Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?
Chương 32: Bá Vương Ngạnh Thượng Cung
Tam Thiên Phong Tuyết
11/09/2024
Thịnh Vân Trạch học ở trường Trung học số Bảy mấy ngày, Đoạn Di cũng lẽo đẽo theo mấy ngày.
Củng cố thực tế là cậu thật sự rất muốn gặp Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di trốn học ở trường Trung học số Hai đến mức giáo viên chủ nhiệm cũng không tìm được người, có lúc sáng không thấy bóng dáng, có lúc chiều lại mất hút.
Lớp học bồi dưỡng của trường Trung học số Bảy cho phép dự thính, ngoài Đoạn Di ngồi trong lớp học, học sinh lớp thực nghiệm của trường Trung học số Bảy cũng dự thính, thêm cậu cũng không có gì lạ.
Chủ Nhật kết thúc tất cả các khóa học, thứ Hai bắt đầu thi, thứ Ba, Thịnh Vân Trạch trở về trường Trung học số Hai học bình thường.
Vừa đi đến cửa, trong lớp vang lên một đoạn nhạc bi thương: “Vì tất cả những nỗi đau dai dẳng vì tình yêu…”
Thịnh Vân Trạch:?
Tưởng Vọng Thư say mê trong âm nhạc, hai tay ôm ngực, xoay người như con quay ra khỏi lớp học, xoay đến hành lang, tạo một tư thế vặn vẹo, không kìm được nhìn Đoạn Di: “Khi nàng Lọ Lem gả vào hào môn…”
Đoạn Di có một dự cảm chẳng lành, Tưởng Vọng Thư: “— Cuộc sống cổ tích hạnh phúc, lại biến thành ảo ảnh.”
Cậu ta đột ngột dựa vào bàn, giọng điệu trầm trọng: “Mẹ chồng cay nghiệt, lạnh lùng.”
Hách San San che miệng, kêu lên: “Cảm động quá, nước mắt rơi lã chã trên bảng đen!”
Tưởng Vọng Thư nhìn về phía Đoạn Di, dùng sức chỉ: “Người chồng ích kỷ, hẹp hòi!”
Đoạn Di: …
Tưởng Vọng Thư đầy cảm xúc đọc: “Cuộc hôn nhân cậu ta cố gắng duy trì, lại bị sự can thiệp của người bạn tốt, hoàn toàn tan vỡ…”
Nói đến “người bạn tốt”, Tưởng Vọng Thư u oán nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch chỉ vào mình: “Người bạn tốt?”
Hách San San gật đầu lia lịa.
Tưởng Vọng Thư xoay vài vòng, giống như đang hát opera, từ cuối lớp học xoay lên bục giảng, ôm ngực, góc 45 độ u sầu nhìn lên trời: “Một người đàn ông thiện lương yếu đuối, bị hiện thực bức bách đến đường cùng.”
Phương Vân lấy khăn tay nhỏ, lau nước mắt không hề tồn tại.
Tưởng Vọng Thư kết thúc trong tiếng nhạc: “Bộ phim tình cảm đô thị, cứu vãn hạnh phúc – Sự cám dỗ của việc quay lại lớp học.”
Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, Hách San San cảm động nói: “Tôi chỉ là một người qua đường cũng không nhịn được che miệng khóc thành tiếng.”
Đoạn Di kéo mũ trùm đầu: “Tưởng Phẩm Như, cậu rảnh rỗi sinh nông nổi à?”
Âm nhạc đột ngột dừng lại, Tưởng Vọng Thư từ bỏ tạo dáng cuối cùng, nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn: “Cậu còn biết đường về à? Tôi cứ tưởng cậu đã gia nhập đại gia đình trường Trung học số Bảy rồi? Cậu còn nhớ tôi không, cậu chỉ có người vợ mới của cậu!”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng ngồi về chỗ, Đoạn Di chột dạ: “Tớ chỉ đến nghe mấy buổi học bồi dưỡng, không được sao?”
Tưởng Vọng Thư bĩu môi, khinh thường câu trả lời qua loa của Đoạn Di: “Cậu nghe được gì rồi? Có thu hoạch gì không?”
Đoạn Di nghiêm túc nói: “Bên cạnh trường Trung học số Bảy có một tiệm bán đồ ăn mang về khá ngon.”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu nghe được đấy à?”
Đoạn Di mặt dày nói: “Ngũ quan của con người là thông nhau, gọi tắt là thông cảm biết không?”
Tưởng Vọng Thư: “Đúng là vậy, đợi sau khi cậu thi giữa kỳ xong, cậu sẽ được trải nghiệm sâu sắc thế nào là thông cảm. Chính là khoảnh khắc nhìn thấy điểm số trên bài thi, bắp chân của cậu sẽ âm ỉ đau.”
Đoạn Di: “Hổ dữ không ăn thịt con, bố tớ chắc sẽ không ở nhà mãi, biết đâu mấy hôm nữa lại về Bắc Kinh.”
Tan học, Phương Vân và những người khác vây quanh nghe Đoạn Di kể chuyện ở trường Trung học số Bảy.
Đoạn Di ở đó mấy ngày cũng có chút kiến thức, mang đến cho Tưởng Vọng Thư và những người khác đang ngày đêm ôn tập cho kỳ thi giữa kỳ không ít tiếng cười.
“Omega của trường Trung học số Bảy cũng bình thường không có ai đặc biệt xinh đẹp.” Đoạn Di nhớ lại: “Hơn nữa lớp bồi dưỡng ở phòng học đa phương tiện, tớ cũng không xuống lầu xem nhiều.”
Đầu Đinh tiếc nuối: “Lớp phó, đây là lỗi của cậu rồi, tớ còn tưởng cậu có thể thấy được không ít em gái! Cậu đi một chuyến mà không có thu hoạch gì sao?”
Tưởng Vọng Thư: “Đừng hiểu lầm Tiểu Đoạn, cậu ấy hoàn toàn chỉ là đi kiểm tra thôi.”
Đoạn Di: “Kiểm tra ai?”
Tưởng Vọng Thư trong nháy mắt trở nên cao thâm khó đoán: “Ai kiểm tra người đó biết.”
Đang nói chuyện rôm rả, bên ngoài lớp học ồn ào hẳn lên.
Hàng lang ồ ạt tràn vào một đám người, ngay cả Thịnh Vân Trạch đang đeo tai nghe cũng ngẩng đầu liếc mắt, thể hiện sự tôn trọng.
