Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?
Chương 48: Hẹn hò
Tam Thiên Phong Tuyết
11/09/2024
“Sao tớ lại không có tư cách?”
Câu nói đó vừa dứt, phản ứng đầu tiên của Đoạn Di là ngẩn người.
Ai ngờ đâu, Thịnh Vân Trạch lại hơi giận, quay đầu đi không thèm nhìn cậu.
Y hệt như thể bạn gái giận dỗi vu vơ vậy. Đoạn Di còn chưa kịp “giận” đã bị hắn “chiếm mất tiên cơ”, đúng là bực mình!
Chuông nghỉ giải lao mười phút vừa đúng lúc vang lên, Đoạn Di không có cơ hội tiếp tục vây lấy Thịnh Vân Trạch hỏi han, đành ủ rũ quay về chỗ ngồi.
“Nói cũng không được, tớ cũng đâu có định đi kiếm chuyện với mối tình đầu của cậu đâu.”
Đoạn Di phụng phịu.
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn cậu, thấy dáng vẻ úp mặt xuống bàn như chú cún con.
Kết quả “bói tình yêu cung hoàng đạo” nói nửa kia của hắn là Đoạn Di, quả thực không sai. Ba năm trước, vào khoảng thời gian thi chuyển cấp, cũng là lần đầu tiên Thịnh Vân Trạch gặp Đoạn Di.
Hai người học khác trường cấp hai ở Hàng Châu. Hôm thi chuyển cấp chung trường, phòng thi của hai người ở hai tầng liền kề, đó là lần duy nhất Thịnh Vân Trạch nhìn thấy Đoạn Di.
Hôm ấy, gió tây bắc cấp bốn, nhiệt độ ngoài trời 29 độ C, ánh nắng chan hòa, cành lá của hàng cây bên cạnh tòa dạy học xum xuê rậm rạp. Gió thổi làm những bông hoa rơi xuống, đậu lên gò má thanh tú của Đoạn Di, khiến cậu như một thiếu niên được thần linh ưu ái.
Trông cũng khá là… lãng mạn đấy chứ.
— Nếu như lúc ấy Đoạn Di mở miệng nói chuyện, có lẽ Thịnh Vân Trạch đã chẳng thể nào lưu luyến hình bóng cậu đến vậy.
— Hay là nếu như lại gần thêm chút nữa, nghe thấy được “thiếu niên lãng mạn” Đoạn Di đang thảo luận về những câu cửa miệng “trẩu tre” hot trên mạng như “Có giỏi thì solo Q”, “Biết điều thì lo mà quản bản thân mình đi, không thì bảo mẹ mày cất kỹ vào”… có lẽ Thịnh Vân Trạch sẽ chẳng thèm nhớ nhung gì cậu cho cam.
Lúc ấy có tin đồn Đoạn Di đang hẹn hò với Nam Dã –– tuy nhiên, tin tức này chưa được xác nhận, trong lòng Thịnh Vân Trạch nảy sinh nghi hoặc, kèm theo một chút khó chịu.
Trên diễn đàn của trường cấp hai Thái Hòa có thảo luận về Đoạn Di và Nam Dã. Thịnh Vân Trạch tìm được tên tài khoản diễn đàn của Đoạn Di. Chắc là đăng ký từ mấy năm trước, tên tài khoản diễn đàn không đổi được, vì vậy cái tên của cậu nghe vô cùng “trẻ trâu”, vừa sến súa vừa ngượng ngùng “Ánh Lửa Chặt Đứt Trường Không”, còn có cả một đoạn tiếng Nhật kẹp ở giữa.
Dù cho lúc đó Thịnh Vân Trạch cũng mang trong mình “căn bệnh tuổi mười lăm”, nhưng lại đi theo hướng khác hẳn so với “căn bệnh” của Đoạn Di.
Đoạn Di theo đuổi trường phái anime Nhật Bản đầy nhiệt huyết, còn Thịnh Vân Trạch lại theo đuổi trường phái “giả trân” cao cấp kiểu uống cà phê đen đắng ngắt khi còn trẻ và đọc trọn bộ “Shakespeare” bằng tiếng Anh nguyên bản — mặc dù hắn có thể hiểu được tiếng Anh, nhưng cũng chẳng cần phải uống cà phê đen đắng ngắt đến vậy, khác gì uống thuốc bắc đâu.
Vì muốn “làm màu” cho bằng được, thực sự phải gánh chịu quá nhiều đau khổ mà ở cái tuổi này không nên gánh chịu.
Tóm lại, một bên là “soái ca” theo trường phái quý tộc Anh, một bên là “soái ca” theo trường phái anime Nhật Bản –– hai trường phái chẳng ai thèm ngó ngàng đến ai. Thịnh Vân Trạch thực sự rất coi thường trường phái của Đoạn Di, vì vậy hắn bĩu môi.
Khinh thường.
Thịnh Vân Trạch lướt xem tất cả những bài đăng của Đoạn Di từ đầu đến cuối.
Đoạn Di không hề quan tâm đến vấn đề bảo mật thông tin cá nhân trên mạng, không khóa bài viết nào cả.
Phần lớn đều liên quan đến game, ví dụ như: “Làm thế nào để đổi tên trong LOL vậy mọi người?”, “Làm cách nào để kỹ năng của tướng xx phát huy tối đa vào lúc xx?”, “Xayah cuối cùng cưới ai?”, “Xayah thích xx hay xxx?”–– Lo chuyện bao đồng như ông cụ non, còn quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của các nhân vật trong game nữa chứ.
Một phần nhỏ là xin “xèng”, những bình luận phía dưới toàn là “Người tốt sẽ được bình an”, “Anh ơi, em cũng muốn xin”, “Chủ thớt tốt bụng!”, “Email QQ của em là xxxxxxxxx”.
“Xèng” bao gồm: Bộ sưu tập hình nền HD Lelouch, Link driver FMP, Bộ 26 tấm ảnh tự sướng phòng the ngọt ngào của Thỏ Ngọt Ngào — Thỏ Ngọt Ngào là nữ streamer mà Đoạn Di thích nhất hồi cấp hai, tuy tên là Thỏ Ngọt Ngào nhưng lại theo đuổi trường phái “hoa khôi lạnh lùng”, lúc livestream lúc nào cũng mang vẻ điềm tĩnh, khiến Đoạn Di mê mẩn không thôi!
Hơn nữa cô nàng còn đeo tai thỏ nữa chứ!
Dễ thương muốn xỉu!
Thế là, dựa vào địa chỉ email mà cậu để lại, Thịnh Vân Trạch tìm được số QQ của Đoạn Di.
Vào xem thử, ai ngờ đâu Đoạn Di cũng không khóa nhật ký.
Lượt truy cập rất cao, có đến bảy tám vạn lượt thích, biểu tượng bên dưới cũng sáng lấp lánh.
Hồi ấy rất thịnh hành kiểu “nuôi lửa”, click để sáng biểu tượng, sau đó lại tìm cách làm cho tất cả những biểu tượng đã sáng đều tối đi.
Sau đó lại thịnh hành kiểu “tìm bạn tình một đêm”, “kết bạn bốn phương”, còn có cả đống từ viết tắt mà Thịnh Vân Trạch nhìn vào chẳng hiểu gì.
Trong nhật ký của Đoạn Di toàn là những dòng trạng thái mà cậu thường xuyên đăng tải, hầu như ngày nào cũng bắt đầu bằng chữ “Má ơi!”, kết thúc bằng chữ “Cạn lời!”.
Thỉnh thoảng cũng “làm văn nghệ” một chút, ví dụ như lúc mười ba tuổi, lên Zhihu copy một câu mà bản thân cũng không hiểu nhưng trông có vẻ rất hay ho, ghép những từ ngữ ấy lại với nhau nghe cũng khá “ngầu”.
Thích đăng những câu nói sến súa đang thịnh hành lúc bấy giờ như “Ngân hà nóng bỏng, em là lý tưởng của đời anh”, rồi bên dưới lại xuất hiện một người tên “Ong Vò Vẻ Bay Lượn” bình luận: “Thế em thấy anh thế nào?”.
Đoạn Di thấy thế liền không còn “làm văn nghệ” nữa, đáp lại: “Em thấy anh là đồ ngốc.”
Thỉnh thoảng cũng tự đăng ảnh tự sướng của bản thân.
Ảnh tự sướng của cậu cũng chẳng phải kiểu “trai thẳng”, cũng chẳng phải kiểu tạo dáng uốn éo “làm lố”, hầu như tất cả các bức ảnh đều do cậu tự chụp. Có một tấm là cậu cầm cốc trà sữa trước ống kính, nở nụ cười ngọt ngào, khẽ mím môi để lộ hàm răng trắng đều, mang đến cảm giác trong trẻo, dịu dàng giống hệt “hotgirl trà sữa”, trên sống mũi có nốt ruồi nhỏ ẩn hiện, trông vô cùng đáng yêu.
Bình luận bên dưới đều là “Đoạn ca đẹp trai quá!”, “Đoạn ca soái ca!”, “Ngầu đét!”, “Jun Ji-hyun của trường Thái Hòa [thích]”, “Trời ơi, Đoạn ca bức ảnh này của cậu giống Jun Ji-hyun quá!”
…
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ một cách kỳ lạ: Jun Ji-hyun là ai nhỉ?
Sau đó lên Baidu tìm kiếm hình ảnh của Jun Ji-hyun, đúng là có đôi nét tương đồng với Đoạn Di thật.
Đặc biệt là giai đoạn cô ấy đóng “Cô nàng ngổ ngáo”, collagen trên mặt như sắp tràn ra ngoài.
Tối hôm ấy Thịnh Vân Trạch chẳng thèm làm bài tập, cứ thế lướt xem nhật ký của cậu, lướt đến tận trang cuối cùng.
Đồng thời cũng phát hiện ra một tin động trời.
Trang cuối cùng có ảnh chụp chung của Đoạn Di và Nam Dã, được chụp tại trường cấp hai Thái Hòa, bối cảnh là trong lớp học. Lúc đó Đoạn Di mới mười bốn tuổi, còn “non” hơn bây giờ nhiều, bé mỡ trên mặt rõ ràng hơn, tóc tai bù xù, mặc đồng phục màu xám tro của trường cấp hai Thái Hòa, đang cùng Nam Dã chơi trò cân bằng bút chì vô cùng nhạt nhẽo.
Bức ảnh này nhìn chẳng có gì là mờ ám cả, nhưng bình luận bên dưới lại toàn là: “Chúc 99.”
Đoạn Di thậm chí còn tag một người bạn vào, dùng giọng điệu vô cùng “ngầu” đáp lại: “Ừ, gọi chị dâu đi.”
“Cậu học sinh cấp hai Thịnh Vân Trạch” sững người, chết lặng tại chỗ.
Trái tim thủy tinh của cậu bé mười bốn tuổi vỡ tan thành từng mảnh, chẳng thể nào ghép lại được nữa.
Cảm giác hệt như khi bạn phát hiện ra một bông hoa dại ven đường đẹp vô ngần, định hái về nhà “chiếm hữu” thì chợt nhận ra rằng nó mọc trong vườn nhà người khác.
Tóm lại là, tâm trạng vô cùng tồi tệ, vô cùng chán nản.
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ, bản thân đã xem qua biết bao nhiêu bài đăng, biết bao nhiêu dòng trạng thái ấy rồi, thậm chí có thể nhẫn nhịn việc chàng trai mình gặp được trong kỳ thi chuyển cấp kia là một alpha, là một alpha “cuồng” anime giai đoạn cuối, là một alpha thiếu thẩm mỹ thích Thỏ Ngọt Ngào, thậm chí còn rủ rê bạn bè đến rạp xem “Tiểu thời đại” rồi khóc lóc thảm thiết, ôm bạn thân gào thét “Chúng ta sẽ mãi mãi là anh em tốt” (“nũng nịu” đến mức nào chắc các bạn cũng hình dung được rồi nhỉ?). (Bản thân Đoạn Di cũng chẳng biết Tchaikovsky là nhà soạn nhạc, thế mà còn lên tiếng khẳng định bản thân đã đọc xong cuốn “Những người khốn khổ” của ông.)
Ngay cả việc cậu đăng tải những câu vô nghĩa như “Ngân hà nóng bỏng, em là lý tưởng của đời anh” lên nhật ký hắn cũng có thể nhịn được. (Thật ra hồi tiểu học lớp 6 Thịnh Vân Trạch cũng từng đăng một dòng trạng thái “trẻ trâu” y hệt “Tất cả chúng ta đều đến từ những vì sao đã chết, ngước nhìn dải ngân hà chính là đang ngắm nhìn những người bạn đồng hành chưa chết” lên nhật ký, nhưng hiện tại hắn không thừa nhận điều đó, một mực khăng khăng rằng mình chưa từng làm vậy.)
Bây giờ lại nói với hắn rằng, việc cậu nhịn hay không chẳng liên quan, người ta đã có bạn trai rồi.
A…
Tức chết mất.
Phiền muộn thật đấy.
Hiện tại nghĩ lại chuyện này, Thịnh Vân Trạch vẫn thấy phiền muộn.
Hai tiết vật lý liên tiếp của thầy Bắc trôi qua, Đoạn Di đã hoàn toàn “gục ngã” trên bàn học.
Nếu như trên thế giới này có một loại sóng điện não phù hợp nhất cho giấc ngủ của Đoạn Di, thì một là giọng giảng bài của thầy Toán, hai là giọng giảng bài của thầy Bắc.
Đoạn Di bị cơn đói đánh thức.
Sáng nay cậu đã ăn một chiếc bánh trứng, một cốc sữa chua, một quả táo và một quả chuối, sau đó lại thèm thuồng bát hoành thánh nhỏ của Thịnh Vân Trạch, nên đã múc mấy chiếc ăn cho đỡ thèm. Tiếp đến lại lén ăn hết chỗ bánh quy còn lại từ hôm qua vào tiết ngữ văn–– Kỹ năng ăn vụng trong giờ của Đoạn Di vô cùng thượng thừa, giáo viên căn bản không thể nào bắt được.
Thế nhưng, đến mười một giờ kém mười lăm phút, bụng cậu lại kêu réo đúng giờ.
Đoạn Di thuộc tạng người ăn bao nhiêu cũng không béo, theo lời mẹ Đoạn nói, chàng trai mười bảy tuổi chẳng khác nào heo con, nuôi con trai cũng như nuôi heo, ăn cơm cứ như “hổ rình mồi”, đến cái đáy bát cũng “liếm” cho bằng sạch bong.
Cơ thể như một cái động không đáy, cũng chẳng biết cậu ăn hết vào đâu.
