Chương 75: Là anh sợ
Thanh Nguyệt Giảo Giảo
06/12/2021
Cách năm mới ngày càng gần, trận tuyết rơi đầu tiên của Xuân Thành khoan thai đến chậm, không khí mùa đông ngày càng dày nặng.
Khi Bùi Túc trở về, mang theo đặc sản cho Mai Thái và Tần Thư, hai người rất vui vẻ.
Sắp bắt đầu chuẩn bị chương trình đêm hội năm mới, Bùi Túc và Hà Liêu Tinh trong giờ tự học đến phòng học đa phương tiện luyện tập.
Trong phòng học đa phương tiện nhạc cụ gì cũng có, dương cầm, dàn trống, violin, cổ tranh.... Thời gian xin sử dụng cho mỗi loại khác nhau.
Hà Liêu Tinh thật sự chẳng biết gì về chuyện ca hát, cậu ngồi trên ghế tựa gần cửa sổ, nhìn Bùi Túc kiểm tra dương cầm, sau đó ngồi xuống, thử ấn mấy phím.
Những nốt nhạc réo rắt trút xuống từ đầu ngón tay y.
Bùi Túc thử diễn mấy bài tùy ý, dương cầm y học hồi tiểu học sơ trung, lúc đó Tần Diệc kêu y chọn một môn nhạc cụ, y chọn dương cầm, sau khi thi được giấy chứng nhận cấp mười, y không chạm tới làm gì nữa.
Có lúc khách đến nhà, Tần Diệc sẽ hỏi y biểu diễn vài bài, nhưng Bùi Túc luôn xem tâm tình quyết định đàn hay không.
Y cho là nhiều năm như vậy không động tới, kỹ xảo sẽ có sơ suất, nhưng ngón tay ấn lên dương cầm một cái, ký ức thân thể tự động tỉnh lại.
Bài nhạc thanh nhã êm tai vang lên trong phòng học đa phương tiện, cứ như suối trong róc rách chảy xuống từ trong núi cao, lại như tuyết mịn bám nơi đầu cành cây, dịu dàng tĩnh lặng.
Hà Liêu Tinh vốn là đang lựa chọn nên hát bài nào, sau khi nghe thấy, không tự chủ được yên tĩnh lại.
Sau khi đoạn nhạc kết thúc, trong không khí tựa như còn sót lại những nốt rung, vẫn đang nhảy múa không ngừng.
"Oa." Hà Liêu Tinh vỗ tay cho y, "Hay lắm."
Bùi Túc xoay cổ tay, quay đầu nhìn về phía cậu: "Em chọn được muốn hát bài nào chưa?"
"Vẫn chưa." Hà Liêu Tinh không mấy hào hứng, "Em vốn không biết hát, hơn nữa em không biết chọn cái gì mới hợp với bản nhạc của anh."
Bản nhạc Bùi Túc viết, Hà Liêu Tinh cảm thấy rất êm tai, cho nên đặc biệt thận trọng trong việc chọn bài hát.
Bùi Túc trầm tư một hồi, đề nghị: "Bằng không thì em đừng hát?"
"Vậy em làm gì, múa à?" Hà Liêu Tinh co rúm lại, "Anh tha cho em đi, em đâu có biết múa đâu."
Bùi Túc đưa tay ra với cậu: "Đến thử đàn bốn tay với anh xem."
Tầm mắt Hà Liêu Tinh rơi lên phím đàn đen trắng, nhướng mày, không có tiến lên, mà tiếp tục ngồi trên ghế tựa: "... Anh nghiêm túc?"
Bùi Túc xác thật nghiêm túc: "Lần trước trong kỳ mẫn cảm của anh không phải em đàn mấy bài cho anh nghe rồi à?"
Hà Liêu Tinh: ?
Hà Liêu Tinh: ... ???
Hà Liêu Tinh há miệng, còn chưa nói, chính mình trước tiên nhịn không được bật cười: "Nhưng mà em đàn trên di động cho anh nghe mà."
"Anh biết, nhưng mà nhìn ra được, em cũng biết căn bản nhất định đúng không?"
Hà Liêu Tinh khi còn bé cũng từng học dương cầm, lúc đó thuần túy chỉ xem như một loại hứng thú yêu thích mà bồi dưỡng, học hai ba năm, sau đó Hà Liêu Tinh liền hứng thú với thú khác, lực chú ý liền dời đi.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, hoàn cảnh này quả thật rất có sức mê hoặc.