Hách San San đang gặm bắp ngô, thắc mắc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tưởng Vọng Thư chạy ra ngoài dò la trước, trên hành lang túm lấy một người quen mắt, hai người nói chuyện một câu liền thấy sắc mặt Tưởng Vọng Thư trong nháy mắt thay đổi.
Vừa quay lại, Đoạn Di tiến đến hỏi: “Đánh nhau hay là có chuyện gì xảy ra?”
Tưởng Vọng Thư: “Vừa rồi lớp 11 lên lớp thể dục, có một Omega lớp 3 phát tình, đang bị nhốt trong phòng y tế.”
“Chết tiệt.” Cây bắp ngô của Hách San San suýt nữa rơi xuống đất.
Tần suất kỳ phát tình của Omega mỗi người mỗi khác, người thường xuyên thì một tháng một lần, người ít nhạy cảm thì hai tháng một lần, ba tháng một lần.
Từ lớp 9 đến lớp 11 là giai đoạn bùng nổ phân hóa giới tính thứ hai, trường học kiểm soát rất nghiêm ngặt việc xuất hiện pheromone và kỳ phát tình. Lấy trường Trung học số Hai làm ví dụ, thuốc ức chế là thứ mỗi học sinh đều phải mang theo xịt một ngày ba lần. Nhà trường kiểm tra sắp xếp sáng tối hai lần. Một khi phát hiện có một chút pheromone rò rỉ sẽ bị trừ điểm học tập.
Cũng giống như việc mỗi ngày bạn phải mặc đồng phục vậy.
“Không phải chứ, trường Trung học số Hai đã lâu rồi không xảy ra chuyện lớn như vậy…” Phương Vân kinh ngạc.
Đoạn Di chột dạ dời tầm mắt.
Nói đến phát tình, kỳ thật cậu ở trường học cũng có một lần, chính là ở phòng âm nhạc.
Nhưng lúc đó Thịnh Vân Trạch ở bên cạnh cậu, hai người trao đổi một nụ hôn như một kiểu đánh dấu tạm thời, cộng thêm Đoạn Di đã được đánh dấu vĩnh viễn, kỳ phát tình nhanh chóng được ức chế.
Nhưng lần này thì khác, Đoạn Di ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trong không khí. Phòng y tế cách tòa nhà học của họ cả một khu vườn mà pheromone có thể bay đến tận đây, có thể thấy Omega vị thành niên chưa được đánh dấu này đang phát ra tín hiệu cầu hoan mãnh liệt đến nhường nào.
Tất cả Alpha trong lớp đều vô thức cúi đầu.
Cũng có những người bồn chồn, bề ngoài là đang đọc sách kỳ thật một chữ cũng không vào đầu.
Cùng là Omega, thể chất yếu ớt của cậu bé nhỏ con Chu Nguyệt đã khó chịu nằm bò ra bàn, Tưởng Vọng Thư quan tâm hỏi: “Cậu có muốn xin nghỉ về ký túc xá không?”
Pheromone của Omega cũng có thể ảnh hưởng lẫn nhau, được gọi là phát tình do cảm ứng.
Đoạn Di đã từng bị một lần.
Hách San San nói: “Nhà trường vẫn chưa xử lý xong sao? Chờ pheromone của Omega nồng nặc hơn chút nữa, tớ cảm giác Alpha của trường Trung học số Hai sẽ không kìm chế được bản thân nữa.”
Tưởng Vọng Thư cảm thấy kỳ quái: “Theo quy định, mỗi học sinh đều phải xịt thuốc ức chế, AO còn có thuốc ức chế đặc biệt, sao lại còn phát tình trong phòng y tế?”
Kỳ phát tình được chia thành ba mức độ, nếu ngay từ khi bắt đầu kỳ phát tình đã dùng thuốc ức chế, không thể nào xuất hiện tình huống tồi tệ hơn.
Hơn nữa theo cường độ pheromone này, rõ ràng là đã rơi vào kỳ phát tình sâu.
Hoặc là Omega này quên mang theo thuốc ức chế – nhưng trong khuôn viên trường Trung học số Hai khắp nơi đều có máy bán thuốc ức chế tự động, ngay khi nhận ra mình phát tình có thể mua được ngay, bôi ngoài, uống trong, đủ loại kiểu dáng.
Hoặc là việc cô ấy phát tình không phải là tai nạn, có người hãm hại cô ấy.
Trong đầu Đoạn Di và Tưởng Vọng Thư trong nháy mắt lóe lên một suy nghĩ: Bạo lực học đường.
Trong thời đại phân hóa giới tính ngày nay, ngoài ngôn ngữ và vũ lực có thể gây tổn thương cho học sinh, còn có hành vi bạo lực ác độc và hèn hạ hơn, đó chính là sự áp chế giữa các pheromone.
Omega là nhóm người yếu thế, là mục tiêu bị bắt nạt đầu tiên.
Kinh tởm hơn so với lăng mạ bằng lời nói, bạo lực bằng hành động, pheromone thêm một phần không khí tình dục cho hành vi bắt nạt.
Loa phát thanh thông báo tất cả Alpha lập tức dán miếng dán ức chế, trở về lớp học của mình không được chạy loạn.
Buổi chiều giáo viên bộ môn đến mấy lượt, vừa vào cửa đã nhắc nhở học sinh không có việc gì thì đừng chạy đến phòng y tế, đặc biệt là mấy ngày nay.
Pheromone của Omega cần 6-7 tiếng đồng hồ mới có thể trao đổi chất trong không khí. Theo nồng độ ở phòng y tế ít nhất sẽ bị phong tỏa 24 tiếng đồng hồ.
Chuông tan học vừa vang lên, Đoạn Di mượn thẻ sinh viên của Tưởng Vọng Thư, chạy đến quầy hàng siêu thị, quan sát một lượt thuốc ức chế.
Hàng thuốc ức chế bị mua gần hết, quầy hàng cũng trống trơn một nửa, đặc biệt là thuốc ức chế của Omega, mấy loại mùi Đoạn Di thích đều không còn.
Omega phát tình buổi chiều quá nghiêm trọng, rất dễ gây ra tình trạng phát tình do cảm ứng cho một số Omega đang trong giai đoạn nguy hiểm. Đoạn Di nhẩm tính một chút khoảng cách từ lần phát tình trước của cậu đã qua một tháng, nhìn thế nào cũng có chút nguy hiểm. Lần trước may mắn có Thịnh Vân Trạch ở bên cạnh, lần này vạn nhất không may mắn thì phải làm sao?
