Chương 55: Gió vừa thổi, lay động không thôi
Thanh Nguyệt Giảo Giảo
06/12/2021
Học cả ngày, hôm sau lúc Hà Liêu Tinh đi học, để không đụng phải Bùi Túc, đặc biệt rời giường lên lớp sớm nửa tiếng.
Ngồi trong phòng học một hồi, lúc cách chuông reo chỉ còn năm phút đồng hồ, Bùi Túc bước vào lớp.
Hà Liêu Tinh tận lực chôn đầu trong sách, không ngước mắt.
Dù là như vậy, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sau khi Bùi Túc tiến vào phòng học, đi qua khoảng cách giữa từng tổ.
Lúc đi ngang qua Triệu Thiến, cô nói chuyện một lát với y.
Sau đó Bùi Túc lần thứ hai rời đi, từng bước một đi tới, mãi đến lúc đi qua bên người Hà Liêu Tinh, Bùi Túc dừng bước lại, lui hai bước, đưa tay gõ lên bàn Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh thoáng chốc hoàn hồn, nhưng không hé răng, cũng không ngước mắt, cậu không định có thêm nhiều tiếp xúc nữa với Bùi Túc.
Cậu cảm thấy Bùi Túc bây giờ cần bình tĩnh lại đã, nói không chừng y nhất thời nghĩ bậy, Bùi Túc có thể là sau khi đến Xuân Thành chỉ thân thiết với Hà Liêu Tinh, cho nên lầm tưởng đây là yêu thích.
Kỳ thực không phải.
Giọng Bùi Túc vang lên từ phía trên: "... Hà Liêu Tinh."
Hà Liêu Tinh hơi hoảng loạn, Bùi Túc muốn nói gì với cậu? Lời âu yếm sau khi tỏ tình à?
Cậu vừa định lên tiếng ngăn cản, ngón tay Bùi Túc liền nhẹ nhàng chạm lên sách của cậu một chút: "Cậu cầm sách ngược."
Hà Liêu Tinh cúi đầu nhìn, sách Tiếng Anh của cậu bị ngược.
Cậu vội lập tức lật sách đúng lại, tâm sự trong nháy mắt tiêu tan hết sạch.
Cả một buổi sáng, Bùi Túc đối xử Hà Liêu Tinh không khác gì bạn học bình thường, hơn nữa vô cùng lễ phép quay về trong giới hạn bạn bè, không hề có bất kỳ hành động bỏ qua phép tắc gì.
Lo lắng của Hà Liêu Tinh hoàn toàn là dư thừa, cậu không thể nói được là thở phào nhẹ nhõm nhiều hơn, hay là cảm thấy vui mừng nhiều hơn.
Mà có lẽ cả hai loại tâm trạng này đều không đúng, ngược lại ngực thấy hơi khó chịu.
Vào buổi trưa lớp trưởng gọi mấy người cùng cậu ấy đi ra ngoài lấy đồ, gọi cả Hà Liêu Tinh.
Ngày mai bắt đầu thi tháng, thi xong liền bắt đầu hội thao, lúc trước dùng quỹ lớp mua rất nhiều đồ ăn uống vặt, đặt làm biểu ngữ.
Lớp trưởng chia người hai đường, một đường đi lấy đồ ăn uống, một đường đi lấy biểu ngữ đã đặt riêng.
Ở trên đường, lớp trưởng không nhịn được phàn nàn: "Tụi bây không biết lớp Năm điên cỡ nào đâu."
Có người hỏi: "Điên làm sao?"
Lớp trưởng đã nhịn rất lâu, vốn nghĩ là sắp sửa thi rồi, không dự định nói ra, nhưng lúc này đi lấy biểu ngữ, thực sự không nhịn được: "Lớp nào cũng phải làm biểu ngữ, lúc trước mình nghe người khác nói, biểu ngữ của lớp Năm là —— việc khác tùy duyên, tất thắng lớp Một!"