—— Alpha của cậu ngồi trước dương cầm, ánh mắt dịu dàng, đưa tay ra với cậu, chỉ cần cậu đi tới, có thể cùng y đồng thời chơi ca khúc y viết.
Hà Liêu Tinh chậm rãi đứng lên, đi tới bên người Bùi Túc, ngồi trên ghế chơi dương cầm.
Bùi Túc cầm bản nhạc đưa cho cậu: "Anh đổi lại thành bản nhạc bốn dòng, anh đàn âm cao, em đàn âm thấp."
Hà Liêu Tinh nhìn một lát.
Bùi Túc nói bổ sung: "Ca khúc này tên là Constellation."
Hà Liêu Tinh suy tư gật gật đầu, cũng không có nghĩ sâu: "Vậy chúng ta trước tiên thử xem?"
Bốn tay cùng đàn có yêu cầu cực cao đối với người diễn tấu, nhịp, phách, cảm xúc đều phải đồng bộ, bằng không rất dễ dàng tạo ra cảm giác tách rời.
Hai người rất chậm mà thử một lần, bất ngờ dung hợp khá tốt.
Vì vậy phương án một người hát một người đàn liền như vậy mà bị vứt bỏ, đổi thành bốn tay cùng đàn.
Lúc lớp tự học sắp kết thúc, Bùi Túc đi ra máy bán nước tự động bên ngoài mua đồ uống.
Hà Liêu Tinh ngồi ở phòng học đa phương tiện, tiện tay đóng nắp đàn lại, tiếp tục nghiên cứu bản nhạc, một ca khúc nhất định sẽ có tâm tư chủ đạo muốn truyền đạt, mà liên quan đến chuyện này, Bùi Túc lại không nói một câu nào với cậu.
Cứ như Hà Liêu Tinh đàn ra làm sao, thì chính là như vậy.
Cậu có thể cảm nhận được ca khúc này rất nhẹ nhàng, tình cảm trau chuốt, nước chảy đá mòn.
Chờ chút, Constellation?
Thần kinh phản xạ của Hà Liêu tinh dài tầm mấy chục nghìn mét, từ từ ngồi thẳng dậy, con ngươi hơi trợn to.
Costellation ý là, tinh tú.
... Chẳng trách Bùi Túc không nói với cậu.
Khóe môi Hà Liêu Tinh vung lên, cậu cẩn thận cất bản nhạc, định đi tìm Bùi Túc.
Nhưng lúc cậu đứng dậy, chợt phát hiện quanh nắp đàn có một vệt màu bạc, như là vẽ bậy cái gì.
Câu vẽ bậy lần trước đột nhiên không báo trước va chạm trong đầu, Hà Liêu Tinh hơi chần chờ, nhưng vẫn xoay người lại nhìn.
Sau đó cậu liền đứng cứng đờ ở đó.
——Guess where I am?
Nháy mắt này cảm giác như là bị dội một thùng nước đá trong mùa đông khắc nghiệt, cả người bị thảy vào biển sâu không thấy đáy, nước đá vô tận xâm lấn đến, mãi đến khi chút ít không khí cuối cùng trong phổi dùng hết mất.
Lần trước Hà Liêu Tinh nghĩ là bất ngờ, cảm thấy chẳng qua chỉ là một trò đùa dai ác ý nào đó, chuyện đã lâu như vậy, cậu từ từ quên đi sự kiện đó.
Thế nhưng lần này, cùng một kiểu câu, cùng một lối viết, cùng xuất hiện ở trước mặt cậu, phủ nhận khả năng trùng hợp và bất ngờ.
... Trong bóng tối có người vẫn luôn chú ý cậu.
Cái nhận thức này khiến Hà Liêu Tinh cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Cậu không xóa câu tiếng Anh đó, nắm lấy bản nhạc, quay người chạy ra bên ngoài.
Còn chưa chạy hai bước, vừa vặn va vào Bùi Túc từ bên ngoài tiến vào, Bùi Túc một tay cầm hai chai nước uống, bỏ ra một tay đến dìu cậu: "Làm sao vậy? Sao em hoảng loạn thế?"
Hà Liêu Tinh mím chặt môi, đưa tay chỉ câu nói bên cạnh nắp đàn kia.
Bùi Túc đi tới cạnh nắp đàn, ngồi xổm xuống kiểm tra.