Để an toàn, Đoạn Di quyết định tích trữ một ít thuốc ức chế.
Cậu vừa đưa tay lấy một miếng dán ức chế được thiết kế thành hình miếng dán SpongeBob SquarePants, cổ tay đã bị người ta nắm lấy.
Đoạn Di quay đầu lại nhìn: Thịnh Vân Trạch.
Ngón tay cậu co lại, sau đó hỏi: “Cậu nắm tay tớ làm gì?”
Thịnh Vân Trạch hơi nhướn cằm, ra hiệu Đoạn Di giải thích.
Đoạn Di: “Mua thuốc ức chế chứ sao, có gì phải giải thích?”
Cậu vội vàng nhìn xung quanh, không ai chú ý đến góc này, Đoạn Di nhỏ giọng nói: “Cậu hiểu mà, A giả O, vật dụng cần thiết khi ở nhà và du lịch.”
Thịnh Vân Trạch: “Tôi không muốn hiểu.”
Đoạn Di: “Vậy cậu buông tay tớ ra trước, chúng ta đứng sang chỗ khác. Đến quầy hàng thuốc ức chế của Alpha nếu không bị người ta nhìn thấy, ngày mai trên diễn đàn sẽ có người nói cậu A giả O.”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu còn khá có kinh nghiệm.”
Đoạn Di: “Trong phim truyền hình đều diễn như vậy.”
Hai người đứng đến quầy hàng thuốc ức chế của Alpha, Đoạn Di vẫn chưa từ bỏ ý định với miếng dán ức chế: “Cậu chờ tớ mua xong…”
Thịnh Vân Trạch “Ồ.” một tiếng: “Tại sao phải mua, hôm nay cậu cũng bị ảnh hưởng sao?”
“Một chút.” Đoạn Di do dự, chủ yếu là bị ảnh hưởng bởi Thịnh Vân Trạch, “Tớ sợ giống như lần trước.”
Vừa đúng lúc thi giữa kỳ mấy ngày nay, Đoạn Di cho dù có không thích học đến mấy cũng không thể chọn thời điểm thi giữa kỳ để bị động phát tình.
Thịnh Vân Trạch đột nhiên dùng hai ngón tay tách cổ áo đồng phục của cậu ra. Đoạn Di ngoan ngoãn như một con vật nhỏ, không hề có ý muốn phản kháng tư thế gần như quấy rối tình dục này của Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thuận theo bản năng của mình, sờ đến tuyến thể Omega sau gáy của Đoạn Di, quyết định trước sờ cho đã rồi nói sau.
Mềm mại, giống hệt như Đoạn Di vậy.
Đôi chân Đoạn Di trong nháy mắt mềm nhũn, vô lực dựa vào quầy hàng, phàn nàn: “Cậu sờ tớ làm gì?”
Ngón tay của Thịnh Vân Trạch lạnh lẽo nhưng nhiệt độ tuyến thể của Đoạn Di rất cao, mềm hơn những chỗ khác, chỉ cần cắn nhẹ một cái là có thể vỡ ra.
Vết cắn trên gáy ngày càng mờ nhạt, Thịnh Vân Trạch cảm thấy mình cần phải đánh dấu tạm thời lần thứ hai.
“Cậu có thể cầu xin tôi giúp đỡ.” Thịnh Vân Trạch sờ đủ rồi, thản nhiên rút tay ra.
Đoạn Di bị sàm sỡ đủ rồi cũng không phản ứng kịp. Dù sao Thịnh Vân Trạch mắc chứng thèm khát da thịt này rất thích ôm ấp. Ở thế giới kia Đoạn Di luôn bị hắn ôm trong ngực sờ soạng.
“Giúp đỡ?” Đoạn Di trong nháy mắt không phản ứng kịp, khi phản ứng kịp thì mắt sáng lên: “Cậu đồng ý cho tớ mượn pheromone?”
— Chết tiệt.
Cậu thầm nghĩ.
Tìm kiếm trăm ngàn chỗ, bỗng nhiên gặp được lúc không ngờ tới.
Xe đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nước đến chân thuyền tự nhiên nổi!
Thịnh Vân Trạch: “Xem tình hình, cậu cầu xin tôi, tôi sẽ cho mượn.”
Đoạn Di không chút do dự, buột miệng nói: “Cầu xin cậu!”
Thịnh Vân Trạch: …
“Cậu cứ thế không có chút cốt khí nào sao?”
Đoạn Di: “Nếu cậu muốn có chút cảm giác chinh phục, tớ cũng có thể giả vờ không cam tâm tình nguyện.”
Cậu lập tức dựa vào kệ hàng, bày ra vẻ mặt nghiêm túc của một người phụ nữ trinh tiết liệt nữ: “Cậu từ bỏ đi! Tôi thà chết ở ngoài, nhảy từ trên lầu xuống cũng sẽ không để cậu đánh dấu tôi!”
Thịnh Vân Trạch: …………
Đoạn Di: “Sao lần này cậu lại có hai dấu ba chấm im lặng? Còn ngày càng dài nữa?! Cậu coi thường tớ?!”
Thịnh Vân Trạch: “Đại diện cho mức độ im lặng của tôi đối với cậu càng mãnh liệt hơn.”
Hắn hứng thú nói: “Sau đó thì sao?”
Đoạn Di khoanh tay, bi thương nói: “Sau đó tớ thà chết chứ không chịu khuất phục. Cậu nghĩ mà xem, trước kia tớ là một Alpha, sao tớ có thể chịu đựng được sự sỉ nhục lớn bị người khác đánh dấu!”
Thịnh Vân Trạch: “Tôi thấy cậu chịu đựng khá vui vẻ?”
Đoạn Di phản bác: “Đó là cậu, Alpha khác muốn đánh dấu tớ, nếu nhanh thì bây giờ đã đầu thai rồi, có duyên phận nói không chừng có thể đầu thai vào bụng tớ. Kiếp này không thể làm vợ chồng, kiếp sau còn có thể làm cha con.”
Thịnh Vân Trạch thầm sướng trong lòng, bề ngoài không chút thay đổi: “Cậu còn dự định muốn có con?”
Đoạn Di thầm nghĩ: Mẹ kiếp, không phải tôi, là cậu đấy!
Thịnh Vân Trạch nói: “Cậu thà chết chứ không chịu khuất phục, tôi phải làm sao.”
Đoạn Di: “Cậu cứ theo kịch bản mà làm, bá vương ngạnh thượng cung, hiểu không?”
