Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!
Chương 39
Trương Lạc Minh
11/11/2020
Ông nghĩ mình không phải là người xuất sắc, vậy thì con của ông nhất định phải xuất sắc. Do đó, sau khi chữa bệnh tim cho Tiểu Mễ xong xuôi thì tập trung vào sự học của nó trở thành mục đích chính của ông. Cũng may thằng cu con cũng rất thông minh và hiểu chuyện nên học tập rất chăm chỉ. Chẳng qua ông chỉ cất đi đống giấy khen từ nhỏ đến giờ của Tiểu Mễ thôi, chứ lần này thi tuyển, thằng bé chẳng những đạt danh hiệu học sinh giỏi nhất trường mà còn đứng đầu top ba điểm số toàn tỉnh đó.
A Triết học cũng rất cừ, nhưng nó chưa bao giờ đứng top ba toàn tỉnh như Tiểu Mễ cả. Ông mừng rỡ thiếu chút nữa mở yến hội ăn mừng. Ôi thần linh ơi, ông đây chính là phượng hoàng bay ra từ ổ chó, nhà nát chính là điện Kim Loan, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này mà.
Khi nhận được thông báo Tiểu Mễ thi đậu trưởng điểm của tỉnh, ông phấn khởi lên mạng khoe con nhà ông học giỏi tài cao, thi đậu toàn trường toàn tỉnh.
Lúc mọi người chúc mừng ông thì thằng chủ nhóm lại bảo chỉ có thi đậu Oxford với Cambridge mới thật sự là trạng nguyên thôi.
Ặc… Đờ mờ thằng đũy dám chê con ông.
Ông chat lại, ‘Đố kỵ kìa, ghen ăn tức ở với con nhà người ta kìa’.
Chủ nhóm nói, ‘Con của ông thì mới được bao nhiêu, về sau còn phải thi cử muôn trùng, kẻ vượt qua được muôn trùng chông gai mới là kẻ chiến thắng. Với cả, học cho cố vô rồi có dùng gì được đâu, về sau phải bươn chải được mới tính là thành đạt.’
Ông ngẫm thấy cũng đúng, thằng A Triết nhà ông chính là ví dụ kinh điển của vụ học cho cố rồi đách làm ăn ra hồn ra ma được gì nè. Thế là ông đành trả lời lại rằng, “Ếu cần chú quan tâm, con của anh không đậu thi Oxford Cambridge thì về sau lớn lên đi làm thầu khoán như anh, tiền vẫn vô ào ào như nước đấy thôi.”
Ông đang mải mê bá láp trên mạng thì đèn báo bên nhóm chủ nhà nhấp nháy. Ông mở ra xem, trong nhóm có người báo rằng thang máy của dãy nhà đang mở bán gặp sự cố, làm một người bị thương.
Thấy mợ hông… vừa bàn giao công trình chưa được bao lâu là xảy ra chuyện rồi. Chất lượng thế nồi gì vậy?! Cơ mà ông cũng an tâm vì may là mua nhà ở lầu một, thang máy có rơi cũng không mất của ông xu nào.
Ông không biết rằng chủ nhóm đang ngồi trong công ty bất động sản cũng đang rất vui vẻ. Hắn đang suy nghĩ nên mua quà gì cho Tiểu Mễ nhân dịp mừng nó thi đậu.
Nhanh lúc tan việc, Lam Thiếu Bằng dọn cặp công văn, ra văn phòng giữ cửa khóa kỹ, bỗng quay người liền giật bắn mình. Bởi lẽ Từ Quân xuất quỷ nhập thần đang đứng phía sau mỉm cười với hắn.
“Quản lý Từ, anh có chuyện gì sao?”
“À, là như thế này…” Từ Quân ấp a ấp úng xoa xoa tay hỏi: “Tôi muốn hỏi thằng bé nhà Tôn Anh Hùng thi cử ra sao rồi… Thằng bé kia dễ thương quá, tôi muốn hỏi thăm về nó một chút.”
Lam Thiếu Bằng nghĩ Từ Quân năm trước mất đi cả vợ lẫn con, có lẽ gã chứng kiến Tiểu Mễ liền nhớ tới con của mình, nên cũng trả lời không chút giấu diếm, “Nghe nói thi đậu trường điểm, điểm thằng nhỏ đứng trong top ba toàn tỉnh.”
Từ Quân nghe xong cười y hệt như con mình vừa mới thi đậu vậy, gã hoan hô một tiếng, “Tốt quá.” Lập tức gã lại cảm giác mình có chút thất thố bèn lấp liếm, “Hai nhà chúng tôi cũng thân nhau, tôi mừng cho thằng nhóc quá.”
“Tôn Anh Hùng bảo ngày mai sẽ dẫn Tiểu Mễ đi công viên thành phố B chơi. Tôi đang tính đi mua tặng cho Tiểu Mễ một chiếc cặp sách.” Lam Thiếu Bằng nói.