Hội thao vốn mỗi lớp phải làm biểu ngữ, chọn khẩu hiệu, phải đi lễ khai mạc, luôn luôn tuân theo nguyên tắc hữu nghị hàng đầu, thi đấu thứ hai, nhưng lớp Năm làm thế, không thua gì trực tiếp tát thẳng vào mặt lớp Một mà khiêu khích.
Có người không nhịn được thở dài: "Tụi nó âm mưu cái gì vậy, tự mình vả mặt mình à, bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi trò hề này, không thấy vô bổ."
Lớp Năm quả thật không phải lớp mạnh về thể thao, mà lớp Một lại phát triển toàn diện, năng lực tổng hợp khá mạnh.
Dám hô khẩu hiệu, cũng phải có bản lĩnh làm được.
"Vậy khẩu hiệu lớp tụi mình là gì?"
"... Trọng tham dự, triển phong thái."
Hà Liêu Tinh thở dài: "Ai nghĩ ra cái khẩu hiệu này?"
Lớp trưởng bất đắc dĩ buông tay: "Cô chủ nhiệm."
Đang chuẩn bị phàn nàn tám trăm chữ Hà Liêu Tinh quay xe một cái: "... Nghĩ rất hay, quá phù hợp khí chất yêu hòa bình của lớp chúng ta, không hổ là cô Ngữ Văn, tài hoa như vậy."
Đi đến tiệm in, lấy được biểu ngữ, họ trước tiên mở ra kiểm tra.
Từ ngoài quán đi tới hai người nâng thủy tinh vỡ, biểu ngữ hơi dài, cần có hai người kéo ra, lớp trước đứng ở một chỗ, Hà Liêu Tinh kéo biểu ngữ không ngừng lui ra sau, không để ý đằng sau.
Chủ tiệm ngước mắt nhìn thấy cảnh này, sợ đến run rẩy, cổ họng gào lên.
Người nâng thủy tinh vội vàng né ra bên cạnh, Hà Liêu Tinh nghe thấy tiếng la, nhanh chóng nghiêng sang một bên, nhưng thủy tinh vỡ sắc bén lại tìm tới quẹt lên cánh tay cậu!
Chủ tiệm kinh hồn bạt vía, bay tới kéo tay cậu: "Con có sao không?"
Hà Liêu Tinh mặc một cái áo sơ mi denim mỏng, quẹt trúng một cái, vẽ ra một lỗ hổng cong cong trên cánh tay cậu, máu thuận theo vết thương chảy xuống.
Lớp trưởng lập tức ném biểu ngữ: "Hà Liêu Tinh!"
Cậu ta nhìn thấy trên cái bàn ở một bên có giấy, lập tức cầm cuộn giấy đến, vèo vèo vèo kéo một đoạn dài, lo lắng giúp cậu ấn giữ vết thương.
"Xin lỗi em, thật xin lỗi." Công nhân chuyển thủy tinh mở miệng nói xin lỗi, "Chúng tôi cũng không nhìn thấy, thật không phải cố ý."
Bây giờ con trẻ đều cực ký quý, hơi va chạm chút, người lớn cũng xót trẻ, đến lúc tìm tới cửa, một tháng lương của họ nói không chừng cũng không bồi thường đủ.
Hà Liêu Tinh cắn răng hít lên, ôm vết thương, miễn cưỡng cười với họ, trấn an nói: "Em không sao."
Chủ tiệm thật sự lo lắng, đưa Hà Liêu Tinh đến tiệm thuốc rửa vết thương, bôi thuốc.
Lúc trở về, lớp trưởng thỉnh thoảng nhìn vết thương của Hà Liêu Tinh, không thể không nghĩ mà sợ: "Nếu lỡ mà nghiêng thêm một chút nữa, chọc vào ngực hoặc là bụng, thì không biết ra sao nữa, hầy, lúc trước mình không nên gọi cậu đi theo."
