Chương 46: Mình bao được không?
Thanh Nguyệt Giảo Giảo
06/12/2021
Bài thi Vật Lý còn chưa chấm xong, Lý Tư Tư chủ động rút lui khỏi cuộc thi, thầy cô thấy cô là hạt giống tốt, muốn giữ lại, lại bị cô từ chối.
Tất cả mọi người rất bối rối, không biết vì sao Lý Tư Tư lại làm thế, bởi vì nỗ lực của Lý Tư Tư tất cả đều thấy được, nói rút là rút, quá là kỳ lạ.
Có người nghĩ tâm lý cô suy sụp, muốn an ủi cô, mà lại không biết nên dùng cách nào, dù sao Lý Tư Tư kiêu ngạo quen rồi, lòng tự trọng mạnh, người khác nói một câu cũng không được, cô có thể sẽ khó chịu, sẽ trở mặt.
Vì vậy mấy bạn nữ chơi thân với cô cố gắng nghĩ mọi biện pháp làm cô phân tâm.
Lý Tư Tư vốn cho là Bùi Túc cùng Hà Liêu Tinh sẽ nói chuyện này ra, mà lại phát hiện bọn họ không có.
Cứ như ngày đó hãm hại Bùi Túc, đối với họ mà nói, chẳng qua chỉ là một việc nhỏ tầm thường, đi qua là qua.
Nhưng đối với cô mà nói, lại là chuyện lớn kinh tâm động phách [1], hết sức ly kỳ.
[1]Nguyên văn: 惊心动魄, thành ngữ tiếng Hán, trước chỉ ý cảnh sâu sắc, về sau chỉ việc khiến người kinh hãi vô cùng, xuất xứ từ "Thi phẩm" của Chung Vanh thời Lương Nam Triều – nguồn Baidu
Bọn họ như là thiếu niên trên mây trời lấp lóa hào quang, cao thượng không nhiễm một chút bụi trần thế tục nào, vì trò đùa của cô mà tùy tiện dừng lại bên cạnh, rất nhanh lại bay xa.
Mà cô, đứng trên mặt đất, ngẩng mặt nhìn họ, ghen tỵ và sợ hãi biến thành cây roi máu, giam cầm cô.
Lý Tư Tư suy nghĩ rất lâu mới hiểu được, thì ra người hạn chế cô, không phải Bùi Túc và Hà Liêu Tinh, không phải tất cả mọi người còn lại, mà là bản thân cô.
Những tâm tình tiêu cực này kia bị cô tô vẽ lao tù [2], chỉ cuốn lấy bản thân cô.
[2]Nguyên văn: 画地为牢, Hán Việt: "họa địa vi lao", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ chỉ cho phép hoạt động trong phạm vi có sẵn, xuất xứ từ "Báo nhậm thiếu khanh thư" của Tư Mã Thiên thời Hán – nguồn Baidu
May mà, đường đi sai chưa nhiều, mất bò mới lo làm chuồng [3], không tính là quá muộn.
[3]Nguyên văn: 亡羊补牢, Hán Việt: "vong dương bổ lao", ý chỉ sau khi xảy ra vấn đề mới nghĩ cách bù vào, tránh sau này lại gặp phải chuyện như thế, xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Sở sách" – nguồn Baidu
Lại là một giờ nghỉ dài, nghi thức kéo cờ thông lệ vào thứ hai, toàn trường đều phải lên sân.
Khí thu ngày càng rõ, cổng trường trồng một loạt cây phong, phiến lá theo gió lạnh bay xuống, cong lại đáp xuống đất.
Hà Liêu Tinh buồn ngủ tựa trên vai Bùi Túc đọc sổ tay tri thức, trong sổ tay kẹp một cái lá phong đỏ lửa làm đánh dấu trang.
Hiệu trưởng dài giọng, dùng âm thanh như thôi miên báo nhiệm vụ và kế hoạch trọng điểm của từng lớp, đặc biệt đốc xúc năm ba.
Hà Liêu Tinh ngáp một cái, cái trán tựa trên vai Bùi Túc từ từ thăm dò ngóc lên, như là một cục mèo lén lút thò lên từ sau lưng chủ nhân.
Bùi Túc không quay đầu, khẽ nói: "Hà Liêu Tinh."
Hà Liêu Tinh dừng động tác, nhỏ giọng hỏi: "Cậu còn giận à?"
Bùi Túc cáu kỉnh cả buổi sáng, kỳ thực là chuyện to như cái rắm, ngày hôm qua cậu chạy qua phòng Bùi Túc làm bài, lại làm quên thời gian, ở nhờ bên chỗ y một đêm, kết quả lúc dậy, không biết tại sao, cậu thế mà lại chạy đến trên giường Bùi Túc rồi.
