Tên Biến Thái, Anh Đứng Lại Cho Em
Chương 18: Tàn Độc (2)
Momo
31/03/2015
Vật hy sinh đáng thương
Bị mất đi giọng nói
Chỉ vì một câu nói
Bị nhục nhã tột cùng
“ Chị cứ bình tĩnh, không chừng khí chất của chị sẽ doạ chết anh ấy bây giờ” Mạc Huyền Ly đùa cợt. Ôi trời, ai lại có thể bỡn cợt trong cái giây phút dầu đang sôi như thế này bao giờ. Thật là tài ba.
Thú thật thì cô vô cùng sợ hãi. Chỉ muốn làm cho bầu không khí trở nên ôn hoà thêm mà thôi.
“ Vừa nói gì đó?” Lại là chất giọng lạnh lùng đó, nhưng giờ thì đi kèm với nó là một ngọn núi lửa đầy nhung nham, như đốt nóng đối tượng bị kêu.
“Đại tỷ tha cho em, em chỉ muốn bầu không khí bớt căng thẳng thôi. Nếu chỉ muốn em nín thì em sẽ không nói nữa” Huyền Ly cố van nài. Nhưng tỉ lệ được dung thứ thì còn tuỳ thuộc.
“Lôi tới đây” chất giọng đã ôn hoà hơn, nhưng thực chất Tuệ San cô đã nghĩ ra một trò mới giải “sầu”.
Hai người áo đen kịt lôi người con gái thê lương kia ra giữa bục, thả một cách mạnh bạo cái con người mảnh khảnh của cô gái nhỏ xuống nền đất.
Đối tượng thì im lìm, khóc cũng không dám, chỉ có thể run rẩy chờ phán xét tối cao. Không khí trùng xuống, ai cũng nhìn người tội nghiệp kia run lẩy bẩy để cầm nước mắt. Thấy mà thương. Chỉ mong là đại tỷ không nổi cơn thịnh nộ, “giận cá chém thớt” mà thôi.
Đôi chân dài trắng nõn đứng dậy, bước đôi giày 10 tấc rưỡi những bước chân chậm rãi xuống bục. Nhưng tiếng cách cách của đôi giày Jimmy Choo mới xuất thử thiết kế, làm ngưng động cả nhịp thở. Mỗi tiếng “lách” là một nấc thở lên. Một tiếng “cách” là một nấc thở xuống. Nhịp tim cứ trôi theo nhịp thở cho đến khi tiếng động dừng hẳn.
Vương Tuệ San đang đường hoàng đứng trước thân hình nhỏ bé như sắp gục, chỉ nghe tiếng thút thít nhỏ. Cô dường như là một người cầm đầu đang hiên ngang trước quân giặc thua trận, chỉ mong được về quê sà vào lòng mẹ mà khóc lóc.
“Muốn được dung thứ sao? Dễ thôi, chỉ cần cô có thể hôn lên cái mũi giày đang dính đất của tôi, liếm sạch” Ghé sát người về phía Huyền Ly, Tuệ San khoe đôi cánh Satan, gằn giọng chữ “LIẾM SẠCH”.
Cô gái nín bặt, ngước khuôn mặt tuyệt vọng nhìn về phía đại tỷ. Nước mắt chạy dài trên khuôn mi đen huyền. Nhưng cô không dám khóc lớn, chỉ gật nhẹ, một cách miễn cưỡng.
Cô cúi người về phía mũi giày được nâng lên, cầm vào gót giày và giơ đầu lưỡi ra từ từ “thưởng thức” những hạt bụi đen xì trên mũi đỏ. Lúc đầu, cô không ngừng ho sặc sụa, chỉ muốn chết đi cho rồi. Không phải do bẩn mà la do nhân phẩm bị chà đạp một cách thảm thương. Đường đường là một nhân vật trong hội GIRLS nổi tiếng, nhưng giờ, cô trông không khác gì một con chó nghe lời chủ.
“Xong rồi” Huyền Ly, bằng một giọng chua ngoa như mới bị một vố nhục nhã, nói nhỏ. Cô ngẩng đầu dậy, thụt cổ về phía người, co ro. Cô hận không thể bằm nát xương cốt của người cầm đầu, hận không thể phục thù được thế lực hiểm ác kia, nhưng hơn ai hết, cô hận vì không thể chết đi ngay lúc đó.
“Tốt, theo ý cô muốn, giờ thì…” Tuệ San kê sát mặt về phía cô, nâng cằm lên, nhếch mép cười. “Cắt cổ đi, làm cho nó không thể nói được gì nữa. HAHAHA”
“Đại tỷ, tha em. Em không dám nữa. KHÔNG!” Huyền Ly bị lê đi bởi những tên áo đen vạm vỡ, cố gắng kêu lên trong sự đau đớn. Bị cắt cổ họng sao? Có cần phải ác như thế? Dẫu sao cô cũng chỉ có một lần phạm sai lầm mà thôi. Tại sao cô lại không được dung thứ chứ.
Huyền Ly đã nhận ra bộ mặt thật của người thủ lĩnh cô hằng tôn thờ. Vương Tuệ San là người “giận quá mất khôn”, “chỉ lợi dụng chứ không trọng dụng”. Thật ngu muội khi phải phục tùng một người không có tố chất lãnh đạo, chỉ hành động theo cảm xúc.
“Á!! Dừng lại” Tiếng kêu la thảm thiết bên căn phòng bên kia làm cho người người lạnh cả xương sống. Ai cũng biết tác giả của những tiếng la đó, không ai khác chính là của Huyền Ly.