“Đúng đúng, mua cặp mới thực tế nhất ấy. Đi thôi quản lý Lam, tôi với cậu đi mua cặp cho Tiểu Mễ đi.” Từ Quân xung phong dắt Lam Thiếu Bằng đi te te.
“Ế? Ờ… cũng được!” Lam Thiếu Bằng ngơ ngác. Quản lý Từ sao cứ như vừa uống nhầm thuốc vậy?
Ông không để ý rằng, trong lúc ông đang lên mạng tám nhảm thì trong tiệm nhà mình vẫn còn một tấm biển khuyến mãi đại hạ giá 85%.
Một khách quen đi vào trong tiệm trông thấy tấm áp phích liền lấy làm ngạc nhiên hỏi, “Tui nhớ tiệm mình tới mùa đông mới giảm giá mà ta. Sao giờ đăng biển giảm giá sớm vậy?”
“À, con trai ông chủ thi đậu trường điểm nên ổng vui lắm, bán hạ giá luôn.” Khúc Lệ Dĩnh giải thích.
“Ông chủ à, nếu con của ông thi đậu Đại học Bắc Kinh thì ông có giảm cho tui 50% hôn?” Khách hàng hỏi.
Ông cười nói, “Có chứ sao hông, mà để tôi nâng giá lên gấp đôi rồi giảm giá xuống phân nửa cho chế ha.”
“Ông chơi ác quá.” Khách quen cười mắng ông.
Ông vừa định đi đón Lam Thiếu Bằng thì thấy hắn nhắn tin bảo hắn có chút việc không cần ông đến đón, chút nữa hắn sẽ ghé tiệm ông sau.
Còn Tiểu Mễ thì ôm ván trượt chạy đi chơi với bạn nó đến trưa mà vẫn chưa trở lại. Ông lo lắng vừa muốn đi tìm nhưng lại không nỡ cắt ngang cuộc vui của nó. Vừa xách dép định đi ra ngoài tìm Tiểu Mễ, ông chợt bắt gặp một chiếc xe taxi đậu trước cửa tiệm ông. Lam Thiếu Bằng từ từ bước ra.
“Lại đây xách đồ phụ tôi với nè.” Lam Thiếu Bằng gọi ông.
“Em mua cái gì mà phải nhờ tới taxi chở vậy?” Ông hiếu kì, vừa giúp Lam Thiếu Bằng khuân đồ vừa hỏi.
Chu cha, những món đồ ổng chuyển xuống từ taxi gồm có mô hình máy bay điều khiển từ xa, cặp sách, bóng rổ, đồ chơi điện tử tháo lắp, quần áo thể thao, giày thể thao, mà toàn là hàng hiệu mới vãi.
Ông nhìn qua Lam Thiếu Bằng với ánh mắt dành cho thể loại phá gia chi tử. Hắn giải thích, “Ngoại trừ cặp sách ra thì còn lại đều là do Quản lý Từ mua cho Tiểu Mễ nhà anh đấy.”
Lam Thiếu Bằng tràn ngập nghi vấn vừa định hỏi ông, ông lập tức cười ha hả nói: “Quản lý Từ ghê gớm thật. Chắc gã muốn con đến điên lên rồi mới phải ký thác tình cha vào Tiểu Mễ nhà ông như thế này quá.”
“Cũng không đúng, trông gã đối xử với Tiểu Mễ còn tốt hơn cả con đẻ của gã nữa mà. Có phải có chuyện gì mà anh chưa nói cho tôi biết không?” Lam Thiếu Bằng khoanh tay liếc nhìn ông.
“Không có việc gì đâu mà, em đừng nghĩ nhiều.” Ông lại cười ha ha tiếp, “Em cứ nghĩ Từ Quân mất hết vợ con nên nhất định là thấy Tiểu Mễ mà nhớ tới con của mình đi.”
“Ừa, giả bộ tiếp đi, để tôi coi coi anh có thể giả bộ tới khi nào coi.” Lam Thiếu Bằng thò tay chọt ông một cái.
“Sao anh có thể nào giả bộ với em được chứ.” Ông đang nói tới đây, Tiểu Mễ ôm ván trượt chạy về, đầu đầy mồ hôi lao thẳng tới ông, “Ba, con khát quá, cho con uống miếng nước với.”
“Trong nhà có nước lọc đó, mày vô trong uống đi.”
Nhóc con đưa ván trượt cho ông cầm rồi chạy vào trong tiệm chộp lấy cốc nước trên quầy, ngửa đầu uống sạch, sau đó thằng cu sờ sờ bụng thỏa mãn nói: “Rốt cục cũng sống lại rồi.”
Lam Thiếu Bằng lấy khăn mặt lau mồ hôi cho ranh con. Lam Lam, em bất công quá, em chưa từng lau cho anh gì hết trơn.
Nghỉ một lát, Tiểu Mễ trông thấy một đống đồ chơi cùng quần áo mới trên mặt đất liền nhảy dựng lên hỏi ông, “Ba, đồ này của ai mua vậy?”