Đoạn Di vừa tỉnh ngủ, đầu óc cá vàng chỉ nhớ được bảy giây đã quên mất chuyện bản thân giận dỗi với Thịnh Vân Trạch trước giờ vật lý.
Cậu móc thẻ cơm trưa của mình ra, xé một tờ giấy nhỏ, ném sang cho Thịnh Vân Trạch.
“Trưa nay ăn gì?”
Thịnh Vân Trạch mở tờ giấy, nhìn thấy câu hỏi, nghiêng đầu sang nhìn.
Hai mắt Đoạn Di sáng lấp lánh, y như cún con, hai tai và cái đuôi đồng loạt dựng đứng.
Nhìn kỹ một chút còn có thể nhìn thấy cái đuôi của cậu sắp tạo thành ảo ảnh vì vẫy quá mạnh.
Thịnh Vân Trạch bất giác bị dáng vẻ đáng yêu của bạn trai làm cho “rung rinh”, bỗng nhiên hết giận.
“Căng tin.”
Đoạn Di đáp lại: Căng tin nào cơ? Trường mình có bốn căng tin lận.
Một là căng tin giáo viên, nằm cạnh sân bóng rổ của trường, đồ ăn không giống học sinh–– nhưng chất lượng món nào cũng ngon.
Thế nhưng, học sinh trường số 2 một mực khẳng định giáo viên được hưởng đặc quyền, đồ ăn chắc chắn ngon hơn, rõ ràng là đang ghen tị mà thôi –– thầy cô trường số 2 còn thèm thuồng đồ ăn ở căng tin học sinh cơ!
Một là nhà ăn phía Đông Nam sân vận động, phục vụ các món ăn nhanh như hamburger, nước ngọt, khoai tây chiên, cơm thịt heo chiên xù.
Có thể mua về lớp ăn, ngon hơn đồ ăn ở căng tin một chút, giá cả cũng đắt hơn nhiều. Những học sinh thích thể hiện sự khác biệt của bản thân rất chuộng việc ăn cơm ở nhà ăn Tây –– hơn nữa còn phải chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Hai cái còn lại là căng tin dành cho học sinh, chia thành ba tầng.
Tầng một là nơi dành cho học sinh cấp hai, tầng hai là nơi dành cho học sinh lớp mười, lớp mười một, tầng cao nhất dành cho học sinh lớp mười hai.
Dinh dưỡng cũng tốt hơn so với đồ ăn ở căng tin lớp mười và lớp mười một.
Sau khi xác định được địa điểm ăn trưa, Đoạn Di vẫn tiếp tục “quấy rối” Thịnh Vân Trạch.
Cậu thực sự quá rảnh rỗi –– vả lại, điện thoại của cậu đã bị tổ kiểm tra kỷ luật của hội học sinh tịch thu vào tối hôm qua.
Học kỳ này, Đoạn Di đã bị tịch thu đến bốn cái điện thoại, trung bình một tháng bị tịch thu một cái.
May mắn thay, cậu sở hữu siêu năng lực “siêu giàu có”, bị tịch thu rồi lại mua cái khác, chỉ là mỗi lần đến cuối kỳ trả điện thoại, mặt bàn của Đoạn Di lại đặc biệt hoành tráng, y như bày sạp bán hàng, mười mấy cái điện thoại xếp la liệt trên bàn.
Không có điện thoại, Đoạn Di đành phải viết giấy nhỏ để trò chuyện với Thịnh Vân Trạch.
Giấy vo viên “vèo vèo vèo” ném lên bàn Thịnh Vân Trạch, có lúc thầy Bắc đi từ bục giảng xuống, Đoạn Di thấy tình hình không ổn, vội vàng ném cục giấy xuống cạnh chân Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch liếc mắt nhìn cậu, thản nhiên giẫm lên cục giấy.
–– Đệch, cao thủ!
Đoạn Di thầm giơ ngón cái: Chắc là nhặt được khối tiền rồi nhỉ?
Thuần thục đến mức này cơ mà!
Ném qua ném lại, chẳng những không bị thầy Bắc phát hiện ra, mà lại bị thầy Hà đi tuần tra tầng bốn bắt quả tang.
“Em đang ném cái gì đấy?”
Thân hình vĩ đại và thấp bé của thầy Hà xuất hiện bên cửa sổ, dọa cho tất cả học sinh lớp 12/1 im bặt.
Đoạn Di nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra thầy Hà đang nhìn mình chằm chằm.
“Em, nhìn cái gì? Đoạn Di, chính là em đấy, giờ học không lo nghe giảng, còn giở trò gì thế hả?”
Thầy Bắc đứng ngoài hành lang, dùng ánh mắt “hả hê khi người gặp nạn” nhìn Đoạn Di.
Đoạn Di che mặt: Xong đời… Vận xui kéo đến!
Thầy Hà gọi thêm một giáo viên khác đi tuần cùng vào lớp, định nhặt tờ giấy trên bàn Đoạn Di lên.
Bản thân Đoạn Di bị bắt thì cũng chẳng sao, chủ yếu là trên tờ giấy đều là những lời “thầm kín” giữa cậu và Thịnh Vân Trạch, lỡ như bị thầy Hà biết được chuyện mình quấy rầy học bá đứng đầu khối, niềm hy vọng của trường cấp ba số 2 Hàng Châu, trạng nguyên khối tự nhiên tương lai của tỉnh Chiết Giang – Thịnh Vân Trạch, học sinh giỏi ngoan ngoãn – niềm tự hào của thầy Hà …
–– Hơn nữa trên đó còn có vài câu khá là mờ ám, nhìn phát là biết ngay “quan hệ bạn học” không bình thường…
Cho dù không xử lý cậu, chắc chắn thầy Hà cũng sẽ chuyển chỗ ngồi của cậu và Thịnh Vân Trạch ra xa nhau.
Đoạn Di vất vả lắm mới được ngồi gần Thịnh Vân Trạch như vậy, dĩ nhiên là không muốn rời đi!
Thế là, cậu dứt khoát ném mạnh cục giấy ra ngoài cửa sổ, sau đó nhanh chóng “giả chết”.
Kết quả là, bữa trưa của Đoạn Di tan thành mây khói.
Thầy Hà đưa cậu đến văn phòng giáo dục, phạt cậu ở lại giúp thầy Tiền – tổ trưởng tổ lớp mười hai sắp xếp lại bài kiểm tra tuần này.
Toàn là đề niêm phong, Đoạn Di sắp xếp đến tận chiều mới được ra khỏi phòng giáo dục.
Bụng đói đến kêu ùng ục, cậu cũng không nhắn tin cho Tưởng Vọng Thư mang cơm cho mình. Đoạn Di quyết định trốn học buổi chiều, trèo tường ra ngoài ăn cơm niêu, vừa đi đến chỗ ngoặt, đụng phải Thịnh Vân Trạch –– trên tay còn xách theo cơm trưa.
Đoạn Di xúc động đến suýt khóc: “Anh ơi! Hôm nay hình tượng của anh cao ba mét luôn ấy! Em đói bụng quá, muốn ăn cơm!”
Nói rồi, cậu giơ tay định cướp lấy hộp cơm trong tay Thịnh Vân Trạch, hắn không cho cậu cướp, nhướn mày hỏi: “Chỉ muốn ăn cơm thôi à?”
Đoạn Di lập tức đáp: “Dĩ nhiên là muốn gặp anh hơn! Muốn gặp anh, muốn gặp anh, muốn gặp anh!”
Cậu ăn cơm xong quay về lớp, phát hiện trên bàn chất đống mấy phần cơm, do người khác mua cho.
Tưởng Vọng Thư than thở: “Quả là hiện trường “nuôi heo” quy mô lớn mà, heo con ạ.”
Đoạn Di:…
Bài kiểm tra tuần được sắp xếp vào ngày thứ sáu, tổng cộng sáu môn, thi từ sáng đến tối.
Bước ra khỏi cửa phòng thi, Đoạn Di cảm thấy đầu óc mình không còn là của mình nữa, trong đầu cậu ngoài “trống rỗng” ra thì chẳng còn gì khác.
Thế mà Tưởng Vọng Thư vẫn còn tâm trạng so đáp án với người khác. Chắc là do thứ bảy được nghỉ nên tâm trạng mới tốt như vậy. Tuy đã phải trải qua một ngày thi cử căng thẳng với cường độ cao, nhưng không khí trong lớp lúc này vẫn khá thoải mái.
Thế nhưng, thời gian càng gần đến kỳ thi đại học, hai ngày nghỉ cuối tuần bị cắt giảm chỉ còn một ngày rưỡi, nói là một ngày rưỡi chứ thực chất chỉ có một ngày mà thôi.
Bởi vì trưa chủ nhật đã phải quay lại trường, buổi chiều bắt đầu học bù.
Lớp chuyên thì chủ nhật phải quay lại trường từ sớm để tham gia lớp luyện nghe tiếng Anh, xem như là mất luôn ngày chủ nhật rồi.
“Bài vật lý cuối cùng các cậu làm được không? Tớ so đáp án với ba người, đều ra căn bậc hai của ba, tớ cảm thấy đáp án này khá là chính xác.”
Tính ra căn bậc hai của ba, hay tính ra một phần hai, 1, 5… những con số này, khả năng đáp án chính xác cao hơn.
Trước kia, mỗi khi tính toán quãng đường, kết quả tính ra là số nguyên thì tỷ lệ chính xác rất cao.
Mấy năm nay, giáo viên vật lý của trường cấp ba số 2 bỗng dưng thay đổi “tâm tính”, quy luật “ba dài một ngắn chọn câu dài nhất, không được thì chọn C” của thời đại huy hoàng năm nào cũng theo đó mà biến mất.
Hiện tại, cho dù tính toán ra quãng đường là số nguyên cũng chẳng dám chắc chắn đó là đáp án chính xác.
Hơn nữa, bài vật lý lớn lần này, đáp án của cả lớp đều ra căn bậc hai của ba, chỉ có hai người có đáp án giống nhau.
Một người là Đoạn Di, một người là Thịnh Vân Trạch.
Điều này có chút kỳ lạ đây.
Nếu như đáp án của “thánh” Đoạn khác với đáp án của cả lớp, vậy chứng tỏ “thánh” Đoạn đã sai.
Nếu như đáp án của “ngài” Thịnh khác với đáp án của cả lớp, vậy chứng tỏ chỉ có “ngài” Thịnh là làm đúng.
Bây giờ, hai trường hợp cộng lại, học sinh lớp 12/1 vô cùng lo lắng…
Tưởng Vọng Thư: “Cá cược nào!”
Cậu vung tay, triệu tập các bạn học đang so đáp án: “Xem xem rốt cuộc là “ngài” Thịnh rốt cuộc đã “dạy dỗ” được “thánh” Đoạn rồi, hay là “thánh” Đoạn đã thành công kéo “trí thông minh” của “ngài” Thịnh xuống cùng một đẳng cấp với mình?”
Đoạn Di: “Cậu nói cái quái gì thế hả! Không thể nào là tự tớ làm đúng à?”
Tưởng Vọng Thư: “Khó đấy, không bằng cậu nói cách giải của cậu cho mọi người nghe xem sao?”
Đoạn Di ngẩn người: “Thì… dùng công thức thôi mà…”
Tưởng Vọng Thư sững sờ: “Dùng công thức? Công thức gì cơ?”
Đoạn Di đọc tên một công thức.
Bài này… Thịnh Vân Trạch đã giảng cho cậu.
Đoạn Di rất hay chạy đến ký túc xá của Thịnh Vân Trạch, lấy cớ là: Cùng nhau làm bài tập.
Thực chất là đến “quấy rối” Thịnh Vân Trạch.
Thế nhưng, khi Thịnh Vân Trạch làm bài tập, cậu cũng sẽ ngồi làm bài cùng hắn.
Chỉ là, Thịnh Vân Trạch giải bài tập lớn mất mười phút, cậu lại cần đến mười tiếng –– mười tiếng sau, tiến độ giải bài tập của cậu vẫn chỉ dừng lại ở chữ “Giải:”.
Tối hôm trước, Thịnh Vân Trạch vừa mới ôn lại cho cậu bài tập lớn cuối cùng trong đề kiểm tra vật lý lần này.
Bài tập ấy đã thu hút sự chú ý của Thịnh Vân Trạch ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhìn một cách chính xác thì bài tập này không thuộc phạm vi thi đại học, mà là thuộc đề thi học sinh giỏi, chính là kiểu bài “bẫy” muốn “dụ dỗ” bạn mắc bẫy.
Một câu hỏi lại chứa đến tận bốn dữ kiện ẩn, còn có hai “quả bom khói” làm rối loạn mạch suy nghĩ của bạn.
Điều quan trọng là phải tìm ra đúng công thức, sau đó mới có thể giải bài một cách thuận lợi.
Đáng tiếc, không phải ai cũng tìm ra được công thức này.
Tối hôm đó, Đoạn Di chỉ nhớ được mỗi một công thức và một đáp án. Hôm nay, cậu chỉ cần dựa vào cách giải của Thịnh Vân Trạch vào tối hôm qua, chép lại là xong.
“Mẹ kiếp? Công thức á?” Tưởng Vọng Thư sững sờ tại chỗ khoảng mười lăm giây –– chắc cậu ta đang cố gắng nhớ lại đề bài trong đầu, sau đó lộ ra vẻ mặt như chợt hiểu ra, “ngộ” ra được chân lý.
“Chết tiệt!” Tưởng Vọng Thư: “Vậy là tớ sai rồi, tớ áp dụng sai công thức.”
Tưởng Vọng Thư vừa đấm ngực dậm chân, vừa nhìn Đoạn Di bằng ánh mắt ghen tị: “Được bạn trai “gợi ý” đúng là sướng thật đấy…”
Đoạn Di khoanh tay trước ngực, “phấn khích” nói: “Ê, cậu nói chuyện kinh quá, đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt kỳ dị đấy!”
Tưởng Vọng Thư thu dọn cặp sách, chuyển chủ đề: “Cậu đã nghĩ ra cách nào để hẹn Thịnh Vân Trạch đi chơi chưa đấy?”
Đoạn Di hơi lúng túng: “Vẫn chưa.”
Tưởng Vọng Thư: “Tối hôm qua tớ bày cho cậu biết bao nhiêu là kế hay ho, sao cậu chẳng áp dụng cái nào thế?”
