Chương 32:
Nalpenliebe
04/01/2021
Hiện tại, mọi người tập hợp lại đi săn bắn, nghe săn bắn thật giống như thời đại cổ xưa khá thú vị, nhưng săn bắn bằng súng!
Săn bắt những con vật như: thỏ, gà rừng, lợn rừng,.. ngoại trừ mấy động vật cấm ra.
Còn Bạch Hồ thì phải ở lại trông đồ một mình để mọi người săn bắn. Lần đầu cậu được đến nơi như thế này, rừng rậm nhưng cũng khá vui, đây có lẽ là một chuyến đi tập huấn khá thú vị mà cậu được trải nghiệm.
Trời cũng đã sẫm tối rồi, chỉ là Bạch Hồ nãy giờ dựa vào gốc cây ngủ thiếp đi lúc nào không hay, một hồi tỉnh dậy cũng không thấy bóng dáng người đâu, mọi người chắc cũng đang chuẩn bị về rồi nhỉ.
Bạch Hồ rút trong túi ra cũng là 5 giờ chiều rồi, vừa xem điện thoại một lúc thì gặp cơn gió lớn, thổi bay cả đất, rung cả những những tán lá trên cây, bầy chim bị gió thổi mạnh đang đậu cũng bay đi.
" Ưm.. " Bạch Hồ dụi dụi mắt, tự dưng gió thổi lớn quá, làm bụi bay vào mắt cậu.
Chớp chớp mắt, mắt vẫn cay cay không mở được.
" Bạch Hồ! Cẩn thận!" Tứ Bình ngoài xa hét lớn
Bạch Hồ đứng dậy, mở mắt ti hí nhìn sang bên cạnh thì ôi mẹ ơi, cả bầy rắn khoảng 3\-4 con gì đó đang bò dài xung quanh cậu.
Do mắt vẫn còn đang khó mở được, nên khi Bạch Hồ lùi lại thì dẫm đúng phải cục đá.
" Ui da\~ A\~..."
" Cẩn thận !"
Bạch Hồ lờ mờ nhìn được, Tứ Bình và Cao Uý cùng chạy tới chỗ cậu.
Bạch Hồ nằm trọn trong lòng ai đó, cơ ngực của người này, hương thơm của người này, làm cậu....
Bạch Hồ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đẩy Cao Uý ra, đứng dậy không nhìn anh một lần chạy tới chỗ Tứ Bình . Tứ Bình vì nãy cũng muốn chạy ra cứu cậu nhưng không may bị trượt ngã, Bạch Hồ lo lắng chạy ra đỡ Tứ Bình " Cậu không sao chứ?"
" Người hỏi không sao là tôi không phải là cậu, có bị rắn cắn thương chỗ nào không?" Tứ Bình xem xét từ mặt, xuống thân hình Bạch Hồ.
Bạch Hồ lắc đầu, cậu không cảm thấy đau gì hết nên chắc là không.
" Còn mắt cậu nữa, có sao không? Lại chảy nhiều nước mắt thế này?" Tứ Bình lo lắng hỏi
" Nãy gió lớn quá nên bị bụi vào mắt thôi.." Bạch Hồ nói
" Bạch Hồ, chỉ huy bị rắn cắn rồi!" Một viên cảnh sát hô to
Nãy hình như Cao Uý vì cứu cậu, mà nhảy luôn vào bày rắn, không bị cắn mới lạ. Bạch Hồ chạy qua chỗ Cao Uý, anh bị rắn cắn ngay vào cánh tay, kiểm tra các chỗ cũng không thấy dấu vết nào, chắc chỉ bị mỗi cánh tay thôi.
Bạch Hồ bóp máu lên , chết tiệt! Là rắn độc, máu nhiễm độc khá đen. Khuôn mặt Cao Uý cũng có một chút tái nhợt.
" Để tôi hút máu độc ra cho, tôi cũng từng hút máu độc cho người bạn khi bị rắn độc cắn!" Một viên cảnh sát xung phong, tiến gần bên Cao Uý, mút cánh tay bị rắn cắn rồi nhổ máu độc ra ngoài, liên tục như vậy cho tới khi hết máu độc.
" Được rồi! Mọi người nhanh chóng dọn dẹp rồi vào xe, chúng ta cần về trong ngày hôm nay, tôi ở đây không có đủ thiết bị y tế cứu trợ, tạm thời chỉ có thể băng bóp rửa vết thương cầm máu trước cho Cao Uý !" Bạch Hồ nói
" Được !"