Hà Liêu Tinh buông tay áo sơ mi xuống, che khuất vết thương trên tay, an ủi nói: "Nghĩ thoáng chút, chủ tiệm còn đưa cho tụi mình phiếu giảm giá, sau này chúng ta đến có thể được giảm giá, nghĩ như vậy có phải là còn lời nữa sao?"
Cậu trai nghiêm nghiêm túc túc khuyên dỗ, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, lớp trưởng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, không nhịn được đưa tay nhéo mặt cậu: "Sao mà lòng cậu to quá vậy hả Tinh."
Cứ như người bị thương không phải là bản thân mình, lại còn có thể chú ý an ủi cậu ta.
.
.
Lúc trở lại phòng học, bởi vì chở về rất nhiều đồ ăn uống vặt, bầu không khí lập tức vô cùng vui vẻ, mọi người náo loạn một lát, sau khi thầy cô lên lớp, lại bắt đầu căng thẳng.
Ngày cuối cùng trước khi thi, không có tự học buổi tối, phải bố trí phòng thi.
Lớp trưởng biết tay Hà Liêu Tinh bị thương, vội đến giúp cậu chuyển bàn, những người còn lại nhờ thế mới biết Hà Liêu Tinh lúc đi lấy biểu ngữ không cẩn thận bị thương, dồn dập vây lại an ủi.
Hà Liêu Tinh lớn đầu rồi, cậu cảm thấy mình bị thương nhẹ thôi, thế mà bị mọi người vây quanh như thế, cậu lại có loại cảm giác chính mình thân mang bệnh nặng.
"Không có sao, tấm thủy tinh lớn gì chứ... là mấy miếng miểng... Ừ, người ta không để ý được... không ảnh hưởng kỳ thi."
"Viết chữ có đau hay không?"
Bùi Túc từ văn phòng trở về, vừa đi vào phòng học, liền nhìn thấy mấy người vây quanh Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh vừa định trả lời không đau, không đau chút nào, thậm chí còn có thể nằm xuống chống đẩy mấy cái, nhưng lúc lơ đễnh nhìn thấy Bùi Túc đi vào, thoáng chốc đầu lưỡi cậu như bị xoắn lại: "... Ổn mà."
"Vậy làm sao cậu ăn cơm đây? Có muốn mua một ít đồ ăn xiên qua tăm? Như vậy dễ hơn không?"
Hà Liêu Tinh nở nụ cười: "Được, cảm ơn quan tâm."
Bùi Túc đi ngang qua bên cạnh cậu, dừng bước lại, nhập vào đám bạn học đang đứng, mở miệng hỏi: "Có chuyện gì?"
Hà Liêu Tinh còn chưa mở miệng, liền có người chủ động nói: "Lúc Hà Liêu Tinh trở về, không cẩn thận bị thủy tinh đâm phải, nghe lớp trưởng nói chảy rất nhiều máu."
Kỳ thực không có nghiêm trọng như thế, chỉ là một truyền mười, mười truyền một trăm, một vết thương đều có thể bị bọn họ nói thành bị chém một đao.
Hà Liêu Tinh từng giải thích rất nhiều lần là không có rất nghiêm trọng, còn cho họ xem qua vết thương, lần này bọn họ nói như vậy, Hà Liêu Tinh mới vừa muốn mở miệng giải thích, lại không biết tại sao, chần chờ một lát không hé răng.
"Vậy à." Bùi Túc nhìn Hà Liêu Tinh, nhàn nhạt nói, "Vậy cậu chú ý nghỉ ngơi, nhanh khỏe lại một chút."
Thái độ ôn hòa mà lạnh nhạt, như là đối xử với bạn học hết sức thông thường, không nhặt được chút chỗ lạ nào.
... So với Bùi Túc lúc trước, hoàn toàn khác nhau, lúc trước Hà Liêu Tinh hơi bị oan ức một chút, Bùi Túc luôn sẽ lưu ý hơn cả cậu
Không nói được là cảm giác gì, như là ăn một ngụm quýt chưa chín, hơi chua.
