Chương 42:
Nalpenliebe
04/01/2021
Chương 42
Mỗi khi nhắc tới đề tài miêu tả các mùa, thường thì mọi người sẽ viết về : Mùa Xuân. Khi mùa xuân đến, đàn chim véo von hót níu lo, những cánh hoa đua nhau nở rực, nhưng Bạch Đằng thì khác. Cậu lại yêu da diết mùa đông. Nhắc đến mùa đông chúng ta thường nghĩ đến sự lạnh giá, đơn độc. Đây chính là mùa khiến cho mọi người có nhiều cảm xúc và nỗi buồn. Nhưng chả hiểu sao, con ngược Bạch Hồ tự dưng lại thích cô đơn tới lạ thường, mỗi ngày cậu lại thích đi dạo trên con phố nhỏ đến trường, ngắm nhìn cảnh vậy đang ngủ đông, chiều về lại ngắm những ánh đèn lung linh mờ ảo. Có phải, là cậu đã thay đổi rồi không?
" Ê, sao hôm nay về sớm thế? " Sâm Đằng chạy tới vỗ vai Bạch Hồ
" Người có chút không khoẻ!"
" Có phải sốt rồi không?" Sâm Đằng đưa tay lên trán Bạch Hồ " Có chút nóng!"
" Anh Đằnggg" Từ xa, Tống Thiên An chạy tới nắm lấy cánh tay Sâm Đằng " Anh làm gì thế hả?"
" Sao em lại ra đây?"
" Thì nhớ anh không được sao?" Tống Thiên An bĩu môi quay qua nhìn Bạch Hồ " Này! Hiện tại tôi và Sâm Đằng là người yêu của nhau, anh đừng có để ý người yêu tôi đó nha!"
" Hả?" Bạch Hồ bị lời nói Tống Thiên An có chút kinh ngạc , từ ghét nhau chuyển sang người yêu , nhanh thế này.
" À! Quên chưa nói với cậu, tớ và Tống Thiên An đang hẹn hò!" Sâm Đằng nói, có chút ngại ngùng
" Vậy chúc mừng hai người nha!" Cuối cùng vẫn luôn là cậu cô đơn nhất " Tớ về đây, mai gặp!"
" Cậu về được không đó? Hay tớ tiễn cậu?"
" Không sao! Chỉ là cảm vặt, cậu còn có người đang chờ kia kìa, tạm biệt!"
Bạch Hồ đi một lúc, Sâm Đằng véo mũi Tống Thiên An trêu chọc " Em đó nha, không được nói bạn anh như thế nghe không? "
" Dạ dạ dạ ! Thưa chú!"
" Nói ai là chú? Tối về anh khiến em khỏi xuống giường!"
" Thế em vào lớp đây!" Tống Thiên An mặt tái mét, chạy bay biến vào lớp.
" Ơ? Còn chưa hôn anh một cái mà!"
" Anh nằm mơ đi !"
..............
Bạch Hồ trong người có chút không khoẻ, hôm nay ngồi học mũi liên tục bị sụt sịt, có lẽ là do không mặc ấm nên chắc cảm lạnh rồi.
" Bạch Hồ !"
Một tiếng gọi từ xa, Bạch Hồ đang đi trên đường thấy có người gọi tên mình quay qua nhìn " Tứ Bình?"
" Lên đây đi, tôi chở cậu về!" Tứ Bình trong xe nói
" Ừm!" Bạch Hồ gật đầu, trong người có chút không khoẻ nên cũng lên xe Tứ Bình ngồi, đằng nào Tứ Bình và cậu cũng là đồng nghiệp cũng không phải là người lạ gì.
" Lúc nào cậu cũng đi bộ về nhà sao?" Tứ Bình lái xe hỏi
" Ừm! Tôi thích đi bộ!"
" Thật vất vả cho cậu quá, nhà too cũng gần đây hay ngày nào cũng đón cậu nhé!"
" Không cần đâu! Tôi thích đi bộ tiện ngắm đường phố hơn! Cảm ơn cậu!"
" Cậu ốm sao? Sao lại sụt sit liên tục thế?"
" À, có chút cảm lạnh! Về nhà uống thuốc đi ngủ là lại khoẻ ngay!" Bạch Hồ cười " Dạo này cậu đi làm tốt chứ?"
" Ừm, vẫn vậy, nhưng cũng khá bận! Còn cậu thì sao? Có nhớ tôi không?"
Bạch Hồ cười " Sao mà tôi quên cậu được?"
" Ý tôi là " nhớ " kiểu khác!"
Là sao? Bạch Hồ có chút không hiểu.
