Tên Biến Thái, Anh Đứng Lại Cho Em
Chương 16: Đêm dài (1)
Momo
31/03/2015
Trăng sáng, người nườm nượp
Tôi và anh đứng ngắm
Hai người, một suy nghĩ
Lắng động một đêm dài
“Anh… đang làm cái gì ở đây?” nó kêu lên và đứng dậy
“Nếu tôi không đến thì chắc cô và anh ta đã hôn nhau rồi chứ gì” anh nói bằng một giọng lạnh lùng xen lẫn với một chút giận dỗi.
“ Anh nói cái gì vậy?” nó cũng khó hiểu nhìn hắn. Cái gì mà hôn hít chứ. Từ bé giờ nó chưa từng hôn ai hết. (t/g: hình như chị quên rằng nụ hôn đầu mình đã bị cướp từ anh rồi)
Nó rất ghét hôn con trai, vì nó luôn nung nấu suy nghĩ rằng ai hôn nhau đều muốn đụng chạm nhau và bọn con trai đều là một lũ sói ăn thịt những cô gái thôi, hôn rồi thì sẽ làm cái khác nữa. Người duy nhất nó hay hôn là mẹ thôi.
Quay lại với hắn, khi qua căn nhà nhỏ xíu nằm trong hẻm của nó thì hắn bấm chuông mãi mà không thấy người ra mở cửa. Thế là hắn ngồi đợi nó một hồi vì hắn muốn nói với nó một vài chuyện.
Nhưng một lúc sau, mẹ nó về thì thấy một chiếc xe đỗ trước cửa nhà. Bà Nhiên từ từ bước vào và lấy chìa khoá để mở cửa. Bà tự hỏi tại sao lại có xe đậu ở đây vì đây chỉ là một khu nhà nhỏ không quán ăn hay nước gì, cũng chỉ có nhà nó ở đây thôi.
“ Cô gì ơi…” hắn giở giọng lễ phép hỏi bà Nhiên
“ Gì vậy con? Tìm con Vy hả?” bà hiền từ nhìn hắn và nói. Dù không quen nhưng bà lại cảm thấy hắn hình như có chuyện muốn nói.
“ Dạ vâng, vậy Vy có ở nhà không ạ?”
“Không con à. Chắc là nó lại ra đó rồi.” bà mỉm cười
Hắn khó hiểu. “ Dạ ở đâu ạ?”
“À.. ở công viên @’ đó con. Ngày nào gặp chuyện gì buồn hay cần suy nghĩ là nó r đó à. Con đi ra cổng công viên rồi rẽ phải, đi….” Bà giải thích.
< Cô ta tại sao lại ra chỗ đó chứ? Tại sao lại là cái công viên đó chứ> hắn bực mình (t/g: chả biết sao nữa)
“Đấy con”
“Dạ con cảm ơn bác. Con đi đây” hắn chào bà Nhiên và lên xe đi ra công viên
Tới công viên, hắn dừng lại và tìm lòng vòng thì vô tình thấy nó và anh đang nói chuyện. Lúc đó vì anh đang định thì thầm vào tai nó nên hắn nhìn từ đằng sau thành hôn.
“Em cái gì ở đây?” anh hỏi hắn. Thật ra, nhà hắn và anh là hai nhà vô cùng thân thiết nên từ nhỏ, anh và hắn đã coi nhau như anh em họ. Hắn là em, còn anh là anh.
“Là anh hả? Sao anh ra đây?” hắn cũng khá ngạc nhiên vì người anh họ này lại có thể ra một nơi “bình thường” (với hắn thôi) như thế này, mặc dù hắn không biết rằng ngày nào anh cũng ra đây cả.
“ Thì chỉ khoây khoả thôi” anh trả lời một cách hời hợt.
“Ờ” hắn trả lời. “Còn cô thì theo tôi” hắn bỗng kéo nó chạy một mạch. Bàn tay cứ tưởng như lạnh băng của hắn bỗng trở nên ấm áp. Còn nó thì ngạc nhiên, không kịp phản ứng gì mà cứ để hắn kéo đi.
Còn anh thì đứng ngẩn. Không ngờ vào mắt mình, anh dường như nhận ra một chút sự thay đổi từ người em này. Một cảm giác lo sợ len lỏi trong anh. Một ý nghĩ vụt loé trong đầu mà đến cả anh cũng không hiểu: “Phải cho nó biết sớm hơn để giành nó khỏi hắn” (t/g: mình cũng mất hiểu @@)
Hai con người nắm tay nhau chạy băng qua những con đường nườm nượp xe cộ, qua những hàng cây xanh. Cơn gió nhẹ thổi qua tóc nó làm nó mù cả đường đi. Thế nhưng, điều kỳ lạ là, nó không hề buông tay. Dường như bàn tay rắn chắc của hắn đã thôi thúc nó không thể dừng lại.