Đoạn Di tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Cậu bày mấy cái trò “rởm” ấy á? Tớ mới mười bảy tuổi, là trẻ vị thành niên đấy nhé! Cẩn thận tớ dùng “Luật bảo vệ trẻ vị thành niên” tống cậu vào tù rồi bắn bỏ đấy! Lên kế hoạch hẹn hò kiểu trong sáng, lành mạnh một tí thì chết à? Mới đầu mà đã “giới hạn X” rồi!”
Tưởng Vọng Thư: “Bé cưng à, tỉnh táo lại đi! Cậu nhờ một tên chưa từng yêu đương bày kế cho mình đã là đi ngược lại với “nhân tính” rồi!”
“Yêu đương? Ai yêu đương cơ? Yêu đương cái gì?” Hách San San tò mò hóng hớt.
Tưởng Vọng Thư xoa đầu Hách San San một cách đầy “nhân ái”: “Ngoan nào, chuyện này không liên quan đến con, ba và mẹ đang bàn chuyện sinh em bé cho con đây.”
Hách San San đưa tay sờ sờ bụng của Tưởng Vọng Thư, sờ trúng tám múi săn chắc, cảm động nói: “Mẹ ơi, ai nhìn thấy mẹ cũng phải thốt lên một câu “người mẹ anh hùng”, bụng này chắc chắn là mang thai tám đứa con luôn rồi!”
Đoạn Di: “Tôi với hai mẹ con cậu chẳng còn gì để nói nữa! Ly hôn!”
Tưởng Vọng Thư và Hách San San yếu đuối đáng thương ôm nhau khóc lóc thảm thiết, lên án Đoạn Di, một tên đàn ông tệ bạc, “tra nam” bỏ vợ con.
Đoạn Di chẳng buồn quan tâm đến hai kẻ “diễn sâu” kia, thu dọn cặp sách xong liền đi thẳng đến đích đến: ký túc xá nam.
“Ê, anh đẹp trai.”
Đoạn Di dựa người vào cửa ký túc xá 306.
Tay Thịnh Vân Trạch đang cầm quần áo khựng lại, gương mặt “vô cảm”: “Tin hay không tớ “quẳng” cậu xuống đất đấy?”
Đoạn Di: =口=!
Thịnh Vân Trạch: “Không được nói chuyện “dẹo” như thế.”
Đoạn Di cãi lại: “Chẳng phải người “dẹo” nhất là cậu sao?”
Thịnh Vân Trạch thấy Đoạn Di chủ động đến tìm mình, trong lòng vô cùng vui vẻ: “Chuyện gì thế?”
Đoạn Di đứng thẳng người, sờ sờ mũi, vào thẳng vấn đề: “Cái đó… ngày mai cậu rảnh không?”
Lưng Thịnh Vân Trạch hơi cứng lại, dường như đã lờ mờ đoán được chuyện gì sắp xảy ra, nhưng trước khi Đoạn Di chưa chính thức nói ra miệng, hắn vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn.
Thế là hắn dùng giọng điệu thờ ơ nói: “Sao thế? Mai tớ rảnh.”
Nói năng nửa vời, “ném đá dò đường”, giành thế chủ động trước đã!
Trong lòng Thịnh Vân Trạch tự tin giơ tay làm chữ “V”, phải như vậy chứ!
Đoạn Di: “Tớ muốn hẹn cậu đi chơi…”
Đạn mạc trong đầu Thịnh Vân Trạch bay “vèo vèo”, tốc độ như tên bắn.
Đi đâu?
Hẹn hò cái gì?
Khách sạn? Thuê phòng? Khách sạn tình yêu?
Không thể nào?
Đoạn Di còn chưa đủ tuổi vị thành niên mà–– À đúng rồi, Đoạn Di còn chưa đủ tuổi vị thành niên?! Sao cậu ấy còn nhỏ mà lại có nhiều suy nghĩ “đen tối” thế nhỉ?
Thịnh Vân Trạch vô cùng kinh ngạc: Chẳng lẽ Đoạn Di “nhịn” không nổi nữa rồi sao?
Hay là, nếu cậu ấy thật sự đưa ra yêu cầu “giới hạn X” với mình thì phải làm sao?
Mình có nên đồng ý hay không?
Lỡ như từ chối, cậu ấy làm nũng với mình thì biết làm thế nào?
Không được, đây là vấn đề nguyên tắc.
Nhưng mà, mình có thể hôn cậu ấy. Vị thành niên hôn nhau cũng chẳng sao, không có vấn đề gì cả…
Nhưng mà… làm chuyện ấy thì phải đến khách sạn chứ?
Thịnh Vân Trạch bắt đầu lục tìm trong đầu những cái tên khách sạn tình yêu, khách sạn năm sao nổi tiếng nhất thành phố Hàng Châu.
Liệu cậu ấy có muốn tạo bất ngờ không nhỉ? Ví dụ như… đến khách sạn mà lần trước mình đã đánh dấu cậu ấy?
Thịnh Vân Trạch vẫn nhớ vị trí của khách sạn đó, ở ngay cạnh trường cấp ba số 2 Hàng Châu.
Hắn cũng nhớ rõ khoái cảm lúc đánh dấu Đoạn Di, “phiêu” đến mức muốn bay lên, đáng tiếc lúc ấy chưa kịp đè cậu ấy xuống hôn một cái. Bản thân Thịnh Vân Trạch cảm thấy vô cùng hối hận: Chính là do lúc ấy còn quá trẻ con, không dám làm bừa, bây giờ nghĩ lại thấy hối hận.
Thế nhưng, lại có vấn đề nan giải hơn.
Thịnh Vân Trạch nghĩ: Ở ngay cạnh trường, nhỡ đâu lại gặp phải người quen thì sao?
Bị hỏi về mối quan hệ giữa mình và Đoạn Di, mình đành phải thành thật trả lời.
Dù sao thì trong nội quy nhà trường cũng có ghi “Không được nói dối”, mình không thể không tuân thủ nội quy được.
–– Thể nào “hotboy trường” kia cũng “quên béng” đi mất điều “Không được yêu sớm” trong cuốn sổ tay học sinh của trường cấp ba số 2.
Thế nhưng, khách sạn đó là của nhà Đoạn Di…
Thịnh Vân Trạch lại nhớ đến một chuyện phiền phức khác.
Chậc.
Lỡ như đến đó rồi bị bố mẹ Đoạn Di phát hiện thì phải làm sao? Chẳng phải là phải công khai luôn sao?
Vậy thì lúc đến nhà thăm bác trai bác gái, mình nên mua quà gì đây…
Suy nghĩ của Thịnh Vân Trạch “bay xa” quá rồi đấy.
Chắc là hắn đã “não bổ” đến đoạn chọn váy cưới rồi, chú rể nên mặc vest trắng hay vest đen, nên tổ chức đám cưới ở Bali hay là Bắc Âu, mua nhà ở khu Tây Hồ hay là Củng Thự, sinh hai con hay sinh một con cho đẹp đây ––
Đoạn Di lúng túng mãi mới thốt ra được: “Tớ muốn rủ cậu đến thư viện làm bài tập.”
Vừa nhìn thấy cậu mở miệng, Thịnh Vân Trạch theo bản năng đáp: “Thế cậu thấy sinh hai đứa có tốt hơn hay là sinh một đứa?”
Đoạn Di:?
Thịnh Vân Trạch: …?
Vẻ mặt hắn bỗng chốc trở nên “khó diễn tả” thành lời, ấp úng nói: “Thư viện?”
Giọng nói có phần nghiến răng nghiến lợi.
Đoạn Di: “Ừm… Ừ.”
Thịnh Vân Trạch nghiến răng nghiến lợi: “Làm bài tập?”
Đoạn Di lo lắng đến mức biểu cảm trên mặt cũng trở nên “bất thường”: “À… ừ… Đúng… vậy…”
Sao cậu lại có cảm giác như Thịnh Vân Trạch đang tức giận vậy?
Thịnh Vân Trạch im lặng hồi lâu, do dự hỏi: “Không phải khách sạn?”
Đoạn Di: “Cậu muốn đến khách sạn để làm bài tập sao? Thực ra cũng được, chỉ là… tớ cảm thấy ở thư viện yên tĩnh hơn một chút…” (Yên tĩnh “cái con khỉ”!)
Cậu đi khách sạn là để làm bài tập hả?
Vương Hậu Hùng xem xong cũng phải rơi lệ, Tiết Kim Tinh đọc xong cũng cảm động!
Đoạn Di có chút căng thẳng: “Hay là… Nếu mai cậu phải đi học thêm hay có việc bận thì thôi vậy, không sao cả, lúc khác cũng được, tớ cảm thấy cậu vẫn nên tập trung vào học tập là chính, tớ không muốn làm lỡ chuyện của cậu…”
Thịnh Vân Trạch: “Ai bảo tớ không đi.”
Đoạn Di “đơ” ra: “Vậy… là cậu đồng ý rồi hả?”
Thịnh Vân Trạch: “Ừ.”
Mặt Đoạn Di hơi ửng đỏ: “Vậy ngày mai coi như là… chúng ta “hẹn hò” đi?”
Thịnh Vân Trạch bắt đầu căng thẳng, giọng nói trở nên run rẩy: “…Ừ…”
Đúng là cùng nhau ra ngoài chơi mà.
Nhưng thêm hai chữ “hẹn hò” vào, toàn bộ kế hoạch vui chơi bỗng chốc trở nên mờ ám hẳn.
Trước đây, Đoạn Di cũng từng chạy ra ngoài chơi cùng Thịnh Vân Trạch, cũng có lúc ở riêng với hắn.
Nhưng lúc đó cậu chẳng cảm thấy gì cả, giống hệt như khi đi chơi cùng Tưởng Vọng Thư vậy, không thấy có gì đặc biệt.
Thế nhưng lần này là “hẹn hò” đấy…
Đoạn Di cảm thấy sau khi hẹn được “crush” đi chơi, bước đi của bản thân cũng trở nên “lâng lâng”, trên đường về nhà khóe môi lúc nào cũng treo nụ cười “hê hê hê”.
Đoạn Thiệu Hành nhìn thấy dáng vẻ “yêu đương” của cậu em trai ở phòng khách, liền bĩu môi, tỏ vẻ “chán ghét”: “Bé yêu, nụ cười của em trông ghê quá đi mất!”
Mẹ Đoạn phẫu thuật xong liền về nhà tĩnh dưỡng, chẳng bao lâu sau đã lại “hồi sinh”–– nhưng chỉ “hồi sinh” trước mặt Đoạn Di và Đoạn Thiệu Hành mà thôi.
Mỗi lần bố Đoạn –– Đoạn Ký Hoài về nhà, mẹ Đoạn lại nhanh chóng chuyển sang chế độ “bạch liên hoa” yếu đuối, ngồi trên giường “hừ hừ” than thở, y như “nàng công chúa trên hạt đậu”, lúc thì chê chăn cứng, lúc lại kêu giường ngủ “cấn lưng”.
Sau một tuần “tra tấn” như vậy, Đoạn Ký Hoài đã đổi cho bà bốn cái giường.
Có vẻ ông ấy cũng khá “hứng thú” với trò này.
Đoạn Di không hiểu nổi hai vợ chồng bọn họ. Chắc có lẽ đây chính là “tâm ngộ” của một cậu con trai “kém may mắn” chỉ được xuất hiện trong phần ngoại truyện mà không có tên chăng?
Đoạn Di kéo tủ quần áo ra, hào hứng chọn quần áo.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mẹ Đoạn kinh ngạc đến mức “rớt” cả cằm.
Đoạn Di thích chí cầm một chiếc áo sơ mi kẻ caro lên, ướm thử trước người: “Mẹ, mẹ xem xem, con mặc chiếc này đẹp hơn hay chiếc này đẹp hơn?”
Mẹ Đoạn trìu mến nhìn cậu: “Con yêu mặc gì cũng đẹp hết!”
Đoạn Di thay đến bộ quần áo thứ năm, lại hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nói xem con nhét vạt áo vào trong quần đẹp hơn hay là không nhét vào đẹp hơn? Kiểu nào thời trang hơn?”
Mẹ Đoạn hỏi: “Hôm nay con yêu định đi đâu thế?”
Đoạn Di không dám nói ngày mai mình phải ra ngoài “hẹn hò”, bèn ậm ừ đáp: “À… Ngày mai con đi chơi với bạn.”
Mẹ Đoạn ngửi thấy mùi “tình yêu” thoang thoảng trong không khí, hỏi: “Bé yêu định đi chơi với bạn nào thế? Sao phải ăn diện đẹp đến vậy?”
Đoạn Di ậm ừ mãi cũng không nói ra được cái tên nào.
Mẹ Đoạn thấy cậu “cứng họng”, bèn giúp cậu chọn thêm một số phụ kiện và nước hoa, thậm chí còn gọi điện thoại cho stylist riêng –– một cô nàng đến từ nước Mỹ, chuyên phụ trách tạo hình cho các ngôi sao nam và nữ Hollywood, là một trong số những người bạn thân thiết của mẹ Đoạn.
Mẹ Đoạn nói: “Tớ thấy bé yêu nhà tớ mặc gì cũng đẹp.”
….
“Thật sao?” Thịnh Vân Trạch bán tín bán nghi, trên tay cầm một chiếc quần jean: “Thịnh Vân Khê, em nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói lại lần nữa xem nào. Có phải em thực sự thấy chiếc quần này đẹp không?”
Vừa nãy lúc nghe thấy anh trai định vào phòng thay đồ chọn quần áo, Thịnh Vân Khê sợ đến mức làm rơi quả táo đang cầm trên tay xuống bàn.
Phản ứng kịp, cô bé chợt nhận ra anh trai mình là vì ngày mai phải đi chơi với Đoạn Di nên mới muốn “tút tát” lại nhan sắc, thế là cười lăn cười bò từ trên ghế sofa xuống tận sàn nhà lát đá cẩm thạch, cười đến tận bây giờ.
“Công” khai sắc đẹp rồi kìa. Ôi chao, đến anh trai cô mà cũng có ngày “khoe mẽ” nữa cơ đấy.
Phải ghi vào danh sách “Bảy kỳ quan thế giới” mới được!
Thịnh Vân Khê thành thật đáp: “Đẹp thật mà anh, từ nãy đến giờ anh thay đến mười bộ đồ rồi đấy, em thấy bộ nào cũng đẹp. Nhưng mà… Anh không thể nào mặc cả mười bộ lên người rồi đến gặp chị dâu được.”
Thịnh Vân Trạch rất hài lòng với cách gọi “chị dâu” này, bèn gật đầu: “Vậy thay bộ này.”
Mẹ Thịnh bưng đĩa hoa quả đi tới, hỏi: “A Trạch, con định đi đâu thế?”