Thịnh Vân Trạch bình tĩnh nói: “Ồ, cậu còn khá có kinh nghiệm, trước kia đã làm như vậy rồi?”
Đoạn Di ngay thẳng nói: “Dừng lại, tớ là một Alpha tuân thủ pháp luật — trước kia.”
“Ồ…” Thịnh Vân Trạch không chút thay đổi, chậm rãi mở miệng: “Bá vương ngạnh thượng cung kiểu gì?”
Đoạn Di làm mẫu cho hắn xem: “Như vậy, áp sát tường một cái, sau đó kéo một cái là có thể ôm tớ vào lòng rồi. Chuyện này để sau hãy nói, bây giờ có việc quan trọng hơn cần làm, vừa rồi cậu nói chuyện cho tớ mượn pheromone không phải là lừa tớ đấy chứ? Vậy ngày mai tớ có thể mặc đồng phục của cậu không?”
Biểu cảm của Thịnh Vân Trạch cứng đờ.
“Cậu nói là, cho cậu mượn pheromone, kỳ thật chính là cho cậu mượn đồng phục của tôi?” Thịnh Vân Trạch nói một câu, ngắt thành ba câu.
— Không phải là cầu xin tôi cắn một cái lên tuyến thể sao?!
Đoạn Di hoảng loạn: “Kh-không phải sao?”
Cậu nhạy bén nhận ra một chút không ổn: “Thật ra áo ngắn tay cũng được, cái áo ngắn tay tớ đã từng trộm — à không không không, cái áo ngắn tay tớ đã từng mượn cũng được, tớ khá thích nó.”
Thịnh Vân Trạch nghiến răng nghiến lợi: “Bá vương ngạnh thượng cung thì sao?”
Đoạn Di bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ ồ ồ ồ ồ, tớ biết rồi, tớ hiểu rồi! Cậu muốn bá vương ngạnh thượng cung à, cũng không phải là không được.”
Cậu ra chủ ý cho Thịnh Vân Trạch: “Lúc đó tớ giả vờ đến cửa phòng ngủ của cậu, sau đó lấy áo ngắn tay của cậu, sau đó cậu từ trên trời giáng xuống, tớ sợ hãi biến sắc, sau đó cậu áp sát tường tớ, tớ giả vờ không cam tâm tình nguyện giãy dụa một chút — cậu yên tâm, tớ sẽ khống chế lực đạo, bảo đảm cho cậu có cảm giác nhập vai chân thật — sau đó cậu kéo tay tớ, tớ không cẩn thận ngã vào lòng cậu, sau đó cậu có thể bá vương ngạnh thượng cung, nhất định phải nhét áo ngắn tay của cậu cho tớ, đủ bá đạo chưa! Vậy tớ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa khóc vừa nhận.”
Thịnh Vân Trạch: …
Chẳng lẽ không phải là nhất định phải đánh dấu sao? Nhét áo ngắn tay là chương trình tạp kỹ hài hước gì vậy?
Đoạn Di bổ sung: “Là nước mắt cảm động.”
Đoạn Di sờ cằm: “Chỉ là nhét một cái áo ngắn tay mà làm nhiều trò như vậy có chút ấu trĩ, nhưng chuyện này trời biết đất biết cậu biết tớ biết, tớ hiểu cậu.”
Thịnh Vân Trạch mặt đen lại: “Đoạn Di.”
Đoạn Di “Hửm?” một tiếng, Thịnh Vân Trạch đột nhiên lấy từ kệ hàng một đống thuốc ức chế xuống, bá vương ngạnh thượng cung nhét vào lòng cậu: “Cậu cứ dùng thuốc ức chế cả đời đi!”
Đoạn Di: = O =!
Thịnh Vân Trạch mặt lạnh như băng đi ra khỏi siêu thị, Đoạn Di ở phía sau chạy theo.
“Lớp trưởng, lớp trưởng! Thịnh Vân Trạch! Cậu đợi tớ với, cậu lại tức giận cái gì vậy?”
Thịnh Vân Trạch đột nhiên dừng bước, Đoạn Di không phanh kịp trực tiếp đụng vào lưng hắn, mũi bị đụng một cái đau đến chảy cả nước mắt.
Cậu vừa xoa vừa nhìn Thịnh Vân Trạch, ôm thuốc ức chế Omega trong lòng.
Thịnh Vân Trạch giận sôi máu: Cậu ta còn dám mua thật?
Đoạn Di uất ức mở miệng: “Vừa rồi cậu nói chuyện cho tớ mượn pheromone còn tính không?”
Thịnh Vân Trạch vốn định mỉa mai cậu mấy câu, nhìn khuôn mặt đáng thương của Đoạn Di, cơn giận lại kỳ diệu biến mất.
— Thôi, mình chấp nhặt với cậu ta làm gì, cậu ta chỉ là một tên ngốc.
Thịnh Vân Trạch: “Sao cậu không mượn người khác, nhất định phải pheromone của tôi sao?”
Đoạn Di nghiêm túc nói: “Tớ nhất định phải pheromone của cậu, là thật.”
Thịnh Vân Trạch chút giận còn sót lại cũng không còn, hắn hỏi: “Tại sao?”
Đoạn Di cố ý đánh trống lảng: “Tại sao không hỏi ốc biển thần kỳ tại sao?”
Thịnh Vân Trạch mỉm cười nhắc nhở cậu: “Nếu cậu còn đánh trống lảng với tôi một câu nữa, tôi sẽ đánh cậu ngay tại đây.”
Đoạn Di lập tức đứng nghiêm tại chỗ, lý do đưa ra một tràng.
Nào là pheromone của học bá thông minh hơn này, dính chút vận may của học bá này…
Chỉ nghe Thịnh Vân Trạch nói: “Nói dối cũng bị đánh.”
Đoạn Di ỉu xìu, lẩm bẩm: “Tớ bây giờ vẫn chưa thể nói cho cậu biết.”
Khuôn mặt bụ bẫm ủ rũ.
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu một lúc, trên mặt Đoạn Di thực sự không nhìn ra sơ hở, thở dài: “Tối đến phòng ngủ của tôi.”
Tai và đuôi cún con của Đoạn Di trong nháy mắt lắc lư.
Thịnh Vân Trạch nở một nụ cười gian xảo, liếm liếm răng nanh nhỏ xíu: “Để tôi cho cậu biết thế nào là bá vương ngạnh thượng cung thực sự.”