Hà Liêu Tinh ngừng lại một lát, miễn cưỡng cười đáp lại: "Được."
Sau khi bố trí xong phòng thi, những người còn lại hối hả rời đi.
Ngày tháng mười, biến đổi không ngừng, buổi chiều âm u một chút, lúc tan học lại bắt đầu mưa.
Trận mưa này đến đột nhiên, rất nhiều người đều không mang dù, người không mang dù chen với người mang dù, cùng nhau về.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, dòng mưa lít nha lít nhít như kim châm, rơi xuống đất, lộp bộp cả khu, như là tiếng pháo vang, bầu trời mây đen nằm dày đặc, mờ mịt, lôi điện màu tím sôi trào trong mây.
Bùi Túc mang theo dù, đứng trong hành lang, ngước mắt nhìn một lát cơn mưa có vẻ sẽ không tạnh trong thời gian ngắn, quay đầu nhìn về phía Hà Liêu Tinh trong phòng học: "Muốn đi không?"
Trong phòng học trống rỗng, người đã đi gần hết.
Hà Liêu Tinh ngồi tại chỗ, không nói gì, trong phòng học không có mở đèn, bóng dáng cậu biến mất trong bóng tối dày đặc, cũng không nhúc nhích.
Sau một lát, cậu mới mở miệng nói: "Không cần, mình có mang dù, cảm ơn."
Bùi Túc nhàn nhạt ừm một tiếng, y đứng ở ngoài phòng học, mới vừa bước về phía cầu thang được hai bước, bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, liền dừng bước lại.
"Đúng rồi, về chuyện cậu nói lúc trước, mình lúc về nghiêm túc suy nghĩ một chút, có lẽ là cậu đúng."
Cả người Hà Liêu Tinh căng lên, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp: "... Cái gì?"
Ngoài phòng học là mưa như trút nước, không khí thanh lạnh, bọn họ một người đứng ở cửa sau lớp, một người ngồi trong lớp, vừa nghiêng đầu là thấy được người kia, mà tầm mắt lại thẳng đến như là hai đường thẳng song song không hề cắt nhau.
"Nếu cậu muốn làm bạn, thì chúng ta cũng chỉ là bạn thôi vậy."
Tận mấy giây, Hà Liêu Tinh cũng không nói lời nào.
Ở dư quang khóe mắt, Bùi Túc không quay đầu lại rời đi.
Hơi lạnh trong không khí như kim nhỏ đâm vào trên người, đột nhiên trở nên khó chịu nỗi.
Hà Liêu Tinh gục xuống bàn, miệng vết thương trên cánh tay từng chút một trở nên rõ ràng, âm ỉ dai dẳng mà đau.
... Bùi Túc tự phát rời xa cậu, đây cũng là chuyện tốt, nhưng vì cái gì, cậu không có chút vui vẻ nào?
Mưa thuận cửa sổ uốn lượn trượt xuống, toàn bộ thế giới dường như bị tiếng mưa rơi bao vây lấy, không còn thứ gì khác.
Đêm mưa lần trước, chàng trai bung dù mà đến, cởϊ áσ khoác khoác trên người cậu, giọng nói ôn hòa êm tai, như đọc trường ca trong đêm khuya, còn nâng tay ôm cậu, cái ôm ấm áp, mang theo hương nhạt.
Hà Liêu Tinh tựa như cảm nhận được trái tim đổ xuống thành một đống, như là mất đi cái gì, trống trải đến hoảng loạn.
Cậu lần đầu tiên tự hỏi trong lòng.
Nếu như Mai Thái nói câu nói như thế với cậu, cậu sẽ cảm thấy thế nào?
... Cậu thật chỉ là xem Bùi Túc là bạn bè thôi sao?
Cậu phát hiện cậu hoàn toàn không nói ra được đáp án khẳng định.