Thịnh Vân Khê chẳng thèm giúp anh trai “che giấu” gì cả, trực tiếp “bán đứng”: “Đi hẹn hò với bạn trai đấy mẹ.”
Mẹ Thịnh sững người: “Cậu bé lần trước đến nhà mình, tên là Đoạn gì ấy nhỉ?”
Thịnh Vân Khê cắn một miếng táo: “Chính là cậu ấy đấy. Hai người họ “lén lút” qua lại với nhau từ lâu rồi!”
Quả không hổ danh là mẹ Thịnh, chỉ tốn đúng một phút đồng hồ để tiếp nhận sự thật: “Mẹ thấy cậu bé Đoạn kia cũng được đấy chứ. Lần sau rảnh rỗi con dẫn cậu ấy về nhà chơi nhé, để mẹ xem lại nào. Lần trước mẹ chưa kịp tiếp đãi tử tế.”
Thịnh Vân Khê vừa gặm táo vừa nói: “Vậy thì mẹ nói với bố ấy!”
Cô bé lên giọng trêu chọc: “Bộ đồ này của anh được rồi, không cần thay nữa đâu, “khoe” thêm cũng chẳng bằng anh mặc bộ này. Anh muốn lên sàn diễn thời trang Paris à?”
–– Thế là, thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến sáng thứ bảy.
Đoạn Di hẹn gặp mặt lúc mười giờ sáng, sau đó sẽ cùng nhau đi ăn trưa, khoảng mười hai giờ trưa sẽ đến thư viện.
Cậu đến từ tám giờ, vốn tưởng rằng bản thân phải “đứng gió” hai tiếng đồng hồ mới gặp được Thịnh Vân Trạch.
Kết quả, ngay tại cửa ga tàu điện ngầm In77, Thịnh Vân Trạch đã đứng “hóng gió” gần nửa tiếng đồng hồ.
Hắn mặc một chiếc áo khoác màu xám xanh, thiết kế mới nhất trong bộ sưu tập của một thương hiệu xa xỉ nào đó, cài một chiếc trâm cài áo vô cùng tinh xảo, là mẫu thiết kế kết hợp của thương hiệu xa xỉ ấy và giải NBA vào năm ngoái, có giá khoảng hơn ba trăm nghìn tệ. Hôm nay hắn không đeo chiếc đồng hồ mà mình thường đeo, mà thay vào đó là chiếc Richard Mille RM58-01. Từ quần cho đến giày, tất cả đều cùng một phong cách với chiếc áo khoác, vừa đơn giản, lại vừa sang trọng.
Cũng rẻ thui mà, 13 tỉ =)))
–– Hoàn hảo không chút sơ hở, hận không thể xịt thêm chút nước hoa lên từng sợi tóc, tạo kiểu cho thật “ngầu”.
Tất nhiên, mặc gì không quan trọng, chủ yếu là do gương mặt của Thịnh Vân Trạch thực sự quá mức “xuất sắc” rồi. Cho dù có khoác bao bố lên người thì trông hắn vẫn “chuẩn” như người mẫu sải bước trên sàn catwalk của Victoria’s Secret.
Chỉ cần đứng tại cửa ga tàu điện ngầm thôi cũng đủ khiến cho tỷ lệ người ngoái đầu nhìn lên đến 100%.
Hắn còn đeo balo nữa chứ, bên trong chắc là đựng sách vở, nhìn trông ra dáng nam chính trong phim thanh xuân vườn trường thật đấy.
Vừa nhìn thấy Đoạn Di bước ra từ ga tàu điện ngầm, Thịnh Vân Trạch đã lập tức chú ý đến cậu.
Giữa trời đông giá rét, người đi đường ai nấy đều mặc áo khoác tối màu, duy chỉ có Đoạn Di là mặc đồ sặc sỡ, khiến cho nhìn cậu hệt như một viên kẹo ngọt.
Cậu vừa đi vừa nhún nhảy tới gần, chiếc túi chéo sau lưng lắc lư theo từng bước chân. Mấy sợi tóc trên đỉnh đầu bị gió thổi tung bay rối bờ lờ, làn da trắng nõn bị đóng băng đến hơi ửng đỏ.
Thế nhưng, chẳng thể nào che giấu được vẻ mặt háo hức của cậu.
Thịnh Vân Trạch có thể che giấu cảm xúc của mình, giữ vẻ “lạnh lùng” vô cảm.
Đoạn Di thì không giống vậy, y hệt như chú cún con bị “nhốt” ở nhà cả ngày nay mới được ra ngoài vui chơi, giống như học sinh tiểu học trằn trọc cả đêm không ngủ được vì hôm sau được đi dã ngoại vậy.
Thịnh Vân Trạch thậm chí còn có thể nhìn thấy quầng thâm mờ mờ dưới mắt Đoạn Di––– chắc chắn tối hôm qua cậu lại thức khuya rồi.
Thực ra hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Tối qua, hai người giả vờ “ngoan ngoãn” chúc nhau ngủ ngon––––
––– sau đó Thịnh Vân Trạch trợn mắt đến sáng, lên mạng tìm kiếm “kỹ thuật hôn”, “Hẹn hò nên làm gì?”, “Những địa điểm lý tưởng cho các cặp đôi tại In77”.
––– còn Đoạn Di thì lăn lộn trên giường cả buổi tối, làm cho cả nhà “náo loạn”, nửa đêm còn ngủ mơ rơi cả xuống giường, đập đầu vào thành giường một cái đau điếng, thế mà lúc ngã xuống vẫn “hê hê” cười ngốc nghếch, ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường.
Thịnh Vân Trạch chủ động mở miệng, phá vỡ bầu không khí im lặng ngượng ngùng: “Cậu ăn sáng chưa?”
Đoạn Di “đơ” ra một lúc, không hiểu sao lại căng thẳng quá mức, bỗng dưng cười phụt lên, sau đó “tàn nhẫn” “bóc phốt”: “Câu mở đầu “xàm” quá anh ơi!”
Thịnh Vân Trạch thấy nhẹ nhõm, bị nụ cười của cậu “lây”, không còn căng thẳng như trước nữa, bỗng dưng cảm thấy bản thân vừa nãy thực sự “vô duyên” hết chỗ nói.
Hắn “độc miệng” nói: “Chẳng phải do cậu ăn mặc “lòe loẹt” như sắp lên sân khấu biểu diễn văn nghệ mừng xuân của thôn Sa Độn Đầu sao? Sao cậu không mặc cả “bảng màu” lên người luôn đi?”
Đoạn Di: = 口 =!
Cậu nuốt nước bọt: “Không đẹp sao…”
Căng thẳng.
Thịnh Vân Trạch “đứng hình”, hơi bực mình nói: “… Đẹp.”
Đoạn Di lập tức “tươi rơi hớn hở”: “Vậy sao cậu lại nói tớ như vậy, còn cậu, hôm nay cậu cũng “lòe loẹt” kém gì ai đâu, sao cậu không “dán” tiền lên người luôn cho rồi, rồi treo thêm cái biển báo cho mọi người biết cậu “giàu nứt đố đổ vách” luôn ấy.”
Thịnh Vân Trạch phản bác: “Vẫn hơn cậu –– MC dẫn chương trình văn nghệ của thôn.”
Đoạn Di: “…”
“Thôi được rồi, dừng lại đi. Đừng “vạch mặt” nhau nữa, trong lòng mình hiểu là được rồi.” Đoạn Di vội vàng chuyển chủ đề: “Tớ muốn uống trà sữa.”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Vân Trạch đi hẹn hò với người khác, lại chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện này, thế là hai người cứ thế đi mua trà sữa. Sau khi mua xong, Thịnh Vân Trạch lập tức cảm thấy hối hận.
Cái tên Đoạn Di này thật là có “vấn đề” mà?
Uống trà sữa mà cũng phải cầm bằng cả hai tay sao?
Chẳng lẽ không biết dành một tay ra để cho bạn trai cầm tay à?
Bực mình quá đi!
Thịnh Vân Trạch nhìn cốc trà sữa bằng ánh mắt “oán trách”. Đoạn Di chẳng mảy may hay biết gì, vừa uống vừa giới thiệu: “Ngon lắm đấy, lại còn ấm nóng nữa, cậu cũng mở ra uống đi.”
Thịnh Vân Trạch: “Tớ không. Tớ uống không hết.” Sau đó, hắn ra lệnh: “Cho tớ uống một ngụm của cậu.”
Đoạn Di suýt chút nữa đã bị sữa sọt lắm sặc, sau đó do dự một chút, mặt ửng đỏ “ồ” một tiếng, đưa cốc trà sữa cho Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch cắn lấy ống hút mà cậu vừa mới uống, hút một ngụm thử.
Ngọt quá.
“Hẹn hò thì phải làm gì nhỉ…” Đoạn Di nhận lại cốc trà sữa.
“Nghe nói, hẹn hò phải bắt đầu bằng việc gắp thú bông.”
“Không bao giờ.” Thịnh Vân Trạch từ chối.
Hắn lạnh lùng nói: “Trừ phi cậu có thể dùng một tay gắp được.”
Cả hai đều có ngoại hình rất thu hút, lại còn đứng gần nhau như vậy.
Có không ít những cô gái trẻ đi qua che miệng cười e lệ, vội vàng đi qua bên cạnh hai người.
Thậm chí còn có người “không nhịn được” phải lên tiếng “reo hò”.
Bầu không khí “mập mờ” nhưng lại chẳng thể nói rõ này khiến cho Đoạn Di vô cùng sượng.
Cậu bèn đề nghị: “Hay là chúng ta đi xem phim đi.”
Nói rồi, cậu càng thấy đi xem phim là phương án khả thi nhất, liền mở miệng: “Hiện tại đang có một bộ phim rất “hot” đấy, Tưởng Vọng Thư bọn họ xem hết rồi, chỉ còn mỗi mình tớ là chưa xem.”
Cậu vừa đi về phía trước vừa kể về cốt truyện của bộ phim ấy cho Thịnh Vân Trạch, giọng điệu của cậu hào hứng như thể nếu không xem thì cuộc đời này sẽ trở nên “kém hoàn hảo”.
Thịnh Vân Trạch hai tay đút túi quần, chỉ chậm rãi và “ung dung” đi theo sau Đoạn Di.
Ánh mắt hắn luôn dán vào Đoạn Di, nhìn cậu vừa đi vừa “múa may” trông thực sự rất ngốc nghếch, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Rạp chiếu phim mà hai người muốn đến nằm ở đối diện bên kia quảng trường.
Đi thẳng phía trước là đến hồ Tây, muốn qua đó phải đi qua con đường lát đá vừa rộng lại vừa yên tĩnh.
Thời tiết này đã hết hoa rồi, nhưng lá phong vẫn chưa rụng hết. Mấy hôm trước tuyết rơi liên miên, bên đường, những cặp tình nhân tay trong tay, tình tứ đi qua.
Ban đầu, Đoạn Di đang hăng say kể về cốt truyện phim, chợt nhìn thấy cặp tình nhân kia tay trong tay thì động tác bỗng dưng dừng lại.
Thịnh Vân Trạch không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là bất giác nhìn theo hướng mắc cậu đang nhìn, bốn mắt nhìn nhau trên không trung.
Đầu óc Đoạn Di bỗng chốc “trống rỗng”, những lời vừa muốn nói bỗng chốc “tan biến hết”.
Thịnh Vân Trạch: “Nhìn tớ làm gì? Nhìn đường kìa.”
Đoạn Di bỗng dưng cảm thấy hành động cầm cốc trà sữa bằng cả hai tay vừa nãy của mình thực sự là sai lầm lớn nhất.
Thịnh Vân Trạch: “Không đi nữa à?”
Đoạn Di lắc đầu.
Thịnh Vân Trạch cười khẽ, giống như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cậu, hắn ngẩng đầu nhẹ ra hiệu: “Tay.”
Tim Đoạn Di bỗng lỡ một nhịp: “Hả?”
Cậu bỗng nhiên hiểu ra Thịnh Vân Trạch định làm gì.
Thịnh Vân Trạch nhướng mày: “Cậu giả vờ với tớ à?”
Cổ Đoạn Di dần chuyển sang màu hồng nhạt, sau đó đổi tay cầm cốc trà sữa.
Thịnh Vân Trạch nắm lấy tay cậu, Đoạn Di cảm giác như tất cả tế bào trên cơ thể đều “chạy” hết vào tay hắn–– chỗ tiếp xúc giữa hai người. Tế bào như muốn “nổ tung”, cảm giác ngứa ngáy nhưng lại vô cùng “thoải mái” lan ra trái tim cậu, chúng “hò reo” như thể đang “mở concert”.
Rõ ràng chỉ là nắm tay thôi mà, sao Đoạn Di lại có cảm giác toàn thân cứng đờ?
Cậu lo lắng hỏi: “Làm vậy… có được không?”
Thịnh Vân Trạch: “Nắm tay tớ phạm pháp à?”
Đoạn Di suy nghĩ kỹ lưỡng rồi đáp: “Hình như… không phạm pháp.”
Hai người vừa hay đi tới cửa rạp chiếu phim.
Đoạn Di bỗng nhiên buột miệng hỏi: “Vậy… nếu bây giờ tớ hôn cậu thì cũng không tính là phạm pháp phải không?”
Thịnh Vân Trạch “đứng hình”, nghiêng mặt sang nhìn cậu.
Đoạn Di: = 口 =!
“Cứ coi như tớ chưa nói gì hết!”
Thịnh Vân Trạch:…
“Lúc xem phim thì hôn.”
Hắn cố gắng giữ giọng bình tĩnh để nói ra “âm mưu” đã ấp ủ từ lâu: “Thời gian dư dả mà.”
Nhìn xuống vé xem phim: “Avengers: End game”
Thời lượng: Ba tiếng rưỡi.
Tác giả có lời nhắn nhủ: Thời gian quá dư dả!
“Hotboy trường”, lão làng trong ngành thả thính rồi đây!
Đúng là cậu đấy, chuyên gia lên kế hoạch, luôn luôn cao tay hơn cậu “thánh” kia một bậc!
“Hotboy trường” là kiểu người phải dậy sớm hơn Đoạn Di bốn tiếng đồng hồ để trang điểm, sau đó tốn bốn tiếng đồng hồ để tạo lớp make-up “tự nhiên”, nhìn như không trang điểm, cao tay hết chỗ nói.
Gặp mặt Đoạn Di, cố ý nói: Hôm nay vội quá, chỉ kịp “tút tát” lại gương mặt một chút, không để cậu chờ lâu chứ?
