Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?
Chương 84: Mang thai??
Tam Thiên Phong Tuyết
11/09/2024
Đoạn Di say xỉn bám người kinh khủng. Thịnh Vân Trạch không dám đưa cậu đi lung tung nên đành phải đặt một phòng khách sạn ở tầng trên.
Thang máy lên đến tầng mười hai. Thịnh Vân Trạch nhìn thấy Thịnh Vân Khê đang dựa vào quầy bar tán tỉnh một omega, động tác giả tạo đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Vấn đề là cô nàng này lại có một khuôn mặt giống hệt hắn. Lúc đi ngang qua, Thịnh Vân Trạch thuận thế đá cho cô em gái một cái. Ly Black Russian của Thịnh Vân Khê suýt chút nữa rơi xuống đất. Quay đầu lại xem ai to gan như vậy, dám đá cô, thì thấy anh trai mình đang trừng mắt nhìn: “Tránh ra.”
Cô gái omega đứng sau Thịnh Vân Khê nhìn thấy một thiếu niên có khuôn mặt giống hệt cô, đôi mắt lập tức sáng rực lên.
Thịnh Vân Khê liếc nhìn Đoạn Di đang nằm trong vòng tay Thịnh Vân Trạch.
“Ê, anh, cậu ấy bị sao thế?”
Đoạn Di đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Thịnh Vân Khê khoanh tay, kinh ngạc nói: “Không phải chứ, anh đánh thuốc mê cậu ấy rồi định giở trò gì à? Lại còn chơi trò bá đạo tổng tài yêu tôi nữa? Nhìn lại mặt mũi mình đi xem có hợp với cái kiểu tình tiết cẩu huyết này không!”
Thịnh Vân Trạch: “Xong chưa?”
Thịnh Vân Khê vội vàng làm một động tác mời: “Xin lỗi, quấy rầy rồi, rẽ trái phòng 1208.”
Sau đó, cô nàng bổ sung một câu: “Ba còn đang ở dưới lầu kìa. Anh không gọi điện thoại báo một tiếng à? Lát nữa họ tìm người đến phát hoảng lên đấy!”
Thịnh Vân Trạch không để ý đến cô.
Thịnh Vân Khê nhấp một ngụm Black Russian, liếc nhìn ly rượu với vẻ chán ghét, rồi nháy mắt với chàng bartender omega đẹp trai: “Cậu pha cho tôi đây là nước lá vối hả?”
Bị cô nhìn chằm chằm, chàng bartender lập tức đỏ mặt.
Đoạn Di được Thịnh Vân Trạch đặt lên giường, vừa chạm giường là tỉnh, cậu lăn trên giường mấy vòng, lăn tấm ga giường phẳng phiu nhăn nhúm hết cả.
Mở mắt ra thấy Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di nắm lấy cánh tay hắn kéo lên giường, hai chân không ngừng đạp lên ga giường: “Lên đây! Lên đây! Mau lên đây!”
Thịnh Vân Trạch vừa dỗ dành cậu vừa giải thích: “Tớ đi rót cho cậu ly nước.”
Đoạn Di ôm chặt lấy tay hắn như thể muốn treo cả người lên người Thịnh Vân Trạch, nhất quyết không cho hắn đi.
Thịnh Vân Trạch bất đắc dĩ, đành phải dùng một tay rót một cốc nước đưa cho Đoạn Di.
Đoạn Di nhìn chằm chằm cốc nước, không chịu uống.
Thịnh Vân Trạch độc mồm độc miệng: “Đừng có mong tớ đút cho cậu uống, nằm mơ đi.”
Đoạn Di say rượu nhưng vẫn còn chút lý trí, lập tức phản bác: “Ai thèm! Tớ không thèm!”
Thịnh Vân Trạch: “Ừ.”
Đoạn Di chỉ chỉ vào môi mình, sau đó ngẩng đầu — thật ra cũng không hẳn là ngẩng đầu, cậu gần như là ngửa đầu lên trời. Thịnh Vân Trạch sợ cậu bẻ gãy cổ, vội vàng đỡ lấy.
Hắn muốn phì cười.
“Môi cậu làm sao vậy?”
Đoạn Di bĩu môi, ra vẻ từng trải: “Tớ tô son môi rồi, hiểu không hả? Không được uống nước, nếu không sẽ dính vào cốc.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Đoạn Di sai bảo hắn: “Cậu lấy muỗng đút cho tớ uống đi. Nào.”
“Có tin tớ dùng phễu rót cho cậu uống không?” Thịnh Vân Trạch nhướn mày nhìn cậu.
Đợi hắn lấy khăn mặt từ phòng tắm ra, đã thấy Đoạn Di cắm sạc điện thoại, đang gọi điện cho Tưởng Vọng Thư.
“Ừ, chia tay rồi! Sao lại có người như thế chứ? Mình bảo mình khát nước muốn hắn đút cho mình uống một chút, hắn ta vậy mà bảo sẽ dùng phễu! Hắn có phải người không hả? Thịnh Vân Trạch có phải người không!”
