Chương 65: Người ta là kiểu người gì?
Thanh Nguyệt Giảo Giảo
06/12/2021
Vốn Hà Liêu Tinh đã đặt xong bánh ngọt và các cửa tiệm, thậm chí còn nát óc nghĩ ra rất nhiều kế hoạch dẫn dắt, nhưng bây giờ không cần dùng.
Kỳ nghỉ tháng của họ được bốn ngày, từ ngày một tháng mười hai đến ngày bốn, Bùi Túc ngày bảy trở về.
Hà Liêu Tinh cắn răng đi hủy hẹn từng tiệm.
Đại Cẩu đi cùng cậu ngơ ngác cực kỳ, bản thân ở mỗi tiệm nhìn thôi cũng đau lòng: "Hủy đặt trước thật à? Hay là suy nghĩ lại đi?"
Những ngày qua đều là anh cùng cậu chạy vòng vòng, bỏ tiền tất nhiên không cần phải nói, quan trọng nhất là tốn tâm huyết và sáng tạo, những thứ này đều là Hà Liêu Tinh cùng chủ tiệm nhân viên thảo luận hồi lâu, thức đêm nghĩ ra.
Mà cứ như vậy biến mất.
Đại Cẩu nhìn mà nhức nhối.
Hà Liêu Tinh cũng nhức nhối, nhưng mà kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, năm nay Bùi Túc tổ chức sinh nhật hẳn là ở Hạ Thành, cũng không gặp được.
Khi về nhà, anh trai Mai Thái Mai Thì gửi tin nhắn cho cậu, mời cậu ngày mai đến triển lãm nhiếp ảnh cuối năm của tạp chí họ.
Lúc Bùi Túc từ sân bay đi ra, bên lề đường đậu một chiếc Spyker, đường cong mượt mà, thân xe bóng bẩy, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mang mắt kiếng gọng vàng đứng ở bên cạnh xe, trên tay còn đeo găng tay trắng, dẫn đến người chung quanh đều dồn dập nhìn sang hướng chú.
Người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy Bùi Túc, lập tức tiến lên, nhận rương hành lý giúp y, cung kính gọi: "Cậu chủ."
Bùi Túc mặc một cái áo khoác phao dài, Hạ Thành tuy rằng gọi là Hạ Thành, nhưng nhiệt độ còn thấp hơn Xuân Thành, chân trời mây đen chồng chất, cảm giác cứ như sắp sửa có tuyết rơi.
Y ho hai tiếng, nhàn nhạt đáp lại, quản gia lập tức vòng qua giúp y mở cửa xe.
Bùi Túc ngồi trên xe, quản gia vòng đến ghế tài xế, vững vàng khởi động xe.
Bùi Túc chếch con ngươi nhìn bên ngoài cửa sổ, Hạ Thành so với Xuân Thành phồn hoa hơn, trên đường phố tùy ý có thể thấy được biển quảng cáo được thiết kế cực kỳ nổi bật, văn phòng vụt lên từ mặt đất, người qua đường mặc đồ chỉnh tề, thần thái hối hả, qua lại giữa các tòa nhà.
Y thật ra cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với nơi này, địa bàn chính của nhà họ Bùi ở Xuân Thành, cha Bùi Túc là Bùi Thanh vì nhu cầu phát triển công việc, mới đến Hạ Thành, tuy nhiên không ở đấy bao lâu, dựa vào cái ván nhảy Hạ Thành này trực tiếp nhảy ra nước ngoài.
Bùi Thanh và mẹ Bùi Túc là Tần Diệc cùng chung chí hướng, một người nghiên cứu Vật Lý, một người nghiên cứu Hóa Học, mỗi người có công trình nghiên cứu khoa học, hai người quen biết lúc du học ở nước ngoài, nhất kiến chung tình, sau khi cùng về nước, kết hôn sinh con.
Năm nay họ quyết định ra nước ngoài, là bởi vì nhận được offer từ Viện Nghiên Cứu YT mà họ tha thiết ước mơ, mấy tháng ở nước ngoài này công tác vẫn luôn thuận lợi cực kỳ.
Lần này trở về, đã sớm bàn bạc với Bùi Túc, muốn bán tất cả bất động sản bên này đi, ngược lại thì ở Xuân Thành họ cũng có nhà.
