy phong lẫm liệt, thiếu niên lội ngược dòng.
Thời điểm một người trong học xuất hiện, người kia nhất định cũng xuất hiện, tất cả mọi người biết quan hệ giữa họ cực kỳ tốt.
Nhưng đồng đài ở sân khấu lấp lánh, lại là lần đầu tiên từ trước tới nay, cũng không biết có lần sau hay không.
Những người thầm mến hai người họ lúc thấy họ bước ra, kích động không thôi, điện thoại di động sớm đã chuẩn bị kĩ, bắt đầu điên cuồng quay phim.
Hai chàng trai cũng không làm phần mở màn gì, đi tới ngồi xuống trên ghế chơi đàn, chợt kéo nắp đàn ra.
Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt đuổi tới, trùm lên hai người, những nơi còn lại trên sân khấu tối sầm lại, trên thính phòng cũng không có ánh sáng.
Giây phút này, cứ như thể cả thế giới chỉ còn dư lại hai người họ.
Mọi người nín hơi mà đợi, toàn trường lặng im.
Họ đồng thời đưa tay ra, mười ngón nhẹ nhàng như bướm bay thản nhiên nhảy múa trên phím đàn đen trắng.
Khúc nhạc êm dịu dễ nghe vang lên, như là nước suối róc rách dưới ánh trăng, như là bầu trời đầy sao dồn dập rơi xuống từ đêm dài, như là hành tinh nhỏ trong vũ trụ mênh mông vì lực hút mà không ngừng tới gần lẫn nhau.
Bí ẩn, biến hóa thất thường, nhưng lại lôi kéo sự chú ý, một ngón ấn xuống như đấm thẳng vào lòng người, rung động không thôi.
Bốn tay từ chậm biến nhanh, nhịp điệu rõ ràng, lại phối hợp rất tốt, đâu vào đấy, ăn ý mười phần.
Ca khúc đến đoạn cao trào, một trọng âm đột nhiên đánh xuống! Phong cách bản nhạc từ ôn hòa tĩnh lặng biến thành vui vẻ chặt chẽ.
Tựa như tốc độ thời gian trở nên nhanh hơn, hoa nở hoa tàn, mây cuốn lấy mây, dù cho thế gian hủy diệt, dù cho vũ trụ trở về khởi đầu hồng hoang, dù cho từ đây thời gian đình chỉ lưu động, chỉ có tinh không rực rỡ vĩnh hằng.
Như là tiếng Phạn từ chân trời xa xa truyền đến, mỗi một âm, đều lan truyền tình cảm đến khán giả, khiến người hoa mắt mê mẩn, khiến người đắm chìm vào trong, muốn ngừng mà không được.
Như thể đi theo ca khúc một lượt, đến một lữ trình biển sao lãng mạn cực độ, nhìn thấy những thiên hà và vũ trụ lộng lẫy tráng lệ, lại thấy vạn vật héo tàn, chỉ còn dư lại biển sao trên đỉnh đầu.
Nỗi lòng tựa sóng to gió lớn khuấy động không thôi.
Bản nhạc chấn động như vậy, nhưng ở phần cuối, lại không hề có một tiếng động, như dây huyền kéo căng hết cỡ, tại nơi không một tiếng động vang lên tiếng sấm.
Toàn trường yên tĩnh, thật lâu khó có thể thốt nên lời.
Mà trên sân khấu hai chàng trai đứng dậy, một giọng nói lạnh nhạt vang lên trong toàn hội trường: "Tặng cho một người vô cùng quan trọng với tôi ở đây, bản dương cầm này tên là ——Constellation."
Sau khi nói xong lời này, ánh đèn vũ đài bỗng nhiên tối sầm lại, hai người xuống đài rời đi.
Mới ban đầu vẫn chưa có ai nhận ra, mà từ từ có người tiếng Anh tốt ngơ ngác nói: "Constellation ý là... tinh tú...?"
"Mình thấy mình có thật là nhiều câu hỏi, mình ngồi cách sân khấu gần nhất, hình như mình thấy, lúc ấn xuống âm cuối cùng, tay của hai người cứ như nắm lấy nhau một lát..."
"Tinh tú, Hà Liêu Tinh và Bùi Túc???"
"?????? Trùng hợp đi?"
"Một người bạn của mình nói, đã từng thấy hai người họ hôn nhau ở thảm cỏ trong trường..."
"??? Thì ra họ là kiểu anh em này!!!!!!"
"A a a a a a a a a a a hai người tôi thích là một cặp??????"