Mà nếu như không phải bạn bè, vậy thì sẽ là gì...
Trong lòng như là cỏ dại mọc cao, gió vừa thổi, lay động không thôi.
Ngồi trong phòng học một hồi, lúc cách chuông reo chỉ còn năm phút đồng hồ, Bùi Túc bước vào lớp.
Hà Liêu Tinh tận lực chôn đầu trong sách, không ngước mắt.
Dù là như vậy, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sau khi Bùi Túc tiến vào phòng học, đi qua khoảng cách giữa từng tổ.
Lúc đi ngang qua Triệu Thiến, cô nói chuyện một lát với y.
Sau đó Bùi Túc lần thứ hai rời đi, từng bước một đi tới, mãi đến lúc đi qua bên người Hà Liêu Tinh, Bùi Túc dừng bước lại, lui hai bước, đưa tay gõ lên bàn Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh thoáng chốc hoàn hồn, nhưng không hé răng, cũng không ngước mắt, cậu không định có thêm nhiều tiếp xúc nữa với Bùi Túc.
Cậu cảm thấy Bùi Túc bây giờ cần bình tĩnh lại đã, nói không chừng y nhất thời nghĩ bậy, Bùi Túc có thể là sau khi đến Xuân Thành chỉ thân thiết với Hà Liêu Tinh, cho nên lầm tưởng đây là yêu thích.
Kỳ thực không phải.
Giọng Bùi Túc vang lên từ phía trên: "... Hà Liêu Tinh."
Hà Liêu Tinh hơi hoảng loạn, Bùi Túc muốn nói gì với cậu? Lời âu yếm sau khi tỏ tình à?
Cậu vừa định lên tiếng ngăn cản, ngón tay Bùi Túc liền nhẹ nhàng chạm lên sách của cậu một chút: "Cậu cầm sách ngược."
Hà Liêu Tinh cúi đầu nhìn, sách Tiếng Anh của cậu bị ngược.
Cậu vội lập tức lật sách đúng lại, tâm sự trong nháy mắt tiêu tan hết sạch.
Cả một buổi sáng, Bùi Túc đối xử Hà Liêu Tinh không khác gì bạn học bình thường, hơn nữa vô cùng lễ phép quay về trong giới hạn bạn bè, không hề có bất kỳ hành động bỏ qua phép tắc gì.
Lo lắng của Hà Liêu Tinh hoàn toàn là dư thừa, cậu không thể nói được là thở phào nhẹ nhõm nhiều hơn, hay là cảm thấy vui mừng nhiều hơn.
Mà có lẽ cả hai loại tâm trạng này đều không đúng, ngược lại ngực thấy hơi khó chịu.
Vào buổi trưa lớp trưởng gọi mấy người cùng cậu ấy đi ra ngoài lấy đồ, gọi cả Hà Liêu Tinh.
Ngày mai bắt đầu thi tháng, thi xong liền bắt đầu hội thao, lúc trước dùng quỹ lớp mua rất nhiều đồ ăn uống vặt, đặt làm biểu ngữ.
Lớp trưởng chia người hai đường, một đường đi lấy đồ ăn uống, một đường đi lấy biểu ngữ đã đặt riêng.
Ở trên đường, lớp trưởng không nhịn được phàn nàn: "Tụi bây không biết lớp Năm điên cỡ nào đâu."
Có người hỏi: "Điên làm sao?"
Lớp trưởng đã nhịn rất lâu, vốn nghĩ là sắp sửa thi rồi, không dự định nói ra, nhưng lúc này đi lấy biểu ngữ, thực sự không nhịn được: "Lớp nào cũng phải làm biểu ngữ, lúc trước mình nghe người khác nói, biểu ngữ của lớp Năm là —— việc khác tùy duyên, tất thắng lớp Một!"