“Cặp sách là của chú Lam mua cho con, còn đồ chơi với quần áo là của bác Từ đồng nghiệp của chú Lam mua cho con đó, con thích không?” Ông không muốn giấu diếm việc Từ Quân mua quà cho Tiểu Mễ, thằng bé cũng rất thích những món này.
“Thích.” Thằng nhóc thối thấy đồ chơi là quên hết tất cả, bèn cầm lấy một món rồi chui vô một góc mà ngồi chơi.
“Thằng nhóc thối chỉ biết mỗi đồ chơi.”
“Thôi, Tiểu Mễ còn nhỏ mà.” Lam Thiếu Bằng nói đỡ cho Tiểu Mễ. Bỗng dưng hắn chợt đổi chuyện, “Tôi nghe Quản lý Từ nói hồi bé anh còn bướng bỉnh hơn cả Tiểu Mễ nữa. Quần của anh lúc nào cũng rách vì ham chơi. Nhảy lên mái ngói lên cây phá tổ chim, đốt pháo trong bình sắt, bôi ớt lên mông mèo, anh đều đã kinh qua hết rồi mà còn nói chi Tiểu Mễ?”
Từ Quân chết tiệt, dám vạch tội ông với Lam Thiếu Bằng sau lưng ông. Thật đáng chém mà! Tiểu Mễ nên tra tấn gã nhiều hơn mới đúng.
Ông thề, ông không bao giờ đi công viên giải trí nữa. Thứ nhất là công viên đông người, xếp hàng mua vé mà muốn gục cmn ngã. Thứ hai, đờ mờ nó chứ, đây là địa ngục trần gian chứ công viên cái nỗi gì. Mấy khu vực chơi lớn lớn nhìn y như pháp trường chứ không đùa đâu.
Dắt theo thằng cu con và Lam Thiếu Bằng, bọn ông một nhà ba người đứng xếp hàng quằn quại để chơi mấy trò vớ vẩn, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên xung quanh. Cũng may Lam Thiếu Bằng vẫn bình thản cầm camera quay hình Tiểu Mễ vui chơi mà không có vẻ khó chịu gì, Tiểu Mễ thì càng chơi càng hăng, còn ông thì chỉ thấy đầu váng mắt hoa, dạ dày xào xáo.
“Ba, hôm nay tàu lượn ít người chơi, mình đi chơi tàu lượn đi ba.” Tiểu Mễ chạy trước vẫy vẫy ông theo sau.
Má ơi còn chơi nữa hả con, chơi nữa chắc ba mày tuột hết aura quá. Cơ mà trong mắt con thì ông là đại anh hùng, mà đại anh hùng thì sao có thể sợ chơi tàu lượn siêu tốc được. Quất luôn!
Lam Thiếu Bằng nhìn ông mặt ủ mày chau mà cười rằng, “Nếu không thì để tôi đi với Tiểu Mễ, anh nghỉ ngơi một chút đi.”
“Anh không sao, anh chịu được.” Ông không thể tự hủy hoại hình tượng trước mặt con trẻ được, ông phải chơi, phải chơi.
Oan gia ngõ hẹp, bọn ông vừa đi về phía khu vực tàu lượn thì chợt nghe sau lưng có người gọi Lam Thiếu Bằng, “Quản lí Lam, trùng hợp thật, mọi người cũng tới công viên giải trí chơi sao?”
Bọn ông nhìn lại, Từ Quân và Vương Xuyến Hoa mang theo một bé gái cùng đi đến chỗ bọn ông.
“Đúng vậy, quản lý Từ cũng tới công viên chơi sao? Trùng hợp quá hen!” Ông ngoài cười trong không cười. chào hỏi Từ Quân.
Vương Xuyến Hoa nhìn thấy ông bèn khoác tay Từ Quân, giống như đang muốn nói với ông rằng ả đây vừa tìm được một gã đàn ông cao cấp hơn ông vậy.
Đạ mấu, mụ tưởng Từ Quân thật sự thích mụ à? Nồi nào vung nấy, hai người hợp nhau lắm đó.
“Đúng vậy, cháu gái tôi cứ nằng nặc đòi đi chơi công viên nhưng ba nó lại đang bệnh, không có thời gian dẫn nó đi chơi, thế là tôi dẫn nó đi giùm.” Từ Quân giải thích.
“Tiểu Mễ muốn chơi tàu lượn siêu tốc, mọi người có muốn chơi không?” Ông hỏi Từ Quân.
“Con cũng muốn chơi.” Cháu gái Từ Quân nũng nịu nói.
“Vậy chúng ta cùng chơi tàu lượn nào.” Từ Quân khom người dắt cháu đi cùng với bọn ông.
Không được bao lâu, bé gái và Tiểu Mễ nhà ông cùng nhau chạy chơi chỗ khác, để lại mấy người lớn bọn ông xếp hàng mua vé.
Kỳ thật Từ Quân cũng lớn tuổi rồi, chơi tàu lượn là đang liều mạng đấy. Nhưng Từ Quân cũng như ông, cố gắng gượng mà chơi đến cùng. Ông nghĩ gã cũng đang muốn gây ấn tượng tốt cho Tiểu Mễ.