Đối với hắn, hắn thấy mình cũng rất kỳ lạ. Kể cả đối với cô ấy, dường như hắn cũng chưa từng nắm tay lâu thế này. Có thể, đây chỉ là ảo giác, nhưng hắn có cảm giác như được quay về thời gian với cố ấy. Những kí ức vui vẻ ùa về trong hắn.
Hắn thả tay nó ra và dừng lại. Nó và hắn chả biết mình đã đi được trong bao lâu. Nơi này thì vô cùng lạ lẫm. Không ai biết đường về. Thế nên cả hai phải lần mò về nhà bằng tay không.
Hoá ra là nó và hắn đã ở khá xa. Hai người đang đứng trên cây cầu Ánh Trăng nổi tiếng rất đẹp, có thể nhìn xuống dãy xe chạy và nhìn lên thì thấy ánh trăng tròn thơ mộng. Lúc ấy, nó và hắn như hoà vào không khí yên bình nên chỉ đứng xem cảnh. Nó nhìn xuống, hắn nhìn lên. Trông rất đối nghịch nhưng lại vô cùng giống nhau. Hắn nghĩ về nó. Nó nghĩ về hắn. Cùng một suy nghĩ.
< Tại sao mình lại nắm tay cô ta? > hắn thẫn thờ nhìn trăng mà suy nghĩ
< Tại sao lúc ấy, mình lại không buông tay ra nhỉ?> nó nghĩ
Người đi đường nhìn hai người, xì xầm to nhỏ rằng hai người như cặp đôi, đứng cạnh nhau nhìn ánh trăng và dòng người. Nhưng cô gái nhìn không xứng đôi với chàng trai.
“Này, anh có điện thoại không? Gọi đi” nó ngoảnh mặt hỏi anh sau khi đứng trên cây cầu ngắm cảnh người và xe.
“ Ờ. Tui bỏ quên trong xe rồi. Không có.” Hắn "thẳng thắn" trả lời.
“Cái gì chứ? Vậy phải tự tìm đường sao?” nó thở dài. < Lại con cùng với tên biến thái này nữa>
Nó nhìn hắn với cái anh mắt kì dì làm hắn cảm thấy nổi cả da heo. “ Này, nhìn gì tôi đó?” hắn gắt.
“Hihi, hông có gì.” Nó cười mỉm. Nhưng nụ cười của nó làm con tim ai đó có một chút động lòng.
Nó đi trước, hắn đi sau. Dù nhìn cứ như tản bộ nhưng mặt nó thì lo lắng. Hắn thì không rồi nhưng nó thì có. Nó sợ mẹ nó lo. Mẹ ở nhà một mình thế này làm nó không an tâm. Nhìn thấy sự bồn chồn của nó, hắn dường như biết lý do. Để làm nó bớt lo hơn, hắn cất tiếng.
“Sao cô lại ở cùng anh Hạo?”
“Tôi đang ngồi ở đó thì cậu ấy tới nên hai người nói chuyện vậy thôi.” Nó thành thật
“Nói chuyện gì?” hắn bắt đầu chất vấn
“Thì tôi.. mà tên biến thái kia. Tại sao anh lại quan tâm cái chuyện đó. Chả có gì cả” nó gắt lên
“Vậy sao?” hắn nhếch môi. Vừa nói, hắn tiến tới nó, đưa mặt mình gần sát mặt nó. Nó có thể cảm nhận được hơi thơ nam tính của hắn. Thật ra, hắn đã nghe toàn bộ câu chuyện đó. Chỉ là hắn không hiểu nội dung và tại sao người anh họ kia lại hành động như vậy.
Trước giờ, anh em người họ khác nhau một trời một vực. Hắn thì bạn gái nhiều đến nỗi hắn không thể nhớ nỗi. Còn anh thì lại vô cùng yên tĩnh và trầm lặng. Có rất nhiều cô gái đã vài lần muốn lân la đến anh nhưng đều bị anh một mực từ chối. Hôm nay, anh lại nói chuyện với một cô gái một cách vô cùng trìu mến.
“Anh… anh đi ra cho tôi” nó đỏ mặt và đẩy hắn ra. Nó thở hổn hển như vừa mới chạy tiếp sức về. Nó bực bội, bỏ đi trước. Hắn cười mỉm, một cảm giác thú vị.
“Này, sao không đi xe đạp đôi đi. Tôi muốn đi xe đạp” nó cất lời sau một hồi im lặng.
“Cũng được.” hắn thờ ơ. Nhưng trong lòng thì lại nhộn nhịp. Tim cứ đập thình thịch. Nhưng chỉ đủ để anh nghe thôi.