Đoạn Di: Chồng mình mặt mộc mà cũng đẹp trai thế nhỉ???
Câu nói đó vừa dứt, phản ứng đầu tiên của Đoạn Di là ngẩn người.
Ai ngờ đâu, Thịnh Vân Trạch lại hơi giận, quay đầu đi không thèm nhìn cậu.
Y hệt như thể bạn gái giận dỗi vu vơ vậy. Đoạn Di còn chưa kịp “giận” đã bị hắn “chiếm mất tiên cơ”, đúng là bực mình!
Chuông nghỉ giải lao mười phút vừa đúng lúc vang lên, Đoạn Di không có cơ hội tiếp tục vây lấy Thịnh Vân Trạch hỏi han, đành ủ rũ quay về chỗ ngồi.
“Nói cũng không được, tớ cũng đâu có định đi kiếm chuyện với mối tình đầu của cậu đâu.”
Đoạn Di phụng phịu.
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn cậu, thấy dáng vẻ úp mặt xuống bàn như chú cún con.
Kết quả “bói tình yêu cung hoàng đạo” nói nửa kia của hắn là Đoạn Di, quả thực không sai. Ba năm trước, vào khoảng thời gian thi chuyển cấp, cũng là lần đầu tiên Thịnh Vân Trạch gặp Đoạn Di.
Hai người học khác trường cấp hai ở Hàng Châu. Hôm thi chuyển cấp chung trường, phòng thi của hai người ở hai tầng liền kề, đó là lần duy nhất Thịnh Vân Trạch nhìn thấy Đoạn Di.
Hôm ấy, gió tây bắc cấp bốn, nhiệt độ ngoài trời 29 độ C, ánh nắng chan hòa, cành lá của hàng cây bên cạnh tòa dạy học xum xuê rậm rạp. Gió thổi làm những bông hoa rơi xuống, đậu lên gò má thanh tú của Đoạn Di, khiến cậu như một thiếu niên được thần linh ưu ái.
Trông cũng khá là… lãng mạn đấy chứ.
— Nếu như lúc ấy Đoạn Di mở miệng nói chuyện, có lẽ Thịnh Vân Trạch đã chẳng thể nào lưu luyến hình bóng cậu đến vậy.
— Hay là nếu như lại gần thêm chút nữa, nghe thấy được “thiếu niên lãng mạn” Đoạn Di đang thảo luận về những câu cửa miệng “trẩu tre” hot trên mạng như “Có giỏi thì solo Q”, “Biết điều thì lo mà quản bản thân mình đi, không thì bảo mẹ mày cất kỹ vào”… có lẽ Thịnh Vân Trạch sẽ chẳng thèm nhớ nhung gì cậu cho cam.
Lúc ấy có tin đồn Đoạn Di đang hẹn hò với Nam Dã –– tuy nhiên, tin tức này chưa được xác nhận, trong lòng Thịnh Vân Trạch nảy sinh nghi hoặc, kèm theo một chút khó chịu.
Trên diễn đàn của trường cấp hai Thái Hòa có thảo luận về Đoạn Di và Nam Dã. Thịnh Vân Trạch tìm được tên tài khoản diễn đàn của Đoạn Di. Chắc là đăng ký từ mấy năm trước, tên tài khoản diễn đàn không đổi được, vì vậy cái tên của cậu nghe vô cùng “trẻ trâu”, vừa sến súa vừa ngượng ngùng “Ánh Lửa Chặt Đứt Trường Không”, còn có cả một đoạn tiếng Nhật kẹp ở giữa.
Dù cho lúc đó Thịnh Vân Trạch cũng mang trong mình “căn bệnh tuổi mười lăm”, nhưng lại đi theo hướng khác hẳn so với “căn bệnh” của Đoạn Di.
Đoạn Di theo đuổi trường phái anime Nhật Bản đầy nhiệt huyết, còn Thịnh Vân Trạch lại theo đuổi trường phái “giả trân” cao cấp kiểu uống cà phê đen đắng ngắt khi còn trẻ và đọc trọn bộ “Shakespeare” bằng tiếng Anh nguyên bản — mặc dù hắn có thể hiểu được tiếng Anh, nhưng cũng chẳng cần phải uống cà phê đen đắng ngắt đến vậy, khác gì uống thuốc bắc đâu.
Vì muốn “làm màu” cho bằng được, thực sự phải gánh chịu quá nhiều đau khổ mà ở cái tuổi này không nên gánh chịu.
Tóm lại, một bên là “soái ca” theo trường phái quý tộc Anh, một bên là “soái ca” theo trường phái anime Nhật Bản –– hai trường phái chẳng ai thèm ngó ngàng đến ai. Thịnh Vân Trạch thực sự rất coi thường trường phái của Đoạn Di, vì vậy hắn bĩu môi.
Khinh thường.
Thịnh Vân Trạch lướt xem tất cả những bài đăng của Đoạn Di từ đầu đến cuối.
Đoạn Di không hề quan tâm đến vấn đề bảo mật thông tin cá nhân trên mạng, không khóa bài viết nào cả.
Phần lớn đều liên quan đến game, ví dụ như: “Làm thế nào để đổi tên trong LOL vậy mọi người?”, “Làm cách nào để kỹ năng của tướng xx phát huy tối đa vào lúc xx?”, “Xayah cuối cùng cưới ai?”, “Xayah thích xx hay xxx?”–– Lo chuyện bao đồng như ông cụ non, còn quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của các nhân vật trong game nữa chứ.
Một phần nhỏ là xin “xèng”, những bình luận phía dưới toàn là “Người tốt sẽ được bình an”, “Anh ơi, em cũng muốn xin”, “Chủ thớt tốt bụng!”, “Email QQ của em là xxxxxxxxx”.
“Xèng” bao gồm: Bộ sưu tập hình nền HD Lelouch, Link driver FMP, Bộ 26 tấm ảnh tự sướng phòng the ngọt ngào của Thỏ Ngọt Ngào — Thỏ Ngọt Ngào là nữ streamer mà Đoạn Di thích nhất hồi cấp hai, tuy tên là Thỏ Ngọt Ngào nhưng lại theo đuổi trường phái “hoa khôi lạnh lùng”, lúc livestream lúc nào cũng mang vẻ điềm tĩnh, khiến Đoạn Di mê mẩn không thôi!
Hơn nữa cô nàng còn đeo tai thỏ nữa chứ!
Dễ thương muốn xỉu!
Thế là, dựa vào địa chỉ email mà cậu để lại, Thịnh Vân Trạch tìm được số QQ của Đoạn Di.
Vào xem thử, ai ngờ đâu Đoạn Di cũng không khóa nhật ký.
Lượt truy cập rất cao, có đến bảy tám vạn lượt thích, biểu tượng bên dưới cũng sáng lấp lánh.
Hồi ấy rất thịnh hành kiểu “nuôi lửa”, click để sáng biểu tượng, sau đó lại tìm cách làm cho tất cả những biểu tượng đã sáng đều tối đi.
Sau đó lại thịnh hành kiểu “tìm bạn tình một đêm”, “kết bạn bốn phương”, còn có cả đống từ viết tắt mà Thịnh Vân Trạch nhìn vào chẳng hiểu gì.
Trong nhật ký của Đoạn Di toàn là những dòng trạng thái mà cậu thường xuyên đăng tải, hầu như ngày nào cũng bắt đầu bằng chữ “Má ơi!”, kết thúc bằng chữ “Cạn lời!”.
Thỉnh thoảng cũng “làm văn nghệ” một chút, ví dụ như lúc mười ba tuổi, lên Zhihu copy một câu mà bản thân cũng không hiểu nhưng trông có vẻ rất hay ho, ghép những từ ngữ ấy lại với nhau nghe cũng khá “ngầu”.
Thích đăng những câu nói sến súa đang thịnh hành lúc bấy giờ như “Ngân hà nóng bỏng, em là lý tưởng của đời anh”, rồi bên dưới lại xuất hiện một người tên “Ong Vò Vẻ Bay Lượn” bình luận: “Thế em thấy anh thế nào?”.
Đoạn Di thấy thế liền không còn “làm văn nghệ” nữa, đáp lại: “Em thấy anh là đồ ngốc.”
Thỉnh thoảng cũng tự đăng ảnh tự sướng của bản thân.
Ảnh tự sướng của cậu cũng chẳng phải kiểu “trai thẳng”, cũng chẳng phải kiểu tạo dáng uốn éo “làm lố”, hầu như tất cả các bức ảnh đều do cậu tự chụp. Có một tấm là cậu cầm cốc trà sữa trước ống kính, nở nụ cười ngọt ngào, khẽ mím môi để lộ hàm răng trắng đều, mang đến cảm giác trong trẻo, dịu dàng giống hệt “hotgirl trà sữa”, trên sống mũi có nốt ruồi nhỏ ẩn hiện, trông vô cùng đáng yêu.
Bình luận bên dưới đều là “Đoạn ca đẹp trai quá!”, “Đoạn ca soái ca!”, “Ngầu đét!”, “Jun Ji-hyun của trường Thái Hòa [thích]”, “Trời ơi, Đoạn ca bức ảnh này của cậu giống Jun Ji-hyun quá!”
…
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ một cách kỳ lạ: Jun Ji-hyun là ai nhỉ?
Sau đó lên Baidu tìm kiếm hình ảnh của Jun Ji-hyun, đúng là có đôi nét tương đồng với Đoạn Di thật.
Đặc biệt là giai đoạn cô ấy đóng “Cô nàng ngổ ngáo”, collagen trên mặt như sắp tràn ra ngoài.
Tối hôm ấy Thịnh Vân Trạch chẳng thèm làm bài tập, cứ thế lướt xem nhật ký của cậu, lướt đến tận trang cuối cùng.
Đồng thời cũng phát hiện ra một tin động trời.
Trang cuối cùng có ảnh chụp chung của Đoạn Di và Nam Dã, được chụp tại trường cấp hai Thái Hòa, bối cảnh là trong lớp học. Lúc đó Đoạn Di mới mười bốn tuổi, còn “non” hơn bây giờ nhiều, bé mỡ trên mặt rõ ràng hơn, tóc tai bù xù, mặc đồng phục màu xám tro của trường cấp hai Thái Hòa, đang cùng Nam Dã chơi trò cân bằng bút chì vô cùng nhạt nhẽo.
Bức ảnh này nhìn chẳng có gì là mờ ám cả, nhưng bình luận bên dưới lại toàn là: “Chúc 99.”
Đoạn Di thậm chí còn tag một người bạn vào, dùng giọng điệu vô cùng “ngầu” đáp lại: “Ừ, gọi chị dâu đi.”
“Cậu học sinh cấp hai Thịnh Vân Trạch” sững người, chết lặng tại chỗ.
Trái tim thủy tinh của cậu bé mười bốn tuổi vỡ tan thành từng mảnh, chẳng thể nào ghép lại được nữa.
Cảm giác hệt như khi bạn phát hiện ra một bông hoa dại ven đường đẹp vô ngần, định hái về nhà “chiếm hữu” thì chợt nhận ra rằng nó mọc trong vườn nhà người khác.
Tóm lại là, tâm trạng vô cùng tồi tệ, vô cùng chán nản.
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ, bản thân đã xem qua biết bao nhiêu bài đăng, biết bao nhiêu dòng trạng thái ấy rồi, thậm chí có thể nhẫn nhịn việc chàng trai mình gặp được trong kỳ thi chuyển cấp kia là một alpha, là một alpha “cuồng” anime giai đoạn cuối, là một alpha thiếu thẩm mỹ thích Thỏ Ngọt Ngào, thậm chí còn rủ rê bạn bè đến rạp xem “Tiểu thời đại” rồi khóc lóc thảm thiết, ôm bạn thân gào thét “Chúng ta sẽ mãi mãi là anh em tốt” (“nũng nịu” đến mức nào chắc các bạn cũng hình dung được rồi nhỉ?). (Bản thân Đoạn Di cũng chẳng biết Tchaikovsky là nhà soạn nhạc, thế mà còn lên tiếng khẳng định bản thân đã đọc xong cuốn “Những người khốn khổ” của ông.)
Ngay cả việc cậu đăng tải những câu vô nghĩa như “Ngân hà nóng bỏng, em là lý tưởng của đời anh” lên nhật ký hắn cũng có thể nhịn được. (Thật ra hồi tiểu học lớp 6 Thịnh Vân Trạch cũng từng đăng một dòng trạng thái “trẻ trâu” y hệt “Tất cả chúng ta đều đến từ những vì sao đã chết, ngước nhìn dải ngân hà chính là đang ngắm nhìn những người bạn đồng hành chưa chết” lên nhật ký, nhưng hiện tại hắn không thừa nhận điều đó, một mực khăng khăng rằng mình chưa từng làm vậy.)
Bây giờ lại nói với hắn rằng, việc cậu nhịn hay không chẳng liên quan, người ta đã có bạn trai rồi.
A…
Tức chết mất.
Phiền muộn thật đấy.
Hiện tại nghĩ lại chuyện này, Thịnh Vân Trạch vẫn thấy phiền muộn.
Hai tiết vật lý liên tiếp của thầy Bắc trôi qua, Đoạn Di đã hoàn toàn “gục ngã” trên bàn học.
Nếu như trên thế giới này có một loại sóng điện não phù hợp nhất cho giấc ngủ của Đoạn Di, thì một là giọng giảng bài của thầy Toán, hai là giọng giảng bài của thầy Bắc.
Đoạn Di bị cơn đói đánh thức.
Sáng nay cậu đã ăn một chiếc bánh trứng, một cốc sữa chua, một quả táo và một quả chuối, sau đó lại thèm thuồng bát hoành thánh nhỏ của Thịnh Vân Trạch, nên đã múc mấy chiếc ăn cho đỡ thèm. Tiếp đến lại lén ăn hết chỗ bánh quy còn lại từ hôm qua vào tiết ngữ văn–– Kỹ năng ăn vụng trong giờ của Đoạn Di vô cùng thượng thừa, giáo viên căn bản không thể nào bắt được.
Thế nhưng, đến mười một giờ kém mười lăm phút, bụng cậu lại kêu réo đúng giờ.
Đoạn Di thuộc tạng người ăn bao nhiêu cũng không béo, theo lời mẹ Đoạn nói, chàng trai mười bảy tuổi chẳng khác nào heo con, nuôi con trai cũng như nuôi heo, ăn cơm cứ như “hổ rình mồi”, đến cái đáy bát cũng “liếm” cho bằng sạch bong.
Cơ thể như một cái động không đáy, cũng chẳng biết cậu ăn hết vào đâu.