Bên kia Tưởng Vọng Thư rất ồn ào, chắc là Tết nhất họ hàng đều ở nhà, hình như cậu ấy vừa bế cháu vừa đánh mạt chược, trả lời Đoạn Di một cách qua loa: “Ừ ừ ừ ừ, chính xác, chính xác.”
Đoạn Di: “Cậu nói xem mình có nên chia tay với hắn không?”
Tưởng Vọng Thư chẳng nghe rõ gì cả, thuận miệng nói: “Chia chia chia, chia tay đi! Bạn trai như vậy để làm gì? Chia tay rồi hai chúng ta tái hợp, tớ tiếp tục làm vợ bé của cậu! Này con bài “Huyền Kê” này là của tôi đấy nhé!”
Đoạn Di: “Cậu sao thế hả!”
Cậu bực bội: “Cậu cũng không khuyên nhủ mình một câu! Chưa nghe câu “Thà phá mười ngôi chùa, đừng chia rẽ một đôi uyên ương” bao giờ à?! Nói chia là chia ngay sao? Cậu cố ý phải không?!”
Tưởng Vọng Thư choáng váng, chỉ cảm thấy mấy đứa con trai đang yêu đúng là không có logic và lý trí: “Vậy thì đừng chia tay, đừng chia tay. Cậu và hoa khôi trường bên nhau dài lâu, hạnh phúc mỹ mãn, tình yêu vĩnh cửu trường tồn…”
Đoạn Di lại không vui: “Vậy sao hắn ta lại đối xử với mình như vậy? Hắn ta nói sẽ dùng phễu đút nước cho mình uống! Đến mức này rồi mà mình còn không chia tay nữa hả?!”
Lần này, không đợi Tưởng Vọng Thư trả lời, Thịnh Vân Trạch đã giật lấy điện thoại của Đoạn Di.
Đoạn Di ngơ ngác quay đầu lại, Thịnh Vân Trạch nhìn xuống: “Cậu tìm ai tố cáo vậy?”
“Mình chỉ là đang trò chuyện bình thường.” Đoạn Di cũng không hề sợ hãi khi bị bắt quả tang, mà nằm dài trên giường, một lúc sau, bộ não trống rỗng của cậu mới nhớ lại: “Thịnh Vân Trạch, tin tức tố trên người cậu thơm quá. Cậu lại gần tớ một chút đi.”
Bộ vest của Thịnh Vân Trạch bị Đoạn Di kéo cho xộc xệch, giờ hắn đã cởi áo khoác, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng.
Phòng ở miền Bắc có hệ thống sưởi, Thịnh Vân Trạch nới lỏng cà vạt, lộ ra xương quai xanh. Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt hắn càng thêm tuấn tú.
Đoạn Di nhìn đến ngây người.
Sao lại đẹp trai đến vậy?
Sao Thịnh Vân Trạch lại đẹp trai đến thế nhỉ?
Cậu đã từng gặp bố mẹ Thịnh Vân Trạch, tuy rằng nhan sắc của cả hai người đều khá cao nhưng không đến mức nổi bật, chỉ là cặp vợ chồng trung niên ưa nhìn mà thôi.
Thế mà khi kết hợp ngũ quan của họ lại, lại có thể tạo nên một Thịnh Vân Trạch như vậy.
Là một khuôn mặt có thể khiến vạn người mê đắm.
“Cậu lớn lên như thế nào vậy?” Đoạn Di ngồi dậy, cố gắng treo mình lên người Thịnh Vân Trạch một lần nữa, hai mắt sáng rực: “Cô Cô!”
Thịnh Vân Trạch: “…”
“Cô Cô là ai?”
Đoạn Di hào hứng nói: “Là cậu đấy. Cậu có thấy mình trông rất giống Lưu Diệc Phi không? Cô Cô là cách gọi khác của Tiểu Long Nữ, hồi nhỏ tớ thích cô ấy nhất. Mình còn thích Linh Nhi nữa, cậu có xem “Tiên kiếm kỳ hiệp” không? Cậu có muốn đóng vai Linh Nhi không? Tớ đóng Lý Tiêu Dao thì sao! Bây giờ cậu thử gọi “Tiêu Dao ca ca” cho tớ nghe thử xem nào!”
Vừa nói vừa nghiêng tai sang.
Thịnh Vân Trạch cạn lời.
“Cậu say rồi đấy, hơn nữa là người đầu tiên nói tớ như vậy.” Hắn véo má phúng phính của Đoạn Di với vẻ tinh quái: “Không được phép coi tớ là con gái, nghe rõ chưa?”
Thịnh Vân Trạch khi tức giận hoặc im lặng đều toát ra vẻ lạnh lùng, thuộc kiểu người đẹp lạnh lùng. Đoạn Di rất thích khuôn mặt của hắn.