"Mình điên rồi, mình điên thật rồi... Từ lúc hai người ngồi xuống đánh đàn, mặc dù không có tương tác, nhưng mà đã trần trụi thể hiện tình cảm rồi, mình cứ cảm thấy như là, bản nhạc này căn bản không phải đàn cho tụi mình nghe, cứ kiểu như tụi mình thuận tiện có được cơ hội nghe..."
"Mình cứ nghĩ chỉ có mỗi mình mình có cảm giác này!"
"Ca khúc này rõ ràng chỉ dành cho hai người bọn họ! Những người còn lại tất cả đều là dư thừa!"
"Tin hot đây, bản nhạc này là Bùi Túc tự tay viết, chỉ để cùng Hà Liêu Tinh lên sân khấu biểu diễn, những chuyện khác mình không nói, ai hiểu tự nhiên sẽ hiểu."
"?????? A a a a a a a a mình cũng không biết tại sao mình bỗng nhiên kích động quá!!"
Mọi người hoan hô không thôi, dồn dập gọi cô Lý vạn tuế.
Mọi người lên xe, cùng đi về điểm đến, dọc trên đường đi cười cười nói nói, náo nhiệt cực kỳ.
Xuân Thành giáp biển, cho nên bãi biển đối với bọn hắn mà nói là nơi thường đến, bãi biển mùa đông so với ngày hè lại rất khác biệt, ngoài khơi ôn hòa, quạnh quẽ hơn.
Lý Xuân Hoa thuê một phòng kính, mọi người cùng nhau sưởi ấm, cùng nhau làm đồ nướng, hòa thuận vui vẻ, giống như lần đi ăn hội thao trước đó.
Họ ở trong một căn phòng thủy tinh có cảnh biển, người thì ngồi trong góc chơi game, người thì nổi hứng thú với lò sưởi trong tường, cũng có người vây quanh Lý Xuân Hoa hỗ trợ cô.
Có người không nhịn được lo lắng: "Cô ơi, cô mời tụi em ăn cơm, lương đủ không ạ?"
Dù sao lớp Một có năm mười người, đến hai, ba nghìn tệ, mà lương thầy cô không cao kiểu gì cả, còn phải chi trả cho cuộc sống.
"Đương nhiên là không đủ." Lý Xuân Hoa cố ý đùa cô bé, "Thật ra mời mấy đứa ăn là cô lấy tiền thưởng thi, nếu mấy đứa thi tháng tốt, cô đều tích góp tiền lại, nếu như lần này mấy đứa thi cuối kỳ không tốt, vậy thì phải quay lại góp tiền."
Người kia suy tư trầm ngâm một lát: "Vậy lần này tụi em tranh thủ thi cho tốt, để cô cũng lấy được tiền thưởng!"
Lý Xuân Hoa không nhịn được cười: "Cô đùa thôi, bất kể thi thế nào cũng không sao cả, tận lực là tốt rồi, học tập cuối cùng là vì thu được tri thức, không phải vì thi cử, cô cũng tin biểu hiện lúc thường của mấy đứa."
Dạng thầy cô này thật sự không chút áp lực, có lẽ là được cô ảnh hưởng, học trò lớp Một tính tình cũng không khác cô lắm, không quá coi trọng thứ hạng, mà mỗi lần đều vững vàng đạt được hạng nhất.
Một đám người tập hợp trong phòng ấm, ở bên lò sưởi ăn thịt nướng dùng đồ uống, bầu không khí như một gia đìnhlớn.
Ngọn lửa trong lò sưởi âm tường chuyển động loạn lên, chiếu sáng gương mặt mỗi người.
Có người hỏi: "Cô ơi, học kỳ hai của năm hai tụi em sau khi đi học lại mỗi người phải xác định trường nguyện vọng của mình đúng không ạ?"
Học kỳ hai của năm hai cao trung chỉ cách năm ba cao trung một bước, tương đương với bước một nửa vào năm ba, bắt đầu từ đây, trường học sẽ thực thi cùng một hình thức quản lý với năm hai và năm ba.
Lý Xuân Hoa gật gật đầu: "Hầu như là vậy."
"Tính như vậy, làm tròn lên, thi cuối kỳ lần này xong, tụi mình sẽ tương đương với một nửa năm ba."
"Bỗng nhiên bắt đầu khủng hoảng."
"Lúc trước nghe anh chị năm ba nói, anh chị cũng mơ hồ, không biết nên chọn trường nào, không biết nên chọn ngành gì, bởi vì có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bốn năm tương lai và công tác sau khi tốt nghiệp của họ."
Lý Xuân Hoa lẳng lặng nghe, một chân đặt dưới đất, chân còn lại chống trên ghế cao, cánh tay cô thả tự nhiên, trong tay cầm một ly bia, chất lỏng trong ly ùng ục trào bọt khí ra.