Hà Liêu Tinh sau khi ngủ, trên cơ bản không khác gì chết rồi, hơn nữa rất là gắt ngủ, cậu tự đặt cho mình bốn cái đồng hồ báo thức, cách mỗi năm phút đồng hồ reo một lần, định kỳ đánh thức bản thân dậy.
Cậu nghĩ là cũng bởi vì buổi tối ngủ quá lạnh, cho nên liền không nhịn được chạy đến trên giường Bùi Túc, với anh em tính là chuyện gì à? Căn bản là không.
Thế nhưng lúc đến giờ, Bùi Túc muốn dậy, Hà Liêu Tinh gắt ngủ mà ôm lấy y, không cho y dậy.
Bùi Túc không nghĩ tới lại đột nhiên đối mặt với Hà Liêu Tinh ở khoảng cách gần, sửng sốt vài giây, sau đó cố gắng thế nào, Hà Liêu Tinh trước sau không buông tay.
Vì vậy hai người đến muộn.
Bùi Túc cả sáng không để ý tới Hà Liêu Tinh, y không có giận Hà Liêu Tinh, y chỉ muốn nhắc nhở chính mình, thuận tiện đặt quy tắc cho Hà Liêu Tinh, sau này buổi tối quá mười hai giờ không cho sang nữa.
Hà Liêu Tinh là một Omega, tại sao một chút ý thức giới tính cũng không có?
Mới sáng sớm ôm Hà Liêu Tinh trong ngực, đối với Bùi Túc mà nói kích thích quá lớn, thậm chí không áp nổi phản ứng sinh lý.
Hiện trong khoảng thời gian ngắn y không muốn tiếp xúc với Hà Liêu Tinh, nếu không sẽ không tự chủ được nghĩ đến tình cảnh ban sáng.
Thế nhưng Hà Liêu Tinh không chút suy tính, tự giác biết sai, vì vậy nỗ lực thăm dò muốn y nguôi giận —— thăm dò của cậu bao gồm mà không giới hạn trong thừa dịp Bùi Túc đi ngang mà nắm tay y, trên ứng dụng nhắn tin nhắn một dãy biểu tượng cảm xúc mềm ngọt nhận sai, ra tiết liền quay người nằm nhoài lên bàn Bùi Túc, không nói gì cả, rụt rè nhìn y, thậm chí vì Bùi Túc hắt hơi một cái, cậu liền đổi chỗ với Tần Thư một tiết, chủ động đưa áo khoác cho Bùi Túc, còn muốn ôm y.1
Cả một buổi, chất dẫn dụ của Hà Liêu Tinh đều lộ ý đáng thương bất lực nhận sai và ngoan ngoãn.
Bùi Túc... sắp bị cậu chọc điên rồi.
Có ai thầm mến mà như Hà Liêu Tinh thầm mến? Thẳng thắn như vậy?
Nghe thấy câu hỏi của Hà Liêu Tinh, Bùi Túc lạnh nhạt nói: "Mình không có giận."
Hà Liêu Tinh tựa lưng y, thấp giọng ồ lên, âm thanh nghe như một bé mèo con.
Rốt cuộc cũng học hết phần ghi nhớ, Hà Liêu Tinh đứng thẳng người, lật một trang, kẹp đánh dấu trang lên tờ đầu tiên rồi đóng lại.
Vừa hay, cuộc nói chuyện dài dòng rốt cuộc đặt được dấu chấm.
Các lớp trật tự ra khỏi sân.
Phòng học của năm nhất và năm hai phân ra hai bên, Hà Liêu Tinh đang đi theo dòng người, bỗng nhiên từ đường cây hai người mồ hôi đầm đìa chạy ra, còn mặc áo ngắn tay, mang bao tay, đi giày thể thao.
Chính là Tần Thư cùng Mai Thái.
Hai người bọn họ trốn nghi thức kéo cờ tẻ nhạt, chạy đi chơi với đội bóng rổ lớp mình nửa tiếng.
Hà Liêu Tinh kêu một tiếng: "Chơi gì hăng vậy?"
"Tức chết mình rồi." Tần Thư lấy giấy lau mồ hôi, chửi rủa, "Tụi mình chọn một sân bóng rổ, rốt cuộc mấy thằng cứng đầu lớp Năm cũng tới, nhiều sân khác như vậy lại không thèm, cướp của tụi mình, nói cái gì mà sắp tới hội thao rồi, phải rèn luyện thân thể."
Hà Liêu Tinh cau mày nói: "Lớn lối vậy à? Cuối cùng sao?"
"Tụi nó vốn không phải muốn cướp sân, tụi nó tìm cớ đập sân thì có!" Lúc này phế quản Tần Thư còn đau, "Thiếu chút nữa là đánh nhau, cuối cùng lớp mình có người nói thôi, tụi nó rõ ràng là gây sự với tụi mình, tụi nó không sợ, nhưng tụi mình lo lớn chuyện bị trừ điểm, cho nên thôi luôn."