Chuyện như vậy thật ra hoàn toàn có thể ủy thác những người khác làm, nhưng Tần Diệc tình cảm, không nỡ lòng để những người khác xử lý nơi từng là nhà của họ, vì vậy đặc biệt xin nghỉ quay về, giao thiệp với bên bất động sản, dọn nhà, tất cả đều do vợ chồng hai người tự tay xử lý.
Nhưng mà đây kỳ thực chỉ là lí do bên ngoài, trong lòng Bùi Túc rõ ràng.
Quản gia từ kính chiếu hậu đánh giá y: "Cậu chủ muốn về nhà ở hay là ở khách sạn?"
Bùi Thanh và Tần Diệc ở nhà dọn dẹp hành lý, về hà ở cũng không chắc sẽ tiện.
Hơn nữa Bùi Túc lần này về Hạ Thành không chỉ bởi vì việc chuyển nhà, y còn phải tham gia chung kết kỳ thi Vật Lý trong tỉnh, chung kết cử hành ở khách sạn Hoàng Gia Hạ Thành, phía trường học đã giúp Bùi Túc đặt trước phòng rồi.
Bùi Túc nhìn ngoài cửa xe, trầm ngâm mấy giây: "Trước tiên về khách sạn để hành lý, sau đó về nhà một chuyến."
Quản gia đáp một tiếng được.
Đến khách sạn bỏ hành lý rồi, quản gia lại đưa Bùi Túc về nhà.
Xe dừng ngoài cổng sắt, vừa vào cổng, là một vườn hoa lớn, trong vườn hoa có suối phun, mặc dù đã mấy tháng trời không ai ở, vườn hoa vẫn tươi đẹp xinh xắn như trước.
Biệt thự phong cách châu Âu yên tĩnh đứng sau vườn hoa, như là pháo đài ẩn mình nơi sâu hút của rừng rậm.
Trên cửa lớn vàng kim có nhiều hoa văn phức tạp, nặng nề mà sâu sắc, trên cửa có hai vòng màu đồng.
Bùi Túc đưa tay đẩy cửa ra, một quý phu nhân mặc váy ren dài đang nửa quỳ trong phòng khách, không ngừng xếp đồ vào trong rương, nghe thấy tiếng cửa nhà mở, bác ngước mắt nhìn sang.
Mày liễu, mắt phượng, mặt trái xoan, năm tháng vẫn chưa lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt bác, ngược lại trải thêm một phần vẻ đẹp thành thục sau khi lắng đọng.
Bác nở nụ cười với Bùi Túc, thân thiết gọi: "Con trai."
Tần Diệc ngồi dưới đất, chiếc váy trắng trải ra một đóa hoa quanh người bác, từ viền hoa lộ ra đôi mắt cá chân tinh tế mảnh khảnh, bên người bác đặt một rương đồ màu đen, cạnh cái rương là bàn trà bằng gỗ đàn hương màu lá đỏ, bên trên xếp đồ vụn vặt, trong bình hoa bạch ngọc, cắm một bó hoa bách hợp.
Bùi Túc sải chân dài, đi tới, tùy ý ngồi xuống, tầm mắt rơi lên rương đồ, nhỏ đến một cây bút, lớn đến đồng hồ báo thức, tất cả đều được sắp xếp chỉnh tề.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi ghi lê đi tới, trong tay bưng hai ly cà phê, đặt lên khay trò, dặn dò: "Dọn xong mấy món này rồi nghỉ ngơi một lát đi."
Tần Diệc gật gật đầu.
Bùi Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Túc, nhàn nhạt hỏi thăm y một chút: "Về rồi à."
Hai cha con luôn xử sự với nhau như vậy, Bùi Túc cũng quen rồi: "Cha."
Đồ đạc của chính Bùi Túc đã dọn ổn thỏa từ lúc đến Xuân Thành, y ở chỗ này không có gì cả.
Y bưng cà phê lên, lạnh nhạt nhấp một hớp.
Tần Diệc cúi đầu tiếp tục xếp đồ, Bùi Thanh im lặng một lát, mở miệng nói: "Con ở Xuân Thành sống thế nào?"
Tay cầm ly cà phê của Bùi Túc dừng lại: "Rất tốt."
"Học hành thế nào?"
"Vẫn ổn."
"Lúc học hành đừng phân tâm." Bùi Thanh có ý riêng, "Con còn nhỏ, cuộc sống tương lai còn dài nữa, là học sinh phải làm chuyện học sinh nên làm."