“Quản lý Từ, anh có chắc thân thể anh chịu nổi trò này không đó?” Ông cố ý hỏi Từ Quân.
Từ Quân vỗ ngực, “Không thành vấn đề, tôi vừa đi kiểm tra sức khoẻ về, hết thảy đều bình thường.”
Ông lên tàu lượn, nghĩ thầm, phóng lao phải theo lao, liều thôi. Sau đó ông nhắm mắt chịu đựng các kiểu buồn nôn khó chịu, cảm giác lúc cao lúc thấp mất trọng lượng, và ham muốn phun toẹt hết tất cả ra.
Lúc xuống tàu, ông thiệt tình không cố ý đi đường xiêu vẹo như thế đâu, nhưng ông đã chịu đến cực hạn rồi. Lam Thiếu Bằng dìu ông, Vương Xuyến Hoa dìu Từ Quân, bọn ông cùng tìm đến một băng ghế trống mà ngồi xuống.
Từ Quân hừ hừ hai tiếng, nhắm mắt đưa tay móc ra lọ thuốc nhỏ, lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng rồi cầm lấy chai nước khoáng uống vài ngụm thuận khí, sau đó lau mồ hôi lạnh trên đầu và nhẹ nhàng thở ra.
Ông vốn định nói móc thằng chả vài câu, kết quả chưa kịp nói tiếng nào thì than ôi, bao tử cuộn trào, ông phóng vội vài bước đến thùng rác rồi vục mặt vào mà ói tràng giang đại hải.
Ói mửa chán chê, chợt cảm thấy có bàn tay ai vỗ mông, ông nhìn lại thì thấy Lam Thiếu Bằng không biết từ nơi nào mang theo một ly nước ấm đứng đằng sau ông, “Uống chút nước ấm đi.”
Vẫn là Lam Lam nhà ông thương ông nhất. Ông dùng khăn giấy lau sạch miệng rồi bưng nước ngồi xuống uống nghỉ hơi.
“Ba à, bác Từ à, hai người không chơi được thì đừng cố chơi, coi chừng xảy ra tai nạn chết người đấy.” Ông cụ non Tiểu Mễ đứng ra răn dạy bọn ông, “Sân chơi có quy định một số trò chơi không dành cho người lớn trên 35 tuổi đó.”
“Ba mày đã 35 tuổi đâu.” Sau khi uống vài ngụm nước ấm, ông rốt cục cũng sống lại rồi.
Tiểu Mễ lấy vé vào cửa cho ông xem, “Ba nhìn xem trên vé vào cửa có viết này, ba không chơi được thì cũng đừng có cố chơi nha.”
“Ai nói ba mày không thể chơi? Ba mày năm nay mới 30 tuổi à.” Ông giật lấy vé vào cửa, nhìn kỹ. Ôi, anh hùng cái thế như ông đây sao có thể nào bị công viên đả bại cơ chứ? Lần sau nhất định phải khiêu chiến thành công!
Từ Quân chẳng nói lời nào, chỉ nhìnTiểu Mễ nhà ông rồi ngơ ngác cười. Nếu không phải là người hiểu rõ mối quan hệ giữa Từ Quân và Tiểu Mễ nhất thì ông đã cho Từ Quân là lão già biến thái bệnh hoạn từ đời nào rồi.
Bọn ông rời khỏi công viên, ông lấy danh thiếp của Mỹ Vân ra gọi hẹn gặp mặt. Mỹ Vân bên kia đầu dây nghe như rất cao hứng. Chị nói chị phải bảo người yêu của chị mời bọn ông ăn cơm mới được.
Người yêu của Mỹ Vân thuộc kiểu đàn ông trầm tĩnh và đáng tin cậy hơn Chu Nghệ Thông rất nhiều. Anh ta không nói nhiều, cũng không hề có ý kì thị ông và Lam Thiếu Bằng, mà ngược lại, thái độ của anh ta rất thân thiện.
Bọn ông làm ầm ĩ ở tiệm cơm đến trưa. Ăn uống no nê, ông lái xe chở Lam Thiếu Bằng và Tiểu Mễ rời Bắc Kinh để lên đường về nhà.
Đường về nhà toàn gặp đèn xanh. Uầy uôi hôm nay là ngày mấy mà ông trời thương ông mày vờ lờ vậy nè?
Xe về đến nhà, Tiểu Mễ lấy chìa khóa trong túi áo ông rồi phóng lên lầu mở cửa trước, bọn ông sau đó cũng đi vào trong nhà. Đi cả ngày trời mệt mỏi, ông và Lam Thiếu Bằng vào nhà liền nằm ình trên giường nghỉ ngơi.
“Đúng là không đâu bằng nhà mình mà!” Ông cảm thán một câu.
Tự nhiên cảm thấy không ổn, ông trông nhà ông có cái gì đó không đúng. Móa! Ông lăn lông lốc một vòng từ trên giường xuống đất, cao giọng kinh hô: “Thiếu Bằng, nhà mình có trộm!”
