Chương 28:
Nalpenliebe
04/01/2021
Cứ nghĩ Tống Thiên An sẽ rửa một cách nghiêm túc! Nhưng không...
" Phù .. Phù.." Tống Thiên An chà chà nước rửa bát tạo thành cục bông lớn rồi thổi cho nó bay lên cao.
Sâm Đằng lúc này : Bất lực hoàn toàn...
" A\~ nhìn kìa, bong bóng kia bay cao chưa?" Tống Thiên An chỉ chỉ quả bóng bay, mắt cười híp lại, nhảy lên vui đùa không khác gì đứa trẻ lên 3 là mấy.
Sâm Đằng trong lòng than khô, bây giờ anh có khác gì bảo mẫu trông trẻ đâu chứ.
" Cậu nghịch nữa, đàn chuột sẽ bò lên cắn chân cậu" Sâm Đằng nói doạ nạt.
Tống Thiên An nghĩ chuột tới, chui tọt ngay vào lòng Sâm Đằng, anh đang đứng rửa bát cũng bị hành động của cậu làm cho dừng lại. Tống Thiên An trong lòng anh, núp ở ngực anh, một chút lại he hé đầu ra nhìn xung quanh xem có chuột không, hành động hết sức cute hạt me.
" Cậu đang làm cái gì vậy?" Sâm Đằng ép sát Tống Thiên An lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh " Làm gì có con chuột nào, dám lừa tôi hả?" Cậu lấy tay quệt ngay bọt nước rửa bát vào mũi Sâm Đằng rồi cười rầm rộ
" Haha, nhìn anh .. haha trông thật ngố hahaa"
Sâm Đằng cúi người xuống dí mũi bọt của mình vào mũi Tống Thiên An , mũi chạm mũi, chỉ suýt chút nữa môi chạm môi. Tống Thiên An bị hành động này của Sâm Đằng mà đứng hình. Một lát sau tỉnh lại chui khỏi người Sâm Đằng lau tay qua bàn ngồi chơi điện thoại.
Sâm Đằng biết cậu bị anh doạ cho sợ, trong lòng khá phấn khích, trong đầu thầm nghĩ : vẫn còn non và xanh lắm .
" Sao cậu vẫn chưa về nhà?" Sâm Đằng lau khô tay hỏi
" Tôi.. không có nhà để về.."
" Bố mẹ cậu sẽ rất lo lắng cho cậu!" Sâm Đằng nói
" Họ đâu có quan tâm tôi.. anh cho tôi ở nhờ nha, tôi sẽ thật ngoan ngoãn mà!" Tống Thiên An ôm tay Sâm Đằng nũng nịu hệt như con mèo con.
" Tôi nhớ chúng ta đâu có thân tới mức đó?"
" Trước lạ sau quen, giờ sẽ thân, tôi sẽ thật ngoan ngoãn, nghe lời anh không nghịch ngợm " Tống Thiên An mè nheo lay lay cánh tay anh.
Cùng lắm chỉ có thêm 1 bát cơm, cũng chả đáng là nhiêu " Nhưng chỉ là tạm thời thôi, nếu bố mẹ cậu tìm tới tôi sẽ đưa cậu đi !"
" Yes Sir !" Tống Thiên An hí hửng nhảy lên giường nằm.
" Không, cậu nằm dưới đất!" Sâm Đằng chỉ tay xuống dưới " Tôi sẽ kê chăn bên dưới cho cậu nằm!"
" Không, thích nằm trên giường cơ "
" Vậy thì về nhà!"
" Được rùi!" Khuôn mặt Tống Thiên An ủ rũ, Sâm Đằng mang một cái chăn trải bên dưới sàn, rồi kê một chiếc gối bên dưới.
Tống Thiên An nằm bên dưới có chút khó chịu, đằng nào vẫn còn sớm cậu liền mở máy chơi game.
Sâm đằng lấy đồ vào tắm xong khá thoải mái, vì trong nhà nên anh cũng chỉ mặc áo thun cộc tay và chiếc quần đùi. Ra ngoài liền bắt gặp đôi chân thon dài Tống Thiên An, cậu nằm sấp xuống chơi game, áo thun vẫn cứ bị tụt trễ nửa vai, phần mông thì cong vểnh lên, đôi chân dài thì hất lên đưa đẩy trên không chung thật khiêu gợi. Sâm Đằng hận không thể tiến tới mà cắn lấy. Không thể ngày nào cũng tiếp diễn như thế này được, mai anh phải đi mua quần áo mới cho cậu thôi.
Cũng đã 22 giờ tối, Sâm Đằng leo lên giường nằm , tiện tay tắt đèn , trong phòng chỉ có một chiếc bóng đèn nho nhỏ mập mờ sáng cùng ánh đèn điện thoại của Tống Thiên An.
Một lúc sau, Sâm Đằng đang ngủ liền thấy tiếng giường cót két, chăn cũng phồng lên.
" Cậu đang làm cái gì?" Sâm Đằng bị Tống Thiên An hù làm giật mình
Tống Thiên An đang bò lên người anh, đầu ló ra khỏi cái chăn " Tôi không muốn nằm dưới đất đâu.. tôi sợ chuột!"