Trước khi đến Bùi Túc đã biết bọn họ trở về không chỉ là vì dọn nhà, quả nhiên, không nói chuyện được vài câu liền lộ diện.
Đầu ngón tay Bùi Túc vuốt nhẹ mép ly sứ, không nhanh không chậm nói: "Con biết con đang làm gì."
Bùi Túc từ nhỏ đã là người có chính kiến, đối với việc mình nên làm gì, muốn được cái gì, đều có quy hoạch rõ ràng, trên căn bản không có thời kỳ phản nghịch gì, hai người họ nuôi y cũng thật an tâm.
Nhưng chính vì như thế, Bùi Thanh luôn cảm thấy thời kỳ phản nghịch của Bùi Túc đến thì không ai có thể chống được.
Quả thế.
Giọng Bùi Thanh lạnh nhạt: "Chỉ mong con sẽ không hối hận."
Bùi Túc không trả lời, chỉ khẽ cười nhạt, sau đó chậm rãi uống hết cà phê trong ly.
Bầu không khí nhất thời cứng ngắc.
Tần Diệc để ly thủy tinh vào trong rương, đứng dậy, váy dài uốn lượn rơi xuống đất, khiến cả người bác hiện ra khí chất dịu dàng mà hiền lành, bác điều đình nói: "Bùi Thanh anh lên lâu xem xem còn sót lại gì không."
Bùi Thanh mặt không hề cảm xúc lên lầu.
Hai cha con này bất kể là tướng mạo, hay là tính cách, đều không khác mấy, hoàn toàn là từ một cái khuôn khắc ra.
Tần Diệc đưa tay gảy hoa bách hợp trong bình hoa kia: "Người ta là kiểu người gì?"
Tuy rằng cả một cuộc nói chuyện đều không có làm rõ, nhưng bác đang nói về ai, trong lòng lẫn nhau rõ ràng.
Đối mặt Tần Diệc, thái độ Bùi Túc hơi hòa hoãn, lặng một lát mới trả lời: "Rất đáng yêu, rất làm người khác phải đau lòng, ấm áp, tỏa sáng lấp lánh."
"Chẳng trách." Tần Diệc lặng lẽ mỉm cười, một cánh hoa rơi xuống từ lòng bàn tay bác, "Nghe vào là đứa trẻ tốt."
"Con rất thích em ấy." Nhìn cánh hoa rơi xuống khay trà, Bùi Túc thẳng thắn mở miệng nói: "Và tin rằng cha mẹ cũng sẽ thích."
Cánh hoa trắng mềm mại rơi lên mép bàn trà, lung lay một lát, lảo đà lảo đảo, cuối cùng lướt xuống đất.
Tần Diệc cười dịu dàng khéo léo: "Người con coi trọng, hẳn sẽ không vấn đề."
Đồ đạc trên bàn trà đã sắp xếp gần hết, chỉ còn lọ hoa bạch ngọc đó, có một đóa bách hợp trống một lỗ, nhìn qua đặc biệt nổi bật.
Ở nhà không bao lâu Bùi Túc liền rời đi, lúc đó sắc trời tối muộn, quản gia khi đưa y đến khách sạn Hoàng Gia, có vẻ vô cùng muốn nói lại thôi.
Đợi mấy giây, thấy đối phương còn chưa mở miệng, Bùi Túc đưa tay kéo cửa xe.
Quản gia thấp giọng hô: "Cậu chủ."
Cửa xe đẩy ra một khe, gió lạnh thổi vào, ở nhà ngại nóng, Bùi Túc cởϊ áσ khoác phao, bị gió lạnh thổi, y ho khan hai tiếng.
Quản gia từ gương chiếu hậu nhìn y, ngón tay nắm chặt vô-lăng, do dự một lát, vẫn nói: "Bà chủ và ông chủ hai ngày nay mất ngủ, thường hay nói chuyện đến khuya, họ thật sự rất quan tâm cậu."
Bùi Túc nhàn nhạt à một tiếng.
"Tôi ngẫu nhiên nghe được, họ bàn đến việc sau này cho cậu ra nước ngoài du học, họ mang nhiều kỳ vọng với cậu, trên người cậu kết hợp hết thảy ưu điểm của họ, họ nói là, thiên tài không nên mai một trong bụi bặm."