Đuôi cún con đang lắc lư của Đoạn Di trong nháy mắt dựng thẳng thành một cái ăng-ten, giật mình run rẩy, “tít tít tít tít” phát ra cảnh báo nguy hiểm.
Củng cố thực tế là cậu thật sự rất muốn gặp Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di trốn học ở trường Trung học số Hai đến mức giáo viên chủ nhiệm cũng không tìm được người, có lúc sáng không thấy bóng dáng, có lúc chiều lại mất hút.
Lớp học bồi dưỡng của trường Trung học số Bảy cho phép dự thính, ngoài Đoạn Di ngồi trong lớp học, học sinh lớp thực nghiệm của trường Trung học số Bảy cũng dự thính, thêm cậu cũng không có gì lạ.
Chủ Nhật kết thúc tất cả các khóa học, thứ Hai bắt đầu thi, thứ Ba, Thịnh Vân Trạch trở về trường Trung học số Hai học bình thường.
Vừa đi đến cửa, trong lớp vang lên một đoạn nhạc bi thương: “Vì tất cả những nỗi đau dai dẳng vì tình yêu…”
Thịnh Vân Trạch:?
Tưởng Vọng Thư say mê trong âm nhạc, hai tay ôm ngực, xoay người như con quay ra khỏi lớp học, xoay đến hành lang, tạo một tư thế vặn vẹo, không kìm được nhìn Đoạn Di: “Khi nàng Lọ Lem gả vào hào môn…”
Đoạn Di có một dự cảm chẳng lành, Tưởng Vọng Thư: “— Cuộc sống cổ tích hạnh phúc, lại biến thành ảo ảnh.”
Cậu ta đột ngột dựa vào bàn, giọng điệu trầm trọng: “Mẹ chồng cay nghiệt, lạnh lùng.”
Hách San San che miệng, kêu lên: “Cảm động quá, nước mắt rơi lã chã trên bảng đen!”
Tưởng Vọng Thư nhìn về phía Đoạn Di, dùng sức chỉ: “Người chồng ích kỷ, hẹp hòi!”
Đoạn Di: …
Tưởng Vọng Thư đầy cảm xúc đọc: “Cuộc hôn nhân cậu ta cố gắng duy trì, lại bị sự can thiệp của người bạn tốt, hoàn toàn tan vỡ…”
Nói đến “người bạn tốt”, Tưởng Vọng Thư u oán nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch chỉ vào mình: “Người bạn tốt?”
Hách San San gật đầu lia lịa.
Tưởng Vọng Thư xoay vài vòng, giống như đang hát opera, từ cuối lớp học xoay lên bục giảng, ôm ngực, góc 45 độ u sầu nhìn lên trời: “Một người đàn ông thiện lương yếu đuối, bị hiện thực bức bách đến đường cùng.”
Phương Vân lấy khăn tay nhỏ, lau nước mắt không hề tồn tại.
Tưởng Vọng Thư kết thúc trong tiếng nhạc: “Bộ phim tình cảm đô thị, cứu vãn hạnh phúc – Sự cám dỗ của việc quay lại lớp học.”
Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, Hách San San cảm động nói: “Tôi chỉ là một người qua đường cũng không nhịn được che miệng khóc thành tiếng.”
Đoạn Di kéo mũ trùm đầu: “Tưởng Phẩm Như, cậu rảnh rỗi sinh nông nổi à?”
Âm nhạc đột ngột dừng lại, Tưởng Vọng Thư từ bỏ tạo dáng cuối cùng, nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn: “Cậu còn biết đường về à? Tôi cứ tưởng cậu đã gia nhập đại gia đình trường Trung học số Bảy rồi? Cậu còn nhớ tôi không, cậu chỉ có người vợ mới của cậu!”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng ngồi về chỗ, Đoạn Di chột dạ: “Tớ chỉ đến nghe mấy buổi học bồi dưỡng, không được sao?”
Tưởng Vọng Thư bĩu môi, khinh thường câu trả lời qua loa của Đoạn Di: “Cậu nghe được gì rồi? Có thu hoạch gì không?”
Đoạn Di nghiêm túc nói: “Bên cạnh trường Trung học số Bảy có một tiệm bán đồ ăn mang về khá ngon.”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu nghe được đấy à?”
Đoạn Di mặt dày nói: “Ngũ quan của con người là thông nhau, gọi tắt là thông cảm biết không?”
Tưởng Vọng Thư: “Đúng là vậy, đợi sau khi cậu thi giữa kỳ xong, cậu sẽ được trải nghiệm sâu sắc thế nào là thông cảm. Chính là khoảnh khắc nhìn thấy điểm số trên bài thi, bắp chân của cậu sẽ âm ỉ đau.”
Đoạn Di: “Hổ dữ không ăn thịt con, bố tớ chắc sẽ không ở nhà mãi, biết đâu mấy hôm nữa lại về Bắc Kinh.”
Tan học, Phương Vân và những người khác vây quanh nghe Đoạn Di kể chuyện ở trường Trung học số Bảy.
Đoạn Di ở đó mấy ngày cũng có chút kiến thức, mang đến cho Tưởng Vọng Thư và những người khác đang ngày đêm ôn tập cho kỳ thi giữa kỳ không ít tiếng cười.
“Omega của trường Trung học số Bảy cũng bình thường không có ai đặc biệt xinh đẹp.” Đoạn Di nhớ lại: “Hơn nữa lớp bồi dưỡng ở phòng học đa phương tiện, tớ cũng không xuống lầu xem nhiều.”
Đầu Đinh tiếc nuối: “Lớp phó, đây là lỗi của cậu rồi, tớ còn tưởng cậu có thể thấy được không ít em gái! Cậu đi một chuyến mà không có thu hoạch gì sao?”
Tưởng Vọng Thư: “Đừng hiểu lầm Tiểu Đoạn, cậu ấy hoàn toàn chỉ là đi kiểm tra thôi.”
Đoạn Di: “Kiểm tra ai?”
Tưởng Vọng Thư trong nháy mắt trở nên cao thâm khó đoán: “Ai kiểm tra người đó biết.”
Đang nói chuyện rôm rả, bên ngoài lớp học ồn ào hẳn lên.
Hàng lang ồ ạt tràn vào một đám người, ngay cả Thịnh Vân Trạch đang đeo tai nghe cũng ngẩng đầu liếc mắt, thể hiện sự tôn trọng.
Hách San San đang gặm bắp ngô, thắc mắc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tưởng Vọng Thư chạy ra ngoài dò la trước, trên hành lang túm lấy một người quen mắt, hai người nói chuyện một câu liền thấy sắc mặt Tưởng Vọng Thư trong nháy mắt thay đổi.