Hội thao vốn mỗi lớp phải làm biểu ngữ, chọn khẩu hiệu, phải đi lễ khai mạc, luôn luôn tuân theo nguyên tắc hữu nghị hàng đầu, thi đấu thứ hai, nhưng lớp Năm làm thế, không thua gì trực tiếp tát thẳng vào mặt lớp Một mà khiêu khích.
Có người không nhịn được thở dài: "Tụi nó âm mưu cái gì vậy, tự mình vả mặt mình à, bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi trò hề này, không thấy vô bổ."
Lớp Năm quả thật không phải lớp mạnh về thể thao, mà lớp Một lại phát triển toàn diện, năng lực tổng hợp khá mạnh.
Dám hô khẩu hiệu, cũng phải có bản lĩnh làm được.
"Vậy khẩu hiệu lớp tụi mình là gì?"
"... Trọng tham dự, triển phong thái."
Hà Liêu Tinh thở dài: "Ai nghĩ ra cái khẩu hiệu này?"
Lớp trưởng bất đắc dĩ buông tay: "Cô chủ nhiệm."
Đang chuẩn bị phàn nàn tám trăm chữ Hà Liêu Tinh quay xe một cái: "... Nghĩ rất hay, quá phù hợp khí chất yêu hòa bình của lớp chúng ta, không hổ là cô Ngữ Văn, tài hoa như vậy."
Đi đến tiệm in, lấy được biểu ngữ, họ trước tiên mở ra kiểm tra.
Từ ngoài quán đi tới hai người nâng thủy tinh vỡ, biểu ngữ hơi dài, cần có hai người kéo ra, lớp trước đứng ở một chỗ, Hà Liêu Tinh kéo biểu ngữ không ngừng lui ra sau, không để ý đằng sau.
Chủ tiệm ngước mắt nhìn thấy cảnh này, sợ đến run rẩy, cổ họng gào lên.
Người nâng thủy tinh vội vàng né ra bên cạnh, Hà Liêu Tinh nghe thấy tiếng la, nhanh chóng nghiêng sang một bên, nhưng thủy tinh vỡ sắc bén lại tìm tới quẹt lên cánh tay cậu!
Chủ tiệm kinh hồn bạt vía, bay tới kéo tay cậu: "Con có sao không?"
Hà Liêu Tinh mặc một cái áo sơ mi denim mỏng, quẹt trúng một cái, vẽ ra một lỗ hổng cong cong trên cánh tay cậu, máu thuận theo vết thương chảy xuống.
Lớp trưởng lập tức ném biểu ngữ: "Hà Liêu Tinh!"
Cậu ta nhìn thấy trên cái bàn ở một bên có giấy, lập tức cầm cuộn giấy đến, vèo vèo vèo kéo một đoạn dài, lo lắng giúp cậu ấn giữ vết thương.
"Xin lỗi em, thật xin lỗi." Công nhân chuyển thủy tinh mở miệng nói xin lỗi, "Chúng tôi cũng không nhìn thấy, thật không phải cố ý."
Bây giờ con trẻ đều cực ký quý, hơi va chạm chút, người lớn cũng xót trẻ, đến lúc tìm tới cửa, một tháng lương của họ nói không chừng cũng không bồi thường đủ.
Hà Liêu Tinh cắn răng hít lên, ôm vết thương, miễn cưỡng cười với họ, trấn an nói: "Em không sao."
Chủ tiệm thật sự lo lắng, đưa Hà Liêu Tinh đến tiệm thuốc rửa vết thương, bôi thuốc.
Lúc trở về, lớp trưởng thỉnh thoảng nhìn vết thương của Hà Liêu Tinh, không thể không nghĩ mà sợ: "Nếu lỡ mà nghiêng thêm một chút nữa, chọc vào ngực hoặc là bụng, thì không biết ra sao nữa, hầy, lúc trước mình không nên gọi cậu đi theo."
Hà Liêu Tinh buông tay áo sơ mi xuống, che khuất vết thương trên tay, an ủi nói: "Nghĩ thoáng chút, chủ tiệm còn đưa cho tụi mình phiếu giảm giá, sau này chúng ta đến có thể được giảm giá, nghĩ như vậy có phải là còn lời nữa sao?"