Bùi Túc không phản ứng gì, biểu tình bình tĩnh: "Tôi không phải thiên tài gì cả."
Quản gia còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng Bùi Túc đưa tay đẩy cửa xe ra, đi xuống, trở tay đóng sầm cửa xe, vang ầm một tiếng.
.
.
Sau khi đơn giản dùng qua bữa tối, Bùi Túc trở về phòng.
Nghe nói y quay về, mấy người bạn học chơi thân thời sơ trung gửi tin nhắn cho y, nói nhân cơ hội ra họp mặt một chút, vừa vặn cũng đến sinh nhật Bùi Túc.
Bùi Túc trả lời một câu nói sau đi.
Ngày mai phải tiến hành chung kết thi Vật Lý, Bùi Túc tự giác giải đề một lát, nhưng chưa làm đã lập tức bắt đầu đau đầu.
Y để bút qua một bên, đưa tay xoa trán, yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Điện thoại di động trên bàn rung lên.
Bùi Túc lúc này điện thoại của ai cũng không muốn nghe, duy trì cái tư thế như trước không nhúc nhích.
Ánh sáng chằng chịt tản ra quanh người y, y chỉ mặc một bộ đồ ngủ, thân hình mảnh khảnh gầy gò.
Điện thoại cuối cùng cũng ngưng, nhưng chẳng được bao lâu, lại kiên trì không ngừng vang lên.
Mi tâm Bùi Túc nhíu lại, đưa tay với lấy điện thoại di động, vừa định trực tiếp ấn tắt máy, hai chữ trên màn hình nhảy vào trong mắt —— Tinh Tinh.
Y nhấn nhận: "Xin lỗi em, lúc nãy không để ý."
Giọng nói thiếu niên trong trẻo từ đầu bên kia điện thoại vang lên, không để ý chút nào, tràn đầy phấn khởi nói: "Bùi Túc! Hôm nay em ra ngoài ăn được mì Oden siêu ngon, về nhà tìm hiểu lâu lắm, chờ anh về em nấu cho anh ăn!"
"Vậy à." Bùi Túc không tự chủ nhếch môi dưới, "Anh rất mong."
"Mì Oden rắc rối lắm á, lúc đó có thể anh còn phải giúp em." Cậu trai nửa thật nửa giả hờn dỗi, "Hôm nay em mang qua cho dì Vương ăn, dì ấy nói em có thể bán được, dì muốn đầu tư mở quán cho em."
Bùi Túc ngồi thẳng người, nhẹ nhàng cười khẽ: "Em muốn mở quán không?"
"Mở quán nhất định mệt lắm." Hà Liêu Tinh trầm tư một hồi, "Em chỉ thích ăn, hơn nữa em vì anh mới đi tìm hiểu, không thể để người khác được lời."
Bùi Túc: "Vậy thì đừng mở vậy."
Giọng Hà Liêu Tinh mang nụ cười: "Không mở. Chiều nay em còn đi dạo trung tâm mua sắm, tiện tay mua cho anh một món quà, xế chiều lúc sang đưa mì Oden, nhân cơ hội giấu vào phòng anh rồi, lúc anh trở về, tìm xem nhé."
"Quà gì?"
Hà Liêu Tinh muốn cho đối phương một bất ngờ nhỏ: "Chờ anh trở về sẽ biết."
Bùi Túc đứng lên, thuận theo: "Được."
"Bùi Túc," Giọng Hà Liêu Tinh mang theo một chút chần chừ, "... Anh làm sao vậy?"
Rõ ràng ngữ khí Bùi Túc không khác bình thường lắm, cách nói chuyện cũng không có gì khác nhau, nhưng cậu vẫn có thể nghe ra sự bất đồng.
Hà Liêu Tinh đi ngang qua thảm trải nền, đẩy cửa sổ sát đất ra, đứng bên cửa sổ.
Chân trời là ánh trăng sáng ngần, trong vắt, như là một viên bạch ngọc, quần thể kiến trúc khổng lồ đều ngâm trong ánh trăng mềm mại, yên tĩnh rơi vào trạng thái ngủ say, tình cờ sáng lên vài ngọn đèn, như là đom đóm sáng lên bên bờ sông đen.
Cậu đưa tay bám lên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn mặt trăng, đây là thứ duy nhất cậu có thể cùng đối phương đồng thời nhìn thấy.