Cụ thể là cậu cứ thích ngắm nhìn gương mặt Thịnh Vân Trạch – Thịnh Vân Trạch không hề biết Đoạn Di là một tên cuồng nhan sắc, chỉ nghĩ rằng cậu đang say xỉn nói nhăng nói cuội.
Nhìn một lúc lâu, Đoạn Di không nhịn được bèn chu môi “chụt” một cái thật kêu lên má Thịnh Vân Trạch.
Mùi son môi cam ngọt ngào cùng hương thơm của rượu champagne phảng phất trên người Đoạn Di, kèm theo cả tin tức tố của cậu.
Ngửi như mùi sữa dừa, khiến người ta thèm thuồng, muốn cắn một cái.
Trên người Đoạn Di có dấu hiệu vĩnh viễn của hắn, thời kỳ động dục không cần dùng thuốc ức chế, cắn một cái là có thể giải quyết.
Vấn đề là Thịnh Vân Trạch muốn làm gì đó hơn nữa cũng không được, khách sạn người ra vào tấp nập, hơn nữa không biết chừng nào Đoạn Ký Hoài bọn họ sẽ quay lại. Lỡ như một cú điện thoại, Đoạn Di sẽ lập tức chạy đi mất. Nếu bố mẹ cậu ấy lên tìm con, phát hiện hai người đang lăn lộn trên giường thì hay ho quá nhỉ?
Thịnh Vân Trạch không muốn để lại ấn tượng xấu như vậy cho Đoạn Ký Hoài.
Hắn kéo Đoạn Di lại, dùng tay nhẹ nhàng ấn lên tuyến thể của cậu.
Bản năng omega của Đoạn Di nhận ra Thịnh Vân Trạch muốn làm gì, bèn ngoan ngoãn quay đầu lại, cởi áo khoác vest màu trắng, sau đó là áo sơ mi, để lộ chiếc cổ thon dài trước mặt Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di quay lưng về phía hắn, choáng váng khó giữ vững cơ thể. Thịnh Vân Trạch đỡ lấy cậu, ăn ý trao cho Đoạn Di một nụ hôn.
Sau đó, hắn hôn dọc theo cằm xuống, ngậm lấy dái tai, cuối cùng dừng lại ở gáy.
…..
[ Thời gian vui vẻ của hoa khôi trường: 30 phút ]
…..
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đoạn Di cảm thấy đau nhức sau gáy, đưa tay lên sờ, sờ thấy một dấu răng.
Sau khi say rượu cậu ngủ rất ngon, lúc này cảm thấy khát nước. Leo xuống giường uống một cốc nước, Đoạn Di phát hiện ra mình không phải đang ở nhà dì.
Đoạn Di:????
Đây là đâu?
Cậu nhìn quanh, chiếc giường xa lạ, căn phòng xa lạ, cửa sổ xa lạ, rèm cửa xa lạ.
Ngụm nước trong miệng Đoạn Di như muốn từ khóe miệng chảy ra ngoài.
Mẹ kiếp, không phải chứ…
Chẳng lẽ mình cũng đuổi kịp xu hướng, xuyên không rồi sao…
Xuyên đến dị giới? …
Không phải chỉ có học sinh cấp ba Nhật Bản mới chuộng xuyên không đến dị giới sao, từ bao giờ học sinh cấp ba Trung Quốc cũng bắt đầu rồi thế này?!
Ngay lúc đang tưởng tượng viển vông, cửa phòng hé mở.
Thịnh Tịch nhón chân với tay mở cửa: “Mami!”
Đoạn Di lập tức hoàn hồn: “Là Baba! Ai dạy con gọi như vậy hả?”
Thịnh Tịch đã thay quần áo, là bộ quần áo mà Đoạn Di chưa từng mua cho, hẳn là Thịnh Vân Trạch mua.
Phải nói là gu thẩm mỹ của Thịnh Vân Trạch và cậu khác nhau một trời một vực.
Đoạn Di thích mua quần áo hình chú chim cánh cụt đáng yêu, còn Thịnh Vân Trạch thích cho hai con trai ăn mặc thật ngầu, cứ như anh chàng cool ngầu là được.
Nhìn hai đứa bé giống Thịnh Vân Trạch hơn hẳn.
Thịnh Tịch bước đôi chân ngắn vào phòng: “Baba bảo con đến gọi mami. Mami đói bụng chưa ạ?”
Đoạn Di rất phối hợp kêu lên hai tiếng “ọc ọc.”
Thịnh Tịch cười híp mắt, muốn Đoạn Di ôm, Đoạn Di bế cậu bé lên, cậu bé ôm cổ Đoạn Di: “Ăng, ăng cơm!”
Đoạn Di sửa lại: “Là “ăn”, đọc là “ăn”, con hiểu không?”
Xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đang ngồi trong phòng khách.
Đồng thời còn có Thịnh Vân Khê và mẹ Thịnh.