" Haizz! Vậy cậu nằm trên giường đi, tôi xuống đất nằm !"
" Không được! Tôi sợ ma lắm, tôi muốn ngủ với anh cơ!" Tống Thiên An không chịu, cả người ôm chặt lấy Sâm Đằng.
" Được rồi, nằm hẳn hoi!"
Tống Thiên An lăn sang bên cạnh , cậu thuận tiện lấy tay đang để lên bụng anh mà gối đầu nằm lên, sau đó một tay ôm lấy bụng Sâm Đằng.
" Cậu.."
" Tôi phải ôm mới ngủ được !" Tống Thiên An nói, mắt cũng nhắm lại.
Cũng đã muộn rồi, thôi thì tuỳ ý để cậu muốn làm gì thì làm, anh cũng không rảnh để đôi co người cậu. Nhưng nhắm mắt một lúc cũng không ngủ được, anh không quen ôm người khác ngủ, nhìn cơ thể đang ngủ phầp phùng của Tống Thiên An như con mèo nhỏ, một chút lại rúc vào người anh tìm hơi ấm.
Lúc thức dậy ngoan như thế này thì có phải là tốt hơn không.
Ngày hôm sau, giờ ăn trưa...
" Sâm Đằng!" Tống Thiên An vừa tan học liền chạy tới chỗ anh
" Cần một lời giải thích?" Bạch Hồ khó hiểu nhìn Sâm Đằng
" Thì hôm qua tớ cứu em ấy bởi mấy tên bắt nạt.. và rồi..." Sâm Đằng nói
" Và đứa nhỏ bám lấy cậu luôn? Từ ghét chuyển sang yêu?"
" Không! Làm gì có chuyện đó, cậu không nghe câu " cứu 1 mạng người bằng xây 7 toà tháp à! Làm sao thấy chết mà không cứu được chứ" Sâm Đằng nói
" Tớ nghĩ cậu sẽ phải cứu đứa nhỏ dài dài!" Bạch Hồ nhìn xung quanh nơi căng teen, toàn những cặp mắt đang hằm hằm sắc nhọn lườm Tống Thiên An " Tớ ăn xong rồi! Vào lớp đây!" Bạch Hồ vỗ vai Sầm Đằng rồi vào lớp.
Dạo này, Bạch Hồ đã lấy lại được phong độ y hệt như xưa, quan tâm tới học hành , điểm số vẫn luôn nằm top xuất sắc, không phải nghĩ ngợi gì nhiều nữa, cậu dành hết mọi thời gian vào việc học hành, bận rộn. Đây mới là cuộc sống cậu yêu thích.
" Phù .. Phù.." Tống Thiên An chà chà nước rửa bát tạo thành cục bông lớn rồi thổi cho nó bay lên cao.
Sâm Đằng lúc này : Bất lực hoàn toàn...
" A\~ nhìn kìa, bong bóng kia bay cao chưa?" Tống Thiên An chỉ chỉ quả bóng bay, mắt cười híp lại, nhảy lên vui đùa không khác gì đứa trẻ lên 3 là mấy.
Sâm Đằng trong lòng than khô, bây giờ anh có khác gì bảo mẫu trông trẻ đâu chứ.
" Cậu nghịch nữa, đàn chuột sẽ bò lên cắn chân cậu" Sâm Đằng nói doạ nạt.
Tống Thiên An nghĩ chuột tới, chui tọt ngay vào lòng Sâm Đằng, anh đang đứng rửa bát cũng bị hành động của cậu làm cho dừng lại. Tống Thiên An trong lòng anh, núp ở ngực anh, một chút lại he hé đầu ra nhìn xung quanh xem có chuột không, hành động hết sức cute hạt me.
" Cậu đang làm cái gì vậy?" Sâm Đằng ép sát Tống Thiên An lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh " Làm gì có con chuột nào, dám lừa tôi hả?" Cậu lấy tay quệt ngay bọt nước rửa bát vào mũi Sâm Đằng rồi cười rầm rộ
" Haha, nhìn anh .. haha trông thật ngố hahaa"
Sâm Đằng cúi người xuống dí mũi bọt của mình vào mũi Tống Thiên An , mũi chạm mũi, chỉ suýt chút nữa môi chạm môi. Tống Thiên An bị hành động này của Sâm Đằng mà đứng hình. Một lát sau tỉnh lại chui khỏi người Sâm Đằng lau tay qua bàn ngồi chơi điện thoại.
Sâm Đằng biết cậu bị anh doạ cho sợ, trong lòng khá phấn khích, trong đầu thầm nghĩ : vẫn còn non và xanh lắm .
" Sao cậu vẫn chưa về nhà?" Sâm Đằng lau khô tay hỏi
" Tôi.. không có nhà để về.."
" Bố mẹ cậu sẽ rất lo lắng cho cậu!" Sâm Đằng nói
" Họ đâu có quan tâm tôi.. anh cho tôi ở nhờ nha, tôi sẽ thật ngoan ngoãn mà!" Tống Thiên An ôm tay Sâm Đằng nũng nịu hệt như con mèo con.