Hồi lâu, trong điện thoại di động truyền đến giọng nói cực thấp: "Không có gì."
Trầm mặc vài giây.
"Tinh." Giọng nói kia tiếp tục, "Anh hơi nhớ em."
Kỳ nghỉ tháng của họ được bốn ngày, từ ngày một tháng mười hai đến ngày bốn, Bùi Túc ngày bảy trở về.
Hà Liêu Tinh cắn răng đi hủy hẹn từng tiệm.
Đại Cẩu đi cùng cậu ngơ ngác cực kỳ, bản thân ở mỗi tiệm nhìn thôi cũng đau lòng: "Hủy đặt trước thật à? Hay là suy nghĩ lại đi?"
Những ngày qua đều là anh cùng cậu chạy vòng vòng, bỏ tiền tất nhiên không cần phải nói, quan trọng nhất là tốn tâm huyết và sáng tạo, những thứ này đều là Hà Liêu Tinh cùng chủ tiệm nhân viên thảo luận hồi lâu, thức đêm nghĩ ra.
Mà cứ như vậy biến mất.
Đại Cẩu nhìn mà nhức nhối.
Hà Liêu Tinh cũng nhức nhối, nhưng mà kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, năm nay Bùi Túc tổ chức sinh nhật hẳn là ở Hạ Thành, cũng không gặp được.
Khi về nhà, anh trai Mai Thái Mai Thì gửi tin nhắn cho cậu, mời cậu ngày mai đến triển lãm nhiếp ảnh cuối năm của tạp chí họ.
Lúc Bùi Túc từ sân bay đi ra, bên lề đường đậu một chiếc Spyker, đường cong mượt mà, thân xe bóng bẩy, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mang mắt kiếng gọng vàng đứng ở bên cạnh xe, trên tay còn đeo găng tay trắng, dẫn đến người chung quanh đều dồn dập nhìn sang hướng chú.
Người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy Bùi Túc, lập tức tiến lên, nhận rương hành lý giúp y, cung kính gọi: "Cậu chủ."
Bùi Túc mặc một cái áo khoác phao dài, Hạ Thành tuy rằng gọi là Hạ Thành, nhưng nhiệt độ còn thấp hơn Xuân Thành, chân trời mây đen chồng chất, cảm giác cứ như sắp sửa có tuyết rơi.
Y ho hai tiếng, nhàn nhạt đáp lại, quản gia lập tức vòng qua giúp y mở cửa xe.
Bùi Túc ngồi trên xe, quản gia vòng đến ghế tài xế, vững vàng khởi động xe.
Bùi Túc chếch con ngươi nhìn bên ngoài cửa sổ, Hạ Thành so với Xuân Thành phồn hoa hơn, trên đường phố tùy ý có thể thấy được biển quảng cáo được thiết kế cực kỳ nổi bật, văn phòng vụt lên từ mặt đất, người qua đường mặc đồ chỉnh tề, thần thái hối hả, qua lại giữa các tòa nhà.
Y thật ra cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với nơi này, địa bàn chính của nhà họ Bùi ở Xuân Thành, cha Bùi Túc là Bùi Thanh vì nhu cầu phát triển công việc, mới đến Hạ Thành, tuy nhiên không ở đấy bao lâu, dựa vào cái ván nhảy Hạ Thành này trực tiếp nhảy ra nước ngoài.
Bùi Thanh và mẹ Bùi Túc là Tần Diệc cùng chung chí hướng, một người nghiên cứu Vật Lý, một người nghiên cứu Hóa Học, mỗi người có công trình nghiên cứu khoa học, hai người quen biết lúc du học ở nước ngoài, nhất kiến chung tình, sau khi cùng về nước, kết hôn sinh con.
Năm nay họ quyết định ra nước ngoài, là bởi vì nhận được offer từ Viện Nghiên Cứu YT mà họ tha thiết ước mơ, mấy tháng ở nước ngoài này công tác vẫn luôn thuận lợi cực kỳ.
Lần này trở về, đã sớm bàn bạc với Bùi Túc, muốn bán tất cả bất động sản bên này đi, ngược lại thì ở Xuân Thành họ cũng có nhà.
Chuyện như vậy thật ra hoàn toàn có thể ủy thác những người khác làm, nhưng Tần Diệc tình cảm, không nỡ lòng để những người khác xử lý nơi từng là nhà của họ, vì vậy đặc biệt xin nghỉ quay về, giao thiệp với bên bất động sản, dọn nhà, tất cả đều do vợ chồng hai người tự tay xử lý.