Guess where I am? Đoán xem tôi ở nơi nào?
Y ghé sát vào, vươn ngón tay nhẹ nhàng gảy, chữ viết đã khô mực.
Đây là chữ dùng bút thông thường trên thị trường viết ra, viết chữ nhỏ rất chính quy, từ nguồn gốc bút đến nét chữ đều không có tính đặc thù.
Hà Liêu Tinh ở phía sau sắc mặt hơi trắng bệch: "Lần trước em đi xem triển lãm nhiếp ảnh, nhìn thấy câu I'm looking at you giống vậy, lúc đó em tưởng là trò đùa, nhưng mà bây giờ..."
Bùi Túc quay người trở lại bên người Hà Liêu Tinh, nhìn sắc mặt khó coi của đối phương, đưa tay ôm cậu vào trong ngực: "Triển lãm nhiếp ảnh còn không?"
"Hết rồi, là triển lãm nhiếp ảnh tòa soạn chỗ anh trai Mai Thái tổ chức, vốn phải xong xuôi sớm rồi, bởi vì em muốn xem nên mới thêm ngày." Hà Liêu Tinh nhẹ nhàng bắt được ngón tay Bùi Túc, điều chỉnh tâm trạng, "Em ổn mà, em không có sợ lắm."
Dù sao chuyện đáng sợ hơn thế này cũng đã trải qua, cậu cũng không yếu ớt đến vậy.
"Ừm." Bàn tay đang vỗ sống lưng cậu của Bùi Túc từ từ nâng lên, xoa tóc cậu, động tác mềm nhẹ mang theo ý động viên hàm xúc, giọng y rất trầm, "Là anh sợ."
Chính bởi vì biết đến cậu trai trong ngực đều đã trải qua những việc tàn nhẫn gì, cho nên y không muốn lại để cho cậu gặp phải việc kinh sợ và bị đe dọa.
Y sợ hơn cậu.
Tim Hà Liêu Tinh khẽ run lên.
.
.
Sự kiện vẽ bậy trong phòng học đa phương tiện bị báo lên, điều tra rõ ràng, có một camera giám sát hành lang vừa vặn đối diện với cửa phòng học đa phương tiện, nhân viên kỹ thuật trích từng khung từng khung phân tích, cuối cùng phát hiện nửa giờ trước khi Hà Liêu Tinh và Bùi Túc đi vào, có một kẻ vô cùng khả nghi đi vào.
Nhưng toàn bộ quá trình không có ló mặt, hơn nữa còn mặc đồng phục học sinh Nhất Trung.
Manh mối tới đây bỗng nhiên đứt đoạn, đối phương như một hát cát lẫn vào bãi cát, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bởi vì không có bị thương tổn thực chất nào, hơn nữa cái câu đó nhìn riêng cũng không có công kích, uy hiếp nhân thân gì, cho nên chỉ có thể tạm thời sống chết mặc bay.
Chuyện này cũng không báo ra ngoài, người biết chỉ có Bùi Túc, Hà Liêu Tinh, còn có Lý Xuân Hoa.
Vốn hai người Hà Liêu Tinh và Bùi Túc thường thường đi cùng nhau, mà sau khi trải qua chuyện này, ngoài lúc ngủ, thời gian còn lại Bùi Túc căn bản không rời khỏi Hà Liêu Tinh.
Nếu không phải Hà Liêu Tinh ngăn y lại, y thậm chí còn muốn mời vài vệ sĩ.
Mà sau đó mấy ngày không phát sinh gì cả, cứ như toàn bộ đều là ảo giác của mọi người.
Hà Liêu Tinh không khỏi bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc là có phải mình cả nghĩ quá rồi không, có lẽ thật sự chỉ là một trò đùa? Có lẽ chính là có người nhàm chán đến mức đó?
Nói nữa, cậu cũng không phải tay trói gà không chặt, cho nên sợ làm gì?
Vào cuối tuần, theo thường lệ được nghỉ.
Tới gần cuối kỳ, phải ôn tập lại trọng điểm kiến thức, còn phải theo kịp bước tiến của Bùi Túc mà học, thường thường đến hừng đông mới ngủ, Hà Liêu Tinh mỗi lần về nhà là một lần nhất định phải ngủ cho đất trời tối sầm.