Tôi và anh đứng ngắm
Hai người, một suy nghĩ
Lắng động một đêm dài
“Anh… đang làm cái gì ở đây?” nó kêu lên và đứng dậy
“Nếu tôi không đến thì chắc cô và anh ta đã hôn nhau rồi chứ gì” anh nói bằng một giọng lạnh lùng xen lẫn với một chút giận dỗi.
“ Anh nói cái gì vậy?” nó cũng khó hiểu nhìn hắn. Cái gì mà hôn hít chứ. Từ bé giờ nó chưa từng hôn ai hết. (t/g: hình như chị quên rằng nụ hôn đầu mình đã bị cướp từ anh rồi)
Nó rất ghét hôn con trai, vì nó luôn nung nấu suy nghĩ rằng ai hôn nhau đều muốn đụng chạm nhau và bọn con trai đều là một lũ sói ăn thịt những cô gái thôi, hôn rồi thì sẽ làm cái khác nữa. Người duy nhất nó hay hôn là mẹ thôi.
Quay lại với hắn, khi qua căn nhà nhỏ xíu nằm trong hẻm của nó thì hắn bấm chuông mãi mà không thấy người ra mở cửa. Thế là hắn ngồi đợi nó một hồi vì hắn muốn nói với nó một vài chuyện.
Nhưng một lúc sau, mẹ nó về thì thấy một chiếc xe đỗ trước cửa nhà. Bà Nhiên từ từ bước vào và lấy chìa khoá để mở cửa. Bà tự hỏi tại sao lại có xe đậu ở đây vì đây chỉ là một khu nhà nhỏ không quán ăn hay nước gì, cũng chỉ có nhà nó ở đây thôi.
“ Cô gì ơi…” hắn giở giọng lễ phép hỏi bà Nhiên
“ Gì vậy con? Tìm con Vy hả?” bà hiền từ nhìn hắn và nói. Dù không quen nhưng bà lại cảm thấy hắn hình như có chuyện muốn nói.
“ Dạ vâng, vậy Vy có ở nhà không ạ?”
“Không con à. Chắc là nó lại ra đó rồi.” bà mỉm cười
Hắn khó hiểu. “ Dạ ở đâu ạ?”
“À.. ở công viên @’ đó con. Ngày nào gặp chuyện gì buồn hay cần suy nghĩ là nó r đó à. Con đi ra cổng công viên rồi rẽ phải, đi….” Bà giải thích.
< Cô ta tại sao lại ra chỗ đó chứ? Tại sao lại là cái công viên đó chứ> hắn bực mình (t/g: chả biết sao nữa)
“Đấy con”
“Dạ con cảm ơn bác. Con đi đây” hắn chào bà Nhiên và lên xe đi ra công viên
Tới công viên, hắn dừng lại và tìm lòng vòng thì vô tình thấy nó và anh đang nói chuyện. Lúc đó vì anh đang định thì thầm vào tai nó nên hắn nhìn từ đằng sau thành hôn.
“Em cái gì ở đây?” anh hỏi hắn. Thật ra, nhà hắn và anh là hai nhà vô cùng thân thiết nên từ nhỏ, anh và hắn đã coi nhau như anh em họ. Hắn là em, còn anh là anh.
“Là anh hả? Sao anh ra đây?” hắn cũng khá ngạc nhiên vì người anh họ này lại có thể ra một nơi “bình thường” (với hắn thôi) như thế này, mặc dù hắn không biết rằng ngày nào anh cũng ra đây cả.
“ Thì chỉ khoây khoả thôi” anh trả lời một cách hời hợt.
“Ờ” hắn trả lời. “Còn cô thì theo tôi” hắn bỗng kéo nó chạy một mạch. Bàn tay cứ tưởng như lạnh băng của hắn bỗng trở nên ấm áp. Còn nó thì ngạc nhiên, không kịp phản ứng gì mà cứ để hắn kéo đi.
Còn anh thì đứng ngẩn. Không ngờ vào mắt mình, anh dường như nhận ra một chút sự thay đổi từ người em này. Một cảm giác lo sợ len lỏi trong anh. Một ý nghĩ vụt loé trong đầu mà đến cả anh cũng không hiểu: “Phải cho nó biết sớm hơn để giành nó khỏi hắn” (t/g: mình cũng mất hiểu @@)
Hai con người nắm tay nhau chạy băng qua những con đường nườm nượp xe cộ, qua những hàng cây xanh. Cơn gió nhẹ thổi qua tóc nó làm nó mù cả đường đi. Thế nhưng, điều kỳ lạ là, nó không hề buông tay. Dường như bàn tay rắn chắc của hắn đã thôi thúc nó không thể dừng lại.