Mai Thái ủ rũ, như là một cái bông anh đào rũ đầu (?): "Tụi mình không làm dữ nổi, không thể không trốn, mặc tụi nó."
Mai Thái gần đây đường tình không thuận, Trần Phương Ngữ hẹn hò với nhóc rất nhiều người lớp Năm biết, bây giờ lớp Một lớp Năm như nước với lửa, cô bị áp lực rất lớn.
Hà Liêu Tinh không lên tiếng, mặt căng lại, cũng cảm thấy tức.
Sau khi về lớp, mọi người tách ra nằm, ngồi, nói chuyện.
Chuyện mấy người trong đội bóng rổ gặp phải rất nhanh truyền quanh lớp, mọi người vây quanh họ nghe, lòng đầy căm phẫn [4].
[4]Nguyên văn: 义愤填膺, Hán Việt: "nghĩa phẫn điền ưng", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ sự phẫn nộ vì chính nghĩa, xuất xứ từ "Nghiệt hải hoa" của Tằng Phác thời Thanh – nguồn Baidu
Lúc mọi người bàn bạc với nhau muốn đánh lộn hay không, Lý Xuân Hoa đi tới, mọi người vội vàng ngậm miệng, đều trở lại vị trí của mình.
Lý Xuân Hoa đặt sách giáo khoa và ly nước lên bàn, quét mắt nhìn quanh một vòng, cười dài mà nói: "Mấy đứa làm sao vậy? Căng như bong bóng?"
Mọi người không muốn để Lý Xuân Hoa bận tâm, từng người từng người vội nói không có gì.
Lý Xuân Hoa nói: "Báo một tin tốt cho các em, cuối tháng mười trường chúng ta sẽ tổ chức hội thao."
Cuộc sống của học sinh cao trung rất có quy luật, xảy ra một chút chuyện gì hơi lớn là cảm thấy thú vị ngay.
Hội thao tự nhiên chính là một trong những hoạt động thú vị nhất, đối với học sinh yêu thích vận động mà nói là đáng mong chờ nhất, có thể thỏa thích bay nhảy, mà đối với người không thích vận động mà nói, cũng có thể nhân cơ hội thả lỏng một chút.
Trong đám học sinh cuốn lên một làn sóng nho nhỏ, mà không hăng hái lắm, vẫn còn nhớ chuyện lớp Năm gây sự.
"Nghe nói lần này lớp Năm nhiều bạn tham gia lắm, hơn nữa cố hết sức để lấy huy chương." Lý Xuân Hoa chuyển đề tài, "Thấy mấy đứa hình như không vui lắm, vậy cô không trông đợi gì đâu, cứ xem lớp Năm lấy hạng nhất là được."
Lực chú ý của mọi người lập tức chuyển tới, cả đám xúc động phẫn nộ, như là nghe được chuyện cười gì.
"Có tụi mình ở đây, đến lượt tụi nó lấy hạng nhất? Xía!"
"Mơ cao hơn trời, không sợ nửa đường gãy cánh hả."
"Lớp Năm đã lần nào được hạng nhất? Nói ra câu đó không sợ người khác cười rụng răng à?"
Lý Xuân Hoa giơ tay ra hiệu ngừng lại: "Bây giờ chúng ta bắt đầu học, các em mở sách ra trang một trăm."
Học xong lớp Ngữ Văn, có người hỏi ủy viên thể thao tình hình các môn thi và đăng ký, ủy viên thể thao lấy bảng đăng ký ra, chuyền xuống từng tổ.
Hai câu kia của Lý Xuân Hoa có hiệu quả, thành công mồi được ngọn lửa chiến, lớp Một kỳ thựckhông phải một lớp quá là dũng mãnh thiện chiến, khả năng tấn công mạnh, nhưng cũng không dễ ức hiếp.
Đăng ký hội thao đã bắt đầu từ mấy ngày trước, nhưng vẫn không có ai đăng ký, ủy viên thể thao nghĩ nát óc để lấy đủ nhân số, nhưng lúc này hoàn toàn không cần cậu ta lo lắng, người đến đăng ký cuồn cuộn không ngừng [5].
[5]Nguyên văn: 源源不断, Hán Việt: "nguyên nguyên bất đoạn", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ liên tục, không ngừng, thường chỉ sự vật, ít chỉ người, xuất xứ từ "Mạnh Tử - Vạn chương thượng" – nguồn Baidu
Thậm chí ngay cả các cô gái trói gà không chặt [6] cũng muốn đăng ký cổ vũ, cống hiến một ít năng lượng của mình.
[6]Nguyên văn: 手无缚鸡之力, Hán Việt: "thủ vô phược kê chi lực", miêu tả người sức yếu, xuất xứ từ "Trám khoái thông" – nguồn Baidu
Ủy viên thể thao cảm động cực kỳ, cậu ta xưa giờ không cảm thấy mình được hoan nghênh đến thế.