Hôm sau lúc xuống lầu, đã là mười một giờ trưa, Sở Yên ở trong bếp nấu cơm, Hà Huy ở trong phòng khách vừa uống trà vừa đắc ý mà thưởng thức cờ tướng, cờ tướng kia màu gỗ đàn hương đỏ, bóng loáng cự kỳ.
Hà Liêu Tinh tùy ý nhìn nhìn, đi vào bếp cầm một ly sữa chua uống, cậu chú ý tới hôm nay Sở Yên nấu rất nhiều món, không khỏi sửng sốt một chút: "Thế này là sao ạ?"
Không lễ không tết, cũng không ai tổ chức sinh nhật.
Sở Yên đang làm thịt kho tàu khoai tây, nghe vậy, mở miệng nói: "Vừa nãy mẹ gọi Bùi Túc với dì Vương của con tới dùng cơm, dì Vương không có nhà, cho nên lát nữa Bùi Túc sẽ qua."
"Sao đột nhiên lại mời họ sang ăn cơm ạ?"
"Lần trước lúc Bùi Túc từ Hạ Thành về, gửi cho cha con một bộ cờ tướng, cho mẹ một bộ mặt nạ, ban đầu cha mẹ không coi là cái gì to tát, sau đó phát hiện ra cờ tướng làm bằng gỗ trắc, còn của mẹ là mặt nạ gien đặt làm riêng."
Hà Liêu Tinh vô cùng ngơ ngác: "... Nghe đắt ghê?"
"Gộp lại mấy vạn [1] đó!" Lúc Sở Yên biết giá trị giật nảy mình, đến nay vẫn chưa bình tĩnh lại, "Mẹ nghĩ mãi, nó tiện tay mua quà tặng người ta luôn hào phóng như vậy, hay là cảm thấy con chăm sóc nó, nó thấy ngại, nên mới đưa quà đắt như vậy cho cha mẹ?"
[1] Tỷ giá tháng 11-2021: 10.000CNY vào khoảng 35,580,284VNĐ
Bùi Túc thế mà đưa quà đắt như vậy cho nhà họ à? Thoạt nhìn mẹ cậu hình như cảm nhận được sự khác biệt đối xử, nếu như lại để cho mẹ ý thức sâu sắc được chuyện gì sai sai, thì mẹ nhất định sẽ phát hiện được quan hệ giữa hai người họ!
Cảnh báo trong đầu Hà Liêu Tinh không tự chủ được bắt đầu vang lên, lập tức yểm trợ nói: "Cậu ấy tặng quà cho ai cũng hào phóng, như máy chơi game cậu ấy đưa cho bạn cùng bàn của con, cũng mấy nghìn, gần một vạn tệ."
Tay xào rau của Sở Yên dừng lại một chút, không khỏi tặc lưỡi: "... Nhà nó có tiền đến thế à?"
Nhà họ xem như ở mức khá giả thông thường, nhưng Sở Yên không thể tiện tay tặng một món quà là lên tới hàng nghìn đến vạn.
Hà Liêu Tinh vừa định trả lời đúng đấy, tiêu trừ cảnh giác của Sở Yên, mà nghĩ lại nghĩ, cảm thấy không được.
... Sở Yên yêu cầu với bạn đời sau này của cậu là điều kiện gia đình không lệch nhà họ lắm.
Nếu như Hà Liêu Tinh trả lời là, nhà Bùi Túc đại gia lắm, vậy thì tất sẽ khiến Sở Yên cảm thấy xa cách.
Nếu như cậu trả lời không phải, thì Sở Yên sẽ tiếp tục khó hiểu là tại sao y ra tay hào phóng như vậy.
Nháy mắt này, đầu óc Hà Liêu Tinh đang nhanh chóng chuyển động, lúc mới vừa muốn cắn răng nỗ lực cứu vớt, chuông cửa vang lên, Sở Yên liếc ra sau, khóe miệng vung lên: "Nhất định là Bùi Túc đến, con đi mở cửa cho nó đi."
Hà Liêu Tinh nuốt câu còn chưa nói ra xuống, quay người đi qua phòng khách, tới huyền quan, mở cửa.
Bùi Túc đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Hà Liêu Tinh, tự nhiên mà kêu một tiếng: "Tinh."
Cảnh báo trong đầu Hà Liêu Tinh cấp tốc điều chỉnh thành cấp một, cậu giơ tay kéo y vào, thấp giọng nói: "Bắt đầu từ bây giờ, không được kêu em là Tinh, chúng ta phải giữ một khoảng cách, tất cả làm theo em."