Đối với hắn, hắn thấy mình cũng rất kỳ lạ. Kể cả đối với cô ấy, dường như hắn cũng chưa từng nắm tay lâu thế này. Có thể, đây chỉ là ảo giác, nhưng hắn có cảm giác như được quay về thời gian với cố ấy. Những kí ức vui vẻ ùa về trong hắn.
Hắn thả tay nó ra và dừng lại. Nó và hắn chả biết mình đã đi được trong bao lâu. Nơi này thì vô cùng lạ lẫm. Không ai biết đường về. Thế nên cả hai phải lần mò về nhà bằng tay không.
Hoá ra là nó và hắn đã ở khá xa. Hai người đang đứng trên cây cầu Ánh Trăng nổi tiếng rất đẹp, có thể nhìn xuống dãy xe chạy và nhìn lên thì thấy ánh trăng tròn thơ mộng. Lúc ấy, nó và hắn như hoà vào không khí yên bình nên chỉ đứng xem cảnh. Nó nhìn xuống, hắn nhìn lên. Trông rất đối nghịch nhưng lại vô cùng giống nhau. Hắn nghĩ về nó. Nó nghĩ về hắn. Cùng một suy nghĩ.
< Tại sao mình lại nắm tay cô ta? > hắn thẫn thờ nhìn trăng mà suy nghĩ
< Tại sao lúc ấy, mình lại không buông tay ra nhỉ?> nó nghĩ
Người đi đường nhìn hai người, xì xầm to nhỏ rằng hai người như cặp đôi, đứng cạnh nhau nhìn ánh trăng và dòng người. Nhưng cô gái nhìn không xứng đôi với chàng trai.
“Này, anh có điện thoại không? Gọi đi” nó ngoảnh mặt hỏi anh sau khi đứng trên cây cầu ngắm cảnh người và xe.
“ Ờ. Tui bỏ quên trong xe rồi. Không có.” Hắn "thẳng thắn" trả lời.
“Cái gì chứ? Vậy phải tự tìm đường sao?” nó thở dài. < Lại con cùng với tên biến thái này nữa>
Nó nhìn hắn với cái anh mắt kì dì làm hắn cảm thấy nổi cả da heo. “ Này, nhìn gì tôi đó?” hắn gắt.
“Hihi, hông có gì.” Nó cười mỉm. Nhưng nụ cười của nó làm con tim ai đó có một chút động lòng.
Nó đi trước, hắn đi sau. Dù nhìn cứ như tản bộ nhưng mặt nó thì lo lắng. Hắn thì không rồi nhưng nó thì có. Nó sợ mẹ nó lo. Mẹ ở nhà một mình thế này làm nó không an tâm. Nhìn thấy sự bồn chồn của nó, hắn dường như biết lý do. Để làm nó bớt lo hơn, hắn cất tiếng.
“Sao cô lại ở cùng anh Hạo?”
“Tôi đang ngồi ở đó thì cậu ấy tới nên hai người nói chuyện vậy thôi.” Nó thành thật
“Nói chuyện gì?” hắn bắt đầu chất vấn
“Thì tôi.. mà tên biến thái kia. Tại sao anh lại quan tâm cái chuyện đó. Chả có gì cả” nó gắt lên
“Vậy sao?” hắn nhếch môi. Vừa nói, hắn tiến tới nó, đưa mặt mình gần sát mặt nó. Nó có thể cảm nhận được hơi thơ nam tính của hắn. Thật ra, hắn đã nghe toàn bộ câu chuyện đó. Chỉ là hắn không hiểu nội dung và tại sao người anh họ kia lại hành động như vậy.
Trước giờ, anh em người họ khác nhau một trời một vực. Hắn thì bạn gái nhiều đến nỗi hắn không thể nhớ nỗi. Còn anh thì lại vô cùng yên tĩnh và trầm lặng. Có rất nhiều cô gái đã vài lần muốn lân la đến anh nhưng đều bị anh một mực từ chối. Hôm nay, anh lại nói chuyện với một cô gái một cách vô cùng trìu mến.
“Anh… anh đi ra cho tôi” nó đỏ mặt và đẩy hắn ra. Nó thở hổn hển như vừa mới chạy tiếp sức về. Nó bực bội, bỏ đi trước. Hắn cười mỉm, một cảm giác thú vị.
“Này, sao không đi xe đạp đôi đi. Tôi muốn đi xe đạp” nó cất lời sau một hồi im lặng.
“Cũng được.” hắn thờ ơ. Nhưng trong lòng thì lại nhộn nhịp. Tim cứ đập thình thịch. Nhưng chỉ đủ để anh nghe thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.