“Nhà mình có trộm sao?” Lam Thiếu Bằng cũng lăn một vòng ngồi xuống nhìn khắp bốn phía, “Trong nhà từ lúc tôi đi tới giờ vẫn như cũ mà, đâu thấy gì xào xáo đâu? Anh nhìn ở đâu ra ăn trộm vậy?”
“Cái két sắt của anh mất tiêu rồi!!!!” Ông khóc thét lên.
A Triết học cũng rất cừ, nhưng nó chưa bao giờ đứng top ba toàn tỉnh như Tiểu Mễ cả. Ông mừng rỡ thiếu chút nữa mở yến hội ăn mừng. Ôi thần linh ơi, ông đây chính là phượng hoàng bay ra từ ổ chó, nhà nát chính là điện Kim Loan, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này mà.
Khi nhận được thông báo Tiểu Mễ thi đậu trưởng điểm của tỉnh, ông phấn khởi lên mạng khoe con nhà ông học giỏi tài cao, thi đậu toàn trường toàn tỉnh.
Lúc mọi người chúc mừng ông thì thằng chủ nhóm lại bảo chỉ có thi đậu Oxford với Cambridge mới thật sự là trạng nguyên thôi.
Ặc… Đờ mờ thằng đũy dám chê con ông.
Ông chat lại, ‘Đố kỵ kìa, ghen ăn tức ở với con nhà người ta kìa’.
Chủ nhóm nói, ‘Con của ông thì mới được bao nhiêu, về sau còn phải thi cử muôn trùng, kẻ vượt qua được muôn trùng chông gai mới là kẻ chiến thắng. Với cả, học cho cố vô rồi có dùng gì được đâu, về sau phải bươn chải được mới tính là thành đạt.’
Ông ngẫm thấy cũng đúng, thằng A Triết nhà ông chính là ví dụ kinh điển của vụ học cho cố rồi đách làm ăn ra hồn ra ma được gì nè. Thế là ông đành trả lời lại rằng, “Ếu cần chú quan tâm, con của anh không đậu thi Oxford Cambridge thì về sau lớn lên đi làm thầu khoán như anh, tiền vẫn vô ào ào như nước đấy thôi.”
Ông đang mải mê bá láp trên mạng thì đèn báo bên nhóm chủ nhà nhấp nháy. Ông mở ra xem, trong nhóm có người báo rằng thang máy của dãy nhà đang mở bán gặp sự cố, làm một người bị thương.
Thấy mợ hông… vừa bàn giao công trình chưa được bao lâu là xảy ra chuyện rồi. Chất lượng thế nồi gì vậy?! Cơ mà ông cũng an tâm vì may là mua nhà ở lầu một, thang máy có rơi cũng không mất của ông xu nào.
Ông không biết rằng chủ nhóm đang ngồi trong công ty bất động sản cũng đang rất vui vẻ. Hắn đang suy nghĩ nên mua quà gì cho Tiểu Mễ nhân dịp mừng nó thi đậu.
Nhanh lúc tan việc, Lam Thiếu Bằng dọn cặp công văn, ra văn phòng giữ cửa khóa kỹ, bỗng quay người liền giật bắn mình. Bởi lẽ Từ Quân xuất quỷ nhập thần đang đứng phía sau mỉm cười với hắn.
“Quản lý Từ, anh có chuyện gì sao?”
“À, là như thế này…” Từ Quân ấp a ấp úng xoa xoa tay hỏi: “Tôi muốn hỏi thằng bé nhà Tôn Anh Hùng thi cử ra sao rồi… Thằng bé kia dễ thương quá, tôi muốn hỏi thăm về nó một chút.”
Lam Thiếu Bằng nghĩ Từ Quân năm trước mất đi cả vợ lẫn con, có lẽ gã chứng kiến Tiểu Mễ liền nhớ tới con của mình, nên cũng trả lời không chút giấu diếm, “Nghe nói thi đậu trường điểm, điểm thằng nhỏ đứng trong top ba toàn tỉnh.”
Từ Quân nghe xong cười y hệt như con mình vừa mới thi đậu vậy, gã hoan hô một tiếng, “Tốt quá.” Lập tức gã lại cảm giác mình có chút thất thố bèn lấp liếm, “Hai nhà chúng tôi cũng thân nhau, tôi mừng cho thằng nhóc quá.”
“Tôn Anh Hùng bảo ngày mai sẽ dẫn Tiểu Mễ đi công viên thành phố B chơi. Tôi đang tính đi mua tặng cho Tiểu Mễ một chiếc cặp sách.” Lam Thiếu Bằng nói.
“Đúng đúng, mua cặp mới thực tế nhất ấy. Đi thôi quản lý Lam, tôi với cậu đi mua cặp cho Tiểu Mễ đi.” Từ Quân xung phong dắt Lam Thiếu Bằng đi te te.
“Ế? Ờ… cũng được!” Lam Thiếu Bằng ngơ ngác. Quản lý Từ sao cứ như vừa uống nhầm thuốc vậy?