Cô hỏi: "Các em có chuyện gì mình thích làm không?"
"... Hình như không có? Cuộc sống năm ba cao trung bận quá, em cũng không biết mình thích gì."
"Đúng đó, mỗi ngày từ sáu giờ sáng đến mười giờ tối, cuối tuần cũng có bài tập chưa làm xong, cảm giác như một cái máy làm bài tập."
"Mình thích đồ thủ công DIY, đến lúc nghỉ đông định làm một mớ quần áo bé cho búp bê."
"Mình thích chơi game, muốn chơi thể thao điện tử."
"Uầy, thật hâm mộ những người có sở thích như các cậu."
"Mỗi người đều sẽ có việc mình muốn làm." Lý Xuân Hoa khẽ mỉm cười, "Thích làm cái gì, thì cứ làm đi, muốn trở thành kiểu người gì thì đi mà làm, các em còn rất trẻ, phải dũng cảm thử nghiệm."
Trong lò sưởi âm tường phát ra tiếng vang tí tách, đó là âm thanh tia lửa nổ tung, quang ảnh lúc sáng lúc tối.
Giờ phút này bầu không khí như ủ trong men say, có người không nhịn được dựa lên trên ghế sô-pha, trên mặt nổi lên vệt đỏ ửng, hơi híp mắt lại.
Tuổi trẻ có nghĩa là khả năng vô hạn, có việc gì mình thích có thể can đảm mà làm, không phải sợ ngã.
Hà Liêu Tinh mở miệng nói: "Mình muốn sau này mang theo máy chụp ảnh, đi chu du thế giới với người mình thích."
Bùi Túc đang ngẩng đầu uống đồ uống dừng lại, không một tiếng động nghiêng đầu nhìn cậu, hầu kết nhẹ nhàng lăn.
"Tinh lãng mạn ghê á."
Cứ như có một loại sức mạnh thần kỳ, có người cũng từ từ mở miệng nói ra điều mình thích.
"Mình muốn đi nghiên cứu khoa học, mình cảm thấy làm thí nghiệm rất thú vị."
"Muốn về sau mở một cửa hàng hoa, mỗi ngày đều tỉnh lại trong hoa tươi."
"Ha ha ha ha mình thì khác nè, mình muốn mở một nông trại, gửi tình vào nước non, học theo Đào Uyên Minh."
"Vậy thì cũng có giới hạn một chút, Ngũ Liễu Tiên Sinh chỉ có thể mô phỏng không thể vượt qua, làm không tốt rất dễ biến thành nông dân chỉ biết làm vườn."
Mọi người đồng loạt cười rộ lên.
Sau khi ăn uống no đủ, có người buồn ngủ chịu không được, chạy ra bãi biển tản bộ, bị gió lạnh thổi, cả người tỉnh táo không ít.
Dựa vào bên trái bãi biển có một ngọn đồi nho nhỏ, trên đồi mọc đầy những cỏ và cây, không biết có phải vì dịp cuối năm không, một cây cổ thụ ngàn năm dưới đồi được trang trí, bên trên bị người ta buộc đầy dây đỏ, dùng để cầu phúc qua năm.
Cũng có không ít người đi qua cầu duyên, cái gì mà nguyện được đến lòng người, bạc tóc không chia lìa, cái gì mà chỉ nguyện quân tâm tựa lòng ta, quyết không phụ ý tương tư, tất cả đều là một ít thơ từ cổ phong.
Cổ thụ cao to, chạc cây phồn thịnh, trông như cao hơn trời, trên thân cây từng khe từng khe, đều là dấu ấn của gió sương, cả cây tua đỏ, xa xa nhìn lại, ngược lại có mấy phần lãng mạn, như là tiếp nhận được chúc phúc của thời gian.
Hà Liêu Tinh hơi động tâm.
Mai Thái đối những trò này chỉ khịt mũi coi thường: "Chẳng qua là một loại gửi gắm, giống như thả đèn Khổng Minh, lần trước mình ước cho mình thi tháng thuận lợi, kết quả không linh, mình không bao giờ tin tưởng nữa, chỉ có thể dựa vào chính mình."
Hà Liêu Tinh không nhịn được nhìn Bùi Túc: "Anh tin cái này không?"
Bùi Túc rất là hờ hững: "Anh không tin."
Hà Liêu Tinh suy nghĩ một chút, quyết định theo số đông: "Em cũng không tin."
Hai giờ sau, lên đường trở về, tất cả mọi người quay lại trên xe.