Bảng đăng ký một đường chuyền tới chỗ Hà Liêu Tinh và Mai Thái, Mai Thái quẹt một nét bút, dũng mãnh đăng ký thi tám trăm mét.
Hà Liêu Tinh nhìn bảng đăng ký một hồi, đăng ký nhảy cao, ném tạ, với một nghìn rưỡi.
Lúc chuyền bảng đăng ký ra phía sau, Bùi Túc liếc mắt một cái nhìn thoáng môn Hà Liêu Tinh đăng ký, nhướng mày: "Cậu đăng ký nhảy cao?"
Đây là lần đầu trong cả buổi sáng Bùi Túc chủ động nói chuyện với cậu, Hà Liêu Tinh chớp mắt, ngơ ngác à một tiếng.
Bùi Túc nhìn cậu: "Cậu vừa trật chân."
Sau khi nói xong, y không trưng cầu ý kiến của Hà Liêu Tinh, đưa tay gạch tên Hà Liêu Tinh ở mục nhảy cao, đoạn viết tên mình xuống, đăng ký nhảy cao.
Ủy viên thể thao ở một bên trông chừng bảng đăng ký thấy cảnh này, ở trong lòng cảm động tình anh em cảm thiên động địa [7] gì thế.
[7]Nguyên văn: 感天动地, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ khiến trời đất cảm động, chỉ tình cảm rất sâu sắc hoặc oan khuất rất lớn, xuất xứ từ "Liệt tử - Hoàng đế thiên" – nguồn Baidu
Cái gì mà nhớ được người kia vừa trật chân, tự mình thế vào, nếu mà là một đôi tình nhân nhỏ, còn rất ngọt.
Nhưng cậu ta quen biết Hà Liêu Tinh và Bùi Túc, cậu ta biết hai người bọn họ chỉ là quan hệ tốt mà thôi.
Viết xong rồi, ủy viên thể thao cẩn thận lấy lại bảng đăng ký rời đi.
Bùi Túc tiếp tục đọc sách, mà một bàn tay trắng nõn thon dài mò tới, ngăn cái trang y đang xem kia.
Tầm mắt y chậm rãi dời lên, Hà Liêu Tinh nằm nhoài trên bàn y, mắt cười cong cong: "Trưa nay ăn gì?"
Tay Bùi Túc đang để cạnh sách, Hà Liêu Tinh từ từ nắm lấy tay y, nhẹ nhàng lắc lắc, mềm giọng dụ dỗ: "Mình bao được không?"1
Hầu kết Bùi Túc nhẹ nhàng lăn một vòng.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Muốn hỏi mọi người thường thì các cặp đôi thời cấp ba mà mọi người biết có chuyển sang gọi nhau anh em sau một thời gian quen nhau không? Vì xưng hô bên Trung chỉ có 你 với 我 thôi, còn bản tiếng Việt thì 7749 loại xưng hô, chuyển hay không chuyển xưng hô đang là một vấn đề nan giải đối với đoạn sau của truyện. Mấy cặp đôi mình biết thời cấp ba đến tốt nghiệp luôn vẫn không xưng anh – em nên mình hơi phân vân, không biết nên để thế nào là thực tế nhất TTvTT3
[1]Nguyên văn: 惊心动魄, thành ngữ tiếng Hán, trước chỉ ý cảnh sâu sắc, về sau chỉ việc khiến người kinh hãi vô cùng, xuất xứ từ "Thi phẩm" của Chung Vanh thời Lương Nam Triều – nguồn Baidu
[2]Nguyên văn: 画地为牢, Hán Việt: "họa địa vi lao", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ chỉ cho phép hoạt động trong phạm vi có sẵn, xuất xứ từ "Báo nhậm thiếu khanh thư" của Tư Mã Thiên thời Hán – nguồn Baidu
[3]Nguyên văn: 亡羊补牢, Hán Việt: "vong dương bổ lao", ý chỉ sau khi xảy ra vấn đề mới nghĩ cách bù vào, tránh sau này lại gặp phải chuyện như thế, xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Sở sách" – nguồn Baidu
[4]Nguyên văn: 义愤填膺, Hán Việt: "nghĩa phẫn điền ưng", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ sự phẫn nộ vì chính nghĩa, xuất xứ từ "Nghiệt hải hoa" của Tằng Phác thời Thanh – nguồn Baidu
[5]Nguyên văn: 源源不断, Hán Việt: "nguyên nguyên bất đoạn", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ liên tục, không ngừng, thường chỉ sự vật, ít chỉ người, xuất xứ từ "Mạnh Tử - Vạn chương thượng" – nguồn Baidu
[6]Nguyên văn: 手无缚鸡之力, Hán Việt: "thủ vô phược kê chi lực", miêu tả người sức yếu, xuất xứ từ "Trám khoái thông" – nguồn Baidu
[7]Nguyên văn: 感天动地, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ khiến trời đất cảm động, chỉ tình cảm rất sâu sắc hoặc oan khuất rất lớn, xuất xứ từ "Liệt tử - Hoàng đế thiên" – nguồn Baidu
Tất cả mọi người rất bối rối, không biết vì sao Lý Tư Tư lại làm thế, bởi vì nỗ lực của Lý Tư Tư tất cả đều thấy được, nói rút là rút, quá là kỳ lạ.