Đoạn Di vừa tỉnh ngủ, đầu óc cá vàng chỉ nhớ được bảy giây đã quên mất chuyện bản thân giận dỗi với Thịnh Vân Trạch trước giờ vật lý.
Cậu móc thẻ cơm trưa của mình ra, xé một tờ giấy nhỏ, ném sang cho Thịnh Vân Trạch.
“Trưa nay ăn gì?”
Thịnh Vân Trạch mở tờ giấy, nhìn thấy câu hỏi, nghiêng đầu sang nhìn.
Hai mắt Đoạn Di sáng lấp lánh, y như cún con, hai tai và cái đuôi đồng loạt dựng đứng.
Nhìn kỹ một chút còn có thể nhìn thấy cái đuôi của cậu sắp tạo thành ảo ảnh vì vẫy quá mạnh.
Thịnh Vân Trạch bất giác bị dáng vẻ đáng yêu của bạn trai làm cho “rung rinh”, bỗng nhiên hết giận.
“Căng tin.”
Đoạn Di đáp lại: Căng tin nào cơ? Trường mình có bốn căng tin lận.
Một là căng tin giáo viên, nằm cạnh sân bóng rổ của trường, đồ ăn không giống học sinh–– nhưng chất lượng món nào cũng ngon.
Thế nhưng, học sinh trường số 2 một mực khẳng định giáo viên được hưởng đặc quyền, đồ ăn chắc chắn ngon hơn, rõ ràng là đang ghen tị mà thôi –– thầy cô trường số 2 còn thèm thuồng đồ ăn ở căng tin học sinh cơ!
Một là nhà ăn phía Đông Nam sân vận động, phục vụ các món ăn nhanh như hamburger, nước ngọt, khoai tây chiên, cơm thịt heo chiên xù.
Có thể mua về lớp ăn, ngon hơn đồ ăn ở căng tin một chút, giá cả cũng đắt hơn nhiều. Những học sinh thích thể hiện sự khác biệt của bản thân rất chuộng việc ăn cơm ở nhà ăn Tây –– hơn nữa còn phải chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Hai cái còn lại là căng tin dành cho học sinh, chia thành ba tầng.
Tầng một là nơi dành cho học sinh cấp hai, tầng hai là nơi dành cho học sinh lớp mười, lớp mười một, tầng cao nhất dành cho học sinh lớp mười hai.
Dinh dưỡng cũng tốt hơn so với đồ ăn ở căng tin lớp mười và lớp mười một.
Sau khi xác định được địa điểm ăn trưa, Đoạn Di vẫn tiếp tục “quấy rối” Thịnh Vân Trạch.
Cậu thực sự quá rảnh rỗi –– vả lại, điện thoại của cậu đã bị tổ kiểm tra kỷ luật của hội học sinh tịch thu vào tối hôm qua.
Học kỳ này, Đoạn Di đã bị tịch thu đến bốn cái điện thoại, trung bình một tháng bị tịch thu một cái.
May mắn thay, cậu sở hữu siêu năng lực “siêu giàu có”, bị tịch thu rồi lại mua cái khác, chỉ là mỗi lần đến cuối kỳ trả điện thoại, mặt bàn của Đoạn Di lại đặc biệt hoành tráng, y như bày sạp bán hàng, mười mấy cái điện thoại xếp la liệt trên bàn.
Không có điện thoại, Đoạn Di đành phải viết giấy nhỏ để trò chuyện với Thịnh Vân Trạch.
Giấy vo viên “vèo vèo vèo” ném lên bàn Thịnh Vân Trạch, có lúc thầy Bắc đi từ bục giảng xuống, Đoạn Di thấy tình hình không ổn, vội vàng ném cục giấy xuống cạnh chân Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch liếc mắt nhìn cậu, thản nhiên giẫm lên cục giấy.
–– Đệch, cao thủ!
Đoạn Di thầm giơ ngón cái: Chắc là nhặt được khối tiền rồi nhỉ?
Thuần thục đến mức này cơ mà!
Ném qua ném lại, chẳng những không bị thầy Bắc phát hiện ra, mà lại bị thầy Hà đi tuần tra tầng bốn bắt quả tang.
“Em đang ném cái gì đấy?”
Thân hình vĩ đại và thấp bé của thầy Hà xuất hiện bên cửa sổ, dọa cho tất cả học sinh lớp 12/1 im bặt.
Đoạn Di nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra thầy Hà đang nhìn mình chằm chằm.
“Em, nhìn cái gì? Đoạn Di, chính là em đấy, giờ học không lo nghe giảng, còn giở trò gì thế hả?”
Thầy Bắc đứng ngoài hành lang, dùng ánh mắt “hả hê khi người gặp nạn” nhìn Đoạn Di.
Đoạn Di che mặt: Xong đời… Vận xui kéo đến!
Thầy Hà gọi thêm một giáo viên khác đi tuần cùng vào lớp, định nhặt tờ giấy trên bàn Đoạn Di lên.
Bản thân Đoạn Di bị bắt thì cũng chẳng sao, chủ yếu là trên tờ giấy đều là những lời “thầm kín” giữa cậu và Thịnh Vân Trạch, lỡ như bị thầy Hà biết được chuyện mình quấy rầy học bá đứng đầu khối, niềm hy vọng của trường cấp ba số 2 Hàng Châu, trạng nguyên khối tự nhiên tương lai của tỉnh Chiết Giang – Thịnh Vân Trạch, học sinh giỏi ngoan ngoãn – niềm tự hào của thầy Hà …
–– Hơn nữa trên đó còn có vài câu khá là mờ ám, nhìn phát là biết ngay “quan hệ bạn học” không bình thường…
Cho dù không xử lý cậu, chắc chắn thầy Hà cũng sẽ chuyển chỗ ngồi của cậu và Thịnh Vân Trạch ra xa nhau.
Đoạn Di vất vả lắm mới được ngồi gần Thịnh Vân Trạch như vậy, dĩ nhiên là không muốn rời đi!
Thế là, cậu dứt khoát ném mạnh cục giấy ra ngoài cửa sổ, sau đó nhanh chóng “giả chết”.
Kết quả là, bữa trưa của Đoạn Di tan thành mây khói.
Thầy Hà đưa cậu đến văn phòng giáo dục, phạt cậu ở lại giúp thầy Tiền – tổ trưởng tổ lớp mười hai sắp xếp lại bài kiểm tra tuần này.
Toàn là đề niêm phong, Đoạn Di sắp xếp đến tận chiều mới được ra khỏi phòng giáo dục.
Bụng đói đến kêu ùng ục, cậu cũng không nhắn tin cho Tưởng Vọng Thư mang cơm cho mình. Đoạn Di quyết định trốn học buổi chiều, trèo tường ra ngoài ăn cơm niêu, vừa đi đến chỗ ngoặt, đụng phải Thịnh Vân Trạch –– trên tay còn xách theo cơm trưa.
Đoạn Di xúc động đến suýt khóc: “Anh ơi! Hôm nay hình tượng của anh cao ba mét luôn ấy! Em đói bụng quá, muốn ăn cơm!”
Nói rồi, cậu giơ tay định cướp lấy hộp cơm trong tay Thịnh Vân Trạch, hắn không cho cậu cướp, nhướn mày hỏi: “Chỉ muốn ăn cơm thôi à?”
Đoạn Di lập tức đáp: “Dĩ nhiên là muốn gặp anh hơn! Muốn gặp anh, muốn gặp anh, muốn gặp anh!”
Cậu ăn cơm xong quay về lớp, phát hiện trên bàn chất đống mấy phần cơm, do người khác mua cho.
Tưởng Vọng Thư than thở: “Quả là hiện trường “nuôi heo” quy mô lớn mà, heo con ạ.”
Đoạn Di:…
Bài kiểm tra tuần được sắp xếp vào ngày thứ sáu, tổng cộng sáu môn, thi từ sáng đến tối.
Bước ra khỏi cửa phòng thi, Đoạn Di cảm thấy đầu óc mình không còn là của mình nữa, trong đầu cậu ngoài “trống rỗng” ra thì chẳng còn gì khác.
Thế mà Tưởng Vọng Thư vẫn còn tâm trạng so đáp án với người khác. Chắc là do thứ bảy được nghỉ nên tâm trạng mới tốt như vậy. Tuy đã phải trải qua một ngày thi cử căng thẳng với cường độ cao, nhưng không khí trong lớp lúc này vẫn khá thoải mái.
Thế nhưng, thời gian càng gần đến kỳ thi đại học, hai ngày nghỉ cuối tuần bị cắt giảm chỉ còn một ngày rưỡi, nói là một ngày rưỡi chứ thực chất chỉ có một ngày mà thôi.
Bởi vì trưa chủ nhật đã phải quay lại trường, buổi chiều bắt đầu học bù.
Lớp chuyên thì chủ nhật phải quay lại trường từ sớm để tham gia lớp luyện nghe tiếng Anh, xem như là mất luôn ngày chủ nhật rồi.
“Bài vật lý cuối cùng các cậu làm được không? Tớ so đáp án với ba người, đều ra căn bậc hai của ba, tớ cảm thấy đáp án này khá là chính xác.”
Tính ra căn bậc hai của ba, hay tính ra một phần hai, 1, 5… những con số này, khả năng đáp án chính xác cao hơn.
Trước kia, mỗi khi tính toán quãng đường, kết quả tính ra là số nguyên thì tỷ lệ chính xác rất cao.
Mấy năm nay, giáo viên vật lý của trường cấp ba số 2 bỗng dưng thay đổi “tâm tính”, quy luật “ba dài một ngắn chọn câu dài nhất, không được thì chọn C” của thời đại huy hoàng năm nào cũng theo đó mà biến mất.
Hiện tại, cho dù tính toán ra quãng đường là số nguyên cũng chẳng dám chắc chắn đó là đáp án chính xác.
Hơn nữa, bài vật lý lớn lần này, đáp án của cả lớp đều ra căn bậc hai của ba, chỉ có hai người có đáp án giống nhau.
Một người là Đoạn Di, một người là Thịnh Vân Trạch.
Điều này có chút kỳ lạ đây.
Nếu như đáp án của “thánh” Đoạn khác với đáp án của cả lớp, vậy chứng tỏ “thánh” Đoạn đã sai.
Nếu như đáp án của “ngài” Thịnh khác với đáp án của cả lớp, vậy chứng tỏ chỉ có “ngài” Thịnh là làm đúng.
Bây giờ, hai trường hợp cộng lại, học sinh lớp 12/1 vô cùng lo lắng…
Tưởng Vọng Thư: “Cá cược nào!”
Cậu vung tay, triệu tập các bạn học đang so đáp án: “Xem xem rốt cuộc là “ngài” Thịnh rốt cuộc đã “dạy dỗ” được “thánh” Đoạn rồi, hay là “thánh” Đoạn đã thành công kéo “trí thông minh” của “ngài” Thịnh xuống cùng một đẳng cấp với mình?”
Đoạn Di: “Cậu nói cái quái gì thế hả! Không thể nào là tự tớ làm đúng à?”
Tưởng Vọng Thư: “Khó đấy, không bằng cậu nói cách giải của cậu cho mọi người nghe xem sao?”
Đoạn Di ngẩn người: “Thì… dùng công thức thôi mà…”
Tưởng Vọng Thư sững sờ: “Dùng công thức? Công thức gì cơ?”
Đoạn Di đọc tên một công thức.
Bài này… Thịnh Vân Trạch đã giảng cho cậu.
Đoạn Di rất hay chạy đến ký túc xá của Thịnh Vân Trạch, lấy cớ là: Cùng nhau làm bài tập.
Thực chất là đến “quấy rối” Thịnh Vân Trạch.
Thế nhưng, khi Thịnh Vân Trạch làm bài tập, cậu cũng sẽ ngồi làm bài cùng hắn.
Chỉ là, Thịnh Vân Trạch giải bài tập lớn mất mười phút, cậu lại cần đến mười tiếng –– mười tiếng sau, tiến độ giải bài tập của cậu vẫn chỉ dừng lại ở chữ “Giải:”.
Tối hôm trước, Thịnh Vân Trạch vừa mới ôn lại cho cậu bài tập lớn cuối cùng trong đề kiểm tra vật lý lần này.
Bài tập ấy đã thu hút sự chú ý của Thịnh Vân Trạch ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhìn một cách chính xác thì bài tập này không thuộc phạm vi thi đại học, mà là thuộc đề thi học sinh giỏi, chính là kiểu bài “bẫy” muốn “dụ dỗ” bạn mắc bẫy.
Một câu hỏi lại chứa đến tận bốn dữ kiện ẩn, còn có hai “quả bom khói” làm rối loạn mạch suy nghĩ của bạn.
Điều quan trọng là phải tìm ra đúng công thức, sau đó mới có thể giải bài một cách thuận lợi.
Đáng tiếc, không phải ai cũng tìm ra được công thức này.
Tối hôm đó, Đoạn Di chỉ nhớ được mỗi một công thức và một đáp án. Hôm nay, cậu chỉ cần dựa vào cách giải của Thịnh Vân Trạch vào tối hôm qua, chép lại là xong.
“Mẹ kiếp? Công thức á?” Tưởng Vọng Thư sững sờ tại chỗ khoảng mười lăm giây –– chắc cậu ta đang cố gắng nhớ lại đề bài trong đầu, sau đó lộ ra vẻ mặt như chợt hiểu ra, “ngộ” ra được chân lý.
“Chết tiệt!” Tưởng Vọng Thư: “Vậy là tớ sai rồi, tớ áp dụng sai công thức.”
Tưởng Vọng Thư vừa đấm ngực dậm chân, vừa nhìn Đoạn Di bằng ánh mắt ghen tị: “Được bạn trai “gợi ý” đúng là sướng thật đấy…”
Đoạn Di khoanh tay trước ngực, “phấn khích” nói: “Ê, cậu nói chuyện kinh quá, đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt kỳ dị đấy!”
Tưởng Vọng Thư thu dọn cặp sách, chuyển chủ đề: “Cậu đã nghĩ ra cách nào để hẹn Thịnh Vân Trạch đi chơi chưa đấy?”
Đoạn Di hơi lúng túng: “Vẫn chưa.”
Tưởng Vọng Thư: “Tối hôm qua tớ bày cho cậu biết bao nhiêu là kế hay ho, sao cậu chẳng áp dụng cái nào thế?”
Đoạn Di tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Cậu bày mấy cái trò “rởm” ấy á? Tớ mới mười bảy tuổi, là trẻ vị thành niên đấy nhé! Cẩn thận tớ dùng “Luật bảo vệ trẻ vị thành niên” tống cậu vào tù rồi bắn bỏ đấy! Lên kế hoạch hẹn hò kiểu trong sáng, lành mạnh một tí thì chết à? Mới đầu mà đã “giới hạn X” rồi!”