Đoạn Di vẫn mặc bộ đồ ngủ, hơi ngại ngùng khi nhìn thấy mẹ Thịnh, lại nhớ ra mình chưa đánh răng rửa mặt, càng ngại ngùng hơn.
Đặt Thịnh Tịch xuống, Đoạn Di nói: “Con qua chỗ baba đi. Ba đi thay quần áo.”
Vừa lúc mẹ Thịnh nhìn thấy, bà mỉm cười nói: “Tiểu Đoạn này, quần áo để trong tủ đầu giường, con mặc tạm quần áo của anh trai được không? “
Trên người Đoạn Di vẫn còn vương vấn tin tức tố của Thịnh Vân Trạch, tối qua tuy rằng không nhớ rõ lắm nhưng chắc chắn là bị Thịnh Vân Trạch cắn rồi.
Tính ra thì cũng sắp đến kỳ phát tình của cậu rồi, mà Thịnh Vân Trạch muốn cắn cứ để hắn ta cắn, Đoạn Di cũng dung túng Thịnh Vân Trạch lắm rồi.
Mặc tạm quần áo của Thịnh Vân Trạch cũng được, coi như để an ủi bản thân.
Đợi cậu nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo xong xuôi đi xuống lầu, phát hiện bộ mình đang mặc và bộ Thịnh Vân Trạch mặc trông rất giống nhau.
Vấn đề là Thịnh Minh và Thịnh Tịch cũng mặc giống hai người họ, hoàn toàn là đồ gia đình!
Đoạn Di khó xử định đi thay bộ khác, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Thịnh–hôm nay sao dì ấy lại nhìn cậu với ánh mắt hiền từ và trìu mến như vậy chứ? Kỳ lạ thật??
Mẹ Thịnh rất hài lòng với hình ảnh này, kéo Đoạn Di ngồi xuống.
Ăn cơm xong, Đoạn Di lập tức lại gần Thịnh Vân Trạch: “Sao tớ lại ở nhà cậu vậy?”
Cho dù có ngốc đến mấy thì cậu cũng nhận ra điều gì đó là lạ rồi.
Điều khiến Đoạn Di không thể tin nổi chính là: “Ba tớ đồng ý để tớ đến nhà cậu?”
Với tính cách của Đoạn Ký Hoài, sao có chuyện đó được?!
Cho dù đánh gãy hai chân của Đoạn Di thì ông cũng sẽ lôi cậu về nhà, làm sao có thể để cậu ở nhà một alpha khác qua đêm cơ chứ.
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Ba cậu không đồng ý.”
Đoạn Di thở phào nhẹ nhõm, Thịnh Vân Trạch nói tiếp: “Nhưng lúc đó cậu bám chặt lấy tớ không chịu buông.”
Đoạn Di:!!
“Cậu gạt tớ?”
Thịnh Vân Trạch: “Gạt cậu làm gì? Cậu bám chặt lấy tớ không dứt ra được. Ba cậu vừa kéo cậu ra là cậu lại dính chặt vào tớ, chết cũng phải chết cùng tớ. Ai đến kéo cậu ra là cậu cắn người đó. Muốn tớ diễn lại một lần cho cậu xem không?”
Đoạn Di: “…”
Hai tay cậu run run: “Ba tớ nói gì?”
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu, ánh mắt đầy thâm ý: “Ba cậu bảo để cậu từ từ rồi sẽ hiểu, còn dặn phải dưỡng thai cho tốt.”
Đoạn Di chỉ nghe được nửa câu trước, đã sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, nghe đến nửa câu sau, toàn thân run lên: “Dưỡng thai gì cơ?”
Đúng lúc mẹ Thịnh bưng mận chua đi tới, ân cần nhìn Đoạn Di: “Tiểu Đoạn, con muốn ăn chua không?”
Đoạn Di: “…” Cái quái gì vậy?
Ánh mắt mẹ Thịnh rơi vào chiếc áo Đoạn Di đang mặc.
Đoạn Di: Chờ chút.
Thịnh Vân Trạch tốt bụng bổ sung một câu: “Lúc ba cậu nói cậu mang thai rồi, bố mẹ tớ đều ở đó.”
Chờ đã nào, chờ đã–
Đoạn Di cảm giác như trời đất sụp đổ.
Hiểu lầm! Toàn bộ đều là hiểu lầm!
Mẹ kiếp, bảo sao hôm nay mẹ Thịnh lại nhìn cậu bằng ánh mắt hiền từ đến thế!
Con không có mang thai đâu dì ơi!
Thật sự không có đâu!!!
Nếu đã mang thai thì còn uống rượu được sao? Có chút thường thức đi chứ!
Ánh mắt Đoạn Di gần như muốn bắn ra tia lửa: Cậu giải thích đi!
Quay đầu nhìn Thịnh Vân Trạch, Thịnh Vân Trạch thấy vui trên nỗi khổ của người khác, nở nụ cười nham hiểm: “Nhìn tớ làm gì? Đâu phải tớ mang thai?”