Có người nghĩ tâm lý cô suy sụp, muốn an ủi cô, mà lại không biết nên dùng cách nào, dù sao Lý Tư Tư kiêu ngạo quen rồi, lòng tự trọng mạnh, người khác nói một câu cũng không được, cô có thể sẽ khó chịu, sẽ trở mặt.
Vì vậy mấy bạn nữ chơi thân với cô cố gắng nghĩ mọi biện pháp làm cô phân tâm.
Lý Tư Tư vốn cho là Bùi Túc cùng Hà Liêu Tinh sẽ nói chuyện này ra, mà lại phát hiện bọn họ không có.
Cứ như ngày đó hãm hại Bùi Túc, đối với họ mà nói, chẳng qua chỉ là một việc nhỏ tầm thường, đi qua là qua.
Nhưng đối với cô mà nói, lại là chuyện lớn kinh tâm động phách [1], hết sức ly kỳ.
[1]Nguyên văn: 惊心动魄, thành ngữ tiếng Hán, trước chỉ ý cảnh sâu sắc, về sau chỉ việc khiến người kinh hãi vô cùng, xuất xứ từ "Thi phẩm" của Chung Vanh thời Lương Nam Triều – nguồn Baidu
Bọn họ như là thiếu niên trên mây trời lấp lóa hào quang, cao thượng không nhiễm một chút bụi trần thế tục nào, vì trò đùa của cô mà tùy tiện dừng lại bên cạnh, rất nhanh lại bay xa.
Mà cô, đứng trên mặt đất, ngẩng mặt nhìn họ, ghen tỵ và sợ hãi biến thành cây roi máu, giam cầm cô.
Lý Tư Tư suy nghĩ rất lâu mới hiểu được, thì ra người hạn chế cô, không phải Bùi Túc và Hà Liêu Tinh, không phải tất cả mọi người còn lại, mà là bản thân cô.
Những tâm tình tiêu cực này kia bị cô tô vẽ lao tù [2], chỉ cuốn lấy bản thân cô.
[2]Nguyên văn: 画地为牢, Hán Việt: "họa địa vi lao", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ chỉ cho phép hoạt động trong phạm vi có sẵn, xuất xứ từ "Báo nhậm thiếu khanh thư" của Tư Mã Thiên thời Hán – nguồn Baidu
May mà, đường đi sai chưa nhiều, mất bò mới lo làm chuồng [3], không tính là quá muộn.
[3]Nguyên văn: 亡羊补牢, Hán Việt: "vong dương bổ lao", ý chỉ sau khi xảy ra vấn đề mới nghĩ cách bù vào, tránh sau này lại gặp phải chuyện như thế, xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Sở sách" – nguồn Baidu
Lại là một giờ nghỉ dài, nghi thức kéo cờ thông lệ vào thứ hai, toàn trường đều phải lên sân.
Khí thu ngày càng rõ, cổng trường trồng một loạt cây phong, phiến lá theo gió lạnh bay xuống, cong lại đáp xuống đất.
Hà Liêu Tinh buồn ngủ tựa trên vai Bùi Túc đọc sổ tay tri thức, trong sổ tay kẹp một cái lá phong đỏ lửa làm đánh dấu trang.
Hiệu trưởng dài giọng, dùng âm thanh như thôi miên báo nhiệm vụ và kế hoạch trọng điểm của từng lớp, đặc biệt đốc xúc năm ba.
Hà Liêu Tinh ngáp một cái, cái trán tựa trên vai Bùi Túc từ từ thăm dò ngóc lên, như là một cục mèo lén lút thò lên từ sau lưng chủ nhân.
Bùi Túc không quay đầu, khẽ nói: "Hà Liêu Tinh."
Hà Liêu Tinh dừng động tác, nhỏ giọng hỏi: "Cậu còn giận à?"
Bùi Túc cáu kỉnh cả buổi sáng, kỳ thực là chuyện to như cái rắm, ngày hôm qua cậu chạy qua phòng Bùi Túc làm bài, lại làm quên thời gian, ở nhờ bên chỗ y một đêm, kết quả lúc dậy, không biết tại sao, cậu thế mà lại chạy đến trên giường Bùi Túc rồi.
Hà Liêu Tinh sau khi ngủ, trên cơ bản không khác gì chết rồi, hơn nữa rất là gắt ngủ, cậu tự đặt cho mình bốn cái đồng hồ báo thức, cách mỗi năm phút đồng hồ reo một lần, định kỳ đánh thức bản thân dậy.