Nhưng mà đây kỳ thực chỉ là lí do bên ngoài, trong lòng Bùi Túc rõ ràng.
Quản gia từ kính chiếu hậu đánh giá y: "Cậu chủ muốn về nhà ở hay là ở khách sạn?"
Bùi Thanh và Tần Diệc ở nhà dọn dẹp hành lý, về hà ở cũng không chắc sẽ tiện.
Hơn nữa Bùi Túc lần này về Hạ Thành không chỉ bởi vì việc chuyển nhà, y còn phải tham gia chung kết kỳ thi Vật Lý trong tỉnh, chung kết cử hành ở khách sạn Hoàng Gia Hạ Thành, phía trường học đã giúp Bùi Túc đặt trước phòng rồi.
Bùi Túc nhìn ngoài cửa xe, trầm ngâm mấy giây: "Trước tiên về khách sạn để hành lý, sau đó về nhà một chuyến."
Quản gia đáp một tiếng được.
Đến khách sạn bỏ hành lý rồi, quản gia lại đưa Bùi Túc về nhà.
Xe dừng ngoài cổng sắt, vừa vào cổng, là một vườn hoa lớn, trong vườn hoa có suối phun, mặc dù đã mấy tháng trời không ai ở, vườn hoa vẫn tươi đẹp xinh xắn như trước.
Biệt thự phong cách châu Âu yên tĩnh đứng sau vườn hoa, như là pháo đài ẩn mình nơi sâu hút của rừng rậm.
Trên cửa lớn vàng kim có nhiều hoa văn phức tạp, nặng nề mà sâu sắc, trên cửa có hai vòng màu đồng.
Bùi Túc đưa tay đẩy cửa ra, một quý phu nhân mặc váy ren dài đang nửa quỳ trong phòng khách, không ngừng xếp đồ vào trong rương, nghe thấy tiếng cửa nhà mở, bác ngước mắt nhìn sang.
Mày liễu, mắt phượng, mặt trái xoan, năm tháng vẫn chưa lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt bác, ngược lại trải thêm một phần vẻ đẹp thành thục sau khi lắng đọng.
Bác nở nụ cười với Bùi Túc, thân thiết gọi: "Con trai."
Tần Diệc ngồi dưới đất, chiếc váy trắng trải ra một đóa hoa quanh người bác, từ viền hoa lộ ra đôi mắt cá chân tinh tế mảnh khảnh, bên người bác đặt một rương đồ màu đen, cạnh cái rương là bàn trà bằng gỗ đàn hương màu lá đỏ, bên trên xếp đồ vụn vặt, trong bình hoa bạch ngọc, cắm một bó hoa bách hợp.
Bùi Túc sải chân dài, đi tới, tùy ý ngồi xuống, tầm mắt rơi lên rương đồ, nhỏ đến một cây bút, lớn đến đồng hồ báo thức, tất cả đều được sắp xếp chỉnh tề.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi ghi lê đi tới, trong tay bưng hai ly cà phê, đặt lên khay trò, dặn dò: "Dọn xong mấy món này rồi nghỉ ngơi một lát đi."
Tần Diệc gật gật đầu.
Bùi Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Túc, nhàn nhạt hỏi thăm y một chút: "Về rồi à."
Hai cha con luôn xử sự với nhau như vậy, Bùi Túc cũng quen rồi: "Cha."
Đồ đạc của chính Bùi Túc đã dọn ổn thỏa từ lúc đến Xuân Thành, y ở chỗ này không có gì cả.
Y bưng cà phê lên, lạnh nhạt nhấp một hớp.
Tần Diệc cúi đầu tiếp tục xếp đồ, Bùi Thanh im lặng một lát, mở miệng nói: "Con ở Xuân Thành sống thế nào?"
Tay cầm ly cà phê của Bùi Túc dừng lại: "Rất tốt."
"Học hành thế nào?"
"Vẫn ổn."
"Lúc học hành đừng phân tâm." Bùi Thanh có ý riêng, "Con còn nhỏ, cuộc sống tương lai còn dài nữa, là học sinh phải làm chuyện học sinh nên làm."
Trước khi đến Bùi Túc đã biết bọn họ trở về không chỉ là vì dọn nhà, quả nhiên, không nói chuyện được vài câu liền lộ diện.