Đoạn Di muốn khóc không ra nước mắt: “… Mang thai em gái cậu ấy!”
Thang máy lên đến tầng mười hai. Thịnh Vân Trạch nhìn thấy Thịnh Vân Khê đang dựa vào quầy bar tán tỉnh một omega, động tác giả tạo đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Vấn đề là cô nàng này lại có một khuôn mặt giống hệt hắn. Lúc đi ngang qua, Thịnh Vân Trạch thuận thế đá cho cô em gái một cái. Ly Black Russian của Thịnh Vân Khê suýt chút nữa rơi xuống đất. Quay đầu lại xem ai to gan như vậy, dám đá cô, thì thấy anh trai mình đang trừng mắt nhìn: “Tránh ra.”
Cô gái omega đứng sau Thịnh Vân Khê nhìn thấy một thiếu niên có khuôn mặt giống hệt cô, đôi mắt lập tức sáng rực lên.
Thịnh Vân Khê liếc nhìn Đoạn Di đang nằm trong vòng tay Thịnh Vân Trạch.
“Ê, anh, cậu ấy bị sao thế?”
Đoạn Di đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Thịnh Vân Khê khoanh tay, kinh ngạc nói: “Không phải chứ, anh đánh thuốc mê cậu ấy rồi định giở trò gì à? Lại còn chơi trò bá đạo tổng tài yêu tôi nữa? Nhìn lại mặt mũi mình đi xem có hợp với cái kiểu tình tiết cẩu huyết này không!”
Thịnh Vân Trạch: “Xong chưa?”
Thịnh Vân Khê vội vàng làm một động tác mời: “Xin lỗi, quấy rầy rồi, rẽ trái phòng 1208.”
Sau đó, cô nàng bổ sung một câu: “Ba còn đang ở dưới lầu kìa. Anh không gọi điện thoại báo một tiếng à? Lát nữa họ tìm người đến phát hoảng lên đấy!”
Thịnh Vân Trạch không để ý đến cô.
Thịnh Vân Khê nhấp một ngụm Black Russian, liếc nhìn ly rượu với vẻ chán ghét, rồi nháy mắt với chàng bartender omega đẹp trai: “Cậu pha cho tôi đây là nước lá vối hả?”
Bị cô nhìn chằm chằm, chàng bartender lập tức đỏ mặt.
Đoạn Di được Thịnh Vân Trạch đặt lên giường, vừa chạm giường là tỉnh, cậu lăn trên giường mấy vòng, lăn tấm ga giường phẳng phiu nhăn nhúm hết cả.
Mở mắt ra thấy Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di nắm lấy cánh tay hắn kéo lên giường, hai chân không ngừng đạp lên ga giường: “Lên đây! Lên đây! Mau lên đây!”
Thịnh Vân Trạch vừa dỗ dành cậu vừa giải thích: “Tớ đi rót cho cậu ly nước.”
Đoạn Di ôm chặt lấy tay hắn như thể muốn treo cả người lên người Thịnh Vân Trạch, nhất quyết không cho hắn đi.
Thịnh Vân Trạch bất đắc dĩ, đành phải dùng một tay rót một cốc nước đưa cho Đoạn Di.
Đoạn Di nhìn chằm chằm cốc nước, không chịu uống.
Thịnh Vân Trạch độc mồm độc miệng: “Đừng có mong tớ đút cho cậu uống, nằm mơ đi.”
Đoạn Di say rượu nhưng vẫn còn chút lý trí, lập tức phản bác: “Ai thèm! Tớ không thèm!”
Thịnh Vân Trạch: “Ừ.”
Đoạn Di chỉ chỉ vào môi mình, sau đó ngẩng đầu — thật ra cũng không hẳn là ngẩng đầu, cậu gần như là ngửa đầu lên trời. Thịnh Vân Trạch sợ cậu bẻ gãy cổ, vội vàng đỡ lấy.
Hắn muốn phì cười.
“Môi cậu làm sao vậy?”
Đoạn Di bĩu môi, ra vẻ từng trải: “Tớ tô son môi rồi, hiểu không hả? Không được uống nước, nếu không sẽ dính vào cốc.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Đoạn Di sai bảo hắn: “Cậu lấy muỗng đút cho tớ uống đi. Nào.”
“Có tin tớ dùng phễu rót cho cậu uống không?” Thịnh Vân Trạch nhướn mày nhìn cậu.
Đợi hắn lấy khăn mặt từ phòng tắm ra, đã thấy Đoạn Di cắm sạc điện thoại, đang gọi điện cho Tưởng Vọng Thư.
“Ừ, chia tay rồi! Sao lại có người như thế chứ? Mình bảo mình khát nước muốn hắn đút cho mình uống một chút, hắn ta vậy mà bảo sẽ dùng phễu! Hắn có phải người không hả? Thịnh Vân Trạch có phải người không!”