Cậu nghĩ là cũng bởi vì buổi tối ngủ quá lạnh, cho nên liền không nhịn được chạy đến trên giường Bùi Túc, với anh em tính là chuyện gì à? Căn bản là không.
Thế nhưng lúc đến giờ, Bùi Túc muốn dậy, Hà Liêu Tinh gắt ngủ mà ôm lấy y, không cho y dậy.
Bùi Túc không nghĩ tới lại đột nhiên đối mặt với Hà Liêu Tinh ở khoảng cách gần, sửng sốt vài giây, sau đó cố gắng thế nào, Hà Liêu Tinh trước sau không buông tay.
Vì vậy hai người đến muộn.
Bùi Túc cả sáng không để ý tới Hà Liêu Tinh, y không có giận Hà Liêu Tinh, y chỉ muốn nhắc nhở chính mình, thuận tiện đặt quy tắc cho Hà Liêu Tinh, sau này buổi tối quá mười hai giờ không cho sang nữa.
Hà Liêu Tinh là một Omega, tại sao một chút ý thức giới tính cũng không có?
Mới sáng sớm ôm Hà Liêu Tinh trong ngực, đối với Bùi Túc mà nói kích thích quá lớn, thậm chí không áp nổi phản ứng sinh lý.
Hiện trong khoảng thời gian ngắn y không muốn tiếp xúc với Hà Liêu Tinh, nếu không sẽ không tự chủ được nghĩ đến tình cảnh ban sáng.
Thế nhưng Hà Liêu Tinh không chút suy tính, tự giác biết sai, vì vậy nỗ lực thăm dò muốn y nguôi giận —— thăm dò của cậu bao gồm mà không giới hạn trong thừa dịp Bùi Túc đi ngang mà nắm tay y, trên ứng dụng nhắn tin nhắn một dãy biểu tượng cảm xúc mềm ngọt nhận sai, ra tiết liền quay người nằm nhoài lên bàn Bùi Túc, không nói gì cả, rụt rè nhìn y, thậm chí vì Bùi Túc hắt hơi một cái, cậu liền đổi chỗ với Tần Thư một tiết, chủ động đưa áo khoác cho Bùi Túc, còn muốn ôm y.1
Cả một buổi, chất dẫn dụ của Hà Liêu Tinh đều lộ ý đáng thương bất lực nhận sai và ngoan ngoãn.
Bùi Túc... sắp bị cậu chọc điên rồi.
Có ai thầm mến mà như Hà Liêu Tinh thầm mến? Thẳng thắn như vậy?
Nghe thấy câu hỏi của Hà Liêu Tinh, Bùi Túc lạnh nhạt nói: "Mình không có giận."
Hà Liêu Tinh tựa lưng y, thấp giọng ồ lên, âm thanh nghe như một bé mèo con.
Rốt cuộc cũng học hết phần ghi nhớ, Hà Liêu Tinh đứng thẳng người, lật một trang, kẹp đánh dấu trang lên tờ đầu tiên rồi đóng lại.
Vừa hay, cuộc nói chuyện dài dòng rốt cuộc đặt được dấu chấm.
Các lớp trật tự ra khỏi sân.
Phòng học của năm nhất và năm hai phân ra hai bên, Hà Liêu Tinh đang đi theo dòng người, bỗng nhiên từ đường cây hai người mồ hôi đầm đìa chạy ra, còn mặc áo ngắn tay, mang bao tay, đi giày thể thao.
Chính là Tần Thư cùng Mai Thái.
Hai người bọn họ trốn nghi thức kéo cờ tẻ nhạt, chạy đi chơi với đội bóng rổ lớp mình nửa tiếng.
Hà Liêu Tinh kêu một tiếng: "Chơi gì hăng vậy?"
"Tức chết mình rồi." Tần Thư lấy giấy lau mồ hôi, chửi rủa, "Tụi mình chọn một sân bóng rổ, rốt cuộc mấy thằng cứng đầu lớp Năm cũng tới, nhiều sân khác như vậy lại không thèm, cướp của tụi mình, nói cái gì mà sắp tới hội thao rồi, phải rèn luyện thân thể."
Hà Liêu Tinh cau mày nói: "Lớn lối vậy à? Cuối cùng sao?"
"Tụi nó vốn không phải muốn cướp sân, tụi nó tìm cớ đập sân thì có!" Lúc này phế quản Tần Thư còn đau, "Thiếu chút nữa là đánh nhau, cuối cùng lớp mình có người nói thôi, tụi nó rõ ràng là gây sự với tụi mình, tụi nó không sợ, nhưng tụi mình lo lớn chuyện bị trừ điểm, cho nên thôi luôn."
Mai Thái ủ rũ, như là một cái bông anh đào rũ đầu (?): "Tụi mình không làm dữ nổi, không thể không trốn, mặc tụi nó."