Trong phòng, ai cũng xót thương cho số phận hẩm hiu của cô gái xấu số. Chỉ còn thể thấy được giọng nói của cô gái kia lần cuối.
Bị mất đi giọng nói
Chỉ vì một câu nói
Bị nhục nhã tột cùng
“ Chị cứ bình tĩnh, không chừng khí chất của chị sẽ doạ chết anh ấy bây giờ” Mạc Huyền Ly đùa cợt. Ôi trời, ai lại có thể bỡn cợt trong cái giây phút dầu đang sôi như thế này bao giờ. Thật là tài ba.
Thú thật thì cô vô cùng sợ hãi. Chỉ muốn làm cho bầu không khí trở nên ôn hoà thêm mà thôi.
“ Vừa nói gì đó?” Lại là chất giọng lạnh lùng đó, nhưng giờ thì đi kèm với nó là một ngọn núi lửa đầy nhung nham, như đốt nóng đối tượng bị kêu.
“Đại tỷ tha cho em, em chỉ muốn bầu không khí bớt căng thẳng thôi. Nếu chỉ muốn em nín thì em sẽ không nói nữa” Huyền Ly cố van nài. Nhưng tỉ lệ được dung thứ thì còn tuỳ thuộc.
“Lôi tới đây” chất giọng đã ôn hoà hơn, nhưng thực chất Tuệ San cô đã nghĩ ra một trò mới giải “sầu”.
Hai người áo đen kịt lôi người con gái thê lương kia ra giữa bục, thả một cách mạnh bạo cái con người mảnh khảnh của cô gái nhỏ xuống nền đất.
Đối tượng thì im lìm, khóc cũng không dám, chỉ có thể run rẩy chờ phán xét tối cao. Không khí trùng xuống, ai cũng nhìn người tội nghiệp kia run lẩy bẩy để cầm nước mắt. Thấy mà thương. Chỉ mong là đại tỷ không nổi cơn thịnh nộ, “giận cá chém thớt” mà thôi.
Đôi chân dài trắng nõn đứng dậy, bước đôi giày 10 tấc rưỡi những bước chân chậm rãi xuống bục. Nhưng tiếng cách cách của đôi giày Jimmy Choo mới xuất thử thiết kế, làm ngưng động cả nhịp thở. Mỗi tiếng “lách” là một nấc thở lên. Một tiếng “cách” là một nấc thở xuống. Nhịp tim cứ trôi theo nhịp thở cho đến khi tiếng động dừng hẳn.
Vương Tuệ San đang đường hoàng đứng trước thân hình nhỏ bé như sắp gục, chỉ nghe tiếng thút thít nhỏ. Cô dường như là một người cầm đầu đang hiên ngang trước quân giặc thua trận, chỉ mong được về quê sà vào lòng mẹ mà khóc lóc.
“Muốn được dung thứ sao? Dễ thôi, chỉ cần cô có thể hôn lên cái mũi giày đang dính đất của tôi, liếm sạch” Ghé sát người về phía Huyền Ly, Tuệ San khoe đôi cánh Satan, gằn giọng chữ “LIẾM SẠCH”.
Cô gái nín bặt, ngước khuôn mặt tuyệt vọng nhìn về phía đại tỷ. Nước mắt chạy dài trên khuôn mi đen huyền. Nhưng cô không dám khóc lớn, chỉ gật nhẹ, một cách miễn cưỡng.
Cô cúi người về phía mũi giày được nâng lên, cầm vào gót giày và giơ đầu lưỡi ra từ từ “thưởng thức” những hạt bụi đen xì trên mũi đỏ. Lúc đầu, cô không ngừng ho sặc sụa, chỉ muốn chết đi cho rồi. Không phải do bẩn mà la do nhân phẩm bị chà đạp một cách thảm thương. Đường đường là một nhân vật trong hội GIRLS nổi tiếng, nhưng giờ, cô trông không khác gì một con chó nghe lời chủ.
“Xong rồi” Huyền Ly, bằng một giọng chua ngoa như mới bị một vố nhục nhã, nói nhỏ. Cô ngẩng đầu dậy, thụt cổ về phía người, co ro. Cô hận không thể bằm nát xương cốt của người cầm đầu, hận không thể phục thù được thế lực hiểm ác kia, nhưng hơn ai hết, cô hận vì không thể chết đi ngay lúc đó.
“Tốt, theo ý cô muốn, giờ thì…” Tuệ San kê sát mặt về phía cô, nâng cằm lên, nhếch mép cười. “Cắt cổ đi, làm cho nó không thể nói được gì nữa. HAHAHA”
“Đại tỷ, tha em. Em không dám nữa. KHÔNG!” Huyền Ly bị lê đi bởi những tên áo đen vạm vỡ, cố gắng kêu lên trong sự đau đớn. Bị cắt cổ họng sao? Có cần phải ác như thế? Dẫu sao cô cũng chỉ có một lần phạm sai lầm mà thôi. Tại sao cô lại không được dung thứ chứ.
Huyền Ly đã nhận ra bộ mặt thật của người thủ lĩnh cô hằng tôn thờ. Vương Tuệ San là người “giận quá mất khôn”, “chỉ lợi dụng chứ không trọng dụng”. Thật ngu muội khi phải phục tùng một người không có tố chất lãnh đạo, chỉ hành động theo cảm xúc.
“Á!! Dừng lại” Tiếng kêu la thảm thiết bên căn phòng bên kia làm cho người người lạnh cả xương sống. Ai cũng biết tác giả của những tiếng la đó, không ai khác chính là của Huyền Ly.
Trong phòng, ai cũng xót thương cho số phận hẩm hiu của cô gái xấu số. Chỉ còn thể thấy được giọng nói của cô gái kia lần cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.