Tưởng Vọng Thư: “Bé cưng à, tỉnh táo lại đi! Cậu nhờ một tên chưa từng yêu đương bày kế cho mình đã là đi ngược lại với “nhân tính” rồi!”
“Yêu đương? Ai yêu đương cơ? Yêu đương cái gì?” Hách San San tò mò hóng hớt.
Tưởng Vọng Thư xoa đầu Hách San San một cách đầy “nhân ái”: “Ngoan nào, chuyện này không liên quan đến con, ba và mẹ đang bàn chuyện sinh em bé cho con đây.”
Hách San San đưa tay sờ sờ bụng của Tưởng Vọng Thư, sờ trúng tám múi săn chắc, cảm động nói: “Mẹ ơi, ai nhìn thấy mẹ cũng phải thốt lên một câu “người mẹ anh hùng”, bụng này chắc chắn là mang thai tám đứa con luôn rồi!”
Đoạn Di: “Tôi với hai mẹ con cậu chẳng còn gì để nói nữa! Ly hôn!”
Tưởng Vọng Thư và Hách San San yếu đuối đáng thương ôm nhau khóc lóc thảm thiết, lên án Đoạn Di, một tên đàn ông tệ bạc, “tra nam” bỏ vợ con.
Đoạn Di chẳng buồn quan tâm đến hai kẻ “diễn sâu” kia, thu dọn cặp sách xong liền đi thẳng đến đích đến: ký túc xá nam.
“Ê, anh đẹp trai.”
Đoạn Di dựa người vào cửa ký túc xá 306.
Tay Thịnh Vân Trạch đang cầm quần áo khựng lại, gương mặt “vô cảm”: “Tin hay không tớ “quẳng” cậu xuống đất đấy?”
Đoạn Di: =口=!
Thịnh Vân Trạch: “Không được nói chuyện “dẹo” như thế.”
Đoạn Di cãi lại: “Chẳng phải người “dẹo” nhất là cậu sao?”
Thịnh Vân Trạch thấy Đoạn Di chủ động đến tìm mình, trong lòng vô cùng vui vẻ: “Chuyện gì thế?”
Đoạn Di đứng thẳng người, sờ sờ mũi, vào thẳng vấn đề: “Cái đó… ngày mai cậu rảnh không?”
Lưng Thịnh Vân Trạch hơi cứng lại, dường như đã lờ mờ đoán được chuyện gì sắp xảy ra, nhưng trước khi Đoạn Di chưa chính thức nói ra miệng, hắn vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn.
Thế là hắn dùng giọng điệu thờ ơ nói: “Sao thế? Mai tớ rảnh.”
Nói năng nửa vời, “ném đá dò đường”, giành thế chủ động trước đã!
Trong lòng Thịnh Vân Trạch tự tin giơ tay làm chữ “V”, phải như vậy chứ!
Đoạn Di: “Tớ muốn hẹn cậu đi chơi…”
Đạn mạc trong đầu Thịnh Vân Trạch bay “vèo vèo”, tốc độ như tên bắn.
Đi đâu?
Hẹn hò cái gì?
Khách sạn? Thuê phòng? Khách sạn tình yêu?
Không thể nào?
Đoạn Di còn chưa đủ tuổi vị thành niên mà–– À đúng rồi, Đoạn Di còn chưa đủ tuổi vị thành niên?! Sao cậu ấy còn nhỏ mà lại có nhiều suy nghĩ “đen tối” thế nhỉ?
Thịnh Vân Trạch vô cùng kinh ngạc: Chẳng lẽ Đoạn Di “nhịn” không nổi nữa rồi sao?
Hay là, nếu cậu ấy thật sự đưa ra yêu cầu “giới hạn X” với mình thì phải làm sao?
Mình có nên đồng ý hay không?
Lỡ như từ chối, cậu ấy làm nũng với mình thì biết làm thế nào?
Không được, đây là vấn đề nguyên tắc.
Nhưng mà, mình có thể hôn cậu ấy. Vị thành niên hôn nhau cũng chẳng sao, không có vấn đề gì cả…
Nhưng mà… làm chuyện ấy thì phải đến khách sạn chứ?
Thịnh Vân Trạch bắt đầu lục tìm trong đầu những cái tên khách sạn tình yêu, khách sạn năm sao nổi tiếng nhất thành phố Hàng Châu.
Liệu cậu ấy có muốn tạo bất ngờ không nhỉ? Ví dụ như… đến khách sạn mà lần trước mình đã đánh dấu cậu ấy?
Thịnh Vân Trạch vẫn nhớ vị trí của khách sạn đó, ở ngay cạnh trường cấp ba số 2 Hàng Châu.
Hắn cũng nhớ rõ khoái cảm lúc đánh dấu Đoạn Di, “phiêu” đến mức muốn bay lên, đáng tiếc lúc ấy chưa kịp đè cậu ấy xuống hôn một cái. Bản thân Thịnh Vân Trạch cảm thấy vô cùng hối hận: Chính là do lúc ấy còn quá trẻ con, không dám làm bừa, bây giờ nghĩ lại thấy hối hận.
Thế nhưng, lại có vấn đề nan giải hơn.
Thịnh Vân Trạch nghĩ: Ở ngay cạnh trường, nhỡ đâu lại gặp phải người quen thì sao?
Bị hỏi về mối quan hệ giữa mình và Đoạn Di, mình đành phải thành thật trả lời.
Dù sao thì trong nội quy nhà trường cũng có ghi “Không được nói dối”, mình không thể không tuân thủ nội quy được.
–– Thể nào “hotboy trường” kia cũng “quên béng” đi mất điều “Không được yêu sớm” trong cuốn sổ tay học sinh của trường cấp ba số 2.
Thế nhưng, khách sạn đó là của nhà Đoạn Di…
Thịnh Vân Trạch lại nhớ đến một chuyện phiền phức khác.
Chậc.
Lỡ như đến đó rồi bị bố mẹ Đoạn Di phát hiện thì phải làm sao? Chẳng phải là phải công khai luôn sao?
Vậy thì lúc đến nhà thăm bác trai bác gái, mình nên mua quà gì đây…
Suy nghĩ của Thịnh Vân Trạch “bay xa” quá rồi đấy.
Chắc là hắn đã “não bổ” đến đoạn chọn váy cưới rồi, chú rể nên mặc vest trắng hay vest đen, nên tổ chức đám cưới ở Bali hay là Bắc Âu, mua nhà ở khu Tây Hồ hay là Củng Thự, sinh hai con hay sinh một con cho đẹp đây ––
Đoạn Di lúng túng mãi mới thốt ra được: “Tớ muốn rủ cậu đến thư viện làm bài tập.”
Vừa nhìn thấy cậu mở miệng, Thịnh Vân Trạch theo bản năng đáp: “Thế cậu thấy sinh hai đứa có tốt hơn hay là sinh một đứa?”
Đoạn Di:?
Thịnh Vân Trạch: …?
Vẻ mặt hắn bỗng chốc trở nên “khó diễn tả” thành lời, ấp úng nói: “Thư viện?”
Giọng nói có phần nghiến răng nghiến lợi.
Đoạn Di: “Ừm… Ừ.”
Thịnh Vân Trạch nghiến răng nghiến lợi: “Làm bài tập?”
Đoạn Di lo lắng đến mức biểu cảm trên mặt cũng trở nên “bất thường”: “À… ừ… Đúng… vậy…”
Sao cậu lại có cảm giác như Thịnh Vân Trạch đang tức giận vậy?
Thịnh Vân Trạch im lặng hồi lâu, do dự hỏi: “Không phải khách sạn?”
Đoạn Di: “Cậu muốn đến khách sạn để làm bài tập sao? Thực ra cũng được, chỉ là… tớ cảm thấy ở thư viện yên tĩnh hơn một chút…” (Yên tĩnh “cái con khỉ”!)
Cậu đi khách sạn là để làm bài tập hả?
Vương Hậu Hùng xem xong cũng phải rơi lệ, Tiết Kim Tinh đọc xong cũng cảm động!
Đoạn Di có chút căng thẳng: “Hay là… Nếu mai cậu phải đi học thêm hay có việc bận thì thôi vậy, không sao cả, lúc khác cũng được, tớ cảm thấy cậu vẫn nên tập trung vào học tập là chính, tớ không muốn làm lỡ chuyện của cậu…”
Thịnh Vân Trạch: “Ai bảo tớ không đi.”
Đoạn Di “đơ” ra: “Vậy… là cậu đồng ý rồi hả?”
Thịnh Vân Trạch: “Ừ.”
Mặt Đoạn Di hơi ửng đỏ: “Vậy ngày mai coi như là… chúng ta “hẹn hò” đi?”
Thịnh Vân Trạch bắt đầu căng thẳng, giọng nói trở nên run rẩy: “…Ừ…”
Đúng là cùng nhau ra ngoài chơi mà.
Nhưng thêm hai chữ “hẹn hò” vào, toàn bộ kế hoạch vui chơi bỗng chốc trở nên mờ ám hẳn.
Trước đây, Đoạn Di cũng từng chạy ra ngoài chơi cùng Thịnh Vân Trạch, cũng có lúc ở riêng với hắn.
Nhưng lúc đó cậu chẳng cảm thấy gì cả, giống hệt như khi đi chơi cùng Tưởng Vọng Thư vậy, không thấy có gì đặc biệt.
Thế nhưng lần này là “hẹn hò” đấy…
Đoạn Di cảm thấy sau khi hẹn được “crush” đi chơi, bước đi của bản thân cũng trở nên “lâng lâng”, trên đường về nhà khóe môi lúc nào cũng treo nụ cười “hê hê hê”.
Đoạn Thiệu Hành nhìn thấy dáng vẻ “yêu đương” của cậu em trai ở phòng khách, liền bĩu môi, tỏ vẻ “chán ghét”: “Bé yêu, nụ cười của em trông ghê quá đi mất!”
Mẹ Đoạn phẫu thuật xong liền về nhà tĩnh dưỡng, chẳng bao lâu sau đã lại “hồi sinh”–– nhưng chỉ “hồi sinh” trước mặt Đoạn Di và Đoạn Thiệu Hành mà thôi.
Mỗi lần bố Đoạn –– Đoạn Ký Hoài về nhà, mẹ Đoạn lại nhanh chóng chuyển sang chế độ “bạch liên hoa” yếu đuối, ngồi trên giường “hừ hừ” than thở, y như “nàng công chúa trên hạt đậu”, lúc thì chê chăn cứng, lúc lại kêu giường ngủ “cấn lưng”.
Sau một tuần “tra tấn” như vậy, Đoạn Ký Hoài đã đổi cho bà bốn cái giường.
Có vẻ ông ấy cũng khá “hứng thú” với trò này.
Đoạn Di không hiểu nổi hai vợ chồng bọn họ. Chắc có lẽ đây chính là “tâm ngộ” của một cậu con trai “kém may mắn” chỉ được xuất hiện trong phần ngoại truyện mà không có tên chăng?
Đoạn Di kéo tủ quần áo ra, hào hứng chọn quần áo.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mẹ Đoạn kinh ngạc đến mức “rớt” cả cằm.
Đoạn Di thích chí cầm một chiếc áo sơ mi kẻ caro lên, ướm thử trước người: “Mẹ, mẹ xem xem, con mặc chiếc này đẹp hơn hay chiếc này đẹp hơn?”
Mẹ Đoạn trìu mến nhìn cậu: “Con yêu mặc gì cũng đẹp hết!”
Đoạn Di thay đến bộ quần áo thứ năm, lại hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nói xem con nhét vạt áo vào trong quần đẹp hơn hay là không nhét vào đẹp hơn? Kiểu nào thời trang hơn?”
Mẹ Đoạn hỏi: “Hôm nay con yêu định đi đâu thế?”
Đoạn Di không dám nói ngày mai mình phải ra ngoài “hẹn hò”, bèn ậm ừ đáp: “À… Ngày mai con đi chơi với bạn.”
Mẹ Đoạn ngửi thấy mùi “tình yêu” thoang thoảng trong không khí, hỏi: “Bé yêu định đi chơi với bạn nào thế? Sao phải ăn diện đẹp đến vậy?”
Đoạn Di ậm ừ mãi cũng không nói ra được cái tên nào.
Mẹ Đoạn thấy cậu “cứng họng”, bèn giúp cậu chọn thêm một số phụ kiện và nước hoa, thậm chí còn gọi điện thoại cho stylist riêng –– một cô nàng đến từ nước Mỹ, chuyên phụ trách tạo hình cho các ngôi sao nam và nữ Hollywood, là một trong số những người bạn thân thiết của mẹ Đoạn.
Mẹ Đoạn nói: “Tớ thấy bé yêu nhà tớ mặc gì cũng đẹp.”
….
“Thật sao?” Thịnh Vân Trạch bán tín bán nghi, trên tay cầm một chiếc quần jean: “Thịnh Vân Khê, em nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói lại lần nữa xem nào. Có phải em thực sự thấy chiếc quần này đẹp không?”
Vừa nãy lúc nghe thấy anh trai định vào phòng thay đồ chọn quần áo, Thịnh Vân Khê sợ đến mức làm rơi quả táo đang cầm trên tay xuống bàn.
Phản ứng kịp, cô bé chợt nhận ra anh trai mình là vì ngày mai phải đi chơi với Đoạn Di nên mới muốn “tút tát” lại nhan sắc, thế là cười lăn cười bò từ trên ghế sofa xuống tận sàn nhà lát đá cẩm thạch, cười đến tận bây giờ.
“Công” khai sắc đẹp rồi kìa. Ôi chao, đến anh trai cô mà cũng có ngày “khoe mẽ” nữa cơ đấy.
Phải ghi vào danh sách “Bảy kỳ quan thế giới” mới được!
Thịnh Vân Khê thành thật đáp: “Đẹp thật mà anh, từ nãy đến giờ anh thay đến mười bộ đồ rồi đấy, em thấy bộ nào cũng đẹp. Nhưng mà… Anh không thể nào mặc cả mười bộ lên người rồi đến gặp chị dâu được.”
Thịnh Vân Trạch rất hài lòng với cách gọi “chị dâu” này, bèn gật đầu: “Vậy thay bộ này.”
Mẹ Thịnh bưng đĩa hoa quả đi tới, hỏi: “A Trạch, con định đi đâu thế?”