Đầu ngón tay Bùi Túc vuốt nhẹ mép ly sứ, không nhanh không chậm nói: "Con biết con đang làm gì."
Bùi Túc từ nhỏ đã là người có chính kiến, đối với việc mình nên làm gì, muốn được cái gì, đều có quy hoạch rõ ràng, trên căn bản không có thời kỳ phản nghịch gì, hai người họ nuôi y cũng thật an tâm.
Nhưng chính vì như thế, Bùi Thanh luôn cảm thấy thời kỳ phản nghịch của Bùi Túc đến thì không ai có thể chống được.
Quả thế.
Giọng Bùi Thanh lạnh nhạt: "Chỉ mong con sẽ không hối hận."
Bùi Túc không trả lời, chỉ khẽ cười nhạt, sau đó chậm rãi uống hết cà phê trong ly.
Bầu không khí nhất thời cứng ngắc.
Tần Diệc để ly thủy tinh vào trong rương, đứng dậy, váy dài uốn lượn rơi xuống đất, khiến cả người bác hiện ra khí chất dịu dàng mà hiền lành, bác điều đình nói: "Bùi Thanh anh lên lâu xem xem còn sót lại gì không."
Bùi Thanh mặt không hề cảm xúc lên lầu.
Hai cha con này bất kể là tướng mạo, hay là tính cách, đều không khác mấy, hoàn toàn là từ một cái khuôn khắc ra.
Tần Diệc đưa tay gảy hoa bách hợp trong bình hoa kia: "Người ta là kiểu người gì?"
Tuy rằng cả một cuộc nói chuyện đều không có làm rõ, nhưng bác đang nói về ai, trong lòng lẫn nhau rõ ràng.
Đối mặt Tần Diệc, thái độ Bùi Túc hơi hòa hoãn, lặng một lát mới trả lời: "Rất đáng yêu, rất làm người khác phải đau lòng, ấm áp, tỏa sáng lấp lánh."
"Chẳng trách." Tần Diệc lặng lẽ mỉm cười, một cánh hoa rơi xuống từ lòng bàn tay bác, "Nghe vào là đứa trẻ tốt."
"Con rất thích em ấy." Nhìn cánh hoa rơi xuống khay trà, Bùi Túc thẳng thắn mở miệng nói: "Và tin rằng cha mẹ cũng sẽ thích."
Cánh hoa trắng mềm mại rơi lên mép bàn trà, lung lay một lát, lảo đà lảo đảo, cuối cùng lướt xuống đất.
Tần Diệc cười dịu dàng khéo léo: "Người con coi trọng, hẳn sẽ không vấn đề."
Đồ đạc trên bàn trà đã sắp xếp gần hết, chỉ còn lọ hoa bạch ngọc đó, có một đóa bách hợp trống một lỗ, nhìn qua đặc biệt nổi bật.
Ở nhà không bao lâu Bùi Túc liền rời đi, lúc đó sắc trời tối muộn, quản gia khi đưa y đến khách sạn Hoàng Gia, có vẻ vô cùng muốn nói lại thôi.
Đợi mấy giây, thấy đối phương còn chưa mở miệng, Bùi Túc đưa tay kéo cửa xe.
Quản gia thấp giọng hô: "Cậu chủ."
Cửa xe đẩy ra một khe, gió lạnh thổi vào, ở nhà ngại nóng, Bùi Túc cởϊ áσ khoác phao, bị gió lạnh thổi, y ho khan hai tiếng.
Quản gia từ gương chiếu hậu nhìn y, ngón tay nắm chặt vô-lăng, do dự một lát, vẫn nói: "Bà chủ và ông chủ hai ngày nay mất ngủ, thường hay nói chuyện đến khuya, họ thật sự rất quan tâm cậu."
Bùi Túc nhàn nhạt à một tiếng.
"Tôi ngẫu nhiên nghe được, họ bàn đến việc sau này cho cậu ra nước ngoài du học, họ mang nhiều kỳ vọng với cậu, trên người cậu kết hợp hết thảy ưu điểm của họ, họ nói là, thiên tài không nên mai một trong bụi bặm."
Bùi Túc không phản ứng gì, biểu tình bình tĩnh: "Tôi không phải thiên tài gì cả."
Quản gia còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng Bùi Túc đưa tay đẩy cửa xe ra, đi xuống, trở tay đóng sầm cửa xe, vang ầm một tiếng.