Bùi Túc: "?"
Khi Bùi Túc trở về, mang theo đặc sản cho Mai Thái và Tần Thư, hai người rất vui vẻ.
Sắp bắt đầu chuẩn bị chương trình đêm hội năm mới, Bùi Túc và Hà Liêu Tinh trong giờ tự học đến phòng học đa phương tiện luyện tập.
Trong phòng học đa phương tiện nhạc cụ gì cũng có, dương cầm, dàn trống, violin, cổ tranh.... Thời gian xin sử dụng cho mỗi loại khác nhau.
Hà Liêu Tinh thật sự chẳng biết gì về chuyện ca hát, cậu ngồi trên ghế tựa gần cửa sổ, nhìn Bùi Túc kiểm tra dương cầm, sau đó ngồi xuống, thử ấn mấy phím.
Những nốt nhạc réo rắt trút xuống từ đầu ngón tay y.
Bùi Túc thử diễn mấy bài tùy ý, dương cầm y học hồi tiểu học sơ trung, lúc đó Tần Diệc kêu y chọn một môn nhạc cụ, y chọn dương cầm, sau khi thi được giấy chứng nhận cấp mười, y không chạm tới làm gì nữa.
Có lúc khách đến nhà, Tần Diệc sẽ hỏi y biểu diễn vài bài, nhưng Bùi Túc luôn xem tâm tình quyết định đàn hay không.
Y cho là nhiều năm như vậy không động tới, kỹ xảo sẽ có sơ suất, nhưng ngón tay ấn lên dương cầm một cái, ký ức thân thể tự động tỉnh lại.
Bài nhạc thanh nhã êm tai vang lên trong phòng học đa phương tiện, cứ như suối trong róc rách chảy xuống từ trong núi cao, lại như tuyết mịn bám nơi đầu cành cây, dịu dàng tĩnh lặng.
Hà Liêu Tinh vốn là đang lựa chọn nên hát bài nào, sau khi nghe thấy, không tự chủ được yên tĩnh lại.
Sau khi đoạn nhạc kết thúc, trong không khí tựa như còn sót lại những nốt rung, vẫn đang nhảy múa không ngừng.
"Oa." Hà Liêu Tinh vỗ tay cho y, "Hay lắm."
Bùi Túc xoay cổ tay, quay đầu nhìn về phía cậu: "Em chọn được muốn hát bài nào chưa?"
"Vẫn chưa." Hà Liêu Tinh không mấy hào hứng, "Em vốn không biết hát, hơn nữa em không biết chọn cái gì mới hợp với bản nhạc của anh."
Bản nhạc Bùi Túc viết, Hà Liêu Tinh cảm thấy rất êm tai, cho nên đặc biệt thận trọng trong việc chọn bài hát.
Bùi Túc trầm tư một hồi, đề nghị: "Bằng không thì em đừng hát?"
"Vậy em làm gì, múa à?" Hà Liêu Tinh co rúm lại, "Anh tha cho em đi, em đâu có biết múa đâu."
Bùi Túc đưa tay ra với cậu: "Đến thử đàn bốn tay với anh xem."
Tầm mắt Hà Liêu Tinh rơi lên phím đàn đen trắng, nhướng mày, không có tiến lên, mà tiếp tục ngồi trên ghế tựa: "... Anh nghiêm túc?"
Bùi Túc xác thật nghiêm túc: "Lần trước trong kỳ mẫn cảm của anh không phải em đàn mấy bài cho anh nghe rồi à?"
Hà Liêu Tinh: ?
Hà Liêu Tinh: ... ???
Hà Liêu Tinh há miệng, còn chưa nói, chính mình trước tiên nhịn không được bật cười: "Nhưng mà em đàn trên di động cho anh nghe mà."
"Anh biết, nhưng mà nhìn ra được, em cũng biết căn bản nhất định đúng không?"
Hà Liêu Tinh khi còn bé cũng từng học dương cầm, lúc đó thuần túy chỉ xem như một loại hứng thú yêu thích mà bồi dưỡng, học hai ba năm, sau đó Hà Liêu Tinh liền hứng thú với thú khác, lực chú ý liền dời đi.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, hoàn cảnh này quả thật rất có sức mê hoặc.