Cậu trai nghiêm nghiêm túc túc khuyên dỗ, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, lớp trưởng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, không nhịn được đưa tay nhéo mặt cậu: "Sao mà lòng cậu to quá vậy hả Tinh."
Cứ như người bị thương không phải là bản thân mình, lại còn có thể chú ý an ủi cậu ta.
.
.
Lúc trở lại phòng học, bởi vì chở về rất nhiều đồ ăn uống vặt, bầu không khí lập tức vô cùng vui vẻ, mọi người náo loạn một lát, sau khi thầy cô lên lớp, lại bắt đầu căng thẳng.
Ngày cuối cùng trước khi thi, không có tự học buổi tối, phải bố trí phòng thi.
Lớp trưởng biết tay Hà Liêu Tinh bị thương, vội đến giúp cậu chuyển bàn, những người còn lại nhờ thế mới biết Hà Liêu Tinh lúc đi lấy biểu ngữ không cẩn thận bị thương, dồn dập vây lại an ủi.
Hà Liêu Tinh lớn đầu rồi, cậu cảm thấy mình bị thương nhẹ thôi, thế mà bị mọi người vây quanh như thế, cậu lại có loại cảm giác chính mình thân mang bệnh nặng.
"Không có sao, tấm thủy tinh lớn gì chứ... là mấy miếng miểng... Ừ, người ta không để ý được... không ảnh hưởng kỳ thi."
"Viết chữ có đau hay không?"
Bùi Túc từ văn phòng trở về, vừa đi vào phòng học, liền nhìn thấy mấy người vây quanh Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh vừa định trả lời không đau, không đau chút nào, thậm chí còn có thể nằm xuống chống đẩy mấy cái, nhưng lúc lơ đễnh nhìn thấy Bùi Túc đi vào, thoáng chốc đầu lưỡi cậu như bị xoắn lại: "... Ổn mà."
"Vậy làm sao cậu ăn cơm đây? Có muốn mua một ít đồ ăn xiên qua tăm? Như vậy dễ hơn không?"
Hà Liêu Tinh nở nụ cười: "Được, cảm ơn quan tâm."
Bùi Túc đi ngang qua bên cạnh cậu, dừng bước lại, nhập vào đám bạn học đang đứng, mở miệng hỏi: "Có chuyện gì?"
Hà Liêu Tinh còn chưa mở miệng, liền có người chủ động nói: "Lúc Hà Liêu Tinh trở về, không cẩn thận bị thủy tinh đâm phải, nghe lớp trưởng nói chảy rất nhiều máu."
Kỳ thực không có nghiêm trọng như thế, chỉ là một truyền mười, mười truyền một trăm, một vết thương đều có thể bị bọn họ nói thành bị chém một đao.
Hà Liêu Tinh từng giải thích rất nhiều lần là không có rất nghiêm trọng, còn cho họ xem qua vết thương, lần này bọn họ nói như vậy, Hà Liêu Tinh mới vừa muốn mở miệng giải thích, lại không biết tại sao, chần chờ một lát không hé răng.
"Vậy à." Bùi Túc nhìn Hà Liêu Tinh, nhàn nhạt nói, "Vậy cậu chú ý nghỉ ngơi, nhanh khỏe lại một chút."
Thái độ ôn hòa mà lạnh nhạt, như là đối xử với bạn học hết sức thông thường, không nhặt được chút chỗ lạ nào.
... So với Bùi Túc lúc trước, hoàn toàn khác nhau, lúc trước Hà Liêu Tinh hơi bị oan ức một chút, Bùi Túc luôn sẽ lưu ý hơn cả cậu
Không nói được là cảm giác gì, như là ăn một ngụm quýt chưa chín, hơi chua.
Hà Liêu Tinh ngừng lại một lát, miễn cưỡng cười đáp lại: "Được."