Ông không để ý rằng, trong lúc ông đang lên mạng tám nhảm thì trong tiệm nhà mình vẫn còn một tấm biển khuyến mãi đại hạ giá 85%.
Một khách quen đi vào trong tiệm trông thấy tấm áp phích liền lấy làm ngạc nhiên hỏi, “Tui nhớ tiệm mình tới mùa đông mới giảm giá mà ta. Sao giờ đăng biển giảm giá sớm vậy?”
“À, con trai ông chủ thi đậu trường điểm nên ổng vui lắm, bán hạ giá luôn.” Khúc Lệ Dĩnh giải thích.
“Ông chủ à, nếu con của ông thi đậu Đại học Bắc Kinh thì ông có giảm cho tui 50% hôn?” Khách hàng hỏi.
Ông cười nói, “Có chứ sao hông, mà để tôi nâng giá lên gấp đôi rồi giảm giá xuống phân nửa cho chế ha.”
“Ông chơi ác quá.” Khách quen cười mắng ông.
Ông vừa định đi đón Lam Thiếu Bằng thì thấy hắn nhắn tin bảo hắn có chút việc không cần ông đến đón, chút nữa hắn sẽ ghé tiệm ông sau.
Còn Tiểu Mễ thì ôm ván trượt chạy đi chơi với bạn nó đến trưa mà vẫn chưa trở lại. Ông lo lắng vừa muốn đi tìm nhưng lại không nỡ cắt ngang cuộc vui của nó. Vừa xách dép định đi ra ngoài tìm Tiểu Mễ, ông chợt bắt gặp một chiếc xe taxi đậu trước cửa tiệm ông. Lam Thiếu Bằng từ từ bước ra.
“Lại đây xách đồ phụ tôi với nè.” Lam Thiếu Bằng gọi ông.
“Em mua cái gì mà phải nhờ tới taxi chở vậy?” Ông hiếu kì, vừa giúp Lam Thiếu Bằng khuân đồ vừa hỏi.
Chu cha, những món đồ ổng chuyển xuống từ taxi gồm có mô hình máy bay điều khiển từ xa, cặp sách, bóng rổ, đồ chơi điện tử tháo lắp, quần áo thể thao, giày thể thao, mà toàn là hàng hiệu mới vãi.
Ông nhìn qua Lam Thiếu Bằng với ánh mắt dành cho thể loại phá gia chi tử. Hắn giải thích, “Ngoại trừ cặp sách ra thì còn lại đều là do Quản lý Từ mua cho Tiểu Mễ nhà anh đấy.”
Lam Thiếu Bằng tràn ngập nghi vấn vừa định hỏi ông, ông lập tức cười ha hả nói: “Quản lý Từ ghê gớm thật. Chắc gã muốn con đến điên lên rồi mới phải ký thác tình cha vào Tiểu Mễ nhà ông như thế này quá.”
“Cũng không đúng, trông gã đối xử với Tiểu Mễ còn tốt hơn cả con đẻ của gã nữa mà. Có phải có chuyện gì mà anh chưa nói cho tôi biết không?” Lam Thiếu Bằng khoanh tay liếc nhìn ông.
“Không có việc gì đâu mà, em đừng nghĩ nhiều.” Ông lại cười ha ha tiếp, “Em cứ nghĩ Từ Quân mất hết vợ con nên nhất định là thấy Tiểu Mễ mà nhớ tới con của mình đi.”
“Ừa, giả bộ tiếp đi, để tôi coi coi anh có thể giả bộ tới khi nào coi.” Lam Thiếu Bằng thò tay chọt ông một cái.
“Sao anh có thể nào giả bộ với em được chứ.” Ông đang nói tới đây, Tiểu Mễ ôm ván trượt chạy về, đầu đầy mồ hôi lao thẳng tới ông, “Ba, con khát quá, cho con uống miếng nước với.”
“Trong nhà có nước lọc đó, mày vô trong uống đi.”
Nhóc con đưa ván trượt cho ông cầm rồi chạy vào trong tiệm chộp lấy cốc nước trên quầy, ngửa đầu uống sạch, sau đó thằng cu sờ sờ bụng thỏa mãn nói: “Rốt cục cũng sống lại rồi.”
Lam Thiếu Bằng lấy khăn mặt lau mồ hôi cho ranh con. Lam Lam, em bất công quá, em chưa từng lau cho anh gì hết trơn.
Nghỉ một lát, Tiểu Mễ trông thấy một đống đồ chơi cùng quần áo mới trên mặt đất liền nhảy dựng lên hỏi ông, “Ba, đồ này của ai mua vậy?”
“Cặp sách là của chú Lam mua cho con, còn đồ chơi với quần áo là của bác Từ đồng nghiệp của chú Lam mua cho con đó, con thích không?” Ông không muốn giấu diếm việc Từ Quân mua quà cho Tiểu Mễ, thằng bé cũng rất thích những món này.
“Thích.” Thằng nhóc thối thấy đồ chơi là quên hết tất cả, bèn cầm lấy một món rồi chui vô một góc mà ngồi chơi.
“Thằng nhóc thối chỉ biết mỗi đồ chơi.”