Bên kia Tưởng Vọng Thư rất ồn ào, chắc là Tết nhất họ hàng đều ở nhà, hình như cậu ấy vừa bế cháu vừa đánh mạt chược, trả lời Đoạn Di một cách qua loa: “Ừ ừ ừ ừ, chính xác, chính xác.”
Đoạn Di: “Cậu nói xem mình có nên chia tay với hắn không?”
Tưởng Vọng Thư chẳng nghe rõ gì cả, thuận miệng nói: “Chia chia chia, chia tay đi! Bạn trai như vậy để làm gì? Chia tay rồi hai chúng ta tái hợp, tớ tiếp tục làm vợ bé của cậu! Này con bài “Huyền Kê” này là của tôi đấy nhé!”
Đoạn Di: “Cậu sao thế hả!”
Cậu bực bội: “Cậu cũng không khuyên nhủ mình một câu! Chưa nghe câu “Thà phá mười ngôi chùa, đừng chia rẽ một đôi uyên ương” bao giờ à?! Nói chia là chia ngay sao? Cậu cố ý phải không?!”
Tưởng Vọng Thư choáng váng, chỉ cảm thấy mấy đứa con trai đang yêu đúng là không có logic và lý trí: “Vậy thì đừng chia tay, đừng chia tay. Cậu và hoa khôi trường bên nhau dài lâu, hạnh phúc mỹ mãn, tình yêu vĩnh cửu trường tồn…”
Đoạn Di lại không vui: “Vậy sao hắn ta lại đối xử với mình như vậy? Hắn ta nói sẽ dùng phễu đút nước cho mình uống! Đến mức này rồi mà mình còn không chia tay nữa hả?!”
Lần này, không đợi Tưởng Vọng Thư trả lời, Thịnh Vân Trạch đã giật lấy điện thoại của Đoạn Di.
Đoạn Di ngơ ngác quay đầu lại, Thịnh Vân Trạch nhìn xuống: “Cậu tìm ai tố cáo vậy?”
“Mình chỉ là đang trò chuyện bình thường.” Đoạn Di cũng không hề sợ hãi khi bị bắt quả tang, mà nằm dài trên giường, một lúc sau, bộ não trống rỗng của cậu mới nhớ lại: “Thịnh Vân Trạch, tin tức tố trên người cậu thơm quá. Cậu lại gần tớ một chút đi.”
Bộ vest của Thịnh Vân Trạch bị Đoạn Di kéo cho xộc xệch, giờ hắn đã cởi áo khoác, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng.
Phòng ở miền Bắc có hệ thống sưởi, Thịnh Vân Trạch nới lỏng cà vạt, lộ ra xương quai xanh. Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt hắn càng thêm tuấn tú.
Đoạn Di nhìn đến ngây người.
Sao lại đẹp trai đến vậy?
Sao Thịnh Vân Trạch lại đẹp trai đến thế nhỉ?
Cậu đã từng gặp bố mẹ Thịnh Vân Trạch, tuy rằng nhan sắc của cả hai người đều khá cao nhưng không đến mức nổi bật, chỉ là cặp vợ chồng trung niên ưa nhìn mà thôi.
Thế mà khi kết hợp ngũ quan của họ lại, lại có thể tạo nên một Thịnh Vân Trạch như vậy.
Là một khuôn mặt có thể khiến vạn người mê đắm.
“Cậu lớn lên như thế nào vậy?” Đoạn Di ngồi dậy, cố gắng treo mình lên người Thịnh Vân Trạch một lần nữa, hai mắt sáng rực: “Cô Cô!”
Thịnh Vân Trạch: “…”
“Cô Cô là ai?”
Đoạn Di hào hứng nói: “Là cậu đấy. Cậu có thấy mình trông rất giống Lưu Diệc Phi không? Cô Cô là cách gọi khác của Tiểu Long Nữ, hồi nhỏ tớ thích cô ấy nhất. Mình còn thích Linh Nhi nữa, cậu có xem “Tiên kiếm kỳ hiệp” không? Cậu có muốn đóng vai Linh Nhi không? Tớ đóng Lý Tiêu Dao thì sao! Bây giờ cậu thử gọi “Tiêu Dao ca ca” cho tớ nghe thử xem nào!”
Vừa nói vừa nghiêng tai sang.
Thịnh Vân Trạch cạn lời.
“Cậu say rồi đấy, hơn nữa là người đầu tiên nói tớ như vậy.” Hắn véo má phúng phính của Đoạn Di với vẻ tinh quái: “Không được phép coi tớ là con gái, nghe rõ chưa?”
Thịnh Vân Trạch khi tức giận hoặc im lặng đều toát ra vẻ lạnh lùng, thuộc kiểu người đẹp lạnh lùng. Đoạn Di rất thích khuôn mặt của hắn.
Cụ thể là cậu cứ thích ngắm nhìn gương mặt Thịnh Vân Trạch – Thịnh Vân Trạch không hề biết Đoạn Di là một tên cuồng nhan sắc, chỉ nghĩ rằng cậu đang say xỉn nói nhăng nói cuội.