Bỗng Tứ Bình bật cười rộ lên " Haha, tôi đùa thôi, làm gì mà căng thẳng thế, thi thoảng chúng ta cùng đi ăn nhé, tôi rất muốn làm bạn với cậu!"
Bạch Hồ cũng cười nói " Ừm, nhất định ! Đến nhà tôi rồi, cậu về cẩn thận nhé!"
Tứ Bình nhắc nhở Bạch Hồ ăn uống mặc quần áo ấm đầy đủ rồi rời đi, Bạch Hồ về tới nhà liền gặp Cao Uý.
" Tôi muốn đưa cậu về, cậu nói thích đi bộ, vậy xem ra cũng đi bộ nhỉ?" Cao Uý cất giọng nói
" Tôi muốn đi đâu, bằng phương tiện gì thì có liên quan gì tới anh?"
Cao Uý đứng dậy, đi tới đối diện Bạch Hồ
" Có phải tôi đã quá nhượng bộ với cậu rồi không?"
" Tôi cần anh làm như thế chắc? Là anh tự nguyện!"
" Vậy nói đi, tôi phải làm thế nào!" Cao Uý nắm chặt cánh tay Bạch Hồ
" Đau.. anh bỏ ra.."
" Cậu nói cậu thích tôi, đến khi tôi theo đuổi cậu, thì cậu lại từ chối hết lần này tới lần khác? Có phải là cậu thích người khác rồi ? Là Tứ Bình ?"
" Không liên quan tới anh!" Bạch Hồ cố gắng dãy dụa khỏi cánh tay Cao Uý liền bị anh bế sốc lên vai mang lên phòng " Anh.. làm cái gì vậy.."
Cao Uý ném Bạch Hồ xuống giường, không nhịn được mà hôn lên bờ môi cậu.
" Ưm.. anh điên rồi.." Bạch Hồ cố đẩy Cao Uý ra, hét lên.
" Đúng! Tôi điên rồi ! TẤT CẢ LÀ VÌ AI? HẢ?"
Hai mắt Bạch Hồ đỏ lừ, phút chốc giọt nước mắt đã ướt đẫm nơi khoé mi, ánh mắt nhìn Cao Uý vô hồn " Được ! Vậy .. anh làm gì thì làm đi.. tôi sẽ trả cho anh!" rồi từ từ nhắm mắt lại, giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống gò má, thấm xuống lớp gối trắng tạo một vệt thẫm.
Mỗi khi nhắc tới đề tài miêu tả các mùa, thường thì mọi người sẽ viết về : Mùa Xuân. Khi mùa xuân đến, đàn chim véo von hót níu lo, những cánh hoa đua nhau nở rực, nhưng Bạch Đằng thì khác. Cậu lại yêu da diết mùa đông. Nhắc đến mùa đông chúng ta thường nghĩ đến sự lạnh giá, đơn độc. Đây chính là mùa khiến cho mọi người có nhiều cảm xúc và nỗi buồn. Nhưng chả hiểu sao, con ngược Bạch Hồ tự dưng lại thích cô đơn tới lạ thường, mỗi ngày cậu lại thích đi dạo trên con phố nhỏ đến trường, ngắm nhìn cảnh vậy đang ngủ đông, chiều về lại ngắm những ánh đèn lung linh mờ ảo. Có phải, là cậu đã thay đổi rồi không?
" Ê, sao hôm nay về sớm thế? " Sâm Đằng chạy tới vỗ vai Bạch Hồ
" Người có chút không khoẻ!"
" Có phải sốt rồi không?" Sâm Đằng đưa tay lên trán Bạch Hồ " Có chút nóng!"
" Anh Đằnggg" Từ xa, Tống Thiên An chạy tới nắm lấy cánh tay Sâm Đằng " Anh làm gì thế hả?"
" Sao em lại ra đây?"
" Thì nhớ anh không được sao?" Tống Thiên An bĩu môi quay qua nhìn Bạch Hồ " Này! Hiện tại tôi và Sâm Đằng là người yêu của nhau, anh đừng có để ý người yêu tôi đó nha!"
" Hả?" Bạch Hồ bị lời nói Tống Thiên An có chút kinh ngạc , từ ghét nhau chuyển sang người yêu , nhanh thế này.
" À! Quên chưa nói với cậu, tớ và Tống Thiên An đang hẹn hò!" Sâm Đằng nói, có chút ngại ngùng
" Vậy chúc mừng hai người nha!" Cuối cùng vẫn luôn là cậu cô đơn nhất " Tớ về đây, mai gặp!"
" Cậu về được không đó? Hay tớ tiễn cậu?"
" Không sao! Chỉ là cảm vặt, cậu còn có người đang chờ kia kìa, tạm biệt!"