" Tôi nhớ chúng ta đâu có thân tới mức đó?"
" Trước lạ sau quen, giờ sẽ thân, tôi sẽ thật ngoan ngoãn, nghe lời anh không nghịch ngợm " Tống Thiên An mè nheo lay lay cánh tay anh.
Cùng lắm chỉ có thêm 1 bát cơm, cũng chả đáng là nhiêu " Nhưng chỉ là tạm thời thôi, nếu bố mẹ cậu tìm tới tôi sẽ đưa cậu đi !"
" Yes Sir !" Tống Thiên An hí hửng nhảy lên giường nằm.
" Không, cậu nằm dưới đất!" Sâm Đằng chỉ tay xuống dưới " Tôi sẽ kê chăn bên dưới cho cậu nằm!"
" Không, thích nằm trên giường cơ "
" Vậy thì về nhà!"
" Được rùi!" Khuôn mặt Tống Thiên An ủ rũ, Sâm Đằng mang một cái chăn trải bên dưới sàn, rồi kê một chiếc gối bên dưới.
Tống Thiên An nằm bên dưới có chút khó chịu, đằng nào vẫn còn sớm cậu liền mở máy chơi game.
Sâm đằng lấy đồ vào tắm xong khá thoải mái, vì trong nhà nên anh cũng chỉ mặc áo thun cộc tay và chiếc quần đùi. Ra ngoài liền bắt gặp đôi chân thon dài Tống Thiên An, cậu nằm sấp xuống chơi game, áo thun vẫn cứ bị tụt trễ nửa vai, phần mông thì cong vểnh lên, đôi chân dài thì hất lên đưa đẩy trên không chung thật khiêu gợi. Sâm Đằng hận không thể tiến tới mà cắn lấy. Không thể ngày nào cũng tiếp diễn như thế này được, mai anh phải đi mua quần áo mới cho cậu thôi.
Cũng đã 22 giờ tối, Sâm Đằng leo lên giường nằm , tiện tay tắt đèn , trong phòng chỉ có một chiếc bóng đèn nho nhỏ mập mờ sáng cùng ánh đèn điện thoại của Tống Thiên An.
Một lúc sau, Sâm Đằng đang ngủ liền thấy tiếng giường cót két, chăn cũng phồng lên.
" Cậu đang làm cái gì?" Sâm Đằng bị Tống Thiên An hù làm giật mình
Tống Thiên An đang bò lên người anh, đầu ló ra khỏi cái chăn " Tôi không muốn nằm dưới đất đâu.. tôi sợ chuột!"
" Haizz! Vậy cậu nằm trên giường đi, tôi xuống đất nằm !"
" Không được! Tôi sợ ma lắm, tôi muốn ngủ với anh cơ!" Tống Thiên An không chịu, cả người ôm chặt lấy Sâm Đằng.
" Được rồi, nằm hẳn hoi!"
Tống Thiên An lăn sang bên cạnh , cậu thuận tiện lấy tay đang để lên bụng anh mà gối đầu nằm lên, sau đó một tay ôm lấy bụng Sâm Đằng.
" Cậu.."
" Tôi phải ôm mới ngủ được !" Tống Thiên An nói, mắt cũng nhắm lại.
Cũng đã muộn rồi, thôi thì tuỳ ý để cậu muốn làm gì thì làm, anh cũng không rảnh để đôi co người cậu. Nhưng nhắm mắt một lúc cũng không ngủ được, anh không quen ôm người khác ngủ, nhìn cơ thể đang ngủ phầp phùng của Tống Thiên An như con mèo nhỏ, một chút lại rúc vào người anh tìm hơi ấm.
Lúc thức dậy ngoan như thế này thì có phải là tốt hơn không.
Ngày hôm sau, giờ ăn trưa...
" Sâm Đằng!" Tống Thiên An vừa tan học liền chạy tới chỗ anh
" Cần một lời giải thích?" Bạch Hồ khó hiểu nhìn Sâm Đằng
" Thì hôm qua tớ cứu em ấy bởi mấy tên bắt nạt.. và rồi..." Sâm Đằng nói
" Và đứa nhỏ bám lấy cậu luôn? Từ ghét chuyển sang yêu?"
" Không! Làm gì có chuyện đó, cậu không nghe câu " cứu 1 mạng người bằng xây 7 toà tháp à! Làm sao thấy chết mà không cứu được chứ" Sâm Đằng nói
" Tớ nghĩ cậu sẽ phải cứu đứa nhỏ dài dài!" Bạch Hồ nhìn xung quanh nơi căng teen, toàn những cặp mắt đang hằm hằm sắc nhọn lườm Tống Thiên An " Tớ ăn xong rồi! Vào lớp đây!" Bạch Hồ vỗ vai Sầm Đằng rồi vào lớp.
Dạo này, Bạch Hồ đã lấy lại được phong độ y hệt như xưa, quan tâm tới học hành , điểm số vẫn luôn nằm top xuất sắc, không phải nghĩ ngợi gì nhiều nữa, cậu dành hết mọi thời gian vào việc học hành, bận rộn. Đây mới là cuộc sống cậu yêu thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.