Sau khi bố trí xong phòng thi, những người còn lại hối hả rời đi.
Ngày tháng mười, biến đổi không ngừng, buổi chiều âm u một chút, lúc tan học lại bắt đầu mưa.
Trận mưa này đến đột nhiên, rất nhiều người đều không mang dù, người không mang dù chen với người mang dù, cùng nhau về.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, dòng mưa lít nha lít nhít như kim châm, rơi xuống đất, lộp bộp cả khu, như là tiếng pháo vang, bầu trời mây đen nằm dày đặc, mờ mịt, lôi điện màu tím sôi trào trong mây.
Bùi Túc mang theo dù, đứng trong hành lang, ngước mắt nhìn một lát cơn mưa có vẻ sẽ không tạnh trong thời gian ngắn, quay đầu nhìn về phía Hà Liêu Tinh trong phòng học: "Muốn đi không?"
Trong phòng học trống rỗng, người đã đi gần hết.
Hà Liêu Tinh ngồi tại chỗ, không nói gì, trong phòng học không có mở đèn, bóng dáng cậu biến mất trong bóng tối dày đặc, cũng không nhúc nhích.
Sau một lát, cậu mới mở miệng nói: "Không cần, mình có mang dù, cảm ơn."
Bùi Túc nhàn nhạt ừm một tiếng, y đứng ở ngoài phòng học, mới vừa bước về phía cầu thang được hai bước, bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, liền dừng bước lại.
"Đúng rồi, về chuyện cậu nói lúc trước, mình lúc về nghiêm túc suy nghĩ một chút, có lẽ là cậu đúng."
Cả người Hà Liêu Tinh căng lên, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp: "... Cái gì?"
Ngoài phòng học là mưa như trút nước, không khí thanh lạnh, bọn họ một người đứng ở cửa sau lớp, một người ngồi trong lớp, vừa nghiêng đầu là thấy được người kia, mà tầm mắt lại thẳng đến như là hai đường thẳng song song không hề cắt nhau.
"Nếu cậu muốn làm bạn, thì chúng ta cũng chỉ là bạn thôi vậy."
Tận mấy giây, Hà Liêu Tinh cũng không nói lời nào.
Ở dư quang khóe mắt, Bùi Túc không quay đầu lại rời đi.
Hơi lạnh trong không khí như kim nhỏ đâm vào trên người, đột nhiên trở nên khó chịu nỗi.
Hà Liêu Tinh gục xuống bàn, miệng vết thương trên cánh tay từng chút một trở nên rõ ràng, âm ỉ dai dẳng mà đau.
... Bùi Túc tự phát rời xa cậu, đây cũng là chuyện tốt, nhưng vì cái gì, cậu không có chút vui vẻ nào?
Mưa thuận cửa sổ uốn lượn trượt xuống, toàn bộ thế giới dường như bị tiếng mưa rơi bao vây lấy, không còn thứ gì khác.
Đêm mưa lần trước, chàng trai bung dù mà đến, cởϊ áσ khoác khoác trên người cậu, giọng nói ôn hòa êm tai, như đọc trường ca trong đêm khuya, còn nâng tay ôm cậu, cái ôm ấm áp, mang theo hương nhạt.
Hà Liêu Tinh tựa như cảm nhận được trái tim đổ xuống thành một đống, như là mất đi cái gì, trống trải đến hoảng loạn.
Cậu lần đầu tiên tự hỏi trong lòng.
Nếu như Mai Thái nói câu nói như thế với cậu, cậu sẽ cảm thấy thế nào?
... Cậu thật chỉ là xem Bùi Túc là bạn bè thôi sao?
Cậu phát hiện cậu hoàn toàn không nói ra được đáp án khẳng định.
Mà nếu như không phải bạn bè, vậy thì sẽ là gì...
Trong lòng như là cỏ dại mọc cao, gió vừa thổi, lay động không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.