Bạch Hồ đi một lúc, Sâm Đằng véo mũi Tống Thiên An trêu chọc " Em đó nha, không được nói bạn anh như thế nghe không? "
" Dạ dạ dạ ! Thưa chú!"
" Nói ai là chú? Tối về anh khiến em khỏi xuống giường!"
" Thế em vào lớp đây!" Tống Thiên An mặt tái mét, chạy bay biến vào lớp.
" Ơ? Còn chưa hôn anh một cái mà!"
" Anh nằm mơ đi !"
..............
Bạch Hồ trong người có chút không khoẻ, hôm nay ngồi học mũi liên tục bị sụt sịt, có lẽ là do không mặc ấm nên chắc cảm lạnh rồi.
" Bạch Hồ !"
Một tiếng gọi từ xa, Bạch Hồ đang đi trên đường thấy có người gọi tên mình quay qua nhìn " Tứ Bình?"
" Lên đây đi, tôi chở cậu về!" Tứ Bình trong xe nói
" Ừm!" Bạch Hồ gật đầu, trong người có chút không khoẻ nên cũng lên xe Tứ Bình ngồi, đằng nào Tứ Bình và cậu cũng là đồng nghiệp cũng không phải là người lạ gì.
" Lúc nào cậu cũng đi bộ về nhà sao?" Tứ Bình lái xe hỏi
" Ừm! Tôi thích đi bộ!"
" Thật vất vả cho cậu quá, nhà too cũng gần đây hay ngày nào cũng đón cậu nhé!"
" Không cần đâu! Tôi thích đi bộ tiện ngắm đường phố hơn! Cảm ơn cậu!"
" Cậu ốm sao? Sao lại sụt sit liên tục thế?"
" À, có chút cảm lạnh! Về nhà uống thuốc đi ngủ là lại khoẻ ngay!" Bạch Hồ cười " Dạo này cậu đi làm tốt chứ?"
" Ừm, vẫn vậy, nhưng cũng khá bận! Còn cậu thì sao? Có nhớ tôi không?"
Bạch Hồ cười " Sao mà tôi quên cậu được?"
" Ý tôi là " nhớ " kiểu khác!"
Là sao? Bạch Hồ có chút không hiểu.
Bỗng Tứ Bình bật cười rộ lên " Haha, tôi đùa thôi, làm gì mà căng thẳng thế, thi thoảng chúng ta cùng đi ăn nhé, tôi rất muốn làm bạn với cậu!"
Bạch Hồ cũng cười nói " Ừm, nhất định ! Đến nhà tôi rồi, cậu về cẩn thận nhé!"
Tứ Bình nhắc nhở Bạch Hồ ăn uống mặc quần áo ấm đầy đủ rồi rời đi, Bạch Hồ về tới nhà liền gặp Cao Uý.
" Tôi muốn đưa cậu về, cậu nói thích đi bộ, vậy xem ra cũng đi bộ nhỉ?" Cao Uý cất giọng nói
" Tôi muốn đi đâu, bằng phương tiện gì thì có liên quan gì tới anh?"
Cao Uý đứng dậy, đi tới đối diện Bạch Hồ
" Có phải tôi đã quá nhượng bộ với cậu rồi không?"
" Tôi cần anh làm như thế chắc? Là anh tự nguyện!"
" Vậy nói đi, tôi phải làm thế nào!" Cao Uý nắm chặt cánh tay Bạch Hồ
" Đau.. anh bỏ ra.."
" Cậu nói cậu thích tôi, đến khi tôi theo đuổi cậu, thì cậu lại từ chối hết lần này tới lần khác? Có phải là cậu thích người khác rồi ? Là Tứ Bình ?"
" Không liên quan tới anh!" Bạch Hồ cố gắng dãy dụa khỏi cánh tay Cao Uý liền bị anh bế sốc lên vai mang lên phòng " Anh.. làm cái gì vậy.."
Cao Uý ném Bạch Hồ xuống giường, không nhịn được mà hôn lên bờ môi cậu.
" Ưm.. anh điên rồi.." Bạch Hồ cố đẩy Cao Uý ra, hét lên.
" Đúng! Tôi điên rồi ! TẤT CẢ LÀ VÌ AI? HẢ?"
Hai mắt Bạch Hồ đỏ lừ, phút chốc giọt nước mắt đã ướt đẫm nơi khoé mi, ánh mắt nhìn Cao Uý vô hồn " Được ! Vậy .. anh làm gì thì làm đi.. tôi sẽ trả cho anh!" rồi từ từ nhắm mắt lại, giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống gò má, thấm xuống lớp gối trắng tạo một vệt thẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.