Vừa quay lại, Đoạn Di tiến đến hỏi: “Đánh nhau hay là có chuyện gì xảy ra?”
Tưởng Vọng Thư: “Vừa rồi lớp 11 lên lớp thể dục, có một Omega lớp 3 phát tình, đang bị nhốt trong phòng y tế.”
“Chết tiệt.” Cây bắp ngô của Hách San San suýt nữa rơi xuống đất.
Tần suất kỳ phát tình của Omega mỗi người mỗi khác, người thường xuyên thì một tháng một lần, người ít nhạy cảm thì hai tháng một lần, ba tháng một lần.
Từ lớp 9 đến lớp 11 là giai đoạn bùng nổ phân hóa giới tính thứ hai, trường học kiểm soát rất nghiêm ngặt việc xuất hiện pheromone và kỳ phát tình. Lấy trường Trung học số Hai làm ví dụ, thuốc ức chế là thứ mỗi học sinh đều phải mang theo xịt một ngày ba lần. Nhà trường kiểm tra sắp xếp sáng tối hai lần. Một khi phát hiện có một chút pheromone rò rỉ sẽ bị trừ điểm học tập.
Cũng giống như việc mỗi ngày bạn phải mặc đồng phục vậy.
“Không phải chứ, trường Trung học số Hai đã lâu rồi không xảy ra chuyện lớn như vậy…” Phương Vân kinh ngạc.
Đoạn Di chột dạ dời tầm mắt.
Nói đến phát tình, kỳ thật cậu ở trường học cũng có một lần, chính là ở phòng âm nhạc.
Nhưng lúc đó Thịnh Vân Trạch ở bên cạnh cậu, hai người trao đổi một nụ hôn như một kiểu đánh dấu tạm thời, cộng thêm Đoạn Di đã được đánh dấu vĩnh viễn, kỳ phát tình nhanh chóng được ức chế.
Nhưng lần này thì khác, Đoạn Di ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trong không khí. Phòng y tế cách tòa nhà học của họ cả một khu vườn mà pheromone có thể bay đến tận đây, có thể thấy Omega vị thành niên chưa được đánh dấu này đang phát ra tín hiệu cầu hoan mãnh liệt đến nhường nào.
Tất cả Alpha trong lớp đều vô thức cúi đầu.
Cũng có những người bồn chồn, bề ngoài là đang đọc sách kỳ thật một chữ cũng không vào đầu.
Cùng là Omega, thể chất yếu ớt của cậu bé nhỏ con Chu Nguyệt đã khó chịu nằm bò ra bàn, Tưởng Vọng Thư quan tâm hỏi: “Cậu có muốn xin nghỉ về ký túc xá không?”
Pheromone của Omega cũng có thể ảnh hưởng lẫn nhau, được gọi là phát tình do cảm ứng.
Đoạn Di đã từng bị một lần.
Hách San San nói: “Nhà trường vẫn chưa xử lý xong sao? Chờ pheromone của Omega nồng nặc hơn chút nữa, tớ cảm giác Alpha của trường Trung học số Hai sẽ không kìm chế được bản thân nữa.”
Tưởng Vọng Thư cảm thấy kỳ quái: “Theo quy định, mỗi học sinh đều phải xịt thuốc ức chế, AO còn có thuốc ức chế đặc biệt, sao lại còn phát tình trong phòng y tế?”
Kỳ phát tình được chia thành ba mức độ, nếu ngay từ khi bắt đầu kỳ phát tình đã dùng thuốc ức chế, không thể nào xuất hiện tình huống tồi tệ hơn.
Hơn nữa theo cường độ pheromone này, rõ ràng là đã rơi vào kỳ phát tình sâu.
Hoặc là Omega này quên mang theo thuốc ức chế – nhưng trong khuôn viên trường Trung học số Hai khắp nơi đều có máy bán thuốc ức chế tự động, ngay khi nhận ra mình phát tình có thể mua được ngay, bôi ngoài, uống trong, đủ loại kiểu dáng.
Hoặc là việc cô ấy phát tình không phải là tai nạn, có người hãm hại cô ấy.
Trong đầu Đoạn Di và Tưởng Vọng Thư trong nháy mắt lóe lên một suy nghĩ: Bạo lực học đường.
Trong thời đại phân hóa giới tính ngày nay, ngoài ngôn ngữ và vũ lực có thể gây tổn thương cho học sinh, còn có hành vi bạo lực ác độc và hèn hạ hơn, đó chính là sự áp chế giữa các pheromone.
Omega là nhóm người yếu thế, là mục tiêu bị bắt nạt đầu tiên.
Kinh tởm hơn so với lăng mạ bằng lời nói, bạo lực bằng hành động, pheromone thêm một phần không khí tình dục cho hành vi bắt nạt.
Loa phát thanh thông báo tất cả Alpha lập tức dán miếng dán ức chế, trở về lớp học của mình không được chạy loạn.
Buổi chiều giáo viên bộ môn đến mấy lượt, vừa vào cửa đã nhắc nhở học sinh không có việc gì thì đừng chạy đến phòng y tế, đặc biệt là mấy ngày nay.
Pheromone của Omega cần 6-7 tiếng đồng hồ mới có thể trao đổi chất trong không khí. Theo nồng độ ở phòng y tế ít nhất sẽ bị phong tỏa 24 tiếng đồng hồ.
Chuông tan học vừa vang lên, Đoạn Di mượn thẻ sinh viên của Tưởng Vọng Thư, chạy đến quầy hàng siêu thị, quan sát một lượt thuốc ức chế.
Hàng thuốc ức chế bị mua gần hết, quầy hàng cũng trống trơn một nửa, đặc biệt là thuốc ức chế của Omega, mấy loại mùi Đoạn Di thích đều không còn.
Omega phát tình buổi chiều quá nghiêm trọng, rất dễ gây ra tình trạng phát tình do cảm ứng cho một số Omega đang trong giai đoạn nguy hiểm. Đoạn Di nhẩm tính một chút khoảng cách từ lần phát tình trước của cậu đã qua một tháng, nhìn thế nào cũng có chút nguy hiểm. Lần trước may mắn có Thịnh Vân Trạch ở bên cạnh, lần này vạn nhất không may mắn thì phải làm sao?
Để an toàn, Đoạn Di quyết định tích trữ một ít thuốc ức chế.