Trời dần tối đi, ngoài khơi dậy sóng, bọt nước vỗ nhẹ đá ngầm, bãi cát sau khi nước biển xung kích trở nên ẩm ướt, cổ thụ ngàn năm chập chờn theo gió, dây tua đỏ phất phơ trong không trung.
Đám học trò đến một chuyến, trên cây nhiều hơn rất nhiều dây tua —— trong đó có hai tua đỏ, một cái bên trên viết là Anh thích Tinh Tinh, một cái khác bên trên viết là Em thích A Túc.
.
.
Xế chiều tiệc đón năm mới bắt đầu trang trí hội trường, đến buổi tối, đám học trò kết bè kết lũ tuôn về hội trường.
Họ trông đợi đêm tiệc này đã lâu, tiệc tối năm nay nhất định là một lần oanh động nhất, có người múa ba-lê, có người ca hát, còn có diễn tiểu phẩm, muôn màu muôn vẻ, có rất nhiều thứ đáng xem.
Buổi tối sáu giờ, người chủ trì đúng giờ lên sân khấu giới thiệu chương trình, chợt, theo một nhịp trống tùng tùng vang lên, chương trính đúng giờ mở màn!
Tiết mục đầu tiên là ca hát, người hát đến từ lớp Năm năm nhất, là một Omega nữ, giọng hát dịu dàng êm tai, cô mặc quần trắng, nhìn qua như một đóa sơn chi nở rộ trên sân khấu giữa đêm.
Mọi người vốn cho là đây là một bản nhạc trữ tình, lại không đoán được nửa đường phong cách xoay một cái, đột nhiên biến thành đoạn rap mạnh mẽ, ánh đèn từ tiên khí chập chờn biến thành mạnh mẽ cuồng nhiệt không thôi.
Cùng một cái cổ họng, có thể êm dịu có thể thâm tình, lại cũng có thể mê hoặc có thể bùng nổ, như là một đóa hoa, chính diện trông là hoa sơn chi, mặt trái lại thấy hoa hồng đỏ.
Bầu không khí mới vừa mở màn đã bị gầy lên đỉnh điểm.
Khi cô kết thúc, có người nhịn không được tung hoa lên sân khấu, hô to hát hay.
Trong giây lát cô bé ngoái đầu nhìn về hướng mọi người, tất cả mọi người thoáng chốc điên cuồng.
Kế tiếp là tiểu phẩm, ca hát, còn có khiêu vũ.
Khi chương trình tiến hành đến trung kỳ, khán giả tiến vào giai đoạn mệt mỏi, người chủ trì qua từng dòng từng đoạn giới thiệu chương trình rồi, lớn tiếng nói: "—— tiếp sau đây, xin mời các bạn đến từ lớp Một năm hai của chúng ta, Hà Liêu Tinh và Bùi Túc!"
Câu này của cậu ta vừa mới dứt lời, bầu không khí vốn hơi đình trệ lại nổi lửa lên.
Có rất nhiều người nán lại thật lâu, chỉ để xem Hà Liêu Tinh và Bùi Túc cùng lên sân khấu, có người thậm chí lúc hai người còn chưa lên sàn đã bắt đầu gào thét.
Dưới sự mong đợi của tất cả mọi người, hai chàng trai mặc tây trang đen, một trước một sau đi tới sân khấu.
Một người tuấn mỹ vô song, đường nét lạnh nhạt sắc sảo, con ngươi như là hai vùng biển sâu, một người khác trong trẻo xinh đẹp, bên môi mang nụ cười, hai đồng điếu nông nông mà hiện ra.
Hai người này trên căn bản là đảm nhiệm toàn năng ở Nhất Trung, Bùi Túc là Alpha mạnh nhất, học thần đại lão, Hà Liêu Tinh là đại ca uy phong lẫm liệt, thiếu niên lội ngược dòng.
Thời điểm một người trong học xuất hiện, người kia nhất định cũng xuất hiện, tất cả mọi người biết quan hệ giữa họ cực kỳ tốt.
Nhưng đồng đài ở sân khấu lấp lánh, lại là lần đầu tiên từ trước tới nay, cũng không biết có lần sau hay không.
Những người thầm mến hai người họ lúc thấy họ bước ra, kích động không thôi, điện thoại di động sớm đã chuẩn bị kĩ, bắt đầu điên cuồng quay phim.
Hai chàng trai cũng không làm phần mở màn gì, đi tới ngồi xuống trên ghế chơi đàn, chợt kéo nắp đàn ra.
Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt đuổi tới, trùm lên hai người, những nơi còn lại trên sân khấu tối sầm lại, trên thính phòng cũng không có ánh sáng.