“Thôi, Tiểu Mễ còn nhỏ mà.” Lam Thiếu Bằng nói đỡ cho Tiểu Mễ. Bỗng dưng hắn chợt đổi chuyện, “Tôi nghe Quản lý Từ nói hồi bé anh còn bướng bỉnh hơn cả Tiểu Mễ nữa. Quần của anh lúc nào cũng rách vì ham chơi. Nhảy lên mái ngói lên cây phá tổ chim, đốt pháo trong bình sắt, bôi ớt lên mông mèo, anh đều đã kinh qua hết rồi mà còn nói chi Tiểu Mễ?”
Từ Quân chết tiệt, dám vạch tội ông với Lam Thiếu Bằng sau lưng ông. Thật đáng chém mà! Tiểu Mễ nên tra tấn gã nhiều hơn mới đúng.
Ông thề, ông không bao giờ đi công viên giải trí nữa. Thứ nhất là công viên đông người, xếp hàng mua vé mà muốn gục cmn ngã. Thứ hai, đờ mờ nó chứ, đây là địa ngục trần gian chứ công viên cái nỗi gì. Mấy khu vực chơi lớn lớn nhìn y như pháp trường chứ không đùa đâu.
Dắt theo thằng cu con và Lam Thiếu Bằng, bọn ông một nhà ba người đứng xếp hàng quằn quại để chơi mấy trò vớ vẩn, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên xung quanh. Cũng may Lam Thiếu Bằng vẫn bình thản cầm camera quay hình Tiểu Mễ vui chơi mà không có vẻ khó chịu gì, Tiểu Mễ thì càng chơi càng hăng, còn ông thì chỉ thấy đầu váng mắt hoa, dạ dày xào xáo.
“Ba, hôm nay tàu lượn ít người chơi, mình đi chơi tàu lượn đi ba.” Tiểu Mễ chạy trước vẫy vẫy ông theo sau.
Má ơi còn chơi nữa hả con, chơi nữa chắc ba mày tuột hết aura quá. Cơ mà trong mắt con thì ông là đại anh hùng, mà đại anh hùng thì sao có thể sợ chơi tàu lượn siêu tốc được. Quất luôn!
Lam Thiếu Bằng nhìn ông mặt ủ mày chau mà cười rằng, “Nếu không thì để tôi đi với Tiểu Mễ, anh nghỉ ngơi một chút đi.”
“Anh không sao, anh chịu được.” Ông không thể tự hủy hoại hình tượng trước mặt con trẻ được, ông phải chơi, phải chơi.
Oan gia ngõ hẹp, bọn ông vừa đi về phía khu vực tàu lượn thì chợt nghe sau lưng có người gọi Lam Thiếu Bằng, “Quản lí Lam, trùng hợp thật, mọi người cũng tới công viên giải trí chơi sao?”
Bọn ông nhìn lại, Từ Quân và Vương Xuyến Hoa mang theo một bé gái cùng đi đến chỗ bọn ông.
“Đúng vậy, quản lý Từ cũng tới công viên chơi sao? Trùng hợp quá hen!” Ông ngoài cười trong không cười. chào hỏi Từ Quân.
Vương Xuyến Hoa nhìn thấy ông bèn khoác tay Từ Quân, giống như đang muốn nói với ông rằng ả đây vừa tìm được một gã đàn ông cao cấp hơn ông vậy.
Đạ mấu, mụ tưởng Từ Quân thật sự thích mụ à? Nồi nào vung nấy, hai người hợp nhau lắm đó.
“Đúng vậy, cháu gái tôi cứ nằng nặc đòi đi chơi công viên nhưng ba nó lại đang bệnh, không có thời gian dẫn nó đi chơi, thế là tôi dẫn nó đi giùm.” Từ Quân giải thích.
“Tiểu Mễ muốn chơi tàu lượn siêu tốc, mọi người có muốn chơi không?” Ông hỏi Từ Quân.
“Con cũng muốn chơi.” Cháu gái Từ Quân nũng nịu nói.
“Vậy chúng ta cùng chơi tàu lượn nào.” Từ Quân khom người dắt cháu đi cùng với bọn ông.
Không được bao lâu, bé gái và Tiểu Mễ nhà ông cùng nhau chạy chơi chỗ khác, để lại mấy người lớn bọn ông xếp hàng mua vé.
Kỳ thật Từ Quân cũng lớn tuổi rồi, chơi tàu lượn là đang liều mạng đấy. Nhưng Từ Quân cũng như ông, cố gắng gượng mà chơi đến cùng. Ông nghĩ gã cũng đang muốn gây ấn tượng tốt cho Tiểu Mễ.
“Quản lý Từ, anh có chắc thân thể anh chịu nổi trò này không đó?” Ông cố ý hỏi Từ Quân.
Từ Quân vỗ ngực, “Không thành vấn đề, tôi vừa đi kiểm tra sức khoẻ về, hết thảy đều bình thường.”