Nhìn một lúc lâu, Đoạn Di không nhịn được bèn chu môi “chụt” một cái thật kêu lên má Thịnh Vân Trạch.
Mùi son môi cam ngọt ngào cùng hương thơm của rượu champagne phảng phất trên người Đoạn Di, kèm theo cả tin tức tố của cậu.
Ngửi như mùi sữa dừa, khiến người ta thèm thuồng, muốn cắn một cái.
Trên người Đoạn Di có dấu hiệu vĩnh viễn của hắn, thời kỳ động dục không cần dùng thuốc ức chế, cắn một cái là có thể giải quyết.
Vấn đề là Thịnh Vân Trạch muốn làm gì đó hơn nữa cũng không được, khách sạn người ra vào tấp nập, hơn nữa không biết chừng nào Đoạn Ký Hoài bọn họ sẽ quay lại. Lỡ như một cú điện thoại, Đoạn Di sẽ lập tức chạy đi mất. Nếu bố mẹ cậu ấy lên tìm con, phát hiện hai người đang lăn lộn trên giường thì hay ho quá nhỉ?
Thịnh Vân Trạch không muốn để lại ấn tượng xấu như vậy cho Đoạn Ký Hoài.
Hắn kéo Đoạn Di lại, dùng tay nhẹ nhàng ấn lên tuyến thể của cậu.
Bản năng omega của Đoạn Di nhận ra Thịnh Vân Trạch muốn làm gì, bèn ngoan ngoãn quay đầu lại, cởi áo khoác vest màu trắng, sau đó là áo sơ mi, để lộ chiếc cổ thon dài trước mặt Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di quay lưng về phía hắn, choáng váng khó giữ vững cơ thể. Thịnh Vân Trạch đỡ lấy cậu, ăn ý trao cho Đoạn Di một nụ hôn.
Sau đó, hắn hôn dọc theo cằm xuống, ngậm lấy dái tai, cuối cùng dừng lại ở gáy.
…..
[ Thời gian vui vẻ của hoa khôi trường: 30 phút ]
…..
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đoạn Di cảm thấy đau nhức sau gáy, đưa tay lên sờ, sờ thấy một dấu răng.
Sau khi say rượu cậu ngủ rất ngon, lúc này cảm thấy khát nước. Leo xuống giường uống một cốc nước, Đoạn Di phát hiện ra mình không phải đang ở nhà dì.
Đoạn Di:????
Đây là đâu?
Cậu nhìn quanh, chiếc giường xa lạ, căn phòng xa lạ, cửa sổ xa lạ, rèm cửa xa lạ.
Ngụm nước trong miệng Đoạn Di như muốn từ khóe miệng chảy ra ngoài.
Mẹ kiếp, không phải chứ…
Chẳng lẽ mình cũng đuổi kịp xu hướng, xuyên không rồi sao…
Xuyên đến dị giới? …
Không phải chỉ có học sinh cấp ba Nhật Bản mới chuộng xuyên không đến dị giới sao, từ bao giờ học sinh cấp ba Trung Quốc cũng bắt đầu rồi thế này?!
Ngay lúc đang tưởng tượng viển vông, cửa phòng hé mở.
Thịnh Tịch nhón chân với tay mở cửa: “Mami!”
Đoạn Di lập tức hoàn hồn: “Là Baba! Ai dạy con gọi như vậy hả?”
Thịnh Tịch đã thay quần áo, là bộ quần áo mà Đoạn Di chưa từng mua cho, hẳn là Thịnh Vân Trạch mua.
Phải nói là gu thẩm mỹ của Thịnh Vân Trạch và cậu khác nhau một trời một vực.
Đoạn Di thích mua quần áo hình chú chim cánh cụt đáng yêu, còn Thịnh Vân Trạch thích cho hai con trai ăn mặc thật ngầu, cứ như anh chàng cool ngầu là được.
Nhìn hai đứa bé giống Thịnh Vân Trạch hơn hẳn.
Thịnh Tịch bước đôi chân ngắn vào phòng: “Baba bảo con đến gọi mami. Mami đói bụng chưa ạ?”
Đoạn Di rất phối hợp kêu lên hai tiếng “ọc ọc.”
Thịnh Tịch cười híp mắt, muốn Đoạn Di ôm, Đoạn Di bế cậu bé lên, cậu bé ôm cổ Đoạn Di: “Ăng, ăng cơm!”
Đoạn Di sửa lại: “Là “ăn”, đọc là “ăn”, con hiểu không?”
Xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đang ngồi trong phòng khách.
Đồng thời còn có Thịnh Vân Khê và mẹ Thịnh.
Đoạn Di vẫn mặc bộ đồ ngủ, hơi ngại ngùng khi nhìn thấy mẹ Thịnh, lại nhớ ra mình chưa đánh răng rửa mặt, càng ngại ngùng hơn.