Mai Thái gần đây đường tình không thuận, Trần Phương Ngữ hẹn hò với nhóc rất nhiều người lớp Năm biết, bây giờ lớp Một lớp Năm như nước với lửa, cô bị áp lực rất lớn.
Hà Liêu Tinh không lên tiếng, mặt căng lại, cũng cảm thấy tức.
Sau khi về lớp, mọi người tách ra nằm, ngồi, nói chuyện.
Chuyện mấy người trong đội bóng rổ gặp phải rất nhanh truyền quanh lớp, mọi người vây quanh họ nghe, lòng đầy căm phẫn [4].
[4]Nguyên văn: 义愤填膺, Hán Việt: "nghĩa phẫn điền ưng", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ sự phẫn nộ vì chính nghĩa, xuất xứ từ "Nghiệt hải hoa" của Tằng Phác thời Thanh – nguồn Baidu
Lúc mọi người bàn bạc với nhau muốn đánh lộn hay không, Lý Xuân Hoa đi tới, mọi người vội vàng ngậm miệng, đều trở lại vị trí của mình.
Lý Xuân Hoa đặt sách giáo khoa và ly nước lên bàn, quét mắt nhìn quanh một vòng, cười dài mà nói: "Mấy đứa làm sao vậy? Căng như bong bóng?"
Mọi người không muốn để Lý Xuân Hoa bận tâm, từng người từng người vội nói không có gì.
Lý Xuân Hoa nói: "Báo một tin tốt cho các em, cuối tháng mười trường chúng ta sẽ tổ chức hội thao."
Cuộc sống của học sinh cao trung rất có quy luật, xảy ra một chút chuyện gì hơi lớn là cảm thấy thú vị ngay.
Hội thao tự nhiên chính là một trong những hoạt động thú vị nhất, đối với học sinh yêu thích vận động mà nói là đáng mong chờ nhất, có thể thỏa thích bay nhảy, mà đối với người không thích vận động mà nói, cũng có thể nhân cơ hội thả lỏng một chút.
Trong đám học sinh cuốn lên một làn sóng nho nhỏ, mà không hăng hái lắm, vẫn còn nhớ chuyện lớp Năm gây sự.
"Nghe nói lần này lớp Năm nhiều bạn tham gia lắm, hơn nữa cố hết sức để lấy huy chương." Lý Xuân Hoa chuyển đề tài, "Thấy mấy đứa hình như không vui lắm, vậy cô không trông đợi gì đâu, cứ xem lớp Năm lấy hạng nhất là được."
Lực chú ý của mọi người lập tức chuyển tới, cả đám xúc động phẫn nộ, như là nghe được chuyện cười gì.
"Có tụi mình ở đây, đến lượt tụi nó lấy hạng nhất? Xía!"
"Mơ cao hơn trời, không sợ nửa đường gãy cánh hả."
"Lớp Năm đã lần nào được hạng nhất? Nói ra câu đó không sợ người khác cười rụng răng à?"
Lý Xuân Hoa giơ tay ra hiệu ngừng lại: "Bây giờ chúng ta bắt đầu học, các em mở sách ra trang một trăm."
Học xong lớp Ngữ Văn, có người hỏi ủy viên thể thao tình hình các môn thi và đăng ký, ủy viên thể thao lấy bảng đăng ký ra, chuyền xuống từng tổ.
Hai câu kia của Lý Xuân Hoa có hiệu quả, thành công mồi được ngọn lửa chiến, lớp Một kỳ thựckhông phải một lớp quá là dũng mãnh thiện chiến, khả năng tấn công mạnh, nhưng cũng không dễ ức hiếp.
Đăng ký hội thao đã bắt đầu từ mấy ngày trước, nhưng vẫn không có ai đăng ký, ủy viên thể thao nghĩ nát óc để lấy đủ nhân số, nhưng lúc này hoàn toàn không cần cậu ta lo lắng, người đến đăng ký cuồn cuộn không ngừng [5].
[5]Nguyên văn: 源源不断, Hán Việt: "nguyên nguyên bất đoạn", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ liên tục, không ngừng, thường chỉ sự vật, ít chỉ người, xuất xứ từ "Mạnh Tử - Vạn chương thượng" – nguồn Baidu
Thậm chí ngay cả các cô gái trói gà không chặt [6] cũng muốn đăng ký cổ vũ, cống hiến một ít năng lượng của mình.
[6]Nguyên văn: 手无缚鸡之力, Hán Việt: "thủ vô phược kê chi lực", miêu tả người sức yếu, xuất xứ từ "Trám khoái thông" – nguồn Baidu
Ủy viên thể thao cảm động cực kỳ, cậu ta xưa giờ không cảm thấy mình được hoan nghênh đến thế.
Bảng đăng ký một đường chuyền tới chỗ Hà Liêu Tinh và Mai Thái, Mai Thái quẹt một nét bút, dũng mãnh đăng ký thi tám trăm mét.