Ông lên tàu lượn, nghĩ thầm, phóng lao phải theo lao, liều thôi. Sau đó ông nhắm mắt chịu đựng các kiểu buồn nôn khó chịu, cảm giác lúc cao lúc thấp mất trọng lượng, và ham muốn phun toẹt hết tất cả ra.
Lúc xuống tàu, ông thiệt tình không cố ý đi đường xiêu vẹo như thế đâu, nhưng ông đã chịu đến cực hạn rồi. Lam Thiếu Bằng dìu ông, Vương Xuyến Hoa dìu Từ Quân, bọn ông cùng tìm đến một băng ghế trống mà ngồi xuống.
Từ Quân hừ hừ hai tiếng, nhắm mắt đưa tay móc ra lọ thuốc nhỏ, lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng rồi cầm lấy chai nước khoáng uống vài ngụm thuận khí, sau đó lau mồ hôi lạnh trên đầu và nhẹ nhàng thở ra.
Ông vốn định nói móc thằng chả vài câu, kết quả chưa kịp nói tiếng nào thì than ôi, bao tử cuộn trào, ông phóng vội vài bước đến thùng rác rồi vục mặt vào mà ói tràng giang đại hải.
Ói mửa chán chê, chợt cảm thấy có bàn tay ai vỗ mông, ông nhìn lại thì thấy Lam Thiếu Bằng không biết từ nơi nào mang theo một ly nước ấm đứng đằng sau ông, “Uống chút nước ấm đi.”
Vẫn là Lam Lam nhà ông thương ông nhất. Ông dùng khăn giấy lau sạch miệng rồi bưng nước ngồi xuống uống nghỉ hơi.
“Ba à, bác Từ à, hai người không chơi được thì đừng cố chơi, coi chừng xảy ra tai nạn chết người đấy.” Ông cụ non Tiểu Mễ đứng ra răn dạy bọn ông, “Sân chơi có quy định một số trò chơi không dành cho người lớn trên 35 tuổi đó.”
“Ba mày đã 35 tuổi đâu.” Sau khi uống vài ngụm nước ấm, ông rốt cục cũng sống lại rồi.
Tiểu Mễ lấy vé vào cửa cho ông xem, “Ba nhìn xem trên vé vào cửa có viết này, ba không chơi được thì cũng đừng có cố chơi nha.”
“Ai nói ba mày không thể chơi? Ba mày năm nay mới 30 tuổi à.” Ông giật lấy vé vào cửa, nhìn kỹ. Ôi, anh hùng cái thế như ông đây sao có thể nào bị công viên đả bại cơ chứ? Lần sau nhất định phải khiêu chiến thành công!
Từ Quân chẳng nói lời nào, chỉ nhìnTiểu Mễ nhà ông rồi ngơ ngác cười. Nếu không phải là người hiểu rõ mối quan hệ giữa Từ Quân và Tiểu Mễ nhất thì ông đã cho Từ Quân là lão già biến thái bệnh hoạn từ đời nào rồi.
Bọn ông rời khỏi công viên, ông lấy danh thiếp của Mỹ Vân ra gọi hẹn gặp mặt. Mỹ Vân bên kia đầu dây nghe như rất cao hứng. Chị nói chị phải bảo người yêu của chị mời bọn ông ăn cơm mới được.
Người yêu của Mỹ Vân thuộc kiểu đàn ông trầm tĩnh và đáng tin cậy hơn Chu Nghệ Thông rất nhiều. Anh ta không nói nhiều, cũng không hề có ý kì thị ông và Lam Thiếu Bằng, mà ngược lại, thái độ của anh ta rất thân thiện.
Bọn ông làm ầm ĩ ở tiệm cơm đến trưa. Ăn uống no nê, ông lái xe chở Lam Thiếu Bằng và Tiểu Mễ rời Bắc Kinh để lên đường về nhà.
Đường về nhà toàn gặp đèn xanh. Uầy uôi hôm nay là ngày mấy mà ông trời thương ông mày vờ lờ vậy nè?
Xe về đến nhà, Tiểu Mễ lấy chìa khóa trong túi áo ông rồi phóng lên lầu mở cửa trước, bọn ông sau đó cũng đi vào trong nhà. Đi cả ngày trời mệt mỏi, ông và Lam Thiếu Bằng vào nhà liền nằm ình trên giường nghỉ ngơi.
“Đúng là không đâu bằng nhà mình mà!” Ông cảm thán một câu.
Tự nhiên cảm thấy không ổn, ông trông nhà ông có cái gì đó không đúng. Móa! Ông lăn lông lốc một vòng từ trên giường xuống đất, cao giọng kinh hô: “Thiếu Bằng, nhà mình có trộm!”
“Nhà mình có trộm sao?” Lam Thiếu Bằng cũng lăn một vòng ngồi xuống nhìn khắp bốn phía, “Trong nhà từ lúc tôi đi tới giờ vẫn như cũ mà, đâu thấy gì xào xáo đâu? Anh nhìn ở đâu ra ăn trộm vậy?”
“Cái két sắt của anh mất tiêu rồi!!!!” Ông khóc thét lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.