—— Alpha của cậu ngồi trước dương cầm, ánh mắt dịu dàng, đưa tay ra với cậu, chỉ cần cậu đi tới, có thể cùng y đồng thời chơi ca khúc y viết.
Hà Liêu Tinh chậm rãi đứng lên, đi tới bên người Bùi Túc, ngồi trên ghế chơi dương cầm.
Bùi Túc cầm bản nhạc đưa cho cậu: "Anh đổi lại thành bản nhạc bốn dòng, anh đàn âm cao, em đàn âm thấp."
Hà Liêu Tinh nhìn một lát.
Bùi Túc nói bổ sung: "Ca khúc này tên là Constellation."
Hà Liêu Tinh suy tư gật gật đầu, cũng không có nghĩ sâu: "Vậy chúng ta trước tiên thử xem?"
Bốn tay cùng đàn có yêu cầu cực cao đối với người diễn tấu, nhịp, phách, cảm xúc đều phải đồng bộ, bằng không rất dễ dàng tạo ra cảm giác tách rời.
Hai người rất chậm mà thử một lần, bất ngờ dung hợp khá tốt.
Vì vậy phương án một người hát một người đàn liền như vậy mà bị vứt bỏ, đổi thành bốn tay cùng đàn.
Lúc lớp tự học sắp kết thúc, Bùi Túc đi ra máy bán nước tự động bên ngoài mua đồ uống.
Hà Liêu Tinh ngồi ở phòng học đa phương tiện, tiện tay đóng nắp đàn lại, tiếp tục nghiên cứu bản nhạc, một ca khúc nhất định sẽ có tâm tư chủ đạo muốn truyền đạt, mà liên quan đến chuyện này, Bùi Túc lại không nói một câu nào với cậu.
Cứ như Hà Liêu Tinh đàn ra làm sao, thì chính là như vậy.
Cậu có thể cảm nhận được ca khúc này rất nhẹ nhàng, tình cảm trau chuốt, nước chảy đá mòn.
Chờ chút, Constellation?
Thần kinh phản xạ của Hà Liêu tinh dài tầm mấy chục nghìn mét, từ từ ngồi thẳng dậy, con ngươi hơi trợn to.
Costellation ý là, tinh tú.
... Chẳng trách Bùi Túc không nói với cậu.
Khóe môi Hà Liêu Tinh vung lên, cậu cẩn thận cất bản nhạc, định đi tìm Bùi Túc.
Nhưng lúc cậu đứng dậy, chợt phát hiện quanh nắp đàn có một vệt màu bạc, như là vẽ bậy cái gì.
Câu vẽ bậy lần trước đột nhiên không báo trước va chạm trong đầu, Hà Liêu Tinh hơi chần chờ, nhưng vẫn xoay người lại nhìn.
Sau đó cậu liền đứng cứng đờ ở đó.
——Guess where I am?
Nháy mắt này cảm giác như là bị dội một thùng nước đá trong mùa đông khắc nghiệt, cả người bị thảy vào biển sâu không thấy đáy, nước đá vô tận xâm lấn đến, mãi đến khi chút ít không khí cuối cùng trong phổi dùng hết mất.
Lần trước Hà Liêu Tinh nghĩ là bất ngờ, cảm thấy chẳng qua chỉ là một trò đùa dai ác ý nào đó, chuyện đã lâu như vậy, cậu từ từ quên đi sự kiện đó.
Thế nhưng lần này, cùng một kiểu câu, cùng một lối viết, cùng xuất hiện ở trước mặt cậu, phủ nhận khả năng trùng hợp và bất ngờ.
... Trong bóng tối có người vẫn luôn chú ý cậu.
Cái nhận thức này khiến Hà Liêu Tinh cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Cậu không xóa câu tiếng Anh đó, nắm lấy bản nhạc, quay người chạy ra bên ngoài.
Còn chưa chạy hai bước, vừa vặn va vào Bùi Túc từ bên ngoài tiến vào, Bùi Túc một tay cầm hai chai nước uống, bỏ ra một tay đến dìu cậu: "Làm sao vậy? Sao em hoảng loạn thế?"
Hà Liêu Tinh mím chặt môi, đưa tay chỉ câu nói bên cạnh nắp đàn kia.
Bùi Túc đi tới cạnh nắp đàn, ngồi xổm xuống kiểm tra.
Guess where I am? Đoán xem tôi ở nơi nào?