.
.
Sau khi đơn giản dùng qua bữa tối, Bùi Túc trở về phòng.
Nghe nói y quay về, mấy người bạn học chơi thân thời sơ trung gửi tin nhắn cho y, nói nhân cơ hội ra họp mặt một chút, vừa vặn cũng đến sinh nhật Bùi Túc.
Bùi Túc trả lời một câu nói sau đi.
Ngày mai phải tiến hành chung kết thi Vật Lý, Bùi Túc tự giác giải đề một lát, nhưng chưa làm đã lập tức bắt đầu đau đầu.
Y để bút qua một bên, đưa tay xoa trán, yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Điện thoại di động trên bàn rung lên.
Bùi Túc lúc này điện thoại của ai cũng không muốn nghe, duy trì cái tư thế như trước không nhúc nhích.
Ánh sáng chằng chịt tản ra quanh người y, y chỉ mặc một bộ đồ ngủ, thân hình mảnh khảnh gầy gò.
Điện thoại cuối cùng cũng ngưng, nhưng chẳng được bao lâu, lại kiên trì không ngừng vang lên.
Mi tâm Bùi Túc nhíu lại, đưa tay với lấy điện thoại di động, vừa định trực tiếp ấn tắt máy, hai chữ trên màn hình nhảy vào trong mắt —— Tinh Tinh.
Y nhấn nhận: "Xin lỗi em, lúc nãy không để ý."
Giọng nói thiếu niên trong trẻo từ đầu bên kia điện thoại vang lên, không để ý chút nào, tràn đầy phấn khởi nói: "Bùi Túc! Hôm nay em ra ngoài ăn được mì Oden siêu ngon, về nhà tìm hiểu lâu lắm, chờ anh về em nấu cho anh ăn!"
"Vậy à." Bùi Túc không tự chủ nhếch môi dưới, "Anh rất mong."
"Mì Oden rắc rối lắm á, lúc đó có thể anh còn phải giúp em." Cậu trai nửa thật nửa giả hờn dỗi, "Hôm nay em mang qua cho dì Vương ăn, dì ấy nói em có thể bán được, dì muốn đầu tư mở quán cho em."
Bùi Túc ngồi thẳng người, nhẹ nhàng cười khẽ: "Em muốn mở quán không?"
"Mở quán nhất định mệt lắm." Hà Liêu Tinh trầm tư một hồi, "Em chỉ thích ăn, hơn nữa em vì anh mới đi tìm hiểu, không thể để người khác được lời."
Bùi Túc: "Vậy thì đừng mở vậy."
Giọng Hà Liêu Tinh mang nụ cười: "Không mở. Chiều nay em còn đi dạo trung tâm mua sắm, tiện tay mua cho anh một món quà, xế chiều lúc sang đưa mì Oden, nhân cơ hội giấu vào phòng anh rồi, lúc anh trở về, tìm xem nhé."
"Quà gì?"
Hà Liêu Tinh muốn cho đối phương một bất ngờ nhỏ: "Chờ anh trở về sẽ biết."
Bùi Túc đứng lên, thuận theo: "Được."
"Bùi Túc," Giọng Hà Liêu Tinh mang theo một chút chần chừ, "... Anh làm sao vậy?"
Rõ ràng ngữ khí Bùi Túc không khác bình thường lắm, cách nói chuyện cũng không có gì khác nhau, nhưng cậu vẫn có thể nghe ra sự bất đồng.
Hà Liêu Tinh đi ngang qua thảm trải nền, đẩy cửa sổ sát đất ra, đứng bên cửa sổ.
Chân trời là ánh trăng sáng ngần, trong vắt, như là một viên bạch ngọc, quần thể kiến trúc khổng lồ đều ngâm trong ánh trăng mềm mại, yên tĩnh rơi vào trạng thái ngủ say, tình cờ sáng lên vài ngọn đèn, như là đom đóm sáng lên bên bờ sông đen.
Cậu đưa tay bám lên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn mặt trăng, đây là thứ duy nhất cậu có thể cùng đối phương đồng thời nhìn thấy.
Hồi lâu, trong điện thoại di động truyền đến giọng nói cực thấp: "Không có gì."
Trầm mặc vài giây.
"Tinh." Giọng nói kia tiếp tục, "Anh hơi nhớ em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.