Cậu vừa đưa tay lấy một miếng dán ức chế được thiết kế thành hình miếng dán SpongeBob SquarePants, cổ tay đã bị người ta nắm lấy.
Đoạn Di quay đầu lại nhìn: Thịnh Vân Trạch.
Ngón tay cậu co lại, sau đó hỏi: “Cậu nắm tay tớ làm gì?”
Thịnh Vân Trạch hơi nhướn cằm, ra hiệu Đoạn Di giải thích.
Đoạn Di: “Mua thuốc ức chế chứ sao, có gì phải giải thích?”
Cậu vội vàng nhìn xung quanh, không ai chú ý đến góc này, Đoạn Di nhỏ giọng nói: “Cậu hiểu mà, A giả O, vật dụng cần thiết khi ở nhà và du lịch.”
Thịnh Vân Trạch: “Tôi không muốn hiểu.”
Đoạn Di: “Vậy cậu buông tay tớ ra trước, chúng ta đứng sang chỗ khác. Đến quầy hàng thuốc ức chế của Alpha nếu không bị người ta nhìn thấy, ngày mai trên diễn đàn sẽ có người nói cậu A giả O.”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu còn khá có kinh nghiệm.”
Đoạn Di: “Trong phim truyền hình đều diễn như vậy.”
Hai người đứng đến quầy hàng thuốc ức chế của Alpha, Đoạn Di vẫn chưa từ bỏ ý định với miếng dán ức chế: “Cậu chờ tớ mua xong…”
Thịnh Vân Trạch “Ồ.” một tiếng: “Tại sao phải mua, hôm nay cậu cũng bị ảnh hưởng sao?”
“Một chút.” Đoạn Di do dự, chủ yếu là bị ảnh hưởng bởi Thịnh Vân Trạch, “Tớ sợ giống như lần trước.”
Vừa đúng lúc thi giữa kỳ mấy ngày nay, Đoạn Di cho dù có không thích học đến mấy cũng không thể chọn thời điểm thi giữa kỳ để bị động phát tình.
Thịnh Vân Trạch đột nhiên dùng hai ngón tay tách cổ áo đồng phục của cậu ra. Đoạn Di ngoan ngoãn như một con vật nhỏ, không hề có ý muốn phản kháng tư thế gần như quấy rối tình dục này của Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thuận theo bản năng của mình, sờ đến tuyến thể Omega sau gáy của Đoạn Di, quyết định trước sờ cho đã rồi nói sau.
Mềm mại, giống hệt như Đoạn Di vậy.
Đôi chân Đoạn Di trong nháy mắt mềm nhũn, vô lực dựa vào quầy hàng, phàn nàn: “Cậu sờ tớ làm gì?”
Ngón tay của Thịnh Vân Trạch lạnh lẽo nhưng nhiệt độ tuyến thể của Đoạn Di rất cao, mềm hơn những chỗ khác, chỉ cần cắn nhẹ một cái là có thể vỡ ra.
Vết cắn trên gáy ngày càng mờ nhạt, Thịnh Vân Trạch cảm thấy mình cần phải đánh dấu tạm thời lần thứ hai.
“Cậu có thể cầu xin tôi giúp đỡ.” Thịnh Vân Trạch sờ đủ rồi, thản nhiên rút tay ra.
Đoạn Di bị sàm sỡ đủ rồi cũng không phản ứng kịp. Dù sao Thịnh Vân Trạch mắc chứng thèm khát da thịt này rất thích ôm ấp. Ở thế giới kia Đoạn Di luôn bị hắn ôm trong ngực sờ soạng.
“Giúp đỡ?” Đoạn Di trong nháy mắt không phản ứng kịp, khi phản ứng kịp thì mắt sáng lên: “Cậu đồng ý cho tớ mượn pheromone?”
— Chết tiệt.
Cậu thầm nghĩ.
Tìm kiếm trăm ngàn chỗ, bỗng nhiên gặp được lúc không ngờ tới.
Xe đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nước đến chân thuyền tự nhiên nổi!
Thịnh Vân Trạch: “Xem tình hình, cậu cầu xin tôi, tôi sẽ cho mượn.”
Đoạn Di không chút do dự, buột miệng nói: “Cầu xin cậu!”
Thịnh Vân Trạch: …
“Cậu cứ thế không có chút cốt khí nào sao?”
Đoạn Di: “Nếu cậu muốn có chút cảm giác chinh phục, tớ cũng có thể giả vờ không cam tâm tình nguyện.”
Cậu lập tức dựa vào kệ hàng, bày ra vẻ mặt nghiêm túc của một người phụ nữ trinh tiết liệt nữ: “Cậu từ bỏ đi! Tôi thà chết ở ngoài, nhảy từ trên lầu xuống cũng sẽ không để cậu đánh dấu tôi!”
Thịnh Vân Trạch: …………
Đoạn Di: “Sao lần này cậu lại có hai dấu ba chấm im lặng? Còn ngày càng dài nữa?! Cậu coi thường tớ?!”
Thịnh Vân Trạch: “Đại diện cho mức độ im lặng của tôi đối với cậu càng mãnh liệt hơn.”
Hắn hứng thú nói: “Sau đó thì sao?”
Đoạn Di khoanh tay, bi thương nói: “Sau đó tớ thà chết chứ không chịu khuất phục. Cậu nghĩ mà xem, trước kia tớ là một Alpha, sao tớ có thể chịu đựng được sự sỉ nhục lớn bị người khác đánh dấu!”
Thịnh Vân Trạch: “Tôi thấy cậu chịu đựng khá vui vẻ?”
Đoạn Di phản bác: “Đó là cậu, Alpha khác muốn đánh dấu tớ, nếu nhanh thì bây giờ đã đầu thai rồi, có duyên phận nói không chừng có thể đầu thai vào bụng tớ. Kiếp này không thể làm vợ chồng, kiếp sau còn có thể làm cha con.”
Thịnh Vân Trạch thầm sướng trong lòng, bề ngoài không chút thay đổi: “Cậu còn dự định muốn có con?”
Đoạn Di thầm nghĩ: Mẹ kiếp, không phải tôi, là cậu đấy!
Thịnh Vân Trạch nói: “Cậu thà chết chứ không chịu khuất phục, tôi phải làm sao.”
Đoạn Di: “Cậu cứ theo kịch bản mà làm, bá vương ngạnh thượng cung, hiểu không?”
Thịnh Vân Trạch bình tĩnh nói: “Ồ, cậu còn khá có kinh nghiệm, trước kia đã làm như vậy rồi?”