Đặt Thịnh Tịch xuống, Đoạn Di nói: “Con qua chỗ baba đi. Ba đi thay quần áo.”
Vừa lúc mẹ Thịnh nhìn thấy, bà mỉm cười nói: “Tiểu Đoạn này, quần áo để trong tủ đầu giường, con mặc tạm quần áo của anh trai được không? “
Trên người Đoạn Di vẫn còn vương vấn tin tức tố của Thịnh Vân Trạch, tối qua tuy rằng không nhớ rõ lắm nhưng chắc chắn là bị Thịnh Vân Trạch cắn rồi.
Tính ra thì cũng sắp đến kỳ phát tình của cậu rồi, mà Thịnh Vân Trạch muốn cắn cứ để hắn ta cắn, Đoạn Di cũng dung túng Thịnh Vân Trạch lắm rồi.
Mặc tạm quần áo của Thịnh Vân Trạch cũng được, coi như để an ủi bản thân.
Đợi cậu nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo xong xuôi đi xuống lầu, phát hiện bộ mình đang mặc và bộ Thịnh Vân Trạch mặc trông rất giống nhau.
Vấn đề là Thịnh Minh và Thịnh Tịch cũng mặc giống hai người họ, hoàn toàn là đồ gia đình!
Đoạn Di khó xử định đi thay bộ khác, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Thịnh–hôm nay sao dì ấy lại nhìn cậu với ánh mắt hiền từ và trìu mến như vậy chứ? Kỳ lạ thật??
Mẹ Thịnh rất hài lòng với hình ảnh này, kéo Đoạn Di ngồi xuống.
Ăn cơm xong, Đoạn Di lập tức lại gần Thịnh Vân Trạch: “Sao tớ lại ở nhà cậu vậy?”
Cho dù có ngốc đến mấy thì cậu cũng nhận ra điều gì đó là lạ rồi.
Điều khiến Đoạn Di không thể tin nổi chính là: “Ba tớ đồng ý để tớ đến nhà cậu?”
Với tính cách của Đoạn Ký Hoài, sao có chuyện đó được?!
Cho dù đánh gãy hai chân của Đoạn Di thì ông cũng sẽ lôi cậu về nhà, làm sao có thể để cậu ở nhà một alpha khác qua đêm cơ chứ.
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Ba cậu không đồng ý.”
Đoạn Di thở phào nhẹ nhõm, Thịnh Vân Trạch nói tiếp: “Nhưng lúc đó cậu bám chặt lấy tớ không chịu buông.”
Đoạn Di:!!
“Cậu gạt tớ?”
Thịnh Vân Trạch: “Gạt cậu làm gì? Cậu bám chặt lấy tớ không dứt ra được. Ba cậu vừa kéo cậu ra là cậu lại dính chặt vào tớ, chết cũng phải chết cùng tớ. Ai đến kéo cậu ra là cậu cắn người đó. Muốn tớ diễn lại một lần cho cậu xem không?”
Đoạn Di: “…”
Hai tay cậu run run: “Ba tớ nói gì?”
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu, ánh mắt đầy thâm ý: “Ba cậu bảo để cậu từ từ rồi sẽ hiểu, còn dặn phải dưỡng thai cho tốt.”
Đoạn Di chỉ nghe được nửa câu trước, đã sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, nghe đến nửa câu sau, toàn thân run lên: “Dưỡng thai gì cơ?”
Đúng lúc mẹ Thịnh bưng mận chua đi tới, ân cần nhìn Đoạn Di: “Tiểu Đoạn, con muốn ăn chua không?”
Đoạn Di: “…” Cái quái gì vậy?
Ánh mắt mẹ Thịnh rơi vào chiếc áo Đoạn Di đang mặc.
Đoạn Di: Chờ chút.
Thịnh Vân Trạch tốt bụng bổ sung một câu: “Lúc ba cậu nói cậu mang thai rồi, bố mẹ tớ đều ở đó.”
Chờ đã nào, chờ đã–
Đoạn Di cảm giác như trời đất sụp đổ.
Hiểu lầm! Toàn bộ đều là hiểu lầm!
Mẹ kiếp, bảo sao hôm nay mẹ Thịnh lại nhìn cậu bằng ánh mắt hiền từ đến thế!
Con không có mang thai đâu dì ơi!
Thật sự không có đâu!!!
Nếu đã mang thai thì còn uống rượu được sao? Có chút thường thức đi chứ!
Ánh mắt Đoạn Di gần như muốn bắn ra tia lửa: Cậu giải thích đi!
Quay đầu nhìn Thịnh Vân Trạch, Thịnh Vân Trạch thấy vui trên nỗi khổ của người khác, nở nụ cười nham hiểm: “Nhìn tớ làm gì? Đâu phải tớ mang thai?”
Đoạn Di muốn khóc không ra nước mắt: “… Mang thai em gái cậu ấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.