........................
Cao Uý mở mắt tỉnh dậy thấy bản thân đang trong bệnh viện, tay cũng đang được truyền nước.
" Anh tỉnh rồi à?" Bạch Hồ từ ngoài cửa bước vào " Cũng không có gì nghiêm trọng đâu, tỉnh rồi anh có thể về trong ngày hôm nay!"
Bạch Hồ nói tiếp " À! Mọi người cũng khá lo lắng cho anh, nhưng khi biết được anh ổn định mọi người đều trở về rồi, anh không cần lo lắng cho họ!"
" Cậu ghét tôi đến thế à?" Cao Uý nói
" Hả?" Bạch Hồ tự dưng nghe một câu không liên quan cho lắm có chút không hiểu " Sao cơ?"
Cao Uý im lặng một lúc, sau đó nói " Tôi xin lỗi!"
" Hả?" Bạch Hồ ngạc nhiên, cậu có nên ghi âm lại cái này không ? Cao Uý đang xin lỗi cậu đó nha?? Tin được không nhỉ? Anh chưa bao giờ xin lỗi cậu nhưng nay lại xin lỗi??
" Tôi biết bản thân trước kia đã hành xử không đúng khiến cậu chịu nhiều uất ức rồi!"
" Anh hiểu là tốt rồi! Tôi có việc, anh nghỉ ngơi một chút rồi về!" Bạch Hồ nói xong cũng ra ngoài đóng cửa.
Thật ra, cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa, cậu có chút khó xử. Cậu có nên tha thứ lỗi lầm cho Cao Uý không? Cậu rất hận anh, không những không hiểu cho tình cảm của cậu, mà còn chà đạp lên nó, không những thế lần trước còn định giở trò đồi bại với cậu. Nhưng lần này, cậu cảm nhân được những lời xin lỗi của Cao Uý, cũng khá chân thành, không giả tạo. Cậu làm sao đây?
P/s: Cái cảnh cứu người mình thương khỏi bầy rắn nhưng lại bị Bạch Hồ đẩy ra không hỏi han 1 chút còn chạy tới bên Tứ Bình nói cười :\(\( Nhìn bóng lưng người thương bên người khác. Ta nói : nó đau :\(\(
Săn bắt những con vật như: thỏ, gà rừng, lợn rừng,.. ngoại trừ mấy động vật cấm ra.
Còn Bạch Hồ thì phải ở lại trông đồ một mình để mọi người săn bắn. Lần đầu cậu được đến nơi như thế này, rừng rậm nhưng cũng khá vui, đây có lẽ là một chuyến đi tập huấn khá thú vị mà cậu được trải nghiệm.
Trời cũng đã sẫm tối rồi, chỉ là Bạch Hồ nãy giờ dựa vào gốc cây ngủ thiếp đi lúc nào không hay, một hồi tỉnh dậy cũng không thấy bóng dáng người đâu, mọi người chắc cũng đang chuẩn bị về rồi nhỉ.
Bạch Hồ rút trong túi ra cũng là 5 giờ chiều rồi, vừa xem điện thoại một lúc thì gặp cơn gió lớn, thổi bay cả đất, rung cả những những tán lá trên cây, bầy chim bị gió thổi mạnh đang đậu cũng bay đi.
" Ưm.. " Bạch Hồ dụi dụi mắt, tự dưng gió thổi lớn quá, làm bụi bay vào mắt cậu.
Chớp chớp mắt, mắt vẫn cay cay không mở được.
" Bạch Hồ! Cẩn thận!" Tứ Bình ngoài xa hét lớn
Bạch Hồ đứng dậy, mở mắt ti hí nhìn sang bên cạnh thì ôi mẹ ơi, cả bầy rắn khoảng 3\-4 con gì đó đang bò dài xung quanh cậu.
Do mắt vẫn còn đang khó mở được, nên khi Bạch Hồ lùi lại thì dẫm đúng phải cục đá.
" Ui da\~ A\~..."
" Cẩn thận !"
Bạch Hồ lờ mờ nhìn được, Tứ Bình và Cao Uý cùng chạy tới chỗ cậu.
Bạch Hồ nằm trọn trong lòng ai đó, cơ ngực của người này, hương thơm của người này, làm cậu....