Giây phút này, cứ như thể cả thế giới chỉ còn dư lại hai người họ.
Mọi người nín hơi mà đợi, toàn trường lặng im.
Họ đồng thời đưa tay ra, mười ngón nhẹ nhàng như bướm bay thản nhiên nhảy múa trên phím đàn đen trắng.
Khúc nhạc êm dịu dễ nghe vang lên, như là nước suối róc rách dưới ánh trăng, như là bầu trời đầy sao dồn dập rơi xuống từ đêm dài, như là hành tinh nhỏ trong vũ trụ mênh mông vì lực hút mà không ngừng tới gần lẫn nhau.
Bí ẩn, biến hóa thất thường, nhưng lại lôi kéo sự chú ý, một ngón ấn xuống như đấm thẳng vào lòng người, rung động không thôi.
Bốn tay từ chậm biến nhanh, nhịp điệu rõ ràng, lại phối hợp rất tốt, đâu vào đấy, ăn ý mười phần.
Ca khúc đến đoạn cao trào, một trọng âm đột nhiên đánh xuống! Phong cách bản nhạc từ ôn hòa tĩnh lặng biến thành vui vẻ chặt chẽ.
Tựa như tốc độ thời gian trở nên nhanh hơn, hoa nở hoa tàn, mây cuốn lấy mây, dù cho thế gian hủy diệt, dù cho vũ trụ trở về khởi đầu hồng hoang, dù cho từ đây thời gian đình chỉ lưu động, chỉ có tinh không rực rỡ vĩnh hằng.
Như là tiếng Phạn từ chân trời xa xa truyền đến, mỗi một âm, đều lan truyền tình cảm đến khán giả, khiến người hoa mắt mê mẩn, khiến người đắm chìm vào trong, muốn ngừng mà không được.
Như thể đi theo ca khúc một lượt, đến một lữ trình biển sao lãng mạn cực độ, nhìn thấy những thiên hà và vũ trụ lộng lẫy tráng lệ, lại thấy vạn vật héo tàn, chỉ còn dư lại biển sao trên đỉnh đầu.
Nỗi lòng tựa sóng to gió lớn khuấy động không thôi.
Bản nhạc chấn động như vậy, nhưng ở phần cuối, lại không hề có một tiếng động, như dây huyền kéo căng hết cỡ, tại nơi không một tiếng động vang lên tiếng sấm.
Toàn trường yên tĩnh, thật lâu khó có thể thốt nên lời.
Mà trên sân khấu hai chàng trai đứng dậy, một giọng nói lạnh nhạt vang lên trong toàn hội trường: "Tặng cho một người vô cùng quan trọng với tôi ở đây, bản dương cầm này tên là ——Constellation."
Sau khi nói xong lời này, ánh đèn vũ đài bỗng nhiên tối sầm lại, hai người xuống đài rời đi.
Mới ban đầu vẫn chưa có ai nhận ra, mà từ từ có người tiếng Anh tốt ngơ ngác nói: "Constellation ý là... tinh tú...?"
"Mình thấy mình có thật là nhiều câu hỏi, mình ngồi cách sân khấu gần nhất, hình như mình thấy, lúc ấn xuống âm cuối cùng, tay của hai người cứ như nắm lấy nhau một lát..."
"Tinh tú, Hà Liêu Tinh và Bùi Túc???"
"?????? Trùng hợp đi?"
"Một người bạn của mình nói, đã từng thấy hai người họ hôn nhau ở thảm cỏ trong trường..."
"??? Thì ra họ là kiểu anh em này!!!!!!"
"A a a a a a a a a a a hai người tôi thích là một cặp??????"
"Mình điên rồi, mình điên thật rồi... Từ lúc hai người ngồi xuống đánh đàn, mặc dù không có tương tác, nhưng mà đã trần trụi thể hiện tình cảm rồi, mình cứ cảm thấy như là, bản nhạc này căn bản không phải đàn cho tụi mình nghe, cứ kiểu như tụi mình thuận tiện có được cơ hội nghe..."
"Mình cứ nghĩ chỉ có mỗi mình mình có cảm giác này!"
"Ca khúc này rõ ràng chỉ dành cho hai người bọn họ! Những người còn lại tất cả đều là dư thừa!"
"Tin hot đây, bản nhạc này là Bùi Túc tự tay viết, chỉ để cùng Hà Liêu Tinh lên sân khấu biểu diễn, những chuyện khác mình không nói, ai hiểu tự nhiên sẽ hiểu."
"?????? A a a a a a a a mình cũng không biết tại sao mình bỗng nhiên kích động quá!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.