Thịnh Vân Khê chẳng thèm giúp anh trai “che giấu” gì cả, trực tiếp “bán đứng”: “Đi hẹn hò với bạn trai đấy mẹ.”
Mẹ Thịnh sững người: “Cậu bé lần trước đến nhà mình, tên là Đoạn gì ấy nhỉ?”
Thịnh Vân Khê cắn một miếng táo: “Chính là cậu ấy đấy. Hai người họ “lén lút” qua lại với nhau từ lâu rồi!”
Quả không hổ danh là mẹ Thịnh, chỉ tốn đúng một phút đồng hồ để tiếp nhận sự thật: “Mẹ thấy cậu bé Đoạn kia cũng được đấy chứ. Lần sau rảnh rỗi con dẫn cậu ấy về nhà chơi nhé, để mẹ xem lại nào. Lần trước mẹ chưa kịp tiếp đãi tử tế.”
Thịnh Vân Khê vừa gặm táo vừa nói: “Vậy thì mẹ nói với bố ấy!”
Cô bé lên giọng trêu chọc: “Bộ đồ này của anh được rồi, không cần thay nữa đâu, “khoe” thêm cũng chẳng bằng anh mặc bộ này. Anh muốn lên sàn diễn thời trang Paris à?”
–– Thế là, thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến sáng thứ bảy.
Đoạn Di hẹn gặp mặt lúc mười giờ sáng, sau đó sẽ cùng nhau đi ăn trưa, khoảng mười hai giờ trưa sẽ đến thư viện.
Cậu đến từ tám giờ, vốn tưởng rằng bản thân phải “đứng gió” hai tiếng đồng hồ mới gặp được Thịnh Vân Trạch.
Kết quả, ngay tại cửa ga tàu điện ngầm In77, Thịnh Vân Trạch đã đứng “hóng gió” gần nửa tiếng đồng hồ.
Hắn mặc một chiếc áo khoác màu xám xanh, thiết kế mới nhất trong bộ sưu tập của một thương hiệu xa xỉ nào đó, cài một chiếc trâm cài áo vô cùng tinh xảo, là mẫu thiết kế kết hợp của thương hiệu xa xỉ ấy và giải NBA vào năm ngoái, có giá khoảng hơn ba trăm nghìn tệ. Hôm nay hắn không đeo chiếc đồng hồ mà mình thường đeo, mà thay vào đó là chiếc Richard Mille RM58-01. Từ quần cho đến giày, tất cả đều cùng một phong cách với chiếc áo khoác, vừa đơn giản, lại vừa sang trọng.
Cũng rẻ thui mà, 13 tỉ =)))
–– Hoàn hảo không chút sơ hở, hận không thể xịt thêm chút nước hoa lên từng sợi tóc, tạo kiểu cho thật “ngầu”.
Tất nhiên, mặc gì không quan trọng, chủ yếu là do gương mặt của Thịnh Vân Trạch thực sự quá mức “xuất sắc” rồi. Cho dù có khoác bao bố lên người thì trông hắn vẫn “chuẩn” như người mẫu sải bước trên sàn catwalk của Victoria’s Secret.
Chỉ cần đứng tại cửa ga tàu điện ngầm thôi cũng đủ khiến cho tỷ lệ người ngoái đầu nhìn lên đến 100%.
Hắn còn đeo balo nữa chứ, bên trong chắc là đựng sách vở, nhìn trông ra dáng nam chính trong phim thanh xuân vườn trường thật đấy.
Vừa nhìn thấy Đoạn Di bước ra từ ga tàu điện ngầm, Thịnh Vân Trạch đã lập tức chú ý đến cậu.
Giữa trời đông giá rét, người đi đường ai nấy đều mặc áo khoác tối màu, duy chỉ có Đoạn Di là mặc đồ sặc sỡ, khiến cho nhìn cậu hệt như một viên kẹo ngọt.
Cậu vừa đi vừa nhún nhảy tới gần, chiếc túi chéo sau lưng lắc lư theo từng bước chân. Mấy sợi tóc trên đỉnh đầu bị gió thổi tung bay rối bờ lờ, làn da trắng nõn bị đóng băng đến hơi ửng đỏ.
Thế nhưng, chẳng thể nào che giấu được vẻ mặt háo hức của cậu.
Thịnh Vân Trạch có thể che giấu cảm xúc của mình, giữ vẻ “lạnh lùng” vô cảm.
Đoạn Di thì không giống vậy, y hệt như chú cún con bị “nhốt” ở nhà cả ngày nay mới được ra ngoài vui chơi, giống như học sinh tiểu học trằn trọc cả đêm không ngủ được vì hôm sau được đi dã ngoại vậy.
Thịnh Vân Trạch thậm chí còn có thể nhìn thấy quầng thâm mờ mờ dưới mắt Đoạn Di––– chắc chắn tối hôm qua cậu lại thức khuya rồi.
Thực ra hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Tối qua, hai người giả vờ “ngoan ngoãn” chúc nhau ngủ ngon––––
––– sau đó Thịnh Vân Trạch trợn mắt đến sáng, lên mạng tìm kiếm “kỹ thuật hôn”, “Hẹn hò nên làm gì?”, “Những địa điểm lý tưởng cho các cặp đôi tại In77”.
––– còn Đoạn Di thì lăn lộn trên giường cả buổi tối, làm cho cả nhà “náo loạn”, nửa đêm còn ngủ mơ rơi cả xuống giường, đập đầu vào thành giường một cái đau điếng, thế mà lúc ngã xuống vẫn “hê hê” cười ngốc nghếch, ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường.
Thịnh Vân Trạch chủ động mở miệng, phá vỡ bầu không khí im lặng ngượng ngùng: “Cậu ăn sáng chưa?”
Đoạn Di “đơ” ra một lúc, không hiểu sao lại căng thẳng quá mức, bỗng dưng cười phụt lên, sau đó “tàn nhẫn” “bóc phốt”: “Câu mở đầu “xàm” quá anh ơi!”
Thịnh Vân Trạch thấy nhẹ nhõm, bị nụ cười của cậu “lây”, không còn căng thẳng như trước nữa, bỗng dưng cảm thấy bản thân vừa nãy thực sự “vô duyên” hết chỗ nói.
Hắn “độc miệng” nói: “Chẳng phải do cậu ăn mặc “lòe loẹt” như sắp lên sân khấu biểu diễn văn nghệ mừng xuân của thôn Sa Độn Đầu sao? Sao cậu không mặc cả “bảng màu” lên người luôn đi?”
Đoạn Di: = 口 =!
Cậu nuốt nước bọt: “Không đẹp sao…”
Căng thẳng.
Thịnh Vân Trạch “đứng hình”, hơi bực mình nói: “… Đẹp.”
Đoạn Di lập tức “tươi rơi hớn hở”: “Vậy sao cậu lại nói tớ như vậy, còn cậu, hôm nay cậu cũng “lòe loẹt” kém gì ai đâu, sao cậu không “dán” tiền lên người luôn cho rồi, rồi treo thêm cái biển báo cho mọi người biết cậu “giàu nứt đố đổ vách” luôn ấy.”
Thịnh Vân Trạch phản bác: “Vẫn hơn cậu –– MC dẫn chương trình văn nghệ của thôn.”
Đoạn Di: “…”
“Thôi được rồi, dừng lại đi. Đừng “vạch mặt” nhau nữa, trong lòng mình hiểu là được rồi.” Đoạn Di vội vàng chuyển chủ đề: “Tớ muốn uống trà sữa.”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Vân Trạch đi hẹn hò với người khác, lại chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện này, thế là hai người cứ thế đi mua trà sữa. Sau khi mua xong, Thịnh Vân Trạch lập tức cảm thấy hối hận.
Cái tên Đoạn Di này thật là có “vấn đề” mà?
Uống trà sữa mà cũng phải cầm bằng cả hai tay sao?
Chẳng lẽ không biết dành một tay ra để cho bạn trai cầm tay à?
Bực mình quá đi!
Thịnh Vân Trạch nhìn cốc trà sữa bằng ánh mắt “oán trách”. Đoạn Di chẳng mảy may hay biết gì, vừa uống vừa giới thiệu: “Ngon lắm đấy, lại còn ấm nóng nữa, cậu cũng mở ra uống đi.”
Thịnh Vân Trạch: “Tớ không. Tớ uống không hết.” Sau đó, hắn ra lệnh: “Cho tớ uống một ngụm của cậu.”
Đoạn Di suýt chút nữa đã bị sữa sọt lắm sặc, sau đó do dự một chút, mặt ửng đỏ “ồ” một tiếng, đưa cốc trà sữa cho Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch cắn lấy ống hút mà cậu vừa mới uống, hút một ngụm thử.
Ngọt quá.
“Hẹn hò thì phải làm gì nhỉ…” Đoạn Di nhận lại cốc trà sữa.
“Nghe nói, hẹn hò phải bắt đầu bằng việc gắp thú bông.”
“Không bao giờ.” Thịnh Vân Trạch từ chối.
Hắn lạnh lùng nói: “Trừ phi cậu có thể dùng một tay gắp được.”
Cả hai đều có ngoại hình rất thu hút, lại còn đứng gần nhau như vậy.
Có không ít những cô gái trẻ đi qua che miệng cười e lệ, vội vàng đi qua bên cạnh hai người.
Thậm chí còn có người “không nhịn được” phải lên tiếng “reo hò”.
Bầu không khí “mập mờ” nhưng lại chẳng thể nói rõ này khiến cho Đoạn Di vô cùng sượng.
Cậu bèn đề nghị: “Hay là chúng ta đi xem phim đi.”
Nói rồi, cậu càng thấy đi xem phim là phương án khả thi nhất, liền mở miệng: “Hiện tại đang có một bộ phim rất “hot” đấy, Tưởng Vọng Thư bọn họ xem hết rồi, chỉ còn mỗi mình tớ là chưa xem.”
Cậu vừa đi về phía trước vừa kể về cốt truyện của bộ phim ấy cho Thịnh Vân Trạch, giọng điệu của cậu hào hứng như thể nếu không xem thì cuộc đời này sẽ trở nên “kém hoàn hảo”.
Thịnh Vân Trạch hai tay đút túi quần, chỉ chậm rãi và “ung dung” đi theo sau Đoạn Di.
Ánh mắt hắn luôn dán vào Đoạn Di, nhìn cậu vừa đi vừa “múa may” trông thực sự rất ngốc nghếch, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Rạp chiếu phim mà hai người muốn đến nằm ở đối diện bên kia quảng trường.
Đi thẳng phía trước là đến hồ Tây, muốn qua đó phải đi qua con đường lát đá vừa rộng lại vừa yên tĩnh.
Thời tiết này đã hết hoa rồi, nhưng lá phong vẫn chưa rụng hết. Mấy hôm trước tuyết rơi liên miên, bên đường, những cặp tình nhân tay trong tay, tình tứ đi qua.
Ban đầu, Đoạn Di đang hăng say kể về cốt truyện phim, chợt nhìn thấy cặp tình nhân kia tay trong tay thì động tác bỗng dưng dừng lại.
Thịnh Vân Trạch không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là bất giác nhìn theo hướng mắc cậu đang nhìn, bốn mắt nhìn nhau trên không trung.
Đầu óc Đoạn Di bỗng chốc “trống rỗng”, những lời vừa muốn nói bỗng chốc “tan biến hết”.
Thịnh Vân Trạch: “Nhìn tớ làm gì? Nhìn đường kìa.”
Đoạn Di bỗng dưng cảm thấy hành động cầm cốc trà sữa bằng cả hai tay vừa nãy của mình thực sự là sai lầm lớn nhất.
Thịnh Vân Trạch: “Không đi nữa à?”
Đoạn Di lắc đầu.
Thịnh Vân Trạch cười khẽ, giống như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cậu, hắn ngẩng đầu nhẹ ra hiệu: “Tay.”
Tim Đoạn Di bỗng lỡ một nhịp: “Hả?”
Cậu bỗng nhiên hiểu ra Thịnh Vân Trạch định làm gì.
Thịnh Vân Trạch nhướng mày: “Cậu giả vờ với tớ à?”
Cổ Đoạn Di dần chuyển sang màu hồng nhạt, sau đó đổi tay cầm cốc trà sữa.
Thịnh Vân Trạch nắm lấy tay cậu, Đoạn Di cảm giác như tất cả tế bào trên cơ thể đều “chạy” hết vào tay hắn–– chỗ tiếp xúc giữa hai người. Tế bào như muốn “nổ tung”, cảm giác ngứa ngáy nhưng lại vô cùng “thoải mái” lan ra trái tim cậu, chúng “hò reo” như thể đang “mở concert”.
Rõ ràng chỉ là nắm tay thôi mà, sao Đoạn Di lại có cảm giác toàn thân cứng đờ?
Cậu lo lắng hỏi: “Làm vậy… có được không?”
Thịnh Vân Trạch: “Nắm tay tớ phạm pháp à?”
Đoạn Di suy nghĩ kỹ lưỡng rồi đáp: “Hình như… không phạm pháp.”
Hai người vừa hay đi tới cửa rạp chiếu phim.
Đoạn Di bỗng nhiên buột miệng hỏi: “Vậy… nếu bây giờ tớ hôn cậu thì cũng không tính là phạm pháp phải không?”
Thịnh Vân Trạch “đứng hình”, nghiêng mặt sang nhìn cậu.
Đoạn Di: = 口 =!
“Cứ coi như tớ chưa nói gì hết!”
Thịnh Vân Trạch:…
“Lúc xem phim thì hôn.”
Hắn cố gắng giữ giọng bình tĩnh để nói ra “âm mưu” đã ấp ủ từ lâu: “Thời gian dư dả mà.”
Nhìn xuống vé xem phim: “Avengers: End game”
Thời lượng: Ba tiếng rưỡi.
Tác giả có lời nhắn nhủ: Thời gian quá dư dả!
“Hotboy trường”, lão làng trong ngành thả thính rồi đây!
Đúng là cậu đấy, chuyên gia lên kế hoạch, luôn luôn cao tay hơn cậu “thánh” kia một bậc!
“Hotboy trường” là kiểu người phải dậy sớm hơn Đoạn Di bốn tiếng đồng hồ để trang điểm, sau đó tốn bốn tiếng đồng hồ để tạo lớp make-up “tự nhiên”, nhìn như không trang điểm, cao tay hết chỗ nói.
Gặp mặt Đoạn Di, cố ý nói: Hôm nay vội quá, chỉ kịp “tút tát” lại gương mặt một chút, không để cậu chờ lâu chứ?
Đoạn Di: Chồng mình mặt mộc mà cũng đẹp trai thế nhỉ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.