Bạch Hồ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đẩy Cao Uý ra, đứng dậy không nhìn anh một lần chạy tới chỗ Tứ Bình . Tứ Bình vì nãy cũng muốn chạy ra cứu cậu nhưng không may bị trượt ngã, Bạch Hồ lo lắng chạy ra đỡ Tứ Bình " Cậu không sao chứ?"
" Người hỏi không sao là tôi không phải là cậu, có bị rắn cắn thương chỗ nào không?" Tứ Bình xem xét từ mặt, xuống thân hình Bạch Hồ.
Bạch Hồ lắc đầu, cậu không cảm thấy đau gì hết nên chắc là không.
" Còn mắt cậu nữa, có sao không? Lại chảy nhiều nước mắt thế này?" Tứ Bình lo lắng hỏi
" Nãy gió lớn quá nên bị bụi vào mắt thôi.." Bạch Hồ nói
" Bạch Hồ, chỉ huy bị rắn cắn rồi!" Một viên cảnh sát hô to
Nãy hình như Cao Uý vì cứu cậu, mà nhảy luôn vào bày rắn, không bị cắn mới lạ. Bạch Hồ chạy qua chỗ Cao Uý, anh bị rắn cắn ngay vào cánh tay, kiểm tra các chỗ cũng không thấy dấu vết nào, chắc chỉ bị mỗi cánh tay thôi.
Bạch Hồ bóp máu lên , chết tiệt! Là rắn độc, máu nhiễm độc khá đen. Khuôn mặt Cao Uý cũng có một chút tái nhợt.
" Để tôi hút máu độc ra cho, tôi cũng từng hút máu độc cho người bạn khi bị rắn độc cắn!" Một viên cảnh sát xung phong, tiến gần bên Cao Uý, mút cánh tay bị rắn cắn rồi nhổ máu độc ra ngoài, liên tục như vậy cho tới khi hết máu độc.
" Được rồi! Mọi người nhanh chóng dọn dẹp rồi vào xe, chúng ta cần về trong ngày hôm nay, tôi ở đây không có đủ thiết bị y tế cứu trợ, tạm thời chỉ có thể băng bóp rửa vết thương cầm máu trước cho Cao Uý !" Bạch Hồ nói
" Được !"
........................
Cao Uý mở mắt tỉnh dậy thấy bản thân đang trong bệnh viện, tay cũng đang được truyền nước.
" Anh tỉnh rồi à?" Bạch Hồ từ ngoài cửa bước vào " Cũng không có gì nghiêm trọng đâu, tỉnh rồi anh có thể về trong ngày hôm nay!"
Bạch Hồ nói tiếp " À! Mọi người cũng khá lo lắng cho anh, nhưng khi biết được anh ổn định mọi người đều trở về rồi, anh không cần lo lắng cho họ!"
" Cậu ghét tôi đến thế à?" Cao Uý nói
" Hả?" Bạch Hồ tự dưng nghe một câu không liên quan cho lắm có chút không hiểu " Sao cơ?"
Cao Uý im lặng một lúc, sau đó nói " Tôi xin lỗi!"
" Hả?" Bạch Hồ ngạc nhiên, cậu có nên ghi âm lại cái này không ? Cao Uý đang xin lỗi cậu đó nha?? Tin được không nhỉ? Anh chưa bao giờ xin lỗi cậu nhưng nay lại xin lỗi??
" Tôi biết bản thân trước kia đã hành xử không đúng khiến cậu chịu nhiều uất ức rồi!"
" Anh hiểu là tốt rồi! Tôi có việc, anh nghỉ ngơi một chút rồi về!" Bạch Hồ nói xong cũng ra ngoài đóng cửa.
Thật ra, cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa, cậu có chút khó xử. Cậu có nên tha thứ lỗi lầm cho Cao Uý không? Cậu rất hận anh, không những không hiểu cho tình cảm của cậu, mà còn chà đạp lên nó, không những thế lần trước còn định giở trò đồi bại với cậu. Nhưng lần này, cậu cảm nhân được những lời xin lỗi của Cao Uý, cũng khá chân thành, không giả tạo. Cậu làm sao đây?
P/s: Cái cảnh cứu người mình thương khỏi bầy rắn nhưng lại bị Bạch Hồ đẩy ra không hỏi han 1 chút còn chạy tới bên Tứ Bình nói cười :\(\( Nhìn bóng lưng người thương bên người khác. Ta nói : nó đau :\(\(
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.