Hà Liêu Tinh nhìn bảng đăng ký một hồi, đăng ký nhảy cao, ném tạ, với một nghìn rưỡi.
Lúc chuyền bảng đăng ký ra phía sau, Bùi Túc liếc mắt một cái nhìn thoáng môn Hà Liêu Tinh đăng ký, nhướng mày: "Cậu đăng ký nhảy cao?"
Đây là lần đầu trong cả buổi sáng Bùi Túc chủ động nói chuyện với cậu, Hà Liêu Tinh chớp mắt, ngơ ngác à một tiếng.
Bùi Túc nhìn cậu: "Cậu vừa trật chân."
Sau khi nói xong, y không trưng cầu ý kiến của Hà Liêu Tinh, đưa tay gạch tên Hà Liêu Tinh ở mục nhảy cao, đoạn viết tên mình xuống, đăng ký nhảy cao.
Ủy viên thể thao ở một bên trông chừng bảng đăng ký thấy cảnh này, ở trong lòng cảm động tình anh em cảm thiên động địa [7] gì thế.
[7]Nguyên văn: 感天动地, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ khiến trời đất cảm động, chỉ tình cảm rất sâu sắc hoặc oan khuất rất lớn, xuất xứ từ "Liệt tử - Hoàng đế thiên" – nguồn Baidu
Cái gì mà nhớ được người kia vừa trật chân, tự mình thế vào, nếu mà là một đôi tình nhân nhỏ, còn rất ngọt.
Nhưng cậu ta quen biết Hà Liêu Tinh và Bùi Túc, cậu ta biết hai người bọn họ chỉ là quan hệ tốt mà thôi.
Viết xong rồi, ủy viên thể thao cẩn thận lấy lại bảng đăng ký rời đi.
Bùi Túc tiếp tục đọc sách, mà một bàn tay trắng nõn thon dài mò tới, ngăn cái trang y đang xem kia.
Tầm mắt y chậm rãi dời lên, Hà Liêu Tinh nằm nhoài trên bàn y, mắt cười cong cong: "Trưa nay ăn gì?"
Tay Bùi Túc đang để cạnh sách, Hà Liêu Tinh từ từ nắm lấy tay y, nhẹ nhàng lắc lắc, mềm giọng dụ dỗ: "Mình bao được không?"1
Hầu kết Bùi Túc nhẹ nhàng lăn một vòng.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Muốn hỏi mọi người thường thì các cặp đôi thời cấp ba mà mọi người biết có chuyển sang gọi nhau anh em sau một thời gian quen nhau không? Vì xưng hô bên Trung chỉ có 你 với 我 thôi, còn bản tiếng Việt thì 7749 loại xưng hô, chuyển hay không chuyển xưng hô đang là một vấn đề nan giải đối với đoạn sau của truyện. Mấy cặp đôi mình biết thời cấp ba đến tốt nghiệp luôn vẫn không xưng anh – em nên mình hơi phân vân, không biết nên để thế nào là thực tế nhất TTvTT3
[1]Nguyên văn: 惊心动魄, thành ngữ tiếng Hán, trước chỉ ý cảnh sâu sắc, về sau chỉ việc khiến người kinh hãi vô cùng, xuất xứ từ "Thi phẩm" của Chung Vanh thời Lương Nam Triều – nguồn Baidu
[2]Nguyên văn: 画地为牢, Hán Việt: "họa địa vi lao", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ chỉ cho phép hoạt động trong phạm vi có sẵn, xuất xứ từ "Báo nhậm thiếu khanh thư" của Tư Mã Thiên thời Hán – nguồn Baidu
[3]Nguyên văn: 亡羊补牢, Hán Việt: "vong dương bổ lao", ý chỉ sau khi xảy ra vấn đề mới nghĩ cách bù vào, tránh sau này lại gặp phải chuyện như thế, xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Sở sách" – nguồn Baidu
[4]Nguyên văn: 义愤填膺, Hán Việt: "nghĩa phẫn điền ưng", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ sự phẫn nộ vì chính nghĩa, xuất xứ từ "Nghiệt hải hoa" của Tằng Phác thời Thanh – nguồn Baidu
[5]Nguyên văn: 源源不断, Hán Việt: "nguyên nguyên bất đoạn", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ liên tục, không ngừng, thường chỉ sự vật, ít chỉ người, xuất xứ từ "Mạnh Tử - Vạn chương thượng" – nguồn Baidu
[6]Nguyên văn: 手无缚鸡之力, Hán Việt: "thủ vô phược kê chi lực", miêu tả người sức yếu, xuất xứ từ "Trám khoái thông" – nguồn Baidu
[7]Nguyên văn: 感天动地, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ khiến trời đất cảm động, chỉ tình cảm rất sâu sắc hoặc oan khuất rất lớn, xuất xứ từ "Liệt tử - Hoàng đế thiên" – nguồn Baidu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.