Y ghé sát vào, vươn ngón tay nhẹ nhàng gảy, chữ viết đã khô mực.
Đây là chữ dùng bút thông thường trên thị trường viết ra, viết chữ nhỏ rất chính quy, từ nguồn gốc bút đến nét chữ đều không có tính đặc thù.
Hà Liêu Tinh ở phía sau sắc mặt hơi trắng bệch: "Lần trước em đi xem triển lãm nhiếp ảnh, nhìn thấy câu I'm looking at you giống vậy, lúc đó em tưởng là trò đùa, nhưng mà bây giờ..."
Bùi Túc quay người trở lại bên người Hà Liêu Tinh, nhìn sắc mặt khó coi của đối phương, đưa tay ôm cậu vào trong ngực: "Triển lãm nhiếp ảnh còn không?"
"Hết rồi, là triển lãm nhiếp ảnh tòa soạn chỗ anh trai Mai Thái tổ chức, vốn phải xong xuôi sớm rồi, bởi vì em muốn xem nên mới thêm ngày." Hà Liêu Tinh nhẹ nhàng bắt được ngón tay Bùi Túc, điều chỉnh tâm trạng, "Em ổn mà, em không có sợ lắm."
Dù sao chuyện đáng sợ hơn thế này cũng đã trải qua, cậu cũng không yếu ớt đến vậy.
"Ừm." Bàn tay đang vỗ sống lưng cậu của Bùi Túc từ từ nâng lên, xoa tóc cậu, động tác mềm nhẹ mang theo ý động viên hàm xúc, giọng y rất trầm, "Là anh sợ."
Chính bởi vì biết đến cậu trai trong ngực đều đã trải qua những việc tàn nhẫn gì, cho nên y không muốn lại để cho cậu gặp phải việc kinh sợ và bị đe dọa.
Y sợ hơn cậu.
Tim Hà Liêu Tinh khẽ run lên.
.
.
Sự kiện vẽ bậy trong phòng học đa phương tiện bị báo lên, điều tra rõ ràng, có một camera giám sát hành lang vừa vặn đối diện với cửa phòng học đa phương tiện, nhân viên kỹ thuật trích từng khung từng khung phân tích, cuối cùng phát hiện nửa giờ trước khi Hà Liêu Tinh và Bùi Túc đi vào, có một kẻ vô cùng khả nghi đi vào.
Nhưng toàn bộ quá trình không có ló mặt, hơn nữa còn mặc đồng phục học sinh Nhất Trung.
Manh mối tới đây bỗng nhiên đứt đoạn, đối phương như một hát cát lẫn vào bãi cát, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bởi vì không có bị thương tổn thực chất nào, hơn nữa cái câu đó nhìn riêng cũng không có công kích, uy hiếp nhân thân gì, cho nên chỉ có thể tạm thời sống chết mặc bay.
Chuyện này cũng không báo ra ngoài, người biết chỉ có Bùi Túc, Hà Liêu Tinh, còn có Lý Xuân Hoa.
Vốn hai người Hà Liêu Tinh và Bùi Túc thường thường đi cùng nhau, mà sau khi trải qua chuyện này, ngoài lúc ngủ, thời gian còn lại Bùi Túc căn bản không rời khỏi Hà Liêu Tinh.
Nếu không phải Hà Liêu Tinh ngăn y lại, y thậm chí còn muốn mời vài vệ sĩ.
Mà sau đó mấy ngày không phát sinh gì cả, cứ như toàn bộ đều là ảo giác của mọi người.
Hà Liêu Tinh không khỏi bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc là có phải mình cả nghĩ quá rồi không, có lẽ thật sự chỉ là một trò đùa? Có lẽ chính là có người nhàm chán đến mức đó?
Nói nữa, cậu cũng không phải tay trói gà không chặt, cho nên sợ làm gì?
Vào cuối tuần, theo thường lệ được nghỉ.
Tới gần cuối kỳ, phải ôn tập lại trọng điểm kiến thức, còn phải theo kịp bước tiến của Bùi Túc mà học, thường thường đến hừng đông mới ngủ, Hà Liêu Tinh mỗi lần về nhà là một lần nhất định phải ngủ cho đất trời tối sầm.
Hôm sau lúc xuống lầu, đã là mười một giờ trưa, Sở Yên ở trong bếp nấu cơm, Hà Huy ở trong phòng khách vừa uống trà vừa đắc ý mà thưởng thức cờ tướng, cờ tướng kia màu gỗ đàn hương đỏ, bóng loáng cự kỳ.