Đoạn Di ngay thẳng nói: “Dừng lại, tớ là một Alpha tuân thủ pháp luật — trước kia.”
“Ồ…” Thịnh Vân Trạch không chút thay đổi, chậm rãi mở miệng: “Bá vương ngạnh thượng cung kiểu gì?”
Đoạn Di làm mẫu cho hắn xem: “Như vậy, áp sát tường một cái, sau đó kéo một cái là có thể ôm tớ vào lòng rồi. Chuyện này để sau hãy nói, bây giờ có việc quan trọng hơn cần làm, vừa rồi cậu nói chuyện cho tớ mượn pheromone không phải là lừa tớ đấy chứ? Vậy ngày mai tớ có thể mặc đồng phục của cậu không?”
Biểu cảm của Thịnh Vân Trạch cứng đờ.
“Cậu nói là, cho cậu mượn pheromone, kỳ thật chính là cho cậu mượn đồng phục của tôi?” Thịnh Vân Trạch nói một câu, ngắt thành ba câu.
— Không phải là cầu xin tôi cắn một cái lên tuyến thể sao?!
Đoạn Di hoảng loạn: “Kh-không phải sao?”
Cậu nhạy bén nhận ra một chút không ổn: “Thật ra áo ngắn tay cũng được, cái áo ngắn tay tớ đã từng trộm — à không không không, cái áo ngắn tay tớ đã từng mượn cũng được, tớ khá thích nó.”
Thịnh Vân Trạch nghiến răng nghiến lợi: “Bá vương ngạnh thượng cung thì sao?”
Đoạn Di bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ ồ ồ ồ ồ, tớ biết rồi, tớ hiểu rồi! Cậu muốn bá vương ngạnh thượng cung à, cũng không phải là không được.”
Cậu ra chủ ý cho Thịnh Vân Trạch: “Lúc đó tớ giả vờ đến cửa phòng ngủ của cậu, sau đó lấy áo ngắn tay của cậu, sau đó cậu từ trên trời giáng xuống, tớ sợ hãi biến sắc, sau đó cậu áp sát tường tớ, tớ giả vờ không cam tâm tình nguyện giãy dụa một chút — cậu yên tâm, tớ sẽ khống chế lực đạo, bảo đảm cho cậu có cảm giác nhập vai chân thật — sau đó cậu kéo tay tớ, tớ không cẩn thận ngã vào lòng cậu, sau đó cậu có thể bá vương ngạnh thượng cung, nhất định phải nhét áo ngắn tay của cậu cho tớ, đủ bá đạo chưa! Vậy tớ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa khóc vừa nhận.”
Thịnh Vân Trạch: …
Chẳng lẽ không phải là nhất định phải đánh dấu sao? Nhét áo ngắn tay là chương trình tạp kỹ hài hước gì vậy?
Đoạn Di bổ sung: “Là nước mắt cảm động.”
Đoạn Di sờ cằm: “Chỉ là nhét một cái áo ngắn tay mà làm nhiều trò như vậy có chút ấu trĩ, nhưng chuyện này trời biết đất biết cậu biết tớ biết, tớ hiểu cậu.”
Thịnh Vân Trạch mặt đen lại: “Đoạn Di.”
Đoạn Di “Hửm?” một tiếng, Thịnh Vân Trạch đột nhiên lấy từ kệ hàng một đống thuốc ức chế xuống, bá vương ngạnh thượng cung nhét vào lòng cậu: “Cậu cứ dùng thuốc ức chế cả đời đi!”
Đoạn Di: = O =!
Thịnh Vân Trạch mặt lạnh như băng đi ra khỏi siêu thị, Đoạn Di ở phía sau chạy theo.
“Lớp trưởng, lớp trưởng! Thịnh Vân Trạch! Cậu đợi tớ với, cậu lại tức giận cái gì vậy?”
Thịnh Vân Trạch đột nhiên dừng bước, Đoạn Di không phanh kịp trực tiếp đụng vào lưng hắn, mũi bị đụng một cái đau đến chảy cả nước mắt.
Cậu vừa xoa vừa nhìn Thịnh Vân Trạch, ôm thuốc ức chế Omega trong lòng.
Thịnh Vân Trạch giận sôi máu: Cậu ta còn dám mua thật?
Đoạn Di uất ức mở miệng: “Vừa rồi cậu nói chuyện cho tớ mượn pheromone còn tính không?”
Thịnh Vân Trạch vốn định mỉa mai cậu mấy câu, nhìn khuôn mặt đáng thương của Đoạn Di, cơn giận lại kỳ diệu biến mất.
— Thôi, mình chấp nhặt với cậu ta làm gì, cậu ta chỉ là một tên ngốc.
Thịnh Vân Trạch: “Sao cậu không mượn người khác, nhất định phải pheromone của tôi sao?”
Đoạn Di nghiêm túc nói: “Tớ nhất định phải pheromone của cậu, là thật.”
Thịnh Vân Trạch chút giận còn sót lại cũng không còn, hắn hỏi: “Tại sao?”
Đoạn Di cố ý đánh trống lảng: “Tại sao không hỏi ốc biển thần kỳ tại sao?”
Thịnh Vân Trạch mỉm cười nhắc nhở cậu: “Nếu cậu còn đánh trống lảng với tôi một câu nữa, tôi sẽ đánh cậu ngay tại đây.”
Đoạn Di lập tức đứng nghiêm tại chỗ, lý do đưa ra một tràng.
Nào là pheromone của học bá thông minh hơn này, dính chút vận may của học bá này…
Chỉ nghe Thịnh Vân Trạch nói: “Nói dối cũng bị đánh.”
Đoạn Di ỉu xìu, lẩm bẩm: “Tớ bây giờ vẫn chưa thể nói cho cậu biết.”
Khuôn mặt bụ bẫm ủ rũ.
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu một lúc, trên mặt Đoạn Di thực sự không nhìn ra sơ hở, thở dài: “Tối đến phòng ngủ của tôi.”
Tai và đuôi cún con của Đoạn Di trong nháy mắt lắc lư.
Thịnh Vân Trạch nở một nụ cười gian xảo, liếm liếm răng nanh nhỏ xíu: “Để tôi cho cậu biết thế nào là bá vương ngạnh thượng cung thực sự.”
Đuôi cún con đang lắc lư của Đoạn Di trong nháy mắt dựng thẳng thành một cái ăng-ten, giật mình run rẩy, “tít tít tít tít” phát ra cảnh báo nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.