Hà Liêu Tinh tùy ý nhìn nhìn, đi vào bếp cầm một ly sữa chua uống, cậu chú ý tới hôm nay Sở Yên nấu rất nhiều món, không khỏi sửng sốt một chút: "Thế này là sao ạ?"
Không lễ không tết, cũng không ai tổ chức sinh nhật.
Sở Yên đang làm thịt kho tàu khoai tây, nghe vậy, mở miệng nói: "Vừa nãy mẹ gọi Bùi Túc với dì Vương của con tới dùng cơm, dì Vương không có nhà, cho nên lát nữa Bùi Túc sẽ qua."
"Sao đột nhiên lại mời họ sang ăn cơm ạ?"
"Lần trước lúc Bùi Túc từ Hạ Thành về, gửi cho cha con một bộ cờ tướng, cho mẹ một bộ mặt nạ, ban đầu cha mẹ không coi là cái gì to tát, sau đó phát hiện ra cờ tướng làm bằng gỗ trắc, còn của mẹ là mặt nạ gien đặt làm riêng."
Hà Liêu Tinh vô cùng ngơ ngác: "... Nghe đắt ghê?"
"Gộp lại mấy vạn [1] đó!" Lúc Sở Yên biết giá trị giật nảy mình, đến nay vẫn chưa bình tĩnh lại, "Mẹ nghĩ mãi, nó tiện tay mua quà tặng người ta luôn hào phóng như vậy, hay là cảm thấy con chăm sóc nó, nó thấy ngại, nên mới đưa quà đắt như vậy cho cha mẹ?"
[1] Tỷ giá tháng 11-2021: 10.000CNY vào khoảng 35,580,284VNĐ
Bùi Túc thế mà đưa quà đắt như vậy cho nhà họ à? Thoạt nhìn mẹ cậu hình như cảm nhận được sự khác biệt đối xử, nếu như lại để cho mẹ ý thức sâu sắc được chuyện gì sai sai, thì mẹ nhất định sẽ phát hiện được quan hệ giữa hai người họ!
Cảnh báo trong đầu Hà Liêu Tinh không tự chủ được bắt đầu vang lên, lập tức yểm trợ nói: "Cậu ấy tặng quà cho ai cũng hào phóng, như máy chơi game cậu ấy đưa cho bạn cùng bàn của con, cũng mấy nghìn, gần một vạn tệ."
Tay xào rau của Sở Yên dừng lại một chút, không khỏi tặc lưỡi: "... Nhà nó có tiền đến thế à?"
Nhà họ xem như ở mức khá giả thông thường, nhưng Sở Yên không thể tiện tay tặng một món quà là lên tới hàng nghìn đến vạn.
Hà Liêu Tinh vừa định trả lời đúng đấy, tiêu trừ cảnh giác của Sở Yên, mà nghĩ lại nghĩ, cảm thấy không được.
... Sở Yên yêu cầu với bạn đời sau này của cậu là điều kiện gia đình không lệch nhà họ lắm.
Nếu như Hà Liêu Tinh trả lời là, nhà Bùi Túc đại gia lắm, vậy thì tất sẽ khiến Sở Yên cảm thấy xa cách.
Nếu như cậu trả lời không phải, thì Sở Yên sẽ tiếp tục khó hiểu là tại sao y ra tay hào phóng như vậy.
Nháy mắt này, đầu óc Hà Liêu Tinh đang nhanh chóng chuyển động, lúc mới vừa muốn cắn răng nỗ lực cứu vớt, chuông cửa vang lên, Sở Yên liếc ra sau, khóe miệng vung lên: "Nhất định là Bùi Túc đến, con đi mở cửa cho nó đi."
Hà Liêu Tinh nuốt câu còn chưa nói ra xuống, quay người đi qua phòng khách, tới huyền quan, mở cửa.
Bùi Túc đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Hà Liêu Tinh, tự nhiên mà kêu một tiếng: "Tinh."
Cảnh báo trong đầu Hà Liêu Tinh cấp tốc điều chỉnh thành cấp một, cậu giơ tay kéo y vào, thấp giọng nói: "Bắt đầu từ bây giờ, không được kêu em là Tinh, chúng ta phải giữ một khoảng cách, tất cả làm theo em."
Bùi Túc: "?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.